Chương 99: Ác linh
Bại Gia Công Tử
13/05/2019
Tiêu Hạo suy nghĩ một chút vẫn nói ra suy đoán trong lòng cho cả nhóm
biết. Địch Lệ Diệp Na cũng cảm thấy có gì đó không đúng, bây giờ nghe
Tiêu Hạo nói cũng để ý.
“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy có điểm bất thường. Mọi người có để ý là nhóm chúng ta dường như từ nãy đến giờ đều đi theo một vòng rồi trở lại vị trí cũ không?”
Nhóm người như có điều suy nghĩ mà cũng gật đầu, nam thanh niên khó chịu hừ một tiếng không cho là đúng.
“Nói bậy nói bạ, chúng ta nãy giờ vẫn đi thẳng về phía trước, làm gì có khả năng lọt vào huyễn trận như thằng này nói. Nó một cái Luyện Khí kỳ yếu gà thì biết cái gì mà khoác lác.”
“Lưu Viễn Sơn, ông im ngay cho tôi.”
Địch Lệ Diệp Na có chút không vui vì Lâm Viễn Sơn không chịu đoàn kết cùng nhóm mà hay chỉ trích người khác nên quát lên.
“Ông đây không im đấy, rõ ràng nhiệm vụ này cả nhóm chỉ có thằng này là Luyện Khí kỳ, đi vào chỉ tổ thêm gánh nặng chứ làm được cái tích sự gì đâu.”
“Viễn Sơn, ông làm vậy cũng có phần hơi quá rồi.”
“Chúng ta cùng một đội thì nên lắng nghe ý kiến lẫn nhau mà cùng hợp tác giải quyết tình huống chứ không phải phán xét lung tung như ông.”
Chu Yến cùng người thanh niên còn lại cũng mở miệng, Lưu Viễn Sơn không phản bác được mà hừ một tiếng không nói thêm gì.
Tiêu Hạo đối với cái nhìn của người khác chả thèm để ý, chỉ cần không gây sự lên đầu Hạo ca là tốt rồi, nếu dám đụng vào thì cam đoan mày không sống qua mấy phút.
Trong mắt lóe lên một tia sát ý rất nhanh rồi biến mất, Tiêu Hạo dùng phá vọng chi nhãn muốn nhìn thấu tình huống hiện tại.
Khi chỉ nhìn thấy một số thứ mơ hồ, Tiêu Hạo ánh mắt nghiêm nghị nói với nhóm người.
“Mọi người cẩn thận, cổ mộ này không chỉ đơn giản dễ đi vào như bề ngoài nhìn thấy như vậy.”
Địch Lệ Diệp Na cũng biết được ánh mắt Tiêu Hạo có năng lực đặc thù nên hỏi.
“Ông nhìn thấy cái gì?”
“Vẫn chưa thấy rõ, nhưng nếu tôi dùng toàn bộ tinh thần lực mở ra thì khả năng có thể nhìn thấy được. Mọi người hộ pháp giúp tôi một lúc.”
Nhóm người nghe Địch Lệ Diệp Na nói Tiêu Hạo hai mắt có năng lực đặc thù nên thử đánh cược một lần, Lưu Viễn Sơn không quá tình nguyện mà làm hộ pháp.
Tiêu Hạo không chút chần chờ nào ngồi xếp bằng xuống đất bắt đầu sử dụng năng lực đặc thù mở ra cặp mắt hình thái thứ hai thiện ác chi đồng của phá vọng chi nhãn.
Ánh mắt của Tiêu Hạo lúc này như nhìn xuyên thấu tất cả mà bắt đầu quan sát quỹ tích số mệnh của ngôi cổ mộ này.
Trong hình ảnh đập vào mắt Tiêu Hạo là một con rồng đang bay lượn trên cửu trọng thiên, bầu bạn cùng với con rồng này bên cạnh là một người nữ nhìn bề ngoài vô cùng giống nữ tinh linh của tộc elf trong phim mà Tiêu Hạo lúc nhỏ hay xem. Có điều cô gái có hình dáng giống tinh linh này lại có cánh.
Sau đó, tầm nhìn thời không như bị hạn chế, Tiêu Hạo nhìn thấy tinh không vỡ nát ra, cùng với đó là một rồng một tinh linh này nhận được một cái trống cùng với một viên đá.
Tầm mắt đến thời điểm này đột nhiên di chuyển đến đụng phải ánh mắt của con rồng. Khi ánh mắt Tiêu Hạo đối mặt với con rồng này, nó như là một con giun đất đang ngước nhìn một đầu chân long uy vũ mà theo bản năng cảm thấy sợ hãi. Sau đó là con rồng này niệm cái chú ngữ gì đó rồi ý thức Tiêu Hạo cũng trở về lúc ban đầu, ánh mắt hắn chảy ra hai dòng máu tươi, sắc mặt trắng bệch như bị cắt không còn giọt máu.
Nhóm người nhìn thấy Tiêu Hạo ánh mắt chảy máu mà có chút bận tâm, Tiêu Hạo ra hiệu một cái không vấn đề gì lộ vẻ ngưng trọng nói.
“Tôi không có vấn đề, vấn đề là chúng ta đang lọt vào trong một cái huyễn trận quy mô đủ lắp kín cổ mộ này. Nói cho đúng hơn là chúng ta hiện tại nhìn thấy không phải là cổ mộ chân chính…. oa…”
Tiêu Hạo đột nhiên phun ra ngụm máu tươi, hai mắt trở nên mờ dần đi mà rơi vào hôn mê.
“Tiêu Hạo.” Địch Lệ Diệp Na thần sắc lo lắng đỡ lấy Tiêu Hạo đang bất tỉnh nhân sự.
“Mọi người cũng nghe thấy rồi đấy, nhóm chúng ta tạm thời đợi Tiêu Hạo tỉnh lại rồi tìm biện pháp giải quyết.”
“Hừ, tôi xem là thằng này cố làm ra vẻ mà ăn nói bậy bạ muốn thể hiện mình đấy thôi.”
“Lưu Viễn Sơn, Tiêu Hạo vì nhóm chúng ta mà sử dụng năng lực cấm kỵ dẫn đến hôn mê, bây giờ ông còn buông lời ác độc là có ý gì?”
Địch Lệ Diệp Na vô cùng tức giận với thái độ không đoàn kết của Lưu Viễn Sơn.
“Làm sao? cô đừng tưởng là cháu gái của phó cục trưởng thì muốn nói gì là nói. Bộ tưởng rằng chỉ có ở trong nhóm thì mới rời khỏi đây được sao, ông đây xin lỗi chứ, bọn mày không xứng đáng để cùng ông tổ đội.”
Cả nhóm ba người Địch Lệ Diệp Na nghe vậy đều tức giận lên muốn đập thằng này một trận, Lưu Viễn Sơn cũng không muốn nói thêm cái gì mà tự ý rời khỏi nhóm.
Đang nằm bất tỉnh Tiêu Hạo trong lòng nói thầm: một thanh niên trẻ trâu đã ra đi.
“Hệ thống, mắt của ta hiện tại có thể chữa hết sao?”
“Kí chủ vì lạm dụng đồng thuật quá giới hạn nên mới bị mù. Hiện tại muốn chữa trị cần tiêu hao năm mươi vạn điểm.”
“Quản nó bao nhiêu, chỉ cần chữa tốt lại mắt là được. Chữa đi thôi, nhanh lên.”
“Đinh, chữa trị thành công. Hiện tại kí chủ không thể dùng lại thiện ác chi đồng cho đến khi mở ra thần thức.”
Tiêu Hạo có chút nhíu mày hỏi thăm.
“Làm sao chữa trị xong lại không thể dùng lần nữa?”
“Vì kí chủ lần này vận dụng thiện ác chi đồng tổn hao quá lớn ảnh hưởng đến việc nghịch chuyển càn khôn, bị thiên đạo phát giác được. Một khi thi triển lại lần nữa khi chưa có thần thức sẽ rất dễ bị thiên đạo nhớ thương.”
“Được rồi, không dùng thì không dùng, nhưng nếu không có đồng thuật này quả thật là thiếu đi một cái ác chủ bài à. Trong lúc mấu chốt nếu không có nó thì cũng chào thua.”
Thấy Tiêu Hạo mở mắt ra, Địch Lệ Diệp Na vui mừng hỏi.
“Ông thấy thế nào rồi?”
Tiêu Hạo đứng lên hoạt động một chút rồi gật đầu cười cười.
“Không có gì, bây giờ đã tốt. Chúng ta hiện tại nên tìm cách thoát khỏi cái huyễn trận này đã.”
“Vậy ông đã tìm được cách phá trận chưa?”
Nhóm người ánh mắt chờ mong nhìn Tiêu Hạo cho một câu trả lời.
“Phải thử một lần mới biết.”
Tiêu Hạo nhíu mày một cái lộ vẻ ngưng trọng nhắm mắt lại nói ra. Từ trong hệ thống cửa hàng hối đoái một quyển trận pháp sơ cấp giá một vạn điểm. Luồng tin tức mênh mông từ trong quyển trận pháp sơ cấp quán thâu trong đầu.
Sau một thời gian, Tiêu Hạo mở mắt ra thấp giọng lẩm bẩm.
“Thì ra là thế. Đây vốn dĩ chỉ là một trận pháp cấp một Mê Tung trận, nhưng trong đó lại có ẩn dấu chồng chất những trận pháp chứa huyền cơ khác. Khốn trận cùng sát trận, dùng trận trong trận để người rơi vào trận pháp này suy nghĩ theo hướng phức tạp nhất để hóa giải. Cao minh, thật cao minh.”
Tiêu Hạo cũng tìm ra được mấu chốt vấn đề trận pháp này mà nói với nhóm người.
“Trận pháp này nói đơn giản thì đơn giản, phức tạp thì phức tạp. Người thiết kế ra trận pháp này vô cùng cao minh, mọi người đi theo tôi để từng bước rời khỏi trận pháp này nào.”
Trong nhóm ba người không ai là trận pháp sư nên cũng không rõ Tiêu Hạo nói là thật hay giả, nhưng chứng kiến trước đó Tiêu Hạo dùng đồng thuật bị thụ thương nên ít nhiều cũng có chút tin tưởng mà nghe theo.
Một bước đông bắc, hai hướng sang tây nam,... cứ như thế, Tiêu Hạo dẫn nhóm người thoát khỏi trận pháp mà không làm kích hoạt sát trận cùng khốn trận chồng chất vây nhốt oanh sát.
Khi ở điểm cuối cùng của trận pháp, đang lúc nhóm bốn người dự vượt qua bước cuối để rời khỏi thì đột nhiên xảy ra dị biến.
Gru..gru..gru…
Những tiếng kêu thê lương thảm thiết như từ địa ngục vang lên làm nhóm người trở nên cảnh giác. Tiêu Hạo có chút nhíu mày dùng phá vọng chi nhãn quan sát.
“Không tốt, là ác linh, mọi người đi nhanh. Nếu bị chúng nó nuốt mất linh hồn thì không ai cứu được đâu.”
Tiêu Hạo ánh mắt kinh hãi nhìn chòng chọc vào một bầy ác linh đang chuẩn bị nhào đến cắn nuốt linh hồn người mà hô lên.
Nhóm người nghe vậy lộ vẻ hoảng sợ không chút do dự nào mà dùng toàn lực chạy ra khỏi chỗ quái quỷ này.
Vừa chạy thoát ra khỏi trận pháp, Tiêu Hạo thở ra một hơi sống sót sau tai nạn. Nếu chỉ chậm một chút nữa thì vô cùng phiền phức.
Dưới quan sát của phá vọng chi nhãn, dù bầy ác linh này chỉ là ác linh cấp thấp nhưng ưu thế ở số lượng. Nếu không có một môn hồn kỹ thì rất khó có thể tiêu diệt triệt để bọn chúng.
Tiêu Hạo lúc này cũng nhận thức một vấn đề vô cùng nghiêm trọng ngoài ý muốn: rốt cuộc ngôi cổ mộ này là của ai? một vị cường giả Hồn tu sao?
Từ lúc được Quốc An cục giao cho nhiệm vụ này, Tiêu Hạo cảm thấy nội dung nhiệm vụ quá sơ sài cùng không rõ nội dung cụ thể nên có điểm nghi ngờ. Thực tế từ lúc nhìn thấy cảnh tượng kia cùng cách thiết kế trận pháp che mắt đã chứng thực được trong lòng phần nào đó suy đoán của bản thân là đúng.
Đang lúc nhíu mày suy nghĩ, Tiêu Hạo bị giọng nói kinh ngạc của nhóm người cho giật mình.
“Trời ơi, thật nhiều ác linh.”
Tiêu Hạo nghe thấy tiếng nói cách đó không xa của Địch Lệ Diệp Na, khi bản thân y tiến đến thì bị cảnh tượng trước mắt cho sợ ngây người.
Đây là một khu vực sân bãi rộng lớn với lít nha lít nhít những ngôi mộ nhỏ, mà hiện tại có rất nhiều người đang chiến đấu kịch liệt cùng với ác linh, thậm chí có người cũng đang chiến đấu với người khác, tình cảnh lâm vào trạng thái loạn chiến rối tinh rối mù.
“Làm sao lại có nhiều người như vậy? Ngay cả nàng cũng có mặt ở đây sao?”
Nhìn thấy một bóng dáng nữ nhân quen thuộc cùng vô số gương mặt lạ lẫm đủ loại người tề tụ ở đây, Tiêu Hạo ánh mắt lóe lên một chút rồi gia nhập vào chiến đấu cùng nhóm người.
“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy có điểm bất thường. Mọi người có để ý là nhóm chúng ta dường như từ nãy đến giờ đều đi theo một vòng rồi trở lại vị trí cũ không?”
Nhóm người như có điều suy nghĩ mà cũng gật đầu, nam thanh niên khó chịu hừ một tiếng không cho là đúng.
“Nói bậy nói bạ, chúng ta nãy giờ vẫn đi thẳng về phía trước, làm gì có khả năng lọt vào huyễn trận như thằng này nói. Nó một cái Luyện Khí kỳ yếu gà thì biết cái gì mà khoác lác.”
“Lưu Viễn Sơn, ông im ngay cho tôi.”
Địch Lệ Diệp Na có chút không vui vì Lâm Viễn Sơn không chịu đoàn kết cùng nhóm mà hay chỉ trích người khác nên quát lên.
“Ông đây không im đấy, rõ ràng nhiệm vụ này cả nhóm chỉ có thằng này là Luyện Khí kỳ, đi vào chỉ tổ thêm gánh nặng chứ làm được cái tích sự gì đâu.”
“Viễn Sơn, ông làm vậy cũng có phần hơi quá rồi.”
“Chúng ta cùng một đội thì nên lắng nghe ý kiến lẫn nhau mà cùng hợp tác giải quyết tình huống chứ không phải phán xét lung tung như ông.”
Chu Yến cùng người thanh niên còn lại cũng mở miệng, Lưu Viễn Sơn không phản bác được mà hừ một tiếng không nói thêm gì.
Tiêu Hạo đối với cái nhìn của người khác chả thèm để ý, chỉ cần không gây sự lên đầu Hạo ca là tốt rồi, nếu dám đụng vào thì cam đoan mày không sống qua mấy phút.
Trong mắt lóe lên một tia sát ý rất nhanh rồi biến mất, Tiêu Hạo dùng phá vọng chi nhãn muốn nhìn thấu tình huống hiện tại.
Khi chỉ nhìn thấy một số thứ mơ hồ, Tiêu Hạo ánh mắt nghiêm nghị nói với nhóm người.
“Mọi người cẩn thận, cổ mộ này không chỉ đơn giản dễ đi vào như bề ngoài nhìn thấy như vậy.”
Địch Lệ Diệp Na cũng biết được ánh mắt Tiêu Hạo có năng lực đặc thù nên hỏi.
“Ông nhìn thấy cái gì?”
“Vẫn chưa thấy rõ, nhưng nếu tôi dùng toàn bộ tinh thần lực mở ra thì khả năng có thể nhìn thấy được. Mọi người hộ pháp giúp tôi một lúc.”
Nhóm người nghe Địch Lệ Diệp Na nói Tiêu Hạo hai mắt có năng lực đặc thù nên thử đánh cược một lần, Lưu Viễn Sơn không quá tình nguyện mà làm hộ pháp.
Tiêu Hạo không chút chần chờ nào ngồi xếp bằng xuống đất bắt đầu sử dụng năng lực đặc thù mở ra cặp mắt hình thái thứ hai thiện ác chi đồng của phá vọng chi nhãn.
Ánh mắt của Tiêu Hạo lúc này như nhìn xuyên thấu tất cả mà bắt đầu quan sát quỹ tích số mệnh của ngôi cổ mộ này.
Trong hình ảnh đập vào mắt Tiêu Hạo là một con rồng đang bay lượn trên cửu trọng thiên, bầu bạn cùng với con rồng này bên cạnh là một người nữ nhìn bề ngoài vô cùng giống nữ tinh linh của tộc elf trong phim mà Tiêu Hạo lúc nhỏ hay xem. Có điều cô gái có hình dáng giống tinh linh này lại có cánh.
Sau đó, tầm nhìn thời không như bị hạn chế, Tiêu Hạo nhìn thấy tinh không vỡ nát ra, cùng với đó là một rồng một tinh linh này nhận được một cái trống cùng với một viên đá.
Tầm mắt đến thời điểm này đột nhiên di chuyển đến đụng phải ánh mắt của con rồng. Khi ánh mắt Tiêu Hạo đối mặt với con rồng này, nó như là một con giun đất đang ngước nhìn một đầu chân long uy vũ mà theo bản năng cảm thấy sợ hãi. Sau đó là con rồng này niệm cái chú ngữ gì đó rồi ý thức Tiêu Hạo cũng trở về lúc ban đầu, ánh mắt hắn chảy ra hai dòng máu tươi, sắc mặt trắng bệch như bị cắt không còn giọt máu.
Nhóm người nhìn thấy Tiêu Hạo ánh mắt chảy máu mà có chút bận tâm, Tiêu Hạo ra hiệu một cái không vấn đề gì lộ vẻ ngưng trọng nói.
“Tôi không có vấn đề, vấn đề là chúng ta đang lọt vào trong một cái huyễn trận quy mô đủ lắp kín cổ mộ này. Nói cho đúng hơn là chúng ta hiện tại nhìn thấy không phải là cổ mộ chân chính…. oa…”
Tiêu Hạo đột nhiên phun ra ngụm máu tươi, hai mắt trở nên mờ dần đi mà rơi vào hôn mê.
“Tiêu Hạo.” Địch Lệ Diệp Na thần sắc lo lắng đỡ lấy Tiêu Hạo đang bất tỉnh nhân sự.
“Mọi người cũng nghe thấy rồi đấy, nhóm chúng ta tạm thời đợi Tiêu Hạo tỉnh lại rồi tìm biện pháp giải quyết.”
“Hừ, tôi xem là thằng này cố làm ra vẻ mà ăn nói bậy bạ muốn thể hiện mình đấy thôi.”
“Lưu Viễn Sơn, Tiêu Hạo vì nhóm chúng ta mà sử dụng năng lực cấm kỵ dẫn đến hôn mê, bây giờ ông còn buông lời ác độc là có ý gì?”
Địch Lệ Diệp Na vô cùng tức giận với thái độ không đoàn kết của Lưu Viễn Sơn.
“Làm sao? cô đừng tưởng là cháu gái của phó cục trưởng thì muốn nói gì là nói. Bộ tưởng rằng chỉ có ở trong nhóm thì mới rời khỏi đây được sao, ông đây xin lỗi chứ, bọn mày không xứng đáng để cùng ông tổ đội.”
Cả nhóm ba người Địch Lệ Diệp Na nghe vậy đều tức giận lên muốn đập thằng này một trận, Lưu Viễn Sơn cũng không muốn nói thêm cái gì mà tự ý rời khỏi nhóm.
Đang nằm bất tỉnh Tiêu Hạo trong lòng nói thầm: một thanh niên trẻ trâu đã ra đi.
“Hệ thống, mắt của ta hiện tại có thể chữa hết sao?”
“Kí chủ vì lạm dụng đồng thuật quá giới hạn nên mới bị mù. Hiện tại muốn chữa trị cần tiêu hao năm mươi vạn điểm.”
“Quản nó bao nhiêu, chỉ cần chữa tốt lại mắt là được. Chữa đi thôi, nhanh lên.”
“Đinh, chữa trị thành công. Hiện tại kí chủ không thể dùng lại thiện ác chi đồng cho đến khi mở ra thần thức.”
Tiêu Hạo có chút nhíu mày hỏi thăm.
“Làm sao chữa trị xong lại không thể dùng lần nữa?”
“Vì kí chủ lần này vận dụng thiện ác chi đồng tổn hao quá lớn ảnh hưởng đến việc nghịch chuyển càn khôn, bị thiên đạo phát giác được. Một khi thi triển lại lần nữa khi chưa có thần thức sẽ rất dễ bị thiên đạo nhớ thương.”
“Được rồi, không dùng thì không dùng, nhưng nếu không có đồng thuật này quả thật là thiếu đi một cái ác chủ bài à. Trong lúc mấu chốt nếu không có nó thì cũng chào thua.”
Thấy Tiêu Hạo mở mắt ra, Địch Lệ Diệp Na vui mừng hỏi.
“Ông thấy thế nào rồi?”
Tiêu Hạo đứng lên hoạt động một chút rồi gật đầu cười cười.
“Không có gì, bây giờ đã tốt. Chúng ta hiện tại nên tìm cách thoát khỏi cái huyễn trận này đã.”
“Vậy ông đã tìm được cách phá trận chưa?”
Nhóm người ánh mắt chờ mong nhìn Tiêu Hạo cho một câu trả lời.
“Phải thử một lần mới biết.”
Tiêu Hạo nhíu mày một cái lộ vẻ ngưng trọng nhắm mắt lại nói ra. Từ trong hệ thống cửa hàng hối đoái một quyển trận pháp sơ cấp giá một vạn điểm. Luồng tin tức mênh mông từ trong quyển trận pháp sơ cấp quán thâu trong đầu.
Sau một thời gian, Tiêu Hạo mở mắt ra thấp giọng lẩm bẩm.
“Thì ra là thế. Đây vốn dĩ chỉ là một trận pháp cấp một Mê Tung trận, nhưng trong đó lại có ẩn dấu chồng chất những trận pháp chứa huyền cơ khác. Khốn trận cùng sát trận, dùng trận trong trận để người rơi vào trận pháp này suy nghĩ theo hướng phức tạp nhất để hóa giải. Cao minh, thật cao minh.”
Tiêu Hạo cũng tìm ra được mấu chốt vấn đề trận pháp này mà nói với nhóm người.
“Trận pháp này nói đơn giản thì đơn giản, phức tạp thì phức tạp. Người thiết kế ra trận pháp này vô cùng cao minh, mọi người đi theo tôi để từng bước rời khỏi trận pháp này nào.”
Trong nhóm ba người không ai là trận pháp sư nên cũng không rõ Tiêu Hạo nói là thật hay giả, nhưng chứng kiến trước đó Tiêu Hạo dùng đồng thuật bị thụ thương nên ít nhiều cũng có chút tin tưởng mà nghe theo.
Một bước đông bắc, hai hướng sang tây nam,... cứ như thế, Tiêu Hạo dẫn nhóm người thoát khỏi trận pháp mà không làm kích hoạt sát trận cùng khốn trận chồng chất vây nhốt oanh sát.
Khi ở điểm cuối cùng của trận pháp, đang lúc nhóm bốn người dự vượt qua bước cuối để rời khỏi thì đột nhiên xảy ra dị biến.
Gru..gru..gru…
Những tiếng kêu thê lương thảm thiết như từ địa ngục vang lên làm nhóm người trở nên cảnh giác. Tiêu Hạo có chút nhíu mày dùng phá vọng chi nhãn quan sát.
“Không tốt, là ác linh, mọi người đi nhanh. Nếu bị chúng nó nuốt mất linh hồn thì không ai cứu được đâu.”
Tiêu Hạo ánh mắt kinh hãi nhìn chòng chọc vào một bầy ác linh đang chuẩn bị nhào đến cắn nuốt linh hồn người mà hô lên.
Nhóm người nghe vậy lộ vẻ hoảng sợ không chút do dự nào mà dùng toàn lực chạy ra khỏi chỗ quái quỷ này.
Vừa chạy thoát ra khỏi trận pháp, Tiêu Hạo thở ra một hơi sống sót sau tai nạn. Nếu chỉ chậm một chút nữa thì vô cùng phiền phức.
Dưới quan sát của phá vọng chi nhãn, dù bầy ác linh này chỉ là ác linh cấp thấp nhưng ưu thế ở số lượng. Nếu không có một môn hồn kỹ thì rất khó có thể tiêu diệt triệt để bọn chúng.
Tiêu Hạo lúc này cũng nhận thức một vấn đề vô cùng nghiêm trọng ngoài ý muốn: rốt cuộc ngôi cổ mộ này là của ai? một vị cường giả Hồn tu sao?
Từ lúc được Quốc An cục giao cho nhiệm vụ này, Tiêu Hạo cảm thấy nội dung nhiệm vụ quá sơ sài cùng không rõ nội dung cụ thể nên có điểm nghi ngờ. Thực tế từ lúc nhìn thấy cảnh tượng kia cùng cách thiết kế trận pháp che mắt đã chứng thực được trong lòng phần nào đó suy đoán của bản thân là đúng.
Đang lúc nhíu mày suy nghĩ, Tiêu Hạo bị giọng nói kinh ngạc của nhóm người cho giật mình.
“Trời ơi, thật nhiều ác linh.”
Tiêu Hạo nghe thấy tiếng nói cách đó không xa của Địch Lệ Diệp Na, khi bản thân y tiến đến thì bị cảnh tượng trước mắt cho sợ ngây người.
Đây là một khu vực sân bãi rộng lớn với lít nha lít nhít những ngôi mộ nhỏ, mà hiện tại có rất nhiều người đang chiến đấu kịch liệt cùng với ác linh, thậm chí có người cũng đang chiến đấu với người khác, tình cảnh lâm vào trạng thái loạn chiến rối tinh rối mù.
“Làm sao lại có nhiều người như vậy? Ngay cả nàng cũng có mặt ở đây sao?”
Nhìn thấy một bóng dáng nữ nhân quen thuộc cùng vô số gương mặt lạ lẫm đủ loại người tề tụ ở đây, Tiêu Hạo ánh mắt lóe lên một chút rồi gia nhập vào chiến đấu cùng nhóm người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.