Chương 3
Mộng Nam Sương
28/10/2024
3
Ta bị cơn ác mộng từ quá khứ giày vò suốt bảy ngày.
Khi tỉnh dậy, ta hoàn toàn kiệt sức.
Tiêu Dục ngồi bên cạnh giường, canh chừng ta.
Hắn nhìn ta, đôi mắt đỏ hoe, chân mày hiện rõ sự tự trách.
Nhưng khi ánh mắt hắn chạm vào ta, hắn lại bối rối né tránh.
Hắn hiểu rõ mối quan hệ sâu đậm giữa ta và Chu Du, nhưng chính hắn lại là kẻ đã ép Chu Du tự vẫn để tỏ rõ lòng trung trinh.
Chu Du c.h.ế.t vào ngày hắn tổ chức tiệc sinh nhật cho An Bình với tư cách của một cung phi.
Trước đó, Chu Du đã lấy tín vật mà Tiêu Dục ban cho khi hắn đăng cơ, để cầu xin một đạo thánh chỉ hủy hôn.
Nhưng Tiêu Dục đã từ chối.
Dù đó là lời hứa của hoàng đế mà Chu Du đã đổi lấy bằng mạng sống của mình.
Nhưng để tránh cho An Bình bị mang tiếng là kẻ phá hoại tình nghĩa phu thê của Hiền Vương, hắn vẫn quyết định chặn đường lui cuối cùng của Chu Du.
Khi Chu Du chết, m.á.u của nàng vấy bẩn tà váy của An Bình, nàng ta hoảng sợ, thét lên một tiếng rồi chạy vào lòng Tiêu Dục, hắn liền bản năng ôm chặt nàng ta, nhẹ nhàng an ủi.
Chỉ đến khi ánh mắt hắn chạm vào ta, Tiêu Dục mới như chợt nhận ra, nữ tử c.h.ế.t thảm trước mắt hắn chính là người đã từng hết lòng giúp đỡ hắn trong những ngày tháng khó khăn.
Tiêu Dục buông tay khỏi An Bình, dù đã là hoàng đế, hắn vẫn trông có chút hoang mang.
Hắn muốn nói gì đó, nhưng ta không quan tâm.
Chậm rãi tiến tới, ta dùng tay áo nhẹ nhàng lau vết m.á.u trên mặt Chu Du, rồi lấy tín vật treo trên cổ nàng.
"Chờ ta thêm một chút, những gì họ nợ chúng ta, ta sẽ đòi lại trước khi ra đi." Ta và Chu Du lớn lên cùng nhau trong một trại trẻ mồ côi, nàng từ nhỏ đã vô tâm, luôn có thể bỏ qua mọi đau khổ, vì thế ở đâu nàng cũng có thể dễ dàng thích nghi.
Nhưng ta thì khác, ta vốn là người nhỏ nhen, thù dai.
Ta siết chặt tay, kìm nén cơn thịnh nộ đang dâng trào, không thèm nhìn ai, chỉ quay người rời đi.
Tiêu Dục bị ta bỏ lại phía sau, từ đầu đến cuối, ta không nói với hắn thêm một lời nào.
Từ ngày đó, ta đóng chặt cửa cung, nằm bệnh một trận dữ dội.
Đến khi này, Tiêu Dục ngồi bên cạnh ta, cả người hoang mang, không biết phải làm gì.
Hắn muốn vươn tay vuốt tóc ta đang vương trên má, nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng của ta, hắn liền buông tay.
"Không cần phải an ủi An Bình quận chúa sao?" Ta không kìm được mà châm biếm, "Chỉ vì ta nói hơi lớn tiếng trước mặt nàng ấy mà đã khiến nàng ấy sợ đến phát khóc, trong khi Chu Du đã mất mạng chỉ để cứu ngươi, nhưng nàng ấy mới chỉ bị dọa sợ thôi."
Lời nói của ta khiến Tiêu Dục nghẹn lại, hồi lâu sau mới nở một nụ cười chua xót: "Hoàng hậu, đừng như vậy."
Trước đây, mỗi khi hắn gọi ta như vậy, ta luôn nhớ đến thân phận của mình, rồi thuận theo ý hắn mà tìm cách giải vây.
Nhưng lần này, ta không đáp lời, chỉ im lặng đối diện với hắn.
Tiêu Dục không chờ được sự đồng cảm từ ta, mãi sau, hắn mới thận trọng nói câu thứ hai: "An Bình... nàng ấy không cố ý, ta đã phạt nàng ấy cấm túc, nàng..."
Ta thậm chí không muốn nghe hắn nói hết câu, liền ném thẳng bát thuốc bên cạnh vào người hắn.
Nước thuốc đen nhuộm bẩn long bào của hắn.
"Ra ngoài." Ta ngắn gọn ra lệnh.
Đây là lần đầu tiên ta công khai xúc phạm hắn trước mặt mọi người, khiến tất cả cung nhân xung quanh đều sợ hãi quỳ xuống đất.
Tiêu Dục mặt biến sắc, cuối cùng, hắn mang theo cơn giận dữ, phất tay áo bỏ đi.
Ta bị cơn ác mộng từ quá khứ giày vò suốt bảy ngày.
Khi tỉnh dậy, ta hoàn toàn kiệt sức.
Tiêu Dục ngồi bên cạnh giường, canh chừng ta.
Hắn nhìn ta, đôi mắt đỏ hoe, chân mày hiện rõ sự tự trách.
Nhưng khi ánh mắt hắn chạm vào ta, hắn lại bối rối né tránh.
Hắn hiểu rõ mối quan hệ sâu đậm giữa ta và Chu Du, nhưng chính hắn lại là kẻ đã ép Chu Du tự vẫn để tỏ rõ lòng trung trinh.
Chu Du c.h.ế.t vào ngày hắn tổ chức tiệc sinh nhật cho An Bình với tư cách của một cung phi.
Trước đó, Chu Du đã lấy tín vật mà Tiêu Dục ban cho khi hắn đăng cơ, để cầu xin một đạo thánh chỉ hủy hôn.
Nhưng Tiêu Dục đã từ chối.
Dù đó là lời hứa của hoàng đế mà Chu Du đã đổi lấy bằng mạng sống của mình.
Nhưng để tránh cho An Bình bị mang tiếng là kẻ phá hoại tình nghĩa phu thê của Hiền Vương, hắn vẫn quyết định chặn đường lui cuối cùng của Chu Du.
Khi Chu Du chết, m.á.u của nàng vấy bẩn tà váy của An Bình, nàng ta hoảng sợ, thét lên một tiếng rồi chạy vào lòng Tiêu Dục, hắn liền bản năng ôm chặt nàng ta, nhẹ nhàng an ủi.
Chỉ đến khi ánh mắt hắn chạm vào ta, Tiêu Dục mới như chợt nhận ra, nữ tử c.h.ế.t thảm trước mắt hắn chính là người đã từng hết lòng giúp đỡ hắn trong những ngày tháng khó khăn.
Tiêu Dục buông tay khỏi An Bình, dù đã là hoàng đế, hắn vẫn trông có chút hoang mang.
Hắn muốn nói gì đó, nhưng ta không quan tâm.
Chậm rãi tiến tới, ta dùng tay áo nhẹ nhàng lau vết m.á.u trên mặt Chu Du, rồi lấy tín vật treo trên cổ nàng.
"Chờ ta thêm một chút, những gì họ nợ chúng ta, ta sẽ đòi lại trước khi ra đi." Ta và Chu Du lớn lên cùng nhau trong một trại trẻ mồ côi, nàng từ nhỏ đã vô tâm, luôn có thể bỏ qua mọi đau khổ, vì thế ở đâu nàng cũng có thể dễ dàng thích nghi.
Nhưng ta thì khác, ta vốn là người nhỏ nhen, thù dai.
Ta siết chặt tay, kìm nén cơn thịnh nộ đang dâng trào, không thèm nhìn ai, chỉ quay người rời đi.
Tiêu Dục bị ta bỏ lại phía sau, từ đầu đến cuối, ta không nói với hắn thêm một lời nào.
Từ ngày đó, ta đóng chặt cửa cung, nằm bệnh một trận dữ dội.
Đến khi này, Tiêu Dục ngồi bên cạnh ta, cả người hoang mang, không biết phải làm gì.
Hắn muốn vươn tay vuốt tóc ta đang vương trên má, nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng của ta, hắn liền buông tay.
"Không cần phải an ủi An Bình quận chúa sao?" Ta không kìm được mà châm biếm, "Chỉ vì ta nói hơi lớn tiếng trước mặt nàng ấy mà đã khiến nàng ấy sợ đến phát khóc, trong khi Chu Du đã mất mạng chỉ để cứu ngươi, nhưng nàng ấy mới chỉ bị dọa sợ thôi."
Lời nói của ta khiến Tiêu Dục nghẹn lại, hồi lâu sau mới nở một nụ cười chua xót: "Hoàng hậu, đừng như vậy."
Trước đây, mỗi khi hắn gọi ta như vậy, ta luôn nhớ đến thân phận của mình, rồi thuận theo ý hắn mà tìm cách giải vây.
Nhưng lần này, ta không đáp lời, chỉ im lặng đối diện với hắn.
Tiêu Dục không chờ được sự đồng cảm từ ta, mãi sau, hắn mới thận trọng nói câu thứ hai: "An Bình... nàng ấy không cố ý, ta đã phạt nàng ấy cấm túc, nàng..."
Ta thậm chí không muốn nghe hắn nói hết câu, liền ném thẳng bát thuốc bên cạnh vào người hắn.
Nước thuốc đen nhuộm bẩn long bào của hắn.
"Ra ngoài." Ta ngắn gọn ra lệnh.
Đây là lần đầu tiên ta công khai xúc phạm hắn trước mặt mọi người, khiến tất cả cung nhân xung quanh đều sợ hãi quỳ xuống đất.
Tiêu Dục mặt biến sắc, cuối cùng, hắn mang theo cơn giận dữ, phất tay áo bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.