Chương 164: Tránh Như Rắn Rết
Sát Trư Đao
17/11/2019
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- ----------------------------------------------------
- Đúng vậy, Nhu Nhi, bây giờ Diệp Hạo là củ khoai lang phỏng tay đó.
Một người trung niên khác phụ họa nói theo.
Lâm Nhu Nhi cắn cắn môi nhưng vẫn nói.
- Diệp Hạo có ân với con.
Nói đến đây Lâm Nhu Nhi nhấc chân đi về phía Diệp Hạo.
Nhĩ lực của Diệp Hạo đến mức nào chứ, lời hai người trung niên nói hắn đều nghe được.
- Nhi tỷ, không ảnh hưởng đến chị chứ?
Diệp Hạo cười nói.
- Nói gì thế?
Lâm Nhu Nhi bất mãn lên tiếng.
- Em là em trai chị, nói ảnh hưởng cái gì đây?
- Nhu Nhi, chúng ta nên vào thôi.
Người trung niên đầu tiên nhắc nhở Lâm Nhu Nhi đi tới.
- Cha.
Sắc mặt Lâm Nhu Nhi không được tốt lắm.
- Đi thôi.
Lâm Cao Đinh nói tiếp.
- Sau khi hội đấu giá kết thúc chị sẽ tới tìm em.
Lâm Nhu Nhi nói xong câu đó đã bị Lâm Cao Đinh kéo đi.
Mà cha con Lâm Nhu Nhi vừa mới rời đi, người trung niên thứ hai nhắc nhở Lâm Nhu Nhi đi tới.
- Diệp Hạo, cậu cách xa Nhu Nhi nhà chúng tôi ra một chút.
Diệp Hạo nhìn gương mặt quen thuộc này cười nói:
- Ông không hận Lâm Nhu Nhi thấu xương à?
Người trung niên này chính là bác cả Lâm Cao Phong của Lâm Nhu Nhi.
Lần trước, lúc Lâm Nhu Nhi tổ chức cuộc họp thành viên hội đồng quản trị, Diệp Hạo từng gặp người này.
- Cậu cảm thấy châm ngòi có tác dụng không?
Lâm Cao Phong lạnh lùng nói.
- Tôi chỉ trình bày sự thật thôi.
Diệp Hạo thản nhiên đáp lại.
- Tôi không nhìn thấy tình thương của trưởng bối với vãn bối trong mắt ông, tôi chỉ nhìn thấy vẻ hận khắc cốt ghi tâm mà thôi.
- Cậu.
Lâm Cao Phong tức giận muốn ra tay, nhưng nghĩ tới thân thủ của Diệp Hạo, ông ta đành nuốt cục tức vào trong rồi quay người rời đi.
Lãnh Tuyết nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói khẽ:
- Lần này em đều đắc tội Nhị Đại Lâm gia rồi.
- Đắc tội thì sao?
Diệp Hạo lại cười nói.
- Sau khi đắc tội quan hệ của em và Lâm Nhu Nhi rất khó có thể phát triển.
- Cho tới bây giờ em chưa từng nghĩ sẽ có gì với Lâm Nhu Nhi cả.
Diệp Hạo nhìn chằm chằm Lãnh Tuyết.
- Mỹ nữ như Lâm Nhu Nhi mà em không động lòng sao?
Lãnh Tuyết kinh ngạc hỏi lại.
- Sao có thể không động lòng chứ?
Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.
- Nếu có thể cưới được người phụ nữ như Lâm Nhu Nhi, đúng là phúc khí tu luyện ba đời.
- Vậy sao em - -?
Lãnh Tuyết có chút không hiểu nổi.
- Bởi vì em và Lâm Nhu Nhi là người của hai thế giới.
Diệp Hạo thản nhiên nói.
Qua 10 năm, 100 năm thậm chí ngàn năm, Diệp Hạo vẫn có bộ dạng như hiện giờ, nhưng Lâm Nhu Nhi thì sao?
Sau trăm năm đã hóa thành đống xương khô.
- Đúng vậy, em và Lâm Nhu Nhi đúng là người hai thế giới.
Với tướng mạo và xuất thân của Lâm Nhu Nhi, không có mấy ai ở Ma Đô có thể xứng đôi.
Có thể nói cho dù con cháu ruột Lãnh gia bọn họ cũng không có tư cách có được Lâm Nhu Nhi.
Sao Diệp Hạo có thể ở bên Lâm Nhu Nhi được?
Vị trí hàng thứ hai ghế khách quý Lãnh gia.
Lúc này, Diệp Hạo đi theo cạnh Lãnh Tuyết khiến cấp cao Lãnh gia không thích.
Lãnh Hồng Xương liếc Diệp Hạo một cái nói:
- Lãnh Tuyết, ai đây?
Lúc Lãnh Tuyết đang định nói gì, Lãnh Hồng Xương lại nói tiếp:
- Không phải con mèo con chó nào cũng có tư cách đến hội sở Bồng Lai đâu?
- Sỉ nhục mình như vậy không được tốt lắm đâu1
Diệp Hạo cười nói.
Sắc mặt Lãnh Hồng Xương đen lại:
- Cậu.
- Em đi vệ sinh một lát.
Diệp Hạo không nói với Lãnh Hồng Xương nữa, quay người đi về phía nhà vệ sinh.
- Cha, sao cha có thể đối xử với bạn con như vậy?
Lãnh Tuyết không vui nói.
- Tên nhóc này phá hỏng thông gia với Tống gia cha đã không nói gì, chẳng lẽ con không biết tên này đưa Phương Văn vào ngục giam sao?
Lãnh Hồng Xương dùng giọng điệu nghiêm trọng nói.
- Sở dĩ Phương gia bây giờ không ra tay không phải bọn họ không dám mà bọn họ lo lắng ảnh hưởng đến danh dự Gia Tộc. Con có tin qua một thời gian nữa chắc chắn Phương gia sẽ ra tay giết chết tên này không?
Lãnh Tuyết im lặng không nói, cô biết cha mình không có nói chuyện giật gân.
- Bởi vậy cha tuyệt đối không cho phép con thân thiết với tên này.
- Con.
(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần -)
…
Sau khi Diệp Hạo đi ra nhà vệ sinh đã thấy Chu Uyển Thanh đang rửa tay.
Trên người Chu Uyển Thanh có khí chất của tiểu thư khuê các, nhất cử nhất động của cô, mỗi tiếng nói mỗi hành động đều tràn đầy kiểu mẫu Quý Tộc.
- Diệp Hạo.
Lúc Chu Uyển Thanh nhìn thấy Diệp Hạo, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười.
- Uyển Thanh, sao thế, cô cũng mắc tè à?
Diệp Hạo kinh ngạc hỏi.
Nụ cười trên mặt Chu Uyển Thanh cứng đờ.
Cô tuyệt đối không ngờ Diệp Hạo sẽ hỏi như vậy.
Phải biết rằng Chu Uyển Thanh gần như 100 % lúc nào cũng đối mặt với đám đệ tử thế gia, ai dám nói những lời không hợp quy củ với cô như thế chứ.
“Ha ha.”
Diệp Hạo thấy bộ dạng Chu Uyển Thanh không khỏi nở nụ cười.
Trên mặt Chu Uyển Thanh cũng lộ ra bất đắc dĩ:
- Diệp công tử, đừng đùa Uyển Thanh thế chứ!
- Tối nay cô tới đấu giá Linh Đan à?
- Ừm, ông nội tôi bị Parkinson. (ai không biết thì goole – sama nhé!)
Chu Uyển Thanh nói khẽ.
Diệp Hạo biết rõ loại bệnh Parkinson này cho dù nước Mỹ có nền y học phát triển nhất cũng bất lực.
- Linh Đan chắc chắn có thể chữa trị được.
Diệp Hạo chém đinh chặt sắt nói với Chu Uyển Thanh.
- Nhưng vấn để là có thể cướp được Linh Đan hay không?
Chu Uyển Thanh lo lắng.
- Nhất định có thể cướp được.
- Sao anh chắc chắn như vậy?
- Bởi vì vận khí của những cô gái thích cười sẽ không quá tệ.
Nụ cười trên mặt Chu Uyển Thanh càng sâu hơn.
- Vậy tôi mượn lời lành của anh rồi.
Lúc Diệp Hạo theo Chu Uyển Thanh tới hội trường, Chu Uyển Thanh chú ý đến vẻ mặt mọi người nhìn Diệp Hạo đều không được tự nhiên.
- Diệp công tử, nếu không ngại, ngồi bên cạnh tôi này.
Chu Uyển Thanh mời.
- Tôi từ chối thì quá bất kính rồi.
Diệp Hạo cũng không từ chối.
Chuyện Diệp Hạo đưa Phương Văn vào tù khiến cậu ta bị gạch đít vào sổ đen trong đám cấp cao ở Ma Đô, rồi bọn họ cảnh cáo thế hệ sau nhà mình không được có bất kỳ tiếp xúc gì với Diệp Hạo.
Bởi vì người này là một củ khoai lang phỏng tay.
Chu Uyển Thanh cũng nhận được lời cảnh cáo của Chu Bá Đạt, nhưng cô nàng không để lời cảnh cáo ấy trong lòng.
Chu gia, một trong ba gia tộc lớn đứng đầu Ma Đô, cho dù Phương gia muốn động cũng phải ước lượng một chút. Hơn nữa mình và Diệp Hạo cũng chỉ là bạn bè bình thường.
Nếu Phương gia vì chuyện này mà động vào Chu gia, nói rõ Phương gia đã sớm muốn động vào Chu gia nên tìm cái cớ thôi.
Diệp Hạo nhìn người phụ nữ bên cạnh, trong mắt lóe lên vẻ tán thưởng, không phải ai cũng có dũng khí chủ động mời mình ngồi gần đâu.
Mà trong phòng tối, Trương Kình Tùng thấy tất cả mọi chuyện, trong mắt tràn vẻ trào phúng.
Những đệ tử Thế Gia này tránh Diệp Hạo như rắn rết, lại không biết người này mới là ông chủ bí ẩn đằng sau hội sở Bồng Lai, thật đáng thương.
Lúc Trương Kình Tùng đi từ cánh gà ra, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn về phía ông ta.
Sau khi Trương Kình Tùng nói dạo đầu xong liền đi thẳng vào vấn đề:
- Lâm Nhu Nhi, Lâm gia các cô muốn chữa trị cho ai đây?
- Ông nội tôi.
Lâm Nhu Nhi vừa nói xong mấy bác sĩ và nhân viên chăm sóc cùng với vệ sĩ đẩy Lâm Viễn Đồ xuất hiện trong hội trường.
Thân thể Lâm Viễn Đồ vốn không tốt, càng không cần phải nói đến bệnh tình của ông hiện giờ.
Khoảng thời gian này ông ta hôn mê liên tục mấy lần, thậm chí có hai lần phải cấp cứu mới có thể làm tim sống lại được.
Bác sĩ phụ trách Lâm Viễn Đồ mờ mịt nói nên chuẩn bị hậu sự cho ông rồi.
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- ----------------------------------------------------
- Đúng vậy, Nhu Nhi, bây giờ Diệp Hạo là củ khoai lang phỏng tay đó.
Một người trung niên khác phụ họa nói theo.
Lâm Nhu Nhi cắn cắn môi nhưng vẫn nói.
- Diệp Hạo có ân với con.
Nói đến đây Lâm Nhu Nhi nhấc chân đi về phía Diệp Hạo.
Nhĩ lực của Diệp Hạo đến mức nào chứ, lời hai người trung niên nói hắn đều nghe được.
- Nhi tỷ, không ảnh hưởng đến chị chứ?
Diệp Hạo cười nói.
- Nói gì thế?
Lâm Nhu Nhi bất mãn lên tiếng.
- Em là em trai chị, nói ảnh hưởng cái gì đây?
- Nhu Nhi, chúng ta nên vào thôi.
Người trung niên đầu tiên nhắc nhở Lâm Nhu Nhi đi tới.
- Cha.
Sắc mặt Lâm Nhu Nhi không được tốt lắm.
- Đi thôi.
Lâm Cao Đinh nói tiếp.
- Sau khi hội đấu giá kết thúc chị sẽ tới tìm em.
Lâm Nhu Nhi nói xong câu đó đã bị Lâm Cao Đinh kéo đi.
Mà cha con Lâm Nhu Nhi vừa mới rời đi, người trung niên thứ hai nhắc nhở Lâm Nhu Nhi đi tới.
- Diệp Hạo, cậu cách xa Nhu Nhi nhà chúng tôi ra một chút.
Diệp Hạo nhìn gương mặt quen thuộc này cười nói:
- Ông không hận Lâm Nhu Nhi thấu xương à?
Người trung niên này chính là bác cả Lâm Cao Phong của Lâm Nhu Nhi.
Lần trước, lúc Lâm Nhu Nhi tổ chức cuộc họp thành viên hội đồng quản trị, Diệp Hạo từng gặp người này.
- Cậu cảm thấy châm ngòi có tác dụng không?
Lâm Cao Phong lạnh lùng nói.
- Tôi chỉ trình bày sự thật thôi.
Diệp Hạo thản nhiên đáp lại.
- Tôi không nhìn thấy tình thương của trưởng bối với vãn bối trong mắt ông, tôi chỉ nhìn thấy vẻ hận khắc cốt ghi tâm mà thôi.
- Cậu.
Lâm Cao Phong tức giận muốn ra tay, nhưng nghĩ tới thân thủ của Diệp Hạo, ông ta đành nuốt cục tức vào trong rồi quay người rời đi.
Lãnh Tuyết nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói khẽ:
- Lần này em đều đắc tội Nhị Đại Lâm gia rồi.
- Đắc tội thì sao?
Diệp Hạo lại cười nói.
- Sau khi đắc tội quan hệ của em và Lâm Nhu Nhi rất khó có thể phát triển.
- Cho tới bây giờ em chưa từng nghĩ sẽ có gì với Lâm Nhu Nhi cả.
Diệp Hạo nhìn chằm chằm Lãnh Tuyết.
- Mỹ nữ như Lâm Nhu Nhi mà em không động lòng sao?
Lãnh Tuyết kinh ngạc hỏi lại.
- Sao có thể không động lòng chứ?
Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.
- Nếu có thể cưới được người phụ nữ như Lâm Nhu Nhi, đúng là phúc khí tu luyện ba đời.
- Vậy sao em - -?
Lãnh Tuyết có chút không hiểu nổi.
- Bởi vì em và Lâm Nhu Nhi là người của hai thế giới.
Diệp Hạo thản nhiên nói.
Qua 10 năm, 100 năm thậm chí ngàn năm, Diệp Hạo vẫn có bộ dạng như hiện giờ, nhưng Lâm Nhu Nhi thì sao?
Sau trăm năm đã hóa thành đống xương khô.
- Đúng vậy, em và Lâm Nhu Nhi đúng là người hai thế giới.
Với tướng mạo và xuất thân của Lâm Nhu Nhi, không có mấy ai ở Ma Đô có thể xứng đôi.
Có thể nói cho dù con cháu ruột Lãnh gia bọn họ cũng không có tư cách có được Lâm Nhu Nhi.
Sao Diệp Hạo có thể ở bên Lâm Nhu Nhi được?
Vị trí hàng thứ hai ghế khách quý Lãnh gia.
Lúc này, Diệp Hạo đi theo cạnh Lãnh Tuyết khiến cấp cao Lãnh gia không thích.
Lãnh Hồng Xương liếc Diệp Hạo một cái nói:
- Lãnh Tuyết, ai đây?
Lúc Lãnh Tuyết đang định nói gì, Lãnh Hồng Xương lại nói tiếp:
- Không phải con mèo con chó nào cũng có tư cách đến hội sở Bồng Lai đâu?
- Sỉ nhục mình như vậy không được tốt lắm đâu1
Diệp Hạo cười nói.
Sắc mặt Lãnh Hồng Xương đen lại:
- Cậu.
- Em đi vệ sinh một lát.
Diệp Hạo không nói với Lãnh Hồng Xương nữa, quay người đi về phía nhà vệ sinh.
- Cha, sao cha có thể đối xử với bạn con như vậy?
Lãnh Tuyết không vui nói.
- Tên nhóc này phá hỏng thông gia với Tống gia cha đã không nói gì, chẳng lẽ con không biết tên này đưa Phương Văn vào ngục giam sao?
Lãnh Hồng Xương dùng giọng điệu nghiêm trọng nói.
- Sở dĩ Phương gia bây giờ không ra tay không phải bọn họ không dám mà bọn họ lo lắng ảnh hưởng đến danh dự Gia Tộc. Con có tin qua một thời gian nữa chắc chắn Phương gia sẽ ra tay giết chết tên này không?
Lãnh Tuyết im lặng không nói, cô biết cha mình không có nói chuyện giật gân.
- Bởi vậy cha tuyệt đối không cho phép con thân thiết với tên này.
- Con.
(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần -)
…
Sau khi Diệp Hạo đi ra nhà vệ sinh đã thấy Chu Uyển Thanh đang rửa tay.
Trên người Chu Uyển Thanh có khí chất của tiểu thư khuê các, nhất cử nhất động của cô, mỗi tiếng nói mỗi hành động đều tràn đầy kiểu mẫu Quý Tộc.
- Diệp Hạo.
Lúc Chu Uyển Thanh nhìn thấy Diệp Hạo, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười.
- Uyển Thanh, sao thế, cô cũng mắc tè à?
Diệp Hạo kinh ngạc hỏi.
Nụ cười trên mặt Chu Uyển Thanh cứng đờ.
Cô tuyệt đối không ngờ Diệp Hạo sẽ hỏi như vậy.
Phải biết rằng Chu Uyển Thanh gần như 100 % lúc nào cũng đối mặt với đám đệ tử thế gia, ai dám nói những lời không hợp quy củ với cô như thế chứ.
“Ha ha.”
Diệp Hạo thấy bộ dạng Chu Uyển Thanh không khỏi nở nụ cười.
Trên mặt Chu Uyển Thanh cũng lộ ra bất đắc dĩ:
- Diệp công tử, đừng đùa Uyển Thanh thế chứ!
- Tối nay cô tới đấu giá Linh Đan à?
- Ừm, ông nội tôi bị Parkinson. (ai không biết thì goole – sama nhé!)
Chu Uyển Thanh nói khẽ.
Diệp Hạo biết rõ loại bệnh Parkinson này cho dù nước Mỹ có nền y học phát triển nhất cũng bất lực.
- Linh Đan chắc chắn có thể chữa trị được.
Diệp Hạo chém đinh chặt sắt nói với Chu Uyển Thanh.
- Nhưng vấn để là có thể cướp được Linh Đan hay không?
Chu Uyển Thanh lo lắng.
- Nhất định có thể cướp được.
- Sao anh chắc chắn như vậy?
- Bởi vì vận khí của những cô gái thích cười sẽ không quá tệ.
Nụ cười trên mặt Chu Uyển Thanh càng sâu hơn.
- Vậy tôi mượn lời lành của anh rồi.
Lúc Diệp Hạo theo Chu Uyển Thanh tới hội trường, Chu Uyển Thanh chú ý đến vẻ mặt mọi người nhìn Diệp Hạo đều không được tự nhiên.
- Diệp công tử, nếu không ngại, ngồi bên cạnh tôi này.
Chu Uyển Thanh mời.
- Tôi từ chối thì quá bất kính rồi.
Diệp Hạo cũng không từ chối.
Chuyện Diệp Hạo đưa Phương Văn vào tù khiến cậu ta bị gạch đít vào sổ đen trong đám cấp cao ở Ma Đô, rồi bọn họ cảnh cáo thế hệ sau nhà mình không được có bất kỳ tiếp xúc gì với Diệp Hạo.
Bởi vì người này là một củ khoai lang phỏng tay.
Chu Uyển Thanh cũng nhận được lời cảnh cáo của Chu Bá Đạt, nhưng cô nàng không để lời cảnh cáo ấy trong lòng.
Chu gia, một trong ba gia tộc lớn đứng đầu Ma Đô, cho dù Phương gia muốn động cũng phải ước lượng một chút. Hơn nữa mình và Diệp Hạo cũng chỉ là bạn bè bình thường.
Nếu Phương gia vì chuyện này mà động vào Chu gia, nói rõ Phương gia đã sớm muốn động vào Chu gia nên tìm cái cớ thôi.
Diệp Hạo nhìn người phụ nữ bên cạnh, trong mắt lóe lên vẻ tán thưởng, không phải ai cũng có dũng khí chủ động mời mình ngồi gần đâu.
Mà trong phòng tối, Trương Kình Tùng thấy tất cả mọi chuyện, trong mắt tràn vẻ trào phúng.
Những đệ tử Thế Gia này tránh Diệp Hạo như rắn rết, lại không biết người này mới là ông chủ bí ẩn đằng sau hội sở Bồng Lai, thật đáng thương.
Lúc Trương Kình Tùng đi từ cánh gà ra, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn về phía ông ta.
Sau khi Trương Kình Tùng nói dạo đầu xong liền đi thẳng vào vấn đề:
- Lâm Nhu Nhi, Lâm gia các cô muốn chữa trị cho ai đây?
- Ông nội tôi.
Lâm Nhu Nhi vừa nói xong mấy bác sĩ và nhân viên chăm sóc cùng với vệ sĩ đẩy Lâm Viễn Đồ xuất hiện trong hội trường.
Thân thể Lâm Viễn Đồ vốn không tốt, càng không cần phải nói đến bệnh tình của ông hiện giờ.
Khoảng thời gian này ông ta hôn mê liên tục mấy lần, thậm chí có hai lần phải cấp cứu mới có thể làm tim sống lại được.
Bác sĩ phụ trách Lâm Viễn Đồ mờ mịt nói nên chuẩn bị hậu sự cho ông rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.