Chương 11: Kế Hoạch Tác Hợp
Posy
13/06/2023
Lần thứ hai bố mẹ Chu và bố mẹ Mộc có chuyến du lịch cùng nhau, lần đầu tiên cũng đã hơn hai mươi năm, trước khi mẹ Mộc có thai, lần đó bà có chuyến lưu diễn Châu Âu, nên hai gia đình cùng hẹn nhau đi du lịch, sau này họ ở xa nhau, công việc lại khác nhau nên không có nhiều thời gian cho những chuyến đi như thế này nữa. Sau khi ăn sáng xong, bốn người để đồ lại khách sạn, chỉ mang theo một ít hành lý, cùng nhau xuất phát theo đoàn lên đỉnh núi, trên đó có những homestay giành cho khách du lịch ở lại để sáng hôm sau được săn mây, ngắm mặt trời mọc. Đi được nửa đường thì mẹ Chu không đi nổi nữa.
"Nghỉ một lát, tôi không đi nổi nữa rồi."
"Em cũng cảm thấy mệt, chúng ta nghỉ lát rồi đi tiếp.”
Hai người đàn ông nhìn hai người vợ của mình cười lắc đầu.
"Sau này sẽ dẫn hai người ra ngoài thường xuyên hơn, vẫn chưa già mà thể lực đã kém như vậy rồi." Bố Chu cười nói, bố Mộc cũng gật đầu đồng ý, họ tuy đã lớn tuổi nhưng do được huấn luyện mấy chục năm trong quân đội nên thể lực vẫn còn rất tốt, leo một ngọn núi thì không thấm tháp vào đâu.
"Thanh Tú này, lần sau chúng ta dẫn hai đứa nhỏ theo cùng, thằng Bình nhà chị quanh năm suốt tháng chỉ biết cắm đầu vào công việc, chả biết đi đây đó như bạn bè cùng trang lứa."
"Vâng, em cũng nghĩ vậy, con bé nhà em cũng chỉ biết vẽ tranh, có đi đâu cùng đi một mình, em nói mãi mới chịu theo bố mẹ đi chơi vài lần, cứ như thế này, vài năm tới không biết làm sao có bạn trai nữa."
Hai người phụ nữ còn đang than thở về hai đứa con của mình, còn hai người đàn ông thì không bận tâm mấy, họ đi xung quanh ngắm cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp, nghỉ ngơi tầm 20 phút thì mọi người lại tiếp tục đi, hơn 40 phút sau thì cũng đã tới nơi.
Mọi người chọn thuê một homestay có hai phòng ngủ, một phòng khách, trước sân có bộ bàn ghế, ngồi đây có thể trực tiếp nhìn cảnh mặt trời mọc, buổi tối họ cùng nhau nướng thịt, ăn uống xong thì đi dạo xung quanh, mẹ Mộc chụp rất nhiều ảnh gửi cho con gái.
5h sáng hôm sau, mọi người cùng nhau thức dậy, ngồi bàn trước sân đợi mặt trời mọc, lúc mặt trời mọc bố Mộc dùng máy chụp hình chụp lại khoảng khắc này, ông sẽ đem về cho con gái vẽ.
"Thanh Thanh mà có ở đây, con bé vẽ lại khoảnh khắc này có khi còn đẹp hơn ảnh chúng ta chụp nữa." Mẹ Chu cảm thán, bà rất yêu thích cô bé này.
"Đợi con bé hết bận, em sẽ dẫn nó lên đây."
"Em thấy Thiên Bình nhà chị thế nào?"
"Sao chị lại hỏi vậy? Thằng bé toàn diện về mọi mặt ấy, không có gì để chê cả."
"Vậy em nghĩ sao nêu hai đứa quen nhau? Chị chỉ mong có đứa con dâu như Thanh Thanh, thật xinh đẹp ngoan ngoãn lại giỏi giang, có con dâu như vậy thì tuổi già của chúng ta không cần phải suy nghĩ nhiều nữa.”
"Thiên Bình là chàng trai tốt, mắt nhìn người của nó cũng sẽ tốt thôi, chị không cần phải lo lắng."
"Nó thì chỉ biết công việc, mắt nhìn người lại chả ra sao, mấy năm trước quen một con bé không ra gì, từ đó tới bây giờ chả thấy kết giao bạn gái gì nữa, chị còn đang lo lắng." Mẹ Chu thở dài.
"Em cầu còn không được đây, do nó chưa gặp được đúng người thôi, chứ thằng bé tốt như vây, nếu hai đứa quen nhau thì em cũng rất yên tâm, có điều em thấy bọn chúng dường như chỉ xem nhau như anh em, chúng ta thích thì thích vậy nhưng cũng không can thiệp vào được."
Bố Mộc mỉm cười nói.
"Bọn trẻ còn nhỏ, hai người xót ruột gì chứ? Thanh Thanh còn đi học, Thiên Bình cũng còn trẻ lắm, duyên tới tránh không được, không cần gấp, bọn chúng tự biết nhìn nhận."
Bố Chu cũng đồng ý.
"Không phải trước kia hai người bọn tôi cũng hơn 30 mới cưới hai bà đó sao, chúng nó còn có công việc, có đam mê của mình, không phải vội, đừng tạo áp lực cho chúng, nếu chúng thích nhau tự ắc tìm đến nhau, không cần chúng ta nhúng tay vào."
"Hai ông thì biết cái gì, tôi chỉ sợ thằng con trai của ông bị con hồ ly tinh nào xỏ mũi dắt đi tiếp thôi, IQ cao để làm gì, mà EQ thì thấp dưới mức âm, mắt nhìn người tệ hại thế không biết, có chúng ta xúc tác vào chúng nó mới nhanh nhận ra tình cảm giành cho nhau, đợi vào nó chắc tôi già khụ rồi cũng không được bồng cháu, không nói nhiều, chuyện này cứ để tôi và Thanh Tú giải quyết, hai ông đừng can dự vào, kẻo hỏng việc lớn."
"Được...được...theo ấy hai bà hết bọn tôi không có ý kiến." Vậy là bốn người nhìn nhau cười, dường như đã giải quyết được một chuyện lớn.
"Hắc...xì..." Mộc Thanh ngày nay nhảy mũi vài lần, cô nghỉ rằng mình bị cảm rồi, hoàn toàn không biết mình là mục tiêu của người lớn của hai gia đình đem ra bàn tán, chỉ còn một tuần nữa là diễn ra triển lãm, cô còn một tác phẩm đang hoàn thiện, và cố gắng xong xuôi trong hai ngày tới. Cô đã có vài cuộc triển lãm nhưng do lần này liên quan đến chuyến từ thiện trực tiếp nên cô khá hồi hộp, chỉ mong mọi chuyện diễn ra suôn sẻ theo đúng kế hoạch.
"Nghỉ một lát, tôi không đi nổi nữa rồi."
"Em cũng cảm thấy mệt, chúng ta nghỉ lát rồi đi tiếp.”
Hai người đàn ông nhìn hai người vợ của mình cười lắc đầu.
"Sau này sẽ dẫn hai người ra ngoài thường xuyên hơn, vẫn chưa già mà thể lực đã kém như vậy rồi." Bố Chu cười nói, bố Mộc cũng gật đầu đồng ý, họ tuy đã lớn tuổi nhưng do được huấn luyện mấy chục năm trong quân đội nên thể lực vẫn còn rất tốt, leo một ngọn núi thì không thấm tháp vào đâu.
"Thanh Tú này, lần sau chúng ta dẫn hai đứa nhỏ theo cùng, thằng Bình nhà chị quanh năm suốt tháng chỉ biết cắm đầu vào công việc, chả biết đi đây đó như bạn bè cùng trang lứa."
"Vâng, em cũng nghĩ vậy, con bé nhà em cũng chỉ biết vẽ tranh, có đi đâu cùng đi một mình, em nói mãi mới chịu theo bố mẹ đi chơi vài lần, cứ như thế này, vài năm tới không biết làm sao có bạn trai nữa."
Hai người phụ nữ còn đang than thở về hai đứa con của mình, còn hai người đàn ông thì không bận tâm mấy, họ đi xung quanh ngắm cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp, nghỉ ngơi tầm 20 phút thì mọi người lại tiếp tục đi, hơn 40 phút sau thì cũng đã tới nơi.
Mọi người chọn thuê một homestay có hai phòng ngủ, một phòng khách, trước sân có bộ bàn ghế, ngồi đây có thể trực tiếp nhìn cảnh mặt trời mọc, buổi tối họ cùng nhau nướng thịt, ăn uống xong thì đi dạo xung quanh, mẹ Mộc chụp rất nhiều ảnh gửi cho con gái.
5h sáng hôm sau, mọi người cùng nhau thức dậy, ngồi bàn trước sân đợi mặt trời mọc, lúc mặt trời mọc bố Mộc dùng máy chụp hình chụp lại khoảng khắc này, ông sẽ đem về cho con gái vẽ.
"Thanh Thanh mà có ở đây, con bé vẽ lại khoảnh khắc này có khi còn đẹp hơn ảnh chúng ta chụp nữa." Mẹ Chu cảm thán, bà rất yêu thích cô bé này.
"Đợi con bé hết bận, em sẽ dẫn nó lên đây."
"Em thấy Thiên Bình nhà chị thế nào?"
"Sao chị lại hỏi vậy? Thằng bé toàn diện về mọi mặt ấy, không có gì để chê cả."
"Vậy em nghĩ sao nêu hai đứa quen nhau? Chị chỉ mong có đứa con dâu như Thanh Thanh, thật xinh đẹp ngoan ngoãn lại giỏi giang, có con dâu như vậy thì tuổi già của chúng ta không cần phải suy nghĩ nhiều nữa.”
"Thiên Bình là chàng trai tốt, mắt nhìn người của nó cũng sẽ tốt thôi, chị không cần phải lo lắng."
"Nó thì chỉ biết công việc, mắt nhìn người lại chả ra sao, mấy năm trước quen một con bé không ra gì, từ đó tới bây giờ chả thấy kết giao bạn gái gì nữa, chị còn đang lo lắng." Mẹ Chu thở dài.
"Em cầu còn không được đây, do nó chưa gặp được đúng người thôi, chứ thằng bé tốt như vây, nếu hai đứa quen nhau thì em cũng rất yên tâm, có điều em thấy bọn chúng dường như chỉ xem nhau như anh em, chúng ta thích thì thích vậy nhưng cũng không can thiệp vào được."
Bố Mộc mỉm cười nói.
"Bọn trẻ còn nhỏ, hai người xót ruột gì chứ? Thanh Thanh còn đi học, Thiên Bình cũng còn trẻ lắm, duyên tới tránh không được, không cần gấp, bọn chúng tự biết nhìn nhận."
Bố Chu cũng đồng ý.
"Không phải trước kia hai người bọn tôi cũng hơn 30 mới cưới hai bà đó sao, chúng nó còn có công việc, có đam mê của mình, không phải vội, đừng tạo áp lực cho chúng, nếu chúng thích nhau tự ắc tìm đến nhau, không cần chúng ta nhúng tay vào."
"Hai ông thì biết cái gì, tôi chỉ sợ thằng con trai của ông bị con hồ ly tinh nào xỏ mũi dắt đi tiếp thôi, IQ cao để làm gì, mà EQ thì thấp dưới mức âm, mắt nhìn người tệ hại thế không biết, có chúng ta xúc tác vào chúng nó mới nhanh nhận ra tình cảm giành cho nhau, đợi vào nó chắc tôi già khụ rồi cũng không được bồng cháu, không nói nhiều, chuyện này cứ để tôi và Thanh Tú giải quyết, hai ông đừng can dự vào, kẻo hỏng việc lớn."
"Được...được...theo ấy hai bà hết bọn tôi không có ý kiến." Vậy là bốn người nhìn nhau cười, dường như đã giải quyết được một chuyện lớn.
"Hắc...xì..." Mộc Thanh ngày nay nhảy mũi vài lần, cô nghỉ rằng mình bị cảm rồi, hoàn toàn không biết mình là mục tiêu của người lớn của hai gia đình đem ra bàn tán, chỉ còn một tuần nữa là diễn ra triển lãm, cô còn một tác phẩm đang hoàn thiện, và cố gắng xong xuôi trong hai ngày tới. Cô đã có vài cuộc triển lãm nhưng do lần này liên quan đến chuyến từ thiện trực tiếp nên cô khá hồi hộp, chỉ mong mọi chuyện diễn ra suôn sẻ theo đúng kế hoạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.