Chương 11: Á Lịch Khắc Tư.
Nhất Bút Thư
17/04/2013
Phát hiện sự liên hệ kỳ diệu tồn tại giữa đạo thuật và ma pháp, Duy Khắc Lai Ân lại càng hứng thú vô cùng, lập tức thí nghiệm kết hợp ‘Ngự Thủy Chân Quyết’ cùng ‘Ngự Thổ Chân Quyết’ với những ma pháp mới học được ngày hôm qua.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, ngày hôm nay Duy Khắc Lai Ân hoàn toàn trầm mê trong niềm vui thú khi nghiên cứu đạo thuật cùng ma pháp, ngay cả lúc ăn trưa, một tay hắn vừa chơi đùa với ma pháp, một tay gắp thức ăn bỏ vào miệng.
Nói tới đây phải nói đến chỗ tốt của pháp quyết tu đạo!
Cho dù là cửu cấp ma pháp sư bình thường, cả ngày không ngừng ngưng tụ rồi tiêu tán sơ cấp ma pháp hỏa cầu thuật, tinh thần lực của họ cũng không đủ để sử dụng. Bởi vì không có khảo nghiệm qua, cấp bậc tinh thần lực cụ thể của Duy Khắc Lai Ân là bao nhiêu hắn cũng không biết, bất quá hắn có thể cảm giác được mình và Lô Bản Đạt pháp sư còn có chênh lệch không nhỏ, vì vậy tối đa cũng chỉ có tinh thần lực của nhị cấp ma pháp sư.
Nhưng mà sau khi tu luyện đạo pháp, nguyên tố thân hòa lực của Duy Khắc Lai Ân vô cùng cường hãn, vì thế khống chế ma pháp nguyên tố cũng tiết kiệm được rất nhiều tinh thần lực. Hơn nữa, ‘Đạo Nguyên Tâm Kinh’ có khả năng khôi phục tinh thần lực cực mạnh, như thế sự tiêu hao đối với Duy Khắc Lai Ân mà nói cũng không khó tiếp nhận.
Cả ngày thí nghiệm ma pháp, Duy Khắc Lai Ân chỉ hơi hơi mệt, bước đi vẫn vững vàng như người bình thường.
Tu luyện ‘Đạo Nguyên Tâm Kinh’ cả đêm, sáng sớm hôm sau tinh thần Duy Khắc Lai Ân tỉnh táo trở lại, trực tiếp đi đến chỗ Lô Bản Đạt pháp sư.
Mặc dù Lô Bản Đạt chỉ là một ngũ cấp ma pháp sư nho nhỏ, sở học ma pháp cũng không nhiều, nghiên cứu ma pháp cũng không tính là tinh thâm, nhưng là dưới tình huống chỉ có một sự lựa chọn duy nhất, Duy Khắc Lai Ân cũng đành chấp nhận. Mà mục tiêu hôm nay của hắn chính là tranh thủ học xong tất cả ma pháp Lô Bản Đạt biết!
Kết quả này ở trong mắt Duy Khắc Lai Ân là chuyện đương nhiên, tuy vậy trong mắt mọi người xung quanh lại là kinh thế hãi tục.
Nhất là Lô Bản Đạt, trơ mắt nhìn kiến thức ma pháp mình nghiên cứu trong mấy chục năm, cư nhiên bị một thiếu niên mười bảy tuổi trong vòng hai ngày đào móc không còn gì, mùi vị trong lòng hắn không có cách nào hình dung được. Đến cuối cùng Lô Bản Đạt không thỏa mãn được yêu cầu của Duy Khắc Lai Ân, thậm chí phải kể ra một vài kỳ văn dị sự của ma pháp hắn nghe được lúc còn học tập ma pháp, Duy Khắc Lai Ân mới chịu buông tha.
Hai ngày nay Duy Khắc Lai Ân học được mấy tổ hợp ma pháp, cùng với một vài kiến thức chế luyện ma pháp quyển trục và ma pháp trang bị, tuy nhiên những tri thức này còn quá nông cạn. Lại dùng thời gian hai ngày, hắn đã đem những ma pháp này nghiền ngẫm thông suốt, hơn nữa kết hợp ‘Huyền Tiêu Đạo Lục’, sáng chế ra phương thức công kích hợp nhất giữa đạo thuật và ma pháp.
Uy lực của phương thức công kích kiểu mới này không cần phải bàn cãi, quan trọng nhất là bề ngoài cùng ma pháp giống nhau như đúc, địch nhân nếu không biết nhất định sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Chẳng qua lúc này, Duy Khắc Lai Ân càng mong đợi đối với kiến thức ma pháp cao thâm. Nếu như có thể nhận thức càng nhiều kiến thức ma pháp, hắn có thể sáng tạo ra càng nhiều ma pháp kiểu mới, có điều ở Tạp Lai quốc hiển nhiên không thể nào tiếp xúc đến những thứ này, chỉ có chờ Tạp Lai quốc ổn định lại, mới quyết định được.
Mấy ngày qua, từ trên xuống dưới gia tộc Bố Lai Ni Khắc đều bận rộn, trên mặt tất cả người hầu tràn đầy vui sướng, bởi vì sắp tới chính là sinh nhật mười bảy tuổi của đại thiếu gia luôn luôn cao quý, phong độ nhất trong suy nghĩ của họ. Tuy vậy Mã Đặc Sâm cũng biết Duy Khắc Lai Ân đang nghiên cứu ma pháp nên không cho bất kỳ ai tới quấy rầy hắn.
Chạng vạng tối, Duy Khắc Lai Ân hưng phấn duỗi lưng một cái, từ trong lầu các của mình đi ra ngoài. Trên mặt hắn lộ ra nụ cười, nhìn khắp nơi trong phủ đâu đâu cũng trang trí ăn mừng, cảm xúc trong lòng khẽ động.
“Ha ha, năm đó đại thọ ba trăm tuổi của ta ở Huyền Tiêu phái, vô luận là chánh đạo hay ma môn ở Tu Chân Giới cũng phái ra vô số đại nhân vật dẫm chân một cái là đại địa chấn động. Lúc ấy cả sơn môn cũng bị sư phụ và các vị trưởng lão hợp sức dùng lực tạo ra một mảng tiên giới khí tượng, hình thức bên ngoài so sánh với những thứ này hoành tráng hơn không biết bao nhiêu lần. Thế nhưng ta cũng chỉ cảm thấy cao hứng, không hề cảm thấy xúc động, cùng với tâm trạng bây giờ khác biệt rất lớn.” Duy Khắc Lai Ân tinh tế phân tích mỗi tia biến hóa của nội tâm, muốn hiểu rõ bản tâm của mình.
Con đường tu đạo dài thăm thẳm, trên đường tràn đầy vô số mê hoặc và trắc trở, không cẩn thận thì kết quả chính là hồn phi phách tán. Mặc dù hiện tại Duy Khắc Lai Ân đã đi qua một lần, nhưng mà hắn không dám buông lỏng chút nào. Hắn biết mối nguy hiểm nhất bây giờ không phải đến từ bên ngoài mà là những ý nghĩ xằng bậy trong lòng, đó là lý do bất kỳ lúc nào hắn cũng giữ trạng thái bản thân luôn luôn tỉnh táo, không để cho bất kỳ tâm ma nào ngăn cản mình tu hành.
Cảm xúc vừa động ở trong lòng vô cùng xa lạ trong kiếp trước, có lẽ nó được sinh ra vì sự quan tâm của thân tình.
Kiếp trước, những lão quái vật sống lâu hơn trăm tuổi tồn tại không ít, bọn họ đã từng trải qua đại thọ ba bốn thậm chí là năm trăm tuổi, nhưng cũng không gây oanh động như đại thọ của mình, nguyên nhân chính là những người đó không có thực lực như bản thân mình. Hoặc giả, nói là đại hội chúc thọ, thuần túy là vì thực lực của hắn mà tiến hành. Nhưng tiệc sinh nhật lần thứ mười bảy này được tổ chức vì chính hắn, cho dù bản thân không có thực lực mạnh, Mã Đặc Sâm công tước vẫn cử hành một yến tiệc chúc mừng to lớn.
Cũng là bởi vì điểm khác nhau ấy, trong lòng Duy Khắc Lai Ân mới sinh ra cảm giác xúc động, đây là điều mà hắn chưa từng thể nghiệm trong kiếp trước.
“Không biết gia gia có bận bịu cái gì không, hôm trước người không phải muốn kiểm tra thực lực của mình sao? Vừa lúc mình cũng muốn tìm ai đó thể nghiệm uy lực ma pháp, nắm chắc thời gian thi triển ma pháp về sau này, có đại kiếm sư tới thử sức đúng là một lựa chọn không sai.” Trong lòng vừa nghĩ như vậy, Duy Khắc Lai Ân liền đi tìm Mã Đặc Sâm công tước.
Mới đi được không xa, chỉ thấy phía trước có một thiếu niên tóc nâu anh tuấn đang đi tới. Gương mặt thiếu niên hơi gầy, đường nét trên mặt vừa cương vừa nhu làm cho khí chất của thiếu niên thêm phần ổn trọng.
Nhìn thấy Duy Khắc Lai Ân, nhãn tình thiếu niên kia lập tức sáng lên, chạy tới hai bước, trong miệng đã hô lớn: “Ca ca, huynh ra ngoài rồi à, nửa tháng rồi đệ chẳng thấy huynh đâu cả!”
Thiếu niên này đúng là đệ đệ duy nhất của Duy Khắc Lai Ân, năm nay mười lăm tuổi, đã là một vị tam cấp kiếm sư. Đồng thời, hắn còn đang ở trong tuổi thực lực tăng trưởng nhanh chóng, đoán chừng không đến mấy năm, gia tộc Bố Lai Ni Khắc lại xuất hiện thêm một đại kiếm sư.
“Là Á Lịch Khắc Tư hả, đệ đang đi đâu thế, bây giờ là lúc ăn cơm rồi mà.” Duy Khắc Lai Ân cười nói.
Á Lịch Khắc Tư dường như không có nghe Duy Khắc Lai Ân nói, thần thần bí bí nhìn xem xung quanh, xác định bên cạnh không có bất kỳ ai mới lôi kéo tay Duy Khắc Lai Ân, nhẹ giọng hỏi: “Ca ca, đệ nghe gia gia nói huynh đã trở thành ma pháp sư rồi, hơn nữa thoáng cái đã học được rất nhiều ma pháp, rất là lợi hại. Nhưng mà gia gia không cho đệ nói cho kẻ khác biết, nói là đến lúc đó muốn gây kinh ngạc cho tất cả mọi người!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.