Chương 86: Người ăn xin kỳ lạ
Bại Gia Công Tử
02/05/2019
Nàng biết rõ bản thân nhận được tạo hóa trở thành dị năng giả đều là Tiêu Hạo cho nàng. Ngoài ra nàng cũng nhìn ra Tiêu Hạo là một người phủ đầy lớp sương mù bí ẩn mà mạnh mẽ giống như cao thủ tại dân gian. Vì vậy Triệu Ánh Nhật mới quyết tâm muốn đi theo làm việc cho Tiêu Hạo, một phần vì báo ơn, một phần cũng vì bản thân tiền đồ tương lai.
“Cô cần gì phải như vậy đâu? tôi quả thật không hiểu đàn bà phụ nữ mấy cô nghĩ gì mà đụng một cái là quỳ lên quỳ xuống. Tôi cũng không phải cha mẹ hay thân thích cô nên quỳ gối thế này là hạ thấp giá trị bản thân mình có biết không?”
Tiêu Hạo vội vàng nâng Triệu Ánh Nhật đứng lên bất đắc dĩ nói ra, Dương Sơ Tuyết hừ một tiếng bóp Tiêu Hạo cái eo.
“Anh quả thật là đồ đần, cô ấy vì cảm ơn anh ban cho tạo hóa mới quỳ xuống. Đừng có được tiện nghi còn ra vẻ đi.”
“Anh nói chứ bà xã, ông xã em làm người khiêm tốn lắm, không thích hư danh mấy cái lễ nghi phức tạp đâu. Cho thì cho thôi chứ anh không nghĩ đến báo đáp hay cái gì. Đây cũng có thể xem là duyên phận gặp gỡ đi.”
Tiêu Hạo cười haha không thèm để ý, xem việc tặng cho Triệu Ánh Nhật bình thuốc dị năng như là ném rác ra ngoài một kiểu tương tự.
“Được rồi, mọi chuyện cứ vậy đi, cũng đến giờ cơm trưa rồi, em cùng anh đi ăn thôi.”
“Ông xã nói cũng đúng, vậy thì đi thôi.”
Dương Sơ Tuyết sờ sờ cái bụng rồi quay sang nói với Triệu Ánh Nhật.
“Cô muốn đi ăn trưa luôn không? cùng đi với chúng tôi thế nào?”
“Vâng, em cũng đang dự định đi ăn trưa.”
“Đi thôi 2 cô gái.”
Tiêu Hạo cười cười làm cái thủ thế nhường đường cho bà xã mình cùng Triệu Ánh Nhật đi trước.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Tiêu Hạo nhìn đồng hồ đã gần 12 giờ thấy vẫn còn sớm nên nói ra.
“Anh hiện tại có việc qua chỗ Alicia một chút, em dẫn Ánh Nhật về công ty an bài công việc cho cô ấy làm nhé. Ông xã đi trước đây, tạm biệt.”
Lái xe đi đến chỗ nhà hàng của Alicia, bây giờ nhà hàng đã đổi tên lại thành Tân Kỷ Nguyên mà đầu nhập vào một trong những sản nghiệp của Tiêu Hạo. Nhờ đổi tên thương hiệu mới mà thực khách đến ăn ngày một tăng lên.
Nhìn đang bận rộn trong bếp Alicia, Ninh Tuyết Yên cùng Khương Du Du 3 nữ, Tiêu Hạo cũng một trận đau lòng tiến đến nói ra.
“Ba tiểu bảo bối không cần vất vả như vậy, có thời gian thì cứ tranh thủ tu luyện tăng cảnh giới mình lên đi thôi.”
“Anh nói gì vậy? bọn em thấy làm việc cũng có niềm vui của nó mà. Tu luyện cái gì nhàm chán muốn chết, ngồi một chỗ nhập thần mà em cảm thấy vô cùng buồn bực đây này.”
“Hì hì, ai bảo bọn em rất sinh hoạt ở hạ giới bình yên không chém giết lung tung như thế này đâu. Vừa hưởng thụ vừa tu luyện từ từ cũng đâu có sao.”
“Thôi không nói vấn đề này nữa, để anh đến làm cho mọi người một bữa ăn thịnh soạn đi. Xem như phần thưởng cho sự vất vả chăm chỉ của 3 người.”
“Hoan hô, ông xã vừa ra tay là có lộc ăn.”
Ăn uống xong xuôi cũng đã gần 1 giờ trưa, hai nữ mới lái xe đi trước, Tiêu Hạo nhìn thấy hiện tại trong phòng còn lại Alicia nên cười xấu xa.
“Haha, tiểu bảo bối, ông xã đến đây.”
“Không muốn.”
Alicia dù không tình nguyện nhưng ở dưới uy phong của Tiêu Hạo mà bị chinh phục, trong phòng bắt đầu vang lên thanh âm không phù hợp trẻ em.
Sau nửa giờ tranh thủ ăn nhanh Alicia, Tiêu Hạo mới thỏa mãn rời khỏi mà lái xe đến trường thi đại học môn cuối cùng.
Đang lái xe trên đường, Tiêu Hạo đi qua một khu vực có chút vắng người vào buổi trưa mà bắt gặp tình huống làm nội tâm vô cùng phẫn nộ: một đám thanh niên đang ra sức đấm đá nện lên một người ăn xin đang ánh mắt đờ đẫn nằm dưới đất.
Tiêu Hạo đậu xe một chỗ rồi chạy đến quát lên.
“Bọn mày ban ngày ban mặt lại đi khi dễ đến trên đầu ăn xin cũng không tha rồi hả?”
“A, thằng nhóc đáng chết, không ở nhà bú sữa mẹ mày chạy ra đòi học làm siêu anh hùng hả? lên đập chết bà nó nào tụi bây.”
Đám lưu manh 3, 4 thằng cùng một lúc xông lên vung quyền đánh Tiêu Hạo nhưng lại cảm thấy tay mình như đập vào tấm sắt mà đau đớn ôm quyền. Tiêu Hạo lười nhác quản đám bọn này mà cho 1 quyền 2 cước quật ngã toàn bộ nhóm lưu manh rồi đỡ dậy người ăn xin nói.
“Ông chú, ở đây lưu manh nhiều lắm, người lại bẩn cùng gầy yếu như vậy chắc là đã đói mấy ngày rồi đúng không?Ồ không phải? là nữ?”
Tiêu Hạo nhìn thấy ở ngực người ăn xin nhô lên mới biết được là nữ chứ không phải nam. Cũng do quá bẩn cùng vết máu ứ đọng như lâu rồi chưa tắm rửa nên khó phân biệt nam nữ cũng phải.
“Này cô, cô có nghe tôi nói gì không?”
Thấy phụ nữ ăn xin không trả lời mà gương mặt bị tóc bẩn phủ lên mặt vẫn cứ đứng đờ người ra nên Tiêu Hạo dò hỏi.
Sau khi thấy người này không trả lời, Tiêu Hạo có chút bất đắc dĩ mang người phụ nữ có vẻ bị bệnh nghiêm trọng này đi đến bệnh viện. Gặp mặt là có duyên, thôi thì nhìn người này cũng đáng thương nên giúp đỡ một lần đi.
Đến bệnh viện nhân dân Đồng Xuyên, Tiêu Hạo trả tiền phí nhờ một cô y tá tắm rửa người ăn xin này giúp rồi thanh toán luôn tiền viện phí khám chữa bệnh cho người phụ nữ này.
Đợi khi y tá tắm rửa xong mang người ăn xin này ra đến, Tiêu Hạo triệt để kinh ngạc đến ngây người.
Người ăn xin này cũng không phải là một phụ nữ trung niên dáng dấp xấu xí mà là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Lúc này vị nữ y tá cũng tiến đến thấp giọng nói với Tiêu Hạo.
“Đây là người nhà của anh sao? trông cô ấy bề ngoài vậy thôi chứ khắp nơi trên cơ thể đều là vết thương. Thật không hiểu nổi là trải qua tra tấn hay làm cái gì mà thành ra như thế.”
Tiêu Hạo nghe vậy khẽ nhíu mày, cô gái xinh đẹp này thân phận không đơn giản à nha. Tiêu Hạo dùng phá vọng chi nhãn tra xét tình huống.
Nhưng làm Tiêu Hạo bất ngờ là phá vọng chi nhãn vẫn không nhìn được cái gì, Tiêu Hạo có chút bất mãn hỏi hệ thống.
“Này là có chuyện gì? làm sao phá vọng chi nhãn lại không dùng được rồi?”
Hệ thống lúc này trở nên im lặng một cách bất bình thường làm Tiêu Hạo vô cùng buồn bực: cái này rốt cuộc là sao? mọi khi hỏi hệ thống thì trả lời răm rắp, hôm nay làm sao lại im ru bà rù rồi?
Thôi kệ nó đi, trước tiên cũng nên hiểu rõ cô gái xinh đẹp này rốt cuộc là ai cái đã.
“Này, cô có nhớ được cô là ai? đến từ đâu không?”
Cô gái xinh đẹp lắc đầu biểu thị mờ mịt, Tiêu Hạo mang nàng vào trong cho mấy bác sĩ khoa điện não đo thử xem rốt cuộc là nàng bị cái gì.
Sau khi nhận được kết luận từ mấy bác sĩ là nàng mất trí nhớ, Tiêu Hạo cũng thở ra một hơi. Còn tốt, ít ra không có vấn đề gì nghiêm trọng.
“Bây giờ tôi dẫn cô đi ăn rồi về nhà tôi ở tạm, cô thấy thế nào?”
Cô gái xinh đẹp gương mặt vẫn đờ đẫn không cảm xúc mà gật đầu. Từ lúc đầu gặp gỡ cùng tiếp xúc cô chưa hề nói một tiếng nào, chỉ có hỏi rồi gật đầu hay lắc đầu mà thôi làm Tiêu Hạo không biết nói cái gì nữa.
Dẫn cô gái xinh đẹp đi ăn, Tiêu Hạo lái xe đưa nàng về nhà mình nhờ mẹ chăm sóc hộ. Nhìn thấy đồng hồ đã gần 2 giờ rưỡi, Tiêu Hạo lộ ra nụ cười khổ sở: chạy đến liệu người ta có cho mình vào thi không đây?
Tiêu Hạo cũng muốn đánh cược thử một lần xem mình đến phòng thi có được cho phép vào thi hay không. Nhưng làm Tiêu Hạo thất vọng là cổng trường cũng đóng lại không cho phép thí sinh vào trễ để thi nên Tiêu Hạo mang theo tâm trạng buồn bực mà về nhà tu luyện.
Diêu Ái Phương đang đau đầu cô gái xinh đẹp được Tiêu Hạo mang về nên giải quyết thế nào thì Tô Tích Trúc cũng đi ra nhìn thấy cô gái này mà tò mò hỏi.
“Bác gái, cô gái này là ai vậy?”
“Là tiểu Hạo trên đường mang về một người ăn xin, bác cũng không tin lại có người nào ăn xin mà xinh đẹp như vậy đâu.”
Tô Tích Trúc khẽ nhíu mày, ánh mắt vô cùng cảnh giác đối với cô gái xinh đẹp. Nàng từ trên người cô gái này cảm giác uy hiếp vô cùng mạnh mẽ mà thần bí.
Đúng lúc này Tiêu Hạo cũng ở tâm trạng buồn bực mà lái xe trở về thấy Tô Tích Trúc cùng mẹ mình đang nói chuyện mà hỏi.
“Hai người có việc gì thế?”
“Sao con lại không ở trường thi mà lại về nhà rồi?”
“Cổng cũng đã đóng nên có vào thi được đâu thì chả về?”
“Mẹ nói chứ con trai, mày cũng quá dại gái đi, lấy cái lý do cứu người ăn xin mà mang cô gái đẹp này về nhà là thế nào hả? Mày vì cô gái này mà bỏ thi liệu có đáng không hả con?”
“Ai dà mẹ à, con nói đều là thật ấy, chẳng qua là con không ngờ người ăn xin sau khi tắm rửa ra lại là con gái đâu. Con trai mẹ có phải là loại người mê gái bỏ thi như mẹ nói đâu.”
Tiêu Hạo nhìn thấy mẹ ánh mắt vẫn còn nghi ngờ mà vô cùng bất đắc dĩ. Chợt nhớ đến cái gì, Tiêu Hạo hỏi Tô Tích Trúc.
“Tích Trúc, cô đi lên phòng tôi một chuyến, tôi có việc muốn nhờ cô.”
“Được.”
Ở Diêu Ái Phương ánh mắt mờ mịt không hiểu, Tiêu Hạo với Tô Tích Trúc mang theo cô gái xinh đẹp đi cùng mình lên phòng.
Đến phòng mình, Tiêu Hạo có chút nhíu mày nói với Tô Tích Trúc.
“Cô xem những vết thương trên người cô gái này là thế nào giúp tôi với. Tôi là nam nhân quả thật không tiện lắm.”
“Được rồi, cậu ra ngoài đi, còn muốn ở lại quan sát hay sao hả?”
Tiêu Hạo cười lúng túng mà đi ra ngoài. Sau một lúc, Tô Tích Trúc mới ra hiệu Tiêu Hạo vào phòng mà lắc đầu.
“Vết thương thì chỉ là ngoài da nhưng mà cô gái này trên thân ẩn chứa khí tức lực lượng vô cùng nguy hiểm, cậu phải cẩn thận đề phòng xảy ra bất trắc. Nếu có thể thì tôi đề nghị nên chuyển cô ta ra một nơi khác ở tạm để tôi thử tìm hiểu lực lượng trên người cô gái này là cái gì.”
Tiêu Hạo thấy Tô Tích Trúc lộ ra sắc mặt trầm trọng cũng gật đầu bắt đầu dự định đưa cô gái đến một nơi khác.
“Cô cần gì phải như vậy đâu? tôi quả thật không hiểu đàn bà phụ nữ mấy cô nghĩ gì mà đụng một cái là quỳ lên quỳ xuống. Tôi cũng không phải cha mẹ hay thân thích cô nên quỳ gối thế này là hạ thấp giá trị bản thân mình có biết không?”
Tiêu Hạo vội vàng nâng Triệu Ánh Nhật đứng lên bất đắc dĩ nói ra, Dương Sơ Tuyết hừ một tiếng bóp Tiêu Hạo cái eo.
“Anh quả thật là đồ đần, cô ấy vì cảm ơn anh ban cho tạo hóa mới quỳ xuống. Đừng có được tiện nghi còn ra vẻ đi.”
“Anh nói chứ bà xã, ông xã em làm người khiêm tốn lắm, không thích hư danh mấy cái lễ nghi phức tạp đâu. Cho thì cho thôi chứ anh không nghĩ đến báo đáp hay cái gì. Đây cũng có thể xem là duyên phận gặp gỡ đi.”
Tiêu Hạo cười haha không thèm để ý, xem việc tặng cho Triệu Ánh Nhật bình thuốc dị năng như là ném rác ra ngoài một kiểu tương tự.
“Được rồi, mọi chuyện cứ vậy đi, cũng đến giờ cơm trưa rồi, em cùng anh đi ăn thôi.”
“Ông xã nói cũng đúng, vậy thì đi thôi.”
Dương Sơ Tuyết sờ sờ cái bụng rồi quay sang nói với Triệu Ánh Nhật.
“Cô muốn đi ăn trưa luôn không? cùng đi với chúng tôi thế nào?”
“Vâng, em cũng đang dự định đi ăn trưa.”
“Đi thôi 2 cô gái.”
Tiêu Hạo cười cười làm cái thủ thế nhường đường cho bà xã mình cùng Triệu Ánh Nhật đi trước.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Tiêu Hạo nhìn đồng hồ đã gần 12 giờ thấy vẫn còn sớm nên nói ra.
“Anh hiện tại có việc qua chỗ Alicia một chút, em dẫn Ánh Nhật về công ty an bài công việc cho cô ấy làm nhé. Ông xã đi trước đây, tạm biệt.”
Lái xe đi đến chỗ nhà hàng của Alicia, bây giờ nhà hàng đã đổi tên lại thành Tân Kỷ Nguyên mà đầu nhập vào một trong những sản nghiệp của Tiêu Hạo. Nhờ đổi tên thương hiệu mới mà thực khách đến ăn ngày một tăng lên.
Nhìn đang bận rộn trong bếp Alicia, Ninh Tuyết Yên cùng Khương Du Du 3 nữ, Tiêu Hạo cũng một trận đau lòng tiến đến nói ra.
“Ba tiểu bảo bối không cần vất vả như vậy, có thời gian thì cứ tranh thủ tu luyện tăng cảnh giới mình lên đi thôi.”
“Anh nói gì vậy? bọn em thấy làm việc cũng có niềm vui của nó mà. Tu luyện cái gì nhàm chán muốn chết, ngồi một chỗ nhập thần mà em cảm thấy vô cùng buồn bực đây này.”
“Hì hì, ai bảo bọn em rất sinh hoạt ở hạ giới bình yên không chém giết lung tung như thế này đâu. Vừa hưởng thụ vừa tu luyện từ từ cũng đâu có sao.”
“Thôi không nói vấn đề này nữa, để anh đến làm cho mọi người một bữa ăn thịnh soạn đi. Xem như phần thưởng cho sự vất vả chăm chỉ của 3 người.”
“Hoan hô, ông xã vừa ra tay là có lộc ăn.”
Ăn uống xong xuôi cũng đã gần 1 giờ trưa, hai nữ mới lái xe đi trước, Tiêu Hạo nhìn thấy hiện tại trong phòng còn lại Alicia nên cười xấu xa.
“Haha, tiểu bảo bối, ông xã đến đây.”
“Không muốn.”
Alicia dù không tình nguyện nhưng ở dưới uy phong của Tiêu Hạo mà bị chinh phục, trong phòng bắt đầu vang lên thanh âm không phù hợp trẻ em.
Sau nửa giờ tranh thủ ăn nhanh Alicia, Tiêu Hạo mới thỏa mãn rời khỏi mà lái xe đến trường thi đại học môn cuối cùng.
Đang lái xe trên đường, Tiêu Hạo đi qua một khu vực có chút vắng người vào buổi trưa mà bắt gặp tình huống làm nội tâm vô cùng phẫn nộ: một đám thanh niên đang ra sức đấm đá nện lên một người ăn xin đang ánh mắt đờ đẫn nằm dưới đất.
Tiêu Hạo đậu xe một chỗ rồi chạy đến quát lên.
“Bọn mày ban ngày ban mặt lại đi khi dễ đến trên đầu ăn xin cũng không tha rồi hả?”
“A, thằng nhóc đáng chết, không ở nhà bú sữa mẹ mày chạy ra đòi học làm siêu anh hùng hả? lên đập chết bà nó nào tụi bây.”
Đám lưu manh 3, 4 thằng cùng một lúc xông lên vung quyền đánh Tiêu Hạo nhưng lại cảm thấy tay mình như đập vào tấm sắt mà đau đớn ôm quyền. Tiêu Hạo lười nhác quản đám bọn này mà cho 1 quyền 2 cước quật ngã toàn bộ nhóm lưu manh rồi đỡ dậy người ăn xin nói.
“Ông chú, ở đây lưu manh nhiều lắm, người lại bẩn cùng gầy yếu như vậy chắc là đã đói mấy ngày rồi đúng không?Ồ không phải? là nữ?”
Tiêu Hạo nhìn thấy ở ngực người ăn xin nhô lên mới biết được là nữ chứ không phải nam. Cũng do quá bẩn cùng vết máu ứ đọng như lâu rồi chưa tắm rửa nên khó phân biệt nam nữ cũng phải.
“Này cô, cô có nghe tôi nói gì không?”
Thấy phụ nữ ăn xin không trả lời mà gương mặt bị tóc bẩn phủ lên mặt vẫn cứ đứng đờ người ra nên Tiêu Hạo dò hỏi.
Sau khi thấy người này không trả lời, Tiêu Hạo có chút bất đắc dĩ mang người phụ nữ có vẻ bị bệnh nghiêm trọng này đi đến bệnh viện. Gặp mặt là có duyên, thôi thì nhìn người này cũng đáng thương nên giúp đỡ một lần đi.
Đến bệnh viện nhân dân Đồng Xuyên, Tiêu Hạo trả tiền phí nhờ một cô y tá tắm rửa người ăn xin này giúp rồi thanh toán luôn tiền viện phí khám chữa bệnh cho người phụ nữ này.
Đợi khi y tá tắm rửa xong mang người ăn xin này ra đến, Tiêu Hạo triệt để kinh ngạc đến ngây người.
Người ăn xin này cũng không phải là một phụ nữ trung niên dáng dấp xấu xí mà là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Lúc này vị nữ y tá cũng tiến đến thấp giọng nói với Tiêu Hạo.
“Đây là người nhà của anh sao? trông cô ấy bề ngoài vậy thôi chứ khắp nơi trên cơ thể đều là vết thương. Thật không hiểu nổi là trải qua tra tấn hay làm cái gì mà thành ra như thế.”
Tiêu Hạo nghe vậy khẽ nhíu mày, cô gái xinh đẹp này thân phận không đơn giản à nha. Tiêu Hạo dùng phá vọng chi nhãn tra xét tình huống.
Nhưng làm Tiêu Hạo bất ngờ là phá vọng chi nhãn vẫn không nhìn được cái gì, Tiêu Hạo có chút bất mãn hỏi hệ thống.
“Này là có chuyện gì? làm sao phá vọng chi nhãn lại không dùng được rồi?”
Hệ thống lúc này trở nên im lặng một cách bất bình thường làm Tiêu Hạo vô cùng buồn bực: cái này rốt cuộc là sao? mọi khi hỏi hệ thống thì trả lời răm rắp, hôm nay làm sao lại im ru bà rù rồi?
Thôi kệ nó đi, trước tiên cũng nên hiểu rõ cô gái xinh đẹp này rốt cuộc là ai cái đã.
“Này, cô có nhớ được cô là ai? đến từ đâu không?”
Cô gái xinh đẹp lắc đầu biểu thị mờ mịt, Tiêu Hạo mang nàng vào trong cho mấy bác sĩ khoa điện não đo thử xem rốt cuộc là nàng bị cái gì.
Sau khi nhận được kết luận từ mấy bác sĩ là nàng mất trí nhớ, Tiêu Hạo cũng thở ra một hơi. Còn tốt, ít ra không có vấn đề gì nghiêm trọng.
“Bây giờ tôi dẫn cô đi ăn rồi về nhà tôi ở tạm, cô thấy thế nào?”
Cô gái xinh đẹp gương mặt vẫn đờ đẫn không cảm xúc mà gật đầu. Từ lúc đầu gặp gỡ cùng tiếp xúc cô chưa hề nói một tiếng nào, chỉ có hỏi rồi gật đầu hay lắc đầu mà thôi làm Tiêu Hạo không biết nói cái gì nữa.
Dẫn cô gái xinh đẹp đi ăn, Tiêu Hạo lái xe đưa nàng về nhà mình nhờ mẹ chăm sóc hộ. Nhìn thấy đồng hồ đã gần 2 giờ rưỡi, Tiêu Hạo lộ ra nụ cười khổ sở: chạy đến liệu người ta có cho mình vào thi không đây?
Tiêu Hạo cũng muốn đánh cược thử một lần xem mình đến phòng thi có được cho phép vào thi hay không. Nhưng làm Tiêu Hạo thất vọng là cổng trường cũng đóng lại không cho phép thí sinh vào trễ để thi nên Tiêu Hạo mang theo tâm trạng buồn bực mà về nhà tu luyện.
Diêu Ái Phương đang đau đầu cô gái xinh đẹp được Tiêu Hạo mang về nên giải quyết thế nào thì Tô Tích Trúc cũng đi ra nhìn thấy cô gái này mà tò mò hỏi.
“Bác gái, cô gái này là ai vậy?”
“Là tiểu Hạo trên đường mang về một người ăn xin, bác cũng không tin lại có người nào ăn xin mà xinh đẹp như vậy đâu.”
Tô Tích Trúc khẽ nhíu mày, ánh mắt vô cùng cảnh giác đối với cô gái xinh đẹp. Nàng từ trên người cô gái này cảm giác uy hiếp vô cùng mạnh mẽ mà thần bí.
Đúng lúc này Tiêu Hạo cũng ở tâm trạng buồn bực mà lái xe trở về thấy Tô Tích Trúc cùng mẹ mình đang nói chuyện mà hỏi.
“Hai người có việc gì thế?”
“Sao con lại không ở trường thi mà lại về nhà rồi?”
“Cổng cũng đã đóng nên có vào thi được đâu thì chả về?”
“Mẹ nói chứ con trai, mày cũng quá dại gái đi, lấy cái lý do cứu người ăn xin mà mang cô gái đẹp này về nhà là thế nào hả? Mày vì cô gái này mà bỏ thi liệu có đáng không hả con?”
“Ai dà mẹ à, con nói đều là thật ấy, chẳng qua là con không ngờ người ăn xin sau khi tắm rửa ra lại là con gái đâu. Con trai mẹ có phải là loại người mê gái bỏ thi như mẹ nói đâu.”
Tiêu Hạo nhìn thấy mẹ ánh mắt vẫn còn nghi ngờ mà vô cùng bất đắc dĩ. Chợt nhớ đến cái gì, Tiêu Hạo hỏi Tô Tích Trúc.
“Tích Trúc, cô đi lên phòng tôi một chuyến, tôi có việc muốn nhờ cô.”
“Được.”
Ở Diêu Ái Phương ánh mắt mờ mịt không hiểu, Tiêu Hạo với Tô Tích Trúc mang theo cô gái xinh đẹp đi cùng mình lên phòng.
Đến phòng mình, Tiêu Hạo có chút nhíu mày nói với Tô Tích Trúc.
“Cô xem những vết thương trên người cô gái này là thế nào giúp tôi với. Tôi là nam nhân quả thật không tiện lắm.”
“Được rồi, cậu ra ngoài đi, còn muốn ở lại quan sát hay sao hả?”
Tiêu Hạo cười lúng túng mà đi ra ngoài. Sau một lúc, Tô Tích Trúc mới ra hiệu Tiêu Hạo vào phòng mà lắc đầu.
“Vết thương thì chỉ là ngoài da nhưng mà cô gái này trên thân ẩn chứa khí tức lực lượng vô cùng nguy hiểm, cậu phải cẩn thận đề phòng xảy ra bất trắc. Nếu có thể thì tôi đề nghị nên chuyển cô ta ra một nơi khác ở tạm để tôi thử tìm hiểu lực lượng trên người cô gái này là cái gì.”
Tiêu Hạo thấy Tô Tích Trúc lộ ra sắc mặt trầm trọng cũng gật đầu bắt đầu dự định đưa cô gái đến một nơi khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.