Chương 4: Nguy Cơ Của Gia Tộc.
Nhất Bút Thư
17/04/2013
“Qua vài ngày nữa là sinh nhật thứ mười bảy của cháu phải không?” Mã Đặc Sâm nhẹ giọng hỏi.
“Đúng vậy gia gia, năm ngày sau là sinh nhật thứ mười bảy của cháu.” Duy Khắc Lai Ân đáp.
Mã Đặc Sâm ngẩng đầu lên, không biết là cố tình hay vô ý, ánh mắt của hắn dừng lại ở bức họa trên tường vài giây, lúc này mới thấp giọng thở dài nói: “Lần trước đại chiến cùng Cổ Tư Mông công quốc đã cách đây gần mười sáu năm rồi, tình hình gần đây lại có điểm không được đúng lắm a.”
Duy Khắc Lai Ân nhíu mày lại: “Làm sao vậy ạ, Cổ Tư Mông công quốc lại chuẩn bị dụng binh với quốc gia chúng ta sao?”
Tuy rằng Tạp Lai quốc chỉ là một tiểu quốc nhỏ bé, nhưng thường xuyên có kẻ thèm thuồng nhìn vào, ví dụ như nước láng giềng duy nhất của họ ----- Cổ Tư Mông công quốc. Trong khoảng một trăm năm gần đây, cứ mỗi mười năm đều xua quân tấn công tạo thành một hồi đại chiến, khi chưa chiếm được Tạp Lai quốc thì sẽ không bỏ qua. Hơn mười năm thời gian, vừa đủ để đào tạo tân binh thay thế những binh sĩ đã chết trong cuộc chiến lúc trước.
“Dựa trên lệ thường, thế hệ những người trẻ tuổi của Cổ Tư Mông công quốc cũng đã tới tuổi gia nhập chiến trường rồi, quốc gia chúng ta cũng phải sớm chuẩn bị sẵn sàng, chẳng qua cho tới bây giờ còn chưa phát hiện ra được dấu hiệu cụ thể nào cả.” Mã Đặc Sâm gõ gõ bàn nói.
Duy Khắc Lai Ân khẽ cau mày: “Vậy gia gia vừa rồi có nói tình hình có chút không đúng là sao vậy ạ?”
“Ngắn thì mười năm, lâu thì hai mươi năm, chúng ta lại đại chiến cùng Cổ Tư Mông công quốc, bởi vậy sau mỗi cuộc chiến khoảng mười năm, quốc gia chúng ta sẽ tiến hành tuyển cử Nguyên Soái, nhằm chuẩn bị đối phó trận chiến sắp tới.” Ngón tay Mã Đặc Sâm gõ gõ bàn, nhìn Duy Khắc Lai Ân thật sâu, ngữ khí trầm thấp nói: “Mà lần đại chiến trước cách đây đã mười ba năm rồi!”
“Lẽ nào, chuyện làm gia gia lo lắng chính là việc tuyển cử Nguyên Soái lần này sao?” Duy Khắc Lai Ân hỏi, đây quả thật là một vấn đề nan giải.
Khẽ thở dài, Mã Đặc Sâm chậm rãi nói: “Ba năm trước đây, bệ hạ đã bắt đầu nhắc nhở ta phải xem trọng việc tuyển Nguyên Soái lần này, ta từng trải qua cuộc chiến lần trước, cả hai bên đều tổn thất thảm trọng, vì lý do chúng ta cùng Cổ Tư Mông công quốc đều chưa khôi phục được nên việc này đã kéo dài ba năm rồi. Chỉ là cuối cùng cũng phải đến lúc lựa chọn rồi.”
“Ân, việc này đúng là không nên kéo dài nữa, Nguyên Soái mới được tuyển cũng cần thời gian huấn luyện binh lính chuẩn bị ứng chiến, việc này nên làm càng sớm càng tốt.” Duy Khắc Lai Ân nhìn Mã Đặc Sâm hỏi: “Gia gia đáng lẽ không cần phải lo lắng về chuyện này mới phải chứ? Chẳng lẽ là còn có nguyên nhân khác sao?”
“Trận đại chiến mười ba năm trước, là cuộc chiến thảm liệt nhất trong cuộc đời ta, toàn bộ gia tộc Bố Lai Ni Khắc chúng ta đều ra trận, khó khăn lắm mới ngăn cản được đợt tấn công điên cuồng kia của Cổ Tư Mông công quốc.” Ánh mắt Mã Đặc Sâm lại nhìn về bức họa trên bức tường trong thư phòng, trong khóe mắt mơ hồ có giọt lệ chớp động.
Dừng lại một chút, lúc tiếp tục mở miệng, giọng nói Mã Đặc Sâm có chút nghẹn ngào: “Trận chiến này, thành viên gia tộc Bố Lai Ni Khắc chúng ta toàn bộ hy sinh, chỉ có ta và Tác Luân thúc thúc của cháu còn sống, lúc này gia tộc chúng ta cũng đối mặt với thời kỳ nguy hiểm nhất.”
Duy Khắc Lai Ân im lặng không nói gì, khi đó hắn mới có bốn tuổi nhưng vẫn nhớ rõ những việc năm đó. Trận chiến ấy không chỉ có phụ mẫu mình chết trận, thậm chí toàn bộ các thúc thúc bá bá đều máu đổ sa trường, chỉ còn gia gia và Tác Luân thúc thúc kiên trì tới cùng. Cũng trong trận chiến ấy, Tác Luân thúc thúc bị thương nặng, mất đi khả năng sinh con.
Bức họa được treo trong thư phòng chính là vẽ lại những thành viên trong gia tộc hy sinh trong cuộc chiến năm xưa, trong đó có một bộ là phụ mẫu của Duy Khắc Lai Ân.
Tới đời Duy Khắc Lai Ân, gia tộc Bố Lai Ni Khắc chỉ còn sót lại hai huynh đệ Duy Khắc Lai Ân và Á Lịch Khắc Tư, một gia tộc thế tập công tước to lớn như vậy giống như một cái cây bị lung lay trong gió sắp sụp đổ, bất kì lúc nào cũng có thể bị chôn vùi trong dòng lũ lịch sử. Có thể nói, hy vọng của gia tộc bây giờ đều đặt trên người hai huynh đệ bọn họ! Mà người làm ca ca, trách nhiệm cùng kỳ vọng đặt trên vai Duy Khắc Lai Ân lại càng nặng nề thêm, nhất là sau khi phát hiện hắn có được thiên phú tu luyện trời ban.
“Gia tộc Bố Lai Ni Khắc chúng ta tuy được xưng tụng là Nguyên Soái thế gia, nhưng đối với việc nắm giữ binh quyền Nguyên Soái kỳ thực cũng không chú ý lắm. Mấy năm gần đây ta phát hiện Tái Nhân gia tộc lại chuẩn bị rục rịch, giống như muốn gây bất lợi cho gia tộc ta, mà thái độ của bệ hạ lại có chút mập mờ, việc này nếu xử lý không tốt sẽ trở thành kiếp nạn thứ hai của gia tộc a!” Khuôn mặt luôn luôn cương nghị của Mã Đặc Sâm mang vài phần buồn khổ.
Duy Khắc Lai Ân nhướng mày. “Chuyện này chắc là không thể nào đâu, chúng ta cùng gia tộc Tái Nhân đều là hai đại thế tập công tước của Tạp Lai quốc, một chủ quản quân sự, một chấp chưởng nội chính, là hai cánh tay đắc lực không thể thiếu của hoàng thất. Tuy rằng gia tộc chúng ta hiện nay có chút yếu nhược, thế nhưng uy vọng của gia tộc vẫn còn, những cuộc xâm lược cuồn cuộn không dứt của Cổ Tư Mông công quốc còn cần chúng ta đi ngăn cản, chẳng lẽ hoàng thất cùng gia tộc Tái Nhân đều không nhìn ra được sao?”
“Ha ha, trước đây bởi vì tuổi cháu còn nhỏ, lại phải tập trung tu luyện, có rất nhiều chuyện ta chưa từng nói cho cháu biết. Nhưng mà cháu cần phải tin tưởng ở gia gia, tuy rằng ta không biết gia tộc Tái Nhân sẽ giở trò gì, nhưng mà ta tin chắc bọn chúng có thể đối phó với chúng ta, thậm chí là hạ sát thủ!” Sắc mặt Mã Đặc Sâm băng hàn: “Ta gọi cháu đến đây, thiết nghĩ nhân lúc mọi chuyện còn chưa phát sinh, để cháu mang theo Á Lịch Khắc Tư rời khỏi Tạp Lai quốc, đi được càng xa càng tốt!”
“Cái gì, sự tình đã nghiêm trọng đến mức này rồi sao?” Trong lòng Duy Khắc Lai Ân cả kinh, vội vàng nói: “Đợt tấn công của Cổ Tư Mông công quốc luôn luôn do gia tộc ta chống đỡ, lẽ nào người của gia tộc Tái Nhân không nghĩ tới điểm này sao? Không lẽ bệ hạ lại để mặc cho bọn họ làm xằng làm bậy sao?”
Nét cười khổ trên mặt Mã Đặc Sâm ngày càng đậm: “Mấy năm gần đây, Mục Thác bá tước đã có thực lực bát cấp đại kiếm sư, hơn nữa hai nhi tử của hắn cũng có thực lực thất cấp đại kiếm sư, ngoài ra trong gia tộc của hắn còn có mấy người có thực lực đại kiếm sư. Tuy rằng hiện tại ta và Tác Luân thúc thúc của ngươi vẫn được công nhận là đệ nhất cao thủ của Tạp Lai quốc nhưng luận về vũ lực của gia tộc thì so với Mục Thác bá tước kém hơn rất nhiều. Theo kết quả bí mật điều tra của ta, Mục Thác bá tước và gia tộc Tái Nhân có quan hệ mật thiết, chỉ sợ bọn họ đã có đủ can đảm liên hợp động thủ với chúng ta.”
“Mục Thác bá tước? Đó không phải là người mới gia nhập Tạp Lai quốc mấy chục năm gần đây, bằng vào quân công mới được phong tước phải không ạ? Cháu nghe nói khi đó bệ hạ cho rằng lý lịch của hắn không rõ ràng, nhờ gia gia chiếu cố mới có thể lên được chức vị bá tước, lẽ nào Mục Thác bá tước không biết cảm kích mà còn cùng người đối nghịch?” Duy Khắc Lai Ân có điểm không tin, hỏi ngược lại.
“Ha ha, tuy rằng Tạp Lai quốc chỉ là một tiểu quốc, thế nhưng trước mặt lợi ích thì ai cũng giống nhau cả thôi. Lúc trước Mục Thác lập được quân công cũng không nhỏ, hơn nữa cái hắn tu luyện chính là ‘Liệt Phong Đấu Khí’ so với đấu khí gia truyền ‘Hổ Khiếu Quyết’ của gia tộc ta càng lợi hại hơn, lúc trước ta cũng muốn mượn sức hắn ngăn cản cuộc tấn công của Cổ Tư Mông công quốc. Chỉ là không nghĩ tới, Mục Thác lại liên thủ cùng gia tộc Tái Nhân, bệ hạ hình như cũng có ý định làm suy yếu thế lực gia tộc ta.” Mã Đặc Sâm lắc đầu nói: “Hiện tại điều bọn chúng lo lắng nhất là binh quyền đang ở trong tay chúng ta. Nếu như ta đoán không sai, lần này Mục Thác sẽ trở thành tân Nguyên Soái, ngày mà ta giao ra binh quyền chính là lúc bọn chúng đối phó với gia tộc ta.”
Duy Khắc Lai Ân quả thật không biết nói gì, trực hệ đệ tử của gia tộc Bố Lai Ni Khắc chỉ còn có bốn thành viên, trong đó gia gia Mã Đặc Sâm đã hơn sáu mươi tuổi, thúc thúc Tác Luân lại mất đi khả năng làm cha, chỉ còn lại bản thân hắn và đệ đệ Á Lịch Khắc Tư mới mười lăm tuổi. Nếu tình huống đúng như Mã Đặc Sâm nói, cái này đâu phải là làm suy yếu, mà chính là nhân cơ hội này tiêu diệt gia tộc Bố Lai Ni Khắc a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.