Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Chương 377: Không thể phản kháng
Tương Tác Ta
27/07/2022
Từ trên bảo vị đi xuống, hư ảnh mang theo thanh trường thương từ từ đi xuống phía bên dưới và đứng trước mặt Đế Nguyên Quân mà không làm gì cả. Bốn mắt nhìn nhau, hư ảnh đột nhiên nở một nụ cười lạnh, nói.
“Cổ điện là nơi linh thiêng và chỉ những người được chọn mới có thể bước vào? Còn kẻ ngoại nhân như ngươi thì không được phép?”
Nhìn dáng vẻ hư ảnh giống bản thân hiện tại, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười lớn, nói.
“Cổ điện này đúng là đặc biệt? Ta không biết ngươi là khí linh của nơi này hay là hình chiếu của một kẻ nào đó? Chỉ dựa vào khả năng sao chép thực lực của ta mà muốn ngăn ta lại?”
“Còn việc ta muốn đi vào hay quay trở ra là quyết định của ta chứ không phải do ngươi quản?”
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân phát lực đánh ra một quyền và hư ảnh kia cũng giống như hắn. Đều đồng thời đánh ra một quyền với uy lực không hề kém cạnh. Cả hai bị đẩy lùi ra xa rồi đồng thời giậm mạnh chân lao lên và cùng lúc vung thanh trường thương ở trong tay trông giống như hai giọt nước không hề sai lệch.
Cho dù Đế Nguyên Quân có dùng chiêu nào đi chăng nữa thì hư ảnh cũng sẽ mô phỏng và tung ra chiêu thức đó với uy lực mạnh ngang nhau.
Hư ảnh càng đánh càng để lộ bản tính thật sự của mình, ánh mắt nó tràn đầy sự khinh thường nhìn hắn giống như ánh mắt Đế Nguyên Quân nhìn hộ vệ ban nãy rồi hạ thấp giọng lên tiếng.
“Thực lực của ngươi chỉ được như thế thôi sao? Cho dù ngươi dùng chiêu gì đi chăng nữa thì ta cũng sẽ tung chiêu tương tự? Ta và ngươi không thề phân ra thắng bại bằng chiêu thức nhưng ngươi càng ngày càng bộc lộ điểm yếu còn ta càng ngày sẽ càng mạnh?”
“Ta tự hỏi, ngươi lấy gì để ngăn ta?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân vung chân đá mạnh hư ảnh ra xa và bản thân cũng bị đẩy lùi nhưng ánh mắt hắn từ đầu đến cuối không hề có chút dao động nào cả. Mà thay vào đó là một nụ cười nhẹ ở trên gương mặt.
“Ngươi nói không sai, hư ảnh sao chép chiêu thức và thực lực của ta và sẽ có lợi thế nếu đánh về lâu dài nhưng đó chỉ là những thứ mà ngươi sao chép mà thôi? Cho dù ngươi có thực lực ngang bằng với ta thì như thế nào?”
“Người chiến thắng cuối cùng vẫn chính là ta chứ không phải ngươi?”
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân giẫm mạnh chân xông lên. Chỉ thấy hai tay hắn nắm chặt thanh trường thương trong tay rồi liên tiếp tung ra từng chiêu thức khác nhau với uy lực mạnh mẽ vô cùng. Tuy hư ảnh cũng có thể làm được như thế nhưng càng đánh và thúc đẩy tốc độ tung chiêu lên cao thì hư ảnh dần dần bộc lộ yếu điểm của mình.
Đế Nguyên Quân tung ra một trăm chiêu thì hư ảnh chỉ có thể tung ra chín mươi chín chiêu mà thôi. Chưa dừng lại ở đó, Đế Nguyên Quân tiếp tục gia tăng tốc độ của bản thân lên một vài thành và tiếp tục tung ra những chiêu thức đó. Mặc dù không thay đổi nhưng tốc độ và sự chính xác của hắn đã nhìn hơn hư ảnh một chút.
Nhận thấy bản thân đang dần bị đẩy lùi, hư ảnh nhìn Đế Nguyên Quân với một ánh mắt hết sức kinh ngạc thốt ra.
“Đúng là không thể tin được? Một tên Ngưng Hải cảnh nhỏ bé như ngươi lại có thể tung chiêu vừa nhanh vừa mạnh đến như vậy? Ta phải công nhận, thời kỳ của ta không có thiên kiêu luyện thương nào đạt được cảnh giới giống như ngươi?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười lạnh, nói.
“Nghe lời khen của ngươi nhưng ta chẳng thể vui lên được? Ngươi khinh thường ta chỉ là Ngưng Hải cảnh còn ngươi thì cao cao tại thượng. Nhưng kẻ cao cao tại thượng như ngươi lại sao chép chiêu thức của ta?”
“Nghe mà đã cảm thấy buồn cười”.
Đế Nguyên Quân tiếp tục vung thương với tốc độ nhanh đến mức khó tin, ngay cả hư ảnh cũng khó lòng mà theo kịp. Mỗi một lần hư ảnh sắp sửa chạm được đến tốc độ đó thì Đế Nguyên Quân một lần nữa thúc đẩy còn nhanh hơn thế nữa. Điều này càng khiến hư ảnh cảm thấy khó tin vô cùng.
Một con người tu luyện không thể vận chuyển chân nguyên mà chỉ có thể sử dụng sức mạnh thuần túy của nhục thân mà lại tung ra thương pháp vừa nhanh vừa mạnh giống như những người sử dụng chân nguyên. Dần dần, hư ảnh càng ngày càng cảm thấy con người ở trước mắt là một thứ gì đó hết sức khác biệt. Và cái cảm giác đó ngày một khiến nó cảm thấy bất an vô cùng.
Chỉ trong giây phút lơ đãng, Đế Nguyên Quân thình lình cung chân đá văng hư ảnh ra xa và đập mạnh lưng vào vách tường. Nhìn hư ảnh đang cố gồng mình đứng dậy, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười lạnh, nói.
“Thứ sức mạnh mà ngươi sao chép của ta chỉ được đến vậy thôi sao? Đúng nói là ngươi bị ta đánh bại dễ dàng như vậy chứ?”
Đáp lại, hư ảnh chống thương đứng dậy. Ánh mắt nó nhìn Đế Nguyên Quân lộ ra vẻ thích thú cùng với một tiếng cười lớn, đáp lời.
“Đúng là ta đã khinh thường ngươi? Một kẻ có thực lực như ngươi xứng đáng đi vào cổ điện? Nhưng ngươi cũng đừng nghĩ bản thân có chút thực lực mà làm cao?”
“Cổ điện là một tồn tại cao cao tại thượng và uy năng vô cùng. Một con người nhỏ bé như ngươi tiếp tục tiến vào thì chỉ có một con đường chết mà thôi?”
Nhìn hư ảnh đang dần tan biến, Đế Nguyên Quân thu lại Tử Huyền rồi cất bước đi vào lối đi ở cuối căn phòng. Ngay khi chuẩn bị tiến vào, bước chân Đế Nguyên Quân bỗng dừng lại và hắn quay qua nhìn hư ảnh và nói.
“Một kẻ thất bại như ngươi không xứng đưa ra lời khuyên cho ta?”
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân hòa mình vào trong bóng tối và đi vào trong lôi đi. Hắn càng đi thì càng cảm thấy lối đi này càng quỷ dị, cho dù bản thân có đi nhanh như thế nào đi chăng nữa đều không thấy điểm đến cuối cùng.
Liếc mắt nhìn xung quanh, Đế Nguyên Quân chỉ thấy nơi này hoàn toàn chìm vào trong bóng tối mà không thể nhìn thấy được thứ gì. Thở dài một hơi, Đế Nguyên Quân bất chợt nở một nụ cười nhẹ, nói.
“Nếu đi không thể đến điểm cuối vậy thì ta không đi nữa? Nơi quỷ dị như này chắc chắn sẽ tồn tại một thứ gì đó thao túng?”
Đúng như những gì mà hắn suy đoán, Đế Nguyên Quân chỉ vừa đứng lại một lúc thì cảm nhận ở sau lưng như có một bóng người đang vừa đi lướt qua rồi thình lình xuất hiện trước mắt hắn. Mặc dù không thể nhìn thấy hư ảnh nhưng Đế Nguyên Quân dám chắc tên đó đáng đứng trước người.
Không để Đế Nguyên Quân kịp lên tiếng, hư ảnh đã nhanh chóng thu lại bóng tối ở xung quanh và để lộ lối đi ngay trước mặt hắn, nói với giọng điệu kinh ngạc.
“Ngươi vừa vượt qua được ải thứ nhất thì đã đoán được đáp án của ải thứ hai? Kẻ ngoại nhân như ngươi đúng là khác biệt?”
“Nếu đã đáp đúng được câu hỏi của ta thì ngươi có thể vượt qua? Nhưng ta nhắc trước, những ải ở trong kia sẽ còn khó hơn nơi này gấp nhiều lần?”
Mặc kệ những lời nói của hư ảnh, Đế Nguyên Quân trực tiếp đi xuyên qua người hư ảnh và đi thẳng đến cuối hành lang và đứng trước một cách cổng lớn ở trong góc. Nhìn lướt qua một lượt thì Đế Nguyên Quân nhận thấy nơi này trông giống như cung điện của một bậc vua chúa nào đó.
Đặt nhẹ tay lên cánh cổng lớn, Đế Nguyên Quân dùng lực đẩy mạnh cánh cửa ra thì đập vào mắt hắn là một căn phòng rộng lớn với kiến trúc cổ lão ở xung quanh, tuy nơi này đã trải qua rất nhiều năm nhưng mọi thứ vẫn còn rất mới và bầu không khí trong này thoải mái hơn bên ngoài rất nhiều.
Nhìn ngó xung quanh một hồi lâu, Đế Nguyên Quân nhìn thấy ở cuối căn phòng có hai lối đi vào trông rất giống nhau nhưng ẩn sâu ở trong đó thì hắn cảm nhận được sự nguy hiểm vô cùng.
Ngay khi hắn định vào một trong hai lối đi đó thì đột nhiên, không biết ở đâu bỗng hiện lên một thân ảnh nữ nhân với vóc dáng mỹ miều, đẹp đẽ vô cùng và một gương mặt tinh xảo, xinh đẹp cùng làn da trắng ngần thu hút vô cùng.
Chỉ trong vô thức, Đế Nguyên Quân nhìn thấy thân ảnh nữ tử này thì toàn thân trở nên cứng đờ lại. Mặc dù bản thân không bị thu hút bởi dáng vẻ đẹp đẽ đó và cũng chẳng quan tâm đến nhưng bản thân lại không thể nào chống cự được mà đứng chôn chân ở giữa căn phòng.
Dần dà, nữ tử kia tiến lại gần Đế Nguyên Quân và cởi bỏ bộ y phục ở trên người và để lộ toàn bộ cơ thể. Cảm nhận làn da mát mẻ và mềm mại của nữ tử đó chạm vào cơ thể và bầy ngực căng đầy áp sát. Nữ tử đứng trọn vào trong người Đế Nguyên Quân rồi vòng tay qua người hắn và thì thầm vào tai những lời đường ngọt mê người vô cùng.
“Lang quân, người hãy ở lại đây với thiếp? Ta đã ở đây đợi chàng rất lâu rồi nên hãy ở lại đây và đừng bỏ mặc ta?”.
“Cổ điện là nơi linh thiêng và chỉ những người được chọn mới có thể bước vào? Còn kẻ ngoại nhân như ngươi thì không được phép?”
Nhìn dáng vẻ hư ảnh giống bản thân hiện tại, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười lớn, nói.
“Cổ điện này đúng là đặc biệt? Ta không biết ngươi là khí linh của nơi này hay là hình chiếu của một kẻ nào đó? Chỉ dựa vào khả năng sao chép thực lực của ta mà muốn ngăn ta lại?”
“Còn việc ta muốn đi vào hay quay trở ra là quyết định của ta chứ không phải do ngươi quản?”
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân phát lực đánh ra một quyền và hư ảnh kia cũng giống như hắn. Đều đồng thời đánh ra một quyền với uy lực không hề kém cạnh. Cả hai bị đẩy lùi ra xa rồi đồng thời giậm mạnh chân lao lên và cùng lúc vung thanh trường thương ở trong tay trông giống như hai giọt nước không hề sai lệch.
Cho dù Đế Nguyên Quân có dùng chiêu nào đi chăng nữa thì hư ảnh cũng sẽ mô phỏng và tung ra chiêu thức đó với uy lực mạnh ngang nhau.
Hư ảnh càng đánh càng để lộ bản tính thật sự của mình, ánh mắt nó tràn đầy sự khinh thường nhìn hắn giống như ánh mắt Đế Nguyên Quân nhìn hộ vệ ban nãy rồi hạ thấp giọng lên tiếng.
“Thực lực của ngươi chỉ được như thế thôi sao? Cho dù ngươi dùng chiêu gì đi chăng nữa thì ta cũng sẽ tung chiêu tương tự? Ta và ngươi không thề phân ra thắng bại bằng chiêu thức nhưng ngươi càng ngày càng bộc lộ điểm yếu còn ta càng ngày sẽ càng mạnh?”
“Ta tự hỏi, ngươi lấy gì để ngăn ta?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân vung chân đá mạnh hư ảnh ra xa và bản thân cũng bị đẩy lùi nhưng ánh mắt hắn từ đầu đến cuối không hề có chút dao động nào cả. Mà thay vào đó là một nụ cười nhẹ ở trên gương mặt.
“Ngươi nói không sai, hư ảnh sao chép chiêu thức và thực lực của ta và sẽ có lợi thế nếu đánh về lâu dài nhưng đó chỉ là những thứ mà ngươi sao chép mà thôi? Cho dù ngươi có thực lực ngang bằng với ta thì như thế nào?”
“Người chiến thắng cuối cùng vẫn chính là ta chứ không phải ngươi?”
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân giẫm mạnh chân xông lên. Chỉ thấy hai tay hắn nắm chặt thanh trường thương trong tay rồi liên tiếp tung ra từng chiêu thức khác nhau với uy lực mạnh mẽ vô cùng. Tuy hư ảnh cũng có thể làm được như thế nhưng càng đánh và thúc đẩy tốc độ tung chiêu lên cao thì hư ảnh dần dần bộc lộ yếu điểm của mình.
Đế Nguyên Quân tung ra một trăm chiêu thì hư ảnh chỉ có thể tung ra chín mươi chín chiêu mà thôi. Chưa dừng lại ở đó, Đế Nguyên Quân tiếp tục gia tăng tốc độ của bản thân lên một vài thành và tiếp tục tung ra những chiêu thức đó. Mặc dù không thay đổi nhưng tốc độ và sự chính xác của hắn đã nhìn hơn hư ảnh một chút.
Nhận thấy bản thân đang dần bị đẩy lùi, hư ảnh nhìn Đế Nguyên Quân với một ánh mắt hết sức kinh ngạc thốt ra.
“Đúng là không thể tin được? Một tên Ngưng Hải cảnh nhỏ bé như ngươi lại có thể tung chiêu vừa nhanh vừa mạnh đến như vậy? Ta phải công nhận, thời kỳ của ta không có thiên kiêu luyện thương nào đạt được cảnh giới giống như ngươi?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười lạnh, nói.
“Nghe lời khen của ngươi nhưng ta chẳng thể vui lên được? Ngươi khinh thường ta chỉ là Ngưng Hải cảnh còn ngươi thì cao cao tại thượng. Nhưng kẻ cao cao tại thượng như ngươi lại sao chép chiêu thức của ta?”
“Nghe mà đã cảm thấy buồn cười”.
Đế Nguyên Quân tiếp tục vung thương với tốc độ nhanh đến mức khó tin, ngay cả hư ảnh cũng khó lòng mà theo kịp. Mỗi một lần hư ảnh sắp sửa chạm được đến tốc độ đó thì Đế Nguyên Quân một lần nữa thúc đẩy còn nhanh hơn thế nữa. Điều này càng khiến hư ảnh cảm thấy khó tin vô cùng.
Một con người tu luyện không thể vận chuyển chân nguyên mà chỉ có thể sử dụng sức mạnh thuần túy của nhục thân mà lại tung ra thương pháp vừa nhanh vừa mạnh giống như những người sử dụng chân nguyên. Dần dần, hư ảnh càng ngày càng cảm thấy con người ở trước mắt là một thứ gì đó hết sức khác biệt. Và cái cảm giác đó ngày một khiến nó cảm thấy bất an vô cùng.
Chỉ trong giây phút lơ đãng, Đế Nguyên Quân thình lình cung chân đá văng hư ảnh ra xa và đập mạnh lưng vào vách tường. Nhìn hư ảnh đang cố gồng mình đứng dậy, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười lạnh, nói.
“Thứ sức mạnh mà ngươi sao chép của ta chỉ được đến vậy thôi sao? Đúng nói là ngươi bị ta đánh bại dễ dàng như vậy chứ?”
Đáp lại, hư ảnh chống thương đứng dậy. Ánh mắt nó nhìn Đế Nguyên Quân lộ ra vẻ thích thú cùng với một tiếng cười lớn, đáp lời.
“Đúng là ta đã khinh thường ngươi? Một kẻ có thực lực như ngươi xứng đáng đi vào cổ điện? Nhưng ngươi cũng đừng nghĩ bản thân có chút thực lực mà làm cao?”
“Cổ điện là một tồn tại cao cao tại thượng và uy năng vô cùng. Một con người nhỏ bé như ngươi tiếp tục tiến vào thì chỉ có một con đường chết mà thôi?”
Nhìn hư ảnh đang dần tan biến, Đế Nguyên Quân thu lại Tử Huyền rồi cất bước đi vào lối đi ở cuối căn phòng. Ngay khi chuẩn bị tiến vào, bước chân Đế Nguyên Quân bỗng dừng lại và hắn quay qua nhìn hư ảnh và nói.
“Một kẻ thất bại như ngươi không xứng đưa ra lời khuyên cho ta?”
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân hòa mình vào trong bóng tối và đi vào trong lôi đi. Hắn càng đi thì càng cảm thấy lối đi này càng quỷ dị, cho dù bản thân có đi nhanh như thế nào đi chăng nữa đều không thấy điểm đến cuối cùng.
Liếc mắt nhìn xung quanh, Đế Nguyên Quân chỉ thấy nơi này hoàn toàn chìm vào trong bóng tối mà không thể nhìn thấy được thứ gì. Thở dài một hơi, Đế Nguyên Quân bất chợt nở một nụ cười nhẹ, nói.
“Nếu đi không thể đến điểm cuối vậy thì ta không đi nữa? Nơi quỷ dị như này chắc chắn sẽ tồn tại một thứ gì đó thao túng?”
Đúng như những gì mà hắn suy đoán, Đế Nguyên Quân chỉ vừa đứng lại một lúc thì cảm nhận ở sau lưng như có một bóng người đang vừa đi lướt qua rồi thình lình xuất hiện trước mắt hắn. Mặc dù không thể nhìn thấy hư ảnh nhưng Đế Nguyên Quân dám chắc tên đó đáng đứng trước người.
Không để Đế Nguyên Quân kịp lên tiếng, hư ảnh đã nhanh chóng thu lại bóng tối ở xung quanh và để lộ lối đi ngay trước mặt hắn, nói với giọng điệu kinh ngạc.
“Ngươi vừa vượt qua được ải thứ nhất thì đã đoán được đáp án của ải thứ hai? Kẻ ngoại nhân như ngươi đúng là khác biệt?”
“Nếu đã đáp đúng được câu hỏi của ta thì ngươi có thể vượt qua? Nhưng ta nhắc trước, những ải ở trong kia sẽ còn khó hơn nơi này gấp nhiều lần?”
Mặc kệ những lời nói của hư ảnh, Đế Nguyên Quân trực tiếp đi xuyên qua người hư ảnh và đi thẳng đến cuối hành lang và đứng trước một cách cổng lớn ở trong góc. Nhìn lướt qua một lượt thì Đế Nguyên Quân nhận thấy nơi này trông giống như cung điện của một bậc vua chúa nào đó.
Đặt nhẹ tay lên cánh cổng lớn, Đế Nguyên Quân dùng lực đẩy mạnh cánh cửa ra thì đập vào mắt hắn là một căn phòng rộng lớn với kiến trúc cổ lão ở xung quanh, tuy nơi này đã trải qua rất nhiều năm nhưng mọi thứ vẫn còn rất mới và bầu không khí trong này thoải mái hơn bên ngoài rất nhiều.
Nhìn ngó xung quanh một hồi lâu, Đế Nguyên Quân nhìn thấy ở cuối căn phòng có hai lối đi vào trông rất giống nhau nhưng ẩn sâu ở trong đó thì hắn cảm nhận được sự nguy hiểm vô cùng.
Ngay khi hắn định vào một trong hai lối đi đó thì đột nhiên, không biết ở đâu bỗng hiện lên một thân ảnh nữ nhân với vóc dáng mỹ miều, đẹp đẽ vô cùng và một gương mặt tinh xảo, xinh đẹp cùng làn da trắng ngần thu hút vô cùng.
Chỉ trong vô thức, Đế Nguyên Quân nhìn thấy thân ảnh nữ tử này thì toàn thân trở nên cứng đờ lại. Mặc dù bản thân không bị thu hút bởi dáng vẻ đẹp đẽ đó và cũng chẳng quan tâm đến nhưng bản thân lại không thể nào chống cự được mà đứng chôn chân ở giữa căn phòng.
Dần dà, nữ tử kia tiến lại gần Đế Nguyên Quân và cởi bỏ bộ y phục ở trên người và để lộ toàn bộ cơ thể. Cảm nhận làn da mát mẻ và mềm mại của nữ tử đó chạm vào cơ thể và bầy ngực căng đầy áp sát. Nữ tử đứng trọn vào trong người Đế Nguyên Quân rồi vòng tay qua người hắn và thì thầm vào tai những lời đường ngọt mê người vô cùng.
“Lang quân, người hãy ở lại đây với thiếp? Ta đã ở đây đợi chàng rất lâu rồi nên hãy ở lại đây và đừng bỏ mặc ta?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.