Chương 20: Căn Hộ
Posy
13/06/2023
Buổi sáng rời giường vệ sinh cá nhân xong, Mộc Thanh mở cửa ra phòng khách không thấy ai, cô nhìn một vòng thì thấy người đàn ông đang mang chiếc tạp dề đứng ở phòng bếp, quay lưng về phía cô, một hình ảnh hài hoà đến kì lạ, bố cô cũng hay vào bếp nấu ăn cho mẹ, nên cô rất ngưỡng mộ những người đàn ông vì người phụ nữ của mình mà vào bếp, dù kết quả có ngon hay không thì cảm giác đó cũng thật hạnh phúc, đáng tiếc người đàn ông này không thuộc về cô.
Nghe tiếng bước chân Thiên Bình quay đầu nhìn lại.
“Dậy rồi sao? Ngồi đợi anh một lát, sắp xong rồi.”
Cô gật đầu ngồi xuống ghế nhìn anh, anh mặc đồ ở nhà màu đen thoải mái, mang một cái tạp dề màu đen. Một lát sau, món ăn được mang lên, hai tô cháo đậu xanh thịt bò bằm đơn giản, tô đặt trước mặt cô rắc một ít hạt tiêu không bỏ hành, còn tô của anh hành tiêu đầy đủ, thì ra anh vẫn nhớ cô không thích ăn hành lá, trong phút chốc trong lòng bỗng cảm động.
“Em ăn đi cho nóng.”
“Dạ.” Ngoài dự đoán hương vị rất thơm ngon, người đàn ông này ngay cả nấu ăn cũng ngon như vậy.
Ăn xong, anh dọn dẹp rửa chén, Mộc Thanh ra phòng khách ngồi xem tivi, dọn phòng bếp xong xuôi anh đi ra ngồi cạnh cô, đưa tay lên trán cô sờ thử, không còn nóng nữa, tuy nhiên khuôn mặt vẫn còn nhợt nhạt.
“Em còn thấy khó chịu ở đâu không?”
“Không ạ, anh không đi làm sao?”
“Anh làm việc ở nhà.” Vừa nói xong chuông cửa vang lên, anh ra mở cửa, Lý Tống tay trái cầm hồ sơ, tay phải cầm túi đồ siêu thị gật đầu chào anh.
“Cậu mang túi đồ ăn bỏ vào tủ lạnh đi.” Anh lấy bìa hồ sơ đi vào thư phòng.
Lý Tống đi vào thấy Mộc Thanh ngồi trong phòng khách thì lịch sự chào hỏi rồi đi vào phòng bếp, sắp xếp đồ ăn bỏ vào tủ lạnh, xong việc anh ấy đi vào thư phòng. Mộc Thanh không có việc gì làm nên đi dạo xung quanh căn nhà, ngoài ban công có vài chậu hoa, có thuỷ tiên, thạch thảo, lan hồ điệp…anh cũng thích trồng hoa sao? Cô nhìn trên tầng cũng có vài chậu hoa đung đưa nên tò mò đi lên xem, hai bên vách tường có vài chậu hoa đỗ quyên hồng, đỏ, vàng treo lủng lẳng bên trên trông thật đẹp mắt, bên góc cửa sổ có một cây dương cầm màu trắng, cô rất bất ngờ vì từ hoa đến đàn đều giống sở thích của mình. Cô đi đến đưa tay sờ sờ vào phím đàn, cảm hứng dạt dào nên ngồi xuống đặt hai tay lên đánh bài “Endless Love” (*)
(*) Endless Love (tình yêu vĩnh cửu) là bài hát trong một bộ phim nổi tiếng tên là Thần Thoại . “Hãy tin ta, chân tình này không thay đổi, nghìn năm chờ đợi có lời hẹn ước của ta, bất luận có trải qua bao nhiêu mùa đông lạnh giá, ta quyết định không buông tay nàng.”
Giai điệu vừa cất lên cả căn nhà chìm trong không gian bay bổng, êm dịu. Thiên Bình và trợ lý Tống vừa mở cửa đi ra, đã bị tiếng đàn thu hút, Lý Tống đang muốn ra về nhưng vì bản nhạc được đánh quá hay quá xúc động nên cố tình nán lại, nhưng cảm nhận được ánh mắt lạnh băng trước mặt, anh đau khổ cúi đầu chào sếp rồi mở cửa đi về trong sự tiếc nuối.
Thiên Bình đi nhẹ lên tầng, cố gắng không phát ra tiếng động, anh nhìn cô gái nhỏ ngồi trước cây dương cầm, thả hồn theo từng tiếng nhạc, khiến anh thẩn thờ, chiếc đàn này anh mới mua cuối tuần trước, những chậu hoa này cũng vậy, anh chỉ nghĩ mua chúng vì chúng là sở thích đặc biệt của cô, cũng mong muốn có ngày nhìn thấy cô ngồi đây chơi từng phím nhạc, nhiều lần nghe tiếng đàn của cô nhưng chưa lần nào tận mắt trông thấy, mong muốn của anh lại đến nhanh như vậy, trong lòng thật hạnh phúc, cứ như vậy nhìn cô không chớp mắt.
Mộc Thanh đánh xong thì mới giật mình nhớ ra đây không phải nhà của mình, cô ngượng ngùng đứng lên quay nhìn thấy anh thì càng xấu hổ.
“Xin lỗi, em chỉ dạo một vòng, nhưng lên đây không tự chủ được nên đã đánh một bài khi chưa xin phép anh.”
Anh đi tới xoa đầu cô.
“Không sao, em đánh đàn hay lắm.”
“Cảm ơn.”
“Em thích những bản nhạc buồn như thế này?”
“Không phải chúng dễ đi sâu vào lòng người sao?” Cô nhìn anh hỏi ngược lại.
Anh gật đầu, bỗng dưng anh rất muốn ôm cô vào lòng, một cô bé mới 20 tuổi, sao cả tâm hồn lúc nào cũng luôn mang theo sự cô đơn tĩnh mịch thế này.
Mộc Thanh ở lại hai ngày rồi về nhà, những ngày này Thiên Bình chăm sóc cô rất tốt, tự nấu ăn cho cô, còn không đến công ty mà làm việc tại nhà, hôm sau cô sẽ cùng Tố Tố ra miền Bắc dự đám cưới của anh Tú Minh.
Nghe tiếng bước chân Thiên Bình quay đầu nhìn lại.
“Dậy rồi sao? Ngồi đợi anh một lát, sắp xong rồi.”
Cô gật đầu ngồi xuống ghế nhìn anh, anh mặc đồ ở nhà màu đen thoải mái, mang một cái tạp dề màu đen. Một lát sau, món ăn được mang lên, hai tô cháo đậu xanh thịt bò bằm đơn giản, tô đặt trước mặt cô rắc một ít hạt tiêu không bỏ hành, còn tô của anh hành tiêu đầy đủ, thì ra anh vẫn nhớ cô không thích ăn hành lá, trong phút chốc trong lòng bỗng cảm động.
“Em ăn đi cho nóng.”
“Dạ.” Ngoài dự đoán hương vị rất thơm ngon, người đàn ông này ngay cả nấu ăn cũng ngon như vậy.
Ăn xong, anh dọn dẹp rửa chén, Mộc Thanh ra phòng khách ngồi xem tivi, dọn phòng bếp xong xuôi anh đi ra ngồi cạnh cô, đưa tay lên trán cô sờ thử, không còn nóng nữa, tuy nhiên khuôn mặt vẫn còn nhợt nhạt.
“Em còn thấy khó chịu ở đâu không?”
“Không ạ, anh không đi làm sao?”
“Anh làm việc ở nhà.” Vừa nói xong chuông cửa vang lên, anh ra mở cửa, Lý Tống tay trái cầm hồ sơ, tay phải cầm túi đồ siêu thị gật đầu chào anh.
“Cậu mang túi đồ ăn bỏ vào tủ lạnh đi.” Anh lấy bìa hồ sơ đi vào thư phòng.
Lý Tống đi vào thấy Mộc Thanh ngồi trong phòng khách thì lịch sự chào hỏi rồi đi vào phòng bếp, sắp xếp đồ ăn bỏ vào tủ lạnh, xong việc anh ấy đi vào thư phòng. Mộc Thanh không có việc gì làm nên đi dạo xung quanh căn nhà, ngoài ban công có vài chậu hoa, có thuỷ tiên, thạch thảo, lan hồ điệp…anh cũng thích trồng hoa sao? Cô nhìn trên tầng cũng có vài chậu hoa đung đưa nên tò mò đi lên xem, hai bên vách tường có vài chậu hoa đỗ quyên hồng, đỏ, vàng treo lủng lẳng bên trên trông thật đẹp mắt, bên góc cửa sổ có một cây dương cầm màu trắng, cô rất bất ngờ vì từ hoa đến đàn đều giống sở thích của mình. Cô đi đến đưa tay sờ sờ vào phím đàn, cảm hứng dạt dào nên ngồi xuống đặt hai tay lên đánh bài “Endless Love” (*)
(*) Endless Love (tình yêu vĩnh cửu) là bài hát trong một bộ phim nổi tiếng tên là Thần Thoại . “Hãy tin ta, chân tình này không thay đổi, nghìn năm chờ đợi có lời hẹn ước của ta, bất luận có trải qua bao nhiêu mùa đông lạnh giá, ta quyết định không buông tay nàng.”
Giai điệu vừa cất lên cả căn nhà chìm trong không gian bay bổng, êm dịu. Thiên Bình và trợ lý Tống vừa mở cửa đi ra, đã bị tiếng đàn thu hút, Lý Tống đang muốn ra về nhưng vì bản nhạc được đánh quá hay quá xúc động nên cố tình nán lại, nhưng cảm nhận được ánh mắt lạnh băng trước mặt, anh đau khổ cúi đầu chào sếp rồi mở cửa đi về trong sự tiếc nuối.
Thiên Bình đi nhẹ lên tầng, cố gắng không phát ra tiếng động, anh nhìn cô gái nhỏ ngồi trước cây dương cầm, thả hồn theo từng tiếng nhạc, khiến anh thẩn thờ, chiếc đàn này anh mới mua cuối tuần trước, những chậu hoa này cũng vậy, anh chỉ nghĩ mua chúng vì chúng là sở thích đặc biệt của cô, cũng mong muốn có ngày nhìn thấy cô ngồi đây chơi từng phím nhạc, nhiều lần nghe tiếng đàn của cô nhưng chưa lần nào tận mắt trông thấy, mong muốn của anh lại đến nhanh như vậy, trong lòng thật hạnh phúc, cứ như vậy nhìn cô không chớp mắt.
Mộc Thanh đánh xong thì mới giật mình nhớ ra đây không phải nhà của mình, cô ngượng ngùng đứng lên quay nhìn thấy anh thì càng xấu hổ.
“Xin lỗi, em chỉ dạo một vòng, nhưng lên đây không tự chủ được nên đã đánh một bài khi chưa xin phép anh.”
Anh đi tới xoa đầu cô.
“Không sao, em đánh đàn hay lắm.”
“Cảm ơn.”
“Em thích những bản nhạc buồn như thế này?”
“Không phải chúng dễ đi sâu vào lòng người sao?” Cô nhìn anh hỏi ngược lại.
Anh gật đầu, bỗng dưng anh rất muốn ôm cô vào lòng, một cô bé mới 20 tuổi, sao cả tâm hồn lúc nào cũng luôn mang theo sự cô đơn tĩnh mịch thế này.
Mộc Thanh ở lại hai ngày rồi về nhà, những ngày này Thiên Bình chăm sóc cô rất tốt, tự nấu ăn cho cô, còn không đến công ty mà làm việc tại nhà, hôm sau cô sẽ cùng Tố Tố ra miền Bắc dự đám cưới của anh Tú Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.