Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công
Chương 4:
Tang Ốc
31/12/2022
Nhà vệ sinh của trường học này cũng không lớn lắm, còn khá là sạch sẽ, vừa vào cửa là có thể thu trọn hết toàn bộ căn phòng vào mắt, mà trước đó ở trong phòng căn bản không hề có bóng da.
Giống như nó... Xuất hiện ở giữa không khí.
Mặt của cô lập tức trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh cũng nhanh chóng chảy xuống.
"... Phương Đình?" Lông tóc Lý Vân Nhã dựng đứng, khó khăn nuốt nước miếng, run rẩy cao giọng lên gọi tên đồng đội của mình: "Cô ở đâu?"
Không ai trả lời cô.
Nhà vệ sinh yên tĩnh đến mức rợn người.
Trước đó còn có thể nghe được tiếng nói của những người khác ở ngoài cửa, nhưng giờ phút này đã không còn gì nữa.
... Như thể cô đã tiến vào một chiều không gian khác vậy.
Lý Vân Nhã bị suy nghĩ này dọa sợ, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới cửa ra vào, vươn tay muốn kéo mở cửa nhà vệ sinh, nhưng cánh cửa cứ như đã bị hàn lại vậy, cô hoảng đến nỗi lắc lắc cái chốt, rồi tuyệt vọng vỗ vào ván cửa, lớn tiếng gọi tên đồng đội của mình.
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy sau lưng có tiếng gõ nhẹ nhàng vang lên.
"Cốc" "Cốc" "Cốc"
Cô đứng cứng tại chỗ, tiếng hét sắp ra khỏi miệng nghẹn lại trong cổ họng, cô chỉ nghe thấy trái tim của mình đang đập cực nhanh, mồ hôi chảy xuôi xuống dưới theo hai gò má trắng bệch của cô, nhỏ vào trong cổ áo sơ mi.
Lý Vân Nhã khó khăn xoay người lại, sau lưng dán chặt vào ván cửa.
Chỉ thấy trong căn phòng đóng chặt thứ ba, tiếp tục truyền đến tiếng gõ cửa rất kiên nhẫn.
"Cốc" "Cốc" "Cốc"
Đồng tử của Lý Vân Nhã co rút mạnh, cô đưa tay che kín miệng mình, ngăn cho tiếng thở dốc đầy kinh hãi của bản thân không lộ ra bất kỳ một âm thanh nhỏ, nước mắt lặng yên rơi xuống, run run giống như lá rụng trong gió.
Cô nghe được tiếng ngâm nga hơi không rõ của một đứa bé.
Giọng trẻ con ngây thơ vang lên trong nhà vệ sinh yên tĩnh nghe vào tai cực kỳ quỷ dị, nó hát lặp lại cùng một giai điệu, dù cho Lý Vân Nhã có sợ đến mức không muốn nghe nhưng tiếng hát vẫn truyền qua tai cô rồi vào đại não.
"Bạn thân mến ơi... Đến đây chơi đi nào..."
Hai chân Lý Vân Nhã run lên, rốt cuộc không chống đỡ nổi sức nặng của cơ thể được nữa, người cô từ từ trượt xuống, dựa vào một góc cửa, khuôn mặt trắng bệch bởi vì sợ hãi mà cau có hết lên, hai mắt cô nhắm nghiền, bàn tay che miệng, tuyệt vọng cầu nguyện.
Nhưng mà... Không có gì xảy ra cả.
Một phút trôi qua, năm phút trôi qua, rồi mười phút trôi qua, vẫn không có chuyện gì xảy ra như cũ.
Không còn tiếng gõ cửa.
Ngay cả giọng nói của cô bé kia cũng biến mất.
Cả nhà vệ sinh chỉ nghe thấy mỗi âm thanh “xẹt xẹt” của chiếc đèn huỳnh quang trên đầu, cùng với tiếng tí tách, tí tách có quy luật của vòi nước vặn không chặt.
Hết thảy mọi thứ đều bình thường.
Rốt cuộc, tò mò cũng chiến thắng sợ hãi. Lông mi Lý Vân Nhã run rẩy, cô thử mở mắt, kinh hoàng nhìn một vòng xung quanh... Tất cả đều bình thường, ngay cả bóng da cũng không thấy, tựa như âm thanh vừa rồi chỉ là do cô tự tưởng tượng ra thôi.
Chẳng lẽ cô thật sự tránh được một kiếp sao?
Lý Vân Nhã không kìm được cúi đầu bật khóc nức nở, từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống gò má.
Tí tách.
Có cái gì đó nhỏ xuống mặt cô, cô khóc thút thít lấy tay chùi đi.
Tí tách, tí tách. Lại thêm… một giọt nữa rơi xuống.
Lý Vân Nhã ngẩng đầu nhìn lên.
"Bạn thân yêu, đến đây chơi đi nào." Lần này, giọng trẻ con kia vang lên trên đỉnh đầu.
Phương Đình đứng trước cửa nhà vệ sinh, đã hơi mất kiên nhẫn, lần thứ ba cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay của mình. Lý Vân Nhã đã vào trong rất lâu rồi nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa trở ra.
Cuối cùng kiên nhẫn của cô ấy cũng đã bị tiêu hao hết, đẩy cửa đi vào: "Rốt cuộc là cô xong chưa vậy..."
Những chữ còn lại kẹt trong cổ họng của cô ấy, biến thành tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Mỗi cánh cửa phòng vệ sinh đều mở rộng hết ra, dưới đất tràn ngập máu tươi chói mắt, thậm chí còn từ từ chảy ra ngoài.
Đây là cảnh tượng khi Mạc Dịch chạy tới thấy được.
Sắc mặt của người đàn ông trông có vẻ rất kinh nghiệm kia nghiêm trọng vô cùng, đi tới phía trước thăm dò, sau đó lắc đầu quay về: "Không có thi thể."
Vẻ mặt của ai cũng đều hiện lên sự kinh hoàng, số lượng máu lớn như thế thì e rằng người mất tích này lành ít dữ nhiều rồi, tiếng khóc phát ra trong đán người càng to hơn.
Mạc Dịch tách bọn họ ra rồi đi tới trước, quan sát tỉ mỉ nhà vệ sinh một vòng, chỉ thấy máu tươi bắn tung tóe khắp cả không gian, chỉ có trên cánh cửa thứ ba là sạch sẽ, không có gì hết.
Anh nghi ngờ nhíu mày, đang chuẩn bị đi vào trong thì đột nhiên nghe thấy người đang thăm dò bên trong kêu lên một tiếng sợ hãi, Mạc Dịch sải một bước dài đi lên phía trước, nhìn theo tầm mắt của người kia.
Chỉ thấy ở cạnh cửa nhà vệ sinh đầy vết xước móng tay trông mà giật mình, mang theo máu tươi và mảnh vụn của móng tay, dù chỉ là người xem nhưng cũng khiến da đầu tê dại. Mà trên trần nhà gần cạnh cửa là rậm rạp chằng chịt dấu tay máu lớn nhỏ của trẻ con.
Ánh mắt Mạc Dịch nhìn về vũng máu: Trong đó có một vùng nhỏ hình tròn, ở trong không hề có vết máu.
Anh sững sờ, trong đầu hiện lên một suy nghĩ thoáng qua, nhưng khi nghĩ kỹ thì lại không nắm bắt được.
Đột nhiên, trong hành lang vang lên tiếng chuông đơn điệu chói tai mà không hề báo trước, làm cho ai cũng giật nảy mình, tiếng chuông vang dội trong hành lang vắng vẻ và quanh quẩn trong phòng học, lộ ra sự khủng bố quỷ dị.
Mạc Dịch nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó trong lòng chìm xuống.
Ngoài cửa sổ, con số đã không hay không biết mà biến thành "4:15".
Cách lúc trò chơi bắt đầu đã 45 phút.
... Vừa đúng lúc hết thời gian một tiết.
Giống như nó... Xuất hiện ở giữa không khí.
Mặt của cô lập tức trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh cũng nhanh chóng chảy xuống.
"... Phương Đình?" Lông tóc Lý Vân Nhã dựng đứng, khó khăn nuốt nước miếng, run rẩy cao giọng lên gọi tên đồng đội của mình: "Cô ở đâu?"
Không ai trả lời cô.
Nhà vệ sinh yên tĩnh đến mức rợn người.
Trước đó còn có thể nghe được tiếng nói của những người khác ở ngoài cửa, nhưng giờ phút này đã không còn gì nữa.
... Như thể cô đã tiến vào một chiều không gian khác vậy.
Lý Vân Nhã bị suy nghĩ này dọa sợ, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới cửa ra vào, vươn tay muốn kéo mở cửa nhà vệ sinh, nhưng cánh cửa cứ như đã bị hàn lại vậy, cô hoảng đến nỗi lắc lắc cái chốt, rồi tuyệt vọng vỗ vào ván cửa, lớn tiếng gọi tên đồng đội của mình.
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy sau lưng có tiếng gõ nhẹ nhàng vang lên.
"Cốc" "Cốc" "Cốc"
Cô đứng cứng tại chỗ, tiếng hét sắp ra khỏi miệng nghẹn lại trong cổ họng, cô chỉ nghe thấy trái tim của mình đang đập cực nhanh, mồ hôi chảy xuôi xuống dưới theo hai gò má trắng bệch của cô, nhỏ vào trong cổ áo sơ mi.
Lý Vân Nhã khó khăn xoay người lại, sau lưng dán chặt vào ván cửa.
Chỉ thấy trong căn phòng đóng chặt thứ ba, tiếp tục truyền đến tiếng gõ cửa rất kiên nhẫn.
"Cốc" "Cốc" "Cốc"
Đồng tử của Lý Vân Nhã co rút mạnh, cô đưa tay che kín miệng mình, ngăn cho tiếng thở dốc đầy kinh hãi của bản thân không lộ ra bất kỳ một âm thanh nhỏ, nước mắt lặng yên rơi xuống, run run giống như lá rụng trong gió.
Cô nghe được tiếng ngâm nga hơi không rõ của một đứa bé.
Giọng trẻ con ngây thơ vang lên trong nhà vệ sinh yên tĩnh nghe vào tai cực kỳ quỷ dị, nó hát lặp lại cùng một giai điệu, dù cho Lý Vân Nhã có sợ đến mức không muốn nghe nhưng tiếng hát vẫn truyền qua tai cô rồi vào đại não.
"Bạn thân mến ơi... Đến đây chơi đi nào..."
Hai chân Lý Vân Nhã run lên, rốt cuộc không chống đỡ nổi sức nặng của cơ thể được nữa, người cô từ từ trượt xuống, dựa vào một góc cửa, khuôn mặt trắng bệch bởi vì sợ hãi mà cau có hết lên, hai mắt cô nhắm nghiền, bàn tay che miệng, tuyệt vọng cầu nguyện.
Nhưng mà... Không có gì xảy ra cả.
Một phút trôi qua, năm phút trôi qua, rồi mười phút trôi qua, vẫn không có chuyện gì xảy ra như cũ.
Không còn tiếng gõ cửa.
Ngay cả giọng nói của cô bé kia cũng biến mất.
Cả nhà vệ sinh chỉ nghe thấy mỗi âm thanh “xẹt xẹt” của chiếc đèn huỳnh quang trên đầu, cùng với tiếng tí tách, tí tách có quy luật của vòi nước vặn không chặt.
Hết thảy mọi thứ đều bình thường.
Rốt cuộc, tò mò cũng chiến thắng sợ hãi. Lông mi Lý Vân Nhã run rẩy, cô thử mở mắt, kinh hoàng nhìn một vòng xung quanh... Tất cả đều bình thường, ngay cả bóng da cũng không thấy, tựa như âm thanh vừa rồi chỉ là do cô tự tưởng tượng ra thôi.
Chẳng lẽ cô thật sự tránh được một kiếp sao?
Lý Vân Nhã không kìm được cúi đầu bật khóc nức nở, từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống gò má.
Tí tách.
Có cái gì đó nhỏ xuống mặt cô, cô khóc thút thít lấy tay chùi đi.
Tí tách, tí tách. Lại thêm… một giọt nữa rơi xuống.
Lý Vân Nhã ngẩng đầu nhìn lên.
"Bạn thân yêu, đến đây chơi đi nào." Lần này, giọng trẻ con kia vang lên trên đỉnh đầu.
Phương Đình đứng trước cửa nhà vệ sinh, đã hơi mất kiên nhẫn, lần thứ ba cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay của mình. Lý Vân Nhã đã vào trong rất lâu rồi nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa trở ra.
Cuối cùng kiên nhẫn của cô ấy cũng đã bị tiêu hao hết, đẩy cửa đi vào: "Rốt cuộc là cô xong chưa vậy..."
Những chữ còn lại kẹt trong cổ họng của cô ấy, biến thành tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Mỗi cánh cửa phòng vệ sinh đều mở rộng hết ra, dưới đất tràn ngập máu tươi chói mắt, thậm chí còn từ từ chảy ra ngoài.
Đây là cảnh tượng khi Mạc Dịch chạy tới thấy được.
Sắc mặt của người đàn ông trông có vẻ rất kinh nghiệm kia nghiêm trọng vô cùng, đi tới phía trước thăm dò, sau đó lắc đầu quay về: "Không có thi thể."
Vẻ mặt của ai cũng đều hiện lên sự kinh hoàng, số lượng máu lớn như thế thì e rằng người mất tích này lành ít dữ nhiều rồi, tiếng khóc phát ra trong đán người càng to hơn.
Mạc Dịch tách bọn họ ra rồi đi tới trước, quan sát tỉ mỉ nhà vệ sinh một vòng, chỉ thấy máu tươi bắn tung tóe khắp cả không gian, chỉ có trên cánh cửa thứ ba là sạch sẽ, không có gì hết.
Anh nghi ngờ nhíu mày, đang chuẩn bị đi vào trong thì đột nhiên nghe thấy người đang thăm dò bên trong kêu lên một tiếng sợ hãi, Mạc Dịch sải một bước dài đi lên phía trước, nhìn theo tầm mắt của người kia.
Chỉ thấy ở cạnh cửa nhà vệ sinh đầy vết xước móng tay trông mà giật mình, mang theo máu tươi và mảnh vụn của móng tay, dù chỉ là người xem nhưng cũng khiến da đầu tê dại. Mà trên trần nhà gần cạnh cửa là rậm rạp chằng chịt dấu tay máu lớn nhỏ của trẻ con.
Ánh mắt Mạc Dịch nhìn về vũng máu: Trong đó có một vùng nhỏ hình tròn, ở trong không hề có vết máu.
Anh sững sờ, trong đầu hiện lên một suy nghĩ thoáng qua, nhưng khi nghĩ kỹ thì lại không nắm bắt được.
Đột nhiên, trong hành lang vang lên tiếng chuông đơn điệu chói tai mà không hề báo trước, làm cho ai cũng giật nảy mình, tiếng chuông vang dội trong hành lang vắng vẻ và quanh quẩn trong phòng học, lộ ra sự khủng bố quỷ dị.
Mạc Dịch nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó trong lòng chìm xuống.
Ngoài cửa sổ, con số đã không hay không biết mà biến thành "4:15".
Cách lúc trò chơi bắt đầu đã 45 phút.
... Vừa đúng lúc hết thời gian một tiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.