Chương 108
Thủy Thiên Thừa
30/11/2016
CHƯƠNG 108
Chu Tường hỏi lại, “Dưới lầu?”
“Đúng.”
“Cậu ta được ra ngoài rồi?” Chu Tường căng thẳng, vừa nghĩ tới Yến Minh Tu đang chờ dưới lầu, hắn đã cảm thấy bước xuống là cả một vấn đề nan giải.
Phải đối diện như thế nào?
“Ông nội tôi thả nó ra, ông nói hai thằng nhãi thì yêu đương được mấy bữa? Sớm muộn gì cũng phải bò về. Ông không tin các cậu có thể dài lâu, dù sao Minh Tu cũng chỉ mới 24 tuổi, lũ con trai bằng tuổi nó thay người yêu như thay áo.” Yến Minh Tự khẽ cười, “Ông nội chúng tôi bận lắm, không có thời gian trông nom mấy chuyện bên lề của con cháu, ông nghĩ giam lỏng Minh Tu như vậy rất bất hợp lý, nên lần này mới tự mình đến thả nó ra, tôi cũng phụ một tay khuyên nhủ ba tôi, nên tạm thời nó được tự do rồi. Chỉ có điều, có lẽ sau này sẽ còn rất nhiều khó khăn chờ đợi phía trước, hai người phải chuẩn bị tốt tâm lý, hi vọng đến lúc đó đừng phiền tôi nữa.”
Chu Tường cười khổ, thật sự không biết phải nói sao.
Yến Minh Tự nói rất có tình có lý, hùng hồn mà chặt chẽ, Chu Tường cũng bị cuốn theo anh, hoặc cũng có lẽ, những lời của Yến Minh Tự vốn đã chẳng quan trọng, quan trọng là… Yến Minh Tu đang ở dưới kia.
Hắn cự tuyệt Yến Minh Tu rất nhiều lần, nhưng cho đến bây giờ Yến Minh Tu vẫn chưa từng buông tay hắn. Giờ hắn đã đến cực hạn, hắn mắc kẹt quá lâu trong một đoạn đường tiến thoái lưỡng nan, nếu lúc này không đưa ra quyết định, có lẽ người đầu tiên sụp đổ chính là hắn.
Vậy nên hắn quyết định, xuống lầu ngay bây giờ.
Dằn vặt nhau quá lâu, Chu Tường đã quá mệt mỏi, những tình cảm này sắp biến đổi hoàn toàn con người hắn, không chỉ vẻ ngoài, mà ngay cả nội tâm hắn cũng đã khác hẳn ngày xưa. Hắn vẫn muốn làm chính mình, nếu trở lại con đường cũ mới có thể tìm về chính mình, hắn sẵn sàng đánh cược một phen. Dù sao, tới nước này, nếu muốn hắn buông tay Yến Minh Tu, hắn thật sự…
Chu Tường đứng dậy, hắn nhìn thấy diện mạo mình phản chiếu trên giá sách thủy tinh, một khuôn mặt tái nhợt và tiều tụy đang nhìn lại hắn. Hắn rút khăn giấy lau mặt, cố chỉnh trang lại cho giống bình thường, hắn không muốn làm Trần Anh lo lắng.
“Tôi, tôi xuống.”
“Từ từ, tôi vẫn còn chuyện phải nói với cậu.”
“Chuyện gì?”
“Nếu sau này cậu trở thành người nhà họ Yến, đừng nghĩ xấu về mẹ tôi. Là do Uông Vũ Đông thủ thỉ bên tai, bơm thổi sai sự thật, nên mẹ tôi mới phái lính của ba tôi đến.”
Chu Tường siết chặt hai nắm tay, “Không ngạc nhiên, tôi với họ Uông chính là oan gia.”
“Gần đây thằng nhỏ này rất thiếu trung thực, nó ỷ vào chuyện em gái tôi mang thai, nghĩ rằng không ai dám đụng vào nó…” Yến Minh Tự cười cười, “Nhưng có lẽ cũng nên dạy dỗ nó một phen, để nó biết nó không đủ tư cách xen vào chuyện của nhà họ Yến.”
Lúc này Chu Tường nào còn tâm trí nghĩ ngợi về Uông Vũ Đông, Uông Vũ Đông sống hay chết hắn cũng mặc xác. Hai kiếp làm người của hắn, Uông Vũ Đông vẫn luôn sắm vai chính, nhưng đó là vai chính mà ông trời phái xuống để thử thách hắn, chỉ nghĩ tới cũng đã đủ nhức đầu, nên hắn không nghĩ nữa.
Hắn đẩy cửa bước ra, Trần Anh đứng trong phòng khách, hình như đang ngập ngừng không biết nên gõ cửa hay không, thấy hắn đi ra, bà giật cả mình.
Chu Tường nhìn bà, “Mẹ ơi, Yến Minh Tu đang ở dưới nhà.”
Trần Anh há hốc miệng, một bàn tay đặt lên trước ngực, bà thở dài, “Vậy con nhanh xuống đi, trời lạnh lắm, nhớ phải giữ ấm.”
Chu Tường khẽ ngừng lại, nhưng chỉ một giây tiếp theo, hắn mạnh mẽ mở cửa, bước nhanh xuống lầu.
Trần Anh thở dài, lông mày nhíu chặt, lo lắng ngập tràn trong đôi mắt.
Tuyết đang rơi.
Chu Tường chỉ khoác một cái áo lông cừu mỏng, hắn cũng không biết trời lạnh đến thế. Hắn nhìn thấy Yến Minh Tu đang đứng tựa vào xe, trên người y đã phủ một tầng tuyết trắng, đầu óc hắn lập tức trống rỗng.
Yến Minh Tu ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn, y không giấu nổi rạng rỡ vui mừng, “Anh, anh Tường.”
“Sao không ngồi trong xe?” Chu Tường thấp giọng hỏi.
“Em muốn được gần anh hơn một chút.” Yến Minh Tu thành thật đáp, như thể làm vậy là chuyện rất bình thường.
Chu Tường khịt mũi, khóe mắt cay cay.
“Sao anh mặc ít thế?” Yến Minh Tu nói xong, đưa tay tự cởi áo khoác.
“Không cần…” Chu Tường ngăn y lại, hắn bất giác cúi thấp đầu xuống, tựa như đang phải hứng chịu một sức nặng vô hình, hắn run rẩy hỏi, “Yến Minh Tu, cậu nói xem, cậu thông minh hay là ngu xuẩn? Cậu nói cậu yêu tôi, vậy tại sao cậu không nhận ra sớm hơn một chút?”
Sống mũi chua xót, Yến Minh Tu đáp, “Em ngu xuẩn.”
“Không phải sao, nếu cậu nhận ra sớm một chút, chúng ta đã chẳng khổ sở thế này.” Chu Tường bịt mắt lại, “Cậu đúng là thằng khốn nạn đó Yến Minh Tu, đã đến nước này, tại sao cậu vẫn không chịu để tôi yên, cậu có biết ngày nào tôi cũng…”
Gió lạnh thốc qua, Chu Tường rét run cầm cập, tiếng bước chân giẫm trên tuyết vang lên sàn sạt, ngay sau đó, hắn được cuốn vào một vòng tay ấm áp. Yến Minh Tu cởi áo khoác bọc quanh mình hắn, từng âm thanh lẫn trong tiếng nức nở lướt qua tai hắn, “Anh Tường, anh Tường, chúng ta bắt đầu lại nhé, quên hết những chuyện trước đây, chúng ta bắt đầu lại nhé.”
Chu Tường cũng rất khát khao được làm lại từ đầu. Thời gian họ biết nhau không thể tính là tươi đẹp, nhưng cũng đủ để hắn nhớ mãi suốt đời, bây giờ nghĩ lại, từng hồi ức đều khiến trái tim hắn mãnh liệt đập dồn.
Chu Tường khàn khàn hỏi, “Minh Tu, chúng ta có thể dài lâu không?”
“Có thể, anh Tường à, anh sống hai cuộc đời rồi, cả hai lần anh đều đến bên em, đó chính là số mệnh của anh, cũng là số mệnh của em, chúng ta nhất định sẽ dài lâu.”
Chu Tường nghẹn ngào nói, “Có lý, bằng không tại sao thế giới lớn như vậy mà vừa tỉnh lại tôi đã gặp Thái Uy, ngày đầu tiên đi làm tôi đã gặp lại cậu? Cậu nói xem, cái thứ gọi là duyên phận ấy mà, rốt cuộc là tốt hay xấu, tốt hay xấu hả?” Nói hết lời cuối cùng, âm thanh cũng rời rạc.
Chết một lần, hắn trở nên dè dặt với tất cả mọi chuyện, vừa cẩn thận, vừa ngập ngừng, hắn luôn nghĩ, phải làm thế nào mới giữ được an toàn? Phải làm thế nào mới được bình yên mà sống? Phải làm thế nào mới không dẫm lên vết xe đổ? Phải làm thế nào để không tuyệt cảnh cùng đường? Cứ mãi đắn đo như thế, hắn đã quên mất con tim mình luôn khao khát điều gì. Nếu vứt bỏ tất cả băn khoăn, hắn cũng không còn lừa dối mình được nữa, hắn vẫn, vẫn luôn hi vọng được hạnh phúc cùng với Yến Minh Tu, đó là nguyện vọng lớn nhất của hắn trước kia, đến hiện tại vẫn chưa hề thay đổi, cái nguyện vọng không thành ấy chính là tiếc nuối lớn nhất trong lòng hắn từ đó đến giờ.
Yến Minh Tu ôm hắn thật chặt, hắn cảm nhận được nước mắt nóng bỏng thấm ướt vai áo hắn, hun nóng làn da hắn, hắn không kìm nổi mình, khe khẽ đưa tay ôm lấy Yến Minh Tu. Hắn vẫn còn nhớ cảm giác ôm Yến Minh Tu, luôn luôn khiến hắn động lòng, luôn luôn khiến hắn bất an, khiến hắn chỉ muốn ôm chặt hơn nữa, mãi mãi không bao giờ buông tay.
“Yến Minh Tu, anh đây cược với cậu lần này, nếu lại thua nữa, vậy thì… Vậy thì đó cũng là mệnh của anh mày, mẹ kiếp, anh mày nhận hết.”
Chỉ trong nháy mắt đó, trái tim Yến Minh Tu bị nhấn chìm trong vô vàn cảm xúc, vui mừng, bi thương, bất lực, phẫn uất, hạnh phúc, kinh hoảng, quay cuồng choáng váng, những cảm xúc đó không ngừng bành trướng trong đầu y, dường như chỉ một giây tiếp theo thôi, chúng sẽ đồng loạt bùng nổ. Y cảm thấy mình đang bước trên một đám mây bồng bềnh, tiếp tục tiến tới, có lẽ vẫn sẽ gặp thiên đường mềm mại, nhưng bất kỳ lúc nào cũng có thể rớt xuống địa ngục khôn cùng. Y mạnh mẽ, mạnh mẽ ôm chặt lấy Chu Tường, chỉ sợ nếu vô ý buông tay ra, tất cả trước mắt y sẽ chỉ còn ảo ảnh.
Y chờ đợi ngày này đã hơn ba năm, y đã từng nghĩ ngày này sẽ chẳng bao giờ đến, y chìm nổi vùng vẫy giữa tuyệt vọng vô bờ, gắng sức chống chọi chỉ bằng một hi vọng quá mong manh. Sẽ không ai biết, ngày ngày điên cuồng nhung nhớ một người chẳng rõ sống chết, chẳng rõ đang ở đâu, cảm giác ấy đau đớn và đáng sợ đến thế nào, nếu Chu Tường không sống lại, y cũng không biết mình sẽ ra sao nữa.
May mắn, may mắn làm sao, bây giờ y lại được ôm hắn, cả hai còn trẻ, y vẫn còn rất nhiều thời gian để chữa lành vết thương cho hắn, còn rất nhiều thời gian để bồi đắp lại niềm tin và tình cảm của hắn, còn rất nhiều thời gian để trở lại ngày xưa.
Cả đời này, y sẽ không bao giờ buông tay.
Chu Tường hỏi lại, “Dưới lầu?”
“Đúng.”
“Cậu ta được ra ngoài rồi?” Chu Tường căng thẳng, vừa nghĩ tới Yến Minh Tu đang chờ dưới lầu, hắn đã cảm thấy bước xuống là cả một vấn đề nan giải.
Phải đối diện như thế nào?
“Ông nội tôi thả nó ra, ông nói hai thằng nhãi thì yêu đương được mấy bữa? Sớm muộn gì cũng phải bò về. Ông không tin các cậu có thể dài lâu, dù sao Minh Tu cũng chỉ mới 24 tuổi, lũ con trai bằng tuổi nó thay người yêu như thay áo.” Yến Minh Tự khẽ cười, “Ông nội chúng tôi bận lắm, không có thời gian trông nom mấy chuyện bên lề của con cháu, ông nghĩ giam lỏng Minh Tu như vậy rất bất hợp lý, nên lần này mới tự mình đến thả nó ra, tôi cũng phụ một tay khuyên nhủ ba tôi, nên tạm thời nó được tự do rồi. Chỉ có điều, có lẽ sau này sẽ còn rất nhiều khó khăn chờ đợi phía trước, hai người phải chuẩn bị tốt tâm lý, hi vọng đến lúc đó đừng phiền tôi nữa.”
Chu Tường cười khổ, thật sự không biết phải nói sao.
Yến Minh Tự nói rất có tình có lý, hùng hồn mà chặt chẽ, Chu Tường cũng bị cuốn theo anh, hoặc cũng có lẽ, những lời của Yến Minh Tự vốn đã chẳng quan trọng, quan trọng là… Yến Minh Tu đang ở dưới kia.
Hắn cự tuyệt Yến Minh Tu rất nhiều lần, nhưng cho đến bây giờ Yến Minh Tu vẫn chưa từng buông tay hắn. Giờ hắn đã đến cực hạn, hắn mắc kẹt quá lâu trong một đoạn đường tiến thoái lưỡng nan, nếu lúc này không đưa ra quyết định, có lẽ người đầu tiên sụp đổ chính là hắn.
Vậy nên hắn quyết định, xuống lầu ngay bây giờ.
Dằn vặt nhau quá lâu, Chu Tường đã quá mệt mỏi, những tình cảm này sắp biến đổi hoàn toàn con người hắn, không chỉ vẻ ngoài, mà ngay cả nội tâm hắn cũng đã khác hẳn ngày xưa. Hắn vẫn muốn làm chính mình, nếu trở lại con đường cũ mới có thể tìm về chính mình, hắn sẵn sàng đánh cược một phen. Dù sao, tới nước này, nếu muốn hắn buông tay Yến Minh Tu, hắn thật sự…
Chu Tường đứng dậy, hắn nhìn thấy diện mạo mình phản chiếu trên giá sách thủy tinh, một khuôn mặt tái nhợt và tiều tụy đang nhìn lại hắn. Hắn rút khăn giấy lau mặt, cố chỉnh trang lại cho giống bình thường, hắn không muốn làm Trần Anh lo lắng.
“Tôi, tôi xuống.”
“Từ từ, tôi vẫn còn chuyện phải nói với cậu.”
“Chuyện gì?”
“Nếu sau này cậu trở thành người nhà họ Yến, đừng nghĩ xấu về mẹ tôi. Là do Uông Vũ Đông thủ thỉ bên tai, bơm thổi sai sự thật, nên mẹ tôi mới phái lính của ba tôi đến.”
Chu Tường siết chặt hai nắm tay, “Không ngạc nhiên, tôi với họ Uông chính là oan gia.”
“Gần đây thằng nhỏ này rất thiếu trung thực, nó ỷ vào chuyện em gái tôi mang thai, nghĩ rằng không ai dám đụng vào nó…” Yến Minh Tự cười cười, “Nhưng có lẽ cũng nên dạy dỗ nó một phen, để nó biết nó không đủ tư cách xen vào chuyện của nhà họ Yến.”
Lúc này Chu Tường nào còn tâm trí nghĩ ngợi về Uông Vũ Đông, Uông Vũ Đông sống hay chết hắn cũng mặc xác. Hai kiếp làm người của hắn, Uông Vũ Đông vẫn luôn sắm vai chính, nhưng đó là vai chính mà ông trời phái xuống để thử thách hắn, chỉ nghĩ tới cũng đã đủ nhức đầu, nên hắn không nghĩ nữa.
Hắn đẩy cửa bước ra, Trần Anh đứng trong phòng khách, hình như đang ngập ngừng không biết nên gõ cửa hay không, thấy hắn đi ra, bà giật cả mình.
Chu Tường nhìn bà, “Mẹ ơi, Yến Minh Tu đang ở dưới nhà.”
Trần Anh há hốc miệng, một bàn tay đặt lên trước ngực, bà thở dài, “Vậy con nhanh xuống đi, trời lạnh lắm, nhớ phải giữ ấm.”
Chu Tường khẽ ngừng lại, nhưng chỉ một giây tiếp theo, hắn mạnh mẽ mở cửa, bước nhanh xuống lầu.
Trần Anh thở dài, lông mày nhíu chặt, lo lắng ngập tràn trong đôi mắt.
Tuyết đang rơi.
Chu Tường chỉ khoác một cái áo lông cừu mỏng, hắn cũng không biết trời lạnh đến thế. Hắn nhìn thấy Yến Minh Tu đang đứng tựa vào xe, trên người y đã phủ một tầng tuyết trắng, đầu óc hắn lập tức trống rỗng.
Yến Minh Tu ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn, y không giấu nổi rạng rỡ vui mừng, “Anh, anh Tường.”
“Sao không ngồi trong xe?” Chu Tường thấp giọng hỏi.
“Em muốn được gần anh hơn một chút.” Yến Minh Tu thành thật đáp, như thể làm vậy là chuyện rất bình thường.
Chu Tường khịt mũi, khóe mắt cay cay.
“Sao anh mặc ít thế?” Yến Minh Tu nói xong, đưa tay tự cởi áo khoác.
“Không cần…” Chu Tường ngăn y lại, hắn bất giác cúi thấp đầu xuống, tựa như đang phải hứng chịu một sức nặng vô hình, hắn run rẩy hỏi, “Yến Minh Tu, cậu nói xem, cậu thông minh hay là ngu xuẩn? Cậu nói cậu yêu tôi, vậy tại sao cậu không nhận ra sớm hơn một chút?”
Sống mũi chua xót, Yến Minh Tu đáp, “Em ngu xuẩn.”
“Không phải sao, nếu cậu nhận ra sớm một chút, chúng ta đã chẳng khổ sở thế này.” Chu Tường bịt mắt lại, “Cậu đúng là thằng khốn nạn đó Yến Minh Tu, đã đến nước này, tại sao cậu vẫn không chịu để tôi yên, cậu có biết ngày nào tôi cũng…”
Gió lạnh thốc qua, Chu Tường rét run cầm cập, tiếng bước chân giẫm trên tuyết vang lên sàn sạt, ngay sau đó, hắn được cuốn vào một vòng tay ấm áp. Yến Minh Tu cởi áo khoác bọc quanh mình hắn, từng âm thanh lẫn trong tiếng nức nở lướt qua tai hắn, “Anh Tường, anh Tường, chúng ta bắt đầu lại nhé, quên hết những chuyện trước đây, chúng ta bắt đầu lại nhé.”
Chu Tường cũng rất khát khao được làm lại từ đầu. Thời gian họ biết nhau không thể tính là tươi đẹp, nhưng cũng đủ để hắn nhớ mãi suốt đời, bây giờ nghĩ lại, từng hồi ức đều khiến trái tim hắn mãnh liệt đập dồn.
Chu Tường khàn khàn hỏi, “Minh Tu, chúng ta có thể dài lâu không?”
“Có thể, anh Tường à, anh sống hai cuộc đời rồi, cả hai lần anh đều đến bên em, đó chính là số mệnh của anh, cũng là số mệnh của em, chúng ta nhất định sẽ dài lâu.”
Chu Tường nghẹn ngào nói, “Có lý, bằng không tại sao thế giới lớn như vậy mà vừa tỉnh lại tôi đã gặp Thái Uy, ngày đầu tiên đi làm tôi đã gặp lại cậu? Cậu nói xem, cái thứ gọi là duyên phận ấy mà, rốt cuộc là tốt hay xấu, tốt hay xấu hả?” Nói hết lời cuối cùng, âm thanh cũng rời rạc.
Chết một lần, hắn trở nên dè dặt với tất cả mọi chuyện, vừa cẩn thận, vừa ngập ngừng, hắn luôn nghĩ, phải làm thế nào mới giữ được an toàn? Phải làm thế nào mới được bình yên mà sống? Phải làm thế nào mới không dẫm lên vết xe đổ? Phải làm thế nào để không tuyệt cảnh cùng đường? Cứ mãi đắn đo như thế, hắn đã quên mất con tim mình luôn khao khát điều gì. Nếu vứt bỏ tất cả băn khoăn, hắn cũng không còn lừa dối mình được nữa, hắn vẫn, vẫn luôn hi vọng được hạnh phúc cùng với Yến Minh Tu, đó là nguyện vọng lớn nhất của hắn trước kia, đến hiện tại vẫn chưa hề thay đổi, cái nguyện vọng không thành ấy chính là tiếc nuối lớn nhất trong lòng hắn từ đó đến giờ.
Yến Minh Tu ôm hắn thật chặt, hắn cảm nhận được nước mắt nóng bỏng thấm ướt vai áo hắn, hun nóng làn da hắn, hắn không kìm nổi mình, khe khẽ đưa tay ôm lấy Yến Minh Tu. Hắn vẫn còn nhớ cảm giác ôm Yến Minh Tu, luôn luôn khiến hắn động lòng, luôn luôn khiến hắn bất an, khiến hắn chỉ muốn ôm chặt hơn nữa, mãi mãi không bao giờ buông tay.
“Yến Minh Tu, anh đây cược với cậu lần này, nếu lại thua nữa, vậy thì… Vậy thì đó cũng là mệnh của anh mày, mẹ kiếp, anh mày nhận hết.”
Chỉ trong nháy mắt đó, trái tim Yến Minh Tu bị nhấn chìm trong vô vàn cảm xúc, vui mừng, bi thương, bất lực, phẫn uất, hạnh phúc, kinh hoảng, quay cuồng choáng váng, những cảm xúc đó không ngừng bành trướng trong đầu y, dường như chỉ một giây tiếp theo thôi, chúng sẽ đồng loạt bùng nổ. Y cảm thấy mình đang bước trên một đám mây bồng bềnh, tiếp tục tiến tới, có lẽ vẫn sẽ gặp thiên đường mềm mại, nhưng bất kỳ lúc nào cũng có thể rớt xuống địa ngục khôn cùng. Y mạnh mẽ, mạnh mẽ ôm chặt lấy Chu Tường, chỉ sợ nếu vô ý buông tay ra, tất cả trước mắt y sẽ chỉ còn ảo ảnh.
Y chờ đợi ngày này đã hơn ba năm, y đã từng nghĩ ngày này sẽ chẳng bao giờ đến, y chìm nổi vùng vẫy giữa tuyệt vọng vô bờ, gắng sức chống chọi chỉ bằng một hi vọng quá mong manh. Sẽ không ai biết, ngày ngày điên cuồng nhung nhớ một người chẳng rõ sống chết, chẳng rõ đang ở đâu, cảm giác ấy đau đớn và đáng sợ đến thế nào, nếu Chu Tường không sống lại, y cũng không biết mình sẽ ra sao nữa.
May mắn, may mắn làm sao, bây giờ y lại được ôm hắn, cả hai còn trẻ, y vẫn còn rất nhiều thời gian để chữa lành vết thương cho hắn, còn rất nhiều thời gian để bồi đắp lại niềm tin và tình cảm của hắn, còn rất nhiều thời gian để trở lại ngày xưa.
Cả đời này, y sẽ không bao giờ buông tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.