Chương 26
Thủy Thiên Thừa
30/11/2016
CHƯƠNG HAI MƯƠI SÁU
Chu Tường nhìn chiếc điện thoại bị ném xuống sàn nhà, cúi đầu không nói.
Hắn không muốn cãi nhau với Yến Minh Tu, nhưng hắn cũng mệt mỏi chẳng muốn giải thích thêm gì. Hắn chỉ đưa một người bạn uống say về nhà, chỉ vậy thôi cũng bị chất vấn quát tháo như thế. Yến Minh Tu bướng bỉnh và ngạo mạn không phải mới ngày một ngày hai, nhưng riêng hôm nay lại khiến Chu Tường khó tiếp nhận. Có lẽ bởi vì chuyện ban ngày vẫn còn đầy ứ trong lòng hắn, thái độ hấp tấp muốn phủi sạch quan hệ của Yến Minh Tu, cho dù vì lý do gì, vẫn khiến trái tim hắn lạnh lẽo.
Yến Minh Tu thấy Chu Tường không nói lời nào, càng thêm giận dữ. Trong đầu y không ngừng vọng lại tiếng thở dài của Uông Vũ Đông, Uông Vũ Đông nhìn y bằng ánh mắt khó hiểu, hỏi y vì sao phải dây dưa với loại người như Chu Tường.
Ánh mắt đó tựa như cây kim đâm vào lòng y.
Y cũng bắt đầu mờ mịt, tại sao y phải dây dưa với Chu Tường? Vì bóng lưng giống Uông Vũ Đông sao? Yến Minh Tu y không có được thứ mình muốn, nên chỉ đành bằng lòng với một thay thế phẩm sao? Từ khi nào y trở nên thảm hại như thế?
Thậm chí ngay cả cái thứ thay thế phẩm này, luôn miệng nói thích y, nhưng sau lưng y cũng chẳng ngoan ngoãn gì.
Yến Minh Tu chưa bao giờ phải chịu đựng nỗi nhục nhã lớn đến vậy, ***g ngực y phập phồng phẫn nộ. Chu Tường giữ im lặng không thể khiến y nguôi giận, mà ngược lại, thái độ cam chịu của hắn càng làm y nóng nảy điên cuồng.
Yến Minh Tu giận dữ quát, “Mẹ nó chứ, anh nói gì xem nào?! Anh đã hứa với tôi, ngoại trừ gặp mặt ở công ty, tuyệt đối không bao giờ đi riêng với nó, hóa ra toàn là nói dối hết con mẹ nó luôn à? Anh còn đến cả nhà nó cơ đấy? Nó là siêu sao lớn thế cơ mà, đứa nào đưa nó về chẳng được, ai khiến anh phải đưa?!” Tới giờ, chuyện đã không còn đơn giản về Lan Khê Nhung, Yến Minh Tu chỉ đang cần tìm một nơi để trút hết những điên rồ trong bụng.
Chu Tường ngẩng đầu, khuôn mặt hắn không còn vẻ vui cười của ngày thường, hắn chỉ thản nhiên hỏi lại, “Minh Tu, đừng chuyện bé xé ra to được không? Tôi chỉ đưa một người say về nhà, nhưng còn cậu thì sao?” giọng nói của hắn tràn đầy mỏi mệt, áp lực và bất mãn trong lòng cũng khiến trái tim hắn bắt đầu mất sức.
Yến Minh Tu hừ lạnh, “Đưa đến tận nhà rồi, còn quay lại đây làm gì? Tôi nghe nói trước kia anh với nó lúc nào cũng dính vào nhau, nó đến nhà anh chơi còn chẳng cần báo trước. Nếu tôi không có ở đây, chắc anh với nó đã nối lại tình xưa từ đời nào rồi nhỉ?”
Yến Minh Tu càng nói càng thấy mình giống một mụ đàn bà chanh chua cố tình gây sự, nhưng y không thể kìm lại được, y có cảm giác mình chỉ đang là một người đứng xem, trơ mắt nhìn thể xác của chính mình không ngừng phun ra những câu từ cay nghiệt. Y cũng không biết mình đang nghĩ gì, có lẽ y muốn nhìn thấy Chu Tường nổi giận, hoặc có lẽ y chỉ muốn nổi giận với Chu Tường. Người này mê hoặc y, khiến y càng ngày càng xa cách Uông Vũ Đông, thậm chí ngay cả khi bị Uông Vũ Đông bắt gặp, cho dù y biết mình và Uông Vũ Đông không có hi vọng, nhưng y cũng không bao giờ muốn Uông Vũ Đông biết chuyện của y và Chu Tường. Điều đó khiến y phẫn nộ, khiến y kinh hoảng, khiến y chẳng còn muốn gì hơn ngoài ổn định lại tất cả.
Chu Tường sầm mặt, đứng phắt dậy, “Minh Tu, tôi không muốn cãi vã với cậu. Tự cậu ngẫm lại xem mình nói có lý hay không, đêm nay tôi ra ngoài ngủ.” Hắn túm lấy áo khoác định rời khỏi nhà, hắn không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa, nếu cứ tiếp tục thế này, hắn sợ chính mình sẽ…
Yến Minh Tu chụp lấy bả vai hắn, thô bạo quăng hắn vào tường, hung tợn nhìn hắn, “Anh dám đi?” Sức lực y lớn đến kinh người, Chu Tường cảm giác xương vai mình sắp nứt.
Hắn bắt lấy cánh tay Yến Minh Tu, quát, “Cậu bỏ ra, cậu còn định ồn ào đến bao giờ?”
Yến Minh Tu trước tiên là sửng sốt, hai người quen nhau đã gần một năm, Chu Tường chưa bao giờ nổi giận với y, chứ đừng nói là lớn tiếng quát tháo y. Yến Minh Tu giận đến cánh tay cũng run lẩy bẩy.
Khó xử với Uông Vũ Đông còn chưa tính, thậm chí ngay cả Chu Tường cũng dám to tiếng với y, to tiếng với y chỉ vì một gã Lan Khê Nhung mặt mũi như đàn bà!
Gần như không kịp suy nghĩ, y giáng cho Chu Tường một bạt tai, khóe môi run rẩy, “Anh vì nó mà quát nạt tôi?”
Chu Tường sững sờ, không dám tin nhìn Yến Minh Tu.
Đánh người không đánh vào mặt, một cái tát trong hoàn cảnh như vậy có bao nhiêu nhục nhã, nhìn sắc mặt tái xanh của Chu Tường là có thể hiểu được.
Hắn đẩy Yến Minh Tu ra, lạnh lùng nói, “Rốt cuộc thì đến bao giờ cậu mới chịu lớn lên? Nếu tôi thật sự muốn có gì với Lan Khê Nhung, tại sao còn phải chờ đến hôm nay? Chu Tường tôi đối với cậu thế nào, chẳng lẽ cậu không hiểu được? Ngay cả chút tin tưởng ấy mà cậu cũng không có, tất cả những cố gắng của tôi trong thời gian qua, cậu vứt mẹ nó hết cho chó gặm à?”
“Tức là anh đang hối hận? Hối hận vì ngày xưa không cặp luôn với Lan Khê Nhung?”
“Chuyện này liên quan gì đến cậu ta? Đến tận lúc này cũng chẳng có liên quan gì đến cậu ta hết! Tất cả toàn là cậu đoán mò! Tôi còn đang muốn hỏi cậu đây, hôm nay lúc ở ban công, cậu có ý gì? Ngay cả cha mẹ biết mà cậu còn không sợ, thì tại sao Uông Vũ Đông biết cậu lại sợ? Cùng với tôi làm cậu nhục nhã thế cơ à?” Chu Tường một mạch trút hết uất ức trong lòng, chỉ cảm thấy hả hê, nhưng nhìn lại sắc mặt khó coi tới cực điểm của Yến Minh Tu, trái tim hắn lại đau âm ỉ. Hắn không biết hắn và Yến Minh Tu liệu có thể nào kết thúc ngay tại đây không, đã ở bên nhau lâu như thế, đến tận bây giờ vẫn chưa từng xô xát, hắn không biết trận cãi vã này sẽ để lại hậu quả gì.
Chu Tường nhắc tới Uông Vũ Đông, Yến Minh Tu tựa như bùng nổ, đôi mắt rét căm căm, y chỉ thẳng vào mặt hắn, lạnh lùng nói, “Chuyện của tôi, chưa đến lượt anh lắm miệng, anh là cái đéo gì?”
Đôi môi Chu Tường mấp máy, muốn phản bác điều gì đó, nhưng trái tim lại như bị siết chặt, hắn nói không ra lời.
Yến Minh Tu yêu cầu hắn hết thứ này tới thứ nọ, ở trong mắt hắn, tuy rằng như vậy rất trẻ con, nhưng hắn vẫn nghĩ đó là vì Yến Minh Tu quan tâm đến hắn. Tới lúc này hắn mới biết, hóa ra hắn còn chẳng đủ tư cách để nghi ngờ hành động của Yến Minh Tu.
Hai điều trái ngược nhau đến thế, gần một năm sau khi chung sống, lần đầu tiên trần trụi đập vào mắt hắn, cho dù hắn có muốn lảng tránh, có muốn mù quáng phớt lờ cũng không thể được.
Bởi vì Yến Minh Tu không có tình cảm gì với hắn.
Sống chung đã lâu như vậy, Chu Tường cứ nghĩ hai người đang dần đi vào quỹ đạo, hóa ra tất cả chỉ là hắn mơ mộng hão huyền, trái tim của Yến Minh Tu đặt ở tít trên cao, cao đến nỗi hắn không thể nào với tới.
Chu Tường không muốn tiếp tục tranh cãi, lúc này hai người đã đủ khó coi rồi.
Hắn gật đầu, “Chu Tường tôi không là gì cả.” Gạt cánh tay Yến Minh Tu đang kiềm giữ hắn, hắn nắm lấy áo khoác, bỏ đi.
Hắn quên mất nơi này là nhà hắn, từ lâu hắn đã nghĩ đây cũng là nhà của Yến Minh Tu. Hắn chỉ biết hiện giờ ở chỗ này, hắn tràn ngập thất vọng và đau đớn, hắn thật sự không chịu nổi nữa.
Yến Minh Tu cảm thấy lòng bàn tay trống rỗng, y nhìn theo bóng lưng Chu Tường, không chịu nổi hình ảnh hắn bỏ đi, y vội vã túm lấy hắn, “Mẹ kiếp, anh muốn đi đâu?”
Chu Tường thản nhiên đáp, “Minh Tu, tôi không xen vào chuyện của cậu, cậu cũng đừng xen vào chuyện của tôi. Quy ước sống chung của cậu, cậu đừng quên.” Hắn đẩy Yến Minh Tu ra, mở cửa bỏ đi, không quay đầu lại.
Yến Minh Tu nhìn hành lang vắng vẻ, chỉ cảm thấy gió lạnh từng cơn luồn qua đôi bàn tay.
Chu Tường lái xe trên phố, vô mục đích, hắn không có nơi nào để đi.
Nếu là trước kia, nhất định hắn sẽ chẳng nói hai lời chạy đến nhà Thái Uy, hắn ngủ trên giường hay sofa cũng được. Nhưng giờ Thái Uy đã có vợ, vợ anh còn đang mang thai, Chu Tường không thể đến quấy rầy họ vào giờ này được. Kể từ lúc lập gia đình, Thái Uy đã bị bao vây trong một tấm lưới vô hình rộng lớn, anh không còn thuộc về riêng mình, đương nhiên cũng không còn thuộc về bạn bè. Dần dần, Chu Tường và Thái Uy càng ngày càng xa cách, Chu Tường không thể hơn nửa đêm trắng trợn gọi điện cho anh nữa, lại càng không thể quấy rối giấc ngủ của gia đình anh.
Bạn bè xung quanh từng bước đều có cuộc sống riêng, Chu Tường cũng cảm thấy mình ngày càng cô độc, tựa như người thân cứ lần lượt biến mất, chỉ có mình hắn bị bỏ lại nơi này.
Hắn cũng muốn có gia đình, hắn cũng muốn kết hôn, nhưng tiếc là, hắn không thể làm được.
Có lẽ bởi ngoài tuổi ba mươi, hầu hết bạn bè đều đã thành gia lập nghiệp, làm người ai cũng có tâm lý theo số đông, mặc dù chẳng ai giục hắn, nhưng hắn cũng không tránh khỏi sốt ruột. Chỉ có điều muốn tìm một người đàn ông thật tâm với hắn, cùng xác định tương lai với hắn, thật sự quá khó khăn. Hắn biết rõ Yến Minh Tu không thể là người đó, nhưng hắn thích y, hắn chỉ muốn… Chỉ muốn đặt cược một phen, hắn chỉ thử một lần thôi, miễn cho sau này phải hối hận.
Hắn cứ nghĩ mình không quyết định nhầm, nhưng đến hôm nay hắn mới hiểu những cố gắng của hắn có bao nhiêu giá trị trong mắt y.
Hắn khó chịu quá, hắn không biết mình phải làm gì.
END26.
Chu Tường nhìn chiếc điện thoại bị ném xuống sàn nhà, cúi đầu không nói.
Hắn không muốn cãi nhau với Yến Minh Tu, nhưng hắn cũng mệt mỏi chẳng muốn giải thích thêm gì. Hắn chỉ đưa một người bạn uống say về nhà, chỉ vậy thôi cũng bị chất vấn quát tháo như thế. Yến Minh Tu bướng bỉnh và ngạo mạn không phải mới ngày một ngày hai, nhưng riêng hôm nay lại khiến Chu Tường khó tiếp nhận. Có lẽ bởi vì chuyện ban ngày vẫn còn đầy ứ trong lòng hắn, thái độ hấp tấp muốn phủi sạch quan hệ của Yến Minh Tu, cho dù vì lý do gì, vẫn khiến trái tim hắn lạnh lẽo.
Yến Minh Tu thấy Chu Tường không nói lời nào, càng thêm giận dữ. Trong đầu y không ngừng vọng lại tiếng thở dài của Uông Vũ Đông, Uông Vũ Đông nhìn y bằng ánh mắt khó hiểu, hỏi y vì sao phải dây dưa với loại người như Chu Tường.
Ánh mắt đó tựa như cây kim đâm vào lòng y.
Y cũng bắt đầu mờ mịt, tại sao y phải dây dưa với Chu Tường? Vì bóng lưng giống Uông Vũ Đông sao? Yến Minh Tu y không có được thứ mình muốn, nên chỉ đành bằng lòng với một thay thế phẩm sao? Từ khi nào y trở nên thảm hại như thế?
Thậm chí ngay cả cái thứ thay thế phẩm này, luôn miệng nói thích y, nhưng sau lưng y cũng chẳng ngoan ngoãn gì.
Yến Minh Tu chưa bao giờ phải chịu đựng nỗi nhục nhã lớn đến vậy, ***g ngực y phập phồng phẫn nộ. Chu Tường giữ im lặng không thể khiến y nguôi giận, mà ngược lại, thái độ cam chịu của hắn càng làm y nóng nảy điên cuồng.
Yến Minh Tu giận dữ quát, “Mẹ nó chứ, anh nói gì xem nào?! Anh đã hứa với tôi, ngoại trừ gặp mặt ở công ty, tuyệt đối không bao giờ đi riêng với nó, hóa ra toàn là nói dối hết con mẹ nó luôn à? Anh còn đến cả nhà nó cơ đấy? Nó là siêu sao lớn thế cơ mà, đứa nào đưa nó về chẳng được, ai khiến anh phải đưa?!” Tới giờ, chuyện đã không còn đơn giản về Lan Khê Nhung, Yến Minh Tu chỉ đang cần tìm một nơi để trút hết những điên rồ trong bụng.
Chu Tường ngẩng đầu, khuôn mặt hắn không còn vẻ vui cười của ngày thường, hắn chỉ thản nhiên hỏi lại, “Minh Tu, đừng chuyện bé xé ra to được không? Tôi chỉ đưa một người say về nhà, nhưng còn cậu thì sao?” giọng nói của hắn tràn đầy mỏi mệt, áp lực và bất mãn trong lòng cũng khiến trái tim hắn bắt đầu mất sức.
Yến Minh Tu hừ lạnh, “Đưa đến tận nhà rồi, còn quay lại đây làm gì? Tôi nghe nói trước kia anh với nó lúc nào cũng dính vào nhau, nó đến nhà anh chơi còn chẳng cần báo trước. Nếu tôi không có ở đây, chắc anh với nó đã nối lại tình xưa từ đời nào rồi nhỉ?”
Yến Minh Tu càng nói càng thấy mình giống một mụ đàn bà chanh chua cố tình gây sự, nhưng y không thể kìm lại được, y có cảm giác mình chỉ đang là một người đứng xem, trơ mắt nhìn thể xác của chính mình không ngừng phun ra những câu từ cay nghiệt. Y cũng không biết mình đang nghĩ gì, có lẽ y muốn nhìn thấy Chu Tường nổi giận, hoặc có lẽ y chỉ muốn nổi giận với Chu Tường. Người này mê hoặc y, khiến y càng ngày càng xa cách Uông Vũ Đông, thậm chí ngay cả khi bị Uông Vũ Đông bắt gặp, cho dù y biết mình và Uông Vũ Đông không có hi vọng, nhưng y cũng không bao giờ muốn Uông Vũ Đông biết chuyện của y và Chu Tường. Điều đó khiến y phẫn nộ, khiến y kinh hoảng, khiến y chẳng còn muốn gì hơn ngoài ổn định lại tất cả.
Chu Tường sầm mặt, đứng phắt dậy, “Minh Tu, tôi không muốn cãi vã với cậu. Tự cậu ngẫm lại xem mình nói có lý hay không, đêm nay tôi ra ngoài ngủ.” Hắn túm lấy áo khoác định rời khỏi nhà, hắn không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa, nếu cứ tiếp tục thế này, hắn sợ chính mình sẽ…
Yến Minh Tu chụp lấy bả vai hắn, thô bạo quăng hắn vào tường, hung tợn nhìn hắn, “Anh dám đi?” Sức lực y lớn đến kinh người, Chu Tường cảm giác xương vai mình sắp nứt.
Hắn bắt lấy cánh tay Yến Minh Tu, quát, “Cậu bỏ ra, cậu còn định ồn ào đến bao giờ?”
Yến Minh Tu trước tiên là sửng sốt, hai người quen nhau đã gần một năm, Chu Tường chưa bao giờ nổi giận với y, chứ đừng nói là lớn tiếng quát tháo y. Yến Minh Tu giận đến cánh tay cũng run lẩy bẩy.
Khó xử với Uông Vũ Đông còn chưa tính, thậm chí ngay cả Chu Tường cũng dám to tiếng với y, to tiếng với y chỉ vì một gã Lan Khê Nhung mặt mũi như đàn bà!
Gần như không kịp suy nghĩ, y giáng cho Chu Tường một bạt tai, khóe môi run rẩy, “Anh vì nó mà quát nạt tôi?”
Chu Tường sững sờ, không dám tin nhìn Yến Minh Tu.
Đánh người không đánh vào mặt, một cái tát trong hoàn cảnh như vậy có bao nhiêu nhục nhã, nhìn sắc mặt tái xanh của Chu Tường là có thể hiểu được.
Hắn đẩy Yến Minh Tu ra, lạnh lùng nói, “Rốt cuộc thì đến bao giờ cậu mới chịu lớn lên? Nếu tôi thật sự muốn có gì với Lan Khê Nhung, tại sao còn phải chờ đến hôm nay? Chu Tường tôi đối với cậu thế nào, chẳng lẽ cậu không hiểu được? Ngay cả chút tin tưởng ấy mà cậu cũng không có, tất cả những cố gắng của tôi trong thời gian qua, cậu vứt mẹ nó hết cho chó gặm à?”
“Tức là anh đang hối hận? Hối hận vì ngày xưa không cặp luôn với Lan Khê Nhung?”
“Chuyện này liên quan gì đến cậu ta? Đến tận lúc này cũng chẳng có liên quan gì đến cậu ta hết! Tất cả toàn là cậu đoán mò! Tôi còn đang muốn hỏi cậu đây, hôm nay lúc ở ban công, cậu có ý gì? Ngay cả cha mẹ biết mà cậu còn không sợ, thì tại sao Uông Vũ Đông biết cậu lại sợ? Cùng với tôi làm cậu nhục nhã thế cơ à?” Chu Tường một mạch trút hết uất ức trong lòng, chỉ cảm thấy hả hê, nhưng nhìn lại sắc mặt khó coi tới cực điểm của Yến Minh Tu, trái tim hắn lại đau âm ỉ. Hắn không biết hắn và Yến Minh Tu liệu có thể nào kết thúc ngay tại đây không, đã ở bên nhau lâu như thế, đến tận bây giờ vẫn chưa từng xô xát, hắn không biết trận cãi vã này sẽ để lại hậu quả gì.
Chu Tường nhắc tới Uông Vũ Đông, Yến Minh Tu tựa như bùng nổ, đôi mắt rét căm căm, y chỉ thẳng vào mặt hắn, lạnh lùng nói, “Chuyện của tôi, chưa đến lượt anh lắm miệng, anh là cái đéo gì?”
Đôi môi Chu Tường mấp máy, muốn phản bác điều gì đó, nhưng trái tim lại như bị siết chặt, hắn nói không ra lời.
Yến Minh Tu yêu cầu hắn hết thứ này tới thứ nọ, ở trong mắt hắn, tuy rằng như vậy rất trẻ con, nhưng hắn vẫn nghĩ đó là vì Yến Minh Tu quan tâm đến hắn. Tới lúc này hắn mới biết, hóa ra hắn còn chẳng đủ tư cách để nghi ngờ hành động của Yến Minh Tu.
Hai điều trái ngược nhau đến thế, gần một năm sau khi chung sống, lần đầu tiên trần trụi đập vào mắt hắn, cho dù hắn có muốn lảng tránh, có muốn mù quáng phớt lờ cũng không thể được.
Bởi vì Yến Minh Tu không có tình cảm gì với hắn.
Sống chung đã lâu như vậy, Chu Tường cứ nghĩ hai người đang dần đi vào quỹ đạo, hóa ra tất cả chỉ là hắn mơ mộng hão huyền, trái tim của Yến Minh Tu đặt ở tít trên cao, cao đến nỗi hắn không thể nào với tới.
Chu Tường không muốn tiếp tục tranh cãi, lúc này hai người đã đủ khó coi rồi.
Hắn gật đầu, “Chu Tường tôi không là gì cả.” Gạt cánh tay Yến Minh Tu đang kiềm giữ hắn, hắn nắm lấy áo khoác, bỏ đi.
Hắn quên mất nơi này là nhà hắn, từ lâu hắn đã nghĩ đây cũng là nhà của Yến Minh Tu. Hắn chỉ biết hiện giờ ở chỗ này, hắn tràn ngập thất vọng và đau đớn, hắn thật sự không chịu nổi nữa.
Yến Minh Tu cảm thấy lòng bàn tay trống rỗng, y nhìn theo bóng lưng Chu Tường, không chịu nổi hình ảnh hắn bỏ đi, y vội vã túm lấy hắn, “Mẹ kiếp, anh muốn đi đâu?”
Chu Tường thản nhiên đáp, “Minh Tu, tôi không xen vào chuyện của cậu, cậu cũng đừng xen vào chuyện của tôi. Quy ước sống chung của cậu, cậu đừng quên.” Hắn đẩy Yến Minh Tu ra, mở cửa bỏ đi, không quay đầu lại.
Yến Minh Tu nhìn hành lang vắng vẻ, chỉ cảm thấy gió lạnh từng cơn luồn qua đôi bàn tay.
Chu Tường lái xe trên phố, vô mục đích, hắn không có nơi nào để đi.
Nếu là trước kia, nhất định hắn sẽ chẳng nói hai lời chạy đến nhà Thái Uy, hắn ngủ trên giường hay sofa cũng được. Nhưng giờ Thái Uy đã có vợ, vợ anh còn đang mang thai, Chu Tường không thể đến quấy rầy họ vào giờ này được. Kể từ lúc lập gia đình, Thái Uy đã bị bao vây trong một tấm lưới vô hình rộng lớn, anh không còn thuộc về riêng mình, đương nhiên cũng không còn thuộc về bạn bè. Dần dần, Chu Tường và Thái Uy càng ngày càng xa cách, Chu Tường không thể hơn nửa đêm trắng trợn gọi điện cho anh nữa, lại càng không thể quấy rối giấc ngủ của gia đình anh.
Bạn bè xung quanh từng bước đều có cuộc sống riêng, Chu Tường cũng cảm thấy mình ngày càng cô độc, tựa như người thân cứ lần lượt biến mất, chỉ có mình hắn bị bỏ lại nơi này.
Hắn cũng muốn có gia đình, hắn cũng muốn kết hôn, nhưng tiếc là, hắn không thể làm được.
Có lẽ bởi ngoài tuổi ba mươi, hầu hết bạn bè đều đã thành gia lập nghiệp, làm người ai cũng có tâm lý theo số đông, mặc dù chẳng ai giục hắn, nhưng hắn cũng không tránh khỏi sốt ruột. Chỉ có điều muốn tìm một người đàn ông thật tâm với hắn, cùng xác định tương lai với hắn, thật sự quá khó khăn. Hắn biết rõ Yến Minh Tu không thể là người đó, nhưng hắn thích y, hắn chỉ muốn… Chỉ muốn đặt cược một phen, hắn chỉ thử một lần thôi, miễn cho sau này phải hối hận.
Hắn cứ nghĩ mình không quyết định nhầm, nhưng đến hôm nay hắn mới hiểu những cố gắng của hắn có bao nhiêu giá trị trong mắt y.
Hắn khó chịu quá, hắn không biết mình phải làm gì.
END26.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.