Chương 29: Tra Hỏi.(hạ)
Nhất Bút Thư
17/04/2013
“Nguyên soái, ngài đã tới!” Thấy Mã Đặc Sâm, gia tướng bên trong lập tức đứng dậy hành lễ.
“Ân, hắn có thú nhận gì không?” Mã Đặc Sâm thản nhiên hỏi.
Sắc mặt mấy vị gia tướng tối sầm lại, nhìn nhau mấy lần với cảm giác không tốt, một người trong số bọn họ trả lời: “Nguyên soái, miệng người này rất cứng rắn, bất luận chúng thuộc hạ hành hạ ra sao, đều không khai gì cả! Nhưng mà nguyên soái yên tâm, chỉ cần cho bọn thuộc hạ mấy ngày, chờ đến khi hắn mệt mỏi và đói khát thì cái gì cũng phải phun ra.”
Lúc này Duy Khắc Lai Ân đi tới trước mặt Tắc La bị trói trên hình trụ, bước vòng quanh hắn mấy vòng. Mặt Tắc La đầy máu me, màu da nguyên bản đã không còn thấy rõ, có điều ánh mắt vô cùng kiên nghị, xem ra đúng là loại xương cứng.
Đột nhiên Duy Khắc Lai Ân cười nhẹ: “Không biết ngươi có biết ta hay không?”
“Đại thiếu gia Duy Khắc Lai Ân của gia tộc Bố Lai Ni Khắc, thành Áo Khắc Lan có người nào mà không nhận ra ngươi chứ!” Tắc La hừ lạnh một tiếng.
“Vậy ngươi có thể nói cho ta biết, nửa đêm ngươi lẻn ra khỏi thành Áo Khắc Lan là định làm gì a?” Duy Khắc Lai Ân tiếp tục cười hỏi.
“Muốn từ miệng ta tra xét được chuyện gì ư, nằm mơ!” Tắc La hung hăng nhổ ra một búng máu, hô lớn.
Một vị gia tướng ở bên cạnh thúc một quyền vào bụng Tắc La, mở miệng quát: “Dám nói như vậy với thiếu gia chúng ta, ta xem ngươi đúng là cần phải ăn đòn mới chịu ngoan ngoãn mà!”
Trông thấy tên gia tướng kia tính vung quyền đánh tiếp, Duy Khắc Lai Ân đưa tay ngăn cản, đứng ở trước mặt Tắc La nói: “Bây giờ ta đứng ở trước mặt ngươi, không biết ngươi có cảm thấy kỳ quái hay không?”
Tắc La cẩn thận nhìn chằm chằm Duy Khắc Lai Ân trong chốc lát, cau mày không nói gì.
“Hiện tại đã qua buổi trưa, dựa theo kế hoạch của các ngươi, ta hẳn là đã bị giết chết trong cuộc quyết đấu với Tát Duy. Tuy nhiên giờ này ta vẫn an ổn đứng ở đây, chẳng lẽ ngươi không muốn hỏi vì sao à?”
Chứng kiến Tắc La im lặng không nói một lời, sắc mặt Duy Khắc Lai Ân nghiêm lại, lạnh lùng thốt: “Tắc La tiên sinh, ta tin rằng ngươi không phải là người ngu dốt, trong thời gian này có thể gặp ta, chắc ngươi phải nghĩ đến điểm gì chứ?”
Tắc La mạnh mẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt giống như dã thú nhìn chòng chọc vào Duy Khắc Lai Ân: “Tại sao ngươi lại biết tên của ta!”
Duy Khắc Lai Ân không chút yếu thế nhìn lại Tắc La, hỏi ngược lại hắn: “Ngươi cảm thấy ta làm thế nào mà biết được?”
“Hắn bán đứng ta, hắn cả gan bán đứng ta!” Trong nháy mắt trong lòng Tắc La tràn đầy tức giận, ánh mắt dường như có thể phun ra lửa.
“Đúng vậy, Mục Thác bá tước đã bán đứng ngươi rồi. Nga, hoặc là sau này chúng ta nên gọi hắn là Mạc Địch Ni bá tước mới phải.” Duy Khắc Lai Ân mìm cười để lộ ra một tin tức.
“Cái tên khốn kiếp phản bội quốc gia, hắn dám bán đứng ta, uổng công ta tín nhiệm hắn như vậy!” Tắc La nghiến răng kèn kẹt, hận không thể lập tức bắt lấy kẻ phản bội, nhai nát mỗi một miếng xương của hắn ra!
Đáng lẽ Tắc La đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải chết khi bị mang đến đây, cho dù mình bị bức cung tới chết cũng không thể để lộ kế hoạch của Tháp Nặc Địch đại công tước ra ngoài! Thế nhưng khi Duy Khắc Lai Ân, kẻ vốn phải tử chiến lại xuất hiện ở trước mặt hắn, hơn nữa thoáng cái liền gọi ra tên của mình, làm cho trong lòng Tắc La có cảm giác không ổn. Ngay cả tên thật của Mục Thác, Duy Khắc Lai Ân cũng biết rồi, như vậy nói cách khác kế hoạch của bọn họ đã hoàn toàn bị gia tộc Bố Lai Ni Khắc nắm giữ! Cái kế hoạch này rất ít người biết, mà người có khả năng để lộ bí mật nhất chính là Mục Thác, không có Mục Thác mật báo, gia tộc Bố Lai Ni Khắc tuyệt đối không thể sắp đặt sẵn cạm bẫy vây bắt mình ngay khi mình vừa ra khỏi thành. Chính vì vậy, giờ phút này Tắc La lựa chọn tin tưởng Duy Khắc Lai Ân.
Duy Khắc Lai Ân khẽ cười một tiếng: “Ha ha, tín nhiệm thì có ích lợi gì, lại không thể làm cơm ăn vào bụng. Quốc vương bệ hạ đã đồng ý, chỉ cần Mục Thác bá tước thật tâm đầu nhập vào, chúng ta sẽ bỏ qua tất cả những chuyện trước kia của hắn, với lại sau khi mọi chuyện thành công bệ hạ còn phong cho Mục Thác thành vị thế tập công tước thứ ba của Tạp Lai quốc!”
“Không thể nào! Tháp Nặc Địch đại công tước còn đồng ý cấp cho hắn một nửa lãnh thổ của Tạp Lai quốc, hắn không thể nào vì một tước vị thế tập công tước của Tạp Lai quốc mà phản bội chúng ta!” Mặc dù trong lòng Tắc La tức giận, nhưng hắn vẫn suy nghĩ cực kỳ rõ ràng.
“Với chút lợi ích như vậy tự nhiên là không lung lạc được hắn. Có điều bệ hạ đã quyết định để cho Mục Thác bá tước phối hợp, đến lúc đó nhất cử chiếm lĩnh lãnh địa của Tháp Nặc Địch đại công tước. Chẳng những vậy trong kế hoạch của bệ hạ, không chỉ có Tháp Nặc Địch đại công tước, lãnh địa của các đại công tước khác cũng có thể bởi vì Mục Thác bá tước phản bội mà chịu tổn thất. Cái bệ hạ cho hắn hơn xa so với Tháp Nặc Địch đại công tước.” Duy Khắc Lai Ân tiếp tục lừa gạt.
“Tên súc sinh, lại dám đánh loại chủ ý này lên quốc gia mình, trước kia tại sao ta không nhận ra lòng lang dạ sói của hắn chứ!” Nghe được lời Duy Khắc Lai Ân nói, đôi môi Tắc La run run.
“Ta hoàn toàn đồng ý với quan điểm của ngươi, Mục Thác quả thực là một tên súc sinh, hắn tưởng rằng hắn có thể ngồi ngang hàng với gia tộc Bố Lai Ni Khắc chúng ta sao! Gia tộc chúng ta đời đời thủ hộ Tạp Lai quốc, vô số tổ tiên vì bảo vệ Tạp Lai quốc mà hy sinh xương máu, mới đạt được địa vị như ngày hôm nay. Còn Mạc Địch Ni hắn có công lao gì đây, bất quá chỉ là một tên gian tế địch quốc phái tới rồi quy thuận chúng ta mà thôi, thế nhưng bệ hạ lại cho hắn hưởng đãi ngộ cao như vậy, gia tộc Bố Lai Ni Khắc chúng ta là người đầu tiên không phục!” Giọng nói Duy Khắc Lai Ân càng ngày càng nghiêm nghị, mang theo mùi vị căm phẫn.
“Cho nên, Tắc La tiên sinh, hiện tại chúng ta là bằng hữu bởi vì chúng ta có cùng địch nhân!” Giọng nói Duy Khắc Lai Ân trở nên chân thành tha thiết: “Nói đi, đem chuyện tình của Mạc Địch Ni nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi giải quyết cái tên súc sinh phản bội chủ nhân này!”
Tắc La cúi đầu trầm mặc hồi lâu, rồi hỏi: “Ta nói, ngươi sẽ thả ta đi phải không?”
“Nga, không, chắc chắn là không được rồi! Trong việc đối phó Mạc Địch Ni chúng ta là bằng hữu, nhưng một khi ngươi trở lại bên cạnh Tháp Nặc Địch đại công tước vậy ngươi chính là địch nhân của ta, mà ta thì không bao giờ bỏ qua cho địch nhân của mình.” Duy Khắc Lai Ân nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Vì lí do đó, bây giờ ngươi chỉ có hai sự lựa chọn: hoặc là trợ giúp ta tiêu diệt Mạc Địch Ni, như vậy không có sự giúp đỡ của hắn, Tháp Nặc Địch đại công tước sẽ không phải chịu tổn thất quá lớn: hoặc là ngươi cứ ngoan cố chống cự, đến cuối cùng bị chúng ta hành hạ chết, hiện giờ những chứng cứ xác thực gia tộc ta nắm giữ vẫn chưa đủ để đối phó Mạc Địch Ni, rút cục đành phải nhìn bệ hạ dựa theo kế hoạch của hắn, phá vỡ Cổ Tư Mông công quốc rồi sau đó phong cho hắn tước vị thế tập công tước.”
“Ngươi…” Tắc La tức giận hung hăng dán mắt vào Duy Khắc Lai Ân, trong lòng vạn phần không cam chịu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta cho ngươi tất cả thông tin về Mạc Địch Ni, ngươi thật sự có thể diệt trừ hắn?”
“Ta lấy danh nghĩa tổ tiên gia tộc Bố Lai Ni Khắc phát thệ, chỉ cần có đầy đủ căn cứ xác thực, ta nhất định sẽ giết chết hắn!” Duy Khắc Lai Ân hết sức trịnh trọng.
“Tốt, ta nói, ta đem tất cả các tin tức liên quan đến Mạc Địch Ni nói cho ngươi biết!” Tắc La cũng không chuẩn bị cách thoát thân, hắn chỉ nghĩ rằng tuyệt đối không thể để cho Mạc Địch Ni sống thêm ngày nào nữa, Mạc Địch Ni còn sống ngày nào thì sẽ mang phiền toái lớn cho Tháp Nặc Địch đại công tước.
Đám người Mã Đặc Sâm cùng Tác Luân ở bên cạnh lẳng lặng quan sát hết thảy, không khỏi liếc mắt qua lại, trên mặt hiện rõ ra mấy chữ: “Ta bái phục!”
Duy Khắc Lai Ân bằng mồm miệng khéo léo liên tục lừa gạt, một bên lập trường kiên định muốn giết chết đối phương, một bên làm cho hắn cam tâm tình nguyện khai hết toàn bộ trong khi nghiêm hình bức cung cỡ nào cũng không lộ ra nửa chữ, loại kỹ xảo bức cung này quả thật làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục! Hơn nữa, trong lòng Mã Đặc Sâm cùng Tác Luân đều hiểu, nếu chính mình ở trong tình cảnh của Tắc La, nhất định sẽ có lựa chọn giống như hắn, bởi vì lời nói của Duy Khắc Lai Ân thiên y vô phùng(không có kẽ hở), tìm không được bất kỳ lý do hoài nghi nào.
Trong lòng Mã Đặc Sâm không khỏi thở dài: “Thủ đoạn của tiểu tử Duy Khắc Lai Ân này thật sự quá nhiều đến nỗi không cách nào tưởng tượng nổi, không biết tương lai hắn sẽ trở thành dạng tồn tại gì đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.