Chương 2: Khúc dạo đầu của một huyết án.
Bạch Lộ Lập Tuyết
01/12/2015
Ngưu Lang rời nhà được con bò già dẫn dắt tới một chỗ, chỗ đó có một căn nhà tranh rất nhỏ rất rách nát. Ngưu Lang chỉ vào căn nhà tranh đó “Đây là tài sản riêng của ngươi?” Con bò già gật rồi lại lắc đầu.
Ngưu Lang xoa thắt lưng nhướn mày nói “Ngươi là yêu quái hở, mau hiện hình đi, bằng không ta sẽ đem ngươi ra XXOO.”
Con bò già bất đắc dĩ đành hiện nguyên hình, rung đùi đắc ý nói “Một người còn trẻ tuổi há lại có thể thô tục như vậy?”
Ngưu Lang đánh giá tuyệt sắc mỹ nam trước mặt, đột nhiên xốc áo lên “Nam? Chứ không phải là chưa dậy thì hết?”
Sau đó nhìn người trước mặt có hầu kết, vẫn không từ bỏ ý định vươn tay ra sờ soạng, thở dài “Đúng là nam, quả thật là con bò già nhà ta.”
Sau đó lại thổi thổi vào bên mặt con bò già một cách lưu manh “Cho dù thành người, ngươi vẫn là con bò bị thiến a. Cái thứ hay ho kia không liền lại được a, mau biến ra cho ta xem. Ha ha…”
Con bò già bị chọc giận tới toàn thân run rẩy, ngồi trên cỏ che mặt khóc “Bảo bối của ta làm sao có thể biến lại được, đều tại các ngươi… đem của ta…”
Ngưu Lang vỗ vỗ vai con bò già, ngoáy lỗ tai “Được rồi, vở kịch tình cảm của con bò già đến đây xong xuôi, sau đây là phần quảng cáo, ai quan tâm tới một hồi xuân của con bò già thỉnh bấm điện thoại gọi tới 10086.” Sau đó một mình đi vào trong nhà tranh, để lại con bò già mục trừng khẩu ngốc.
Con bò già chạy ào vào trong nhà, nắm lấy áo Ngưu Lang “Ngươi không sợ ta sao? Ta là yêu quái a!”
Ngưu Lang từ từ nhắm hai mắt lại, há mồm nói “Ai nha nha, ta sợ lắm, sợ nhất là nhân yêu á!”
“Ai là nhân yêu?”
“Ai trả lời thì là người đó. Ngươi nhìn bản thân ngươi mà xem nhân chẳng ra nhân yêu chẳng ra yêu, chẳng phải là nhân yêu sao?” Ngưu Lang nhún nhún vai, trong lòng nói thầm: Lại còn đẹp như thế, không câu dẫn người ta thì ra ngoài cũng bị người cướp sắc a? Đáng đời!
(nhân yêu là cái thể loại õng a õng ẹo, hay QT thì là “gay” á, bạn ý nói “nhân không ra nhân yêu không ra yêu” (người không ra người yêu quái cũng chẳng ra yêu quái) => là nhân yêu = gay)
Con bò già thành thật “Vậy ngươi không sợ ta báo thù sao?”
“Báo thù? Báo thù gì? Thù bị thiến? Sặc, ngươi là bò già tuổi chắc cũng rất lớn rồi nhỉ, sao còn không nghĩ thông mà thăng thiên đi a, đến thiên kiếp cũng chưa trải qua. Cũng trưởng thành rồi sao còn cố chấp thế hả!” Nghiễm nhiên lại có giọng điệu bảo ban.
“…” Hết nói nổi, vì sao đến một câu cũng không thể nói lại hắn? Ai bảo ngươi là con bò già.
“Không có việc gì thì cút khỏi người ta ngay, để cho người khác thấy lại hiểu lầm ta có sở thích kỳ quái là không ổn đâu nha.” Một cước đá văng con bò già.
Ngưu Lang rất tức giận, bởi vì con bò già lại còn có bất động sản (WTF? Tư tưởng tân tiến quá!), mà bản thân mình là người thì lại không có. Sao lại so người với yêu, với người chết nhỉ? Thiên lý ở đâu? Từ giờ trở đi phải bóc lột sức lao động của con bò già mới được. Ngưu Lang hoàn toàn không sợ con bò già xuất thân là yêu quái trái lại chỉ nghĩ tới sức lao động ắt không tệ. Vậy là giai cấp bóc lột cũng bắt đầu xuất hiện từ thời khắc này.
Lại nói tới một nơi khác, nam diễn viên chính Chi Lữ của chúng ta đang làm gì nhỉ? Chúng ta hãy vận dụng đội chó đặc vụ của thiên đình đi xem chút.
Trong một xưởng dệt nho nhỏ trên thiên đình, có bảy vị nữ công mỹ lệ đang vội vàng đẩy nhanh tốc độ. Sản phẩm của các nàng sắp xuất hiện ở khắp nơi trên thiên đường phương Tây, tuy rằng giá sức lao động ở Trung Quốc giảm làm ảnh hưởng tới thiên đình, nhưng đã có cuộc vận động chống phá giá tạm thời. Sức mạnh của nhân dân Trung Quốc là rất vĩ đại! Ngành dệt trên thiên đình vẫn tiến hành đâu vào đấy như cũ, thậm chí xuất khẩu ra ngoài không gian. Đây là xu thế không thể ngăn cản a.
“Vì sao một cô em đẹp như ta phải đứng ở nơi âm u ẩm ướt thế này để canh cửi a, lẽ nào mẫu hậu đố kị ta thiên sinh lệ chất, sợ ta đoạt mất danh tiếng của bà?” Đại tỷ than thở. Rõ ràng đây là một phân xưởng sáng sủa nhất thiên đình, thông gió cũng tốt nhất, chẳng âm u ẩm ướt ở đâu cả…
“Đúng vậy, chúng ta nhẽ ra phải đi thi hoa hậu thế giới a. Hoa hậu Hồng Kông bây giờ thực sự là càng lúc càng không hợp mốt. Còn có thể nghe những người tới đó hô hoán mỹ nữ về nhà đi.” Nhị tỷ gật đầu phụ họa.
“Ừm ừm! Hàn Quốc thì toàn sản xuất hàng giả —— mỹ nữ dễ nhìn toàn là giả đấy (còn đây là dung nhan trang điểm), ai dám mua mỹ phẩm họ làm nữa a. Nhẽ ra phải để chúng ta đi chụp ảnh quảng cáo!” Tam tỷ có chút kích động. Chắc gần đây xem hơi nhiều phim Hàn Quốc…
“Mỹ có Hollywood, Ấn Đồ có Bollywood, chúng ta có Chinawood*, hẳn là phải đi trợ giúp một chút nhỉ.” Tứ tỷ bắt đầu soi gương chỉnh trang.
(Cái Chinawood này các bạn Tàu viết là ‘Hoa lai ổ’ tức là Tàu-lywood, chắc vậy :”>)
“Mẫu hậu nợ tiền lương của chúng ta lâu lắm rồi…” Ngũ tỷ làm một phép tính nhỏ “Lúc nào kết toán a, tiền thưởng cuối năm bao nhiêu a, ngày nghỉ a… Bà rốt cuộc có đọc Quyền bảo hộ người lao động không đó?”
Lục tỷ móc ra quyển《801 bỉ nữ 》số mới nhất, hai mắt tỏa sáng “Tin mới đưa, Ngô Cương và thỏ con tối qua đã hẹn hò dưới cây nguyệt quế… (tỉnh lược, không thích hợp với nhi đồng), Hằng Nga muội muội sưu tầm.” Mọi người nhất thời lặng ngắt như tờ, sau đó cướp lấy xem. Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.
“A, không thể nào, ta ra sức là vì thất đệ Chi Lữ của chúng ta với Ngô Cương a. Ta còn đặc biệt mạo hiểm lên mạng bỏ phiếu a!” Đại tỷ chịu phải đả kích cực lớn.
“Đúng đó, ta còn phát động quần chúng, lặn lội một chuyến xuống địa phủ tìm mấy con quỷ đi bỏ phiếu!” Nhị tỷ không thể tin nổi. Nhưng ngươi quên là ‘Không ai nghe lời người chết nói’, tục ngữ nói hết câu này tới câu khác về ‘chuyện ma quỷ’ chính là đạo lý này đấy.
Những người khác đều nắm cổ tay thở dài, quyết định áp dụng hành động, cho Hằng Nga muội muội dám phối Ngô – thỏ với nhau một cái đả kích trầm trọng. Ngô – Chi với nhau mới là vương đạo! Tuy rằng bọn họ cũng có manh nha chuyện nhân thú, nhưng này phải xem đối tượng nhá, vậy nên mới xảy ra sự kiện đi tắm, đáng tiếc, diễn viên sai. Cái này nói sau.
“Các tỷ đang làm gì?!” Gầm lên giận dữ chặn đứng dòng YY vô hạn của sáu tiên nữ. Vì sao lại chỉ có sáu tiên nữ, không phải là bảy tiên nữ sao? Xem kia, đó không phải tới rồi sao – tiểu thất tiên nữ Chi Lữ. Môi hồng răng trắng, đôi mắt phong tình vô hạn, điển hình cực phẩm tiểu thụ, mặc nữ trang thì vượt qua cả tứ đại mỹ nhân, mặc nam trang mọi người cũng chỉ cười nói “Sao, thay đổi gu trang phục rồi hả? Hóa ra nữ trang hết thời rồi sao? Chúng ta lập tức sản xuất, tìm nhà thiết kế mới may đo theo yêu cầu của ngươi.”
Chi Lữ cũng không phải như mọi khi không nói gì, tìm lầm người đi hỏi sáu vị tỷ tỷ nữ lang “Ta rốt cuộc thế nào mới chứng minh được ta là nam?”
“Rất đơn giản a, chạy khỏa thân a, tốt nhất là khỏa thân chạy tới mặt trăng.” Sáu tỷ tỷ trăm miệng một lời, kỳ thực các nàng muốn xem chính là Ngô Cương và Chi Lữ XXOO đó mà.
“Đệ không biết a, Ngô Cương ca ca của đệ bị con thỏ Hằng Nga nuôi đoạt đi mất rồi!” Tam tỷ nắm tay Chi Lữ lắc qua lắc lại.
“Liên quan *** gì đến ta! Các tỷ rỗi rãi quá, ngay cả một con thỏ con thuần khiết cũng không buông tha! Ta sao ta lại có những tỷ tỷ như thế này hả!” Chi Lữ xòe móng vuốt.
“Ai bảo, là Thỏ ngọc giã thuốc a, chỉ có thể là nam, mới có thể giơ lên cái mà đến Ngô Cương cũng không thể giơ lên kia.” Tứ đỉ đi dạo một ngày ở Nguyệt cung tận mắt nhìn thấy khiếp sợ không ngớt.
“Cái đó có liên quan gì tới việc có phải nam nhân hay không?”
“Hằng Nga chỉ từng nghiên cứu thỏ đực, còn đây là lưu manh thỏ, đại lực thỏ, dụ thụ thỏ.” Ngũ tỷ bình tĩnh nói.
Không đợi Chi Lữ mở miệng, lục tỷ lấy bản kế hoạch ra, lời lẽ nghiêm khắc nói “Sự tình đã tới nông nỗi này, chúng ta hiện tại đi xuống tắm rửa chuẩn bị một chút.” Hướng các tỷ tỷ nháy mắt, sấm rền gió cuốn cứ thế lặng xuống, để lại Chi Lữ còn hóa đá–ing (đây là nguyên văn!)
Vì sao đột nhiên chuyển sang chuyện đi tắm? Là xuống nhân gian? Chi Lữ phản ứng không kịp (chậm tiêu quá = =), một lúc lâu sau mới vỗ trán thật mạnh, kêu thảm thiết “A, lại xiêm áo một đạo, các nàng lại muốn trốn việc!”
“Đúng… a…” Mẫu hậu đột nhiên hiện ra từ phía sau Chi Lữ. Chi Lữ kêu thảm một tiếng “Trinh tử a!”
“Con của ta, sao con lại thả cho các tỷ tỷ hạ phàm a, con không biết chúng nó sẽ gây họa cho nhân gian sao?” Tây Vương Mẫu giậm chân bình bịch “Ta hy sinh con cho các tỷ tỷ YY mới có thể bảo trì an bình nhất thời ở thiên đình, tuy rằng các nàng đến Nguyệt cung ngoài không gian cũng không buông tha, thậm chí liên hợp với Hằng Nga ý đồ gây hại toàn vũ trụ…” Hai mắt Tây Vương Mẫu như máy quét lướt qua người Chi Lữ, lấy tinh thần hy sinh cá nhân vì tập thể một cước đạp Chi Lữ hạ phàm. Chi Lữ lại xiêm áo một đạo. Tây Vương Mẫu, Người xác định không phải đang đem con mình đẩy vào hố lửa đấy chứ?
(Hừm cái ‘bãi liễu nhất đạo’ QT dịch là ‘xiêm áo một đạo’ = = khó hiểu quá nhưng ta nghĩ chắc là ám chỉ việc “bay” xuống trần á)
***
Ngưu Lang xoa thắt lưng nhướn mày nói “Ngươi là yêu quái hở, mau hiện hình đi, bằng không ta sẽ đem ngươi ra XXOO.”
Con bò già bất đắc dĩ đành hiện nguyên hình, rung đùi đắc ý nói “Một người còn trẻ tuổi há lại có thể thô tục như vậy?”
Ngưu Lang đánh giá tuyệt sắc mỹ nam trước mặt, đột nhiên xốc áo lên “Nam? Chứ không phải là chưa dậy thì hết?”
Sau đó nhìn người trước mặt có hầu kết, vẫn không từ bỏ ý định vươn tay ra sờ soạng, thở dài “Đúng là nam, quả thật là con bò già nhà ta.”
Sau đó lại thổi thổi vào bên mặt con bò già một cách lưu manh “Cho dù thành người, ngươi vẫn là con bò bị thiến a. Cái thứ hay ho kia không liền lại được a, mau biến ra cho ta xem. Ha ha…”
Con bò già bị chọc giận tới toàn thân run rẩy, ngồi trên cỏ che mặt khóc “Bảo bối của ta làm sao có thể biến lại được, đều tại các ngươi… đem của ta…”
Ngưu Lang vỗ vỗ vai con bò già, ngoáy lỗ tai “Được rồi, vở kịch tình cảm của con bò già đến đây xong xuôi, sau đây là phần quảng cáo, ai quan tâm tới một hồi xuân của con bò già thỉnh bấm điện thoại gọi tới 10086.” Sau đó một mình đi vào trong nhà tranh, để lại con bò già mục trừng khẩu ngốc.
Con bò già chạy ào vào trong nhà, nắm lấy áo Ngưu Lang “Ngươi không sợ ta sao? Ta là yêu quái a!”
Ngưu Lang từ từ nhắm hai mắt lại, há mồm nói “Ai nha nha, ta sợ lắm, sợ nhất là nhân yêu á!”
“Ai là nhân yêu?”
“Ai trả lời thì là người đó. Ngươi nhìn bản thân ngươi mà xem nhân chẳng ra nhân yêu chẳng ra yêu, chẳng phải là nhân yêu sao?” Ngưu Lang nhún nhún vai, trong lòng nói thầm: Lại còn đẹp như thế, không câu dẫn người ta thì ra ngoài cũng bị người cướp sắc a? Đáng đời!
(nhân yêu là cái thể loại õng a õng ẹo, hay QT thì là “gay” á, bạn ý nói “nhân không ra nhân yêu không ra yêu” (người không ra người yêu quái cũng chẳng ra yêu quái) => là nhân yêu = gay)
Con bò già thành thật “Vậy ngươi không sợ ta báo thù sao?”
“Báo thù? Báo thù gì? Thù bị thiến? Sặc, ngươi là bò già tuổi chắc cũng rất lớn rồi nhỉ, sao còn không nghĩ thông mà thăng thiên đi a, đến thiên kiếp cũng chưa trải qua. Cũng trưởng thành rồi sao còn cố chấp thế hả!” Nghiễm nhiên lại có giọng điệu bảo ban.
“…” Hết nói nổi, vì sao đến một câu cũng không thể nói lại hắn? Ai bảo ngươi là con bò già.
“Không có việc gì thì cút khỏi người ta ngay, để cho người khác thấy lại hiểu lầm ta có sở thích kỳ quái là không ổn đâu nha.” Một cước đá văng con bò già.
Ngưu Lang rất tức giận, bởi vì con bò già lại còn có bất động sản (WTF? Tư tưởng tân tiến quá!), mà bản thân mình là người thì lại không có. Sao lại so người với yêu, với người chết nhỉ? Thiên lý ở đâu? Từ giờ trở đi phải bóc lột sức lao động của con bò già mới được. Ngưu Lang hoàn toàn không sợ con bò già xuất thân là yêu quái trái lại chỉ nghĩ tới sức lao động ắt không tệ. Vậy là giai cấp bóc lột cũng bắt đầu xuất hiện từ thời khắc này.
Lại nói tới một nơi khác, nam diễn viên chính Chi Lữ của chúng ta đang làm gì nhỉ? Chúng ta hãy vận dụng đội chó đặc vụ của thiên đình đi xem chút.
Trong một xưởng dệt nho nhỏ trên thiên đình, có bảy vị nữ công mỹ lệ đang vội vàng đẩy nhanh tốc độ. Sản phẩm của các nàng sắp xuất hiện ở khắp nơi trên thiên đường phương Tây, tuy rằng giá sức lao động ở Trung Quốc giảm làm ảnh hưởng tới thiên đình, nhưng đã có cuộc vận động chống phá giá tạm thời. Sức mạnh của nhân dân Trung Quốc là rất vĩ đại! Ngành dệt trên thiên đình vẫn tiến hành đâu vào đấy như cũ, thậm chí xuất khẩu ra ngoài không gian. Đây là xu thế không thể ngăn cản a.
“Vì sao một cô em đẹp như ta phải đứng ở nơi âm u ẩm ướt thế này để canh cửi a, lẽ nào mẫu hậu đố kị ta thiên sinh lệ chất, sợ ta đoạt mất danh tiếng của bà?” Đại tỷ than thở. Rõ ràng đây là một phân xưởng sáng sủa nhất thiên đình, thông gió cũng tốt nhất, chẳng âm u ẩm ướt ở đâu cả…
“Đúng vậy, chúng ta nhẽ ra phải đi thi hoa hậu thế giới a. Hoa hậu Hồng Kông bây giờ thực sự là càng lúc càng không hợp mốt. Còn có thể nghe những người tới đó hô hoán mỹ nữ về nhà đi.” Nhị tỷ gật đầu phụ họa.
“Ừm ừm! Hàn Quốc thì toàn sản xuất hàng giả —— mỹ nữ dễ nhìn toàn là giả đấy (còn đây là dung nhan trang điểm), ai dám mua mỹ phẩm họ làm nữa a. Nhẽ ra phải để chúng ta đi chụp ảnh quảng cáo!” Tam tỷ có chút kích động. Chắc gần đây xem hơi nhiều phim Hàn Quốc…
“Mỹ có Hollywood, Ấn Đồ có Bollywood, chúng ta có Chinawood*, hẳn là phải đi trợ giúp một chút nhỉ.” Tứ tỷ bắt đầu soi gương chỉnh trang.
(Cái Chinawood này các bạn Tàu viết là ‘Hoa lai ổ’ tức là Tàu-lywood, chắc vậy :”>)
“Mẫu hậu nợ tiền lương của chúng ta lâu lắm rồi…” Ngũ tỷ làm một phép tính nhỏ “Lúc nào kết toán a, tiền thưởng cuối năm bao nhiêu a, ngày nghỉ a… Bà rốt cuộc có đọc Quyền bảo hộ người lao động không đó?”
Lục tỷ móc ra quyển《801 bỉ nữ 》số mới nhất, hai mắt tỏa sáng “Tin mới đưa, Ngô Cương và thỏ con tối qua đã hẹn hò dưới cây nguyệt quế… (tỉnh lược, không thích hợp với nhi đồng), Hằng Nga muội muội sưu tầm.” Mọi người nhất thời lặng ngắt như tờ, sau đó cướp lấy xem. Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.
“A, không thể nào, ta ra sức là vì thất đệ Chi Lữ của chúng ta với Ngô Cương a. Ta còn đặc biệt mạo hiểm lên mạng bỏ phiếu a!” Đại tỷ chịu phải đả kích cực lớn.
“Đúng đó, ta còn phát động quần chúng, lặn lội một chuyến xuống địa phủ tìm mấy con quỷ đi bỏ phiếu!” Nhị tỷ không thể tin nổi. Nhưng ngươi quên là ‘Không ai nghe lời người chết nói’, tục ngữ nói hết câu này tới câu khác về ‘chuyện ma quỷ’ chính là đạo lý này đấy.
Những người khác đều nắm cổ tay thở dài, quyết định áp dụng hành động, cho Hằng Nga muội muội dám phối Ngô – thỏ với nhau một cái đả kích trầm trọng. Ngô – Chi với nhau mới là vương đạo! Tuy rằng bọn họ cũng có manh nha chuyện nhân thú, nhưng này phải xem đối tượng nhá, vậy nên mới xảy ra sự kiện đi tắm, đáng tiếc, diễn viên sai. Cái này nói sau.
“Các tỷ đang làm gì?!” Gầm lên giận dữ chặn đứng dòng YY vô hạn của sáu tiên nữ. Vì sao lại chỉ có sáu tiên nữ, không phải là bảy tiên nữ sao? Xem kia, đó không phải tới rồi sao – tiểu thất tiên nữ Chi Lữ. Môi hồng răng trắng, đôi mắt phong tình vô hạn, điển hình cực phẩm tiểu thụ, mặc nữ trang thì vượt qua cả tứ đại mỹ nhân, mặc nam trang mọi người cũng chỉ cười nói “Sao, thay đổi gu trang phục rồi hả? Hóa ra nữ trang hết thời rồi sao? Chúng ta lập tức sản xuất, tìm nhà thiết kế mới may đo theo yêu cầu của ngươi.”
Chi Lữ cũng không phải như mọi khi không nói gì, tìm lầm người đi hỏi sáu vị tỷ tỷ nữ lang “Ta rốt cuộc thế nào mới chứng minh được ta là nam?”
“Rất đơn giản a, chạy khỏa thân a, tốt nhất là khỏa thân chạy tới mặt trăng.” Sáu tỷ tỷ trăm miệng một lời, kỳ thực các nàng muốn xem chính là Ngô Cương và Chi Lữ XXOO đó mà.
“Đệ không biết a, Ngô Cương ca ca của đệ bị con thỏ Hằng Nga nuôi đoạt đi mất rồi!” Tam tỷ nắm tay Chi Lữ lắc qua lắc lại.
“Liên quan *** gì đến ta! Các tỷ rỗi rãi quá, ngay cả một con thỏ con thuần khiết cũng không buông tha! Ta sao ta lại có những tỷ tỷ như thế này hả!” Chi Lữ xòe móng vuốt.
“Ai bảo, là Thỏ ngọc giã thuốc a, chỉ có thể là nam, mới có thể giơ lên cái mà đến Ngô Cương cũng không thể giơ lên kia.” Tứ đỉ đi dạo một ngày ở Nguyệt cung tận mắt nhìn thấy khiếp sợ không ngớt.
“Cái đó có liên quan gì tới việc có phải nam nhân hay không?”
“Hằng Nga chỉ từng nghiên cứu thỏ đực, còn đây là lưu manh thỏ, đại lực thỏ, dụ thụ thỏ.” Ngũ tỷ bình tĩnh nói.
Không đợi Chi Lữ mở miệng, lục tỷ lấy bản kế hoạch ra, lời lẽ nghiêm khắc nói “Sự tình đã tới nông nỗi này, chúng ta hiện tại đi xuống tắm rửa chuẩn bị một chút.” Hướng các tỷ tỷ nháy mắt, sấm rền gió cuốn cứ thế lặng xuống, để lại Chi Lữ còn hóa đá–ing (đây là nguyên văn!)
Vì sao đột nhiên chuyển sang chuyện đi tắm? Là xuống nhân gian? Chi Lữ phản ứng không kịp (chậm tiêu quá = =), một lúc lâu sau mới vỗ trán thật mạnh, kêu thảm thiết “A, lại xiêm áo một đạo, các nàng lại muốn trốn việc!”
“Đúng… a…” Mẫu hậu đột nhiên hiện ra từ phía sau Chi Lữ. Chi Lữ kêu thảm một tiếng “Trinh tử a!”
“Con của ta, sao con lại thả cho các tỷ tỷ hạ phàm a, con không biết chúng nó sẽ gây họa cho nhân gian sao?” Tây Vương Mẫu giậm chân bình bịch “Ta hy sinh con cho các tỷ tỷ YY mới có thể bảo trì an bình nhất thời ở thiên đình, tuy rằng các nàng đến Nguyệt cung ngoài không gian cũng không buông tha, thậm chí liên hợp với Hằng Nga ý đồ gây hại toàn vũ trụ…” Hai mắt Tây Vương Mẫu như máy quét lướt qua người Chi Lữ, lấy tinh thần hy sinh cá nhân vì tập thể một cước đạp Chi Lữ hạ phàm. Chi Lữ lại xiêm áo một đạo. Tây Vương Mẫu, Người xác định không phải đang đem con mình đẩy vào hố lửa đấy chứ?
(Hừm cái ‘bãi liễu nhất đạo’ QT dịch là ‘xiêm áo một đạo’ = = khó hiểu quá nhưng ta nghĩ chắc là ám chỉ việc “bay” xuống trần á)
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.