Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Chương 132: Lưu Mang thành
Tương Tác Ta
20/06/2022
Đế Nguyên Quân nhắm mắt dưỡng thần rồi đi vào bên trong giới chi. Lúc này, tôn Thánh Hoàng thần niệm cũng đã tỉnh dậy. Ánh mắt nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng.
“Ngươi tìm ta có việc gì sao?”.
“Đúng”. Đế Nguyên Quân gật đầu trả lời. “Ta vừa nhận được một bộ công pháp song tu, nhưng mà tính huyền diệu ở trong đó và những bí mật của công pháp này ta không biết nên muốn nhờ ngươi diễn hóa một phen”.
“Ồ, có chuyện như vậy sao?”. Thánh Hoàng thần niệm vẽ mặt có chút bất ngờ nói. “Thời gian này ta đang cố gắng ngưng luyện để phá Thiên Đạo Khóa nên không để tâm đến những chuyện này”.
“Chuyện Thiên Đạo Khóa thì không cần gấp”. Đế Nguyên Quân tiến về phía Thánh Hoàng thần niệm nói. “Trước sau gì ta cũng phá được thôi, ngươi chỉ là một sợi thần niệm của ta nên không thể phát huy được toàn bộ tác dụng được nên muốn phá nó thì chẳng khác gì con kiến muốn lay động sơn nhạc”.
“...”. Thánh Hoàng thần niểm lắc đầu thở dài một hơi, gương mặt lộ ra vẻ ưu sầu nói. “Biết là vậy nhưng ta cũng muốn cảm hóa Thiên Đạo lực lượng một phen”.
“Nhưng đáng tiếc, muốn cảm ngộ Thiên Đạo quá khó, ta ngồi ở đây cả vạn năm cũng chưa chắc tìm thấy được chút ánh sáng”.
“Chuyện này để sau đi”. Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ nói. “Ngươi trước mắt cứ diễn hóa bộ công pháp song tu này giúp ta trước”.
“Ta có cảm giác bộ công pháp này sẽ giúp ta có nhiều tin tức về cường giả thiên ngoại hơn”.
Đế Nguyên Quân vừa nói vừa động ý niệm rồi truyền bộ công pháp vào mi tâm Thánh Hoàng thần niệm.
Chỉ trong giây lát, Thánh Hoàng thần niệm vẻ mặt liền lộ ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt có phần không thể tin được thốt ra. “Bộ công pháp này?”. . Chương mới nhất tại ~ ТRUMtruyen . VИ ~
Thánh Hoàng thần niệm đứng chững như vậy một hồi lâu thì tỉnh dậy. Chỉ thấy Thánh Hoàng thần niệm vung tay một cái thì toàn bộ khu vực xung quanh hoàn toàn bị thay đổi.
Đạp không đứng ở trên không trung, ánh mắt Đế Nguyên Quân nhìn ngó xung quanh thì thấy nơi này là một khoảng không vũ trụ cực kỳ rộng lớn với vô vàn tinh cầu lớn bé đang phát sáng.
Và từ phương xa, Đế Nguyên Quân dường như cảm nhận thấy thứ gì đó to lớn vừa bay xẹt qua lưng. Đế Nguyên Quân tò mò quay đầu nhìn lại thì thấy một màn mà hắn không thể nào tưởng tượng được bằng mắt mình.
Đó là những tôn hung thú to lớn vô cùng bay về cùng một phía. Đằng xa có một tôn Thanh Điểu rít gào kêu lớn một tiếng khiến không gian pháp tắc phải run rẩy, mỗi lần nó chấn động cánh liền yên diệt được hàng trăm, hàng ngàn quả tinh cầu ở xung quanh. Kinh khủng vô cùng.
Đế Nguyên Quân chứng kiến một cảnh này mà bất chợt run lên một cái. Trong đầu hắn lúc này đang tự hỏi ‘Nếu tôn Thanh Điểu này hiện thế ở bên ngoài thì thực lực của nó sẽ kinh khủng đến mức nào?’.
‘Thánh Hoàng cảnh ở trong mắt nó có phải là một con kiến hay không?’.
Chưa dừng lại ở đó, Đế Nguyên Quân còn nhìn thấy một tôn Côn Bằng đang há miệng nuốt vô vàn tinh cầu giống như một cái lỗ đen khổng lồ có thể thôn diệt thế gian này vạn vật. Cơ thể to lớn của nó còn lớn hơn cả tô Thanh Điểu kia gấp trăm lần.
Tiếp đến, Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn ra xa thì nhìn thấy một tôn Thần Long phát nát hư không bay ra, chỉ một tiếng rống của nó có thể khiến thế gian này yên diệt. một lần vẫy đuôi có thẻ hủy diệt hàng trăm hàng ngàn tinh hệ.
Chứng kiến những cảnh này, Đế Nguyên Quân gần như lâm vào trong mộng tưởng, những thứ xuất hiện ở đây đều vượt qua những gì mà hắn biết được. Đây giống như một thế giới chân chính của tu chân giả.
Trôi nổi ở trong hư không một thời gian dài, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn xung quanh nhằm muốn biết bí mật của bộ công pháp này nhưng mọi thứ vẫn giống như trước, vẫn là những khung cảnh huyền ảo đó. Nhưng có một điều kỳ lạ là hắn không hề nhìn thấy hay cảm nhận được khí tức của một con người nào cả. Giống như thế giới này chỉ có hung thú thôi vậy?
Đang lúc không biết chuyện gì xảy ra thì đột nhiên. Toàn bộ tinh khung bị một vụ nổ lớn làm chấn động cả một vùng. Từ trung tâm vụ nổ, một toàn động thiên sâu hun hút hiện lên rồi tạo thành một siêu hố đen khổng lồ có lực hút cực kỳ kinh khủng, những quả tinh cầu đối với lỗ đen này chẳng khác gì một hạt cát bị nó hút mà không có chút phản kháng nào cả. Chẳng mấy chốc, toàn bộ dải ngân hà đều bị lỗ đen thôn diệt một cách triệt để.
Ngay cả những tôn hung thú kinh khủng hắn đã thấy hồi nãy cũng không thoát được, toàn bộ bị siêu lỗ đen nuốt hết toàn bộ.
Nhìn thấy một trạng này, lông tóc Đế Nguyên Quân dựng đứng cả lên, ánh mắt vừa kinh hãi nhìn chằm chằm về phía trước. Hắn mặc dù biết cái này chỉ là ảo cảnh được thôi diễn lại nhưng chuyện này diễn ra đã vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn và cảm thấy rùng mình trước sức mạnh của lỗ đen này..
Thế giới bên ngoài quá kinh khủng?!
Đế Nguyên Quân hai hàng lông mày nhíu chặt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong lỗ đen thì bị một đạo tinh quang sáng chói thu hút. Đế Nguyên Quân vừa cảm thấy kỳ lại và vừa cảm thấy hiếu kỳ nên bay đến đó nhìn xem.
Càng tiến lại gần, Đế Nguyên Quân mới hiểu được một phần sức mạnh và sự đáng sợ của lỗ đen. Từng quả tinh cầu bị nó hút vào trông nhỏ bé vô cùng, giống như một hạt cát nhỏ rơi xuống sa mạc rộng lớn.
Đế Nguyên Quân không một chút suy nghĩ liền tiến vào bên trong và đi về phía luồng tinh quang đó. Càng tiến vào sâu, Đế Nguyên Quân mới vỡ lẽ ra. Những quả tinh cầu bị hút vào đây đều bị phân rã ra rồi hợp lại thành một siêu tinh cầu cực kỳ to lớn. Nó to lớn tới mức mà Đế Nguyên Quân không thể tưởng tượng được, nếu so với quả tinh cầu bình thường khác thì nó phải lớn hơn ức vạn vạn tỷ lần. Và chính quả tinh cầu này cũng chính là trung tâm của siêu lỗ đen này.
“...”. Chứng kiến quả tinh cầu có khí tức sinh mệnh, Đế Nguyên Quân đứng chững ở đó một hồi lâu rồi mới bừng tỉnh. Khóe miệng Đế Nguyên Quân khẽ run lên rồi thốt. “Hóa ra là như vậy, tu chân giả của thế giới này đều bị siêu lỗ đen này hút vào, hoặc cũng có thể bỏ chạy trước khi nó đến đây?”.
“Thật sự không thể ngờ được, thế giới bên ngoài lại có vô vàn thứ kinh khủng và khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn như vậy”.
Đứng cảm thán một hồi lâu, Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn xuống quả tinh cầu rồi thở nhẹ một hơi nói. “Không biết quả tinh cầu này có gì đặc biệt?”.
“Và bộ công pháp song tu này có phải từ trong này truyền ra ngoài hay không?”.
“Nếu là như vậy thì chắc hẳn nơi này phải có mối liên hệ gì với bên ngoài?”.
Nói xong, Đế Nguyên Quân trải ra ý niệm của mình xâm nhập vào bên trong quả tinh cầu này. Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, Đế Nguyên Quân tìm hết một vòng nhưng không phát hiện được gì.
Mãi cho đến khi Thánh Hoàng thần niệm xuất hiện ngay bên cạnh hắn rồi lên tiếng. “Quả tinh cầu này tuy lớn nhưng hiện tại không phải lúc tạo ra bộ công pháp”.
Lời nói vừa dứt, Thánh Hoàng thần niệm vung tay một cái, toàn bộ không gian nơi này một lần nữa biến hóa. Trước mắt, Đế Nguyên Quân nhìn thấy thời gian đang dần trôi qua một cách chóng mặt và không biết thời gian quả tinh cầu này đã trải qua bao lâu.
Cho đến khi thời gian dần ổn định lại, Thánh Hoàng thần niệm chỉ tay xuống bên dưới quả tinh cầu rồi nói. “Ngươi muốn biết thực hư thì xuống phía bên dưới nhìn xem”.
Nhìn theo hướng chỉ tay của Thánh Hoàng thần niệm, Đế Nguyên Quân nhìn thấy có một đôi nam nữ đang nắm tay nhau chạy trốn. Ở sau lưng họ là một nhóm cường giả tay nắm vũ khí đuổi theo như muốn giết hai người bọn họ.
“Long Thương Thành, Phượng Ngọc Nhiên”. Tên cầm đầu lớn tiếng quát. “Đứng lại cho ta”.
Thấy hai người kia không có ý định dừng lại, tên cầm đầu ra lệnh cho tên đệ tử. “Tiễn đâu”.
Tên cầm đầu nhảy lên cao, ánh mắt nhìn xuống hai người rồi dương cung bắn về phía nữ tử kia. Một đạo mũi tên mang theo một loại sức mạnh thần bí bắn trúng bả vai Phượng Ngọc Nhiên khiến cô ấy ngã người về phía trước.
Nhân cơ hội này, tên cầm đầu hiệu cho đám đệ tử bao vây cả hai người.
Long Thương Thành hai tay ôm chặt Phượng Ngọc Nhiên vào trong lòng rồi nhìn đám người bằng ánh mắt căm phẫn. “Long gia, ta từ trước giờ đều một lòng vì gia tộc nhưng các ngươi lại đối xử với ta như vậy?”.
“Công đạo ở đâu?”.
Đáp lại, tên cầm đầu chỉ kiếm về phía hai người nói. “Ngươi thân là thiên kiêu của Long gia ta thì cũng biết, Long gia với Phượng gia có mối thâm thù đại hận. Vậy mà ngươi dám bao che, dung túng cho người Phương gia?”.
“Thậm chí muốn kết đạo lữ, thành phu thê?”.
“Ngươi đã không biết tội của bản thân mà dám ra tay với đệ tử Long gia, đưa cô ta rời đi”.
“Ngươi có biết vì ngươi mà đệ tử Long gia tử thương hơn ngàn, ngay cả trưởng lão mà ngươi cũng dám đánh trọng thương”.
“Hahaha”. Long Thương Thành ánh mắt phẫn nộ nhìn tên cầm đầu rồi cười điên cuồng nói. “Hay cho hai chữ Long gia?”.
“Các ngươi vì hai chữ gia tộc mà ra tay tàn sát Phượng gia, rút long mạch, rút thiên phú của Phượng gia vì hai chữ “Sức mạnh”?”.
“Các ngươi muốn Phượng tộc vĩnh viễn không thể hồi sinh nên mới âm thầm giết những người có huyết mạch Phượng Hoàng”.
“Chuyện đó đã diễn ra mấy trăm vạn năm, đến bây giờ ta cứ nghĩ các ngươi sẽ vì những chuyện trước đây mà cảm thấy tội lỗi. Nhưng không.... Là ta đã nhầm”.
“Im miệng”. Tên cầm đầu tức giận quát lớn. “Ngươi thì biết cái gì?”.
“Hahaha”. Long Thương Thành cười điên cuồng nói. “Ta không biết nên mới lâm vào hoàn cảnh này?”.
“Ta cảm thấy ghê tởm vì mang dòng họ “Long””.
“Từ nay, Thương Thành ta sẽ đổi họ”.
“Tên ta Lâm Thương Thành”.
Nói xong, Lâm Thương Thành hiến tế chính long mạch và toàn bộ lực lượng của bản thân để mở ra một thông đạo, sau đó xông thẳng vào bên trong khiến đám người không kịp trở tay.
Chứng kiến một màn này, Đế Nguyên Quân mới nhận ra. “Lâm Thương Thành, là tổ gia của Lâm gia?”.
Tiếp đến, Thánh Hoàng thần niệm vung tay một cái. Khung cảnh xung quanh liền quay về, thời gian khoảng mấy trăm vạn năm trước.
Đế Nguyên Quân quan sát một thời gian dài kể từ khi Lâm Thương Thành và Phượng Ngọc Nhiên đặt chân xuống Tây Vực, bươn chải suốt một thời gian dài mới ổn định được thương thế và dần hình thành Lâm gia, biến Lâm gia từ một gia tộc nhỏ thành một siêu cấp đại thế gia ở Tây vực.
Và tại đây, Đế Nguyên Quân đã nhìn thấy một vị lão giả trông rất quen mắt. Chính là người trước đây đã từng cứu hắn “Ngũ lão”.
Thời gian cứ thế dần trôi, Đế Nguyên Quân nhìn thấy Lâm Thương Thành cùng Phược Ngọc Nhiên nhiều lần nghiên cứu ra bộ công pháp của cả hai người. Trải qua hàng ngàn lần thất bại, cả hai người đã thành công trong việc tạo ra bộ công pháp hoàn chỉnh.
“Khụ khụ”.
Xem tới đây thì đột nhiên, sắc mặt Thánh Hoàng thần niệm trông khó coi vô cùng và hai tiếng ho lớn vang lên. Rồi khung cảnh xung quanh dần dần biến mất. Thánh Hoàng thần niệm lộ ra vẻ mệt mỏi nói. “Ta chỉ có thể thôi diễn tới đây thôi”.
“Đụng chạm tới nhân quả là điều không dễ dàng, ta dùng cấm pháp để xem nên thần niệm hao tổn quá nhiều”.
“Muốn hồi phục lại phải tốn một đoạn thời gian dài”.
“Ta biết”. Đế Nguyên Quân gật đầu trả lời. “Đã làm khó ngươi rồi”.
“Hahaha”. Thánh Hoàng thần niệm nghe thấy vậy thì cười lớn một tiếng nói. “Ta cũng là ngươi, ngươi cũng là ta nên cần gì phải nói khách sáo như vậy?”.
“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì nở một nụ cười nhẹ rồi đi ra ngoài.
Qua ngày hôm sau!
Sau khi thu xếp mọi thứ xong xuôi, bọn họ tiếp tục khởi hành.
Buổi tối hôm qua, sau khi chứng kiến thực lực của Đế Nguyên Quân và nghe ba người Lạc Tuyết Dung kể thêm thì Lã Nhật Doanh và Chu Tiểu Thiến đã có một ánh khác khi nhìn Đế Nguyên Quân. Và họ được Lạc Tuyết Dung mở lời cùng nhau quay trở về Thanh Lan thành. Cả hai người cùng đồng hành với những người có thực lực mạnh mẽ nên không cần suy nghĩ liền đồng ý.
Trải qua mười ngày đi đường, lúc này bọn họ đã đến rất gần địa phận của Lưu Mang thành.
Hứa Tiểu Kiều đánh xe thêm một hồi lâu thì nhìn thấy bóng dáng một tòa thành ở chính giữa một đồng bằng rộng lớn thì lên tiếng. “Chủ nhân, đã đến Lưu Mang thành rồi”.
“Ta biết rồi”. Đế Nguyên Quân hai mắt từ từ mở ra, đáp. “Di chuyển một thời gian rồi nên vào trong đó dạo chơi một phen”.
Nghe thấy hai chữ “Dạo chơi” thì vẻ mặt của đám người trông tươi sáng hơn hẳn. Thân là người tu luyện nên việc ngồi xe gần mười ngày thì không đáng là gì nhưng cứ ngồi không một chỗ khiến họ cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
“Đứng lại”. Khi Hứa Tiểu Kiều định đánh xe vào bên trong thành thì bị hai tên gác cổng ra hiệu chặn lại. “Người đến là ai?”.
Hứa Tiểu Kiều lấy ra mười viên linh thạch cho hai tên canh cửa rồi lên tiếng. “Hai vị đại ca, ta cùng đồng bạn từ nơi xa đi qua đây nên muốn vào trong thành nghỉ ngơi một vài hôm”.
Bắt lấy mười viên đan dược, vẻ mặt hai tên gác cổng sáng lên. “Được rồi, các ngươi có thể vào thành nhưng ta cũng nói trước”.
“Trong thành vừa xảy ra chuyện nên các ngươi hành động cẩn thận chút”.
Hứa Tiểu Kiều nở một nụ cười nhẹ đáp. “Đa tạ hai vị đã nhắc nhở”.
Đánh xe vào bên trong thành, Hứa Tiểu Kiều tìm đến một nhà nghỉ gần đó. Sau khi an bài mọi thứ, Đế Nguyên Quân căn dặn những người khác rồi đi đến khu vực trung tâm. Tại đây hắn nhìn thấy một tòa đan các kỳ lạ nên đi vào bên trong nhìn xem thì thấy ở chính giữa đại sảnh đang tụ tập rất đông người nên tò mò tiến lại gần.
Sau khi nghe ngóng đám người ở đây bàn tán thì mới biết nơi này đang diễn ra hội thử đan phương nên Đế Nguyên Quân chen vào bên trong để nhìn xem thử.
“Đan phương Hoàng cấp, còn có cả Huyền cấp?”. Đế Nguyên Quân nhìn lướt qua một lần rồi lên tiếng. “Có quá nhiều thiếu sót”.
“Tiểu tử”. Đột nhiên, một giọng nói già nua từ sau lưng truyền đến, nghe giọng điệu của lão có vẻ không được vui. “Ngươi biết gì về những loại đan phương này mà nói nó có quá nhiều thiếu sót”.
“Ngươi không biết Ngô đại sư là đệ nhất luyện đan sư ở Lưu Mang thành sao?”.
“Một người có hàng trăm năm luyện đan thì đan phương phải cẩn thận, tỉ mỉ và chính xác tuyệt đối. Còn những đan phương này thì Ngô đại sư đã giấu đi một vài loại linh dược và có sai sót nhỏ ở trong đó”.
“Đây ngươi lại nói những đan phương thách đố có quá nhiều thiếu sót là có ý gì?”.
“Là Ngô đại sư muốn làm khó bọn ta hay ý của ngươi là chê đan phương của Ngô đại sư”.
Đứng trước những lời trách móc nhưng Đế Nguyên Quân chẳng thèm để ý đến. Hắn nhìn dọc qua hết toàn bộ đan phương rồi thở dài một hơi. Hắn tưởng chừng vào đây sẽ có thứ gì vui nhưng những thứ ở đây đối với hắn là quá tầm thường. Nên khi Đế Nguyên Quân định quay người rời đi thì đột nhiên.
Một bàn tay kéo chặt cô tay của Đế Nguyên Quân lại rồi quát lớn. “Ngươi chê đan phương của Ngô đại sư rồi muốn đi là đi sao?”.
- --
Ps: Vì tình hình dịch bệnh nên tình hình tài chính của ad đang gặp nhiều khó khăn nên... và các bạn thấy truyện mình hay và mong muốn ad ra thêm nhiều chương hơn và ra đều hơn nữa thì các bạn có thể donate để tiếp thêm động lực để ad chạy chương nha.
Donate ủng hộ ad:
BIDV: 56010001216981.
Họ tên: Trần Minh Chiến.
Chi nhánh: Quận Hải Châu, thành phố Đà Nẵng.
Ngoài ra, các bạn đừng quên like, vote và cmt nhận xét hoặc đóng góp truyện và cmt nói chuyện, giải đáp vào mỗi chương để khích lệ tinh thần của ad nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều!
“Ngươi tìm ta có việc gì sao?”.
“Đúng”. Đế Nguyên Quân gật đầu trả lời. “Ta vừa nhận được một bộ công pháp song tu, nhưng mà tính huyền diệu ở trong đó và những bí mật của công pháp này ta không biết nên muốn nhờ ngươi diễn hóa một phen”.
“Ồ, có chuyện như vậy sao?”. Thánh Hoàng thần niệm vẽ mặt có chút bất ngờ nói. “Thời gian này ta đang cố gắng ngưng luyện để phá Thiên Đạo Khóa nên không để tâm đến những chuyện này”.
“Chuyện Thiên Đạo Khóa thì không cần gấp”. Đế Nguyên Quân tiến về phía Thánh Hoàng thần niệm nói. “Trước sau gì ta cũng phá được thôi, ngươi chỉ là một sợi thần niệm của ta nên không thể phát huy được toàn bộ tác dụng được nên muốn phá nó thì chẳng khác gì con kiến muốn lay động sơn nhạc”.
“...”. Thánh Hoàng thần niểm lắc đầu thở dài một hơi, gương mặt lộ ra vẻ ưu sầu nói. “Biết là vậy nhưng ta cũng muốn cảm hóa Thiên Đạo lực lượng một phen”.
“Nhưng đáng tiếc, muốn cảm ngộ Thiên Đạo quá khó, ta ngồi ở đây cả vạn năm cũng chưa chắc tìm thấy được chút ánh sáng”.
“Chuyện này để sau đi”. Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ nói. “Ngươi trước mắt cứ diễn hóa bộ công pháp song tu này giúp ta trước”.
“Ta có cảm giác bộ công pháp này sẽ giúp ta có nhiều tin tức về cường giả thiên ngoại hơn”.
Đế Nguyên Quân vừa nói vừa động ý niệm rồi truyền bộ công pháp vào mi tâm Thánh Hoàng thần niệm.
Chỉ trong giây lát, Thánh Hoàng thần niệm vẻ mặt liền lộ ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt có phần không thể tin được thốt ra. “Bộ công pháp này?”. . Chương mới nhất tại ~ ТRUMtruyen . VИ ~
Thánh Hoàng thần niệm đứng chững như vậy một hồi lâu thì tỉnh dậy. Chỉ thấy Thánh Hoàng thần niệm vung tay một cái thì toàn bộ khu vực xung quanh hoàn toàn bị thay đổi.
Đạp không đứng ở trên không trung, ánh mắt Đế Nguyên Quân nhìn ngó xung quanh thì thấy nơi này là một khoảng không vũ trụ cực kỳ rộng lớn với vô vàn tinh cầu lớn bé đang phát sáng.
Và từ phương xa, Đế Nguyên Quân dường như cảm nhận thấy thứ gì đó to lớn vừa bay xẹt qua lưng. Đế Nguyên Quân tò mò quay đầu nhìn lại thì thấy một màn mà hắn không thể nào tưởng tượng được bằng mắt mình.
Đó là những tôn hung thú to lớn vô cùng bay về cùng một phía. Đằng xa có một tôn Thanh Điểu rít gào kêu lớn một tiếng khiến không gian pháp tắc phải run rẩy, mỗi lần nó chấn động cánh liền yên diệt được hàng trăm, hàng ngàn quả tinh cầu ở xung quanh. Kinh khủng vô cùng.
Đế Nguyên Quân chứng kiến một cảnh này mà bất chợt run lên một cái. Trong đầu hắn lúc này đang tự hỏi ‘Nếu tôn Thanh Điểu này hiện thế ở bên ngoài thì thực lực của nó sẽ kinh khủng đến mức nào?’.
‘Thánh Hoàng cảnh ở trong mắt nó có phải là một con kiến hay không?’.
Chưa dừng lại ở đó, Đế Nguyên Quân còn nhìn thấy một tôn Côn Bằng đang há miệng nuốt vô vàn tinh cầu giống như một cái lỗ đen khổng lồ có thể thôn diệt thế gian này vạn vật. Cơ thể to lớn của nó còn lớn hơn cả tô Thanh Điểu kia gấp trăm lần.
Tiếp đến, Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn ra xa thì nhìn thấy một tôn Thần Long phát nát hư không bay ra, chỉ một tiếng rống của nó có thể khiến thế gian này yên diệt. một lần vẫy đuôi có thẻ hủy diệt hàng trăm hàng ngàn tinh hệ.
Chứng kiến những cảnh này, Đế Nguyên Quân gần như lâm vào trong mộng tưởng, những thứ xuất hiện ở đây đều vượt qua những gì mà hắn biết được. Đây giống như một thế giới chân chính của tu chân giả.
Trôi nổi ở trong hư không một thời gian dài, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn xung quanh nhằm muốn biết bí mật của bộ công pháp này nhưng mọi thứ vẫn giống như trước, vẫn là những khung cảnh huyền ảo đó. Nhưng có một điều kỳ lạ là hắn không hề nhìn thấy hay cảm nhận được khí tức của một con người nào cả. Giống như thế giới này chỉ có hung thú thôi vậy?
Đang lúc không biết chuyện gì xảy ra thì đột nhiên. Toàn bộ tinh khung bị một vụ nổ lớn làm chấn động cả một vùng. Từ trung tâm vụ nổ, một toàn động thiên sâu hun hút hiện lên rồi tạo thành một siêu hố đen khổng lồ có lực hút cực kỳ kinh khủng, những quả tinh cầu đối với lỗ đen này chẳng khác gì một hạt cát bị nó hút mà không có chút phản kháng nào cả. Chẳng mấy chốc, toàn bộ dải ngân hà đều bị lỗ đen thôn diệt một cách triệt để.
Ngay cả những tôn hung thú kinh khủng hắn đã thấy hồi nãy cũng không thoát được, toàn bộ bị siêu lỗ đen nuốt hết toàn bộ.
Nhìn thấy một trạng này, lông tóc Đế Nguyên Quân dựng đứng cả lên, ánh mắt vừa kinh hãi nhìn chằm chằm về phía trước. Hắn mặc dù biết cái này chỉ là ảo cảnh được thôi diễn lại nhưng chuyện này diễn ra đã vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn và cảm thấy rùng mình trước sức mạnh của lỗ đen này..
Thế giới bên ngoài quá kinh khủng?!
Đế Nguyên Quân hai hàng lông mày nhíu chặt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong lỗ đen thì bị một đạo tinh quang sáng chói thu hút. Đế Nguyên Quân vừa cảm thấy kỳ lại và vừa cảm thấy hiếu kỳ nên bay đến đó nhìn xem.
Càng tiến lại gần, Đế Nguyên Quân mới hiểu được một phần sức mạnh và sự đáng sợ của lỗ đen. Từng quả tinh cầu bị nó hút vào trông nhỏ bé vô cùng, giống như một hạt cát nhỏ rơi xuống sa mạc rộng lớn.
Đế Nguyên Quân không một chút suy nghĩ liền tiến vào bên trong và đi về phía luồng tinh quang đó. Càng tiến vào sâu, Đế Nguyên Quân mới vỡ lẽ ra. Những quả tinh cầu bị hút vào đây đều bị phân rã ra rồi hợp lại thành một siêu tinh cầu cực kỳ to lớn. Nó to lớn tới mức mà Đế Nguyên Quân không thể tưởng tượng được, nếu so với quả tinh cầu bình thường khác thì nó phải lớn hơn ức vạn vạn tỷ lần. Và chính quả tinh cầu này cũng chính là trung tâm của siêu lỗ đen này.
“...”. Chứng kiến quả tinh cầu có khí tức sinh mệnh, Đế Nguyên Quân đứng chững ở đó một hồi lâu rồi mới bừng tỉnh. Khóe miệng Đế Nguyên Quân khẽ run lên rồi thốt. “Hóa ra là như vậy, tu chân giả của thế giới này đều bị siêu lỗ đen này hút vào, hoặc cũng có thể bỏ chạy trước khi nó đến đây?”.
“Thật sự không thể ngờ được, thế giới bên ngoài lại có vô vàn thứ kinh khủng và khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn như vậy”.
Đứng cảm thán một hồi lâu, Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn xuống quả tinh cầu rồi thở nhẹ một hơi nói. “Không biết quả tinh cầu này có gì đặc biệt?”.
“Và bộ công pháp song tu này có phải từ trong này truyền ra ngoài hay không?”.
“Nếu là như vậy thì chắc hẳn nơi này phải có mối liên hệ gì với bên ngoài?”.
Nói xong, Đế Nguyên Quân trải ra ý niệm của mình xâm nhập vào bên trong quả tinh cầu này. Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, Đế Nguyên Quân tìm hết một vòng nhưng không phát hiện được gì.
Mãi cho đến khi Thánh Hoàng thần niệm xuất hiện ngay bên cạnh hắn rồi lên tiếng. “Quả tinh cầu này tuy lớn nhưng hiện tại không phải lúc tạo ra bộ công pháp”.
Lời nói vừa dứt, Thánh Hoàng thần niệm vung tay một cái, toàn bộ không gian nơi này một lần nữa biến hóa. Trước mắt, Đế Nguyên Quân nhìn thấy thời gian đang dần trôi qua một cách chóng mặt và không biết thời gian quả tinh cầu này đã trải qua bao lâu.
Cho đến khi thời gian dần ổn định lại, Thánh Hoàng thần niệm chỉ tay xuống bên dưới quả tinh cầu rồi nói. “Ngươi muốn biết thực hư thì xuống phía bên dưới nhìn xem”.
Nhìn theo hướng chỉ tay của Thánh Hoàng thần niệm, Đế Nguyên Quân nhìn thấy có một đôi nam nữ đang nắm tay nhau chạy trốn. Ở sau lưng họ là một nhóm cường giả tay nắm vũ khí đuổi theo như muốn giết hai người bọn họ.
“Long Thương Thành, Phượng Ngọc Nhiên”. Tên cầm đầu lớn tiếng quát. “Đứng lại cho ta”.
Thấy hai người kia không có ý định dừng lại, tên cầm đầu ra lệnh cho tên đệ tử. “Tiễn đâu”.
Tên cầm đầu nhảy lên cao, ánh mắt nhìn xuống hai người rồi dương cung bắn về phía nữ tử kia. Một đạo mũi tên mang theo một loại sức mạnh thần bí bắn trúng bả vai Phượng Ngọc Nhiên khiến cô ấy ngã người về phía trước.
Nhân cơ hội này, tên cầm đầu hiệu cho đám đệ tử bao vây cả hai người.
Long Thương Thành hai tay ôm chặt Phượng Ngọc Nhiên vào trong lòng rồi nhìn đám người bằng ánh mắt căm phẫn. “Long gia, ta từ trước giờ đều một lòng vì gia tộc nhưng các ngươi lại đối xử với ta như vậy?”.
“Công đạo ở đâu?”.
Đáp lại, tên cầm đầu chỉ kiếm về phía hai người nói. “Ngươi thân là thiên kiêu của Long gia ta thì cũng biết, Long gia với Phượng gia có mối thâm thù đại hận. Vậy mà ngươi dám bao che, dung túng cho người Phương gia?”.
“Thậm chí muốn kết đạo lữ, thành phu thê?”.
“Ngươi đã không biết tội của bản thân mà dám ra tay với đệ tử Long gia, đưa cô ta rời đi”.
“Ngươi có biết vì ngươi mà đệ tử Long gia tử thương hơn ngàn, ngay cả trưởng lão mà ngươi cũng dám đánh trọng thương”.
“Hahaha”. Long Thương Thành ánh mắt phẫn nộ nhìn tên cầm đầu rồi cười điên cuồng nói. “Hay cho hai chữ Long gia?”.
“Các ngươi vì hai chữ gia tộc mà ra tay tàn sát Phượng gia, rút long mạch, rút thiên phú của Phượng gia vì hai chữ “Sức mạnh”?”.
“Các ngươi muốn Phượng tộc vĩnh viễn không thể hồi sinh nên mới âm thầm giết những người có huyết mạch Phượng Hoàng”.
“Chuyện đó đã diễn ra mấy trăm vạn năm, đến bây giờ ta cứ nghĩ các ngươi sẽ vì những chuyện trước đây mà cảm thấy tội lỗi. Nhưng không.... Là ta đã nhầm”.
“Im miệng”. Tên cầm đầu tức giận quát lớn. “Ngươi thì biết cái gì?”.
“Hahaha”. Long Thương Thành cười điên cuồng nói. “Ta không biết nên mới lâm vào hoàn cảnh này?”.
“Ta cảm thấy ghê tởm vì mang dòng họ “Long””.
“Từ nay, Thương Thành ta sẽ đổi họ”.
“Tên ta Lâm Thương Thành”.
Nói xong, Lâm Thương Thành hiến tế chính long mạch và toàn bộ lực lượng của bản thân để mở ra một thông đạo, sau đó xông thẳng vào bên trong khiến đám người không kịp trở tay.
Chứng kiến một màn này, Đế Nguyên Quân mới nhận ra. “Lâm Thương Thành, là tổ gia của Lâm gia?”.
Tiếp đến, Thánh Hoàng thần niệm vung tay một cái. Khung cảnh xung quanh liền quay về, thời gian khoảng mấy trăm vạn năm trước.
Đế Nguyên Quân quan sát một thời gian dài kể từ khi Lâm Thương Thành và Phượng Ngọc Nhiên đặt chân xuống Tây Vực, bươn chải suốt một thời gian dài mới ổn định được thương thế và dần hình thành Lâm gia, biến Lâm gia từ một gia tộc nhỏ thành một siêu cấp đại thế gia ở Tây vực.
Và tại đây, Đế Nguyên Quân đã nhìn thấy một vị lão giả trông rất quen mắt. Chính là người trước đây đã từng cứu hắn “Ngũ lão”.
Thời gian cứ thế dần trôi, Đế Nguyên Quân nhìn thấy Lâm Thương Thành cùng Phược Ngọc Nhiên nhiều lần nghiên cứu ra bộ công pháp của cả hai người. Trải qua hàng ngàn lần thất bại, cả hai người đã thành công trong việc tạo ra bộ công pháp hoàn chỉnh.
“Khụ khụ”.
Xem tới đây thì đột nhiên, sắc mặt Thánh Hoàng thần niệm trông khó coi vô cùng và hai tiếng ho lớn vang lên. Rồi khung cảnh xung quanh dần dần biến mất. Thánh Hoàng thần niệm lộ ra vẻ mệt mỏi nói. “Ta chỉ có thể thôi diễn tới đây thôi”.
“Đụng chạm tới nhân quả là điều không dễ dàng, ta dùng cấm pháp để xem nên thần niệm hao tổn quá nhiều”.
“Muốn hồi phục lại phải tốn một đoạn thời gian dài”.
“Ta biết”. Đế Nguyên Quân gật đầu trả lời. “Đã làm khó ngươi rồi”.
“Hahaha”. Thánh Hoàng thần niệm nghe thấy vậy thì cười lớn một tiếng nói. “Ta cũng là ngươi, ngươi cũng là ta nên cần gì phải nói khách sáo như vậy?”.
“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì nở một nụ cười nhẹ rồi đi ra ngoài.
Qua ngày hôm sau!
Sau khi thu xếp mọi thứ xong xuôi, bọn họ tiếp tục khởi hành.
Buổi tối hôm qua, sau khi chứng kiến thực lực của Đế Nguyên Quân và nghe ba người Lạc Tuyết Dung kể thêm thì Lã Nhật Doanh và Chu Tiểu Thiến đã có một ánh khác khi nhìn Đế Nguyên Quân. Và họ được Lạc Tuyết Dung mở lời cùng nhau quay trở về Thanh Lan thành. Cả hai người cùng đồng hành với những người có thực lực mạnh mẽ nên không cần suy nghĩ liền đồng ý.
Trải qua mười ngày đi đường, lúc này bọn họ đã đến rất gần địa phận của Lưu Mang thành.
Hứa Tiểu Kiều đánh xe thêm một hồi lâu thì nhìn thấy bóng dáng một tòa thành ở chính giữa một đồng bằng rộng lớn thì lên tiếng. “Chủ nhân, đã đến Lưu Mang thành rồi”.
“Ta biết rồi”. Đế Nguyên Quân hai mắt từ từ mở ra, đáp. “Di chuyển một thời gian rồi nên vào trong đó dạo chơi một phen”.
Nghe thấy hai chữ “Dạo chơi” thì vẻ mặt của đám người trông tươi sáng hơn hẳn. Thân là người tu luyện nên việc ngồi xe gần mười ngày thì không đáng là gì nhưng cứ ngồi không một chỗ khiến họ cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
“Đứng lại”. Khi Hứa Tiểu Kiều định đánh xe vào bên trong thành thì bị hai tên gác cổng ra hiệu chặn lại. “Người đến là ai?”.
Hứa Tiểu Kiều lấy ra mười viên linh thạch cho hai tên canh cửa rồi lên tiếng. “Hai vị đại ca, ta cùng đồng bạn từ nơi xa đi qua đây nên muốn vào trong thành nghỉ ngơi một vài hôm”.
Bắt lấy mười viên đan dược, vẻ mặt hai tên gác cổng sáng lên. “Được rồi, các ngươi có thể vào thành nhưng ta cũng nói trước”.
“Trong thành vừa xảy ra chuyện nên các ngươi hành động cẩn thận chút”.
Hứa Tiểu Kiều nở một nụ cười nhẹ đáp. “Đa tạ hai vị đã nhắc nhở”.
Đánh xe vào bên trong thành, Hứa Tiểu Kiều tìm đến một nhà nghỉ gần đó. Sau khi an bài mọi thứ, Đế Nguyên Quân căn dặn những người khác rồi đi đến khu vực trung tâm. Tại đây hắn nhìn thấy một tòa đan các kỳ lạ nên đi vào bên trong nhìn xem thì thấy ở chính giữa đại sảnh đang tụ tập rất đông người nên tò mò tiến lại gần.
Sau khi nghe ngóng đám người ở đây bàn tán thì mới biết nơi này đang diễn ra hội thử đan phương nên Đế Nguyên Quân chen vào bên trong để nhìn xem thử.
“Đan phương Hoàng cấp, còn có cả Huyền cấp?”. Đế Nguyên Quân nhìn lướt qua một lần rồi lên tiếng. “Có quá nhiều thiếu sót”.
“Tiểu tử”. Đột nhiên, một giọng nói già nua từ sau lưng truyền đến, nghe giọng điệu của lão có vẻ không được vui. “Ngươi biết gì về những loại đan phương này mà nói nó có quá nhiều thiếu sót”.
“Ngươi không biết Ngô đại sư là đệ nhất luyện đan sư ở Lưu Mang thành sao?”.
“Một người có hàng trăm năm luyện đan thì đan phương phải cẩn thận, tỉ mỉ và chính xác tuyệt đối. Còn những đan phương này thì Ngô đại sư đã giấu đi một vài loại linh dược và có sai sót nhỏ ở trong đó”.
“Đây ngươi lại nói những đan phương thách đố có quá nhiều thiếu sót là có ý gì?”.
“Là Ngô đại sư muốn làm khó bọn ta hay ý của ngươi là chê đan phương của Ngô đại sư”.
Đứng trước những lời trách móc nhưng Đế Nguyên Quân chẳng thèm để ý đến. Hắn nhìn dọc qua hết toàn bộ đan phương rồi thở dài một hơi. Hắn tưởng chừng vào đây sẽ có thứ gì vui nhưng những thứ ở đây đối với hắn là quá tầm thường. Nên khi Đế Nguyên Quân định quay người rời đi thì đột nhiên.
Một bàn tay kéo chặt cô tay của Đế Nguyên Quân lại rồi quát lớn. “Ngươi chê đan phương của Ngô đại sư rồi muốn đi là đi sao?”.
- --
Ps: Vì tình hình dịch bệnh nên tình hình tài chính của ad đang gặp nhiều khó khăn nên... và các bạn thấy truyện mình hay và mong muốn ad ra thêm nhiều chương hơn và ra đều hơn nữa thì các bạn có thể donate để tiếp thêm động lực để ad chạy chương nha.
Donate ủng hộ ad:
BIDV: 56010001216981.
Họ tên: Trần Minh Chiến.
Chi nhánh: Quận Hải Châu, thành phố Đà Nẵng.
Ngoài ra, các bạn đừng quên like, vote và cmt nhận xét hoặc đóng góp truyện và cmt nói chuyện, giải đáp vào mỗi chương để khích lệ tinh thần của ad nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.