Chức Nghiệp Thế Thân Lương Giờ Mười Vạn

Chương 4:

Uyên Hào

04/12/2022

Bạch Trú thật sự rất là ghét cô chị gái vô dụng, yếu đuối này của Kỷ Hân Hân, mỗi lần nhìn thấy Kỷ Phồn Âm là cả người cậu ta như trở thành một thùng pháo đốt, tức giận nổ đùng đùng.

"Tới thì đi vào đi, đã trễ mấy giờ rồi, còn chờ ai tới đón cô nữa? Nhân vật chính của hôm nay cũng không phải là cô." Bạch Trú hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, hai tay thục vào túi quần muốn đi vượt qua Kỷ Phồn Âm.

Kỷ Phồn Âm bình tĩnh cất bước, trong lúc nhất thời nhìn như là hai người đang đồng hành với nhau, khiến cho sắc mặt Bạch Trú tối sầm.

"Em gái tôi không nói gì với cậu à?" Kỷ Phồn Âm nói lung tung, "Thật ra nó rất ghét mùi khói, mỗi lần ngửi thấy thì đều muốn ói."

Bạch Trú đang định thể hiện cơn phẫn nộ, động tác đột nhiên cứng đờ.

"Mà thôi, dù sao thì thái tử gia Bạch gia cũng có thân phận tôn quý, cho dù trong lòng nó có nghĩ như vậy thì cũng không dám nói với cậu đâu." Kỷ Phồn Âm lại nói thêm một câu như bổ đao, "Thật đáng thương."

Bạch Trú giựt mạnh cánh tay Kỷ Phồn Âm: "Cô nói thật chứ?"

"Tôi dù gì cũng lớn lên với nó." Kỷ Phồn Âm rất nghiêm túc lừa gạt cậu thiếu niên.

Bạch Trú mặt lạnh dùng sức hất cô ra, vội vàng chạy về một hướng khác, chỉ mấy bước sau liền cáu gắt ném cái áo jacket trên người mình đi.

Kỷ Phồn Âm đi bộ nhàn nhã sang một con đường khác mà Bạch Trú vừa đi, dựa theo chỉ thị trong đại đường khách sạn trực tiếp đi đến hội sảnh mời khách của Kỷ gia.

Trong phòng yến hội đã ngồi đầy người, trên màn hình lớn hai bên phát hình ảnh chụp sinh hoạt hàng ngày của Kỷ Hân Hân và cha mẹ, du lịch, chơi đùa, khiêu vũ, hội phụ huynh... Nhìn giống như là một gia đình ba người hạnh phúc bên nhau.

Một đứa con gái khác đâu rồi? Dù sao trong những tấm ảnh vui vẻ hòa thuận này cũng không có mặt của nó.



Kỷ Phồn Âm đứng ở cửa nhìn ảnh chụp một lúc, tấm tắc lấy làm lạ.

"Kỷ Phồn Âm" sống đời này thật là quá thê thảm, rõ ràng không làm cái gì sai nhưng ngay chính trong căn nhà của mình cũng không có bất luận địa vị hay là cảm giác tồn tại nào.

Trong khi những ánh mắt nghi hoặc chung quanh càng ngày càng nhiều lên, Kỷ Phồn Âm cất bước đi về phía bàn người ở ngay vị trí trung tâm.

Cô nghe thấy người chung quanh ngỡ ngàng, bí mật nghị luận không thôi về thân phận của cô, hiếu kì hỏi vì sao vẻ ngoài của cô và Kỷ Hân Hân lại giống nhau như vậy.

Khi Kỷ Phồn Âm đứng ở trước mặt cha Kỷ mẹ Kỷ, thậm chí đến cả hai người bọn họ đều nhìn cô với ánh mắt sửng sốt.

"Thật ngại quá, có chút việc nên đến muộn." Kỷ Phồn Âm tự nhiên gọi phục vụ viên tới, bảo họ mang thêm một cái ghế và một bộ đồ ăn.

—— Nói là tất cả mọi người đều đang chờ cô, vậy mà trên bàn này căn bản không hề có chỗ của cô, vậy nói những lời kia để làm cái gì?

"Âm Âm?" mẹ Kỷ phản ứng nhanh hơn cha Kỷ, bà có chút lúng túng ho nhẹ một tiếng, "Tới muộn như vậy à... Ngồi xuống ăn cơm đi."

Không cần bà ta nói, Kỷ Phồn Âm đã ngồi xuống cái ghế mà phục vụ viên tạm thời dọn tới.

Sắc mặt cha Kỷ rất âm u, nhưng hiển nhiên là không muốn cãi vã, chỉ trừng mắt nhìn Kỷ Phồn Âm, hắng giọng: "Ăn cơm thôi, đừng có mà nói lung tung."

Kỷ Phồn Âm lười biếng lên tiếng, gắp một đũa long nhãn cho vào trong chén.

Người vừa mới nhảy sông tự sát cần có một chút đồ ngọt để an ủi tâm trạng.



Cái thái độ lạnh nhạt của cô làm cho cha Kỷ vô cùng nổi giận, nhưng lừa giận còn chưa bùng ra thì đã có một người đồng nghiệp làm ăn vừa tới đi lên chào hỏi ông, cha Kỷ đành phải cười đứng dậy nắm tay.

"Đây chính là Hân Hân à? Lớn nhanh thật đấy, còn xinh đẹp hơn cả trên ảnh!" Người tới vui tươi hớn hở mà nhìn Kỷ Phồn Âm rồi nói.

Cha Kỷ lúng túng không thôi: "Đây là một đứa con gái khác của tôi, là một đứa tương đối hướng nội."

Người kia sững sờ, song phương đều tự ngầm hiểu lời nói của nhau, bật cười ha ha.

Kỷ Phồn Âm uống một ngụm nước, đến cả việc quay đầu lại quét mắt một vòng xem xét xung quanh cũng chẳng muốn làm.

Mặc dù ở đây có không ít người hiện tại vẫn đang tò mò, chăm chú nhìn cô, nhưng một người lăn lộn ở trong ngành giải trí nhiều năm như Kỷ Phồn Âm vốn cũng đã sớm quen thuộc việc bị đặt ở trung tâm với hàng trăm ánh mắt soi xét.

Cha Kỷ vừa mới tiễn vị đồng nghiệp thương nghiệp kia thì Kỷ Hân Hân mặc một bộ lễ phục nhỏ đã trở lại.

Cô ta nhìn thấy Kỷ Phồn Âm, ngẩn người một lúc, sau đó mới đi lên trước thân thiết chào hỏi: "Chị gái tới rồi sao, em còn tưởng rằng chị bận không tới dự được, bây giờ chị đến thật là tốt quá."

Thân hình Kỷ Hân Hân yểu điệu tinh tế, khuôn mặt và chóp mũi đỏ rực, khí tức thanh xuân tràn đầy, sung mãn mê người, cười một tiếng liền lộ ra hàm răng trắng nõn chỉnh tề, rõ ràng là tiêu chuẩn mối tình đầu ở trong các trường học.

Kỷ Phồn Âm để đũa xuống nhìn Kỷ Hân Hân một chút: "Thuận buồm xuôi gió thôi."

Vẻ mặt Kỷ Hân Hân hiện lên sự buồn bã, cô ta xoay người ôm lấy Kỷ Phồn Âm, nhỏ giọng nói ở bên tai cô: "Chị gái, có phải chị rất ghét em hay không?"

"Không," Kỷ Phồn Âm nhướng mày cười một tiếng, "Chị vô cùng cảm tạ sự tồn tại của em."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chức Nghiệp Thế Thân Lương Giờ Mười Vạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook