Chương 16: Chuyến Từ Thiện (1)
Posy
13/06/2023
Ăn tối cùng bố mẹ xong, Mộc Thanh lên phòng lấy vali ra thu xếp một ít hành lý chuẩn bị cho chuyến đi từ thiện vào sáng sớm ngày mai, xem đi xem lại thấy đã đầy đủ, cô kéo vali bỏ vào một góc.
Cốc…cốc… gõ cửa hai tiếng, mẹ Mộc mở cửa bước vào.
“Con chuẩn bị xong chưa? Đây là ít thuốc và kem bôi chống muỗi, con mang theo khi cần có dùng, vùng cao nhiều muỗi lắm, lại xa xôi.”
“Cảm ơn mẹ, con cũng có chuẩn bị một ít rồi, nhưng để con đem thêm nếu ai cần thì con đưa họ cũng tốt.”
“Sau chuyến đi này, nghỉ ngơi thư giãn một chút, dạo này mẹ thấy con gầy quá, bố mẹ dẫn con ra ngoài chơi một chuyến.”
“Tính sau đi mẹ, về con còn phải đi đám cưới anh Tú Minh, xong việc cũng đến tết tới nơi rồi.” Cô ôm mẹ làm nũng.
Mẹ xoa đầu con gái than thở.
“Sau này bớt ôm việc vào người, còn đi học đã bận rộn như này rồi, ra trường không biết còn bận rộn ra sao nữa.”
“Dạ, con biết rồi mẹ, thôi mẹ đi ngủ đi, mẹ ngủ ngon.”
“Con cũng ngủ sớm đi, nhớ điện thoại cho bố mẹ thường xuyên, ngủ ngon.”
Sau khi mẹ đi về phòng, cô cũng tắt điện đi ngủ, 5h sáng hôm sau cô thức dậy chuẩn bị xong xuôi kéo vali hành lý xuống dưới lầu, mọi người hẹn nhau 6h xuất phát nên bây giờ cô đến trường là vừa kịp lúc.
Ra khỏi cổng đang đợi tài xế thì đối diện một chiếc xe chạy ra, dừng bên cạnh cô, cửa xe từ từ hạ xuống.
“Lên xe đi.” Thiên Bình cất tiếng nói từ bên trong xe.
“Không cần đâu, còn sớm như vậy em không làm phiền anh, tài xế chở em đi được rồi.” Cô khá bối rối, không nghỉ gặp anh sớm như vậy.
“Không phiền, dù sao cũng tiện đường, nhanh lên kẻo trễ.”
Mộc Thanh bất đắc dĩ lên xe, cô lấy điện thoại báo tin cho tài xế không cần chở cô đi nữa, ngồi lên xe cô nhìn ra cửa sổ, không nói chuyện.
“Vài ngày tới công việc thu xếp ổn thoã, anh lên đó một chuyến.” Thiên Bình đột nhiên lên tiếng trong bầu không khi gượng gạo.
“Anh bận công việc như vậy, bọn em có thể sắp xếp công việc ổn thoã mà, đã liên hệ trường học và cán bộ thôn, họ rất nhiệt tình.”
“Ừ, dạo này trông em có vẻ gầy đi.”
“Hơi bận rộn nên lười ăn, xong đợt này sẽ bình thường lại thôi.”
“Ừ.” Anh không nói thêm gì nữa, đi được nửa đường anh ghé vào một tiệm phở.
“Ăn sáng trước rồi mình đi tiếp nhé.” Hai người cùng đi vào, bởi vì còn sớm nên quán chưa có khách, món ăn được đưa lên nhanh, một quán ăn bình dân nhưng sạch sẽ, món phở gia truyền đặc biệt ngon, ăn xong hai người tiếp tục đi, tới trường vừa đúng 6h sáng, mọi người đã đến đầy đủ, chuẩn bị lên xe, cô quay sang cảm ơn anh rồi mở cửa xuống xe, Thiên Bình kéo tay cô lại nói.
“Có gì thì gọi cho anh.”
Cô gật đầu rồi rút tay lại, bước ra ngoài, lên xe Tố Tố kéo cô ngồi cùng.
“Ai đấy, hôm bữa triển lãm tính hỏi cậu rồi mà loay hoay lại quên mất.”
“Anh trai.”
“Anh trai? Nhưng cậu là con một mà, không phải các ông anh bà con của cậu cũng có vợ con, định cư bên nước ngoài hết rồi sao? Mau khai thật cho mình?”
“Đâu phải ruột thịt mới là anh trai, có nhiều trường hợp không máu mũ vẫn là anh trai em gái tốt còn gì, cậu nhiều chuyện thật đấy, mà chị Linh tới chưa? Mình không thấy?”
“Haiz, chị ấy bị trai che mờ mắt rồi, nhìn dãy trước mà xem, mình còn đang tính ôm đùi thần tượng mà chị ấy lại tranh trước một chân, chịu nổi không chứ?”
Cô ngước mắt lên nhìn thì thấy Tú Linh đang ngồi cạnh Đoàn Hạo, lúc nãy lên cửa sau nên cô không thấy, cô mỉm cười nói.
“Cậu phải như chị ấy thì may ra mới có cửa với thần tượng, thấy không? Thích là nhích ngay, cứ toàn nói mà không hành động như cậu thì làm được gì?”
“Cậu thì hay rồi, ngồi ngay trong xe nam thần còn nhận anh trai, ít ra mình còn dám thừa nhận mình thích đấy.”
Mộc Thanh im lặng một lát, nói lảng sang chuyện khác.
“Lần trước anh Gia Khôi mua hơn mười bức tranh, hẹn cuối tuần này anh ấy đi công tác về thì giao qua, cậu đi đi, mình chỉ giúp được bao nhiêu đó thôi.”
“Ôi, yêu cậu chết được, cảm ơn cục cưng của chị, moah…” Cô ấy ôm hôn cô mấy phát lên mặt.
Chuyến đi hơn 8 tiếng đồng hồ nên mọi người ngủ gà ngủ gật, trong lúc mơ màng Tú Linh ngã đầu lên vai Đoàn Hạo, anh đang xem điện thoại bỗng đơ người, quay đầu nhìn sang cô gái nhỏ đang dựa vào vai anh ngủ đến chảy cái nước miếng, anh cười nhạt, lấy khăn lau đi rồi ngồi im cho cô ngủ, sợ đánh thức cô nên anh cũng không đẩy cô ra.
Đến nơi thì cũng khoảng 3h chiều, đón tiếp mọi người là một nhóm cán bộ và thầy cô trong thôn, xung quanh một vài người dân hiếu kì cũng đến nhìn, mọi người được sắp xếp ở một nhà nghỉ nhỏ đầu xóm, nhà nghỉ sơ xài so với mọi người, nhưng đã là tốt nhất ở đây rồi, Mộc Thanh, Tú Linh và Tố Tố ở chung một phòng, mọi người trở về phòng nghỉ ngơi ăn uống, ngày mai chính thức bắt tay vào công việc khảo sát và lên kế hoạch, sẽ chia thành hai nhóm, một là theo cán bộ lên nhà dân, hai là theo giáo viên đến trường học.
Cốc…cốc… gõ cửa hai tiếng, mẹ Mộc mở cửa bước vào.
“Con chuẩn bị xong chưa? Đây là ít thuốc và kem bôi chống muỗi, con mang theo khi cần có dùng, vùng cao nhiều muỗi lắm, lại xa xôi.”
“Cảm ơn mẹ, con cũng có chuẩn bị một ít rồi, nhưng để con đem thêm nếu ai cần thì con đưa họ cũng tốt.”
“Sau chuyến đi này, nghỉ ngơi thư giãn một chút, dạo này mẹ thấy con gầy quá, bố mẹ dẫn con ra ngoài chơi một chuyến.”
“Tính sau đi mẹ, về con còn phải đi đám cưới anh Tú Minh, xong việc cũng đến tết tới nơi rồi.” Cô ôm mẹ làm nũng.
Mẹ xoa đầu con gái than thở.
“Sau này bớt ôm việc vào người, còn đi học đã bận rộn như này rồi, ra trường không biết còn bận rộn ra sao nữa.”
“Dạ, con biết rồi mẹ, thôi mẹ đi ngủ đi, mẹ ngủ ngon.”
“Con cũng ngủ sớm đi, nhớ điện thoại cho bố mẹ thường xuyên, ngủ ngon.”
Sau khi mẹ đi về phòng, cô cũng tắt điện đi ngủ, 5h sáng hôm sau cô thức dậy chuẩn bị xong xuôi kéo vali hành lý xuống dưới lầu, mọi người hẹn nhau 6h xuất phát nên bây giờ cô đến trường là vừa kịp lúc.
Ra khỏi cổng đang đợi tài xế thì đối diện một chiếc xe chạy ra, dừng bên cạnh cô, cửa xe từ từ hạ xuống.
“Lên xe đi.” Thiên Bình cất tiếng nói từ bên trong xe.
“Không cần đâu, còn sớm như vậy em không làm phiền anh, tài xế chở em đi được rồi.” Cô khá bối rối, không nghỉ gặp anh sớm như vậy.
“Không phiền, dù sao cũng tiện đường, nhanh lên kẻo trễ.”
Mộc Thanh bất đắc dĩ lên xe, cô lấy điện thoại báo tin cho tài xế không cần chở cô đi nữa, ngồi lên xe cô nhìn ra cửa sổ, không nói chuyện.
“Vài ngày tới công việc thu xếp ổn thoã, anh lên đó một chuyến.” Thiên Bình đột nhiên lên tiếng trong bầu không khi gượng gạo.
“Anh bận công việc như vậy, bọn em có thể sắp xếp công việc ổn thoã mà, đã liên hệ trường học và cán bộ thôn, họ rất nhiệt tình.”
“Ừ, dạo này trông em có vẻ gầy đi.”
“Hơi bận rộn nên lười ăn, xong đợt này sẽ bình thường lại thôi.”
“Ừ.” Anh không nói thêm gì nữa, đi được nửa đường anh ghé vào một tiệm phở.
“Ăn sáng trước rồi mình đi tiếp nhé.” Hai người cùng đi vào, bởi vì còn sớm nên quán chưa có khách, món ăn được đưa lên nhanh, một quán ăn bình dân nhưng sạch sẽ, món phở gia truyền đặc biệt ngon, ăn xong hai người tiếp tục đi, tới trường vừa đúng 6h sáng, mọi người đã đến đầy đủ, chuẩn bị lên xe, cô quay sang cảm ơn anh rồi mở cửa xuống xe, Thiên Bình kéo tay cô lại nói.
“Có gì thì gọi cho anh.”
Cô gật đầu rồi rút tay lại, bước ra ngoài, lên xe Tố Tố kéo cô ngồi cùng.
“Ai đấy, hôm bữa triển lãm tính hỏi cậu rồi mà loay hoay lại quên mất.”
“Anh trai.”
“Anh trai? Nhưng cậu là con một mà, không phải các ông anh bà con của cậu cũng có vợ con, định cư bên nước ngoài hết rồi sao? Mau khai thật cho mình?”
“Đâu phải ruột thịt mới là anh trai, có nhiều trường hợp không máu mũ vẫn là anh trai em gái tốt còn gì, cậu nhiều chuyện thật đấy, mà chị Linh tới chưa? Mình không thấy?”
“Haiz, chị ấy bị trai che mờ mắt rồi, nhìn dãy trước mà xem, mình còn đang tính ôm đùi thần tượng mà chị ấy lại tranh trước một chân, chịu nổi không chứ?”
Cô ngước mắt lên nhìn thì thấy Tú Linh đang ngồi cạnh Đoàn Hạo, lúc nãy lên cửa sau nên cô không thấy, cô mỉm cười nói.
“Cậu phải như chị ấy thì may ra mới có cửa với thần tượng, thấy không? Thích là nhích ngay, cứ toàn nói mà không hành động như cậu thì làm được gì?”
“Cậu thì hay rồi, ngồi ngay trong xe nam thần còn nhận anh trai, ít ra mình còn dám thừa nhận mình thích đấy.”
Mộc Thanh im lặng một lát, nói lảng sang chuyện khác.
“Lần trước anh Gia Khôi mua hơn mười bức tranh, hẹn cuối tuần này anh ấy đi công tác về thì giao qua, cậu đi đi, mình chỉ giúp được bao nhiêu đó thôi.”
“Ôi, yêu cậu chết được, cảm ơn cục cưng của chị, moah…” Cô ấy ôm hôn cô mấy phát lên mặt.
Chuyến đi hơn 8 tiếng đồng hồ nên mọi người ngủ gà ngủ gật, trong lúc mơ màng Tú Linh ngã đầu lên vai Đoàn Hạo, anh đang xem điện thoại bỗng đơ người, quay đầu nhìn sang cô gái nhỏ đang dựa vào vai anh ngủ đến chảy cái nước miếng, anh cười nhạt, lấy khăn lau đi rồi ngồi im cho cô ngủ, sợ đánh thức cô nên anh cũng không đẩy cô ra.
Đến nơi thì cũng khoảng 3h chiều, đón tiếp mọi người là một nhóm cán bộ và thầy cô trong thôn, xung quanh một vài người dân hiếu kì cũng đến nhìn, mọi người được sắp xếp ở một nhà nghỉ nhỏ đầu xóm, nhà nghỉ sơ xài so với mọi người, nhưng đã là tốt nhất ở đây rồi, Mộc Thanh, Tú Linh và Tố Tố ở chung một phòng, mọi người trở về phòng nghỉ ngơi ăn uống, ngày mai chính thức bắt tay vào công việc khảo sát và lên kế hoạch, sẽ chia thành hai nhóm, một là theo cán bộ lên nhà dân, hai là theo giáo viên đến trường học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.