Chương 18: Hai Trận Quyết Đấu.
Nhất Bút Thư
17/04/2013
“Ngươi, ngươi, ngươi… Đây là ngươi đang khiêu chiến với ta sao? Ngươi đại biểu nguyên soái lệnh của gia tộc Bố Lai Ni Khắc quyết đấu với ta sao?” Ngay lúc những thực khách còn đang ngây người, làm người trong cuộc Mục Thác bá tước đã tức giận đứng lên, ngón tay run run chỉ vào Duy Khắc Lai Ân quát lớn.
“Chỉ bằng vào ngươi mà cũng mơ tưởng đến nguyên soái lệnh à? Bản thân ta đúng là đã quên mất, nếu bàn về số lượng đại kiếm sư, thì phe của ngươi nhiều hơn gia tộc Bố Lai Ni Khắc chúng ta, thì ra đây là chỗ dựa để ngươi tranh đoạt chức nguyên soái của Tạp Lai quốc à!” Duy Khắc Lai Ân giống như mất đi lý trí, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ba ngày sau, ta và ngươi tiến hành quyết đấu sinh tử, ta phải lấy máu của ngươi rửa sạch sự vũ nhục mà ngươi mang đến cho gia tộc Bố Lai Ni Khắc! Nửa tháng sau, thành viên gia tộc Bố Lai Ni Khắc và các ngươi sử dụng phương thức đoàn chiến, đánh một trận phân thắng bại, ai thắng thì kẻ đó chấp chưởng nguyên soái lệnh!”
Vừa nói Duy Khắc Lai Ân quay đầu nói với quốc vương bệ hạ: “Bệ hạ, hiện nay ngoại trừ gia tộc của Mục Thác bá tước có thực lực tương đương với gia tộc Bố Lai Ni Khắc chúng thần, những gia tộc khác đều thua kém xa, không biết phương pháp định đoạt người nắm giữ nguyên soái lệnh như vậy, bệ hạ có cảm thấy hài lòng hay không?”
“Cái này…” Từ khi Mục Thác bá tước ngắt lời Duy Khắc Lai Ân cho đến lúc Duy Khắc Lai Ân vỗ bàn, bất quá chỉ diễn ra trong chớp mắt, thế nhưng không khí bữa tiệc liền đột ngột thay đổi, tạo thành kết quả thủy hỏa bất tương dung, nhất thời quốc vương bệ hạ cũng do dự không biết làm sao cho phải.
Lại nói tiếp, quốc vương bệ hạ không hề muốn tiêu diệt gia tộc Bố Lai Ni Khắc chút nào, chẳng qua là hắn cảm thấy uy danh gia tộc Bố Lai Ni Khắc quá lớn, mỗi lần đại chiến cách nhau mười năm với Cổ Tư Mông công quốc, phần lớn đều là gia tộc Bố Lai Ni Khắc suất binh chống cự. Vì vậy dần dần, tiếng tăm gia tộc Bố Lai Ni Khắc lên như diều gặp gió, thậm chí trong lòng bình dân còn vượt qua vương thất, điều này làm cho vương thất lo sợ bất an, sợ rằng bỗng nhiên có một ngày gia tộc Bố Lai Ni Khắc mang lòng phản nghịch, trực tiếp giết vào hoàng cung chiếm lấy ngôi báu.
Mà gia tộc Bố Lai Ni Khắc thật sự vô cùng quan trọng với Tạp Lai quốc, có thể nói mất đi gia tộc Bố Lai Ni Khắc thì không thể ngăn cản được đại quân Cổ Tư Mông công quốc, cuối cùng sẽ rơi vào cảnh nước mất nhà tan. Bởi vậy quốc vương bệ hạ cũng chỉ có thể chấp nhận danh vọng của thần tử cao hơn mình, đồng thời cầu khẩn gia tộc Bố Lai Ni Khắc không có ý nghĩ làm nghịch thần mưu quyền đoạt vị.
Mãi đến khi Mục Thác bá tước xuất hiện, quốc vương bệ hạ rút cục cũng tìm thấy hy vọng ngăn cản gia tộc Bố Lai Ni Khắc, bởi vì cái Mục Thác bá tước tu luyện là ‘Liệt Phong Đấu Khí’, rõ ràng lợi hại hơn ‘Hổ Khiếu Quyết’ của gia tộc Bố Lai Ni Khắc, chỉ cần mình cất nhắc Mục Thác bá tước, sau đó để cho hai nhà này thay phiên chấp chưởng nguyên soái lệnh, qua đó làm suy yếu danh tiếng gia tộc Bố Lai Ni Khắc.
Hơn nữa gia tộc Bố Lai Ni Khắc chưa từng suy yếu như bây giờ, hắn chính là nhìn trúng điểm này mới viện đủ lý do để đưa Mục Thác lên chức nguyên soái, chờ uy danh Mục Thác bá tước lên càng cao, dĩ nhiên gia tộc Bố Lai Duy Khắc là ngày một yếu đi. Rồi sau đó hắn tiếp tục luân phiên đưa hai gia tộc thượng vị, dùng cách này khống chế không để cả hai phe phát triển vượt qua vương thất, với lại có hai gia tộc quân đội thực lực cường đại, biên cảnh Tạp Lai quốc tất nhiên là càng thêm bền chắc.
Nhưng mà hiện tại, Duy Khắc Lai Ân đề xuất biện pháp hỗn chiến để phân định thắng thua, tình huống đã phát triển vượt ra khỏi dự liệu của quốc vương bệ hạ lúc trước. Chẳng những vậy gia tộc Bố Lai Ni Khắc chỉ còn bốn thành viên, trong đó Á Lịch Khắc Tư chỉ là tam cấp kiếm sư, Duy Khắc Lai Ân nghe nói là ma pháp sư không biết ma pháp. Nhìn qua thực lực Mục Thác bá tước, bản thân hắn là bát cấp đại kiếm sư, hai nhi tử thất cấp đại kiếm sư, bốn nhi tử còn lại cũng có thực lực đại kiếm sư, cộng thêm lợi thế về công pháp so với gia tộc Bố Lai Ni Khắc.
Hai đội ngũ chênh lệch này chỉ cần người hơi có chút đầu óc, rất dễ dàng phán đoán ra kết cục cuối cùng, nhất định là gia tộc Bố Lai Ni Khắc bị tiêu diệt, ngay cả quân số của phe Mục Thác bá tước cũng không bị tổn thất.
Nghe được những lời kia của Duy Khắc Lai Ân, mọi người xung quanh không nhịn được mà thét lên kinh hãi, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía sắc mặt quốc vương bệ hạ, chờ hắn ra quyết định cuối cùng.
Mã Đặc Sâm lại càng gấp đến độ há hốc miệng, đang muốn nói cái gì đó thì đúng lúc này Duy Khắc Lai Ân truyền âm tới: “Gia gia yên tâm, cơn tức giận của cháu là giả bộ đấy, mục đích chính là để ép buộc bệ hạ đồng ý điều kiện cháu đưa ra. Hiện giờ cháu không thể nào giải thích cặn kẽ cho người được, gia gia cứ việc đáp ứng chuyện đó đi, cháu đã có sách lược ứng đối vẹn toàn rồi.”
Mã Đặc Sâm vốn tưởng rằng Duy Khắc Lai Ân lửa giận công tâm, không lựa lời nên mới nói như vậy, chỉ là nghe được thanh âm bình thản không có bất kỳ cảm xúc ba động nào ở bên trong của Duy Khắc Lai Ân truyền tới, khiến trong lòng hắn cực kỳ kinh ngạc, hắn chưa bao giờ biết Duy Khắc Lai Ân còn có loại bản lĩnh diễn trò này.
Mã Đặc Sâm không biết Duy Khắc Lai Ân dùng phương pháp gì để truyền âm cho hắn, thế nhưng thử nghĩ đến những bản lĩnh ly kỳ cổ quái trong truyền thuyết của ma pháp sư, cùng với thủ đoạn thi pháp thiên biến vạn hóa tối hôm qua, Mã Đặc Sâm cảm thấy có thể tin vào lời nói của Duy Khắc Lai Ân.
“Ta chắc chắn là điên rồi, vậy mà lại cho rằng bốn người chúng ta có biện pháp đánh thắng bảy người bọn Mục Thác chứ.” Mã Đặc Sâm cười khổ, lý trí của hắn thật sự không thể nào tiếp nhận cục diện đó, ấy vậy mà trực giác trực giác nói cho hắn biết rằng hắn nên đặt niềm tin vào Duy Khắc Lai Ân.
Ngay sau khi lớn tiếng thở dốc một hơi, thần sắc Mã Đặc Sâm mang vài phần bén nhọn: “Nếu Mục Thác bá tước muốn nắm giữ nguyên soái lệnh, căn cứ lệ cũ là phải tỉ thí thực lực gia tộc, thì gia tộc Bố Lai Ni Khắc chúng ta chưa bao giờ sợ khiêu chiến! Bệ hạ, mới vừa rồi ngài cũng nói muốn dựa theo lệ cũ chọn lựa người chấp chưởng nguyên soái lệnh, như vậy cứ lấy phương thức hỗn chiến gia tộc đánh một trận phân định thắng bại! Hiện tại đã có gia tộc Bố Lai Ni Khắc chúng thần và Mục Thác bá tước hai nhà, những gia tộc khác không có khả năng báo danh tham gia!”
Không hổ là nguyên soái một nước, Duy Khắc Lai Ân còn muốn xin bệ hạ chấp nhận, Mã Đặc Sâm vừa lên tiếng đã mượn lời hắn nói…, mang chuyện này ấn định xuống, điều cần thương lượng bây giờ không phải là chiến hay không chiến, mà là vấn đề ai đến ứng chiến.
“Như thế thì không tốt lắm? Trẫm xem không bằng đơn đả độc đấu, ba trận thắng hai, vậy thì có thể giảm bớt những thương vong không đáng có.” Quốc vương bệ hạ thì ra đang tính toán thiệt hơn, thương vong do đơn đả độc đấu kịch liệt so với quần đấu thì vẫn thấp hơn a. Với lại gia tộc Bố Lai Ni Khắc chỉ có Mã Đặc Sâm cùng Tác Luân có thực lực mạnh, hai người khác bất quá chỉ là hai đứa trẻ, ba trận thắng hai đối với Mục Thác bá tước cũng hết sức có lợi, mình cũng đạt được mục đích làm suy yếu gia tộc Bố Lai Ni Khắc.
“Bệ hạ, nếu dùng chỉnh thể thực lực gia tộc quyết định quyền sở hữu nguyên soái lệnh, hay là hỗn chiến tốt hơn, chẳng những thế gia tộc Bố Lai Ni Khắc nếu nêu lên điều kiện này, tất nhiên là hết sức có lòng tin, thần nguyện ý lãnh giáo một chút bản lĩnh của gia tộc Bố Lai Ni Khắc!” Mục Thác cũng nhận ra đây là một cơ hội to lớn đối với hắn, vì vậy cũng ở một bên châm ngòi thổi lửa.
Tác Lạp Địch suy tư một lát, cũng nói: “Nếu song phương đã đáp ứng, thần thấy chuyện này cũng không thành vần đề, chỉ cần lúc song phương động thủ chỉ điểm đến là dừng, liền tránh được những thương vong vô nghĩa.”
Quốc vương bệ hạ đau cả đầu, hắn không nghĩ tới sự tình lại phát triển thành như vậy, hơn nữa việc tranh đoạt nguyên soái lệnh là hắn đề cập đến đầu tiên, muốn rút lời thì cũng không tìm được lý do thích hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.