Chương 93: Công tử nhà Lancer
Bại Gia Công Tử
08/05/2019
Về đến nhà, vì cha mẹ cùng em gái đều đi du lịch vòng quanh thế giới rồi nên hiện tại chỉ có Tiêu Hạo cùng mấy nữ.
Sau một hồi song tu cùng các nàng, Tiêu Hạo tiến vào tu luyện tháp bế quan.
“Khiếu huyệt thứ hai mươi rồi.”
Vận chuyển chu thiên cuối cùng đả thông khiếu huyệt, thanh âm răng rắc nổ vang trong cơ thể biểu thị đã mở ra thành công.
“Tốc độ thế này quả thật có chút chậm chạp.”
m thầm nhíu mày, Tiêu Hạo quả thật cảm thấy việc đánh mở khiếu huyệt tốc độ vô cùng chậm chạp. Gần 1 tháng mà chỉ mở được hai mươi cái, mà bước đầu tiên là mở ra một vạn cái thì đến bao giờ? mười năm, trăm năm? WTF? Luyện Khí kỳ tu sĩ sống mấy trăm năm nghe có vẻ hư cấu.
Tuổi thọ tu sĩ Luyện Khí kỳ chỉ khoảng 200 năm trở lại, nếu ở bình cảnh mãi không đột phá Trúc Cơ thì chỉ có nước chờ chết mà thôi.
“Bổ sung tiếp tục đạo cơ của mình vậy. Cần phải tăng cường khả năng thực chiến mới được.”
Trong đầu Tiêu Hạo bắt đầu có ý tưởng mà chuẩn bị cho việc này.
…
Trong một căn phòng kín, một thanh niên trẻ tuổi đang ngồi thưởng thức ly trà nóng. Đứng hầu một bên là ông lão tóc bạc nhịn không được hỏi.
“Nhị thiếu gia, cậu hạ mình kết giao một kẻ vô danh ở thế tục giới như vậy rất không đáng giá.”
Thanh niên trẻ tuổi cười nhạt một tiếng không trả lời mà hỏi.
“Bác Lâm, có một số việc không phải nhìn bề ngoài mà đánh giá được nó tốt hay xấu.”
“Tiêu Hạo người này không ở mặt ngoài đơn giản như vậy, nếu anh trai tốt của con cũng đang đánh chủ ý người này, con vì sao lại không thể đâu.”
“Chuyện này… ài…”
Lâm lão chỉ biết thở dài một tiếng, việc tranh đấu giành quyền kế thừa chức vị gia chủ của gia tộc ngày càng trở nên khó mà lui rồi.
“Chuyện này con đã có sắp xếp, bác cứ theo con phân phó mà làm theo là được.”
“Và bác cũng đừng quên, Trần gia chúng ta ở thế tục giới chỉ là một chi nhỏ không chính thống. Có một ngày, con sẽ để đám người ở chỗ đó biết hậu quả khi xem thường kẻ mà bọn họ cho là phế vật.”
Trần Thiên bàn tay xiếc chặt lại mà oanh một tiếng làm cái bàn bị chấn thành bột mịn. Lâm lão thấy vậy hít một hơi dài thấp giọng cảm thán.
“Nhị thiếu gia lực lượng khống chế ngày càng đáng sợ, hy vọng nhóm người kia sẽ không phải hối hận khi vứt bỏ ngài đi.”
Cười lạnh một tiếng, Trần Thiên nâng lên chén trà nhỏ thì thào.
“Anh trai tốt, hy vọng anh đừng chịu thua quá sớm, kịch vui bây giờ mới chính thức bắt đầu.”
…
Sau khi mở thành công đến khiếu huyệt thứ hai mươi hai, Tiêu Hạo thở ra một ngụm trọc khí rồi rời khỏi tu luyện tháp.
Vừa xuống phòng khách, Tiêu Hạo thấy Địch Lệ Diệp Na đang ngồi ghế sofa chờ.
“Cậu cuối cùng cũng chịu đi ra rồi, mấy cô bạn gái của cậu đều nói cậu đang bế quan tu luyện đâu.”
“Đúng vậy, cô tìm tôi có việc gì?”
Địch Lệ Diệp Na gửi cho Tiêu Hạo một cái điện thoại kiểu quân đội rồi nói.
“Cậu giữ cái điện thoại này, trong đó có thông tin về nhiệm vụ sắp tới. Vì hiện tại đang thiếu người nên cậu không đi là không được đâu.”
Tiêu Hạo nghe vậy mà nhíu mày mở ra điện thoại nhìn nội dung nhiệm vụ.
“Núi Ngũ Hành? Đi Bắc vực sao?”
“Đúng vậy, chi tiết nội dung thì sẽ được nói chi tiết khi đến địa điểm tập hợp.”
“Được rồi, vậy thì tuần sau gặp lại. Cô nếu như không có việc gì nữa thì có thể đi rồi.”
Nghe thấy Tiêu Hạo lên tiếng đuổi khách, Địch Lệ Diệp Na có chút không vui hừ một tiếng.
“Quên nói cho cậu, lần này đi chung tổ đội nhiệm vụ có đến mấy người nữ, tốt nhất cậu đừng có ý nghĩ xấu với bọn họ hừ hừ.”
Tiêu Hạo nghe vậy sững sờ lộ vẻ không hiểu.
“Tôi với họ không thân cũng chả quen, tại sao lại phải có ý nghĩ xấu?”
“Hừ, nhìn nhà anh có mấy cô bạn gái thì biết rồi còn gì? đúng là đồ sắc quỷ đại lưu manh.”
Nghe Địch Lệ Diệp Na đưa ra cái lý do làm Tiêu Hạo dở khóc dở cười.
“Ta nói chứ Diệp Na đồng chí, cô cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy được nha. Mấy cô ấy là vì bị mị lực của tôi cho chinh phục nên mới cam tâm tình nguyện đi theo bản đại soái ca đây.”
“Xì, có quỷ mới tin cậu. Tôi đi trước đây, tránh xa cậu ra một chút tránh bị cậu đánh chủ ý thì hư cả đời con gái tôi nữa.”
Địch Lệ Diệp Na bỏ lại một câu rồi chạy nhanh như gió rời đi để lại Tiêu Hạo một trận cạn lời.
…
Màn đêm buông xuống, khi ánh đèn đường bắt đầu được chiếu sáng làm khu vực thành phố Đồng Xuyên trở nên náo nhiệt lên.
Những trong cảnh tượng phồn hoa này lại có những góc khuất của xã hội ở những khu vực không mấy sạch sẽ.
“Đánh, đánh chết mẹ nó cho tao, đậu xanh dám giành gái với tao quả thật muốn chết.”
Ở một góc vắng vẻ trong con hẻm nhỏ không mấy ai chú ý, mấy người thiếu niên trẻ tuổi đang cùng hội đồng quyền đấm chân đá vào một người thiếu niên cùng tuổi nhóm bọn họ.
Cảm thấy đã đánh đủ đô, thanh niên trẻ tuổi cầm đầu nhóm người với cách ăn mặc hàng hiệu đắt tiền hừ một tiếng.
“Đây là hậu quả nhúng chàm người đàn bà của tao, chỉ là cảnh cáo nhẹ mày một cái. Nếu có lần sau, tao không dám chắc hậu quả sẽ là cái gì đâu.”
Thiếu niên bị đánh nằm trên đất bị đánh đến thê thảm nhưng vẫn cố nén đau đớn mà khó khăn mở miệng nói chuyện, thanh âm có chút khàn khàn không rõ.
“Thanh Hà là bị mày ép buộc, đồ khốn nạn, đồ hèn hạ. Mày sẽ không được chết tử tế.”
“Ha, lời của mày rất nhiều người đã nói cùng tao nhưng tất cả bọn họ đều có chung một kết quả. Mày biết đó là gì không?”
Thiếu niên ánh mắt cao ngạo dùng chân đạp vào mặt chàng trai trẻ đang nằm thoi thóp dưới đất cười khinh mệt.
“Nhóm bọn nó đều được tao tặng cho một vé đi xuống suối vàng đó. Nhưng đối với mày thì tao không làm vậy…”
Dừng một chút phân phó nhóm đàn em mang đến một chiếc ipad mở lên một video cho chàng trai trẻ xem.
“Để tao cho mày xem bộ phim này nhìn rất là vui.”
Chàng trai trẻ khi nhìn thấy hình ảnh trong video thì ánh mắt phun ra lửa trực câu nhìn chằm chằm vào kẻ cầm đầu thanh niên trẻ.
“Từ Luân, mày là đồ súc sinh vật, mày không phải là người.”
Nhìn xem chàng trai trẻ ánh mắt giận dữ trong tuyệt vọng, Từ Luân lộ ra nụ cười thỏa mãn liếm môi.
“Haha, tư vị của cô ta vô cùng hấp dẫn không thể làm tao kiềm chế được nha. Khi được nếm thử tư vị vừa chơi vừa ăn thì cảm giác vô cùng khoái lạc tựa như bay lên trời vậy.”
“Được rồi, không muốn lãng phí thời gian, mang thằng này bỏ vào bao mang đi. Ở đây lâu quá cũng không phải là việc tốt.”
Đang lúc phân phó xong nhóm đàn em chuẩn bị trói gô chàng trai trẻ bỏ vào bao tải, một cơn gió lạnh đột ngột thổi qua làm đám người không tự chủ được rùng mình một cái.
Chỉ có Từ Luân là phát giác được có điểm khác thường nên theo bản năng mà quay đầu nhìn lên trời.
Khi hắn chứng kiến cảnh tượng trước mắt thì vô cùng hoảng sợ, bản thân bị một đôi mắt của tử thần nhìn chằm chằm vào mà chân run cầm cập. Sau đó ánh mắt trở nên vô hồn mà trợn trắng lên rồi ngã xuống.
Nhóm đàn em đi cùng Từ Luân cũng không khá hơn bao nhiêu mà đôi mắt mỗi người cũng biến mất mà để lại một cái xác cùng với hai hốc mắt trống rỗng.
“Môn bí pháp này vô cùng mạnh mẽ, có điều quá ác tâm.”
Một người con gái đột nhiên xuất hiện trong màn đêm khẽ nhíu mày nhìn lấy mấy cái xác vừa bị mình xử lý.
Khi nàng ánh mắt đảo qua đang nằm thoi thóp dưới đất chàng trai trẻ, khẽ cau lại chân mày mà lấy ra một viên đan dược cho người này nuốt vào.
Thanh lý xong hiện trường, Phan Đình Tầm Nguyệt gật đầu hài lòng, hai con ngươi tà nguyệt luân nhãn thứ hai vận chuyển rồi nhanh như chớp biến mất không thấy đâu nữa.
Đợi thời điểm chàng trai trẻ tỉnh lại đã là sau đó một giờ. Dùng tay ôm lấy cái đầu đau nhức mà nói thầm.
“Thì ra là một cô gái cứu ta, có điều không nhớ rõ khuôn mặt của nàng làm sao có thể báo ơn đây.”
…
Sáng hôm sau, Tiêu Hạo cùng ba nữ cùng nhau đến trường. Khi bước vào sân lớn, cả bốn người đều bị tràng cảnh trước mắt cho sững sờ.
Dưới đất xếp đầy những cây hoa hồng hình trái tim vô cùng lớn, nếu có người kiên nhẫn để đếm số lượng thì sẽ biết là có 999 đóa hoa hồng.
Lúc này, một chàng trai ngoại quốc tóc màu hạt dẻ hơi quăn trên tay cầm một cành hoa hồng bước đi đến hướng Alicia mà quỳ xuống một chân từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn kim cương dâng lên.
“Hỡi quý cô Alicia xinh đẹp, tôi đã thầm mến quý cô rất lâu nên quyết định lần này từ nước Anh bay sang đây để bày tỏ tình yêu rực cháy trong lòng mình. Mong quý cô tiếp nhận làm phu nhân tương lai của tôi.”
Thấy hành động tỏ tình rung động của chàng trai ngoại quốc này, nhóm sinh viên toàn bộ đều sôi trào lên.
“Đậu phộng, đây là muốn đoạt người giữa ban ngày sao?”
“Nói quá vậy bà nội, là tỏ tình đó, 999 đóa hoa hồng đó. Không ngờ người phương Tây cũng biết văn hóa tỏ tình theo phương Đông nha.”
“Nhưng mà có vẻ như tên này đá trúng tấm sắt rồi, người của Hạo chủ tịch đâu phải muốn đoạt là đoạt. Đây chẳng phải là muốn đánh mặt công khai hay sao?”
“Không biết cô gái ngoại quốc này có quan hệ gì với Hạo chủ tịch đâu. Chẳng lẽ cũng là tình nhân mà cậu ấy bao nuôi.”
Alicia thấy gương mặt của chàng trai ngoại quốc này cùng hành động tỏ tình trước đám đông càng phát ra chán ghét mà một bên ôm lấy cánh tay Tiêu Hạo lạnh giọng.
“Lancer Puth, anh nên chết cái ý nghĩ đó đi. Tôi hiện tại đã là người phụ nữ có chồng. Anh nếu không muốn bị mất mặt thì cút nhanh lên.”
Sau một hồi song tu cùng các nàng, Tiêu Hạo tiến vào tu luyện tháp bế quan.
“Khiếu huyệt thứ hai mươi rồi.”
Vận chuyển chu thiên cuối cùng đả thông khiếu huyệt, thanh âm răng rắc nổ vang trong cơ thể biểu thị đã mở ra thành công.
“Tốc độ thế này quả thật có chút chậm chạp.”
m thầm nhíu mày, Tiêu Hạo quả thật cảm thấy việc đánh mở khiếu huyệt tốc độ vô cùng chậm chạp. Gần 1 tháng mà chỉ mở được hai mươi cái, mà bước đầu tiên là mở ra một vạn cái thì đến bao giờ? mười năm, trăm năm? WTF? Luyện Khí kỳ tu sĩ sống mấy trăm năm nghe có vẻ hư cấu.
Tuổi thọ tu sĩ Luyện Khí kỳ chỉ khoảng 200 năm trở lại, nếu ở bình cảnh mãi không đột phá Trúc Cơ thì chỉ có nước chờ chết mà thôi.
“Bổ sung tiếp tục đạo cơ của mình vậy. Cần phải tăng cường khả năng thực chiến mới được.”
Trong đầu Tiêu Hạo bắt đầu có ý tưởng mà chuẩn bị cho việc này.
…
Trong một căn phòng kín, một thanh niên trẻ tuổi đang ngồi thưởng thức ly trà nóng. Đứng hầu một bên là ông lão tóc bạc nhịn không được hỏi.
“Nhị thiếu gia, cậu hạ mình kết giao một kẻ vô danh ở thế tục giới như vậy rất không đáng giá.”
Thanh niên trẻ tuổi cười nhạt một tiếng không trả lời mà hỏi.
“Bác Lâm, có một số việc không phải nhìn bề ngoài mà đánh giá được nó tốt hay xấu.”
“Tiêu Hạo người này không ở mặt ngoài đơn giản như vậy, nếu anh trai tốt của con cũng đang đánh chủ ý người này, con vì sao lại không thể đâu.”
“Chuyện này… ài…”
Lâm lão chỉ biết thở dài một tiếng, việc tranh đấu giành quyền kế thừa chức vị gia chủ của gia tộc ngày càng trở nên khó mà lui rồi.
“Chuyện này con đã có sắp xếp, bác cứ theo con phân phó mà làm theo là được.”
“Và bác cũng đừng quên, Trần gia chúng ta ở thế tục giới chỉ là một chi nhỏ không chính thống. Có một ngày, con sẽ để đám người ở chỗ đó biết hậu quả khi xem thường kẻ mà bọn họ cho là phế vật.”
Trần Thiên bàn tay xiếc chặt lại mà oanh một tiếng làm cái bàn bị chấn thành bột mịn. Lâm lão thấy vậy hít một hơi dài thấp giọng cảm thán.
“Nhị thiếu gia lực lượng khống chế ngày càng đáng sợ, hy vọng nhóm người kia sẽ không phải hối hận khi vứt bỏ ngài đi.”
Cười lạnh một tiếng, Trần Thiên nâng lên chén trà nhỏ thì thào.
“Anh trai tốt, hy vọng anh đừng chịu thua quá sớm, kịch vui bây giờ mới chính thức bắt đầu.”
…
Sau khi mở thành công đến khiếu huyệt thứ hai mươi hai, Tiêu Hạo thở ra một ngụm trọc khí rồi rời khỏi tu luyện tháp.
Vừa xuống phòng khách, Tiêu Hạo thấy Địch Lệ Diệp Na đang ngồi ghế sofa chờ.
“Cậu cuối cùng cũng chịu đi ra rồi, mấy cô bạn gái của cậu đều nói cậu đang bế quan tu luyện đâu.”
“Đúng vậy, cô tìm tôi có việc gì?”
Địch Lệ Diệp Na gửi cho Tiêu Hạo một cái điện thoại kiểu quân đội rồi nói.
“Cậu giữ cái điện thoại này, trong đó có thông tin về nhiệm vụ sắp tới. Vì hiện tại đang thiếu người nên cậu không đi là không được đâu.”
Tiêu Hạo nghe vậy mà nhíu mày mở ra điện thoại nhìn nội dung nhiệm vụ.
“Núi Ngũ Hành? Đi Bắc vực sao?”
“Đúng vậy, chi tiết nội dung thì sẽ được nói chi tiết khi đến địa điểm tập hợp.”
“Được rồi, vậy thì tuần sau gặp lại. Cô nếu như không có việc gì nữa thì có thể đi rồi.”
Nghe thấy Tiêu Hạo lên tiếng đuổi khách, Địch Lệ Diệp Na có chút không vui hừ một tiếng.
“Quên nói cho cậu, lần này đi chung tổ đội nhiệm vụ có đến mấy người nữ, tốt nhất cậu đừng có ý nghĩ xấu với bọn họ hừ hừ.”
Tiêu Hạo nghe vậy sững sờ lộ vẻ không hiểu.
“Tôi với họ không thân cũng chả quen, tại sao lại phải có ý nghĩ xấu?”
“Hừ, nhìn nhà anh có mấy cô bạn gái thì biết rồi còn gì? đúng là đồ sắc quỷ đại lưu manh.”
Nghe Địch Lệ Diệp Na đưa ra cái lý do làm Tiêu Hạo dở khóc dở cười.
“Ta nói chứ Diệp Na đồng chí, cô cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy được nha. Mấy cô ấy là vì bị mị lực của tôi cho chinh phục nên mới cam tâm tình nguyện đi theo bản đại soái ca đây.”
“Xì, có quỷ mới tin cậu. Tôi đi trước đây, tránh xa cậu ra một chút tránh bị cậu đánh chủ ý thì hư cả đời con gái tôi nữa.”
Địch Lệ Diệp Na bỏ lại một câu rồi chạy nhanh như gió rời đi để lại Tiêu Hạo một trận cạn lời.
…
Màn đêm buông xuống, khi ánh đèn đường bắt đầu được chiếu sáng làm khu vực thành phố Đồng Xuyên trở nên náo nhiệt lên.
Những trong cảnh tượng phồn hoa này lại có những góc khuất của xã hội ở những khu vực không mấy sạch sẽ.
“Đánh, đánh chết mẹ nó cho tao, đậu xanh dám giành gái với tao quả thật muốn chết.”
Ở một góc vắng vẻ trong con hẻm nhỏ không mấy ai chú ý, mấy người thiếu niên trẻ tuổi đang cùng hội đồng quyền đấm chân đá vào một người thiếu niên cùng tuổi nhóm bọn họ.
Cảm thấy đã đánh đủ đô, thanh niên trẻ tuổi cầm đầu nhóm người với cách ăn mặc hàng hiệu đắt tiền hừ một tiếng.
“Đây là hậu quả nhúng chàm người đàn bà của tao, chỉ là cảnh cáo nhẹ mày một cái. Nếu có lần sau, tao không dám chắc hậu quả sẽ là cái gì đâu.”
Thiếu niên bị đánh nằm trên đất bị đánh đến thê thảm nhưng vẫn cố nén đau đớn mà khó khăn mở miệng nói chuyện, thanh âm có chút khàn khàn không rõ.
“Thanh Hà là bị mày ép buộc, đồ khốn nạn, đồ hèn hạ. Mày sẽ không được chết tử tế.”
“Ha, lời của mày rất nhiều người đã nói cùng tao nhưng tất cả bọn họ đều có chung một kết quả. Mày biết đó là gì không?”
Thiếu niên ánh mắt cao ngạo dùng chân đạp vào mặt chàng trai trẻ đang nằm thoi thóp dưới đất cười khinh mệt.
“Nhóm bọn nó đều được tao tặng cho một vé đi xuống suối vàng đó. Nhưng đối với mày thì tao không làm vậy…”
Dừng một chút phân phó nhóm đàn em mang đến một chiếc ipad mở lên một video cho chàng trai trẻ xem.
“Để tao cho mày xem bộ phim này nhìn rất là vui.”
Chàng trai trẻ khi nhìn thấy hình ảnh trong video thì ánh mắt phun ra lửa trực câu nhìn chằm chằm vào kẻ cầm đầu thanh niên trẻ.
“Từ Luân, mày là đồ súc sinh vật, mày không phải là người.”
Nhìn xem chàng trai trẻ ánh mắt giận dữ trong tuyệt vọng, Từ Luân lộ ra nụ cười thỏa mãn liếm môi.
“Haha, tư vị của cô ta vô cùng hấp dẫn không thể làm tao kiềm chế được nha. Khi được nếm thử tư vị vừa chơi vừa ăn thì cảm giác vô cùng khoái lạc tựa như bay lên trời vậy.”
“Được rồi, không muốn lãng phí thời gian, mang thằng này bỏ vào bao mang đi. Ở đây lâu quá cũng không phải là việc tốt.”
Đang lúc phân phó xong nhóm đàn em chuẩn bị trói gô chàng trai trẻ bỏ vào bao tải, một cơn gió lạnh đột ngột thổi qua làm đám người không tự chủ được rùng mình một cái.
Chỉ có Từ Luân là phát giác được có điểm khác thường nên theo bản năng mà quay đầu nhìn lên trời.
Khi hắn chứng kiến cảnh tượng trước mắt thì vô cùng hoảng sợ, bản thân bị một đôi mắt của tử thần nhìn chằm chằm vào mà chân run cầm cập. Sau đó ánh mắt trở nên vô hồn mà trợn trắng lên rồi ngã xuống.
Nhóm đàn em đi cùng Từ Luân cũng không khá hơn bao nhiêu mà đôi mắt mỗi người cũng biến mất mà để lại một cái xác cùng với hai hốc mắt trống rỗng.
“Môn bí pháp này vô cùng mạnh mẽ, có điều quá ác tâm.”
Một người con gái đột nhiên xuất hiện trong màn đêm khẽ nhíu mày nhìn lấy mấy cái xác vừa bị mình xử lý.
Khi nàng ánh mắt đảo qua đang nằm thoi thóp dưới đất chàng trai trẻ, khẽ cau lại chân mày mà lấy ra một viên đan dược cho người này nuốt vào.
Thanh lý xong hiện trường, Phan Đình Tầm Nguyệt gật đầu hài lòng, hai con ngươi tà nguyệt luân nhãn thứ hai vận chuyển rồi nhanh như chớp biến mất không thấy đâu nữa.
Đợi thời điểm chàng trai trẻ tỉnh lại đã là sau đó một giờ. Dùng tay ôm lấy cái đầu đau nhức mà nói thầm.
“Thì ra là một cô gái cứu ta, có điều không nhớ rõ khuôn mặt của nàng làm sao có thể báo ơn đây.”
…
Sáng hôm sau, Tiêu Hạo cùng ba nữ cùng nhau đến trường. Khi bước vào sân lớn, cả bốn người đều bị tràng cảnh trước mắt cho sững sờ.
Dưới đất xếp đầy những cây hoa hồng hình trái tim vô cùng lớn, nếu có người kiên nhẫn để đếm số lượng thì sẽ biết là có 999 đóa hoa hồng.
Lúc này, một chàng trai ngoại quốc tóc màu hạt dẻ hơi quăn trên tay cầm một cành hoa hồng bước đi đến hướng Alicia mà quỳ xuống một chân từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn kim cương dâng lên.
“Hỡi quý cô Alicia xinh đẹp, tôi đã thầm mến quý cô rất lâu nên quyết định lần này từ nước Anh bay sang đây để bày tỏ tình yêu rực cháy trong lòng mình. Mong quý cô tiếp nhận làm phu nhân tương lai của tôi.”
Thấy hành động tỏ tình rung động của chàng trai ngoại quốc này, nhóm sinh viên toàn bộ đều sôi trào lên.
“Đậu phộng, đây là muốn đoạt người giữa ban ngày sao?”
“Nói quá vậy bà nội, là tỏ tình đó, 999 đóa hoa hồng đó. Không ngờ người phương Tây cũng biết văn hóa tỏ tình theo phương Đông nha.”
“Nhưng mà có vẻ như tên này đá trúng tấm sắt rồi, người của Hạo chủ tịch đâu phải muốn đoạt là đoạt. Đây chẳng phải là muốn đánh mặt công khai hay sao?”
“Không biết cô gái ngoại quốc này có quan hệ gì với Hạo chủ tịch đâu. Chẳng lẽ cũng là tình nhân mà cậu ấy bao nuôi.”
Alicia thấy gương mặt của chàng trai ngoại quốc này cùng hành động tỏ tình trước đám đông càng phát ra chán ghét mà một bên ôm lấy cánh tay Tiêu Hạo lạnh giọng.
“Lancer Puth, anh nên chết cái ý nghĩ đó đi. Tôi hiện tại đã là người phụ nữ có chồng. Anh nếu không muốn bị mất mặt thì cút nhanh lên.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.