Chương 21: Chiến Trúc Cơ
Bại Gia Công Tử
02/05/2019
Đến một cái khách sạn, tiếp nhận chìa khóa phòng, ở dưới mấy nữ tiếp tân sắc mặt cổ quái nhìn tổ hợp 2 người mà đi lên lầu.
Tiêu Hạo cùng Dương Sơ Tuyết vừa lên lầu không được bao lâu, có một người thanh niên khuôn mặt mang dày đặc lệ khí bước vào khách sạn tiến đến hỏi tiếp tân.Vì đeo khẩu trang nên không ai nhận ra gương mặt thằng này.
“Vừa nãy 2 người kia là ở phòng mấy?”
Mấy nữ tiếp tân nghe người bịt mặt câu hỏi, có chút sững sốt chợt bừng tỉnh đại ngộ.Hóa ra là đi đánh ghen, thảo nào cảm thấy 2 người kia có chút lạ lạ.
“Lầu 3 phòng 421.”
Bịt mặt thanh niên gật đầu rồi vọt thẳng lên lầu như bay.
Thanh niên đi rồi, mấy nữ tiếp tân bắt đầu mở bà tám hội.
“Sao dạo này nhiều vụ đánh ghen thế nhỉ?thật là, đi mở giao lưu cũng đừng để bạn trai phát giác chứ.”
“Bà nói xem lát nữa kết quả sẽ thế nào đâu?”
“Ban ngày ban mặt mà đánh ghen có vẻ kích thích nha.”
“Ai biết được, mấu chốt là ở nữ nhân kia.Vừa dài đến xinh đẹp như vậy không hiểu sao lại là loại người này.”
Lầu 3 khách sạn phòng 421.
Dương Sơ Tuyết sắc mặt có chút kích động.
“Phòng của đã mở, chúng ta đánh giao lưu đi thôi.”
Tiêu Hạo cười gian không chút kiêng kỵ ánh mắt quét Dương Sơ Tuyết từ trên xuống dưới.
“Tốt, vậy thì đi tắm đi rồi chúng ta đánh giao lưu.”
Dương Sơ Tuyết sửng sốt một chút, vẻ mặt không hiểu hỏi.
“Đánh giao lưu với đi tắm có liên quan gì?”
Tiêu Hạo đúng là hết chỗ nói rồi, thầm nghĩ năm 2020 thời đại mới rồi, làm sao có người lại đơn thuần như cô nàng này đây?
Dương Sơ Tuyết nếu biết Tiêu Hạo nghĩ vậy sẽ hô to tri kỷ.Quả thật đúng là vậy.Dương Sơ Tuyết dù đã 24 tuổi nhưng từ khi tốt nghiệp trung học phổ thông đến nay lại chỉ ở nhà ngồi máy tính, chơi game trực tiếp loại hình.Ngoài ra trong 6 năm này, nàng bằng Dương gia tài lực bí mật mở ra một trang bán hàng thương mại điện tử, tiệm quần áo cao cấp, chuỗi quán ăn nhẹ,...Rất nhiều cửa hàng, công ty xí nghiệp đều có bà chủ thần bí là nàng ở sau màn thao túng.Vì vậy mà Dương Sơ Tuyết tài sản cá nhân lên đến trăm ức.Mà nàng lại không hay tiếp xúc thật với người bên ngoài, chưa thấy được các mặt của xã hội nên còn đơn thuần như thiếu nữ cũng dễ hiểu.
“Thì tắm xong sảng khoái tinh thần mới tập trung trí não giao lưu tốt hơn mà.”
Tiêu Hạo gương mặt nghiền ngẫm nói.
Dương Sơ Tuyết nghe vậy tin tưởng, nhưng trong lòng lại có chút không hiểu:chẳng lẽ là thằng này trước khi chơi game cũng đi tắm hay sao?
Dương Sơ Tuyết vào phòng tắm, Tiêu Hạo nhàm chán ngồi trên giường mở điện thoại ra lướt FB.
Qua một lúc, Dương Sơ Tuyết cũng mặc lại quần áo ra khỏi phòng tắm.Tiêu Hạo nhìn nàng một cái, có chút không hiểu hỏi.
“Kịch bản có vẻ không đúng à?”
Dương Sơ Tuyết nghe vậy, đầu óc cũng bị trì độn.
“Cái gì kịch bản không đúng?”
Tiêu Hạo sắc mặt có chút không được tự nhiên.
“Thường 2 người vào khách sạn thì nữ tắm xong quấn lấy khăn tắm đi ra, sau đó là 2 người mở giao lưu chứ nhỉ?đâu phải là mặc quần áo ra mà giao lưu.”
“Còn có phức tạp như vậy thao tác?”
Dương Sơ Tuyết bị Tiêu Hạo nói cho ngu người rồi.Vì muốn nhanh chóng đánh giao lưu nên Dương Sơ Tuyết lúc này gấp, lắc đầu nói.
“Không làm, không làm.Cái gì phức tạp thao tác đi một bên chơi, tui muốn đánh giao lưu ngay bây giờ.”
Tiêu Hạo sắc mặt nghiêm túc nhìn Dương Sơ Tuyết.
“Muốn đánh giao lưu ngay bây giờ?”
“Đúng.”
“Không hối hận.”
“Không.”
“Mà ông lề mề cái gì đâu, nhanh lên tui bực mình rồi đó.”
Dương Sơ Tuyết lúc này quả thật tức giận, đánh 1 ván giao lưu thôi mà cũng lề mề.
Tiêu Hạo ánh mắt cười như không phải cười nhìn Dương Sơ Tuyết.
“Vậy thì cởi quần áo ra, lên giường chúng ta đánh giao lưu thôi.”
Bây giờ Dương Sơ Tuyết còn không hiểu Tiêu Hạo là ý gì thì đâm đầu vào khối đậu hủ chết cho rồi.Nàng sắc mặt trở nên đỏ bừng, tức giận nhìn Tiêu Hạo.
“Đồ lưu manh, đồ biến thái.Thì ra mày hẹn bà ra đây không phải đánh giao lưu mà muốn ngủ bà.”
Tiêu Hạo sắc mặt cổ quái nhìn nàng.
“Cô rủ tôi đánh giao lưu không phải là lên giường với cô sao?”
Dương Sơ Tuyết nghe vậy, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, tay phát run vì tức mà chỉ Tiêu Hạo.
“Mày không chỉ là một cái người hèn hạ trong game, mà còn là một cái lưu manh, chết biến thái ở ngoài đời.Bà đây chỉ muốn cùng mày đánh giao lưu một ván trong game như trong tin nhắn đã ghi, cứ ngỡ mày sẽ hiểu tin nhắn mà bà hồi phục đến.Quả nhiên đàn ông không phải là vật gì tốt.”
Tiêu Hạo nghe vậy cũng có chút tức giận, đột nhiên cười gian trá.
“Ai nói đàn ông không có vật gì tốt.Đàn ông có một vật vô cùng tốt nha.”
Dương Sơ Tuyết nghe vậy lắc đầu lộ vẻ không tin.
“Làm gì có vật nào là tốt.Bà cô đây không tin mày đồ chết biến thái.”
Tiêu Hạo lộ ra nụ cười xấu xa hỏi nàng một câu.
“Biết nhất trụ kình thiên không?”
Dương Sơ Tuyết lắc đầu, có chút cảnh giác dùng tay làm tư thế phòng thủ nói.
“Mày lại đánh bà cái gì chủ ý?Cẩn thận bà cho mày ăn cơm tù.”
Tiêu Hạo nghe nàng uy hiếp, sắc mặt có chút khó coi quát.
“Cô mặt dù dài đến xinh đẹp, ông đây phải công nhận là vạn người có một, nhưng còn chưa đến mức để ông đây mê luyến mày.Bớt ở đó mà ảo tưởng sức mạnh đi, đừng có được cái túi da đẹp đẽ thì chảnh chó muốn nói gì thì nói.Ông đây dù không đánh phụ nữ nhưng giáo huấn là có thể được.”
Dương Sơ Tuyết bị mắng xối xả cho tức muốn hộc máu.
“Đồ lưu manh, chết biến thái.Có ý tưởng đồi bại với bà mà không dám thừa nhận.Đúng là đồ trai cong, hừ hừ.”
“Cô có gan lặp lại lần nữa?”
Tiêu Hạo căm tức nhìn Dương Sơ Tuyết như muốn ăn thịt người.
Dương Sơ Tuyết thấy vậy đắc ý cười rộ lên, cố ý ưỡn ngực lên khiêu khích.
“Thế nào đồ trai cong?có giỏi thì lên ăn bà á.”
Tiêu Hạo cũng là thanh niên đang thời kì trưởng thành, nào có nhịn được bị người nói là trai cong, còn ưỡn ngực khiêu khích.Mẹ nó chứ, đây là mày khiêu khích ông đây, đừng trách ông không khách khí.
“Muốn chết.”
Tiêu Hạo tức giận xông lên đè lấy Dương Sơ Tuyết nằm xuống giường mà áp đầu tới gần cưỡng hôn nàng.
“Ô..ô...ô..”
Dương Sơ Tuyết bị bất ngờ cưỡng hôn có chút phản ứng không kịp, cố gắng vùng vẫy muốn tránh thoát.Nhưng nàng một cô gái yếu đuối nào có thể chống lại một cái tu sĩ Luyện Khí viên mãn Tiêu Hạo, rất nhanh bị mềm nhũn xuống dưới chịu thua.
Hôn gần 5 phút, Tiêu Hạo mới thả ra Dương Sơ Tuyết, liếm liếm môi thốt lên.
“Miệng cũng ngọt phết.”
Dương Sơ Tuyết nghe Tiêu Hạo nói mình miệng ngọt, sắc mặt có chút đỏ lên, sau đó căm tức chỉ Tiêu Hạo.
“Chết lưu manh, chết biến thái, dám cưỡng hôn bà.Của bà nụ hôn đầu cũng bị mày cướp mất.Bà liều mạng với mày.”
Dương Sơ Tuyết bổ nhào đến Tiêu Hạo mà cào cấu, đấm đá loạn xạ.Sau một hồi, Dương Sơ Tuyết thở hổn hển oán giận nói.
“Ôi mẹ ơi đau tay quá, da thịt mày làm bằng sắt à?đánh hoài không biết đau.”
Tiêu Hạo biết mình thắng nàng 2-1, đắc ý cười lộ vẻ trẻ con đùa giỡn.
“Haha, ván này ông đây thắng.2-1 cho Hạo ca!”
Dương Sơ Tuyết nghe vậy tức giận.
“Cái gì mà thắng 2-1? bà đây không cam lòng.Đi chết đi thối lưu manh.”
Dương Sơ Tuyết cầm tay Tiêu Hạo lên cắn một cái, Tiêu Hạo thấy nàng cắn mình, vội vàng triệt tiêu linh khí gia trì.Không có linh khí gia trì cơ thể, Tiêu Hạo như người bình thường một dạng nên đau đến nhe răng nhếch miệng, in lên dấu răng cùng nước bọt của Dương Sơ Tuyết.
“Cô mệnh cách là cẩu à?làm sao lại chạy đi cắn người?”
Dương Sơ Tuyết trừng mắt Tiêu Hạo cười lạnh.
“Chết lưu manh, chết biến thái.2-2 rồi nha, bà để cho mày đắc ý hừ hừ.”
Tiêu Hạo đang muốn nói gì, đột nhiên trong đầu vang lên thanh âm khiến Tiêu Hạo sợ hãi cả kinh.
“Thật tốt chơi đùa nhỉ?xem như là trước khi chết khoái lạc đi.”
Tiêu Hạo quay đầu nhìn phía sau, thấy được cửa phòng không biết lúc nào mở ra, trong phòng có một người trẻ tuổi gương mặt mang theo lệ khí mỉm cười như ác ma nhìn mình.
Nhìn thấy người trẻ tuổi này, Tiêu Hạo trực giác nói cho bản thân, người này cực độ nguy hiểm.Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Tiêu Hạo sắc mặt bắt đầu nghiêm túc, đứng lên che lại đang nằm trên giường một mặt mộng bức Dương Sơ Tuyết.
“Linh giác truyền âm.Mày là Trúc Cơ kỳ tu sĩ?”
A tam cười haha liếm môi, ánh mắt lộ vẻ đầy hứng thú nhìn Tiêu Hạo.
“Tình báo sai lệch nha.Tu vi Luyện Khí viên mãn, mày rất không tệ nhưng tao rất tiếc.Hóa ra chấp sự lão già kia đã dự đoán đến tình huống này mới gọi tao đi giết mày mà không phải lũ yếu gà kia.”
Dừng một chút, A tam lộ ra nụ cười khát máu.
“Đây là lần đầu tao giết một cái thiên tài tu đạo giả nha.Chắc ăn vào sẽ có một cái khác tư vị đây.”
Tiêu Hạo nghe vậy, trong lòng cả kinh, thần sắc lộ vẻ không thể tin được.
“Mày là đến từ tổ chức phía sau Lăng Tích Uy?”
“Rất bất ngờ là bọn tao hành động tại sao lại nhanh như vậy đúng không?Nói cho mày biết cũng được, dù sao mày cũng sắp chết, cho mày làm cái quỷ minh bạch mà đi đầu thai.”
Nói đến đây, A tam lộ ra thần sắc dữ tợn.
“Tổ chức bọn tao gọi Huyết Linh giáo ở Hoa Hạ, từ khi giáo chủ trở về thành lập lại tổng giáo.Bọn tao nhóm người cấp dưới đều nhận nhiệm vụ là trà trộn vào trong mấy quốc gia có tu luyện giới người.Mà nhóm bọn tao lại nhận trà trộn vào S quốc bọn mày.Hôm qua mày có biết người mày giết là thằng nào không?Nó là con cờ quan trọng của Huyết Linh giáo bọn tao hấp dẫn lực chú ý của tổ chức bảo vệ quốc gia bọn mày.Từ đó mà bắt đầu lén đưa thêm người vào.”
“Giáo chủ có nói, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ sẽ không thiếu thịt người để ăn.Ngài ấy còn hứa hẹn, sau này Hoa Hạ, thậm chí cả Châu Á đều sẽ là Huyết Linh giáo chúng ta trại nuôi nhốt người.”
“Nhưng mày lại dám giết chết nó, phá hỏng kế hoạch dàn xếp của bọn tao.Mày nói, bọn tao phải làm thế nào để cảm ơn mày đây hả?”
Tiêu Hạo nghe vậy, trong nháy mắt bừng tỉnh.Thì ra nhiệm vụ từ hệ thống muốn tiêu diệt tổ chức gọi là Huyết Linh giáo.Chợt, Tiêu Hạo sắc mặt chớp mắt khó coi.Đối mặt với Trúc Cơ kỳ tu sĩ, Tiêu Hạo quả thật là không có chút phần thắng nào.Suy đi tính lại một hồi, Tiêu Hạo ánh mắt sáng lên.Có!
“Mày nói nhảm cái quần què, muốn chiến thì chiến, đừng quanh co nhảm nhí.”
A tam nghe Tiêu Hạo khiêu khích, giận tím mặt.
“Con mẹ mày muốn chết.”
Ở hai người đang chuẩn bị động thủ, ngồi một bên trên giường Dương Sơ Tuyết lúc này cũng hồi phục tinh thần lại, tay chỉ hai người cả giận nói.
“Ở đâu chạy ra thêm cái bệnh thần kinh.Còn cái gì Trúc Cơ tu sĩ, xin nhờ, đây là thời hiện đại, không phải cái gì trong tiểu thuyết tiên hiệp, huyền ảo.Phát cái gì bệnh không vào bệnh viện dưỡng tốt mà chạy ra nháo sự.”
Dương Sơ Tuyết quả thật là buồn bực, hôm nay khi không lại gặp hai cái người bệnh thần kinh.Lấy ra điện thoại chuẩn bị bấm số bệnh viện tâm thần, A tam lúc này động, vận chuyển tốc độ nhanh nhất thôi động pháp lực công kích về phía Dương Sơ Tuyết.
Tiêu Hạo thấy vậy trong lòng kinh hãi, vận dụng linh khí tụ lại trên ngón tay hét lên.
“Diệu Đề chỉ, đi.”
Diệu Đề chỉ là một môn Huyền cấp vũ kỹ, phải đến Trúc Cơ kỳ ngưng tụ ra pháp lực thì mới có thể phát huy hết uy lực của nó.Nhưng Tiêu Hạo chỉ là Luyện Khí viên mãn, uy lực bị giảm bớt 1 phần 3.
Hai bên lực lượng va chạm vào nhau, không khí bị nổ ra ma sát, thổi ra xung quanh dư chấn làm trong phòng nổi lên một trận gió nhẹ.
Hai người lao nhanh như chớp hướng về đối phương mà công kích.A tam từ trong trữ vật giới chỉ móc ra một thanh đao, vung đao lên quát.
“Linh Sát đao pháp thức thứ nhất, Địa Linh sát.”
Vô số tia đao khí từ đao pháp tản mác ra xung quanh, khí tức giết chóc làm người như muốn nghẹt thở.
Tiêu Hạo thấy vậy, sắc mặt lộ vẻ ngưng trọng, không chút do dự từ trong trữ vật không gian lấy ra Âu Phong kiếm tiến hành phản kích.
Thấy Tiêu Hạo móc ra một thanh kiếm chống đỡ mình đao pháp công kích, A tam ánh mắt chết nhìn chòng chọc vào Âu Phong kiếm, sắc mặt có chút khó coi.
“Lại là Hoàng cấp Linh khí, mày rốt cuộc là ai?”
A tam lúc này quả thật có chút kiêng kỵ Tiêu Hạo thế lực sau lưng.Luyện Khí tu vi đã được cấp cho Linh khí, nếu không có chỗ dựa mới là lạ.Không phải là đệ tử thân truyền của lão quái vật thì cũng là đệ tử thiên tài của gia tộc nào đó.Huyết Linh giáo vừa mới bước đầu kế hoạch vào S quốc, không muốn vì đắc tội một cái gia tộc hay lão quái vật nào đó mà bại lộ hành tung.
Tiêu Hạo nghe ra A tam bây giờ có chút kiêng kỵ mình, trong lòng hiểu ra.Hóa ra thằng này nghĩ bản thân là đệ tử tông môn nào đó đi ra lịch luyện.Nhìn sắc mặt biến đổi khi thấy Linh khí là có thể hiểu.
“Mày ít có nói nhảm, chiến đi.”
Tiêu Hạo sắc mặt lạnh lùng, vung kiếm lên hướng A tam đánh tới.
A tam lúc này tiến không được, sắc mặt có chút khó nhìn lùi về phía sau.Trong lòng có chủ ý, khóe miệng lộ ra nụ cười âm hiểm mà từ trong trữ vật giới chỉ móc ra một cái bình mở nắp ra.Một đám hương thơm bay ra, Tiêu Hạo ngửi thấy mùi thơm, sắc mặt cổ quái nhìn A tam.
“Mày làm cái gì?”
A tam lúc này cười haha nhìn Tiêu Hạo.
“Đây xem như tại hạ cho các hạ bồi thường, thật tốt hưởng thụ đi.Có duyên sẽ gặp lại.”
Nói xong, vất lại cái bình mà chạy còn nhanh hơn cả thỏ rời đi.
Tiêu Hạo thấy A tam chạy đi còn nhanh hơn thỏ, trong bụng một đám dấu hỏi.Thằng này nói hưởng thụ cái gì đâu?
Đột nhiên Tiêu Hạo quay hướng giường nhìn Dương Sơ Tuyết, thấy sắc mặt nàng ửng đỏ một mảnh, đang cọ cọ như cố nhịn lấy cái gì.Tiêu Hạo sắc mặt một trận khó coi, tức giận mắng.
“Con mẹ mày vương bát đản, lại thả xuân dược mê hoặc ông đây.”
Tiêu Hạo cùng Dương Sơ Tuyết vừa lên lầu không được bao lâu, có một người thanh niên khuôn mặt mang dày đặc lệ khí bước vào khách sạn tiến đến hỏi tiếp tân.Vì đeo khẩu trang nên không ai nhận ra gương mặt thằng này.
“Vừa nãy 2 người kia là ở phòng mấy?”
Mấy nữ tiếp tân nghe người bịt mặt câu hỏi, có chút sững sốt chợt bừng tỉnh đại ngộ.Hóa ra là đi đánh ghen, thảo nào cảm thấy 2 người kia có chút lạ lạ.
“Lầu 3 phòng 421.”
Bịt mặt thanh niên gật đầu rồi vọt thẳng lên lầu như bay.
Thanh niên đi rồi, mấy nữ tiếp tân bắt đầu mở bà tám hội.
“Sao dạo này nhiều vụ đánh ghen thế nhỉ?thật là, đi mở giao lưu cũng đừng để bạn trai phát giác chứ.”
“Bà nói xem lát nữa kết quả sẽ thế nào đâu?”
“Ban ngày ban mặt mà đánh ghen có vẻ kích thích nha.”
“Ai biết được, mấu chốt là ở nữ nhân kia.Vừa dài đến xinh đẹp như vậy không hiểu sao lại là loại người này.”
Lầu 3 khách sạn phòng 421.
Dương Sơ Tuyết sắc mặt có chút kích động.
“Phòng của đã mở, chúng ta đánh giao lưu đi thôi.”
Tiêu Hạo cười gian không chút kiêng kỵ ánh mắt quét Dương Sơ Tuyết từ trên xuống dưới.
“Tốt, vậy thì đi tắm đi rồi chúng ta đánh giao lưu.”
Dương Sơ Tuyết sửng sốt một chút, vẻ mặt không hiểu hỏi.
“Đánh giao lưu với đi tắm có liên quan gì?”
Tiêu Hạo đúng là hết chỗ nói rồi, thầm nghĩ năm 2020 thời đại mới rồi, làm sao có người lại đơn thuần như cô nàng này đây?
Dương Sơ Tuyết nếu biết Tiêu Hạo nghĩ vậy sẽ hô to tri kỷ.Quả thật đúng là vậy.Dương Sơ Tuyết dù đã 24 tuổi nhưng từ khi tốt nghiệp trung học phổ thông đến nay lại chỉ ở nhà ngồi máy tính, chơi game trực tiếp loại hình.Ngoài ra trong 6 năm này, nàng bằng Dương gia tài lực bí mật mở ra một trang bán hàng thương mại điện tử, tiệm quần áo cao cấp, chuỗi quán ăn nhẹ,...Rất nhiều cửa hàng, công ty xí nghiệp đều có bà chủ thần bí là nàng ở sau màn thao túng.Vì vậy mà Dương Sơ Tuyết tài sản cá nhân lên đến trăm ức.Mà nàng lại không hay tiếp xúc thật với người bên ngoài, chưa thấy được các mặt của xã hội nên còn đơn thuần như thiếu nữ cũng dễ hiểu.
“Thì tắm xong sảng khoái tinh thần mới tập trung trí não giao lưu tốt hơn mà.”
Tiêu Hạo gương mặt nghiền ngẫm nói.
Dương Sơ Tuyết nghe vậy tin tưởng, nhưng trong lòng lại có chút không hiểu:chẳng lẽ là thằng này trước khi chơi game cũng đi tắm hay sao?
Dương Sơ Tuyết vào phòng tắm, Tiêu Hạo nhàm chán ngồi trên giường mở điện thoại ra lướt FB.
Qua một lúc, Dương Sơ Tuyết cũng mặc lại quần áo ra khỏi phòng tắm.Tiêu Hạo nhìn nàng một cái, có chút không hiểu hỏi.
“Kịch bản có vẻ không đúng à?”
Dương Sơ Tuyết nghe vậy, đầu óc cũng bị trì độn.
“Cái gì kịch bản không đúng?”
Tiêu Hạo sắc mặt có chút không được tự nhiên.
“Thường 2 người vào khách sạn thì nữ tắm xong quấn lấy khăn tắm đi ra, sau đó là 2 người mở giao lưu chứ nhỉ?đâu phải là mặc quần áo ra mà giao lưu.”
“Còn có phức tạp như vậy thao tác?”
Dương Sơ Tuyết bị Tiêu Hạo nói cho ngu người rồi.Vì muốn nhanh chóng đánh giao lưu nên Dương Sơ Tuyết lúc này gấp, lắc đầu nói.
“Không làm, không làm.Cái gì phức tạp thao tác đi một bên chơi, tui muốn đánh giao lưu ngay bây giờ.”
Tiêu Hạo sắc mặt nghiêm túc nhìn Dương Sơ Tuyết.
“Muốn đánh giao lưu ngay bây giờ?”
“Đúng.”
“Không hối hận.”
“Không.”
“Mà ông lề mề cái gì đâu, nhanh lên tui bực mình rồi đó.”
Dương Sơ Tuyết lúc này quả thật tức giận, đánh 1 ván giao lưu thôi mà cũng lề mề.
Tiêu Hạo ánh mắt cười như không phải cười nhìn Dương Sơ Tuyết.
“Vậy thì cởi quần áo ra, lên giường chúng ta đánh giao lưu thôi.”
Bây giờ Dương Sơ Tuyết còn không hiểu Tiêu Hạo là ý gì thì đâm đầu vào khối đậu hủ chết cho rồi.Nàng sắc mặt trở nên đỏ bừng, tức giận nhìn Tiêu Hạo.
“Đồ lưu manh, đồ biến thái.Thì ra mày hẹn bà ra đây không phải đánh giao lưu mà muốn ngủ bà.”
Tiêu Hạo sắc mặt cổ quái nhìn nàng.
“Cô rủ tôi đánh giao lưu không phải là lên giường với cô sao?”
Dương Sơ Tuyết nghe vậy, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, tay phát run vì tức mà chỉ Tiêu Hạo.
“Mày không chỉ là một cái người hèn hạ trong game, mà còn là một cái lưu manh, chết biến thái ở ngoài đời.Bà đây chỉ muốn cùng mày đánh giao lưu một ván trong game như trong tin nhắn đã ghi, cứ ngỡ mày sẽ hiểu tin nhắn mà bà hồi phục đến.Quả nhiên đàn ông không phải là vật gì tốt.”
Tiêu Hạo nghe vậy cũng có chút tức giận, đột nhiên cười gian trá.
“Ai nói đàn ông không có vật gì tốt.Đàn ông có một vật vô cùng tốt nha.”
Dương Sơ Tuyết nghe vậy lắc đầu lộ vẻ không tin.
“Làm gì có vật nào là tốt.Bà cô đây không tin mày đồ chết biến thái.”
Tiêu Hạo lộ ra nụ cười xấu xa hỏi nàng một câu.
“Biết nhất trụ kình thiên không?”
Dương Sơ Tuyết lắc đầu, có chút cảnh giác dùng tay làm tư thế phòng thủ nói.
“Mày lại đánh bà cái gì chủ ý?Cẩn thận bà cho mày ăn cơm tù.”
Tiêu Hạo nghe nàng uy hiếp, sắc mặt có chút khó coi quát.
“Cô mặt dù dài đến xinh đẹp, ông đây phải công nhận là vạn người có một, nhưng còn chưa đến mức để ông đây mê luyến mày.Bớt ở đó mà ảo tưởng sức mạnh đi, đừng có được cái túi da đẹp đẽ thì chảnh chó muốn nói gì thì nói.Ông đây dù không đánh phụ nữ nhưng giáo huấn là có thể được.”
Dương Sơ Tuyết bị mắng xối xả cho tức muốn hộc máu.
“Đồ lưu manh, chết biến thái.Có ý tưởng đồi bại với bà mà không dám thừa nhận.Đúng là đồ trai cong, hừ hừ.”
“Cô có gan lặp lại lần nữa?”
Tiêu Hạo căm tức nhìn Dương Sơ Tuyết như muốn ăn thịt người.
Dương Sơ Tuyết thấy vậy đắc ý cười rộ lên, cố ý ưỡn ngực lên khiêu khích.
“Thế nào đồ trai cong?có giỏi thì lên ăn bà á.”
Tiêu Hạo cũng là thanh niên đang thời kì trưởng thành, nào có nhịn được bị người nói là trai cong, còn ưỡn ngực khiêu khích.Mẹ nó chứ, đây là mày khiêu khích ông đây, đừng trách ông không khách khí.
“Muốn chết.”
Tiêu Hạo tức giận xông lên đè lấy Dương Sơ Tuyết nằm xuống giường mà áp đầu tới gần cưỡng hôn nàng.
“Ô..ô...ô..”
Dương Sơ Tuyết bị bất ngờ cưỡng hôn có chút phản ứng không kịp, cố gắng vùng vẫy muốn tránh thoát.Nhưng nàng một cô gái yếu đuối nào có thể chống lại một cái tu sĩ Luyện Khí viên mãn Tiêu Hạo, rất nhanh bị mềm nhũn xuống dưới chịu thua.
Hôn gần 5 phút, Tiêu Hạo mới thả ra Dương Sơ Tuyết, liếm liếm môi thốt lên.
“Miệng cũng ngọt phết.”
Dương Sơ Tuyết nghe Tiêu Hạo nói mình miệng ngọt, sắc mặt có chút đỏ lên, sau đó căm tức chỉ Tiêu Hạo.
“Chết lưu manh, chết biến thái, dám cưỡng hôn bà.Của bà nụ hôn đầu cũng bị mày cướp mất.Bà liều mạng với mày.”
Dương Sơ Tuyết bổ nhào đến Tiêu Hạo mà cào cấu, đấm đá loạn xạ.Sau một hồi, Dương Sơ Tuyết thở hổn hển oán giận nói.
“Ôi mẹ ơi đau tay quá, da thịt mày làm bằng sắt à?đánh hoài không biết đau.”
Tiêu Hạo biết mình thắng nàng 2-1, đắc ý cười lộ vẻ trẻ con đùa giỡn.
“Haha, ván này ông đây thắng.2-1 cho Hạo ca!”
Dương Sơ Tuyết nghe vậy tức giận.
“Cái gì mà thắng 2-1? bà đây không cam lòng.Đi chết đi thối lưu manh.”
Dương Sơ Tuyết cầm tay Tiêu Hạo lên cắn một cái, Tiêu Hạo thấy nàng cắn mình, vội vàng triệt tiêu linh khí gia trì.Không có linh khí gia trì cơ thể, Tiêu Hạo như người bình thường một dạng nên đau đến nhe răng nhếch miệng, in lên dấu răng cùng nước bọt của Dương Sơ Tuyết.
“Cô mệnh cách là cẩu à?làm sao lại chạy đi cắn người?”
Dương Sơ Tuyết trừng mắt Tiêu Hạo cười lạnh.
“Chết lưu manh, chết biến thái.2-2 rồi nha, bà để cho mày đắc ý hừ hừ.”
Tiêu Hạo đang muốn nói gì, đột nhiên trong đầu vang lên thanh âm khiến Tiêu Hạo sợ hãi cả kinh.
“Thật tốt chơi đùa nhỉ?xem như là trước khi chết khoái lạc đi.”
Tiêu Hạo quay đầu nhìn phía sau, thấy được cửa phòng không biết lúc nào mở ra, trong phòng có một người trẻ tuổi gương mặt mang theo lệ khí mỉm cười như ác ma nhìn mình.
Nhìn thấy người trẻ tuổi này, Tiêu Hạo trực giác nói cho bản thân, người này cực độ nguy hiểm.Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Tiêu Hạo sắc mặt bắt đầu nghiêm túc, đứng lên che lại đang nằm trên giường một mặt mộng bức Dương Sơ Tuyết.
“Linh giác truyền âm.Mày là Trúc Cơ kỳ tu sĩ?”
A tam cười haha liếm môi, ánh mắt lộ vẻ đầy hứng thú nhìn Tiêu Hạo.
“Tình báo sai lệch nha.Tu vi Luyện Khí viên mãn, mày rất không tệ nhưng tao rất tiếc.Hóa ra chấp sự lão già kia đã dự đoán đến tình huống này mới gọi tao đi giết mày mà không phải lũ yếu gà kia.”
Dừng một chút, A tam lộ ra nụ cười khát máu.
“Đây là lần đầu tao giết một cái thiên tài tu đạo giả nha.Chắc ăn vào sẽ có một cái khác tư vị đây.”
Tiêu Hạo nghe vậy, trong lòng cả kinh, thần sắc lộ vẻ không thể tin được.
“Mày là đến từ tổ chức phía sau Lăng Tích Uy?”
“Rất bất ngờ là bọn tao hành động tại sao lại nhanh như vậy đúng không?Nói cho mày biết cũng được, dù sao mày cũng sắp chết, cho mày làm cái quỷ minh bạch mà đi đầu thai.”
Nói đến đây, A tam lộ ra thần sắc dữ tợn.
“Tổ chức bọn tao gọi Huyết Linh giáo ở Hoa Hạ, từ khi giáo chủ trở về thành lập lại tổng giáo.Bọn tao nhóm người cấp dưới đều nhận nhiệm vụ là trà trộn vào trong mấy quốc gia có tu luyện giới người.Mà nhóm bọn tao lại nhận trà trộn vào S quốc bọn mày.Hôm qua mày có biết người mày giết là thằng nào không?Nó là con cờ quan trọng của Huyết Linh giáo bọn tao hấp dẫn lực chú ý của tổ chức bảo vệ quốc gia bọn mày.Từ đó mà bắt đầu lén đưa thêm người vào.”
“Giáo chủ có nói, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ sẽ không thiếu thịt người để ăn.Ngài ấy còn hứa hẹn, sau này Hoa Hạ, thậm chí cả Châu Á đều sẽ là Huyết Linh giáo chúng ta trại nuôi nhốt người.”
“Nhưng mày lại dám giết chết nó, phá hỏng kế hoạch dàn xếp của bọn tao.Mày nói, bọn tao phải làm thế nào để cảm ơn mày đây hả?”
Tiêu Hạo nghe vậy, trong nháy mắt bừng tỉnh.Thì ra nhiệm vụ từ hệ thống muốn tiêu diệt tổ chức gọi là Huyết Linh giáo.Chợt, Tiêu Hạo sắc mặt chớp mắt khó coi.Đối mặt với Trúc Cơ kỳ tu sĩ, Tiêu Hạo quả thật là không có chút phần thắng nào.Suy đi tính lại một hồi, Tiêu Hạo ánh mắt sáng lên.Có!
“Mày nói nhảm cái quần què, muốn chiến thì chiến, đừng quanh co nhảm nhí.”
A tam nghe Tiêu Hạo khiêu khích, giận tím mặt.
“Con mẹ mày muốn chết.”
Ở hai người đang chuẩn bị động thủ, ngồi một bên trên giường Dương Sơ Tuyết lúc này cũng hồi phục tinh thần lại, tay chỉ hai người cả giận nói.
“Ở đâu chạy ra thêm cái bệnh thần kinh.Còn cái gì Trúc Cơ tu sĩ, xin nhờ, đây là thời hiện đại, không phải cái gì trong tiểu thuyết tiên hiệp, huyền ảo.Phát cái gì bệnh không vào bệnh viện dưỡng tốt mà chạy ra nháo sự.”
Dương Sơ Tuyết quả thật là buồn bực, hôm nay khi không lại gặp hai cái người bệnh thần kinh.Lấy ra điện thoại chuẩn bị bấm số bệnh viện tâm thần, A tam lúc này động, vận chuyển tốc độ nhanh nhất thôi động pháp lực công kích về phía Dương Sơ Tuyết.
Tiêu Hạo thấy vậy trong lòng kinh hãi, vận dụng linh khí tụ lại trên ngón tay hét lên.
“Diệu Đề chỉ, đi.”
Diệu Đề chỉ là một môn Huyền cấp vũ kỹ, phải đến Trúc Cơ kỳ ngưng tụ ra pháp lực thì mới có thể phát huy hết uy lực của nó.Nhưng Tiêu Hạo chỉ là Luyện Khí viên mãn, uy lực bị giảm bớt 1 phần 3.
Hai bên lực lượng va chạm vào nhau, không khí bị nổ ra ma sát, thổi ra xung quanh dư chấn làm trong phòng nổi lên một trận gió nhẹ.
Hai người lao nhanh như chớp hướng về đối phương mà công kích.A tam từ trong trữ vật giới chỉ móc ra một thanh đao, vung đao lên quát.
“Linh Sát đao pháp thức thứ nhất, Địa Linh sát.”
Vô số tia đao khí từ đao pháp tản mác ra xung quanh, khí tức giết chóc làm người như muốn nghẹt thở.
Tiêu Hạo thấy vậy, sắc mặt lộ vẻ ngưng trọng, không chút do dự từ trong trữ vật không gian lấy ra Âu Phong kiếm tiến hành phản kích.
Thấy Tiêu Hạo móc ra một thanh kiếm chống đỡ mình đao pháp công kích, A tam ánh mắt chết nhìn chòng chọc vào Âu Phong kiếm, sắc mặt có chút khó coi.
“Lại là Hoàng cấp Linh khí, mày rốt cuộc là ai?”
A tam lúc này quả thật có chút kiêng kỵ Tiêu Hạo thế lực sau lưng.Luyện Khí tu vi đã được cấp cho Linh khí, nếu không có chỗ dựa mới là lạ.Không phải là đệ tử thân truyền của lão quái vật thì cũng là đệ tử thiên tài của gia tộc nào đó.Huyết Linh giáo vừa mới bước đầu kế hoạch vào S quốc, không muốn vì đắc tội một cái gia tộc hay lão quái vật nào đó mà bại lộ hành tung.
Tiêu Hạo nghe ra A tam bây giờ có chút kiêng kỵ mình, trong lòng hiểu ra.Hóa ra thằng này nghĩ bản thân là đệ tử tông môn nào đó đi ra lịch luyện.Nhìn sắc mặt biến đổi khi thấy Linh khí là có thể hiểu.
“Mày ít có nói nhảm, chiến đi.”
Tiêu Hạo sắc mặt lạnh lùng, vung kiếm lên hướng A tam đánh tới.
A tam lúc này tiến không được, sắc mặt có chút khó nhìn lùi về phía sau.Trong lòng có chủ ý, khóe miệng lộ ra nụ cười âm hiểm mà từ trong trữ vật giới chỉ móc ra một cái bình mở nắp ra.Một đám hương thơm bay ra, Tiêu Hạo ngửi thấy mùi thơm, sắc mặt cổ quái nhìn A tam.
“Mày làm cái gì?”
A tam lúc này cười haha nhìn Tiêu Hạo.
“Đây xem như tại hạ cho các hạ bồi thường, thật tốt hưởng thụ đi.Có duyên sẽ gặp lại.”
Nói xong, vất lại cái bình mà chạy còn nhanh hơn cả thỏ rời đi.
Tiêu Hạo thấy A tam chạy đi còn nhanh hơn thỏ, trong bụng một đám dấu hỏi.Thằng này nói hưởng thụ cái gì đâu?
Đột nhiên Tiêu Hạo quay hướng giường nhìn Dương Sơ Tuyết, thấy sắc mặt nàng ửng đỏ một mảnh, đang cọ cọ như cố nhịn lấy cái gì.Tiêu Hạo sắc mặt một trận khó coi, tức giận mắng.
“Con mẹ mày vương bát đản, lại thả xuân dược mê hoặc ông đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.