Chương 121
Thủy Thiên Thừa
10/12/2016
CHƯƠNG MỘT TRĂM HAI MỐT
Hai người về nhà, Chu Tường cởi áo khoác, định bàn bạc với Yến Minh Tu chuyện điều trị cho Trần Anh.
Không ngờ áo khoác vừa cởi, Yến Minh Tu đã ôm lấy hắn từ phía sau, tay trái mò vào sờ soạng, vuốt ve ***g ngực ấm áp của hắn.
Chu Tường thả lỏng, nhẹ nhàng tựa vào y, cười nói, “Tôi có chuyện nghiêm túc muốn nói với cậu đây.”
“Chuyện này cũng rất nghiêm túc.”
“Sao cậu vội vàng thế… Ái, đừng cắn cổ tôi, miệng cậu khỏe lắm.”
Mặc kệ Chu Tường nói, Yến Minh Tu cắn dọc theo cổ hắn, lưu lại một hàng dấu răng chỉnh tề.
Chu Tường cảm giác phía sau có gì cứng cứng, hắn cố tình cọ cọ, vốn chỉ định đùa một chút, không ngờ Yến Minh Tu mất luôn kiên nhẫn, thẳng tay ấn hắn xuống sofa, cuống cuồng lột đồ hắn, những nụ hôn thi nhau sà xuống ngực hắn.
“Sao thế?” Chu Tường thấy Yến Minh Tu gấp gáp hơn hẳn bình thường, mấy ngày nay đâu có nghẹn gì đâu.
Yến Minh Tu ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nhìn hắn, “Anh Tường, lúc nãy anh bảo dì Trần cứ xem như có thêm một đứa con trai.”
Chu Tường gật đầu, “Ừ.”
Yến Minh Tu mờ ám cười cười, “Vì thế, hôm nay em sẽ hầu hạ anh một trận.”
“Cậu… Mẹ kiếp, hầu hạ kiểu gì mà lột quần tôi trước? Có kiểu hầu hạ như cậu sao?”
“Thế anh muốn hầu hạ thế nào?” Yến Minh Tu nhéo nhéo quần lót hắn, híp mắt nhìn nhìn, cực kỳ thèm khát.
Chu Tường ngẩn người, bất đắc dĩ nói, “Thôi cậu lột đi.”
Yến Minh Tu không do dự, hai ba cái đã lột hắn sạch sẽ, y nồng nàn cúi xuống hôn hắn, hai tay không ngừng vuốt ve làn da hắn.
Chu Tường đột nhiên ngộ ra, “Tay cậu lành rồi!”
“Ừ.” Yến Minh Tu vùi đầu hôn hắn, không rảnh nói chuyện.
“&^%$ cậu nhé Yến Minh Tu, *@&%$ dám lừa tôi à?”
“Em thích anh đút cho em.”
“Cậu chưa cai sữa à?”
“Em thích anh đút cho em mà, hôm nay cũng cho em ăn no đi.” Yến Minh Tu mạnh mẽ mở rộng thân thể hắn, dùng tất cả cảm xúc, vùi mình vào bên trong hắn.
Trên thế giới này, không còn ai có thể khiến y đau thấu xương đến thế, cũng không còn ai có thể khiến y yêu thương nhiều như thế. Y muốn dùng tất cả thời gian, tất cả sức lực để ôm trọn lấy người này, không cho phép bất luận kẻ nào tách rời y và hắn nữa.
Bộ phim của Chu Tường dự định ba tháng sau sẽ khởi quay. Để chuẩn bị, hắn học cưỡi ngựa hai tháng, giảm 7kg thịt, vóc dáng hắn vẫn đang đúng tiêu chuẩn, bây giờ gầy đi thấy rõ, nhưng hắn rất hài lòng với hình tượng này của mình. Lúc thử trang, hắn soi gương ra vẻ nghiêm nghị, khuôn mặt hắn nhìn vừa có vẻ nghèo khó, lại vừa cực kỳ chính trực ngay thẳng.
Vì quay theo mùa nên các phân đoạn được ghi hình trước đều là nội cảnh. Đây là lần đầu tiên Chu Tường không cần đánh võ hay múa kiếm, nhưng hắn cũng không thấy thoải mái lên, mà ngược lại còn mệt hơn hẳn khi làm cascadeur. Nguyên nhân rất đơn giản, lúc còn làm cascadeur, hắn chỉ cần diễn sao cho đúng động tác, nhưng bây giờ đảm nhận vai chính, đạo diễn yêu cầu hắn rất nhiều. Kỹ xảo diễn xuất của hắn vẫn còn khiếm khuyết, chưa kể đến áp lực vai chính, thời gian rảnh của hắn chỉ dùng để nghiên cứu nhân vật và luyện tập trước gương. Lúc mới bắt đầu, hầu như hắn diễn gì cũng hỏng, làm chậm trễ tiến độ của cả đoàn.
Chu Tường thuộc kiểu người không bao giờ cho phép bản thân liên lụy đến người khác, hắn cuống đến sùi bọt mép, thường xuyên bật dậy lúc nửa đêm, chạy đi học kịch bản.
Sau 2-3 lần như vậy, Yến Minh Tu xót quá, quyết định nghỉ phép ba ngày, ở nhà luyện diễn xuất với hắn.
Thực ra Chu Tường cũng chẳng học hỏi được gì nhiều từ Yến Minh Tu, bởi vì Yến Minh Tu diễn cái gì cũng không có biểu cảm, nhưng khí thế của y rất cao quý, nếu bảo Yến Minh Tu đóng phim hài, chắc chắn sẽ hỏng bét từ đầu tới cuối, nhưng vai diễn lần này là Yến Minh Tu tự chọn cho mình, rất phù hợp với con người của y, vì thế y diễn cực kỳ xuất sắc.
Tiếc là Yến Minh Tu chẳng quan tâm gì đến showbiz, y đã ra quyết định, sau này ngoại trừ phụ diễn cho Chu Tường, y sẽ không bao giờ đóng phim nữa, còn bây giờ vì Chu Tường, y đặc biệt xếp công việc lại, ở nhà giúp hắn luyện tập thêm.
Chu Tường vừa cảm động, vừa xấu hổ.
Sự kiên nhẫn của Yến Minh Tu quả thật đã giúp hắn rất nhiều, cuối cùng hắn cũng có thể bình tâm đối diện với thử thách. Đến ngày chính thức ghi hình, hắn đã tự tin hẳn lên, tiến độ công việc cũng bắt đầu thuận lợi.
Scandal tình ái của hai người cũng không giấu được lâu, trên mạng lan tràn tin vịt. Yến Minh Tu từ xưa đã chán ghét mấy chuyện này, nhưng một hôm lên mạng, nhìn thấy tấm ảnh Chu Tường túm tay mình kéo sang đường, Yến Minh Tu chỉ vào màn hình, nói, “Anh Tường, ảnh này chụp khéo nhỉ, chân em dài thế.”
Chu Tường phì cười, “Dài lắm hả, để tôi xem nào.” Hắn nghiêng đầu nhìn qua, “Không tồi, nhưng góc chụp không đẹp, nhìn chả khác gì tôi đang dắt cụ bà sang đường.”
Yến Minh Tu híp mắt, “Anh dám nói em là cụ bà?”
“Cụ bà mặt dày vô liêm sỉ.” Chu Tường hôn y một miếng, “Đi tắm nhanh đi, tôi muốn ngủ sớm, mai còn dậy sớm.”
“Anh quay cái phim này, ngày nào cũng đi sớm về khuya, bận rộn hơn cả em nữa. Em hối hận rồi, biết thế đã chẳng đưa anh đến đó, về nhà chẳng thấy anh đâu, tủ lạnh chật ních toàn đồ ăn thừa.”
Chu Tường tủm tỉm cười, “Cưng muốn ăn gì thì cứ nói, anh Tường làm cho cưng.”
Yến Minh Tu bĩu môi, vung tay ôm eo hắn, “Em không cần anh nấu cơm, em cần thời gian của anh.”
Chu Tường dịu dàng nói, “Vậy thì có vấn đề gì đâu, ngoài quay phim, thời gian của tôi toàn dùng cho cậu đấy còn gì. Anh chỉ có một mình cưng thôi, không chơi với cưng thì còn biết làm gì nữa.”
Yến Minh Tu híp mắt cười, “Cái miệng anh vẫn nói hay nhỉ.”
“Miệng anh không chỉ nói hay, mà còn làm được nhiều chuyện rất hay nhé.” Chu Tường cúi xuống hôn y, nhẹ nhàng mút liếm đôi cánh hoa mềm mại.
Yến Minh Tu nhắm mắt lại, hạnh phúc hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào.
Chu Tường hôn chán, chớp chớp mắt, cười mờ ám, “Đi tắm nhanh, hôm anh anh liều mình phụng hầu quân tử.”
Yến Minh Tu mắt sáng rực, thẳng tay ấn hắn ngã xuống giường, “Làm xong tắm cùng luôn.”
“Tắm trước đi, tôi cũng không… A a…”
Trong căn phòng là một màn kiều diễm.
Dù bận rộn đóng phim, nhưng vẫn còn một chuyện quan trọng phải làm, đó là sửa nhà.
Chu Tường chan chứa biết bao tình cảm với căn hộ lâu đời của hắn, nhưng quả thật nhiều chỗ đã cũ lắm rồi, cần phải tu bổ lại. Chu Tường trưng cầu ý kiến Yến Minh Tu, hỏi y có muốn ở đây luôn không, nếu y không muốn, hai người sẽ chuyển đi chỗ khác, dù sao hắn vẫn có thể về lại đây bất cứ lúc nào, hắn chỉ sợ điều kiện nơi này nghẹn chết Yến Minh Tu.
Nhưng Yến Minh Tu thẳng thắn lắc đầu, y nói y rất thích nơi này, còn nói hai người ở 70m2 là quá đủ rồi, nếu cần thì thỉnh thoảng về căn hộ của y ngủ cũng được. Y cũng dành rất nhiều tình cảm cho nơi này, bởi vì nơi này luôn tràn ngập những hồi ức ban đầu của y và Chu Tường.
Vì thế Chu Tường dự định trang hoàng căn hộ nhỏ xíu này. Làm lại mấy bức tường ốp gạch men cũ kỹ, mua thêm một ít đồ dùng trong nhà, sắp xếp lại nội thất, lắp thêm giá sách treo tường cho Yến Minh Tu để tài liệu.
Hai người tạm thời dọn đến căn hộ của Yến Minh Tu.
Vì cả hai đều bận nên phần việc này giao cho Khương Hoàn, thỉnh thoảng hai người về xem tiến độ, đưa ra vài ý kiến chỉnh sửa.
Chớp mắt, nửa năm đã trôi qua.
Căn hộ đã trang hoàng thỏa đáng, bộ phim của Chu Tường đã quay được 1/3. Vào hạ bắt đầu tiến hành quay ngoại cảnh, mỗi ngày Chu Tường phải diễn ngoài trời hơn mười tiếng, mồ hôi như tắm, cả đoàn làm phim đều vất vả, hắn cũng không ngoại lệ.
Yến Minh Tu đến thăm hai lần, lần nào cũng rất thoải mái chào hỏi người trong đoàn, quan hệ giữa hai người đã không còn gì bí mật, dù không ai dám bàn tán trước mặt hai bọn họ.
Danh tiếng và địa vị của Chu Tường cũng dần được nâng cao, còn Uông Vũ Đông vì scandal góp vốn phi pháp, sự nghiệp bị ảnh hưởng nghiêm trọng, suốt một thời gian dài không có tác phẩm mới, cũng rất ít khi lộ diện trước công chúng.
Nhưng Chu Tường cảm thấy, với thực lực của Uông Vũ Đông, muốn vùng lên cũng không phải quá khó, mà bất kể Uông Vũ Đông có thế nào, hắn cũng chẳng cần quan tâm nữa.
Đối với cuộc sống hiện tại, hắn đã cảm thấy viên mãn, khi lòng hắn viên mãn, hắn cũng không còn oán giận hay ghen ghét gì ai.
Trong nửa năm, mỗi tháng hắn và Yến Minh Tu về thăm Trần Anh 2-3 lần, về nhà họ Yến một lần.
Cuối cùng Yến Minh Tu cũng đã nói chuyện lại với ba, đó là dấu hiệu tốt, hắn không biết như vậy có giúp ích gì không, nhưng chỉ cần hiện tại mãi mãi như thế này, hắn và Yến Minh Tu cũng đã đủ thành công.
Hắn nghĩ, những người vẫn trông chờ hắn và Yến Minh Tu đứt gánh giữa đường, giờ cũng đã bỏ cuộc.
Bởi vì ở trong lòng hắn, không có tình cảm gì vượt qua được chướng ngại sinh tử, biến cái không thể thành có thể, vừa ngoan cố vừa bướng bỉnh, kiên quyết và kỳ diệu giữ chặt lấy nhau. Duyên phận của hắn và Yến Minh Tu, dù hắn chết vẫn không thể chặt đứt, hắn không nghĩ còn có thứ gì hai người không thể vượt qua.
Dù đã chết một lần, dù sống lại bằng phương pháp kỳ quái, dù quãng đường gập ghềnh khốn khổ, nhưng lòng hắn vẫn luôn hướng về thiếu niên năm ấy khiến hắn rung động, khiến hắn mê đắm, điều này chưa bao giờ thay đổi.
Bên tai truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, sau đó tấm nệm lún xuống, thân thể ấm áp chui vào chăn, ngọt ngào ôm eo hắn.
Chu Tường thấp giọng nói, “Về rồi hả.”
Yến Minh Tu dịu dàng đáp, “Về trễ, làm anh dậy rồi.”
Chu Tường nhích lại gần y, hình thể hắn không nhỏ, không làm nổi tư thế chim non e ấp, nhưng hắn lại thích cảm giác gần gũi này, hắn thấy an tâm, hắn thấy thỏa mãn, “Không sao, tôi cũng mới ngủ, sau này đừng về trễ thế, không an toàn.”
Yến Minh Tu hôn lên trán hắn, “Em biết mà, chắc anh cũng bận cả ngày rồi nhỉ.”
“Ừ, mệt chết đi được.”
Yến Minh Tu nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng hắn, “Thế ngủ sớm đi, cuối tuần chúng ta về nhà.”
Khóe miệng Chu Tường cong lên thành một nụ cười dịu dàng khôn kể, “Ừ.”
Hắn vươn tay ôm ngang hông Yến Minh Tu, thân thể hai người áp sát vào nhau, sát đến có thể nghe thấy tiếng tim đập.
Thình thịch thình thịch, hai trái tim vẫn đập vì nhau.
END121.
~
Chính văn hoàn.
Chương 122 PN1: Chuyện xưa
Thực ra kể từ mấy tháng trước, y cũng đã cảm giác được, Chu Tường ở trong lòng y đã khác rồi. Nhưng tại thời điểm đó, y không để ý, bởi vì Chu Tường là người đầu tiên được y cho phép bước vào cuộc sống của y, thậm chí hắn còn là người đầu tiên sống chung với y, nên tất nhiên Chu Tường phải khác, còn về điểm khác này, hoàn toàn chỉ là bởi Chu Tường rất giống Uông Vũ Đông.
Khi Uông Vũ Đông đính hôn với chị hai, y đã định buông tay. Theo đuổi một tình yêu vô vọng chẳng phải chuyện gì có ích, huống chi nếu cứ tiếp tục, nhiều khả năng sẽ làm tổn thương chị hai y, y không nên cố chấp nữa. Vả lại, y phát hiện những lúc có Chu Tường ở bên, y đã không còn suy tư nhiều nữa, y cảm thấy, thực ra hắn cũng không tệ, cứ như thế này cũng đủ rồi.
Vào lúc đó y đã ra quyết định, y có thể tiếp nhận Chu Tường.
Nhưng y thật không ngờ, Chu Tường đã biết tất cả, hơn nữa còn phản ứng quyết liệt, thậm chí đến cuối cùng, y lựa chọn hy sinh Chu Tường vì lợi ích của Uông Vũ Đông cũng là hoàn toàn trái ngược. Uông Vũ Đông đích thân nhờ vả, y không có lý do gì để từ chối, thêm nữa, y cũng có nguyên nhân của riêng mình. Đầu tiên, nếu Uông Vũ Đông nhận vai chính này với giá trị kèm theo là mười, còn Chu Tường là một trăm, vậy thì mất đi vai chính này, Chu Tường tổn thất nhiều nhất chỉ là mười, nhưng Uông Vũ Đông lại là một ngàn. Tiếp theo, y có thể cho Chu Tường vai diễn tốt hơn, làm nền cho sự nghiệp sau này của hắn. Cuối cùng, cũng là lý do quan trọng nhất, y nhất định không cho phép người của mình quay phim chụp ảnh cùng gã họ Lan kia, y căm ghét kẻ khác nhìn ngó đồ của y, càng miễn bàn mơ ước.
Trong mắt y, y có thể cho Chu Tường rất nhiều thứ, tỷ như vai diễn tốt, điều kiện vượt trội, nhất là thứ Chu Tường vẫn luôn mong muốn —- thái độ của y. Chu Tường thích y như vậy, hắn hẳn phải vui vẻ nhận ngay, vì thế y không bỏ nhiều thời gian suy xét, y đưa ra một quyết định khiến y ân hận cả đời này.
Nhốt Chu Tường hai ngày, y liên hệ với một đạo diễn, dự định cho Chu Tường nhân vật tốt hơn cả nhân vật của Uông Vũ Đông, coi như bồi thường cho Chu Tường. Y không phải kiểu người giỏi biểu đạt tình cảm, y thầm nghĩ sẽ thông qua phương thức này để Chu Tường cảm nhận được sự quan tâm của y. Cho tới bây giờ y vẫn không thể ngờ, Chu Tường chẳng những không nhận ra tình cảm của y, chẳng những không cảm kích, mà còn dùng cách thức tàn khốc nhất để trừng phạt tất cả những sai lầm của y.
Lúc Chu Tường lấy cớ đi toilet rồi trốn mất, y nằm mơ cũng không dám ngờ, đây lại là lần cuối cùng y được nhìn thấy người đàn ông đó, từ nay về sau, y mãi mãi không còn cơ hội được nhìn lại nụ cười dịu dàng mà khoan dung nở rộ trên khuôn mặt đó.
Chu Tường lấy cớ bỏ đi, y cũng không vội vã đuổi theo, y muốn cho Chu Tường vài ngày để bình tĩnh lại. Không ngờ Chu Tường tắt điện thoại, y tìm mãi không thấy hắn.
Ngày đầu tiên, ngày hôm sau, thậm chí ngày thứ ba, y còn có thể chịu đựng, nhưng rồi y không thể chịu nổi nữa, y nhờ quan hệ, buộc Thái Uy nói ra sự thật, cuối cùng biết được Chu Tường đã gia nhập một đoàn làm phim tài liệu, lên núi Thập Vạn Đại Sơn.
Y chán nản, tín hiệu trong núi không tốt, không thể liên lạc với hắn, có lẽ mấy tháng sau Chu Tường mới về. Kể từ khi quen nhau, chưa bao giờ hai người xa cách lâu như thế, cứ nghĩ hai – ba tháng sau không thể nhìn thấy Chu Tường, hơn nữa hai người còn chia tay trong hoàn cảnh cực kỳ không thoải mái, y cảm thấy khó ở trong lòng. Thế rồi chỉ sau vài ngày, cảm giác khó ở trong lòng liền biến thành khó chịu toàn thân.
Về đến nhà không nhìn thấy Chu Tường, ăn bữa cơm không phải Chu Tường nấu, tối đến không thể ôm Chu Tường đi vào giấc ngủ, tất cả những điều nhỏ nhặt mà bình thường y vẫn không để tâm, tới khi mất đi lại khiến y cực kỳ khó chịu.
Lần đầu tiên y nhận ra, y cần một người ở bên cạnh, người này không phải Uông Vũ Đông, không phải ai khác, mà chính là Chu Tường. Thời điểm y nhận ra điều này, thậm chí y còn muốn lên núi tìm Chu Tường. Ý tưởng này khuấy đảo, thúc giục y gọi cho Chu Tường, nhưng tín hiệu trên núi quá kém, y chỉ nói chuyện được với Chu Tường một lát, hơn nữa nội dung cuộc trò chuyện cũng chẳng thoải mái gì, tâm trạng y lại càng thêm tồi tệ.
Y bắt đầu chuyên tâm xử lý các công việc dồn lên, đồng thời cũng tìm cách liên lạc với đoàn làm phim, Chu Tường không chịu làm lành với y, y sẽ bảo người ta dẫn y lên núi.
Y muốn đích thân đến gặp Chu Tường.
Ý nghĩ lớn nhất trong đầu y lúc đó, chính là phải đặt Chu Tường ở dưới thân, hung hăng thúc vào bên trong hắn, y muốn cho Chu Tường biết, ai mới là kẻ thống trị tình cảm này, y không cho phép Chu Tường rời khỏi y, y muốn nói với Chu Tường, y muốn bắt đầu lại một lần nữa, nghiêm túc bắt đầu lại một lần nữa.
Y thật sự, thật sự rất nhớ Chu Tường, y chỉ muốn một giây sau mình được xuất hiện bên cạnh Chu Tường.
Nhưng còn chưa kịp làm gì, y đã nghe được một tin ác mộng.
Chu Tường ở trong núi đã xảy ra chuyện.
Y rất khó nhớ lại cảm giác của mình khi ấy thế nào. Mới đầu y không tin, từng câu từng chữ người ta nói với y, lọt vào tai y đều chỉ là vô nghĩa, y cảm thấy đối phương đang nói dối, Chu Tường không thể nào gặp nạn, cái gì mà mưa to, cái gì mà đá lở, y không tin đâu.
Y đã nghĩ tới vô số tình cảnh khi y gặp lại Chu Tường, nhưng y không bao giờ nghĩ đến hoàn cảnh này.
Ở tại thời điểm đó, y vẫn chưa rối loạn, bởi vì Chu Tường chỉ mất tích thôi, cũng có vài người mất tích như hắn, có lẽ bọn họ bị kẹt ở nơi nào đó, nhất định tìm là thấy.
Y cố gắng không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp bay thẳng đến Quảng Tây, vào núi bằng tốc độ nhanh nhất. Ý nghĩ duy nhất của y lúc đó, y sẽ là người đầu tiên tìm được Chu Tường, xác nhận Chu Tường bình an.
Y nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, Chu Tường đã hoàn toàn biến mất rồi.
Y nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.
Thời gian cứ ngày một trôi qua. Ngày đầu tiên, ngày hôm sau, y còn có thể gắng sức giữ mình tỉnh táo, nhưng đến ngày thứ ba, khi đội cứu hộ tìm được thi thể một người, thì y sụp đổ.
Ai cũng biết, thời gian lục soát càng lâu, tỷ lệ cứu được người lại càng nhỏ.
Nhìn thi thể thảm thương bị đè ép tới biến dạng, nghĩ đến Chu Tường có lẽ cũng trở thành thế này, y phát điên. Vài ngày nhịn ăn nhịn uống, tinh thần căng thẳng quá mức, sợ hãi và tuyệt vọng dần ăn mòn trái tim y, y mất cả ý thức.
Tới khi y tỉnh lại, anh trai y xuất hiện, công cuộc tìm kiếm đã đến ngày thứ năm.
Chu Tường đã mất tích năm ngày.
Đội cứu hộ muốn kết thúc công việc, bọn họ cho rằng Chu Tường đã gặp nạn tại một hóc hẻm vô danh nào đó, diện tích vùng núi này quá lớn, muốn tìm một người thì nói dễ hơn làm.
Ngay lúc đó, y cảm giác toàn bộ thế giới trước mắt y nát vụn, y quên mất mình là ai, người bên cạnh là ai, xung quanh là cái gì, tất cả và tất cả đều biến thành bọt nước lúc ẩn lúc hiện, chỉ còn lại quyết tâm nhất định phải tìm được Chu Tường là cực kỳ chân thật.
Y không tin, y không tin Chu Tường lại chết. Y cảm giác Chu Tường vẫn còn sống. Y không rõ tại sao, anh trai y nghĩ y điên rồi, nhưng y cảm giác được, Chu Tường nhất định còn sống, nhất định…
Y bắt ép đội cứu hộ lục tìm suốt một tháng, tìm khắp nơi trong phạm vi mười km, nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì, y thậm chí còn muốn mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Anh trai đánh y, nói y lãng phí tiền của, nói y thần kinh, nói y điên rồi.
Y không cần biết. Nếu thân thể biến dạng tả tơi của Chu Tường thật sự xuất hiện trước mặt y, y sẽ điên, nhưng y phải tìm được một kết quả, bằng không y sẽ không chống đỡ nổi.
Nhưng ông trời cũng tàn nhẫn với y, giáng xuống cho y nỗi tuyệt vọng đau đớn nhất —- Không rõ sống chết.
==============
Thế giới lớn như vậy, Chu Tường cứ như vậy biến mất, tất cả mọi người đều cho rằng Chu Tường đã chết, nhưng vì không nhìn thấy thi thể khiến cho y vẫn cảm thấy hy vọng, một chút hy vọng này giống như một đốm lửa nhỏ, ở trong lòng y càng thêm tỏa sáng, chỉ đợi đến một ngày bùng cháy.
Y rơi vào tuyệt vọng trước nay chưa từng có, việc Chu Tường không rõ sống chết khiến y rơi vào bóng tối bức bách, y không ăn không uống, không thể đi vào giấc ngủ, y cảm thấy chính mình đang sắp sụp đổ.
Trước kia y chưa từng thực tâm coi trọng hắn, trước kia y nghĩ bản thân không cần trả giá gì hắn vẫn sẽ luôn ở bên cạnh y, nhưng chính vào lúc thực sự mất đi mãi mãi, y mới ý thức được đối với bản thân mà nói người kia có bao nhiêu quan trọng.
Y bắt đầu nhớ lại từng đoạn hồi ức khi y còn ở bên Chu Tường, một lần lại một lần, không bỏ lỡ bất cứ một chi tiết nào, thậm chí cố gắng nhớ lại từng câu nói của Chu Tường, cùng với từng biểu cảm của người kia, y càng nhớ lại, càng cảm giác mạnh mẽ được Chu Tường từng sống trên đời rất rõ ràng, nhưng cũng càng khiến y đau đến tê tâm liệt phế.
Đoạn thời gian đó với y mà nói, đã không còn phân biệt nổi ngày và đêm, mỗi một thời khắc đều là vô tận tuyệt vọng, y hy vọng mỗi khi mở mắt tỉnh lại, có thể phát hiện tất cả đều chỉ là một hồi ác mộng, y chỉ cần đưa tay sang bên cạnh, liền có thể chạm vào thân thể ấm áp của Chu Tường, y sẽ quay sang, ôm chặt lấy hắn, lần này tuyệt đối sẽ không buông tay nữa.
Y thật sự nguyện ý từ bỏ hết tất cả, chỉ cần, chỉ cần Chu Tường có thể khỏe mạnh đứng trước mặt y một lần nữa.
Y cảm thấy chỉ cần như thế thôi đời này của y cũng đã đủ thỏa mãn.
Y không rõ vì cái gì một người có thể ngu xuẩn đến mức này, chính vào lúc thực sự mất đi, mới chân chính nhận ra người kia quan trọng đến mức nào, quý giá đến thế nào.
Vì cái gì ngay vào lúc y không còn có thể nhìn thấy Chu Tường nữa, y mới dám thừa nhận, không biết từ lúc nào, đã thật sự yêu Chu Tường, đã có thói quen luôn có Chu Tường bên cạnh, đã cho phép Chu Tường bước vào thế giới của y, đã đem Chu Tường trở thành một bộ phận không thể tách rời.
Nhưng tất cả đều đã quá muộn, bây giờ y mới nhận ra, thì tương lai muốn cùng người kia trải qua, đều đã không còn kịp nữa, bởi vì dù cho y có thống khổ tuyệt vọng đến cỡ nào, Chu Tường cũng sẽ không biết, dù cho y có hối hận đến chết đi sống lại, người kia cũng sẽ không bao giờ cảm nhận được.
Y thậm chí muốn cùng Chu Tường chết đi, chỉ cần lại có thể ở cùng một chỗ với Chu Tường, có lẽ đó cũng là một phương pháp hay.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, y đã không còn cảm giác gì với chung quanh nữa. Trái tim của y đang dần hoại tử, thì những thứ khác có còn ý nghĩa gì?
Không biết vào lúc nào, trước mặt y xuất hiện một hòa thượng.
Thời gian qua, xung quanh y có rất nhiều người lui tới, y cũng có đôi chút cảm giác, nhưng mày không nghe được thanh âm của những người đó, cũng thấy không rõ diện mạo của những người đó, y không muốn nghe, không muốn nghĩ, nhưng tướng mạo của vị hòa thượng này lại rõ ràng xuất hiện trong đầu y, thanh âm của vị hòa thượng cũng giống như tia sáng xuyên qua lớp sương mù dày đặc, đi thẳng vào tai y.
Y biết vị hòa thượng này, đây là sư phụ Tịch Không pháp sư của đại huy nh, y trước đây từng gặp qua một lần, là một người rất thông tuệ.
Lúc ấy trong đầu y bỗng nảy sinh một ý niệm.
Dù dùng bất cứ khoa học lý luận hay thủ đoạn nào đều không có khả năng giúp y tìm về Chu Tường, nên y bắt đầu hy vọng vào một sức mạnh siêu nhiên, hoặc là sức mạnh tôn giáo, y nghĩ, có lẽ vị hòa thượng này có biện pháp, nói không chừng thật sự có…
Tịch Không pháp sư cũng không làm gì, chỉ ngồi vào chỗ của mình, chỉ là thản nhiên nói: “Hắn không chết.”
Chỉ một câu này, khiến cho y như phát điên bổ nhào vào người Tịch Không pháp sư, y nói không ra lời, cổ họng như có một ngọn lửa thiêu đốt đau đớn, không thể phát ra một âm thanh nào, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm vào vị đại hòa thượng này, yêu cầu ông ta tiếp tục nói.
Tịch Không pháp sư sờ phật châu, thanh âm xa xôi: “Hắn không chết, nhưng cũng không tính là sống, ta nhận uỷ thác của huynh trưởng ngươi, chỉ có thể nói cho ngươi bấy nhiêu, nên làm như thế nào, ngươi hãy tự quyết định cho tốt.”
Y nắm chặt vạt áo của Tịch Không, kích động nghẹn ngào, y không rõ “Không chết, cũng không tính là sống” là ý tứ gì, nhưng y tin tưởng, y tin tưởng Chu Tường không chết, y tin tưởng Chu Tường thật sự không chết, bây giờ còn có thêm một người chứng thực, y tất nhiên sẽ càng thêm tin tưởng không nghi ngờ.
Y mặc kệ “cũng không tính là sống” là ý tứ gì, cho dù tàn phế biến thành người thực vật, y cũng phải tìm ra Chu Tường, chỉ cần Chu Tường không chết, chỉ cần còn có thể khiến y cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Chu Tường, chạm đến góc áo của hắn, đối với y mà nói cũng đã đủ rồi.
Chỉ cần Chu Tường không chết!
Y muốn dùng cả đời này của y kiên nhẫn đi tìm, kiên nhẫn chờ đợi, Chu Tường không chết, sẽ không chết, sẽ không như vậy rời bỏ y, chỉ cần y không từ bỏ, một ngày nào đó Chu Tường sẽ trở lại bên người y.
Y tỉnh táo lại trong một ngày.
Đại huynh đem y trở về Bắc Kinh, chăm sóc y thêm hai tháng, y mới thực sự “bình thường” lại một ít, đối với việc bản thân khiến đại huynh lo lắng hơn ba tháng, y cũng không phải không cảm thấy áy náy, vì việc y từng suốt ngày vô tri vô giác, triệt để chết tâm, nên y phải miễn cưỡng bản thân trước mặt đại huynh biểu hiện bình thường một chút.
Khi đại huynh của y hơi yên tâm mà rời đi, y liền liên hệ với một người bạn mở công ty giải trí, nói cho đối phương y muốn đóng phim, muốn quay quảng cáo, y phải trở thành ngôi sao.
Người bạn của y rất kinh ngạc, không thể lý giải y vì cái gì lại làm như vậy, nhưng cùng lúc đó, cũng vui mừng ra mặt.
Y suy nghĩ rất đơn giản, y muốn làm chính mình càng nổi danh càng tốt, y muốn cho Chu Tường bất luận ở ngóc ngách nào trên đời, đều có thể nhìn vào TV và nhìn thấy y.
Y sợ Chu Tường hận y, không muốn cùng y làm hòa, nhưng chỉ cần chính mình ngày qua ngày xuất hiện, có lẽ sẽ có một ngày Chu Tường thay đổi tâm ý, nếu Chu Tường còn sống, có một ngày nhất định sẽ trở lại bên y.
Y cứ kiên trì như vậy, đợi đến ngày Chu Tường trở về, là động lực duy nhất chống đỡ y sống tiếp.
Từng thời từng khắc không có Chu Tường bên cạnh, đều khiến y chìm sâu trong hối hận, thống khổ vô cùng, nhưng y không thể trốn tránh, không thể ngã xuống, Chu Tường không chết, Chu Tường không thể chết được, có một ngày y nhất định sẽ trở về, y nhất định sẽ đợi được đến ngày đó, bởi vì có ngày đó tồn tại, mới có thể giúp y sống qua từng ngày không còn hơi ấm của Chu Tường.
Y bắt đầu điên cuồng chụp quảng cáo cùng hoạt động kinh doanh, người nhà và bạn bè không thể hiểu được ý định của y, y cũng không cần bất cứ ai hiểu, y chỉ cần một người, ở một nơi nào đó trên đời này, có thể nhìn thấy y.
Một năm trôi qua, hai năm trôi qua.
Chu Tường vẫn như cũ bặt vô âm tín. Y không biết chính mình hơn bảy trăm ngày qua đã cầm cự mà tồn tại như thế nào, chỉ dựa vào một hy vọng xa xôi đến không thể biết được làm thứ duy nhất chống đỡ cho y.
Trên thế giới này sợ là chỉ có một mình y còn kiên trì tin tưởng rằng Chu Tường không chết, y cũng không biết chính mình tìm nghị lực từ đâu, nhưng y vẫn tin tưởng, chỉ cần trái tim y còn đập, y vẫn sẽ tin.
Có một ngày, y vào một buổi tối phải chụp một quảng cáo, vào lúc y đi vào tòa nhà ấy, khi cánh cửa thang máy mở ra trong nháy mắt, ngay trước mắt y xuất hiện một người.
Đó là một người hết sức bình thường, nếu vào một lúc khác y chắc chắn sẽ không để ý dù chỉ một chút, nhưng vào thời điểm hai người đối mặt trong khoảng cách không quá hai thước, trong trái tim y có một loại cảm xúc khó hiểu bùng phát, cứ như ở đối phương có cái gì đó, ngăn cản bước đi của y, cũng đồng thời thu hút tầm mắt y ngừng lại. Thời điểm mắt y cùng người thanh niên kia giao nhau, toàn thân y như có một luồng điện mạnh chạy dọc khắp người, trái tim truyền đến đau đớn kịch liệt, đau đến mức y cơ hồ không thể đứng vững.
Đó là ánh mắt như thế nào, chính y cũng không thể hình dung rõ, ánh mắt ấy quá sâu, quá trầm, phảng phất ẩn chứa vô tận bi thương cùng thống khổ, loại cảm xúc kia cuốn hút đến cực đại khiến y không thể cử động, bằng một cách vô hình nào đó y có thể cảm nhận được sự đau đớn của người này, cũng đồng thời làm y cảm thấy thống khổ theo.
Người này là ai?! Vì cái gì hắn khiến toàn thân y run rẩy! Cái loại cảm giác khổ đau quen thuộc vô hình bao phủ trói buộc y, gắt gao bóp chặt cổ họng y, thứ cảm xúc này trong nháy mắt khiến y nghĩ tới một người, chỉ có một người có thể làm y đau đến tê tâm liệt phế thế này —— Chu Tường.
Y cùng với người thanh niên kia nhìn nhau, bất quá chỉ trong giây lát, nhưng ngay lập tức, người kia liền muốn bước qua y mà bỏ đi.
Y vội vã giữ lấy người kia.
“Anh là ai?” Y cắn răng hỏi.
Ngươi đến tột cùng là ai!
Chương 123 PN2: Đông Chí
Chu Tường đang ngủ mê mệt thì tiếng chuông di động đột ngột réo lên. Từ trạng thái ngủ say chuyển sang lơ tơ mơ giống hệt một bước dài lê thê, hắn mở mắt, đầu râm rẩm đau, tay lần mò đến nơi phát ra âm thanh.
Bàn tay ấm áp vẫn nắm chặt lấy tay hắn, giọng nói dịu êm của Yến Minh Tu nhẹ nhàng cất lên, “Đừng bắt, ngủ tiếp đi.”
Chu Tường ngáp một cái, gối cái đầu mềm oặt lên bụng Yến Minh Tu, “Anh ngủ bao lâu rồi, sao đầu nhức thế không biết.”
“Từ tối qua đến giờ… tầm mười sáu mười bảy tiếng gì đó.”
“Không thể nào, sao lâu vậy chứ.” Chu Tường lắc lắc đầu, “Anh phải ngồi dậy, điện thoại, đưa điện thoại cho anh.”
Yến Minh Tu cầm di động của Chu Tường, liếc cái ấn tắt luôn, “Khương Hoàn gọi, khỏi nghe, anh đã bảo tuyên truyền xong muốn nghỉ ngơi mà.”
Từ khi Yến Minh Tu hầu như rút khỏi giới giải trí, sự nghiệp của Chu Tường cũng không ngừng phát triển, Khương Hoàn bèn đổi thành người đại diện của hắn.
Chu Tường thở dài, “Cho dù tuyên truyền xong rồi thì cậu cũng đừng có tra tấn anh vậy chứ, mệt muốn chết luôn.”
Yến Minh Tu lần tay vào chăn, bóp eo hắn, giọng điệu có phần tức tối bảo, “Một hai tháng nay anh cứ chạy tùm lum cả nước, em muốn tóm cũng không tóm được, vất vả lắm mới có cơ hội, có phải anh nên bù đắp cho em không?”
Chu Tường xoay người lại, vuốt mặt người kia, “Chẳng phải giờ đã xong rồi sao, nguyên một khoảng thời gian dài nghỉ ngơi trước mắt, cậu gấp gáp làm gì.”
Yến Minh Tu buông sách xuống, cúi đầu hôn hắn một cái, “Chúng ta ra ngoài chơi đi.”
Chu Tường cười khổ sở, “Đừng, anh không muốn đi đâu hết, giờ anh chỉ muốn ở nhà chơi một hai tháng gì đấy, chả muốn bước ra khỏi cửa tý nào.” Một ngày bay những ba thành phố để tuyên truyền, thật muốn toi cái mạng này.
“Anh muốn sao thì vậy, chúng ta ở nhà nghỉ ngơi. Nhưng nói cho anh biết, trong vòng ba tháng tới không được nhận thêm việc khác.”
Chu Tường cười, “Nghe cậu luôn, người đại diện của anh chẳng phải cũng do cậu sắp xếp à.”
“Em sắp xếp như vậy chỉ vì sợ anh mệt quá thôi, vốn dĩ đâu cần phải thế, anh chỉ cần diễn vai mình muốn diễn là được, không cần phải liều mạng kiếm tiền đâu.”
“Anh biết, anh sẽ lựa kịch bản mà.” Chu Tường ôm cổ y, thủ thỉ, “Lâu rồi không nấu món ngon cho cậu ăn, tối nay cậu muốn ăn gì?”
“Anh Tường, đừng có lảng sang chuyện khác.” Ngón tay thon dài của Yến Minh Tu cuốn một lọn tóc của hắn, “Anh phải hứa với em, một năm chỉ được nhận một bộ phim thôi.”
Chu Tường cười méo xẹo, “Nhưng anh muốn kiếm nhiều tiền hơn một chút, anh không muốn dùng tiền của cậu.”
“Của em cũng là của anh.”
“Vậy không được đâu, mẹ anh mà biết là lại âu sầu cho coi.”
“Cho dù một năm chỉ nhận một bộ cũng đủ cho anh nuôi gia đình mà, huống hồ nếu anh bận quá thì làm gì còn thời gian lo cho dì, rồi bên cạnh em nữa, lẽ nào anh chỉ muốn nuôi gia đình mà không chăm lo cho nó sao?” Yến Minh Tu nhìn vào mắt Chu Tường, nghiêm túc nói.
Chu Tường nhìn cái vẻ thanh niên nghiêm túc ấy, nhịn không được phì cười, “Được rồi, làm như anh không biết cậu đang nghĩ gì, nhưng cậu nói cũng có lý, anh cũng chả muốn liều mạng, một bộ thì một bộ vậy.”
Yến Minh Tu lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm, mỉm cười, “Sáng nay mẹ em có cho người đem một ít tôm qua, tươi lắm, anh muốn nấu thế nào?”
“Cậu muốn ăn gì?”
“Anh biết hôm nay là ngày mấy không?”
“Ngày mấy?” Chu Tường vội hỏi, hắn cực kỳ sợ quên mất mấy ngày dạng như sinh nhật của Yến Minh Tu, quên cái là đừng hòng cậu ta bỏ qua cho, tuy nhiên nghĩ lại thì sinh nhật của Yến Minh Tu là vào mùa hè cơ mà.
Yến Minh Tu nói, “Hôm nay là đông chí.”
“Ồ, mới đây mà đã đông chí rồi, vậy thì làm sủi cảo đi?”
“Ừ, làm sủi cảo được đó.”
“Uầy, vậy phải về nhà thôi.”
“Anh quên là dì với thím Vương đã đi du lịch Tứ Xuyên rồi sao, đợi họ về rồi hẵng qua.”
“Anh lẫn mất rồi.” Chu Tường lắc lắc tay, ngồi dậy, “Ngủ cả ngày người cứng hết cả, cậu ngồi đọc sách nãy giờ à?”
Yến Minh Tu nhẹ giọng nói, “Dựa vào người anh ấm lắm.”
Chu Tường rửa mặt xong, hai người cùng đi xuống lầu mua đồ ăn.
Hôm trước vừa mới lập thu, thời tiết có hơi lạnh, Yến Minh Tu không mặc áo khoác, Chu Tường đi sát rạt một bên, hai người đi cực kỳ thong thả, tựa như khoảng thời gian cùng nhau đi mua đồ ăn cũng đáng giá để hưởng thụ một cách tinh tế.
Chu Tường mua một bó rau cải trắng bự, cùng một ít rau củ thịt thà. Sở trường của Chu Tường là món sủi cảo nhân tôm cải trắng, sủi cảo ra khỏi nồi rồi mà chẳng có cái nào bị rách, cắn vào có thể thưởng thức nước dùng thơm ngon tươm ra, hắn gói sủi cảo còn có nghề hơn cả Trần Anh.
Lúc Chu Tường mua thực phẩm xong, đang quay về nhà, đột nhiên nói, “Hay là mời dì đến ăn chung đi.”
Yến Minh Tu vô cùng ngạc nhiên hỏi, “Mẹ em?”
“Phải.”
Yến Minh Tu có phần do dự, “Được không?”
“Gì mà được hay không, tôm là của dì cho, cậu ở chỗ anh lâu vậy rồi dì cũng chưa tới lần nào, hẳn là dì cũng muốn đến chỗ con mình ở xem thế nào. Hơn nữa hôm nay là đông chí, rất là hợp lý có phải không.”
Yến Minh Tu nói, “Chắc gì mẹ em đến chứ.”
“Thì cứ hỏi thử đi.”
Yến Minh Tu gọi điện nói chuyện với mẹ, ai ngờ bà Yến lại đồng ý đến thật.
Hai người về nhà chuẩn bị sủi cảo, một tiếng sau, chuông cửa vang lên.
Yến Minh Tu mở cửa, bà Yến hiếu kỳ quan sát ngôi nhà này một chút.
“Mẹ, vào đi.”
Chu Tường ló đầu ra khỏi gian bếp, cười chào, “Dì, dì đến rồi.”
Bà Yến khẽ cau mày, “Không phải mẹ nói gì hai đứa, nhưng sao lại ở một chỗ nhỏ như vậy? Ý mẹ không phải nói là ở chỗ thật sang, nhưng mà… chúng ta đâu có thiếu tiền cơ chứ.”
Chu Tường giơ cái tay dính đầy bột lên, dùng cánh tay quẹt trán, giải thích, “Chỗ này đối với hai đứa tụi con mà nói có ý nghĩa vô cùng đặc biệt, thực ra tụi con không phải ở đây suốt đâu, thỉnh thoảng cũng qua bên chỗ của Minh Tu, kể ra cũng nửa này nửa kia ấy ạ.”
Yến Minh Tu cũng góp lời, “Mẹ, nhà đủ ở là được rồi, lớn để làm gì đâu, chưa kể chỗ này giao thông thuận lợi nữa.”
“Được rồi, dù sao cũng là chỗ hai đứa ở.” Bà Yến cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên, “Gói xong chưa? Để mẹ phụ một tay.”
“Không cần đâu mẹ, mẹ ngồi đi, để hai đứa tụi con làm đủ rồi, nhà bếp chật lắm không đủ chỗ đứng đâu.”
Bà Yến tủm tỉm cười, “Thật là, cũng biết nhỏ cơ đấy… mẹ vô phòng nhìn thế nào, hai đứa cứ làm đi.”
Hơn mười phút sau, sủi cảo đã cho vào nồi, trong phòng tràn ngập mùi thơm hấp dẫn.
Chu Tường bận rộn lột tỏi, Yến Minh Tu đứng bên cạnh hắn, nhìn đến nhập tâm, sau đó ôm eo hắn, tựa đầu lên vai, “Anh Tường, em nghĩ là mẹ em thích anh lắm đấy.”
Chu Tường nhanh chóng quay đầu lại hôn y, “Ừm, anh biết, mẹ cậu là một người rất nhẹ dạ.”
Yến Minh Tu vẫn thòm thèm hôn cổ hắn, “Sớm muộn gì cũng có ngày em mang anh về nhà.”
Chu Tường cười đáp, “Cũng mong ngày đó sẽ đến… ái da, bảo cậu trông chừng nồi, trào nước ra rồi kìa!”
Yến Minh Tu vội vàng nhấc nắp vung lên, nước sủi cảo trào ra ngoài nhỏ xuống sàn nhà mới được Chu Tường chà lau xong, Yến Minh Tu ngượng ngùng cười cười, cái vẻ cười ấy thật đẹp khôn tả, làm Chu Tường vừa thấy liền quên cả nổi nóng.
Hắn cười mắng, “Bảo cậu trông có cái nồi cũng trông không xong.”
Yến Minh Tu siết eo hắn, “Em có thể trông chừng anh là được rồi.”
Một lát sau, sủi cảo được vớt ra khỏi nồi, một dĩa sủi cảo xếp lớp nóng hổi trắng mềm nhìn hết sức ngon mắt.
Hai người bưng đồ ăn đã chuẩn bị và sủi cảo lên bàn, Yến Minh Tu gọi, “Mẹ ơi, ra ăn.”
Bà Yến đi tới nhìn, “Ồ, ai làm đấy, chắc chắn không phải con mẹ làm rồi.”
Chu Tường cười nói, “Hôm nay là con làm, nhưng tay nghề nấu nướng của Minh Tu cũng không thường đâu, trước đây cậu ấy đi học toàn tự nấu cả thôi.”
“Phải không vậy? Sao mẹ lại không biết, ồ, mẹ hiểu rồi, con chỉ biết thể hiện trong nhà Chu Tường thôi chứ gì, còn ở nhà thì chẳng thèm mó tay vào.” Bà Yến bĩu môi chỉ Yến Minh Tu, “Khôn nhà dại chợ.”
Yến Minh Tu cười cười, “Lần sau con làm cho mẹ ăn là được chứ gì, mẹ, mau ngồi xuống đi.”
Con trai lớn rồi rất hiếm khi gần gũi đặc biệt với mẹ, ít nhiều gì cũng cảm thấy hơi ngượng, Yến Minh Tu làm thế khiến bà Yến mới cảm nhận được lâu rồi mình mới thân thiết với con trai đến vậy, kể ra thì toàn bộ đều là công của Chu Tường, bà lại không cầm được nhìn Chu Tường thêm vài lần, đứa con dâu này trừ việc không phải là nữ ra thì cái gì cũng tốt cả.
Chu Tường dịu dàng cười, “Dì ơi, mau ăn cho nóng, hôm nay là đông chí, ăn sủi cảo nhiều một chút cho ấm người.”
“Rồi rồi, hai đứa cũng ăn đi.”
Ba người vừa ăn vừa trò chuyện, bà Yến rất hào hứng kể lại thật nhiều chuyện hồi bé của Yến Minh Tu, không ngừng nhắc đi nhắc lại rằng lúc nhỏ Yến Minh Tu đẹp thế nào, dẫn ra ngoài chơi có bao nhiêu người trầm trồ xuýt xoa, càng nói càng thấy vui, còn hứa để lần sau sẽ cho Chu Tường coi ảnh hồi nhỏ của Yến Minh Tu.
Chu Tường ngửi được mùi thân mật, lâu lâu còn đá vài câu trêu chọc Yến Minh Tu, Yến Minh Tu nhìn hai người ấy cười nói với nhau, nhất thời cảm thấy nhẹ cả người.
Y vẫn luôn lo rằng Chu Tường không thể chịu được áp lực của cha mẹ mình, nhưng dần dà y phát hiện ra rằng Chu Tường còn kiên định hơn những gì y nghĩ nhiều. Tuy ba của y vẫn cứ giữ thái độ cứng rắn, nhưng Chu Tường đã từng bước thỏa hiệp được với mẹ của y, giờ mẹ y mua cho y cái gì là thể nào cũng mua cho Chu Tường một phần. Nói thế nào thì đây cũng là một bước tiến lớn, y không sợ cha mẹ phản đối, chỉ sợ Chu Tường tủi thân.
Cơm nước xong, bà Yến còn kéo Chu Tường hỏi chuyện đóng phim, Chu Tường bèn kể những chuyện thú vị trong quá trình quay phim cho bà nghe. Thực ra bà vẫn luôn tò mò về chuyện này, nhưng Yến Minh Tu rất ít khi trò chuyện với mẹ, giờ lại có người chịu tán gẫu với bà, bà cảm thấy vô cùng thích thú. Hơn nữa Chu Tường rất biết cách ăn nói, âm thanh cũng ôn hoà, nói chuyện với hắn quả thực là một cách để thư giãn.
Chu Tường nói chuyện với bà Yến đến mười giờ hơn, tài xế mới đưa bà về.
Sau khi bà về, Chu Tường cầm tạp dề lên định dọn dẹp nhà bếp, ai dè vô nhà bếp đã thấy toàn bộ chén đĩa nồi niêu xoong chảo đều được rửa sạch, hắn không hề biết Yến Minh Tu đã dọn từ bao giờ nữa.
Yến Minh Tu ôm hắn từ sau lưng, “Anh mệt cả ngày rồi, sao còn để cho anh dọn chứ.”
“Gì chứ, chuyện vặt vãnh ấy sao làm mệt nổi anh, có điều cậu dọn dẹp cũng đúng lúc đấy, anh cũng thấy hơi mệt, chúng ta đi ngủ thôi.”
“Giờ mà ngủ ư? Còn sớm quá.” Lúc Yến Minh Tu nói đến chỗ ‘sớm quá’ thì tay đã luồn vào trong quần Chu Tường sờ soạng xuống.
Chu Tường giật mình gập người lại, giữ lấy tay Yến Minh Tu cách lớp quần, tư thế có phần buồn cười, hắn cắn răng bảo, “Sao cậu không biết mệt thế hả, tối qua chúng ta làm bao nhiêu lần rồi.”
Yến Minh Tu cười khẽ, “Chuyện vặt vãnh ấy sao làm mệt nổi em.” Nói rồi bắt đầu kéo quần Chu Tường.
Chu Tường thở dài, “Coi bộ lúc anh không có ở nhà, đã làm cậu mắc nghẹn thật rồi.”
“Vớ vẩn, anh có biết em muốn đi tìm anh bao lần không, mà anh thì ngăn không cho em đi.”
“Cậu đến phiền lắm, ai cũng biết mặt cậu hết… ưm…” Yến Minh Tu nắm lấy thằng bé của Chu Tường, ngón tay linh hoạt vân vê nhào nặn cách lớp quần lót.
“Anh không cho em đi thì phải bù đắp phần của hai tháng qua cho em.”
“Lên giường đi… mặt đất lạnh lắm.”
May mà nhà của bọn họ nhỏ bé, đi vài bước là trở vào phòng, Yến Minh Tu rõ ràng là gấp gáp vô cùng, vừa vô phòng ngủ là đè Chu Tường lên giường, cũng cóc cần biết bây giờ là mấy giờ, y nhịn hết nổi rồi.
Hai đôi môi nóng bỏng quấn quýt, vồ vập lấy nhau, Chu Tường hé miệng đón nhận đầu lưỡi khiêu khích của Yến Minh Tu, đối phương bày tỏ sự hưng phấn thấy rõ, hạ thân cứng rắn không ngừng cọ xát quần lót của Chu Tường, khiến dục hỏa của hắn tăng vùn vụt.
Chu Tường lộn xộn cởi bỏ quần áo của Yến Minh Tu, hai người hệt như củi khô bốc lửa, loáng một cái đã có phần thô bạo lột trần trụi đối phương.
Yến Minh Tu hôn một đường xuống cằm, ngực, vút thẳng đến rốn của Chu Tường, đôi chân dài của hắn cặp lấy eo người kia, lùa ngón tay qua mái tóc đen như mực của đối phương, không ngừng rướn eo lên, ma sát với eo đùi của Yến Minh Tu.
Nơi da dẻ tiếp xúc bỏng rát, ngọn lửa dục vọng nhảy múa trong đồng tử của hai người đàn ông.
Yến Minh Tu hổn hển nói, “Anh Tường, em muốn vào ngay.” Y vô cùng vội vã muốn cảm nhận được sự ấm nóng như cơn sốt cao trong cơ thể Chu Tường, ngay cả những việc tiền diễn mà y rất thích làm cũng muốn lược bớt.
Chu Tường nói nhỏ, “Được, tiến vào đi.”
Tối qua hai người vừa điên cuồng làm tình cả đêm, nơi khó nói của Chu Tường đến giờ vẫn còn mềm mại, Yến Minh Tu dùng một ít gel bôi trơn nhẹ nhàng thâm nhập, rất dễ dàng đẩy hai ngón tay vào trong động thịt của Chu Tường.
Yến Minh Tu cười khe khẽ, “Làm cả đêm quả có khác nhỉ, vào dễ thật.”
Mặt Chu Tường nóng bừng, “Nói nữa anh đá cậu xuống giường đấy.” Nói rồi giơ chân lên định đá Yến Minh Tu.
Yến Minh Tu giữ bắp đùi hắn lại, gắng sức banh ra hai bên, nhanh chóng rút ngón tay mình ra, thay vào đó là cố gắng nhẫn nại đẩy đại bảo bối của mình vào, vừa đẩy vừa trêu đùa, “Nếu anh còn sức mà đá em, tức là chúng mình làm chưa đủ đâu.”
“Bớt xàm đi…” Chu Tường nghiến răng, những tiếng ‘gừ gừ’ hít hà thoát ra khỏi miệng, vùng dưới trống rỗng được mạnh mẽ lấp đầy, xen lẫn giữa khoái cảm là một chút đau đớn, loại cảm giác không tên này càng lúc càng trở nên dữ dội, nhưng hắn biết đây chính là thứ hắn khao khát.
Cổ họng Yến Minh Tu thoát ra tiếng thở thỏa mãn, “Chặt quá, nóng quá, anh Tường, ở trong anh thật thoải mái.”
Mặt Chu Tường đỏ như quả cà, không buồn đáp lại, chỉ xoay eo thúc giục Yến Minh Tu.
Ban đầu Yến Minh Tu còn sợ làm mạnh quá Chu Tường chịu không nổi, sau khi nhận được sự cổ vũ trắng trợn đó, cả người y như cánh cung dồn hết sức phát động, cố định eo của Chu Tường xong thì bắt đầu công cuộc mở rộng kết hợp mạnh mẽ với đối phương.
Cái huyệt bé nhỏ của Chu Tường thoắt cái đã bị nong ra đến khó tin, hoàn toàn nuốt chửng lấy bộ củ khổng lồ của Yến Minh Tu, đến khi nó lút hẳn vào trong cơ thể của Chu Tường, không gian tản mát ra hương vị tội ác tục tĩu.
Yến Minh Tu cố gắng tẽ mông Chu Tường ra, mạnh bạo thúc vào trong cái mông vểnh ấy, mỗi lần tiến vào đều như rưới vào trong cơ thể Chu Tường một liều thuốc thôi tình, bức hắn phải co rút huyệt khẩu lại, muốn nhận thêm thật nhiều ấm áp, mỗi lần đi ra lại như nước mùa xuân rút xuống, để lại nỗi trống rỗng không bút nào tả được. Giữa những lần triều dâng triều hạ ấy, hai người bị đẩy theo con thuyền dục vọng; giữa những lần cơ thể chặt chẽ kết hợp với nhau, cả hai như ngụp lặn giữa biển dục, như bị giam hãm giữa cơn khoái cảm tựa lũ tràn bờ đê, vừa muốn giãy giụa lại như khát cầu nhiều hơn.
Yến Minh Tu không ngừng thúc bành bạch vào trong mông của Chu Tường, loại âm thanh có tiết tấu này thật dễ khiến người ta xấu hổ, nhưng lại là thứ thuốc kích tình tuyệt hảo nhất, Yến Minh Tu không ngừng điều chỉnh tốc độ, để cho cơ thể Chu Tường có thể phối hợp với y.
“Minh Tu… nhanh quá… chậm lại… nhanh quá rồi…” Chu Tường ôm cổ y, hắn bị Yến Minh Tu đóng cọc đến mức thở không ra hơi.
“Không dừng được, anh Tường, em phải thừa nhận là có làm tình với anh cả đời cũng không đủ, em không dừng lại được… em thích anh, thích vô cùng.” Tốc độ và lực độ của Yến Minh Tu càng lúc càng bộc phát dữ dội, Chu Tường bị thúc đến mức rối rít kêu lên, thứ dục vọng giã vào như những đợt sóng, sóng sau đến chớp nhoáng hơn sóng trước, cùng loại khoái cảm như bị ngàn con kiến cắn toàn thân khiến người khác phải run rẩy ấy quả thực như muốn lấy mạng hắn, hắn thực sự chịu không nổi…
“Đủ rồi, nhanh quá rồi… quá nhanh… a a a… ư ư ư Minh Tu, quá, quá nhanh…”
Yến Minh Tu rành rẽ cơ thể Chu Tường như lòng bàn tay, hầu hết đều nhắm trúng điểm G của Chu Tường, hắn không khống chế được bản thân oằn người, khi lên đến cực cảm, cơ thể hắn đột nhiên căng sắt, thịt huyệt co rút mạnh mẽ mang đến cho Yến Minh Tu một khoái cảm tột đỉnh.
Trong tích tắc Chu Tường bắn ra, thân thể Yến Minh Tu cũng rung động, bắn ra trong người Chu Tường, hai người gần như lên đỉnh cùng một lúc.
Toàn bộ không khí phảng phất như bị nhiệt độ của bọn họ hun cháy.
Yến Minh Tu mệt mỏi ghé sát người Chu Tường, còn chưa chịu ngoan ngoãn mà liếm mồ hôi trên cổ hắn.
Một lúc lâu sau Chu Tường mới tỉnh táo khỏi cơn mông lung, cả người bải hoải rã rời, “Cậu… lấy đâu ra lắm sức lực thế.”
Yến Minh Tu ôm chặt eo của hắn, mặc dù y cũng rất mệt, song thân thể lẫn tâm lý đều vô cùng thỏa mãn, thực sự có thể bổ khuyết cho toàn bộ thế giới của y, y cười khẽ, “Chỉ cần là cùng với anh, lúc nào em cũng dư sức cả.”
Chu Tường vuốt tóc y, “Thôi, mệt quá, anh không đu theo nổi đâu, anh muốn ngủ.”
“Anh không tắm à?”
“Lười quá.”
“Em giúp anh tắm được không?”
“Ừm…” Chu Tường lầm bầm, “Cũng được…”
Yến Minh Tu ôm chặt hắn, dịu dàng nói, “Để mồ hôi ẩm coi chừng cảm, đợi em nghỉ một chốc xong, em giúp anh tắm rửa, anh ngủ đi.”
“Được… đừng đánh thức anh.”
“Không đâu.”
“Minh Tu.”
“Ừ?”
“Bữa nay đáng lẽ anh nên gửi dì mang về một ít sủi cảo, không chừng ba cậu chịu ăn, ăn ngon lắm mà phải không?”
“Phải, ông ấy không ăn được là tổn thất của ông ấy.”
“Ài, sao anh lại quên mất chứ…” Giọng Chu Tường dần dần nhỏ lại.
“Không sao, còn tết mà.”
“Ừ, tết cũng được.”
Yến Minh Tu nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng đối phương, “Anh Tường, em yêu anh.”
“Ừ, anh cũng yêu em.”
“Lặp lại đi.”
“Gì?”
“Em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em.”
Yến Minh Tu cảm thấy mỹ mãn siết tay. Có thể ôm được Chu Tường như vậy, y đã cảm thấy cuộc đời này đủ đầy lắm rồi. Nếu như hạnh phúc có thể ních đầy con người, vậy thì hiện tại trái tim của y đã chẳng còn kẽ hở nào nữa.
Cảm tạ ông trời, đã một lần nữa mang Chu Tường về bên cạnh y…
-HOÀN-
Hai người về nhà, Chu Tường cởi áo khoác, định bàn bạc với Yến Minh Tu chuyện điều trị cho Trần Anh.
Không ngờ áo khoác vừa cởi, Yến Minh Tu đã ôm lấy hắn từ phía sau, tay trái mò vào sờ soạng, vuốt ve ***g ngực ấm áp của hắn.
Chu Tường thả lỏng, nhẹ nhàng tựa vào y, cười nói, “Tôi có chuyện nghiêm túc muốn nói với cậu đây.”
“Chuyện này cũng rất nghiêm túc.”
“Sao cậu vội vàng thế… Ái, đừng cắn cổ tôi, miệng cậu khỏe lắm.”
Mặc kệ Chu Tường nói, Yến Minh Tu cắn dọc theo cổ hắn, lưu lại một hàng dấu răng chỉnh tề.
Chu Tường cảm giác phía sau có gì cứng cứng, hắn cố tình cọ cọ, vốn chỉ định đùa một chút, không ngờ Yến Minh Tu mất luôn kiên nhẫn, thẳng tay ấn hắn xuống sofa, cuống cuồng lột đồ hắn, những nụ hôn thi nhau sà xuống ngực hắn.
“Sao thế?” Chu Tường thấy Yến Minh Tu gấp gáp hơn hẳn bình thường, mấy ngày nay đâu có nghẹn gì đâu.
Yến Minh Tu ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nhìn hắn, “Anh Tường, lúc nãy anh bảo dì Trần cứ xem như có thêm một đứa con trai.”
Chu Tường gật đầu, “Ừ.”
Yến Minh Tu mờ ám cười cười, “Vì thế, hôm nay em sẽ hầu hạ anh một trận.”
“Cậu… Mẹ kiếp, hầu hạ kiểu gì mà lột quần tôi trước? Có kiểu hầu hạ như cậu sao?”
“Thế anh muốn hầu hạ thế nào?” Yến Minh Tu nhéo nhéo quần lót hắn, híp mắt nhìn nhìn, cực kỳ thèm khát.
Chu Tường ngẩn người, bất đắc dĩ nói, “Thôi cậu lột đi.”
Yến Minh Tu không do dự, hai ba cái đã lột hắn sạch sẽ, y nồng nàn cúi xuống hôn hắn, hai tay không ngừng vuốt ve làn da hắn.
Chu Tường đột nhiên ngộ ra, “Tay cậu lành rồi!”
“Ừ.” Yến Minh Tu vùi đầu hôn hắn, không rảnh nói chuyện.
“&^%$ cậu nhé Yến Minh Tu, *@&%$ dám lừa tôi à?”
“Em thích anh đút cho em.”
“Cậu chưa cai sữa à?”
“Em thích anh đút cho em mà, hôm nay cũng cho em ăn no đi.” Yến Minh Tu mạnh mẽ mở rộng thân thể hắn, dùng tất cả cảm xúc, vùi mình vào bên trong hắn.
Trên thế giới này, không còn ai có thể khiến y đau thấu xương đến thế, cũng không còn ai có thể khiến y yêu thương nhiều như thế. Y muốn dùng tất cả thời gian, tất cả sức lực để ôm trọn lấy người này, không cho phép bất luận kẻ nào tách rời y và hắn nữa.
Bộ phim của Chu Tường dự định ba tháng sau sẽ khởi quay. Để chuẩn bị, hắn học cưỡi ngựa hai tháng, giảm 7kg thịt, vóc dáng hắn vẫn đang đúng tiêu chuẩn, bây giờ gầy đi thấy rõ, nhưng hắn rất hài lòng với hình tượng này của mình. Lúc thử trang, hắn soi gương ra vẻ nghiêm nghị, khuôn mặt hắn nhìn vừa có vẻ nghèo khó, lại vừa cực kỳ chính trực ngay thẳng.
Vì quay theo mùa nên các phân đoạn được ghi hình trước đều là nội cảnh. Đây là lần đầu tiên Chu Tường không cần đánh võ hay múa kiếm, nhưng hắn cũng không thấy thoải mái lên, mà ngược lại còn mệt hơn hẳn khi làm cascadeur. Nguyên nhân rất đơn giản, lúc còn làm cascadeur, hắn chỉ cần diễn sao cho đúng động tác, nhưng bây giờ đảm nhận vai chính, đạo diễn yêu cầu hắn rất nhiều. Kỹ xảo diễn xuất của hắn vẫn còn khiếm khuyết, chưa kể đến áp lực vai chính, thời gian rảnh của hắn chỉ dùng để nghiên cứu nhân vật và luyện tập trước gương. Lúc mới bắt đầu, hầu như hắn diễn gì cũng hỏng, làm chậm trễ tiến độ của cả đoàn.
Chu Tường thuộc kiểu người không bao giờ cho phép bản thân liên lụy đến người khác, hắn cuống đến sùi bọt mép, thường xuyên bật dậy lúc nửa đêm, chạy đi học kịch bản.
Sau 2-3 lần như vậy, Yến Minh Tu xót quá, quyết định nghỉ phép ba ngày, ở nhà luyện diễn xuất với hắn.
Thực ra Chu Tường cũng chẳng học hỏi được gì nhiều từ Yến Minh Tu, bởi vì Yến Minh Tu diễn cái gì cũng không có biểu cảm, nhưng khí thế của y rất cao quý, nếu bảo Yến Minh Tu đóng phim hài, chắc chắn sẽ hỏng bét từ đầu tới cuối, nhưng vai diễn lần này là Yến Minh Tu tự chọn cho mình, rất phù hợp với con người của y, vì thế y diễn cực kỳ xuất sắc.
Tiếc là Yến Minh Tu chẳng quan tâm gì đến showbiz, y đã ra quyết định, sau này ngoại trừ phụ diễn cho Chu Tường, y sẽ không bao giờ đóng phim nữa, còn bây giờ vì Chu Tường, y đặc biệt xếp công việc lại, ở nhà giúp hắn luyện tập thêm.
Chu Tường vừa cảm động, vừa xấu hổ.
Sự kiên nhẫn của Yến Minh Tu quả thật đã giúp hắn rất nhiều, cuối cùng hắn cũng có thể bình tâm đối diện với thử thách. Đến ngày chính thức ghi hình, hắn đã tự tin hẳn lên, tiến độ công việc cũng bắt đầu thuận lợi.
Scandal tình ái của hai người cũng không giấu được lâu, trên mạng lan tràn tin vịt. Yến Minh Tu từ xưa đã chán ghét mấy chuyện này, nhưng một hôm lên mạng, nhìn thấy tấm ảnh Chu Tường túm tay mình kéo sang đường, Yến Minh Tu chỉ vào màn hình, nói, “Anh Tường, ảnh này chụp khéo nhỉ, chân em dài thế.”
Chu Tường phì cười, “Dài lắm hả, để tôi xem nào.” Hắn nghiêng đầu nhìn qua, “Không tồi, nhưng góc chụp không đẹp, nhìn chả khác gì tôi đang dắt cụ bà sang đường.”
Yến Minh Tu híp mắt, “Anh dám nói em là cụ bà?”
“Cụ bà mặt dày vô liêm sỉ.” Chu Tường hôn y một miếng, “Đi tắm nhanh đi, tôi muốn ngủ sớm, mai còn dậy sớm.”
“Anh quay cái phim này, ngày nào cũng đi sớm về khuya, bận rộn hơn cả em nữa. Em hối hận rồi, biết thế đã chẳng đưa anh đến đó, về nhà chẳng thấy anh đâu, tủ lạnh chật ních toàn đồ ăn thừa.”
Chu Tường tủm tỉm cười, “Cưng muốn ăn gì thì cứ nói, anh Tường làm cho cưng.”
Yến Minh Tu bĩu môi, vung tay ôm eo hắn, “Em không cần anh nấu cơm, em cần thời gian của anh.”
Chu Tường dịu dàng nói, “Vậy thì có vấn đề gì đâu, ngoài quay phim, thời gian của tôi toàn dùng cho cậu đấy còn gì. Anh chỉ có một mình cưng thôi, không chơi với cưng thì còn biết làm gì nữa.”
Yến Minh Tu híp mắt cười, “Cái miệng anh vẫn nói hay nhỉ.”
“Miệng anh không chỉ nói hay, mà còn làm được nhiều chuyện rất hay nhé.” Chu Tường cúi xuống hôn y, nhẹ nhàng mút liếm đôi cánh hoa mềm mại.
Yến Minh Tu nhắm mắt lại, hạnh phúc hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào.
Chu Tường hôn chán, chớp chớp mắt, cười mờ ám, “Đi tắm nhanh, hôm anh anh liều mình phụng hầu quân tử.”
Yến Minh Tu mắt sáng rực, thẳng tay ấn hắn ngã xuống giường, “Làm xong tắm cùng luôn.”
“Tắm trước đi, tôi cũng không… A a…”
Trong căn phòng là một màn kiều diễm.
Dù bận rộn đóng phim, nhưng vẫn còn một chuyện quan trọng phải làm, đó là sửa nhà.
Chu Tường chan chứa biết bao tình cảm với căn hộ lâu đời của hắn, nhưng quả thật nhiều chỗ đã cũ lắm rồi, cần phải tu bổ lại. Chu Tường trưng cầu ý kiến Yến Minh Tu, hỏi y có muốn ở đây luôn không, nếu y không muốn, hai người sẽ chuyển đi chỗ khác, dù sao hắn vẫn có thể về lại đây bất cứ lúc nào, hắn chỉ sợ điều kiện nơi này nghẹn chết Yến Minh Tu.
Nhưng Yến Minh Tu thẳng thắn lắc đầu, y nói y rất thích nơi này, còn nói hai người ở 70m2 là quá đủ rồi, nếu cần thì thỉnh thoảng về căn hộ của y ngủ cũng được. Y cũng dành rất nhiều tình cảm cho nơi này, bởi vì nơi này luôn tràn ngập những hồi ức ban đầu của y và Chu Tường.
Vì thế Chu Tường dự định trang hoàng căn hộ nhỏ xíu này. Làm lại mấy bức tường ốp gạch men cũ kỹ, mua thêm một ít đồ dùng trong nhà, sắp xếp lại nội thất, lắp thêm giá sách treo tường cho Yến Minh Tu để tài liệu.
Hai người tạm thời dọn đến căn hộ của Yến Minh Tu.
Vì cả hai đều bận nên phần việc này giao cho Khương Hoàn, thỉnh thoảng hai người về xem tiến độ, đưa ra vài ý kiến chỉnh sửa.
Chớp mắt, nửa năm đã trôi qua.
Căn hộ đã trang hoàng thỏa đáng, bộ phim của Chu Tường đã quay được 1/3. Vào hạ bắt đầu tiến hành quay ngoại cảnh, mỗi ngày Chu Tường phải diễn ngoài trời hơn mười tiếng, mồ hôi như tắm, cả đoàn làm phim đều vất vả, hắn cũng không ngoại lệ.
Yến Minh Tu đến thăm hai lần, lần nào cũng rất thoải mái chào hỏi người trong đoàn, quan hệ giữa hai người đã không còn gì bí mật, dù không ai dám bàn tán trước mặt hai bọn họ.
Danh tiếng và địa vị của Chu Tường cũng dần được nâng cao, còn Uông Vũ Đông vì scandal góp vốn phi pháp, sự nghiệp bị ảnh hưởng nghiêm trọng, suốt một thời gian dài không có tác phẩm mới, cũng rất ít khi lộ diện trước công chúng.
Nhưng Chu Tường cảm thấy, với thực lực của Uông Vũ Đông, muốn vùng lên cũng không phải quá khó, mà bất kể Uông Vũ Đông có thế nào, hắn cũng chẳng cần quan tâm nữa.
Đối với cuộc sống hiện tại, hắn đã cảm thấy viên mãn, khi lòng hắn viên mãn, hắn cũng không còn oán giận hay ghen ghét gì ai.
Trong nửa năm, mỗi tháng hắn và Yến Minh Tu về thăm Trần Anh 2-3 lần, về nhà họ Yến một lần.
Cuối cùng Yến Minh Tu cũng đã nói chuyện lại với ba, đó là dấu hiệu tốt, hắn không biết như vậy có giúp ích gì không, nhưng chỉ cần hiện tại mãi mãi như thế này, hắn và Yến Minh Tu cũng đã đủ thành công.
Hắn nghĩ, những người vẫn trông chờ hắn và Yến Minh Tu đứt gánh giữa đường, giờ cũng đã bỏ cuộc.
Bởi vì ở trong lòng hắn, không có tình cảm gì vượt qua được chướng ngại sinh tử, biến cái không thể thành có thể, vừa ngoan cố vừa bướng bỉnh, kiên quyết và kỳ diệu giữ chặt lấy nhau. Duyên phận của hắn và Yến Minh Tu, dù hắn chết vẫn không thể chặt đứt, hắn không nghĩ còn có thứ gì hai người không thể vượt qua.
Dù đã chết một lần, dù sống lại bằng phương pháp kỳ quái, dù quãng đường gập ghềnh khốn khổ, nhưng lòng hắn vẫn luôn hướng về thiếu niên năm ấy khiến hắn rung động, khiến hắn mê đắm, điều này chưa bao giờ thay đổi.
Bên tai truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, sau đó tấm nệm lún xuống, thân thể ấm áp chui vào chăn, ngọt ngào ôm eo hắn.
Chu Tường thấp giọng nói, “Về rồi hả.”
Yến Minh Tu dịu dàng đáp, “Về trễ, làm anh dậy rồi.”
Chu Tường nhích lại gần y, hình thể hắn không nhỏ, không làm nổi tư thế chim non e ấp, nhưng hắn lại thích cảm giác gần gũi này, hắn thấy an tâm, hắn thấy thỏa mãn, “Không sao, tôi cũng mới ngủ, sau này đừng về trễ thế, không an toàn.”
Yến Minh Tu hôn lên trán hắn, “Em biết mà, chắc anh cũng bận cả ngày rồi nhỉ.”
“Ừ, mệt chết đi được.”
Yến Minh Tu nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng hắn, “Thế ngủ sớm đi, cuối tuần chúng ta về nhà.”
Khóe miệng Chu Tường cong lên thành một nụ cười dịu dàng khôn kể, “Ừ.”
Hắn vươn tay ôm ngang hông Yến Minh Tu, thân thể hai người áp sát vào nhau, sát đến có thể nghe thấy tiếng tim đập.
Thình thịch thình thịch, hai trái tim vẫn đập vì nhau.
END121.
~
Chính văn hoàn.
Chương 122 PN1: Chuyện xưa
Thực ra kể từ mấy tháng trước, y cũng đã cảm giác được, Chu Tường ở trong lòng y đã khác rồi. Nhưng tại thời điểm đó, y không để ý, bởi vì Chu Tường là người đầu tiên được y cho phép bước vào cuộc sống của y, thậm chí hắn còn là người đầu tiên sống chung với y, nên tất nhiên Chu Tường phải khác, còn về điểm khác này, hoàn toàn chỉ là bởi Chu Tường rất giống Uông Vũ Đông.
Khi Uông Vũ Đông đính hôn với chị hai, y đã định buông tay. Theo đuổi một tình yêu vô vọng chẳng phải chuyện gì có ích, huống chi nếu cứ tiếp tục, nhiều khả năng sẽ làm tổn thương chị hai y, y không nên cố chấp nữa. Vả lại, y phát hiện những lúc có Chu Tường ở bên, y đã không còn suy tư nhiều nữa, y cảm thấy, thực ra hắn cũng không tệ, cứ như thế này cũng đủ rồi.
Vào lúc đó y đã ra quyết định, y có thể tiếp nhận Chu Tường.
Nhưng y thật không ngờ, Chu Tường đã biết tất cả, hơn nữa còn phản ứng quyết liệt, thậm chí đến cuối cùng, y lựa chọn hy sinh Chu Tường vì lợi ích của Uông Vũ Đông cũng là hoàn toàn trái ngược. Uông Vũ Đông đích thân nhờ vả, y không có lý do gì để từ chối, thêm nữa, y cũng có nguyên nhân của riêng mình. Đầu tiên, nếu Uông Vũ Đông nhận vai chính này với giá trị kèm theo là mười, còn Chu Tường là một trăm, vậy thì mất đi vai chính này, Chu Tường tổn thất nhiều nhất chỉ là mười, nhưng Uông Vũ Đông lại là một ngàn. Tiếp theo, y có thể cho Chu Tường vai diễn tốt hơn, làm nền cho sự nghiệp sau này của hắn. Cuối cùng, cũng là lý do quan trọng nhất, y nhất định không cho phép người của mình quay phim chụp ảnh cùng gã họ Lan kia, y căm ghét kẻ khác nhìn ngó đồ của y, càng miễn bàn mơ ước.
Trong mắt y, y có thể cho Chu Tường rất nhiều thứ, tỷ như vai diễn tốt, điều kiện vượt trội, nhất là thứ Chu Tường vẫn luôn mong muốn —- thái độ của y. Chu Tường thích y như vậy, hắn hẳn phải vui vẻ nhận ngay, vì thế y không bỏ nhiều thời gian suy xét, y đưa ra một quyết định khiến y ân hận cả đời này.
Nhốt Chu Tường hai ngày, y liên hệ với một đạo diễn, dự định cho Chu Tường nhân vật tốt hơn cả nhân vật của Uông Vũ Đông, coi như bồi thường cho Chu Tường. Y không phải kiểu người giỏi biểu đạt tình cảm, y thầm nghĩ sẽ thông qua phương thức này để Chu Tường cảm nhận được sự quan tâm của y. Cho tới bây giờ y vẫn không thể ngờ, Chu Tường chẳng những không nhận ra tình cảm của y, chẳng những không cảm kích, mà còn dùng cách thức tàn khốc nhất để trừng phạt tất cả những sai lầm của y.
Lúc Chu Tường lấy cớ đi toilet rồi trốn mất, y nằm mơ cũng không dám ngờ, đây lại là lần cuối cùng y được nhìn thấy người đàn ông đó, từ nay về sau, y mãi mãi không còn cơ hội được nhìn lại nụ cười dịu dàng mà khoan dung nở rộ trên khuôn mặt đó.
Chu Tường lấy cớ bỏ đi, y cũng không vội vã đuổi theo, y muốn cho Chu Tường vài ngày để bình tĩnh lại. Không ngờ Chu Tường tắt điện thoại, y tìm mãi không thấy hắn.
Ngày đầu tiên, ngày hôm sau, thậm chí ngày thứ ba, y còn có thể chịu đựng, nhưng rồi y không thể chịu nổi nữa, y nhờ quan hệ, buộc Thái Uy nói ra sự thật, cuối cùng biết được Chu Tường đã gia nhập một đoàn làm phim tài liệu, lên núi Thập Vạn Đại Sơn.
Y chán nản, tín hiệu trong núi không tốt, không thể liên lạc với hắn, có lẽ mấy tháng sau Chu Tường mới về. Kể từ khi quen nhau, chưa bao giờ hai người xa cách lâu như thế, cứ nghĩ hai – ba tháng sau không thể nhìn thấy Chu Tường, hơn nữa hai người còn chia tay trong hoàn cảnh cực kỳ không thoải mái, y cảm thấy khó ở trong lòng. Thế rồi chỉ sau vài ngày, cảm giác khó ở trong lòng liền biến thành khó chịu toàn thân.
Về đến nhà không nhìn thấy Chu Tường, ăn bữa cơm không phải Chu Tường nấu, tối đến không thể ôm Chu Tường đi vào giấc ngủ, tất cả những điều nhỏ nhặt mà bình thường y vẫn không để tâm, tới khi mất đi lại khiến y cực kỳ khó chịu.
Lần đầu tiên y nhận ra, y cần một người ở bên cạnh, người này không phải Uông Vũ Đông, không phải ai khác, mà chính là Chu Tường. Thời điểm y nhận ra điều này, thậm chí y còn muốn lên núi tìm Chu Tường. Ý tưởng này khuấy đảo, thúc giục y gọi cho Chu Tường, nhưng tín hiệu trên núi quá kém, y chỉ nói chuyện được với Chu Tường một lát, hơn nữa nội dung cuộc trò chuyện cũng chẳng thoải mái gì, tâm trạng y lại càng thêm tồi tệ.
Y bắt đầu chuyên tâm xử lý các công việc dồn lên, đồng thời cũng tìm cách liên lạc với đoàn làm phim, Chu Tường không chịu làm lành với y, y sẽ bảo người ta dẫn y lên núi.
Y muốn đích thân đến gặp Chu Tường.
Ý nghĩ lớn nhất trong đầu y lúc đó, chính là phải đặt Chu Tường ở dưới thân, hung hăng thúc vào bên trong hắn, y muốn cho Chu Tường biết, ai mới là kẻ thống trị tình cảm này, y không cho phép Chu Tường rời khỏi y, y muốn nói với Chu Tường, y muốn bắt đầu lại một lần nữa, nghiêm túc bắt đầu lại một lần nữa.
Y thật sự, thật sự rất nhớ Chu Tường, y chỉ muốn một giây sau mình được xuất hiện bên cạnh Chu Tường.
Nhưng còn chưa kịp làm gì, y đã nghe được một tin ác mộng.
Chu Tường ở trong núi đã xảy ra chuyện.
Y rất khó nhớ lại cảm giác của mình khi ấy thế nào. Mới đầu y không tin, từng câu từng chữ người ta nói với y, lọt vào tai y đều chỉ là vô nghĩa, y cảm thấy đối phương đang nói dối, Chu Tường không thể nào gặp nạn, cái gì mà mưa to, cái gì mà đá lở, y không tin đâu.
Y đã nghĩ tới vô số tình cảnh khi y gặp lại Chu Tường, nhưng y không bao giờ nghĩ đến hoàn cảnh này.
Ở tại thời điểm đó, y vẫn chưa rối loạn, bởi vì Chu Tường chỉ mất tích thôi, cũng có vài người mất tích như hắn, có lẽ bọn họ bị kẹt ở nơi nào đó, nhất định tìm là thấy.
Y cố gắng không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp bay thẳng đến Quảng Tây, vào núi bằng tốc độ nhanh nhất. Ý nghĩ duy nhất của y lúc đó, y sẽ là người đầu tiên tìm được Chu Tường, xác nhận Chu Tường bình an.
Y nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, Chu Tường đã hoàn toàn biến mất rồi.
Y nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.
Thời gian cứ ngày một trôi qua. Ngày đầu tiên, ngày hôm sau, y còn có thể gắng sức giữ mình tỉnh táo, nhưng đến ngày thứ ba, khi đội cứu hộ tìm được thi thể một người, thì y sụp đổ.
Ai cũng biết, thời gian lục soát càng lâu, tỷ lệ cứu được người lại càng nhỏ.
Nhìn thi thể thảm thương bị đè ép tới biến dạng, nghĩ đến Chu Tường có lẽ cũng trở thành thế này, y phát điên. Vài ngày nhịn ăn nhịn uống, tinh thần căng thẳng quá mức, sợ hãi và tuyệt vọng dần ăn mòn trái tim y, y mất cả ý thức.
Tới khi y tỉnh lại, anh trai y xuất hiện, công cuộc tìm kiếm đã đến ngày thứ năm.
Chu Tường đã mất tích năm ngày.
Đội cứu hộ muốn kết thúc công việc, bọn họ cho rằng Chu Tường đã gặp nạn tại một hóc hẻm vô danh nào đó, diện tích vùng núi này quá lớn, muốn tìm một người thì nói dễ hơn làm.
Ngay lúc đó, y cảm giác toàn bộ thế giới trước mắt y nát vụn, y quên mất mình là ai, người bên cạnh là ai, xung quanh là cái gì, tất cả và tất cả đều biến thành bọt nước lúc ẩn lúc hiện, chỉ còn lại quyết tâm nhất định phải tìm được Chu Tường là cực kỳ chân thật.
Y không tin, y không tin Chu Tường lại chết. Y cảm giác Chu Tường vẫn còn sống. Y không rõ tại sao, anh trai y nghĩ y điên rồi, nhưng y cảm giác được, Chu Tường nhất định còn sống, nhất định…
Y bắt ép đội cứu hộ lục tìm suốt một tháng, tìm khắp nơi trong phạm vi mười km, nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì, y thậm chí còn muốn mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Anh trai đánh y, nói y lãng phí tiền của, nói y thần kinh, nói y điên rồi.
Y không cần biết. Nếu thân thể biến dạng tả tơi của Chu Tường thật sự xuất hiện trước mặt y, y sẽ điên, nhưng y phải tìm được một kết quả, bằng không y sẽ không chống đỡ nổi.
Nhưng ông trời cũng tàn nhẫn với y, giáng xuống cho y nỗi tuyệt vọng đau đớn nhất —- Không rõ sống chết.
==============
Thế giới lớn như vậy, Chu Tường cứ như vậy biến mất, tất cả mọi người đều cho rằng Chu Tường đã chết, nhưng vì không nhìn thấy thi thể khiến cho y vẫn cảm thấy hy vọng, một chút hy vọng này giống như một đốm lửa nhỏ, ở trong lòng y càng thêm tỏa sáng, chỉ đợi đến một ngày bùng cháy.
Y rơi vào tuyệt vọng trước nay chưa từng có, việc Chu Tường không rõ sống chết khiến y rơi vào bóng tối bức bách, y không ăn không uống, không thể đi vào giấc ngủ, y cảm thấy chính mình đang sắp sụp đổ.
Trước kia y chưa từng thực tâm coi trọng hắn, trước kia y nghĩ bản thân không cần trả giá gì hắn vẫn sẽ luôn ở bên cạnh y, nhưng chính vào lúc thực sự mất đi mãi mãi, y mới ý thức được đối với bản thân mà nói người kia có bao nhiêu quan trọng.
Y bắt đầu nhớ lại từng đoạn hồi ức khi y còn ở bên Chu Tường, một lần lại một lần, không bỏ lỡ bất cứ một chi tiết nào, thậm chí cố gắng nhớ lại từng câu nói của Chu Tường, cùng với từng biểu cảm của người kia, y càng nhớ lại, càng cảm giác mạnh mẽ được Chu Tường từng sống trên đời rất rõ ràng, nhưng cũng càng khiến y đau đến tê tâm liệt phế.
Đoạn thời gian đó với y mà nói, đã không còn phân biệt nổi ngày và đêm, mỗi một thời khắc đều là vô tận tuyệt vọng, y hy vọng mỗi khi mở mắt tỉnh lại, có thể phát hiện tất cả đều chỉ là một hồi ác mộng, y chỉ cần đưa tay sang bên cạnh, liền có thể chạm vào thân thể ấm áp của Chu Tường, y sẽ quay sang, ôm chặt lấy hắn, lần này tuyệt đối sẽ không buông tay nữa.
Y thật sự nguyện ý từ bỏ hết tất cả, chỉ cần, chỉ cần Chu Tường có thể khỏe mạnh đứng trước mặt y một lần nữa.
Y cảm thấy chỉ cần như thế thôi đời này của y cũng đã đủ thỏa mãn.
Y không rõ vì cái gì một người có thể ngu xuẩn đến mức này, chính vào lúc thực sự mất đi, mới chân chính nhận ra người kia quan trọng đến mức nào, quý giá đến thế nào.
Vì cái gì ngay vào lúc y không còn có thể nhìn thấy Chu Tường nữa, y mới dám thừa nhận, không biết từ lúc nào, đã thật sự yêu Chu Tường, đã có thói quen luôn có Chu Tường bên cạnh, đã cho phép Chu Tường bước vào thế giới của y, đã đem Chu Tường trở thành một bộ phận không thể tách rời.
Nhưng tất cả đều đã quá muộn, bây giờ y mới nhận ra, thì tương lai muốn cùng người kia trải qua, đều đã không còn kịp nữa, bởi vì dù cho y có thống khổ tuyệt vọng đến cỡ nào, Chu Tường cũng sẽ không biết, dù cho y có hối hận đến chết đi sống lại, người kia cũng sẽ không bao giờ cảm nhận được.
Y thậm chí muốn cùng Chu Tường chết đi, chỉ cần lại có thể ở cùng một chỗ với Chu Tường, có lẽ đó cũng là một phương pháp hay.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, y đã không còn cảm giác gì với chung quanh nữa. Trái tim của y đang dần hoại tử, thì những thứ khác có còn ý nghĩa gì?
Không biết vào lúc nào, trước mặt y xuất hiện một hòa thượng.
Thời gian qua, xung quanh y có rất nhiều người lui tới, y cũng có đôi chút cảm giác, nhưng mày không nghe được thanh âm của những người đó, cũng thấy không rõ diện mạo của những người đó, y không muốn nghe, không muốn nghĩ, nhưng tướng mạo của vị hòa thượng này lại rõ ràng xuất hiện trong đầu y, thanh âm của vị hòa thượng cũng giống như tia sáng xuyên qua lớp sương mù dày đặc, đi thẳng vào tai y.
Y biết vị hòa thượng này, đây là sư phụ Tịch Không pháp sư của đại huy nh, y trước đây từng gặp qua một lần, là một người rất thông tuệ.
Lúc ấy trong đầu y bỗng nảy sinh một ý niệm.
Dù dùng bất cứ khoa học lý luận hay thủ đoạn nào đều không có khả năng giúp y tìm về Chu Tường, nên y bắt đầu hy vọng vào một sức mạnh siêu nhiên, hoặc là sức mạnh tôn giáo, y nghĩ, có lẽ vị hòa thượng này có biện pháp, nói không chừng thật sự có…
Tịch Không pháp sư cũng không làm gì, chỉ ngồi vào chỗ của mình, chỉ là thản nhiên nói: “Hắn không chết.”
Chỉ một câu này, khiến cho y như phát điên bổ nhào vào người Tịch Không pháp sư, y nói không ra lời, cổ họng như có một ngọn lửa thiêu đốt đau đớn, không thể phát ra một âm thanh nào, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm vào vị đại hòa thượng này, yêu cầu ông ta tiếp tục nói.
Tịch Không pháp sư sờ phật châu, thanh âm xa xôi: “Hắn không chết, nhưng cũng không tính là sống, ta nhận uỷ thác của huynh trưởng ngươi, chỉ có thể nói cho ngươi bấy nhiêu, nên làm như thế nào, ngươi hãy tự quyết định cho tốt.”
Y nắm chặt vạt áo của Tịch Không, kích động nghẹn ngào, y không rõ “Không chết, cũng không tính là sống” là ý tứ gì, nhưng y tin tưởng, y tin tưởng Chu Tường không chết, y tin tưởng Chu Tường thật sự không chết, bây giờ còn có thêm một người chứng thực, y tất nhiên sẽ càng thêm tin tưởng không nghi ngờ.
Y mặc kệ “cũng không tính là sống” là ý tứ gì, cho dù tàn phế biến thành người thực vật, y cũng phải tìm ra Chu Tường, chỉ cần Chu Tường không chết, chỉ cần còn có thể khiến y cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Chu Tường, chạm đến góc áo của hắn, đối với y mà nói cũng đã đủ rồi.
Chỉ cần Chu Tường không chết!
Y muốn dùng cả đời này của y kiên nhẫn đi tìm, kiên nhẫn chờ đợi, Chu Tường không chết, sẽ không chết, sẽ không như vậy rời bỏ y, chỉ cần y không từ bỏ, một ngày nào đó Chu Tường sẽ trở lại bên người y.
Y tỉnh táo lại trong một ngày.
Đại huynh đem y trở về Bắc Kinh, chăm sóc y thêm hai tháng, y mới thực sự “bình thường” lại một ít, đối với việc bản thân khiến đại huynh lo lắng hơn ba tháng, y cũng không phải không cảm thấy áy náy, vì việc y từng suốt ngày vô tri vô giác, triệt để chết tâm, nên y phải miễn cưỡng bản thân trước mặt đại huynh biểu hiện bình thường một chút.
Khi đại huynh của y hơi yên tâm mà rời đi, y liền liên hệ với một người bạn mở công ty giải trí, nói cho đối phương y muốn đóng phim, muốn quay quảng cáo, y phải trở thành ngôi sao.
Người bạn của y rất kinh ngạc, không thể lý giải y vì cái gì lại làm như vậy, nhưng cùng lúc đó, cũng vui mừng ra mặt.
Y suy nghĩ rất đơn giản, y muốn làm chính mình càng nổi danh càng tốt, y muốn cho Chu Tường bất luận ở ngóc ngách nào trên đời, đều có thể nhìn vào TV và nhìn thấy y.
Y sợ Chu Tường hận y, không muốn cùng y làm hòa, nhưng chỉ cần chính mình ngày qua ngày xuất hiện, có lẽ sẽ có một ngày Chu Tường thay đổi tâm ý, nếu Chu Tường còn sống, có một ngày nhất định sẽ trở lại bên y.
Y cứ kiên trì như vậy, đợi đến ngày Chu Tường trở về, là động lực duy nhất chống đỡ y sống tiếp.
Từng thời từng khắc không có Chu Tường bên cạnh, đều khiến y chìm sâu trong hối hận, thống khổ vô cùng, nhưng y không thể trốn tránh, không thể ngã xuống, Chu Tường không chết, Chu Tường không thể chết được, có một ngày y nhất định sẽ trở về, y nhất định sẽ đợi được đến ngày đó, bởi vì có ngày đó tồn tại, mới có thể giúp y sống qua từng ngày không còn hơi ấm của Chu Tường.
Y bắt đầu điên cuồng chụp quảng cáo cùng hoạt động kinh doanh, người nhà và bạn bè không thể hiểu được ý định của y, y cũng không cần bất cứ ai hiểu, y chỉ cần một người, ở một nơi nào đó trên đời này, có thể nhìn thấy y.
Một năm trôi qua, hai năm trôi qua.
Chu Tường vẫn như cũ bặt vô âm tín. Y không biết chính mình hơn bảy trăm ngày qua đã cầm cự mà tồn tại như thế nào, chỉ dựa vào một hy vọng xa xôi đến không thể biết được làm thứ duy nhất chống đỡ cho y.
Trên thế giới này sợ là chỉ có một mình y còn kiên trì tin tưởng rằng Chu Tường không chết, y cũng không biết chính mình tìm nghị lực từ đâu, nhưng y vẫn tin tưởng, chỉ cần trái tim y còn đập, y vẫn sẽ tin.
Có một ngày, y vào một buổi tối phải chụp một quảng cáo, vào lúc y đi vào tòa nhà ấy, khi cánh cửa thang máy mở ra trong nháy mắt, ngay trước mắt y xuất hiện một người.
Đó là một người hết sức bình thường, nếu vào một lúc khác y chắc chắn sẽ không để ý dù chỉ một chút, nhưng vào thời điểm hai người đối mặt trong khoảng cách không quá hai thước, trong trái tim y có một loại cảm xúc khó hiểu bùng phát, cứ như ở đối phương có cái gì đó, ngăn cản bước đi của y, cũng đồng thời thu hút tầm mắt y ngừng lại. Thời điểm mắt y cùng người thanh niên kia giao nhau, toàn thân y như có một luồng điện mạnh chạy dọc khắp người, trái tim truyền đến đau đớn kịch liệt, đau đến mức y cơ hồ không thể đứng vững.
Đó là ánh mắt như thế nào, chính y cũng không thể hình dung rõ, ánh mắt ấy quá sâu, quá trầm, phảng phất ẩn chứa vô tận bi thương cùng thống khổ, loại cảm xúc kia cuốn hút đến cực đại khiến y không thể cử động, bằng một cách vô hình nào đó y có thể cảm nhận được sự đau đớn của người này, cũng đồng thời làm y cảm thấy thống khổ theo.
Người này là ai?! Vì cái gì hắn khiến toàn thân y run rẩy! Cái loại cảm giác khổ đau quen thuộc vô hình bao phủ trói buộc y, gắt gao bóp chặt cổ họng y, thứ cảm xúc này trong nháy mắt khiến y nghĩ tới một người, chỉ có một người có thể làm y đau đến tê tâm liệt phế thế này —— Chu Tường.
Y cùng với người thanh niên kia nhìn nhau, bất quá chỉ trong giây lát, nhưng ngay lập tức, người kia liền muốn bước qua y mà bỏ đi.
Y vội vã giữ lấy người kia.
“Anh là ai?” Y cắn răng hỏi.
Ngươi đến tột cùng là ai!
Chương 123 PN2: Đông Chí
Chu Tường đang ngủ mê mệt thì tiếng chuông di động đột ngột réo lên. Từ trạng thái ngủ say chuyển sang lơ tơ mơ giống hệt một bước dài lê thê, hắn mở mắt, đầu râm rẩm đau, tay lần mò đến nơi phát ra âm thanh.
Bàn tay ấm áp vẫn nắm chặt lấy tay hắn, giọng nói dịu êm của Yến Minh Tu nhẹ nhàng cất lên, “Đừng bắt, ngủ tiếp đi.”
Chu Tường ngáp một cái, gối cái đầu mềm oặt lên bụng Yến Minh Tu, “Anh ngủ bao lâu rồi, sao đầu nhức thế không biết.”
“Từ tối qua đến giờ… tầm mười sáu mười bảy tiếng gì đó.”
“Không thể nào, sao lâu vậy chứ.” Chu Tường lắc lắc đầu, “Anh phải ngồi dậy, điện thoại, đưa điện thoại cho anh.”
Yến Minh Tu cầm di động của Chu Tường, liếc cái ấn tắt luôn, “Khương Hoàn gọi, khỏi nghe, anh đã bảo tuyên truyền xong muốn nghỉ ngơi mà.”
Từ khi Yến Minh Tu hầu như rút khỏi giới giải trí, sự nghiệp của Chu Tường cũng không ngừng phát triển, Khương Hoàn bèn đổi thành người đại diện của hắn.
Chu Tường thở dài, “Cho dù tuyên truyền xong rồi thì cậu cũng đừng có tra tấn anh vậy chứ, mệt muốn chết luôn.”
Yến Minh Tu lần tay vào chăn, bóp eo hắn, giọng điệu có phần tức tối bảo, “Một hai tháng nay anh cứ chạy tùm lum cả nước, em muốn tóm cũng không tóm được, vất vả lắm mới có cơ hội, có phải anh nên bù đắp cho em không?”
Chu Tường xoay người lại, vuốt mặt người kia, “Chẳng phải giờ đã xong rồi sao, nguyên một khoảng thời gian dài nghỉ ngơi trước mắt, cậu gấp gáp làm gì.”
Yến Minh Tu buông sách xuống, cúi đầu hôn hắn một cái, “Chúng ta ra ngoài chơi đi.”
Chu Tường cười khổ sở, “Đừng, anh không muốn đi đâu hết, giờ anh chỉ muốn ở nhà chơi một hai tháng gì đấy, chả muốn bước ra khỏi cửa tý nào.” Một ngày bay những ba thành phố để tuyên truyền, thật muốn toi cái mạng này.
“Anh muốn sao thì vậy, chúng ta ở nhà nghỉ ngơi. Nhưng nói cho anh biết, trong vòng ba tháng tới không được nhận thêm việc khác.”
Chu Tường cười, “Nghe cậu luôn, người đại diện của anh chẳng phải cũng do cậu sắp xếp à.”
“Em sắp xếp như vậy chỉ vì sợ anh mệt quá thôi, vốn dĩ đâu cần phải thế, anh chỉ cần diễn vai mình muốn diễn là được, không cần phải liều mạng kiếm tiền đâu.”
“Anh biết, anh sẽ lựa kịch bản mà.” Chu Tường ôm cổ y, thủ thỉ, “Lâu rồi không nấu món ngon cho cậu ăn, tối nay cậu muốn ăn gì?”
“Anh Tường, đừng có lảng sang chuyện khác.” Ngón tay thon dài của Yến Minh Tu cuốn một lọn tóc của hắn, “Anh phải hứa với em, một năm chỉ được nhận một bộ phim thôi.”
Chu Tường cười méo xẹo, “Nhưng anh muốn kiếm nhiều tiền hơn một chút, anh không muốn dùng tiền của cậu.”
“Của em cũng là của anh.”
“Vậy không được đâu, mẹ anh mà biết là lại âu sầu cho coi.”
“Cho dù một năm chỉ nhận một bộ cũng đủ cho anh nuôi gia đình mà, huống hồ nếu anh bận quá thì làm gì còn thời gian lo cho dì, rồi bên cạnh em nữa, lẽ nào anh chỉ muốn nuôi gia đình mà không chăm lo cho nó sao?” Yến Minh Tu nhìn vào mắt Chu Tường, nghiêm túc nói.
Chu Tường nhìn cái vẻ thanh niên nghiêm túc ấy, nhịn không được phì cười, “Được rồi, làm như anh không biết cậu đang nghĩ gì, nhưng cậu nói cũng có lý, anh cũng chả muốn liều mạng, một bộ thì một bộ vậy.”
Yến Minh Tu lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm, mỉm cười, “Sáng nay mẹ em có cho người đem một ít tôm qua, tươi lắm, anh muốn nấu thế nào?”
“Cậu muốn ăn gì?”
“Anh biết hôm nay là ngày mấy không?”
“Ngày mấy?” Chu Tường vội hỏi, hắn cực kỳ sợ quên mất mấy ngày dạng như sinh nhật của Yến Minh Tu, quên cái là đừng hòng cậu ta bỏ qua cho, tuy nhiên nghĩ lại thì sinh nhật của Yến Minh Tu là vào mùa hè cơ mà.
Yến Minh Tu nói, “Hôm nay là đông chí.”
“Ồ, mới đây mà đã đông chí rồi, vậy thì làm sủi cảo đi?”
“Ừ, làm sủi cảo được đó.”
“Uầy, vậy phải về nhà thôi.”
“Anh quên là dì với thím Vương đã đi du lịch Tứ Xuyên rồi sao, đợi họ về rồi hẵng qua.”
“Anh lẫn mất rồi.” Chu Tường lắc lắc tay, ngồi dậy, “Ngủ cả ngày người cứng hết cả, cậu ngồi đọc sách nãy giờ à?”
Yến Minh Tu nhẹ giọng nói, “Dựa vào người anh ấm lắm.”
Chu Tường rửa mặt xong, hai người cùng đi xuống lầu mua đồ ăn.
Hôm trước vừa mới lập thu, thời tiết có hơi lạnh, Yến Minh Tu không mặc áo khoác, Chu Tường đi sát rạt một bên, hai người đi cực kỳ thong thả, tựa như khoảng thời gian cùng nhau đi mua đồ ăn cũng đáng giá để hưởng thụ một cách tinh tế.
Chu Tường mua một bó rau cải trắng bự, cùng một ít rau củ thịt thà. Sở trường của Chu Tường là món sủi cảo nhân tôm cải trắng, sủi cảo ra khỏi nồi rồi mà chẳng có cái nào bị rách, cắn vào có thể thưởng thức nước dùng thơm ngon tươm ra, hắn gói sủi cảo còn có nghề hơn cả Trần Anh.
Lúc Chu Tường mua thực phẩm xong, đang quay về nhà, đột nhiên nói, “Hay là mời dì đến ăn chung đi.”
Yến Minh Tu vô cùng ngạc nhiên hỏi, “Mẹ em?”
“Phải.”
Yến Minh Tu có phần do dự, “Được không?”
“Gì mà được hay không, tôm là của dì cho, cậu ở chỗ anh lâu vậy rồi dì cũng chưa tới lần nào, hẳn là dì cũng muốn đến chỗ con mình ở xem thế nào. Hơn nữa hôm nay là đông chí, rất là hợp lý có phải không.”
Yến Minh Tu nói, “Chắc gì mẹ em đến chứ.”
“Thì cứ hỏi thử đi.”
Yến Minh Tu gọi điện nói chuyện với mẹ, ai ngờ bà Yến lại đồng ý đến thật.
Hai người về nhà chuẩn bị sủi cảo, một tiếng sau, chuông cửa vang lên.
Yến Minh Tu mở cửa, bà Yến hiếu kỳ quan sát ngôi nhà này một chút.
“Mẹ, vào đi.”
Chu Tường ló đầu ra khỏi gian bếp, cười chào, “Dì, dì đến rồi.”
Bà Yến khẽ cau mày, “Không phải mẹ nói gì hai đứa, nhưng sao lại ở một chỗ nhỏ như vậy? Ý mẹ không phải nói là ở chỗ thật sang, nhưng mà… chúng ta đâu có thiếu tiền cơ chứ.”
Chu Tường giơ cái tay dính đầy bột lên, dùng cánh tay quẹt trán, giải thích, “Chỗ này đối với hai đứa tụi con mà nói có ý nghĩa vô cùng đặc biệt, thực ra tụi con không phải ở đây suốt đâu, thỉnh thoảng cũng qua bên chỗ của Minh Tu, kể ra cũng nửa này nửa kia ấy ạ.”
Yến Minh Tu cũng góp lời, “Mẹ, nhà đủ ở là được rồi, lớn để làm gì đâu, chưa kể chỗ này giao thông thuận lợi nữa.”
“Được rồi, dù sao cũng là chỗ hai đứa ở.” Bà Yến cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên, “Gói xong chưa? Để mẹ phụ một tay.”
“Không cần đâu mẹ, mẹ ngồi đi, để hai đứa tụi con làm đủ rồi, nhà bếp chật lắm không đủ chỗ đứng đâu.”
Bà Yến tủm tỉm cười, “Thật là, cũng biết nhỏ cơ đấy… mẹ vô phòng nhìn thế nào, hai đứa cứ làm đi.”
Hơn mười phút sau, sủi cảo đã cho vào nồi, trong phòng tràn ngập mùi thơm hấp dẫn.
Chu Tường bận rộn lột tỏi, Yến Minh Tu đứng bên cạnh hắn, nhìn đến nhập tâm, sau đó ôm eo hắn, tựa đầu lên vai, “Anh Tường, em nghĩ là mẹ em thích anh lắm đấy.”
Chu Tường nhanh chóng quay đầu lại hôn y, “Ừm, anh biết, mẹ cậu là một người rất nhẹ dạ.”
Yến Minh Tu vẫn thòm thèm hôn cổ hắn, “Sớm muộn gì cũng có ngày em mang anh về nhà.”
Chu Tường cười đáp, “Cũng mong ngày đó sẽ đến… ái da, bảo cậu trông chừng nồi, trào nước ra rồi kìa!”
Yến Minh Tu vội vàng nhấc nắp vung lên, nước sủi cảo trào ra ngoài nhỏ xuống sàn nhà mới được Chu Tường chà lau xong, Yến Minh Tu ngượng ngùng cười cười, cái vẻ cười ấy thật đẹp khôn tả, làm Chu Tường vừa thấy liền quên cả nổi nóng.
Hắn cười mắng, “Bảo cậu trông có cái nồi cũng trông không xong.”
Yến Minh Tu siết eo hắn, “Em có thể trông chừng anh là được rồi.”
Một lát sau, sủi cảo được vớt ra khỏi nồi, một dĩa sủi cảo xếp lớp nóng hổi trắng mềm nhìn hết sức ngon mắt.
Hai người bưng đồ ăn đã chuẩn bị và sủi cảo lên bàn, Yến Minh Tu gọi, “Mẹ ơi, ra ăn.”
Bà Yến đi tới nhìn, “Ồ, ai làm đấy, chắc chắn không phải con mẹ làm rồi.”
Chu Tường cười nói, “Hôm nay là con làm, nhưng tay nghề nấu nướng của Minh Tu cũng không thường đâu, trước đây cậu ấy đi học toàn tự nấu cả thôi.”
“Phải không vậy? Sao mẹ lại không biết, ồ, mẹ hiểu rồi, con chỉ biết thể hiện trong nhà Chu Tường thôi chứ gì, còn ở nhà thì chẳng thèm mó tay vào.” Bà Yến bĩu môi chỉ Yến Minh Tu, “Khôn nhà dại chợ.”
Yến Minh Tu cười cười, “Lần sau con làm cho mẹ ăn là được chứ gì, mẹ, mau ngồi xuống đi.”
Con trai lớn rồi rất hiếm khi gần gũi đặc biệt với mẹ, ít nhiều gì cũng cảm thấy hơi ngượng, Yến Minh Tu làm thế khiến bà Yến mới cảm nhận được lâu rồi mình mới thân thiết với con trai đến vậy, kể ra thì toàn bộ đều là công của Chu Tường, bà lại không cầm được nhìn Chu Tường thêm vài lần, đứa con dâu này trừ việc không phải là nữ ra thì cái gì cũng tốt cả.
Chu Tường dịu dàng cười, “Dì ơi, mau ăn cho nóng, hôm nay là đông chí, ăn sủi cảo nhiều một chút cho ấm người.”
“Rồi rồi, hai đứa cũng ăn đi.”
Ba người vừa ăn vừa trò chuyện, bà Yến rất hào hứng kể lại thật nhiều chuyện hồi bé của Yến Minh Tu, không ngừng nhắc đi nhắc lại rằng lúc nhỏ Yến Minh Tu đẹp thế nào, dẫn ra ngoài chơi có bao nhiêu người trầm trồ xuýt xoa, càng nói càng thấy vui, còn hứa để lần sau sẽ cho Chu Tường coi ảnh hồi nhỏ của Yến Minh Tu.
Chu Tường ngửi được mùi thân mật, lâu lâu còn đá vài câu trêu chọc Yến Minh Tu, Yến Minh Tu nhìn hai người ấy cười nói với nhau, nhất thời cảm thấy nhẹ cả người.
Y vẫn luôn lo rằng Chu Tường không thể chịu được áp lực của cha mẹ mình, nhưng dần dà y phát hiện ra rằng Chu Tường còn kiên định hơn những gì y nghĩ nhiều. Tuy ba của y vẫn cứ giữ thái độ cứng rắn, nhưng Chu Tường đã từng bước thỏa hiệp được với mẹ của y, giờ mẹ y mua cho y cái gì là thể nào cũng mua cho Chu Tường một phần. Nói thế nào thì đây cũng là một bước tiến lớn, y không sợ cha mẹ phản đối, chỉ sợ Chu Tường tủi thân.
Cơm nước xong, bà Yến còn kéo Chu Tường hỏi chuyện đóng phim, Chu Tường bèn kể những chuyện thú vị trong quá trình quay phim cho bà nghe. Thực ra bà vẫn luôn tò mò về chuyện này, nhưng Yến Minh Tu rất ít khi trò chuyện với mẹ, giờ lại có người chịu tán gẫu với bà, bà cảm thấy vô cùng thích thú. Hơn nữa Chu Tường rất biết cách ăn nói, âm thanh cũng ôn hoà, nói chuyện với hắn quả thực là một cách để thư giãn.
Chu Tường nói chuyện với bà Yến đến mười giờ hơn, tài xế mới đưa bà về.
Sau khi bà về, Chu Tường cầm tạp dề lên định dọn dẹp nhà bếp, ai dè vô nhà bếp đã thấy toàn bộ chén đĩa nồi niêu xoong chảo đều được rửa sạch, hắn không hề biết Yến Minh Tu đã dọn từ bao giờ nữa.
Yến Minh Tu ôm hắn từ sau lưng, “Anh mệt cả ngày rồi, sao còn để cho anh dọn chứ.”
“Gì chứ, chuyện vặt vãnh ấy sao làm mệt nổi anh, có điều cậu dọn dẹp cũng đúng lúc đấy, anh cũng thấy hơi mệt, chúng ta đi ngủ thôi.”
“Giờ mà ngủ ư? Còn sớm quá.” Lúc Yến Minh Tu nói đến chỗ ‘sớm quá’ thì tay đã luồn vào trong quần Chu Tường sờ soạng xuống.
Chu Tường giật mình gập người lại, giữ lấy tay Yến Minh Tu cách lớp quần, tư thế có phần buồn cười, hắn cắn răng bảo, “Sao cậu không biết mệt thế hả, tối qua chúng ta làm bao nhiêu lần rồi.”
Yến Minh Tu cười khẽ, “Chuyện vặt vãnh ấy sao làm mệt nổi em.” Nói rồi bắt đầu kéo quần Chu Tường.
Chu Tường thở dài, “Coi bộ lúc anh không có ở nhà, đã làm cậu mắc nghẹn thật rồi.”
“Vớ vẩn, anh có biết em muốn đi tìm anh bao lần không, mà anh thì ngăn không cho em đi.”
“Cậu đến phiền lắm, ai cũng biết mặt cậu hết… ưm…” Yến Minh Tu nắm lấy thằng bé của Chu Tường, ngón tay linh hoạt vân vê nhào nặn cách lớp quần lót.
“Anh không cho em đi thì phải bù đắp phần của hai tháng qua cho em.”
“Lên giường đi… mặt đất lạnh lắm.”
May mà nhà của bọn họ nhỏ bé, đi vài bước là trở vào phòng, Yến Minh Tu rõ ràng là gấp gáp vô cùng, vừa vô phòng ngủ là đè Chu Tường lên giường, cũng cóc cần biết bây giờ là mấy giờ, y nhịn hết nổi rồi.
Hai đôi môi nóng bỏng quấn quýt, vồ vập lấy nhau, Chu Tường hé miệng đón nhận đầu lưỡi khiêu khích của Yến Minh Tu, đối phương bày tỏ sự hưng phấn thấy rõ, hạ thân cứng rắn không ngừng cọ xát quần lót của Chu Tường, khiến dục hỏa của hắn tăng vùn vụt.
Chu Tường lộn xộn cởi bỏ quần áo của Yến Minh Tu, hai người hệt như củi khô bốc lửa, loáng một cái đã có phần thô bạo lột trần trụi đối phương.
Yến Minh Tu hôn một đường xuống cằm, ngực, vút thẳng đến rốn của Chu Tường, đôi chân dài của hắn cặp lấy eo người kia, lùa ngón tay qua mái tóc đen như mực của đối phương, không ngừng rướn eo lên, ma sát với eo đùi của Yến Minh Tu.
Nơi da dẻ tiếp xúc bỏng rát, ngọn lửa dục vọng nhảy múa trong đồng tử của hai người đàn ông.
Yến Minh Tu hổn hển nói, “Anh Tường, em muốn vào ngay.” Y vô cùng vội vã muốn cảm nhận được sự ấm nóng như cơn sốt cao trong cơ thể Chu Tường, ngay cả những việc tiền diễn mà y rất thích làm cũng muốn lược bớt.
Chu Tường nói nhỏ, “Được, tiến vào đi.”
Tối qua hai người vừa điên cuồng làm tình cả đêm, nơi khó nói của Chu Tường đến giờ vẫn còn mềm mại, Yến Minh Tu dùng một ít gel bôi trơn nhẹ nhàng thâm nhập, rất dễ dàng đẩy hai ngón tay vào trong động thịt của Chu Tường.
Yến Minh Tu cười khe khẽ, “Làm cả đêm quả có khác nhỉ, vào dễ thật.”
Mặt Chu Tường nóng bừng, “Nói nữa anh đá cậu xuống giường đấy.” Nói rồi giơ chân lên định đá Yến Minh Tu.
Yến Minh Tu giữ bắp đùi hắn lại, gắng sức banh ra hai bên, nhanh chóng rút ngón tay mình ra, thay vào đó là cố gắng nhẫn nại đẩy đại bảo bối của mình vào, vừa đẩy vừa trêu đùa, “Nếu anh còn sức mà đá em, tức là chúng mình làm chưa đủ đâu.”
“Bớt xàm đi…” Chu Tường nghiến răng, những tiếng ‘gừ gừ’ hít hà thoát ra khỏi miệng, vùng dưới trống rỗng được mạnh mẽ lấp đầy, xen lẫn giữa khoái cảm là một chút đau đớn, loại cảm giác không tên này càng lúc càng trở nên dữ dội, nhưng hắn biết đây chính là thứ hắn khao khát.
Cổ họng Yến Minh Tu thoát ra tiếng thở thỏa mãn, “Chặt quá, nóng quá, anh Tường, ở trong anh thật thoải mái.”
Mặt Chu Tường đỏ như quả cà, không buồn đáp lại, chỉ xoay eo thúc giục Yến Minh Tu.
Ban đầu Yến Minh Tu còn sợ làm mạnh quá Chu Tường chịu không nổi, sau khi nhận được sự cổ vũ trắng trợn đó, cả người y như cánh cung dồn hết sức phát động, cố định eo của Chu Tường xong thì bắt đầu công cuộc mở rộng kết hợp mạnh mẽ với đối phương.
Cái huyệt bé nhỏ của Chu Tường thoắt cái đã bị nong ra đến khó tin, hoàn toàn nuốt chửng lấy bộ củ khổng lồ của Yến Minh Tu, đến khi nó lút hẳn vào trong cơ thể của Chu Tường, không gian tản mát ra hương vị tội ác tục tĩu.
Yến Minh Tu cố gắng tẽ mông Chu Tường ra, mạnh bạo thúc vào trong cái mông vểnh ấy, mỗi lần tiến vào đều như rưới vào trong cơ thể Chu Tường một liều thuốc thôi tình, bức hắn phải co rút huyệt khẩu lại, muốn nhận thêm thật nhiều ấm áp, mỗi lần đi ra lại như nước mùa xuân rút xuống, để lại nỗi trống rỗng không bút nào tả được. Giữa những lần triều dâng triều hạ ấy, hai người bị đẩy theo con thuyền dục vọng; giữa những lần cơ thể chặt chẽ kết hợp với nhau, cả hai như ngụp lặn giữa biển dục, như bị giam hãm giữa cơn khoái cảm tựa lũ tràn bờ đê, vừa muốn giãy giụa lại như khát cầu nhiều hơn.
Yến Minh Tu không ngừng thúc bành bạch vào trong mông của Chu Tường, loại âm thanh có tiết tấu này thật dễ khiến người ta xấu hổ, nhưng lại là thứ thuốc kích tình tuyệt hảo nhất, Yến Minh Tu không ngừng điều chỉnh tốc độ, để cho cơ thể Chu Tường có thể phối hợp với y.
“Minh Tu… nhanh quá… chậm lại… nhanh quá rồi…” Chu Tường ôm cổ y, hắn bị Yến Minh Tu đóng cọc đến mức thở không ra hơi.
“Không dừng được, anh Tường, em phải thừa nhận là có làm tình với anh cả đời cũng không đủ, em không dừng lại được… em thích anh, thích vô cùng.” Tốc độ và lực độ của Yến Minh Tu càng lúc càng bộc phát dữ dội, Chu Tường bị thúc đến mức rối rít kêu lên, thứ dục vọng giã vào như những đợt sóng, sóng sau đến chớp nhoáng hơn sóng trước, cùng loại khoái cảm như bị ngàn con kiến cắn toàn thân khiến người khác phải run rẩy ấy quả thực như muốn lấy mạng hắn, hắn thực sự chịu không nổi…
“Đủ rồi, nhanh quá rồi… quá nhanh… a a a… ư ư ư Minh Tu, quá, quá nhanh…”
Yến Minh Tu rành rẽ cơ thể Chu Tường như lòng bàn tay, hầu hết đều nhắm trúng điểm G của Chu Tường, hắn không khống chế được bản thân oằn người, khi lên đến cực cảm, cơ thể hắn đột nhiên căng sắt, thịt huyệt co rút mạnh mẽ mang đến cho Yến Minh Tu một khoái cảm tột đỉnh.
Trong tích tắc Chu Tường bắn ra, thân thể Yến Minh Tu cũng rung động, bắn ra trong người Chu Tường, hai người gần như lên đỉnh cùng một lúc.
Toàn bộ không khí phảng phất như bị nhiệt độ của bọn họ hun cháy.
Yến Minh Tu mệt mỏi ghé sát người Chu Tường, còn chưa chịu ngoan ngoãn mà liếm mồ hôi trên cổ hắn.
Một lúc lâu sau Chu Tường mới tỉnh táo khỏi cơn mông lung, cả người bải hoải rã rời, “Cậu… lấy đâu ra lắm sức lực thế.”
Yến Minh Tu ôm chặt eo của hắn, mặc dù y cũng rất mệt, song thân thể lẫn tâm lý đều vô cùng thỏa mãn, thực sự có thể bổ khuyết cho toàn bộ thế giới của y, y cười khẽ, “Chỉ cần là cùng với anh, lúc nào em cũng dư sức cả.”
Chu Tường vuốt tóc y, “Thôi, mệt quá, anh không đu theo nổi đâu, anh muốn ngủ.”
“Anh không tắm à?”
“Lười quá.”
“Em giúp anh tắm được không?”
“Ừm…” Chu Tường lầm bầm, “Cũng được…”
Yến Minh Tu ôm chặt hắn, dịu dàng nói, “Để mồ hôi ẩm coi chừng cảm, đợi em nghỉ một chốc xong, em giúp anh tắm rửa, anh ngủ đi.”
“Được… đừng đánh thức anh.”
“Không đâu.”
“Minh Tu.”
“Ừ?”
“Bữa nay đáng lẽ anh nên gửi dì mang về một ít sủi cảo, không chừng ba cậu chịu ăn, ăn ngon lắm mà phải không?”
“Phải, ông ấy không ăn được là tổn thất của ông ấy.”
“Ài, sao anh lại quên mất chứ…” Giọng Chu Tường dần dần nhỏ lại.
“Không sao, còn tết mà.”
“Ừ, tết cũng được.”
Yến Minh Tu nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng đối phương, “Anh Tường, em yêu anh.”
“Ừ, anh cũng yêu em.”
“Lặp lại đi.”
“Gì?”
“Em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em.”
Yến Minh Tu cảm thấy mỹ mãn siết tay. Có thể ôm được Chu Tường như vậy, y đã cảm thấy cuộc đời này đủ đầy lắm rồi. Nếu như hạnh phúc có thể ních đầy con người, vậy thì hiện tại trái tim của y đã chẳng còn kẽ hở nào nữa.
Cảm tạ ông trời, đã một lần nữa mang Chu Tường về bên cạnh y…
-HOÀN-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.