Chung Cực Toàn Năng Hệ Thống

Chương 91: Nhập học

Bại Gia Công Tử

06/05/2019

Tiêu Hạo bắt đầu giảng giải mục đích của bản thân mở trại trẻ mồ côi rồi cho những thiếu niên này lựa chọn: tiếp nhận huấn luyện thành một chi quân đoàn người tu luyện chỉ tiếp nhận mệnh lệnh của Tiêu Hạo hoặc dùng thủ đoạn xóa đi trí nhớ sự việc hôm nay.

Không để Tiêu Hạo thất vọng,nhóm thiếu niên mồ côi này không có ai lựa chọn phương án thứ 2 mà quyết định tiếp nhận huấn luyện.

“Như trước đó ta đã nói, huấn luyện sẽ vô cùng tàn khốc cùng thống khổ. Nhóm các cô cậu trong thời gian huấn luyện sẽ không gọi bằng tên thật mà gọi bằng số hiệu của mỗi cá nhân.”

Nói một chút về quy cũ huấn luyện, Tiêu Hạo cũng gật đầu mà thi triển kiếm ý sắc bén bắn ra một phía chém tảng đá cách đó không xa ra làm 2 nửa.

“Cố gắng hoàn thành huấn luyện cho tốt, ở chỗ của ta không nuôi phế vật. Chuyện hôm nay toàn bộ đều phải giữ bí mật, nếu có kẻ phản bội thì kết cục sẽ như tảng đá kia.”

Nhóm thiếu niên đa số đều không bị Tiêu Hạo hù sợ mà còn dùng ánh mắt kiên định gật đầu xem như lập chí trung thành với Tiêu Hạo. Hôm nay một nhóm trẻ mồ côi này chứng kiến những sự việc thần kỳ đều khó mà tiếp thu, nhưng trong nội tâm trước đó đã chôn xuống hạt giống báo đáp người đã cho bản thân cùng nhóm bạn cùng hoàn cảnh chỗ trú nắng trú mưa và ăn uống đầy đủ ở một ngôi nhà mới. Dù có ăn khổ đến đâu, hay ra mệnh lệnh không trái với đạo đức, nhóm thiếu niên cũng sẽ không chút do dự làm theo.

“Yên nhi, em huấn luyện cho nhóm thiếu niên có sở hữu linh căn tu luyện. Du Du thì hướng dẫn cho nhóm người không có linh căn, Tuyết nhi cùng Alicia cũng vào tham gia đi. Anh sẽ cùng ở lại để học thêm một số kỹ xảo chiến đấu với mấy em.”

Triệu Ánh Nhật ở trong hàng ngũ rốt cuộc nhịn không được hỏi.

“Ông chủ, em tu luyện dị năng thì có thể học được những thứ của người tu đạo không?”

Tiêu Hạo suy nghĩ một chút rồi nói.

“Cô chỉ là bước đầu mở ra dị năng của bản thân mà thôi, cần phải trả qua quá trình thực chiến cùng kinh nghiệm chiến đấu. Như vậy đi, tôi sẽ đưa cho cô 1 cái khôi lỗi để cô tập vợt chiến đấu với nó cho đến khi dị năng của cô vận dụng thành thục mới thôi.”

Từ trong hệ thống cửa hàng mua ra 15 con khôi lỗi hình người, Tiêu Hạo đưa cho Triệu Ánh Nhật một con, nhóm Ninh Tuyết Yên tổ huấn luyện 4 con, Du Du tổ huấn luyện 10 con.

Mấy nữ đối với việc Tiêu Hạo lấy ra khôi lỗi cũng có chút ngạc nhiên, Alicia cùng Dương Sơ Tuyết đều tò mò nhìn mấy cụ khôi lỗi trông sống động như người thật này.

“Thật tinh xảo, không ngờ con rối khôi lỗi lại được làm tinh vi giống người thật thế này.”

“Phương Đông quả nhiên thần bí, phương pháp chế tạo khôi lỗi cùng người chế tạo ra chắc là một người rất đam mê nó đây.”

Ninh Tuyết Yên cùng Khương Du Du cũng không mấy ngạc nhiên nhiều. Qua nhiều lần biết được ông xã có một không gian thần kỳ, ở Tiêu Hạo giải thích đó là chí bảo từ truyền thừa bản thân nhận được nên hai nàng cũng không hỏi thêm cái gì.

“Được rồi, để anh thả linh thạch vào cho chúng nó hoạt động đã.”

Tiêu Hạo ném ra cho mỗi cái khôi lỗi 5 viên linh thạch cấp thấp. Thấy trong không gian chứa đồ 50 viên dùng chỉ đủ cho 10 con, Tiêu Hạo khẽ nhíu mày, ý niệm tiến vào không gian dược điền thu hoạch linh thạch.

Trước đó Tiêu Hạo cũng bỏ ra 1,9 triệu điểm hối đoái đổi lấy gói cải tạo dược điền 1 năm thổ nhưỡng đầy tinh hoa cùng gói gia tốc thời gian 100 năm rồi bắt đầu ném khối mẫu khoáng linh thạch để nó uẩn dưỡng ra một đầu linh mạch mới.

Hiện tại thời gian ngoại giới đã 1 tuần, bên trong dược điền thời gian đã không sai biệt lắm nên Tiêu Hạo muốn nhìn thử linh mạch đã uẩn dưỡng đến đâu rồi.



“Không ngờ tốc độ hình thành cùng sản xuất linh thạch trong không gian này lại nhanh đến vậy.”

Tiêu Hạo sợ hãi thán phục vì tốc độ hình thành linh thạch ở không gian dược điền thổ nhưỡng tinh hoa mười phần này.

Chỉ trong thời gian không đến 3 tháng, linh mạch chẳng những hình thành mà còn tạo ra được một mớ linh thạch phẩm chất từ cấp thấp đến cực phẩm đều có toàn bộ nhưng số lượng không đồng nhất.

Khai thác ra khoảng 500 viên linh thạch cấp trung đưa đến không gian chứa đồ, Tiêu Hạo hài lòng rời khỏi không gian dược điền.

Dùng linh thạch cấp trung bổ sung thêm vào mấy cái khôi lỗi còn lại, Tiêu Hạo nói với mấy vị bà xã mình.

“Mấy em sử dụng tụ linh trận để bố trí ở chỗ này đi, như vậy có thể gia tăng tốc độ tu luyện lên của mọi người.”

Vì mong muốn thế lực mình càng nhanh chóng mạnh mẽ lên càng tốt, Tiêu Hạo quả thật bỏ ra đủ vốn mà hối đoái thêm 5 cái tụ linh trận cấp cao trận bàn rồi dùng linh thạch khởi động toàn bộ hình thành phương vị ngũ hành tụ linh trận để tập trung toàn bộ linh khí xung quanh lại.

Thấy mọi việc đã chuẩn bị tốt, Tiêu Hạo ra hiệu bắt đầu huấn luyện, mấy nữ hiểu ý mà bắt đầu quá trình vừa tu luyện vừa huấn luyện cho nhóm thiếu niên mà thay phiên nhau.

Tiêu Hạo cũng không dự định truyền ra vũ kỹ công pháp cho nhóm thiếu niên tu luyện đầu tiên mà dạy cho phương pháp thổ nạp hấp thu linh khí tăng cường giới hạn của cơ thể lên, sau đó là mấy nữ chỉ dạy phương pháp cùng kỹ xảo chiến đấu. Tiêu Hạo cũng nghe và thực hành từ dày dặn kinh nghiệm chiến đấu mấy vạn năm trên tiên giới của Ninh Tuyết Yên.

Nhóm thiếu niên ban ngày thì ở trên viện mồ côi học tập văn hóa cùng kiến thức, người ngoài nhìn vào cũng không thấy được có gì khác thường. Trời tối thì bắt đầu tiếp nhận huấn luyện tàn khốc, có khi thì mệt lã, có người cũng bị ngất xỉu vì không chịu nổi huấn luyện.

Đối với việc này Tiêu Hạo lại phải bỏ vốn ra mua dược thảo nấu thuốc cường kiện thân thể cho nhóm thiếu niên này tắm rửa mỗi ngày để nâng cao sức chịu đựng lên.

Sinh hoạt rất nhanh cứ vậy mà nửa tháng đi qua, tập đoàn của Tiêu Hạo tốc độ phát triển vô cùng nhanh chóng, dù trên thị trường cũng bắt đầu xuất hiện mặt hàng nhái, hàng kém chất lượng mạo danh sản phẩm của dược nghiệp cùng thực phẩm nhà hàng nhưng Tiêu Hạo đối với vấn đề này lười nhác giải thích cái gì.

Trước đó quảng cáo thì Tiêu Hạo cũng đã nói rằng tập đoàn Tân Kỷ Nguyên chỉ có 1 trang web đặt hàng duy nhất là của tập đoàn mà thôi, vì vậy mấy sản phẩm lấy danh nghĩa công ty đi bán ra ai cũng biết là hàng rởm, đã không kiện cho là may mắn lắm rồi.

Sinh hoạt hằng ngày của Tiêu Hạo vẫn thế không có gì đặc biệt, mặc dù có một số cá nhân muốn đánh chủ ý sản nghiệp của Tiêu Hạo nhưng tất cả việc này đều có Phùng Tuyết Vân cùng Smith ứng đối.

Cứ vậy mà ban ngày đi xử lý công việc một vài tiếng rồi tu luyện, tối thì đi huấn luyện cùng thực chiến với nhóm bà xã của mình, ngoài ra còn phải song tu cùng các nàng nữa. Khụ khụ, nhiều bà xã quá Hạo ca cũng thật khổ à.

Ở nhà vì Tiêu Hạo bận lo cho sản nghiệp, hai lão cùng Tiêu Ly cũng không muốn ở nhà cho nên quyết định làm một chuyến du lịch 3 người đi du lịch vòng quanh thế giới. Trước khi 3 người đi, Tiêu Hạo còn tặng cho cha mẹ cùng em gái một mặt dây chuyền bảo cả nhà đều cẩn thận đeo lên người đừng lấy xuống.

Bỏ 30 vạn điểm hối đoái để đổi 3 cái mặt dây chuyền hộ thân đỡ lấy tu sĩ Kim Đan kỳ phía dưới 3 lần tấn công. Tiêu Hạo hiện tại kẻ thù cùng số người muốn bản thân gặp biến cố rất nhiều, vì phòng ngừa vạn nhất nên Tiêu Hạo mới làm như vậy. Cha mẹ cùng em gái chỉ là người bình thường, nếu bị liên lụy đến việc của tu luyện giới thì vô cùng rắc rối.



“Được rồi, bài học đến đây là kết thúc, các bạn có thể ra ngoài.”



“Hoan hô, đa tạ cô giáo.”

Một lớp học gồm mấy chục đứa trẻ ở trại mồ côi hoan hô lên mà như ong vỡ tổ chạy ra ngoài. Mặc dù buổi tối tiếp nhận huấn luyện tàn khốc trong 2 tuần, nhưng những đứa trẻ này đều xảy ra biến đổi lớn về chất, cộng thêm Tiêu Hạo dạy cho cách thu liễm khí tức cùng hòa nhập vào sinh hoạt bình thường làm một đứa trẻ được hưởng phúc lợi như bao đứa trẻ khác, vì vậy trừ tu sĩ có tu vi cao thâm ra thì không ai có thể nhìn ra được khác thường trên người mấy đứa trẻ này.

“Thật là một nhóm thiếu niên hoạt bát vui vẻ mà.”

Lắc đầu khẽ cười một tiếng, nữ giáo viên cũng rời khỏi lớp học. Bất chợt, nàng sắc mặt tái nhợt mà chạy vào nhà vệ sinh nôn ra một trận. Nữ giáo viên thấy bản thân mấy hôm nay biểu hiện có chút khác thường nên quyết định thử xem có phải mình đã mang thai hay không.

Sau khi kiểm tra, nhìn trên que thử thai hiện lên 2 vạch đỏ, nữ giáo viên gương mặt lộ vẻ không thể tin thấp giọng lẩm bẩm.

“Vì cái gì? vì cái gì lại mang thai? mình nên làm gì? mình nên làm gì?”

Mang theo tâm thái không biết làm sao rời khỏi nhà vệ sinh, nữ giáo viên quyết định một mình rời khỏi đây.

“Ồ, cô Ngữ, cô có việc gì mà trông thần sắc có vẻ không vui thế? là vấn đề của nhóm học sinh trong lớp sao?”

Một nữ giáo viên đi ngang qua thấy Tống Khinh Ngữ sắc mặt không giống bình thường nên hỏi.

Tống Khinh Ngữ lắc đầu một cái nói với nữ giáo viên.

“Cô xin phép giúp tôi là từ hôm nay tôi không thể đi dạy được nữa. Tiền lương tháng này không cần thanh toán cũng được.”

Thấy Tống Khinh Ngữ xin nghĩ không rõ đầu đuôi mà vội vàng rời đi, nữ giáo viên một trận không hiểu ra sao mà báo cáo sự việc lên cho hiệu trưởng biết.

Viện mồ côi của Tiêu Hạo sau hơn 2 tuần hoạt động cũng chính thức trở thành một học viện tình thương dạy văn hóa kỹ năng cho những đối tượng học sinh nghèo khó hay người khuyết tật hoặc cô nhi.

Tống Khinh Ngữ một phần vì không dứt bỏ được hình bóng Tiêu Hạo trong lòng, cũng đúng dịp nghe tin Tiêu Hạo mở một học viện tình thương mà muốn giúp đỡ oan gia của mình một hai.

Dù nàng cố gắng muốn thử yêu một lần Tiêu Hạo, muốn mạnh dạn nói cho hắn biết bản thân nàng là Tống Nhạc, nhưng nàng không đủ dũng khí. Bên người Tiêu Hạo có quá nhiều nữ nhân, bọn họ sẽ không để mình được như ý muốn. Ngoài ra chính mình cũng không xứng đáng với Tiêu Hạo. Làm sao nàng có thể để Tiêu Hạo vì bản thân một người sắp chết mà lo nghĩ đâu. Tống Khinh Ngữ chỉ còn sống được 1 năm nữa nên nàng mới quyết định dùng khoảng thời gian cuối cùng này mà dõi theo hình bóng của Tiêu Hạo, muốn âm thầm trợ giúp hắn đến khi chỉ còn lại hơi thở cuối cùng.

Nhưng bây giờ trong bụng nàng lại mang cốt nhục của Tiêu Hạo, nếu như bản thân nàng chết đi, ai sẽ là người nuôi dưỡng đứa bé? còn có ba mình nếu biết được thì sẽ là thái độ gì?

Trong lòng nàng một trận rối bời suy nghĩ miên man mà trở về chỗ ở hiện nay tại tỉnh Đồng Xuyên.

Vài tiếng đồng hồ sau, đang ngồi ở dược nghiệp làm việc, Tiêu Hạo được hiệu trưởng học viện tình thương gọi điện đến báo là có một nữ giáo viên nghỉ ngang không lý do. Tiêu Hạo đối với việc này giao cho lão hiệu trưởng quyết định rồi cúp máy.

In trên gmail ra giấy báo nhập học từ trường đại học mình đã đăng ký, Tiêu Hạo ẩn ẩn có chút chờ mong trải nghiệm sinh viên thời gian sinh hoạt sắp tới.

“Đại học Văn Lang, Hạo ca đến đây.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chung Cực Toàn Năng Hệ Thống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook