Chương 117: Giải đấu thành ngữ
Sát Trư Đao
10/07/2019
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- ----------------------------------------------------
Diệp Hạo rất đau lòng.
Mình nói thật thì không một ai tin, còn nói dối thì người ta lại tin sái cổ, ôi cuộc đời!
Diệp Hạo thở phì phò nhìn mặt đất, hắn lựa chọn im lặng.
Lúc gần vào lớp Diệp Hạo gửi tin nhắn cho Hứa Manh Manh, chưa đến 5 phút sau, cô nàng đã ôm tài liệu chạy tới.
- Diệp Haọ.
Ánh mắt Hứa Manh Manh vui sướng không thể che giấu nhìn Diệp Hạo.
Diệp Hạo cười nhận lấy tài liệu cô nàng đưa cho mình.
Sau khi Hứa Manh Manh giao ba quyển tài liệu cho Diệp Hạo mới nhẹ giọng nói:
- Hôm qua anh không sao chứ?
- Tôi có thể có chuyện gì chứ?
- Nhưng tôi nghe nói anh bị dọa ngất?
- Không phải tôi bị dọa ngất đi mà là bị người kia đánh ngất?
- Thật sự có ma sao?
Hứa Manh Manh giật nảy mình.
- Lừa cậu làm gì?
- Tôi… tôi sợ!
Nói rồi, khuôn mặt Hứa Manh Manh trắng bệch.
Lập tức Diệp Hạo ý thức được mình không nên đùa giỡn với Hứa Manh Manh như thế.
Hắn nghĩ rồi lấy cái túi thơm Đường Phiên Phiên thêu cho mình, sau đó lấy một lá bùa hộ thân và đậu nành trong túi ra.
- Đây… đây là gì?
- Đây là bùa hộ thân của một đại sư nổi tiếng, đeo cái này vào, bất cứ ma quỷ nào cũng không dám đến gần cô.
- Thật sao?
- Thật.
Diệp Hạo nghiêm túc nói:
- Nhất định phải luôn mang theo bên mình đó.
- Tôi hiểu rồi…
Hứa Manh Manh liên tục gật đầu.
- Trên những hạt đậu nành này đều được khắc dấu ấn, gặp ma cản đường thì cô chỉ cần đập vào nó được rồi.
- Có phải nó rất quý không?
Hứa Manh Manh vội hỏi.
- Tôi vẫn còn, nên không sao.
Tất nhiên Diệp Hạo không nói hết.
Sở dĩ Diệp Hạo đưa cái này cho Hứa Manh Manh vì bản thân hắn không cần dùng đến pháp bảo này.
Hứa Manh Manh thận trọng nhét đậu nành và bùa hộ thân vào trong giỏ, sau đó cô nhìn Diệp hạo một chút mới rời đi.
Diệp Hạo vừa quay ngườim Trương Lan xòe hai tay ra, nũng nịu.
- Tôi cũng muốn.
- Muốn cái gì?
- Bùa hộ thân.
- Cho cô, Diệp Hạo lấy bùa hộ thân hôm qua Hiểu Minh đưa cho hắn ra.
- Cái của tôi không được tinh xảo như của Hứa Manh Manh nha.
Trương Lan u oán nói.
- Bớt so sánh éo le thế đi cô gái, đâu phải đẹp là tốt!
Diệp Hạo cạn lời.
- Nếu bàn về uy lực thì cái này gấp mười lần cái kia.
- Anh gạt tôi thôi!
Dù Trương Lan nói vậy nhưng vẫn cất bùa hộ thân vào.
- Trưa nay sau khi về phòng, cô hãy thêu một túi hương mang theo bên người đi.
Diệp Hạo dùng giọng điệu vô cùng nghiêm trọng nói với Trương Lan.
- Con nữ quỷ đó đã để mắt đến cô.
- Cái gì?
- Một đạo sĩ đã đánh trọng thương con nữ quỷ đó, nhưng đáng tiếc nó đã trốn thoát.
- Thật hay giả vậy?
- Chuyện thế này có thể đùa sao?
- Tôi nên làm gì?
- Cô phải luôn mang theo bùa hộ thân này bên người, chuyện còn lại không cần quan tâm.
- Anh cho tôi mấy viên đậu nành đi, đến lúc đó tôi cũng sẽ đập vào nó.
- Đậu nành thêm ấn phù chỉ có thể đối phó những con quỷ bình thường, nhưng đối với con nữ quỷ này không có một chút tác dụng nào cả, nếu không, sao tôi có thể đưa tất cả cho Hứa Manh Manh chứ?
- Tạm thời tin anh!
Tâm trạng Trương Lan rất tốt.
Dù như thế nào, Diệp Hạo vẫn nghĩ đến cô, nếu không đã không xin bùa hộ thân cho cô rồi.
Sau khi Trương Lan về chỗ ngồi lập tức nói chuyện bùa hộ thân với Bạch Hà.
Chuyện này khiến Bạch Hà khá hâm mộ.
Bạch Hà cắn môi nói.
- Trương Lan, có thể nhờ Diệp Hạo cho mình một lá bùa hộ thân không?
Trương Lan bỗng nhiên giật mình, cô ý thức được mình đã quá đắc ý vênh váo.
Nhưng Trương Lan cảm thấy bùa hộ thân cũng không phải chuyện to tát gì, nghĩ thế cô nàng lại đi đến bên cạnh Diệp Hạo rồi ngồi xuống.
- Sao cô lại qua đây?
- Bạch Hà muốn một lá bùa hộ thân.
Trương Lan thấp giọng nói.
- Tôi hết rồi.
Diệp Hạo xòe tay ra nói.
- Ừm.
- Không phải cô cho rằng chỉ cần cầm bút vẽ vẽ đã có bùa hộ thân chứ? Bùa hộ thân của cô do một vị đại sư làm ra đó, mỗi ngày làm nhiều nhất có một lá thôi đó.
- Cái này… được rồi…
Lúc này Trương Lan mới ý thức được bùa hộ thân không đơn giản như mình tưởng tượng.
Sau khi về chỗ Trương Lan áy náy nói:
- Ngại quá, Diệp Hạo hết rồi.
- Không sao cả.
Ngoài miệng nói không sao nhưng trong lòng nào có nghĩ vậy chứ.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần – )
…
Cuộc thi đấu thành ngữ.
Cuộc tranh tài do các trường đại học trên toàn quốc liên kết tổ chức.
Mỗi lần tranh đầu đều hấp dẫn vô số người dân Trung Quốc.
Bởi vì hạng nhất có giá trị giải thưởng lên đến năm triệu.
Năm triệu đó!
Đa số người bình thường cũng không kiếm được số tiền này trong đời.
Diệp Hạo và Hứa Manh Manh dựa theo thứ tự lấy số báo danh của mình.
- Tôi ở sàn đấu thứ tám.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Tôi số 9.
Hứa Manh Manh cười nói.
- Chúc cô may mắn.
- Chúc anh may mắn.
Tổng cộng có hơn một nghìn hai trăm trường khắp Hoa Hạ tham gia cuộc thi này, dựa theo quy định mỗi trường có thể cử hai học sinh đi thi, cũng có nghĩ, hơn hai nghìn năm trăm học sinh cùng nhau tranh tài.
Trận đấu đầu tiên của vòng đấu loại.
Sau vòng thi này chỉ còn lại 512 học sinh, loại ba phần tư số người.
Cuộc thi này có một ngàn câu, toàn bộ đều là những câu thơ cổ điển trên dưới năm ngàn năm, vì thế những người không có vốn kiến thức nhất định thì đừng nên tham gia.
Diệp Hạo nhìn rồi soạt soạt viết xuống.
Nửa tháng nay, Diệp Hạo đã học hết tất cả các tài liệu mình kiếm được.
Sau khi Diệp Hạo viết hết một ngàn câu này đã trôi qua chín mươi phút.
Nhưng Diệp Hạo bỏ ba câu.
Câu này quá hiếm, Diệp Hạo chưa từng thấy qua.
- Còn mười phút nữa sẽ kết thúc.
Giọng nói của giám khảo vang lên, cùng với nó là tiếng kêu than của đám thí sinh.
Ngay cả Diệp hạo cũng cảm thấy khá khó.
Bởi vì Diệp Hạo gần như không lãng phí một phút nào đã điền vào chỗ trống, dù như thế nhưng hắn cũng phải cần đến chín mươi phút mới làm xong.
Nếu những học sinh này chậm trễ một chút, sẽ không thể hoàn thành hết những câu này.
Sàn đấu thứ ba!
Một chàng thanh niên tướng mạo bình thường nhẹ nhàng buông bài thi xuống, ánh mắt hắn lộ ra dáng vẻ như thắng lợi đã nằm trong lòng bàn tay.
Lúc thi tốt nghiệp hắn chỉ dành ngôi vị thám hoa, nhưng lần này hắn muốn cho tất cả mọi người biết ngôi vị quán quân sẽ thuộc về hắn. Trong thời xưa, ba ngôi vị cao nhất lần lượt là Trạng nguyên, Bảng Nhãn và Thám Hoa.
Sàn đấu thứ hai.
Một cô gái phát ra mùi sách nhàn nhạt ngồi ngay ngắn, cô nâng cằm suy nghĩ về câu khó trước mặt.
Thiếu nữ này là bảng nhãn trong cuộc thi đại học – Minh Nguyệt.
Sàn đấu thứ nhất.
Một chàng trai nho nhã thổi bút tích, ánh mắt cậu ta vô vàng tự tin.
Cũng như ngôi vị Trạng Nguyên hắn đạt được trong cuộc thi đại học, lần này hắn cũng sẽ đạt được quán quân.
- Mình sẽ cho mọi người biết rằng vị trí Trạng Nguyên này đúng với sự thật.
Khuôn mặt tuấn tú của Phương Văn lộ ra một tia sát khí.
- Dù là Lý Tầm học bá hay Minh Nguyệt, các người cũng chỉ là hòn đá nhìn tôi tiến lên mà thôi.
- Không biết tên Diệp Hạo kia có tham gia giải đấu thành ngữ lần này không?
Tròng mắt Phương Văn không tự chủ được mà lộ ra vẻ mong đợi:
- Thật sự rất muốn đạp tên kia xuống.
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- ----------------------------------------------------
Diệp Hạo rất đau lòng.
Mình nói thật thì không một ai tin, còn nói dối thì người ta lại tin sái cổ, ôi cuộc đời!
Diệp Hạo thở phì phò nhìn mặt đất, hắn lựa chọn im lặng.
Lúc gần vào lớp Diệp Hạo gửi tin nhắn cho Hứa Manh Manh, chưa đến 5 phút sau, cô nàng đã ôm tài liệu chạy tới.
- Diệp Haọ.
Ánh mắt Hứa Manh Manh vui sướng không thể che giấu nhìn Diệp Hạo.
Diệp Hạo cười nhận lấy tài liệu cô nàng đưa cho mình.
Sau khi Hứa Manh Manh giao ba quyển tài liệu cho Diệp Hạo mới nhẹ giọng nói:
- Hôm qua anh không sao chứ?
- Tôi có thể có chuyện gì chứ?
- Nhưng tôi nghe nói anh bị dọa ngất?
- Không phải tôi bị dọa ngất đi mà là bị người kia đánh ngất?
- Thật sự có ma sao?
Hứa Manh Manh giật nảy mình.
- Lừa cậu làm gì?
- Tôi… tôi sợ!
Nói rồi, khuôn mặt Hứa Manh Manh trắng bệch.
Lập tức Diệp Hạo ý thức được mình không nên đùa giỡn với Hứa Manh Manh như thế.
Hắn nghĩ rồi lấy cái túi thơm Đường Phiên Phiên thêu cho mình, sau đó lấy một lá bùa hộ thân và đậu nành trong túi ra.
- Đây… đây là gì?
- Đây là bùa hộ thân của một đại sư nổi tiếng, đeo cái này vào, bất cứ ma quỷ nào cũng không dám đến gần cô.
- Thật sao?
- Thật.
Diệp Hạo nghiêm túc nói:
- Nhất định phải luôn mang theo bên mình đó.
- Tôi hiểu rồi…
Hứa Manh Manh liên tục gật đầu.
- Trên những hạt đậu nành này đều được khắc dấu ấn, gặp ma cản đường thì cô chỉ cần đập vào nó được rồi.
- Có phải nó rất quý không?
Hứa Manh Manh vội hỏi.
- Tôi vẫn còn, nên không sao.
Tất nhiên Diệp Hạo không nói hết.
Sở dĩ Diệp Hạo đưa cái này cho Hứa Manh Manh vì bản thân hắn không cần dùng đến pháp bảo này.
Hứa Manh Manh thận trọng nhét đậu nành và bùa hộ thân vào trong giỏ, sau đó cô nhìn Diệp hạo một chút mới rời đi.
Diệp Hạo vừa quay ngườim Trương Lan xòe hai tay ra, nũng nịu.
- Tôi cũng muốn.
- Muốn cái gì?
- Bùa hộ thân.
- Cho cô, Diệp Hạo lấy bùa hộ thân hôm qua Hiểu Minh đưa cho hắn ra.
- Cái của tôi không được tinh xảo như của Hứa Manh Manh nha.
Trương Lan u oán nói.
- Bớt so sánh éo le thế đi cô gái, đâu phải đẹp là tốt!
Diệp Hạo cạn lời.
- Nếu bàn về uy lực thì cái này gấp mười lần cái kia.
- Anh gạt tôi thôi!
Dù Trương Lan nói vậy nhưng vẫn cất bùa hộ thân vào.
- Trưa nay sau khi về phòng, cô hãy thêu một túi hương mang theo bên người đi.
Diệp Hạo dùng giọng điệu vô cùng nghiêm trọng nói với Trương Lan.
- Con nữ quỷ đó đã để mắt đến cô.
- Cái gì?
- Một đạo sĩ đã đánh trọng thương con nữ quỷ đó, nhưng đáng tiếc nó đã trốn thoát.
- Thật hay giả vậy?
- Chuyện thế này có thể đùa sao?
- Tôi nên làm gì?
- Cô phải luôn mang theo bùa hộ thân này bên người, chuyện còn lại không cần quan tâm.
- Anh cho tôi mấy viên đậu nành đi, đến lúc đó tôi cũng sẽ đập vào nó.
- Đậu nành thêm ấn phù chỉ có thể đối phó những con quỷ bình thường, nhưng đối với con nữ quỷ này không có một chút tác dụng nào cả, nếu không, sao tôi có thể đưa tất cả cho Hứa Manh Manh chứ?
- Tạm thời tin anh!
Tâm trạng Trương Lan rất tốt.
Dù như thế nào, Diệp Hạo vẫn nghĩ đến cô, nếu không đã không xin bùa hộ thân cho cô rồi.
Sau khi Trương Lan về chỗ ngồi lập tức nói chuyện bùa hộ thân với Bạch Hà.
Chuyện này khiến Bạch Hà khá hâm mộ.
Bạch Hà cắn môi nói.
- Trương Lan, có thể nhờ Diệp Hạo cho mình một lá bùa hộ thân không?
Trương Lan bỗng nhiên giật mình, cô ý thức được mình đã quá đắc ý vênh váo.
Nhưng Trương Lan cảm thấy bùa hộ thân cũng không phải chuyện to tát gì, nghĩ thế cô nàng lại đi đến bên cạnh Diệp Hạo rồi ngồi xuống.
- Sao cô lại qua đây?
- Bạch Hà muốn một lá bùa hộ thân.
Trương Lan thấp giọng nói.
- Tôi hết rồi.
Diệp Hạo xòe tay ra nói.
- Ừm.
- Không phải cô cho rằng chỉ cần cầm bút vẽ vẽ đã có bùa hộ thân chứ? Bùa hộ thân của cô do một vị đại sư làm ra đó, mỗi ngày làm nhiều nhất có một lá thôi đó.
- Cái này… được rồi…
Lúc này Trương Lan mới ý thức được bùa hộ thân không đơn giản như mình tưởng tượng.
Sau khi về chỗ Trương Lan áy náy nói:
- Ngại quá, Diệp Hạo hết rồi.
- Không sao cả.
Ngoài miệng nói không sao nhưng trong lòng nào có nghĩ vậy chứ.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần – )
…
Cuộc thi đấu thành ngữ.
Cuộc tranh tài do các trường đại học trên toàn quốc liên kết tổ chức.
Mỗi lần tranh đầu đều hấp dẫn vô số người dân Trung Quốc.
Bởi vì hạng nhất có giá trị giải thưởng lên đến năm triệu.
Năm triệu đó!
Đa số người bình thường cũng không kiếm được số tiền này trong đời.
Diệp Hạo và Hứa Manh Manh dựa theo thứ tự lấy số báo danh của mình.
- Tôi ở sàn đấu thứ tám.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Tôi số 9.
Hứa Manh Manh cười nói.
- Chúc cô may mắn.
- Chúc anh may mắn.
Tổng cộng có hơn một nghìn hai trăm trường khắp Hoa Hạ tham gia cuộc thi này, dựa theo quy định mỗi trường có thể cử hai học sinh đi thi, cũng có nghĩ, hơn hai nghìn năm trăm học sinh cùng nhau tranh tài.
Trận đấu đầu tiên của vòng đấu loại.
Sau vòng thi này chỉ còn lại 512 học sinh, loại ba phần tư số người.
Cuộc thi này có một ngàn câu, toàn bộ đều là những câu thơ cổ điển trên dưới năm ngàn năm, vì thế những người không có vốn kiến thức nhất định thì đừng nên tham gia.
Diệp Hạo nhìn rồi soạt soạt viết xuống.
Nửa tháng nay, Diệp Hạo đã học hết tất cả các tài liệu mình kiếm được.
Sau khi Diệp Hạo viết hết một ngàn câu này đã trôi qua chín mươi phút.
Nhưng Diệp Hạo bỏ ba câu.
Câu này quá hiếm, Diệp Hạo chưa từng thấy qua.
- Còn mười phút nữa sẽ kết thúc.
Giọng nói của giám khảo vang lên, cùng với nó là tiếng kêu than của đám thí sinh.
Ngay cả Diệp hạo cũng cảm thấy khá khó.
Bởi vì Diệp Hạo gần như không lãng phí một phút nào đã điền vào chỗ trống, dù như thế nhưng hắn cũng phải cần đến chín mươi phút mới làm xong.
Nếu những học sinh này chậm trễ một chút, sẽ không thể hoàn thành hết những câu này.
Sàn đấu thứ ba!
Một chàng thanh niên tướng mạo bình thường nhẹ nhàng buông bài thi xuống, ánh mắt hắn lộ ra dáng vẻ như thắng lợi đã nằm trong lòng bàn tay.
Lúc thi tốt nghiệp hắn chỉ dành ngôi vị thám hoa, nhưng lần này hắn muốn cho tất cả mọi người biết ngôi vị quán quân sẽ thuộc về hắn. Trong thời xưa, ba ngôi vị cao nhất lần lượt là Trạng nguyên, Bảng Nhãn và Thám Hoa.
Sàn đấu thứ hai.
Một cô gái phát ra mùi sách nhàn nhạt ngồi ngay ngắn, cô nâng cằm suy nghĩ về câu khó trước mặt.
Thiếu nữ này là bảng nhãn trong cuộc thi đại học – Minh Nguyệt.
Sàn đấu thứ nhất.
Một chàng trai nho nhã thổi bút tích, ánh mắt cậu ta vô vàng tự tin.
Cũng như ngôi vị Trạng Nguyên hắn đạt được trong cuộc thi đại học, lần này hắn cũng sẽ đạt được quán quân.
- Mình sẽ cho mọi người biết rằng vị trí Trạng Nguyên này đúng với sự thật.
Khuôn mặt tuấn tú của Phương Văn lộ ra một tia sát khí.
- Dù là Lý Tầm học bá hay Minh Nguyệt, các người cũng chỉ là hòn đá nhìn tôi tiến lên mà thôi.
- Không biết tên Diệp Hạo kia có tham gia giải đấu thành ngữ lần này không?
Tròng mắt Phương Văn không tự chủ được mà lộ ra vẻ mong đợi:
- Thật sự rất muốn đạp tên kia xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.