Chương 98
Thủy Thiên Thừa
30/11/2016
CHƯƠNG CHÍN MƯƠI TÁM
Nội trong bữa tối, bộ phim về cơ bản đã ấn định xong, tuy nhiều chi tiết vẫn cần thảo luận thêm, nhưng người xuất tiền chính là ông chủ, trên phương diện này, ekip làm phim chỉ có thể dốc hết sức nhào nặn Chu Tường thành một nhân vật chính đầy đủ tư cách, không ai dám mạo hiểm làm mất lòng Yến Minh Tu.
Đến khi hai người quay lại nhà Chu Tường, Chu Tường vẫn còn thảng thốt chưa dám tin mình sẽ nhận được vai chính trong một bộ phim.
Trùng khớp, gần đây album mới của Lan Khê Nhung đang được quảng bá rầm rộ, hắn tham diễn vào MV chủ chốt, nhận được không ít lời khen, dù hắn cũng chưa có thời gian để ý đến mấy tin tức đó, nhưng theo phản hồi của Thái Uy thì số người muốn hợp tác với hắn đã tăng vọt lên nhiều. Cuối cùng Chu Tường mới cảm nhận được một chút gọi là “Danh tiếng”, thứ đó tựa như đang chập chờn quanh hắn, từ từ ngưng kết, hắn cảm thấy khá sợ hãi, nhưng đồng thời lại cực kỳ chờ mong những điều sắp phát sinh.
Đến khi bộ phim của Uông Vũ Đông chế tác hoàn thành và đưa ra công chiếu, sự nghiệp của hắn sẽ tiến thêm một nấc thang, nền tảng của hắn sẽ càng thêm vững chắc, mỗi bước đi sẽ nâng tầm hơn trước, điều này khiến hắn nhận thức rõ triển vọng về tương lai.
Về đến nhà, Chu Tường gọi cho Trần Anh, báo với bà tối nay lại không về, Trần Anh cũng không hỏi gì, chỉ nhắc hắn chú ý đừng để bị cảm lạnh.
Phần lớn đồ đạc của hắn đã mang về nhà cũ, nhìn đồ đạc và không khí quen thuộc, hắn còn ngẩn ngơ nghĩ, hình như mình chưa từng rời đi.
Đến khi Yến Minh Tu dọn đi, hắn sẽ đón Trần Anh về đây, vừa vặn có hai phòng, một phòng vẫn còn bỏ trống.
Đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy hắn từ phía sau lưng, chiếc cằm cứng rắn đặt trên vai hắn, tiếng nói trầm trầm đầy từ tính lướt qua tai hắn, “Có muốn ăn chút gì giải rượu không? Khó chịu không?”
Chu Tường lắc đầu, “Uống không nhiều.”
“Vậy tắm cùng đi.” Yến Minh Tu cọ cọ mặt lên cổ hắn, giống một đứa trẻ đang làm nũng.
Chu Tường sượng ngắt, không khỏi nhớ lại trận điên cuồng đêm qua, đến giờ hắn đi đứng vẫn còn hơi loạng choạng.
Yến Minh Tu thấy hắn cứng người, đôi môi mềm mại hôn lên cổ hắn, “Không làm gì đâu, em chỉ muốn tắm cùng anh thôi.”
“Phòng tắm nhà tôi nhỏ lắm, hai người không đủ chỗ đâu.”
“Đứng sát nhau là được.” Yến Minh Tu nhẹ giọng đáp, một bàn tay với vào trong áo hắn, từ từ hướng lên trên, giúp hắn cởi áo khoác.
Chu Tường cảm giác thân thể bắt đầu nóng lên, hắn lờ mờ theo Yến Minh Tu vào phòng tắm.
Phòng tắm nhà hắn chỉ rộng 4-5m², một bồn cầu, một bồn rửa mặt, cộng thêm một vòi sen, không thứ nào có thể tạm xếp ra ngoài, hai gã đàn ông cùng đứng, vừa xoay mình đã chạm vào nhau, chật chội vô cùng.
Nhưng Yến Minh Tu không thèm để ý, lúc chờ nước nóng, y dồn hắn lên tường, nồng nàn hôn môi hắn, làn nước ấm áp giội xuống hai người, cả hai bị nước xối không mở nổi mắt, chỉ có thể dùng môi, thân thể và bàn tay để cảm nhận đối phương.
Chu Tường thở hổn hển, hỏi y, “Không làm gì?”
Yến Minh Tu cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve phía dưới Chu Tường, khàn khàn đáp, “Làm một chút cũng được.”
Giới hạn cuối cùng vẫn phải bị vượt qua, lúc Yến Minh Tu ép hắn lên tường, dùng tư thế đứng thẳng đâm xuyên vào hắn, Chu Tường không thể không nhớ lại, bọn họ đã từng làm rất nhiều chuyện đỏ mặt trong chính căn phòng tắm chật chội này. Phòng tắm vừa nhỏ vừa cũ, nhưng lại tràn ngập những hồi ức luôn khiến hắn động lòng.
Yến Minh Tu đang dùng những hành động ngày xưa để gợi lại những kỷ niệm ngày xưa trong hắn, y sẽ dùng những kỷ niệm đó, từng bước trói chặt hắn, hắn biết rõ, nhưng lại không có cách nào vùng thoát ra được.
Vậy nên hắn bắt đầu sợ hãi kỳ hạn nửa năm, bởi vì đến tận lúc này hắn vẫn không thể kiểm soát hiện tại, hắn phải cứng rắn lên.
Nhưng mặt khác, càng ngày, hắn lại càng nghĩ, có lẽ hiện tại không cần thay đổi nữa, cứ tiếp tục thế này cũng không phải quá nặng nề…
Làn nước ấm áp xối vào mắt hắn, hắn khép mi thật chặt, lòng rối như tơ vò.
Sáng hôm sau, Yến Minh Tu dậy rất sớm, lúc y ngồi dậy thì Chu Tường cũng tỉnh, theo thói quen định đi làm bữa sáng.
Yến Minh Tu ấn hắn về giường, nhẹ giọng nói, “Em đến công ty ăn.”
“Ừ.” Chu Tường trở mình, đúng lúc hắn không muốn nhúc nhích, tối qua mệt rã rời, lưng hắn sắp gãy đến nơi.
Yến Minh Tu thay quần áo, xong xuôi lại sà xuống thân mình lõa thể của hắn, lưu luyến hôn hôn cổ hắn, “Anh Tường, em đi đây.”
“Ừ.” Chu Tường vùi đầu vào gối, mí mắt cũng không hé ra.
Yến Minh Tu vỗ vỗ eo hắn, cọ cọ làn da ấm áp của hắn, nhỏ giọng bảo, “Anh Tường, hôm nay anh đừng đi đâu, ở nhà chờ em về được không?”
“A?”
“Không có gì đâu, em chỉ muốn lúc về cũng được nhìn thấy anh.”
“Ừ.” Chu Tường ngáp một cái, vẫn không chịu mở mắt.
Dù không nhận được câu trả lời đàng hoàng, nhưng đáy lòng Yến Minh Tu vẫn vô cùng ấm áp, chỉ cần nhìn thấy Chu Tường ngủ, vươn tay ra có thể chạm đến Chu Tường, trước khi rời nhà được ngắm Chu Tường một lát, khi về đến nhà lại được nhìn thấy Chu Tường ngay, đó chính là tất cả những gì y mong ước.
Y đã từng sống một ngày dài như một năm, y đã sống trong cái địa ngục đó suốt ba năm trời ròng rã, giờ đây, những chuyện đơn giản thế này, so với ngày ngày hi vọng xa xôi thì ý nghĩa hơn nhiều lắm. Hiện tại hắn đã trở về bên y, y nhất định, nhất định sẽ không buông hắn ra nữa.
Yến Minh Tu đi rồi, Chu Tường cũng không ngủ thêm nữa, hắn dậy sớm đã thành quen, chưa bao giờ là một người lười nhác.
Rời giường, hắn bắt đầu dọn dẹp lại trong nhà.
Đây là lần đầu tiên từ khi sống lại, hắn có thời gian thoải mái trong nhà của mình, hắn quyết định hai ngày này sẽ không làm gì cả, phải tập trung dọn dẹp lại từng ngóc ngách căn hộ của hắn. Trước đây hắn thường thuê người đến quét tước hai tuần một lần, nhưng bây giờ hắn lại muốn tự tay làm tất cả, bởi vì đối với hắn, làm chuyện này sung sướng hơn kiếm bộn tiền rất nhiều lần.
Đến chiều, hắn rời nhà, đi mua một đống thực phẩm, phần lớn đưa qua cho Trần Anh, số còn lại hắn cầm về, cả ngày bận bịu nhưng hắn không thấy mệt. Giống như hồi trước, hắn thích tự làm cho mình một ít đồ ăn, nhàn nhã tận hưởng ngày nghỉ phép.
Tới lúc làm xong sáu món mặn, một món canh, hắn mới giật mình nhận ra phần lớn đồ hắn làm đều là những món Yến Minh Tu thích ăn.
Từ sau khi trở lại căn hộ này, hắn cũng cảm giác được không khí nơi đây đã hoàn toàn đổi khác, dường như đã ấm áp hơn nhiều, khiến cho hắn bất kể còn khúc mắc gì cũng không thể ngăn mình nhớ lại từng câu chuyện, từng kỷ niệm trong khoảng thời gian chung sống với Yến Minh Tu.
Hắn càng không muốn nhớ, những hình ảnh đó lại càng mãnh liệt xuất hiện trong đầu hắn, vì thế đôi khi hắn sẽ lâm vào một ảo giác, ảo giác rằng hắn vẫn như vậy, từ trước đến nay vẫn chưa từng thay đổi.
Thứ ảo giác đó rất đáng sợ, bởi vì chỉ sau một giây ngắn ngủi nó xuất hiện, hắn sẽ tỉnh táo lại, hắn sẽ phải nghênh đón những mất mát khôn cùng.
Thậm chí hắn còn chẳng nhớ nổi mình đã ôm tâm trạng gì khi làm ra những món ăn này, những món ăn ngày trước hắn vẫn thường xuyên làm để lấy lòng Yến Minh Tu.
Chu Tường quả thực dở khóc dở cười.
Nửa giờ sau, Yến Minh Tu về nhà.
Chu Tường cũng không giấu giếm, hắn chỉ chỉ bàn ăn, “Ăn cơm đi, toàn là món cậu thích.”
Đôi mắt Yến Minh Tu tức khắc sáng lên. Khuôn mặt y vốn đã hoàn mỹ, những lúc y tỏ vẻ vui mừng, khung cảnh quanh y luôn sáng bừng lên, làm Chu Tường không biết phải nhìn đi đâu mới đúng.
Lúc dùng bữa, Yến Minh Tu ăn rất nhanh, chẳng buồn để ý tao nhã quý phái, chỉ hận không thể quơ hết đồ ăn trên bàn nhét vào bụng.
Đã ba năm y không được nếm đồ ăn Chu Tường nấu vì y, nỗi cảm động khi tìm lại được một thứ đã đánh mất từ lâu, y thật không biết phải diễn tả thế nào.
Chu Tường nhìn Yến Minh Tu vùi đầu ăn cơm, vừa xót xa vừa cay đắng, ánh mắt hắn dừng lại trên hai hàng mi thật dài, thật dày của Yến Minh Tu, cách chúng khe khẽ rung động thật xinh đẹp, dường như chúng có thể lướt qua lòng người.
Yến Minh Tu đột nhiên bận rộn hẳn lên, dù hôm nào cũng về ăn cơm tối, nhưng hầu như ban ngày y đều ở bên ngoài.
Bây giờ Chu Tường cũng có quyền chọn lựa một ít công việc, nhất là để phù hợp với hình tượng nhân vật chính trong bộ phim sắp tới, hắn rất muốn chú trọng tính chất công việc hắn sẽ nhận, vậy nên nhìn ngoài thì việc của hắn ngày càng đầy lên, nhưng thực chất lại đang giảm xuống, hắn cũng có thêm nhiều thời gian rảnh rỗi. Bình thường ban ngày hắn đều về nhà với Trần Anh, tranh thủ đưa bà đi làm thẩm tách, một lần thẩm tách mất 4-5 tiếng, cực kỳ buồn chán. Chu Tường mua cho bà một cái máy tính bảng, cop vào đó rất nhiều phim truyền hình, Trần Anh không có đam mê gì đặc biệt, chỉ thích xem TV, mua máy tính bảng để những lúc hắn không đưa bà đi được, Trần Anh vẫn có phim xem cho đỡ buồn.
Một hôm Trần Anh bảo hắn, bà xem MV hắn diễn, thấy phong thái của hắn khác hẳn ngày thường.
Chu Tường cười hỏi, “Xem ở đâu thế?”
“Cái máy con mua cho mẹ, có đứa bé ngồi cạnh cũng làm thẩm tách dạy mẹ vào mạng, mẹ nhờ nó tìm tên con, vừa tìm đã thấy.” Nói xong, Trần Anh thở dài, “Đứa bé đó tội lắm, mới mười sáu tuổi mà đã mắc cái bệnh này rồi, mẹ sắp sáu mươi, bệnh tật thực ra cũng đúng.”
Chu Tường an ủi, “Thế nên mẹ à, mẹ phải hi vọng vào tương lai, mẹ vẫn còn may mắn lắm.”
“Ừ, mẹ biết mà. À mà con này, con diễn tên lưu manh giỏi lắm đó, đẹp trai lắm.” Trần Anh cười tủm tỉm sờ sờ mặt hắn, “Con càng lớn càng giống mẹ.”
Chu Tường chớp mắt, đùa vài câu, hai người đều vui vẻ.
Lúc đưa Trần Anh về nhà, đi qua màn hình LED quảng cáo của một cửa hàng, Chu Tường bất ngờ xem được một chương trình giải trí, chương trình nói về album mới của Uông Vũ Đông, màn hình đang trình chiếu một trích đoạn trong album đó.
END98.
Nội trong bữa tối, bộ phim về cơ bản đã ấn định xong, tuy nhiều chi tiết vẫn cần thảo luận thêm, nhưng người xuất tiền chính là ông chủ, trên phương diện này, ekip làm phim chỉ có thể dốc hết sức nhào nặn Chu Tường thành một nhân vật chính đầy đủ tư cách, không ai dám mạo hiểm làm mất lòng Yến Minh Tu.
Đến khi hai người quay lại nhà Chu Tường, Chu Tường vẫn còn thảng thốt chưa dám tin mình sẽ nhận được vai chính trong một bộ phim.
Trùng khớp, gần đây album mới của Lan Khê Nhung đang được quảng bá rầm rộ, hắn tham diễn vào MV chủ chốt, nhận được không ít lời khen, dù hắn cũng chưa có thời gian để ý đến mấy tin tức đó, nhưng theo phản hồi của Thái Uy thì số người muốn hợp tác với hắn đã tăng vọt lên nhiều. Cuối cùng Chu Tường mới cảm nhận được một chút gọi là “Danh tiếng”, thứ đó tựa như đang chập chờn quanh hắn, từ từ ngưng kết, hắn cảm thấy khá sợ hãi, nhưng đồng thời lại cực kỳ chờ mong những điều sắp phát sinh.
Đến khi bộ phim của Uông Vũ Đông chế tác hoàn thành và đưa ra công chiếu, sự nghiệp của hắn sẽ tiến thêm một nấc thang, nền tảng của hắn sẽ càng thêm vững chắc, mỗi bước đi sẽ nâng tầm hơn trước, điều này khiến hắn nhận thức rõ triển vọng về tương lai.
Về đến nhà, Chu Tường gọi cho Trần Anh, báo với bà tối nay lại không về, Trần Anh cũng không hỏi gì, chỉ nhắc hắn chú ý đừng để bị cảm lạnh.
Phần lớn đồ đạc của hắn đã mang về nhà cũ, nhìn đồ đạc và không khí quen thuộc, hắn còn ngẩn ngơ nghĩ, hình như mình chưa từng rời đi.
Đến khi Yến Minh Tu dọn đi, hắn sẽ đón Trần Anh về đây, vừa vặn có hai phòng, một phòng vẫn còn bỏ trống.
Đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy hắn từ phía sau lưng, chiếc cằm cứng rắn đặt trên vai hắn, tiếng nói trầm trầm đầy từ tính lướt qua tai hắn, “Có muốn ăn chút gì giải rượu không? Khó chịu không?”
Chu Tường lắc đầu, “Uống không nhiều.”
“Vậy tắm cùng đi.” Yến Minh Tu cọ cọ mặt lên cổ hắn, giống một đứa trẻ đang làm nũng.
Chu Tường sượng ngắt, không khỏi nhớ lại trận điên cuồng đêm qua, đến giờ hắn đi đứng vẫn còn hơi loạng choạng.
Yến Minh Tu thấy hắn cứng người, đôi môi mềm mại hôn lên cổ hắn, “Không làm gì đâu, em chỉ muốn tắm cùng anh thôi.”
“Phòng tắm nhà tôi nhỏ lắm, hai người không đủ chỗ đâu.”
“Đứng sát nhau là được.” Yến Minh Tu nhẹ giọng đáp, một bàn tay với vào trong áo hắn, từ từ hướng lên trên, giúp hắn cởi áo khoác.
Chu Tường cảm giác thân thể bắt đầu nóng lên, hắn lờ mờ theo Yến Minh Tu vào phòng tắm.
Phòng tắm nhà hắn chỉ rộng 4-5m², một bồn cầu, một bồn rửa mặt, cộng thêm một vòi sen, không thứ nào có thể tạm xếp ra ngoài, hai gã đàn ông cùng đứng, vừa xoay mình đã chạm vào nhau, chật chội vô cùng.
Nhưng Yến Minh Tu không thèm để ý, lúc chờ nước nóng, y dồn hắn lên tường, nồng nàn hôn môi hắn, làn nước ấm áp giội xuống hai người, cả hai bị nước xối không mở nổi mắt, chỉ có thể dùng môi, thân thể và bàn tay để cảm nhận đối phương.
Chu Tường thở hổn hển, hỏi y, “Không làm gì?”
Yến Minh Tu cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve phía dưới Chu Tường, khàn khàn đáp, “Làm một chút cũng được.”
Giới hạn cuối cùng vẫn phải bị vượt qua, lúc Yến Minh Tu ép hắn lên tường, dùng tư thế đứng thẳng đâm xuyên vào hắn, Chu Tường không thể không nhớ lại, bọn họ đã từng làm rất nhiều chuyện đỏ mặt trong chính căn phòng tắm chật chội này. Phòng tắm vừa nhỏ vừa cũ, nhưng lại tràn ngập những hồi ức luôn khiến hắn động lòng.
Yến Minh Tu đang dùng những hành động ngày xưa để gợi lại những kỷ niệm ngày xưa trong hắn, y sẽ dùng những kỷ niệm đó, từng bước trói chặt hắn, hắn biết rõ, nhưng lại không có cách nào vùng thoát ra được.
Vậy nên hắn bắt đầu sợ hãi kỳ hạn nửa năm, bởi vì đến tận lúc này hắn vẫn không thể kiểm soát hiện tại, hắn phải cứng rắn lên.
Nhưng mặt khác, càng ngày, hắn lại càng nghĩ, có lẽ hiện tại không cần thay đổi nữa, cứ tiếp tục thế này cũng không phải quá nặng nề…
Làn nước ấm áp xối vào mắt hắn, hắn khép mi thật chặt, lòng rối như tơ vò.
Sáng hôm sau, Yến Minh Tu dậy rất sớm, lúc y ngồi dậy thì Chu Tường cũng tỉnh, theo thói quen định đi làm bữa sáng.
Yến Minh Tu ấn hắn về giường, nhẹ giọng nói, “Em đến công ty ăn.”
“Ừ.” Chu Tường trở mình, đúng lúc hắn không muốn nhúc nhích, tối qua mệt rã rời, lưng hắn sắp gãy đến nơi.
Yến Minh Tu thay quần áo, xong xuôi lại sà xuống thân mình lõa thể của hắn, lưu luyến hôn hôn cổ hắn, “Anh Tường, em đi đây.”
“Ừ.” Chu Tường vùi đầu vào gối, mí mắt cũng không hé ra.
Yến Minh Tu vỗ vỗ eo hắn, cọ cọ làn da ấm áp của hắn, nhỏ giọng bảo, “Anh Tường, hôm nay anh đừng đi đâu, ở nhà chờ em về được không?”
“A?”
“Không có gì đâu, em chỉ muốn lúc về cũng được nhìn thấy anh.”
“Ừ.” Chu Tường ngáp một cái, vẫn không chịu mở mắt.
Dù không nhận được câu trả lời đàng hoàng, nhưng đáy lòng Yến Minh Tu vẫn vô cùng ấm áp, chỉ cần nhìn thấy Chu Tường ngủ, vươn tay ra có thể chạm đến Chu Tường, trước khi rời nhà được ngắm Chu Tường một lát, khi về đến nhà lại được nhìn thấy Chu Tường ngay, đó chính là tất cả những gì y mong ước.
Y đã từng sống một ngày dài như một năm, y đã sống trong cái địa ngục đó suốt ba năm trời ròng rã, giờ đây, những chuyện đơn giản thế này, so với ngày ngày hi vọng xa xôi thì ý nghĩa hơn nhiều lắm. Hiện tại hắn đã trở về bên y, y nhất định, nhất định sẽ không buông hắn ra nữa.
Yến Minh Tu đi rồi, Chu Tường cũng không ngủ thêm nữa, hắn dậy sớm đã thành quen, chưa bao giờ là một người lười nhác.
Rời giường, hắn bắt đầu dọn dẹp lại trong nhà.
Đây là lần đầu tiên từ khi sống lại, hắn có thời gian thoải mái trong nhà của mình, hắn quyết định hai ngày này sẽ không làm gì cả, phải tập trung dọn dẹp lại từng ngóc ngách căn hộ của hắn. Trước đây hắn thường thuê người đến quét tước hai tuần một lần, nhưng bây giờ hắn lại muốn tự tay làm tất cả, bởi vì đối với hắn, làm chuyện này sung sướng hơn kiếm bộn tiền rất nhiều lần.
Đến chiều, hắn rời nhà, đi mua một đống thực phẩm, phần lớn đưa qua cho Trần Anh, số còn lại hắn cầm về, cả ngày bận bịu nhưng hắn không thấy mệt. Giống như hồi trước, hắn thích tự làm cho mình một ít đồ ăn, nhàn nhã tận hưởng ngày nghỉ phép.
Tới lúc làm xong sáu món mặn, một món canh, hắn mới giật mình nhận ra phần lớn đồ hắn làm đều là những món Yến Minh Tu thích ăn.
Từ sau khi trở lại căn hộ này, hắn cũng cảm giác được không khí nơi đây đã hoàn toàn đổi khác, dường như đã ấm áp hơn nhiều, khiến cho hắn bất kể còn khúc mắc gì cũng không thể ngăn mình nhớ lại từng câu chuyện, từng kỷ niệm trong khoảng thời gian chung sống với Yến Minh Tu.
Hắn càng không muốn nhớ, những hình ảnh đó lại càng mãnh liệt xuất hiện trong đầu hắn, vì thế đôi khi hắn sẽ lâm vào một ảo giác, ảo giác rằng hắn vẫn như vậy, từ trước đến nay vẫn chưa từng thay đổi.
Thứ ảo giác đó rất đáng sợ, bởi vì chỉ sau một giây ngắn ngủi nó xuất hiện, hắn sẽ tỉnh táo lại, hắn sẽ phải nghênh đón những mất mát khôn cùng.
Thậm chí hắn còn chẳng nhớ nổi mình đã ôm tâm trạng gì khi làm ra những món ăn này, những món ăn ngày trước hắn vẫn thường xuyên làm để lấy lòng Yến Minh Tu.
Chu Tường quả thực dở khóc dở cười.
Nửa giờ sau, Yến Minh Tu về nhà.
Chu Tường cũng không giấu giếm, hắn chỉ chỉ bàn ăn, “Ăn cơm đi, toàn là món cậu thích.”
Đôi mắt Yến Minh Tu tức khắc sáng lên. Khuôn mặt y vốn đã hoàn mỹ, những lúc y tỏ vẻ vui mừng, khung cảnh quanh y luôn sáng bừng lên, làm Chu Tường không biết phải nhìn đi đâu mới đúng.
Lúc dùng bữa, Yến Minh Tu ăn rất nhanh, chẳng buồn để ý tao nhã quý phái, chỉ hận không thể quơ hết đồ ăn trên bàn nhét vào bụng.
Đã ba năm y không được nếm đồ ăn Chu Tường nấu vì y, nỗi cảm động khi tìm lại được một thứ đã đánh mất từ lâu, y thật không biết phải diễn tả thế nào.
Chu Tường nhìn Yến Minh Tu vùi đầu ăn cơm, vừa xót xa vừa cay đắng, ánh mắt hắn dừng lại trên hai hàng mi thật dài, thật dày của Yến Minh Tu, cách chúng khe khẽ rung động thật xinh đẹp, dường như chúng có thể lướt qua lòng người.
Yến Minh Tu đột nhiên bận rộn hẳn lên, dù hôm nào cũng về ăn cơm tối, nhưng hầu như ban ngày y đều ở bên ngoài.
Bây giờ Chu Tường cũng có quyền chọn lựa một ít công việc, nhất là để phù hợp với hình tượng nhân vật chính trong bộ phim sắp tới, hắn rất muốn chú trọng tính chất công việc hắn sẽ nhận, vậy nên nhìn ngoài thì việc của hắn ngày càng đầy lên, nhưng thực chất lại đang giảm xuống, hắn cũng có thêm nhiều thời gian rảnh rỗi. Bình thường ban ngày hắn đều về nhà với Trần Anh, tranh thủ đưa bà đi làm thẩm tách, một lần thẩm tách mất 4-5 tiếng, cực kỳ buồn chán. Chu Tường mua cho bà một cái máy tính bảng, cop vào đó rất nhiều phim truyền hình, Trần Anh không có đam mê gì đặc biệt, chỉ thích xem TV, mua máy tính bảng để những lúc hắn không đưa bà đi được, Trần Anh vẫn có phim xem cho đỡ buồn.
Một hôm Trần Anh bảo hắn, bà xem MV hắn diễn, thấy phong thái của hắn khác hẳn ngày thường.
Chu Tường cười hỏi, “Xem ở đâu thế?”
“Cái máy con mua cho mẹ, có đứa bé ngồi cạnh cũng làm thẩm tách dạy mẹ vào mạng, mẹ nhờ nó tìm tên con, vừa tìm đã thấy.” Nói xong, Trần Anh thở dài, “Đứa bé đó tội lắm, mới mười sáu tuổi mà đã mắc cái bệnh này rồi, mẹ sắp sáu mươi, bệnh tật thực ra cũng đúng.”
Chu Tường an ủi, “Thế nên mẹ à, mẹ phải hi vọng vào tương lai, mẹ vẫn còn may mắn lắm.”
“Ừ, mẹ biết mà. À mà con này, con diễn tên lưu manh giỏi lắm đó, đẹp trai lắm.” Trần Anh cười tủm tỉm sờ sờ mặt hắn, “Con càng lớn càng giống mẹ.”
Chu Tường chớp mắt, đùa vài câu, hai người đều vui vẻ.
Lúc đưa Trần Anh về nhà, đi qua màn hình LED quảng cáo của một cửa hàng, Chu Tường bất ngờ xem được một chương trình giải trí, chương trình nói về album mới của Uông Vũ Đông, màn hình đang trình chiếu một trích đoạn trong album đó.
END98.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.