Chương 330: Bạch Tiếu Thiên hỏi thăm
Vũ Thần Vũ
05/06/2013
Bạch Tiếu Thiên mang theo Lâm Dịch đi thẳng đến bên trong, đi được khoảng mười phút, trước mặt lại xuất hiện một cửa nhỏ, đi qua cánh cửa này, Lâm Dịch có thể thấy bên trong cực kỳ xa hoa.
- Đại nhân, ngài đã về.
Mới vừa vào bên trong, đứng ở hai bên cửa, một người trong hơn mười gã hộ vệ, có vẻ là đầu lĩnh của đám người này nghênh đón, cung kinh thi lễ với Bạch Tiếu Thiên.
Bạch Tiếu Thiên gật đầu, nói:
- Ta tới thư phòng. Không cho phép bất luận kẻ nào tiếp cận.
Tên đầu lĩnh kia nhất thời đáp lại. Con mắt cũng không nhịn được liếc mắt nhìn Lâm Dịch. Lúc này Lâm Dịch cũng đang hiếu kỳ đánh giá bốn phía.
- Đi theo ta!
Bạch Tiếu Thiên nói một tiếng với Lâm Dịch, hắn lập tức quay đầu lại, gật đầu. Đi theo phía sau Bạch Tiếu Thiên đến thư phòng.
Đi qua tiểu đạo của một rừng trúc u tĩnh, liền tiến nhập phòng chủ. Từ phòng chính lại đi tiếp vài trăm thước, Bạch Tiếu Thiên mới đẩy cửa mà vào. Lâm Dịch cũng đi vào theo.
- Tùy tiện ngồi đi.
Sau khi vài cửa, Bạch Tiếu Thiên đi thẳng tới phía sau bàn lớn ở trong phòng, sau đó ngồi xuống. Lâm Dịch nghe vậy có chút mất tự nhiên ngồi trên ghế, nhìn Bạch Tiếu Thiên.
Bạch Tiếu Thiên ngồi vào chỗ của minh, sau đó thấy bộ dáng có chút mất tự nhiên của Lâm Dịch, nhẹ nhàng cười cười mới mở miệng nói:
- Không cần khẩn trương, ngày hôm nay ta tìm ngươi tìm ngươi. Chỉ là muốn tìm hiểu tình huống ngày đó một chút. Không có ý gì khác.
Lâm Dịch tự nhiên là đoán được. Bất quá biểu hiện ra vẫn là hơi khó khăn gật đầu, lại không nói gì.
Bạch Tiếu Thiên gật đầu, mở miệng dò hỏi:
- Hôm đó sao ngươi lại xuất hiện ở đấy?
Từ lúc này trên đường về, Lâm Dịch cũng đã nghĩ tốt từ ngữ. Nghe Bạch Tiếu Thiên vừa hỏi liền mở miệng nói rằng:
- Ta là tại nơi đó tu hành.
- Tu hành?
Lâm Dịch gật đầu, chợt theo thói quen gãi đầu, bối rối nói:
- Bởi vì trước đó, ta tu hành mà tiêu hao toàn bộ thể lực và tinh thần lực. Nên hôm ấy mới vừa thanh tỉnh, lão sư của ta không cho phép ta tu hành. Ta chỉ thể lừa gạt nàng nói muốn đi giải sầu, do đó, bỏ chạy tới đó để tu hành.
- Tu hành đến hôn mê?
Bạch Tiếu Thiên cũng không nhịn được thất thần, chợt lắc đầu bật cười nói:
- Nỗ lực là chuyện tốt. Nhưng tu hành là chuyện không thể cấp bách. Tuần tự mà tiến, mới là vương đạo.
Lâm Dịch không có ý tứ vò đầu cười cười, sau đó gật đầu:
- Cảm ơn đại nhân chỉ điểm. Ta sau này sẽ chú ý.
Bạch Tiếu Thiên gật đầu. Đối với Lâm Dịch, Bạch Tiếu Thiên có ấn tượng ấn tượng là rất tốt. Có thể nguyên nhân thực sự là vì trên giới này chỉ có hai người bọn họ là lĩnh vực Dị Năng Giả. Từ khi biết được thân phận lĩnh vực Dị Năng Giả của Lâm Dịch, liền đối với hắn có một loại hảo cảm khó hiểu. Thấy đối phương tuổi tác như vậy đã đạt được thành tựu như ngày hôm nay. Nếu không kiêu, không ngạo, thậm chí so với người bình thường còn nỗ lực hơn. Lực lượng hiện này của hắn tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.
Ngừng một lát, Bạch Tiếu Thiên mới nói tiếp:
- Vậy ngươi nói cho ta nghe một chút đi. Ngày đó, ngươi đã thấy cái gì?
Lâm Dịch lập tức làm bộ ngẫm lại, sau đó mới có chút bất đắc dĩ mở miệng nói rằng:
- Trên thực tế, ta cũng không biết nó là xuất hiện thế nào. Bởi vì lúc đó ta đang tiến hành minh tưởng, căn bản là không có phát hiện nó. Mãi cho đến lúc nó đột nhiên cuồng khiếu một tiếng, sau đó, ta mới biết được nó tồn tại. Trong nháy mắt ta mở mắt ra, nó liền phát động công kích với ta, ta chỉ thấy nó liếc mắt...
Bạch Tiếu Thiên nghe vậy khẽ nhíu mày, sau đó, gật đầu nói:
- Xác thực...nếu như chúng ta đoán chính xác mà nói, nó tới gần ngươi. Lấy thực lực hiện nay của ngươi, thật là không có khả năng phát hiện. Ân, vậy nó có bộ dáng ra sao?
Lâm Dịch tựa hồ nhớ lại một lúc, mới mở miệng nói:
- Bởi vì thời gian quá ngắn, ta cũng nhớ không rõ ràng lắm. Chỉ biết là thân thể nó rất cao lớn! Ước chừng cao hơn trăm thước! Một bộ lông hắc bạch giao nhau...là một lão hổ!
- Thân cao hơn trăm thước!
Sắc mặt Bạch Tiếu Thiên nhất thời khẽ biến, không khỏi lại hỏi một câu:
- Ngươi xác định là hơn trăm thước sao?
Lâm Dịch vừa nhìn thần sắc của Bạch Tiếu Thiên, nhất thời tâm trạng có chút thấp thỏm. Liên quan đến hình dáng của Bạch Hổ, cũng không phải bịa đặt. Bởi vì trước khi trong thân thể hắn đột nhiên bộc phát ra cổ lực lượng đem hắn biến thành trọng thương, hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn, vừa lúc thấy hư ảnh phía sau hắn. Hư ảnh kia, xác thực cao hơn trăm thước! Uy vũ phi phàm! Lâm Dịch lo lắng hư ảnh lúc đó bị người thấy, do đó, hắn không dám tự mình đem hình thể của nó thu nhỏ lại. Bất quá lúc này vừa thấy sự tình của Bạch Tiếu Thiên, hắn đã có chút thấp thỏm. Tại lúc này có quá nhiều sự tình hắn không biết. Thậm chí ngay cả chiến văn của hắn là chuyện gì xảy ra. Hiện tại hắn cũng không rõ lắm. Rất sợ lời nói dối xuất hiện lệch lạc gì đó. Dù sao, hiện tại hắn đối mặt, đó là một kẻ cường đại đã sống hơn ba vạn năm. Trong hơn ba vạn năm sinh mệnh của hắn, không chút nào khoa trương mà nói, thật sự là ăn muối nhiều hơn hắn ăn cơm.
Bất quá nếu đã trả lời, lúc này Lâm Dịch cũng không dám có chút dừng lại. Trong lòng thấp thỏm chợt lóe mà qua, sau đó liền gật đầu, thoạt nhìn cực kỳ xác định nói:
- Được, tuyệt đối cao hơn trăm thước. Bởi vì lúc đó ta ngồi trên mặt đất, vừa mở mắt thấy nó, ấn tượng rất là khắc sâu. Bất quá, lực lượng của nó rất mạnh. Tốc độ cũng rất nhanh. Từ trong miệng nó bắn ra một đạo năng lượng hồng sắc, khi ta còn chưa có phản ứng lại, liền đã bắn trúng ta. Chuyện sau này, ta lại không biết nữa.
Bạch Tiếu Thiên nghe vậy, khẽ nhíu chặt mày lại. Một lúc lâu sau, than khẽ:
- Xem ra không sai. Thân cao hơn trăm thước, năng lượng hồng sắc. Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?
Bạch Tiếu Thiên lẩm bẩm. Từ đầu, hắn căn bản không có nghĩ tới Lâm Dịch sẽ lừa dối hắn. Trên thực tế, hắn căn bản không có đem năng lượng cường đại cảm thụ được lúc đó liên hệ với Lâm Dịch.
Lâm Dịch nghe hắn vừa nói như vậy, nhất thời thở phào một hơi. Xem ra là quá quan. Bất quá nghe được Bạch Tiếu Thiên lẩm bẩm, Lâm Dịch không khỏi có chút hiếu kỳ. Tựa hồ thật có một loại sinh vật như vậy? Lập tức không khỏi lên tiếng hỏi:
- Bạch đại nhân...Nó đến tột cùng là cái gì?
Vấn đề của Lâm Dịch để Bạch Tiếu Thiên phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Đây cũng không phải ngươi hiện tại nên biết. Ân, thân thể khôi phục thế nào?
Thoạt nhìn Bạch Tiếu Thiên tựa hồ dự định kết thúc nói chuyện. Lâm Dịch nghe vậy cũng không có hỏi nhiều nữa, lập tức gật đầu nói:
- Đã khôi phục kha khá, cảm tạ đại nhân quan tâm.
Bạch Tiếu Thiên nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói:
- Cứ như vậy đi. Trở về nghỉ ngơi cho tốt. Trận đấu hôm nay của ngươi ta có xem, biểu hiện không tệ cần tiếp tục giữ vững.
Trên mặt Bạch Tiếu Thiên lộ ra một nụ cười tán thưởng.
Lâm Dịch lập tức không có ý tứ gãi đầu:
- Ân. Cảm tạ đại nhân quan tâm.
- Đại nhân, ngài đã về.
Mới vừa vào bên trong, đứng ở hai bên cửa, một người trong hơn mười gã hộ vệ, có vẻ là đầu lĩnh của đám người này nghênh đón, cung kinh thi lễ với Bạch Tiếu Thiên.
Bạch Tiếu Thiên gật đầu, nói:
- Ta tới thư phòng. Không cho phép bất luận kẻ nào tiếp cận.
Tên đầu lĩnh kia nhất thời đáp lại. Con mắt cũng không nhịn được liếc mắt nhìn Lâm Dịch. Lúc này Lâm Dịch cũng đang hiếu kỳ đánh giá bốn phía.
- Đi theo ta!
Bạch Tiếu Thiên nói một tiếng với Lâm Dịch, hắn lập tức quay đầu lại, gật đầu. Đi theo phía sau Bạch Tiếu Thiên đến thư phòng.
Đi qua tiểu đạo của một rừng trúc u tĩnh, liền tiến nhập phòng chủ. Từ phòng chính lại đi tiếp vài trăm thước, Bạch Tiếu Thiên mới đẩy cửa mà vào. Lâm Dịch cũng đi vào theo.
- Tùy tiện ngồi đi.
Sau khi vài cửa, Bạch Tiếu Thiên đi thẳng tới phía sau bàn lớn ở trong phòng, sau đó ngồi xuống. Lâm Dịch nghe vậy có chút mất tự nhiên ngồi trên ghế, nhìn Bạch Tiếu Thiên.
Bạch Tiếu Thiên ngồi vào chỗ của minh, sau đó thấy bộ dáng có chút mất tự nhiên của Lâm Dịch, nhẹ nhàng cười cười mới mở miệng nói:
- Không cần khẩn trương, ngày hôm nay ta tìm ngươi tìm ngươi. Chỉ là muốn tìm hiểu tình huống ngày đó một chút. Không có ý gì khác.
Lâm Dịch tự nhiên là đoán được. Bất quá biểu hiện ra vẫn là hơi khó khăn gật đầu, lại không nói gì.
Bạch Tiếu Thiên gật đầu, mở miệng dò hỏi:
- Hôm đó sao ngươi lại xuất hiện ở đấy?
Từ lúc này trên đường về, Lâm Dịch cũng đã nghĩ tốt từ ngữ. Nghe Bạch Tiếu Thiên vừa hỏi liền mở miệng nói rằng:
- Ta là tại nơi đó tu hành.
- Tu hành?
Lâm Dịch gật đầu, chợt theo thói quen gãi đầu, bối rối nói:
- Bởi vì trước đó, ta tu hành mà tiêu hao toàn bộ thể lực và tinh thần lực. Nên hôm ấy mới vừa thanh tỉnh, lão sư của ta không cho phép ta tu hành. Ta chỉ thể lừa gạt nàng nói muốn đi giải sầu, do đó, bỏ chạy tới đó để tu hành.
- Tu hành đến hôn mê?
Bạch Tiếu Thiên cũng không nhịn được thất thần, chợt lắc đầu bật cười nói:
- Nỗ lực là chuyện tốt. Nhưng tu hành là chuyện không thể cấp bách. Tuần tự mà tiến, mới là vương đạo.
Lâm Dịch không có ý tứ vò đầu cười cười, sau đó gật đầu:
- Cảm ơn đại nhân chỉ điểm. Ta sau này sẽ chú ý.
Bạch Tiếu Thiên gật đầu. Đối với Lâm Dịch, Bạch Tiếu Thiên có ấn tượng ấn tượng là rất tốt. Có thể nguyên nhân thực sự là vì trên giới này chỉ có hai người bọn họ là lĩnh vực Dị Năng Giả. Từ khi biết được thân phận lĩnh vực Dị Năng Giả của Lâm Dịch, liền đối với hắn có một loại hảo cảm khó hiểu. Thấy đối phương tuổi tác như vậy đã đạt được thành tựu như ngày hôm nay. Nếu không kiêu, không ngạo, thậm chí so với người bình thường còn nỗ lực hơn. Lực lượng hiện này của hắn tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.
Ngừng một lát, Bạch Tiếu Thiên mới nói tiếp:
- Vậy ngươi nói cho ta nghe một chút đi. Ngày đó, ngươi đã thấy cái gì?
Lâm Dịch lập tức làm bộ ngẫm lại, sau đó mới có chút bất đắc dĩ mở miệng nói rằng:
- Trên thực tế, ta cũng không biết nó là xuất hiện thế nào. Bởi vì lúc đó ta đang tiến hành minh tưởng, căn bản là không có phát hiện nó. Mãi cho đến lúc nó đột nhiên cuồng khiếu một tiếng, sau đó, ta mới biết được nó tồn tại. Trong nháy mắt ta mở mắt ra, nó liền phát động công kích với ta, ta chỉ thấy nó liếc mắt...
Bạch Tiếu Thiên nghe vậy khẽ nhíu mày, sau đó, gật đầu nói:
- Xác thực...nếu như chúng ta đoán chính xác mà nói, nó tới gần ngươi. Lấy thực lực hiện nay của ngươi, thật là không có khả năng phát hiện. Ân, vậy nó có bộ dáng ra sao?
Lâm Dịch tựa hồ nhớ lại một lúc, mới mở miệng nói:
- Bởi vì thời gian quá ngắn, ta cũng nhớ không rõ ràng lắm. Chỉ biết là thân thể nó rất cao lớn! Ước chừng cao hơn trăm thước! Một bộ lông hắc bạch giao nhau...là một lão hổ!
- Thân cao hơn trăm thước!
Sắc mặt Bạch Tiếu Thiên nhất thời khẽ biến, không khỏi lại hỏi một câu:
- Ngươi xác định là hơn trăm thước sao?
Lâm Dịch vừa nhìn thần sắc của Bạch Tiếu Thiên, nhất thời tâm trạng có chút thấp thỏm. Liên quan đến hình dáng của Bạch Hổ, cũng không phải bịa đặt. Bởi vì trước khi trong thân thể hắn đột nhiên bộc phát ra cổ lực lượng đem hắn biến thành trọng thương, hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn, vừa lúc thấy hư ảnh phía sau hắn. Hư ảnh kia, xác thực cao hơn trăm thước! Uy vũ phi phàm! Lâm Dịch lo lắng hư ảnh lúc đó bị người thấy, do đó, hắn không dám tự mình đem hình thể của nó thu nhỏ lại. Bất quá lúc này vừa thấy sự tình của Bạch Tiếu Thiên, hắn đã có chút thấp thỏm. Tại lúc này có quá nhiều sự tình hắn không biết. Thậm chí ngay cả chiến văn của hắn là chuyện gì xảy ra. Hiện tại hắn cũng không rõ lắm. Rất sợ lời nói dối xuất hiện lệch lạc gì đó. Dù sao, hiện tại hắn đối mặt, đó là một kẻ cường đại đã sống hơn ba vạn năm. Trong hơn ba vạn năm sinh mệnh của hắn, không chút nào khoa trương mà nói, thật sự là ăn muối nhiều hơn hắn ăn cơm.
Bất quá nếu đã trả lời, lúc này Lâm Dịch cũng không dám có chút dừng lại. Trong lòng thấp thỏm chợt lóe mà qua, sau đó liền gật đầu, thoạt nhìn cực kỳ xác định nói:
- Được, tuyệt đối cao hơn trăm thước. Bởi vì lúc đó ta ngồi trên mặt đất, vừa mở mắt thấy nó, ấn tượng rất là khắc sâu. Bất quá, lực lượng của nó rất mạnh. Tốc độ cũng rất nhanh. Từ trong miệng nó bắn ra một đạo năng lượng hồng sắc, khi ta còn chưa có phản ứng lại, liền đã bắn trúng ta. Chuyện sau này, ta lại không biết nữa.
Bạch Tiếu Thiên nghe vậy, khẽ nhíu chặt mày lại. Một lúc lâu sau, than khẽ:
- Xem ra không sai. Thân cao hơn trăm thước, năng lượng hồng sắc. Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?
Bạch Tiếu Thiên lẩm bẩm. Từ đầu, hắn căn bản không có nghĩ tới Lâm Dịch sẽ lừa dối hắn. Trên thực tế, hắn căn bản không có đem năng lượng cường đại cảm thụ được lúc đó liên hệ với Lâm Dịch.
Lâm Dịch nghe hắn vừa nói như vậy, nhất thời thở phào một hơi. Xem ra là quá quan. Bất quá nghe được Bạch Tiếu Thiên lẩm bẩm, Lâm Dịch không khỏi có chút hiếu kỳ. Tựa hồ thật có một loại sinh vật như vậy? Lập tức không khỏi lên tiếng hỏi:
- Bạch đại nhân...Nó đến tột cùng là cái gì?
Vấn đề của Lâm Dịch để Bạch Tiếu Thiên phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Đây cũng không phải ngươi hiện tại nên biết. Ân, thân thể khôi phục thế nào?
Thoạt nhìn Bạch Tiếu Thiên tựa hồ dự định kết thúc nói chuyện. Lâm Dịch nghe vậy cũng không có hỏi nhiều nữa, lập tức gật đầu nói:
- Đã khôi phục kha khá, cảm tạ đại nhân quan tâm.
Bạch Tiếu Thiên nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói:
- Cứ như vậy đi. Trở về nghỉ ngơi cho tốt. Trận đấu hôm nay của ngươi ta có xem, biểu hiện không tệ cần tiếp tục giữ vững.
Trên mặt Bạch Tiếu Thiên lộ ra một nụ cười tán thưởng.
Lâm Dịch lập tức không có ý tứ gãi đầu:
- Ân. Cảm tạ đại nhân quan tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.