Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Chương 483: Nam tử đó là ai?
Tương Tác Ta
18/11/2022
Ban đầu, lão bà chỉ để ý La Thiên và Thanh Lương các chủ vì cảnh giới
của cả hai là cao nhất, đạt tới Tinh Cực cảnh tầng hai đỉnh phong. Còn
những người còn lại thì chỉ có Tinh Cực cảnh tầng thứ nhất nên không mấy để ý.
Nhưng khi Đế Nguyên Quân lên tiếng, bốn mắt nhìn vào nhau thì ánh mắt lão bà hiện lên vẻ kinh ngạc vô cùng.
Khác với những người khác, ngoài La Thiên và Thanh Lương các chủ ra thì Lâm Tuyết Nhi chính là người mạnh nhất nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của hắn thì toàn thân bà ta đột nhiên run lên.
Không phải bà ta sợ nên mới run lên như thế mà là ma khí ở trong người đang rạo rực và muốn trốn tránh ánh mắt của Đế Nguyên Quân.
Lão bà liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân thì khẽ nhíu mày. Bà ta cứ nhìn hắn chằm chằm như muốn nhìn thấu tất cả mọi thứ nhưng không thể nhìn thấu được. Cảm giác khi cố gắng nhìn thấu hắn giống như bản thân đang nhìn vào một không gian tối tăm đầy đáng sợ và không có một thứ gì đó tồn tại ở trong đó.
Chưa dừng lại ở đó, lão bà còn cảm nhận được một thứ lực lượng vô hình nào đó ở trên người hắn khiến bà không thể kiềm lòng liền nổi lên sự áp chế.
Điều đó đại biểu người thanh niên có mái tóc bạc này không phải là người bình thường, hắn cũng giống như bà ta đều là ma tu. Nhưng trong mắt lão bà thì hắn chẳng khách gì một người tu luyện bình thường và không thể cảm nhận được ma khí ở trên người hắn.
Càng kỳ lạ hơn, bà không thể hiệu được bản thân đang cảm thấy lo lắng trước một người tưởng chừng như bình thường.
Ngay khi lão bà đang chìm sâu vào suy nghĩ thì Đế Nguyên Quân bỗng lên tiếng.
“Ngươi nhìn ta như vậy đã đủ chưa?”
Thanh âm hắn lẳng lặng nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng ẩn sâu ở trong đó là một cổ áp bức vô hình khiến ma khí ở trong người lão bà trở nên náo động và tránh né không dám tiến lại gần.
Tuy lão bà cảm thấy rất khó hiểu và muốn bắt Đế Nguyên Quân để làm cho ra lẽ nhưng trên người vẫn còn mệnh lệnh không thể không theo nên đành thu liễm ý định của mình và chờ đợi cơ hội.
Chỉ thấy lão bà quay người đạp không bay đi và lên tiếng.
“Nếu không muốn biến thành con rối thì ngoan ngoãn theo ta, có người muốn gặp các ngươi?”
Nhìn lão bà cùng mười con rối đạp không bay đi, cả năm người lúc này mới liếc mắt nhìn qua Đế Nguyên Quân với ánh mắt mắt đầy lo lắng và cảm thấy rất khó hiểu.
La Thiên nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên vẻ ngưng trọng, nói.
“Nguyên Quân công tử, ngươi thẫy lão bà này là người như thế nào? Có phải là người của Lý Mộ Viên phái tới không?”
Thanh Lương các chủ lắc đầu phản bác.
“Chắc chắn không phải, nếu Lý Mộ Viên muốn chơi đùa ta thì hắn sẽ không làm như thế này? Có lẽ có một thế lực khác cũng đang để ý đến ta, nhưng người đó có thiện ý hay ác ý thì chỉ có đến đó mới biết được?”
Lúc này, Đế Nguyên Quân chợt thở dài một hơi rồi lên tiếng đáp lời.
“Thanh Lương các chủ nói không sai, muốn biết địch hay là bạn thì chỉ có đến đó mới biết được?”
“Đi thôi”.
Đuổi theo lão bà đó gần một nén hương thì nhìn thấy xa xa là một tòa sơn nhạc rất lớn và trên đó có một tòa điện trông rất cổ kính nhưng cũng mang trên mình lực lượng không thể tưởng tượng được.
Từ từ đi xuống, đám người đặt chân lên một con đường mòn và liếc mắt nhìn về phía chân núi thì trông thấy một nhóm mười người đứng canh ở bên ngoài nhưng điều khiến họ cảm thấy kinh ngạc nhất chính là những người đó có cảnh giới là Thiên Địa cảnh đỉnh.
Trong mắt họ, một thế lực dùng cường giả Thiên Địa cảnh đỉnh làm lính canh thì nội tình của thế lực đó thâm sâu đến mức nào chứ?
Không chỉ có thế, từ trên tòa sơn nhạc đó còn tản mát ra những cổ khí tức cực kỳ khủng bố. Thậm chí còn có người có thực lực mạnh hơn cả lão bà đó nữa.
Tuy rất rung động vì những thứ nhìn và cảm nhận được thì trong lòng đã có không ít sóng lớn nhưng đám người vẫn cố giữ sự bình tĩnh trong ánh mắt.
Bỗng, bà lão đưa tay hướng vào trong và nói.
“Hiếm khi thấy người giữ được sự bình tĩnh khi đứng trước mặt thế lực của bọn ta?”
Liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân, lão bà muốn đánh giá lại một lần nữa để xem suy nghĩ của bản thân về hắn là đúng hay sai nhưng khi thấy biểu cảm lạnh tanh cùng ánh mắt hững hờ giống như không có chuyện gì xảy ra thì một lần nữa nhíu mày.
Trong suy nghĩ lão bà lúc này mới nhận định, hắn tuy không phải là người có thực lực cũng như cảnh giới mạnh nhất nhưng hắn chính là người đáng sợ nhất trong đám người.
Trong vô thức, lão cả cảm thấy bản thân đang đứng đối mặt không phải là con người mà là thứ đáng sợ nào đó khiến trong lòng có dự cảm vừa bất an và vừa kinh hãi.
Nhưng càng là thế thì trên gương mặt bà lại hiển lên vẻ phấn khích vô cùng, thân là ma tu nên bà ta cảm thấy rất thích thú đối với hắn. Một người không phải ma tu nhưng lại khiến bà có dự cảm không muốn đối mặt.
Trong mắt bà ta bất chợt cũng hiện lên vẻ tham lam và ẩn ẩn còn có sát ý mờ nhạt.
‘Bất kể mọi chuyện có như thế nào, đám người này ta muốn và nhất là tên tiểu tử kia? Không biết ngươi có ẩn chứa bí mật gì nhưng không sớm thì muộn cũng bị ta nhìn thấu và chơi đùa ở trong lòng bàn tay’.
Cô gắng thu liễm ý định của mình, lão bà cười khàn một tiếng rồi nói tiếp.
“Xin mời, chủ tử nhà ta đang đợi?”
Bà ta có thể qua mắt được những người khác nhưng không thể qua mắt hắn, Đế Nguyên Quân cảm nhận được phần nào ý định cùng lòng tham của bà ta thì bất giác nở một nụ cười nhàn nhạt.
Cất bước đi sau đám người, Đế Nguyên Quân khi đi ngang qua người lão bà thì đột nhiên dừng lại. Hắn liếc mắt nhìn qua cùng với một nụ cười đầy lạnh lùng cùng ánh mắt kỳ dị rồi lên tiếng nói nhỏ.
“Ngươi thân là ma tu nên chắc cũng hiểu một chuyện, trên thế gian này có một thứ mà ngay cả ma tu cũng không thể phạm phải?”
“Ta không nói thì chắc ngươi cũng hiểu nhỉ? Nếu không muốn đối mặt với chuyện đó thì ngươi nên thu lại ý định của bản thân là tốt nhất? Còn không thì… Khà khà”.
“Ta tuy không phải là ma nhưng không ai nói trước được gì đâu? Ta chính là dạng tồn tại mà ngay cả ma cũng phải e sợ?”
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân mặc kệ ánh mắt của bà ta liền quay người đi theo đám người.
Đợi đám người khuất bóng thì lão bà lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên cao rồi cười lớn một tiếng.
Dần dần, ánh mắt của bà ta càng hiện lên vẻ tham lam và không còn giấu diếm ý định của bản thân nữa.
“Thật là thú vị, thật là thú vị?”
“Ta còn tưởng bản thân là ma nên ai ai cũng phải dè chưng nhưng mà ngươi thì lại khác? Dám buông lờn hăm dọa ta thì ngươi chính là người đầu tiên?”
“Một tên thú vị như ngươi… Ta muốn? Đợi chủ tử giải quyết mọi chuyện xong thì chính tay ta sẽ bắt ngươi lại?”
“Ta muốn xem xem, một tên dám đe dọa ta sẽ có bí mật gì đang ẩn giấu?”
“Hay cho câu ‘Ta không phải ma nhưng ngay cả ma cũng phải e sợ?’”
“Ta rửa mắt nhìn xem kẻ cuống vọng như ngươi có bao nhiên phân lượng?”
Trên đường đi lên đến đỉnh, cả năm người liếc mắt để ý dọc hai bên đường thì trông thấy những cường giả đang ẩn mình ở khắp mọi nợi. Tuy tất cả đều là Thiên Địa cảnh cao tầng nhưng thực lực của họ không thể xem thường được.
Dựa vào lượng khí tức Thiên Địa cảnh toát ra thì số lượng ít nhất cũng phải một hai trăm người!
Còn ở trên kia của đỉnh nũi, những cổ khí tức Tinh Cực cảnh cường giả đang bị thu liễm nhưng vẫn không thể giấu được sự cường đại của mình.
Trong mắt La Thiên và Thanh Lương các chủ lúc này thì thế lực này không hề yếu hơn thế lực của Lý Mộ Viên. Thậm chí còn mạnh hơn không ít.
Đi lên đến đỉnh, cả sáu người đứng trước cổng lớn của một tòa cổ điện lớn với cổ khí tức cường đại từ trong đó đang tuôn ra ngoài không ngừng nghĩ.
Bỗng, cánh cửa cổ điện đột nhiên được mở ra thì một cổ khí tức khủng bố giống như thác đổ từ bên trong ập ra ngoài khiến cả đám người phải giật mình kinh hãi.
Không dừng lại ở đó, đám người còn cảm nhận được những ánh mắt của những người đang ngồi ở trong đó nhìn ra. Tuy không mang theo sát ý nhưng cũng đủ để khiến người khác phải cảm thấy rùng mình.
Đi vào bên trong, đám người liếc mắt nhìn lên cao thì trông thấy một nam tử trông còn rất trẻ. Nhìn hắn ta cũng chỉ mới trên hai mươi tuổi nhưng khí tức trên người toát ra khiến đám người cảm thấy một tia uy áp.
Hình bóng nam tử ngồi trên bảo vị in sâu vào trong mắt, trong đầu đám người lúc này tự hỏi.
Một người có thể khiến ma tu cúi đầu gọi là chủ tử thì sẽ đáng sợ đến mức nào?
Dưới trước hắn ta không chỉ có một người mà trong căn phòng lớn này có hai mươi người và ai ai cũng là Tinh Cực cảnh cường giả?
Rốt cuộc thì nam tử trẻ tuổi này là thần thánh phương nào?
Nhưng khi Đế Nguyên Quân lên tiếng, bốn mắt nhìn vào nhau thì ánh mắt lão bà hiện lên vẻ kinh ngạc vô cùng.
Khác với những người khác, ngoài La Thiên và Thanh Lương các chủ ra thì Lâm Tuyết Nhi chính là người mạnh nhất nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của hắn thì toàn thân bà ta đột nhiên run lên.
Không phải bà ta sợ nên mới run lên như thế mà là ma khí ở trong người đang rạo rực và muốn trốn tránh ánh mắt của Đế Nguyên Quân.
Lão bà liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân thì khẽ nhíu mày. Bà ta cứ nhìn hắn chằm chằm như muốn nhìn thấu tất cả mọi thứ nhưng không thể nhìn thấu được. Cảm giác khi cố gắng nhìn thấu hắn giống như bản thân đang nhìn vào một không gian tối tăm đầy đáng sợ và không có một thứ gì đó tồn tại ở trong đó.
Chưa dừng lại ở đó, lão bà còn cảm nhận được một thứ lực lượng vô hình nào đó ở trên người hắn khiến bà không thể kiềm lòng liền nổi lên sự áp chế.
Điều đó đại biểu người thanh niên có mái tóc bạc này không phải là người bình thường, hắn cũng giống như bà ta đều là ma tu. Nhưng trong mắt lão bà thì hắn chẳng khách gì một người tu luyện bình thường và không thể cảm nhận được ma khí ở trên người hắn.
Càng kỳ lạ hơn, bà không thể hiệu được bản thân đang cảm thấy lo lắng trước một người tưởng chừng như bình thường.
Ngay khi lão bà đang chìm sâu vào suy nghĩ thì Đế Nguyên Quân bỗng lên tiếng.
“Ngươi nhìn ta như vậy đã đủ chưa?”
Thanh âm hắn lẳng lặng nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng ẩn sâu ở trong đó là một cổ áp bức vô hình khiến ma khí ở trong người lão bà trở nên náo động và tránh né không dám tiến lại gần.
Tuy lão bà cảm thấy rất khó hiểu và muốn bắt Đế Nguyên Quân để làm cho ra lẽ nhưng trên người vẫn còn mệnh lệnh không thể không theo nên đành thu liễm ý định của mình và chờ đợi cơ hội.
Chỉ thấy lão bà quay người đạp không bay đi và lên tiếng.
“Nếu không muốn biến thành con rối thì ngoan ngoãn theo ta, có người muốn gặp các ngươi?”
Nhìn lão bà cùng mười con rối đạp không bay đi, cả năm người lúc này mới liếc mắt nhìn qua Đế Nguyên Quân với ánh mắt mắt đầy lo lắng và cảm thấy rất khó hiểu.
La Thiên nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên vẻ ngưng trọng, nói.
“Nguyên Quân công tử, ngươi thẫy lão bà này là người như thế nào? Có phải là người của Lý Mộ Viên phái tới không?”
Thanh Lương các chủ lắc đầu phản bác.
“Chắc chắn không phải, nếu Lý Mộ Viên muốn chơi đùa ta thì hắn sẽ không làm như thế này? Có lẽ có một thế lực khác cũng đang để ý đến ta, nhưng người đó có thiện ý hay ác ý thì chỉ có đến đó mới biết được?”
Lúc này, Đế Nguyên Quân chợt thở dài một hơi rồi lên tiếng đáp lời.
“Thanh Lương các chủ nói không sai, muốn biết địch hay là bạn thì chỉ có đến đó mới biết được?”
“Đi thôi”.
Đuổi theo lão bà đó gần một nén hương thì nhìn thấy xa xa là một tòa sơn nhạc rất lớn và trên đó có một tòa điện trông rất cổ kính nhưng cũng mang trên mình lực lượng không thể tưởng tượng được.
Từ từ đi xuống, đám người đặt chân lên một con đường mòn và liếc mắt nhìn về phía chân núi thì trông thấy một nhóm mười người đứng canh ở bên ngoài nhưng điều khiến họ cảm thấy kinh ngạc nhất chính là những người đó có cảnh giới là Thiên Địa cảnh đỉnh.
Trong mắt họ, một thế lực dùng cường giả Thiên Địa cảnh đỉnh làm lính canh thì nội tình của thế lực đó thâm sâu đến mức nào chứ?
Không chỉ có thế, từ trên tòa sơn nhạc đó còn tản mát ra những cổ khí tức cực kỳ khủng bố. Thậm chí còn có người có thực lực mạnh hơn cả lão bà đó nữa.
Tuy rất rung động vì những thứ nhìn và cảm nhận được thì trong lòng đã có không ít sóng lớn nhưng đám người vẫn cố giữ sự bình tĩnh trong ánh mắt.
Bỗng, bà lão đưa tay hướng vào trong và nói.
“Hiếm khi thấy người giữ được sự bình tĩnh khi đứng trước mặt thế lực của bọn ta?”
Liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân, lão bà muốn đánh giá lại một lần nữa để xem suy nghĩ của bản thân về hắn là đúng hay sai nhưng khi thấy biểu cảm lạnh tanh cùng ánh mắt hững hờ giống như không có chuyện gì xảy ra thì một lần nữa nhíu mày.
Trong suy nghĩ lão bà lúc này mới nhận định, hắn tuy không phải là người có thực lực cũng như cảnh giới mạnh nhất nhưng hắn chính là người đáng sợ nhất trong đám người.
Trong vô thức, lão cả cảm thấy bản thân đang đứng đối mặt không phải là con người mà là thứ đáng sợ nào đó khiến trong lòng có dự cảm vừa bất an và vừa kinh hãi.
Nhưng càng là thế thì trên gương mặt bà lại hiển lên vẻ phấn khích vô cùng, thân là ma tu nên bà ta cảm thấy rất thích thú đối với hắn. Một người không phải ma tu nhưng lại khiến bà có dự cảm không muốn đối mặt.
Trong mắt bà ta bất chợt cũng hiện lên vẻ tham lam và ẩn ẩn còn có sát ý mờ nhạt.
‘Bất kể mọi chuyện có như thế nào, đám người này ta muốn và nhất là tên tiểu tử kia? Không biết ngươi có ẩn chứa bí mật gì nhưng không sớm thì muộn cũng bị ta nhìn thấu và chơi đùa ở trong lòng bàn tay’.
Cô gắng thu liễm ý định của mình, lão bà cười khàn một tiếng rồi nói tiếp.
“Xin mời, chủ tử nhà ta đang đợi?”
Bà ta có thể qua mắt được những người khác nhưng không thể qua mắt hắn, Đế Nguyên Quân cảm nhận được phần nào ý định cùng lòng tham của bà ta thì bất giác nở một nụ cười nhàn nhạt.
Cất bước đi sau đám người, Đế Nguyên Quân khi đi ngang qua người lão bà thì đột nhiên dừng lại. Hắn liếc mắt nhìn qua cùng với một nụ cười đầy lạnh lùng cùng ánh mắt kỳ dị rồi lên tiếng nói nhỏ.
“Ngươi thân là ma tu nên chắc cũng hiểu một chuyện, trên thế gian này có một thứ mà ngay cả ma tu cũng không thể phạm phải?”
“Ta không nói thì chắc ngươi cũng hiểu nhỉ? Nếu không muốn đối mặt với chuyện đó thì ngươi nên thu lại ý định của bản thân là tốt nhất? Còn không thì… Khà khà”.
“Ta tuy không phải là ma nhưng không ai nói trước được gì đâu? Ta chính là dạng tồn tại mà ngay cả ma cũng phải e sợ?”
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân mặc kệ ánh mắt của bà ta liền quay người đi theo đám người.
Đợi đám người khuất bóng thì lão bà lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên cao rồi cười lớn một tiếng.
Dần dần, ánh mắt của bà ta càng hiện lên vẻ tham lam và không còn giấu diếm ý định của bản thân nữa.
“Thật là thú vị, thật là thú vị?”
“Ta còn tưởng bản thân là ma nên ai ai cũng phải dè chưng nhưng mà ngươi thì lại khác? Dám buông lờn hăm dọa ta thì ngươi chính là người đầu tiên?”
“Một tên thú vị như ngươi… Ta muốn? Đợi chủ tử giải quyết mọi chuyện xong thì chính tay ta sẽ bắt ngươi lại?”
“Ta muốn xem xem, một tên dám đe dọa ta sẽ có bí mật gì đang ẩn giấu?”
“Hay cho câu ‘Ta không phải ma nhưng ngay cả ma cũng phải e sợ?’”
“Ta rửa mắt nhìn xem kẻ cuống vọng như ngươi có bao nhiên phân lượng?”
Trên đường đi lên đến đỉnh, cả năm người liếc mắt để ý dọc hai bên đường thì trông thấy những cường giả đang ẩn mình ở khắp mọi nợi. Tuy tất cả đều là Thiên Địa cảnh cao tầng nhưng thực lực của họ không thể xem thường được.
Dựa vào lượng khí tức Thiên Địa cảnh toát ra thì số lượng ít nhất cũng phải một hai trăm người!
Còn ở trên kia của đỉnh nũi, những cổ khí tức Tinh Cực cảnh cường giả đang bị thu liễm nhưng vẫn không thể giấu được sự cường đại của mình.
Trong mắt La Thiên và Thanh Lương các chủ lúc này thì thế lực này không hề yếu hơn thế lực của Lý Mộ Viên. Thậm chí còn mạnh hơn không ít.
Đi lên đến đỉnh, cả sáu người đứng trước cổng lớn của một tòa cổ điện lớn với cổ khí tức cường đại từ trong đó đang tuôn ra ngoài không ngừng nghĩ.
Bỗng, cánh cửa cổ điện đột nhiên được mở ra thì một cổ khí tức khủng bố giống như thác đổ từ bên trong ập ra ngoài khiến cả đám người phải giật mình kinh hãi.
Không dừng lại ở đó, đám người còn cảm nhận được những ánh mắt của những người đang ngồi ở trong đó nhìn ra. Tuy không mang theo sát ý nhưng cũng đủ để khiến người khác phải cảm thấy rùng mình.
Đi vào bên trong, đám người liếc mắt nhìn lên cao thì trông thấy một nam tử trông còn rất trẻ. Nhìn hắn ta cũng chỉ mới trên hai mươi tuổi nhưng khí tức trên người toát ra khiến đám người cảm thấy một tia uy áp.
Hình bóng nam tử ngồi trên bảo vị in sâu vào trong mắt, trong đầu đám người lúc này tự hỏi.
Một người có thể khiến ma tu cúi đầu gọi là chủ tử thì sẽ đáng sợ đến mức nào?
Dưới trước hắn ta không chỉ có một người mà trong căn phòng lớn này có hai mươi người và ai ai cũng là Tinh Cực cảnh cường giả?
Rốt cuộc thì nam tử trẻ tuổi này là thần thánh phương nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.