Chương 56: Chiến Thắng Trở Về.
Nhất Bút Thư
17/04/2013
Chẳng qua hoàn cảnh xấu như vậy cũng không có kéo dài bao lâu, không tới nửa phần chung, hai ngàn người đã áp sát trận hình của đối phương, lúc này cung tiễn thủ do sợ ném chuột vỡ đồ, ngộ thương người của mình liền rối rít ngừng công kích.
Giờ phút này Cổ Qua tức giận đến sôi cả máu, vốn dĩ ý định của hắn là để cho hai ngàn địch nhân này chôn cùng đội quân của mình, lại không nghĩ tới rằng sau khi đợt loạn tiễn quét qua, năm ngàn người của mình chỉ còn lại khoảng một ngàn nhưng đối phương lại có thể tránh được mà không hề tỏ ra bối rối!
Lại càng không muốn nhắc đến tám ngàn trọng giáp binh, bọn họ căn bản là không đuổi kịp đội ngũ của Duy Khắc Lai Ân, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương thay đồi phương hướng, đánh giết thẳng đến quân trận của mình.
Quan sát thấy địch nhân mặc dù chỉ có hai ngàn, nhưng mà lực chiến đấu lại cường đại vượt quá dự liệu của mình, hơn nữa độ linh hoạt của trận pháp càng làm cho người ta cảm thán mãi không thôi, trong lòng Cổ Qua liền toát ra một hơi lãnh khí.
“Mau cho người kiềm chế bọn chúng, chúng chỉ có hai ngàn người, tuyệt đối không phải là đối thủ của chúng ta, chỉ cần quấn lấy cũng đủ làm cho bọn chúng mệt chết!” Cổ Qua tướng quân chợt quát một tiếng, liên tục điều động quân đội, bắt đầu ra lệnh cho tinh binh tiến hành vây quét đội ngũ của Duy Khắc Lai Ân.
Ở phía tiền phương vốn là đang công thành, nhưng bởi vì Duy Khắc Lai Ân chỉ huy quân đội dũng mãnh gia nhập chiến trường, làm đảo loạn trận thế quân địch, Cổ Qua lại càng phải hiệu lệnh đại lương binh lực đi vây khốn Duy Khắc Lai Ân. Cứ như vậy, lực lượng công thành ở tiền phương càng lúc càng mỏng, dần dần bị quân đội phòng thủ thành Khoa Mỗ Lạc chiếm thế thượng phong.
Mắt thấy không có cách nào tập trung đầy đủ binh lực để công thành, Cổ Qua cắn răng một cái, ra lệnh cho tất cả mọi người rút về, hợp lực tiêu diệt hết hai ngàn địch nhân đáng sợ kia.
Ngay khi quân đội công thành của Cổ Tư Mông công quốc rút lui được một khoảng cách nhất định, bên trong thành Khoa Mỗ Lạc liền bắn ra một quả ma pháp pháo, có điều lần này lại là màu xanh biếc.
“Quân địch ngừng công thành rồi, nhiệm vụ đã hoàn thành, lập tức rút lui!” Duy Khắc Lai Ân thấy mục đích đã đạt được, hóa tinh kỳ phiên trong tay liên tục huy vũ, chỉ huy đội ngũ bắt đầu giết ra ngoài.
Bọn họ vốn không có xâm nhập sâu vào trận địa quân địch, hiện tại phá vòng vây thoát ra ngoài tự nhiên cũng không phải là việc khó, chỉ cần chưa đến mười phần chung đã phá trận, sau đó cả chi đội ngũ chỉnh đốn trận cước hướng về phía Lạc Nhật hải mà rút lui.
Hành động này làm cho Cổ Qua sửng sốt, thế nhưng vừa nghĩ đã hiểu được nguyên nhân, không khỏi nghiến răng nghiến lợi mắng: “Tạp Lai cẩu đáng hận! Rõ ràng là vì quấy nhiễu chúng ta công thành, bây giờ còn muốn chạy trốn, không có cửa đâu!”
Một bên triệu tập số kỵ binh còn lại, một bên thì để cho toàn bộ cung tiễn thủ xạ kích liên tiếp.
Hướng về thành Khoa Mỗ Lạc tự nhiên có trọng binh của mình vây khốn, đội du binh dũng mãnh(du: di động, một dạng như quân du kích, vừa đánh vừa chạy^^) cũng không chạy đi đâu được, chỉ cần gắt gao đuổi theo, nhất định là có thể giết chết bọn chúng! Lúc này Cổ Qua hạ lệnh không tiếp tục công thành nữa, hắn đem tất cả quân đội tản ra, tạo thành trận thế công kích hình quạt thật to, bao vây truy đuổi hai ngàn người đang chạy trốn ở đằng xa.
Công thành chiến thường thường phải đánh trong thời gian dài, hôm nay đã tiến hành một lần công kích, tiếp tục tấn công thì cho dù hạ được cửa thành thì trời cũng đã tối, chiến đấu trên đường phố vào ban đêm đối với bọn họ cực kỳ bất lợi. Hơn nữa để tiếp cận tường thành, phải tổn thất đại lượng binh lực, vì vậy tổ chức công thành vào lúc này hiển nhiên cũng không thích hợp. Huống chi sau lưng còn tồn tại một chi quân đội quấy rối, bọn họ chắc chắn là không có cách nào an tâm công thành, không bằng tiêu diệt đội ngũ quấy rối này trước, sau đó lại tùy ý mà công thành.
Chẳng những vậy, khi chứng kiến lực chiến đấu cường đại của đối phương, bây giờ Cổ Qua quyết định ‘đóng vững đánh chắc’, chỉ cho vây thành hình quạt từ xa, không để đối phương thoát ly tầm khống chế của mình, cũng không phái kỵ binh có tốc độ nhanh nhất đuổi bắt. Kỵ binh của bọn họ vốn không nhiều lắm, lúc nãy lại vừa tổn thất hai nghìn, bây giờ không thể chịu thêm tổn thất nữa, giữ lại kỵ binh chính là để phòng ngừa đối phương hành động bất ngờ, tới khi đó có thể ứng biến một cách nhanh chóng.
Hai ngàn người ở phía trước chạy trốn, phía sau có mười mấy vạn đại quân đuổi giết, tràng diện này giống như là thợ săn đi săn con mồi, nhìn thế nào thì hai ngàn người ở phía trước cũng không thoát khỏi vòng vây.
Điểm duy nhất khiến cho Cổ Qua buồn bực chính là theo thời gian trôi qua, tốc độ truy kích bên mình càng ngày càng chậm, nhưng tốc độ chạy trốn của đối phương không hề chậm lại một chút nào, khoảng cách của song phương mỗi lúc một xa.
Có điều Cổ Qua lại không nóng nảy, nhìn một mảng thủy sắc ở phương xa, trong lòng hắn lạnh lùng nghĩ: “Phía trước chính là Lạc Nhật hải rồi, xem các ngươi đến lúc đó chui vào đâu được nữa! Mặc dù tốc độ của các ngươi nhanh hơn chúng ta, cũng không thể thoát khỏi đại quân ta vây khốn!”
Ngay khi hắn đang nghĩ như vậy, thì thấy trong đội ngũ phía trước có một đạo ma pháp lam sắc bắn lên trời cao, việc này làm cho trong lòng hắn cảm thấy buồn bực: “Bọn chúng lại giở trò quỷ gì đây?”
Sau thời gian vài cái hô hấp, ở phương hướng Lạc Nhật hải cũng bắn lên một cái ma pháp lam sắc, nhìn khoảng cách thì quả thật là từ trong Lạc Nhật hải phát ra.
“Chẳng lẽ bọn họ có người tiếp ứng trên biển?” Trong lòng Cổ Qua cả kinh: “Không tốt, như thế chẳng lẽ cứ để bọn chúng chạy thoát sao?”
Chẳng qua giờ phút này cảm thấy thì đã muộn. Chờ hắn để kỵ binh nhanh chóng đuổi theo thì chỉ thấy trên bờ biển ném đầy binh khí cùng hộ giáp, còn trên biển là một mảnh đầu người đông nghịt đang bơi ra ngoài biển sâu.
Cổ Qua trầm mặc nhìn binh khí chất chồng trước mặt, cảm giác bực bội trong lòng đã đạt đến trình độ lớn nhất từ trước tới nay. Hắn liếc một cái là có thể nhìn ra, những binh khí trên mặt đất chẳng qua chỉ là binh khí bình thường thôi, cũng không phải là ma pháp vũ khí như hắn tưởng, tin tức kia làm cho hắn không ngăn được nỗi sợ hãi trong lòng.
Có thể khẳng định một điều là, Tạp Lai quốc tuyệt đối không có hai ngàn lôi hệ ma kiếm sĩ, mới vừa rồi trong chiến đấu cũng không phát hiện trong đội ngũ có ma pháp sư, hiện tại nguyên nhân về binh khí cũng bị loại bỏ, vậy chỉ còn lại một khả năng ----- những người này được thần linh gia trì lôi điện ma pháp!
Chuyện như vậy đã vượt khỏi phạm vi mà Cổ Qua có thể định đoạt, cho nên trước hết hắn phải nhanh chóng đem kết quả trận chiến báo cho Tháp Nặc Địch đại công tước.
Có thể nói, kết quả trận chiến này đã được Duy Khắc Lai Ân dự liệu từ trước rồi, ban đầu hắn để cho Tác Luân triệu tập hai ngàn binh lính tinh nhuệ tinh thông thủy tính, cũng đã lên kế hoạch để chạy trốn từ trên biển. Bởi vì trên Á Đặc Tây đại lục không hề coi trọng đại dương, vì thế cũng không có thủy quân, dĩ nhiên là bị Duy Khắc Lai Ân nhìn trúng chỗ sơ hở trong đó.
Ở trên biển đã có người tiếp ứng, Duy Khắc Lai Ân mang theo hai ngàn tinh binh vòng một vòng lớn ở trên biển, rồi trở lại thành Khoa Mỗ Lạc.
Mặc dù là trong thời điểm chiến tranh nhưng lần này trở về thành làm cho bọn họ được hưởng những nghi thức hoan nghênh đầy long trọng, hai ngàn binh lính giống như hai ngàn anh hùng được mọi người vây quanh, đi về phía quảng trường mừng công, nơi này đã sớm giết heo thịt dê, khắp nơi đều rộn rã một mảng không khí vui mừng.
“Ha ha, Huyền Tiêu Thiên Tôn ở trên cao, không nghĩ tới hai ngàn người chúng ta lần này đánh lén hậu phương quân địch lại có thể ép đối phương buông bỏ việc công thành, thần kỳ nhất là toàn bộ hai ngàn người của phe ta đều trở về rồi, không một ai chết trận, đây quả thực là kỳ tích a!” Lúc này trên mặt Tác Luân đầy hồng quang, lôi kéo Duy Khắc Lai Ân mà không nghĩ đến việc buông tay ra: “Cháu nhanh nói cho thúc biết một chút, các ngươi rút là làm sao làm được thế? Thúc thật sự là không thể tưởng tượng nổi, hai ngàn người tại sao có thể ép hơn mười vạn quân địch buông tha việc công thành, khi vừa bắt đầu thúc còn tưởng rằng các ngươi không về được nữa chứ!”
Duy Khắc Lai Ân cũng không cảm thấy chuyện này có gì khó khăn, hắn biết tất cả đều nằm trong kế hoạch của mình, bất quá hắn cũng không đành lòng dội nước lã vào lúc Tác Luân đang cao hứng, liền cười nói: “Thúc không cần phải gấp như vậy đâu, để cháu đi tìm mấy người biết ăn nói kể lại cho người nghe. Hiện giờ đợt công thành đầu tiên của Cổ Tư Mông công quốc mới vừa kết thúc, hay là chúng ta nắm chắc thời gian cứu chữa những người bị thương, để lâu sẽ không tốt đâu.”
Vừa nói, Duy Khắc Lai Ân tìm mấy binh sĩ lanh lợi, bình thường có tài ăn nói, để cho bọn họ kể lại quá trình chiến đấu, mà chình hắn thì đi xem xét các binh sĩ bị thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.