Chương 504
Vũ Thần Vũ
28/04/2018
Đại khái đây mới là không khí bình thường củaThư gia a? Trọn vẹn một năm rồi, tứ đại gia tộc thế lớn, khiến người Thư gia phải chịu áp lực trọn vẹn hơn một năm. Hôm nay rốt cục giải quyết, sao có thể khiến bọn hắn
không hưng phấn chứ? Lúc này, bọn hắn đều đang bàn luận với nhau về
chiến đấu hôm nay. Mà được đàm luận nhiều nhất, tự nhiên là công thần
đứng đầu, Lâm Dịch rồi.
Khi thân hình Lâm Dịch xuất hiện, một ít Thư gia đệ tử lập tức liền phát hiện thân hình của hắn, lập tức hưng phấn hô:
- Lâm Dịch đại nhân! Là Lâm Dịch đại nhân!
Nghe thấy tiếng quát tháo của mấy đệ tử này, đệ tử khác lập tức đều ngẩng đầu hưng phấn ngẩng đầu nhìn về phía không trung. Lập tức, cũng gia nhập vào hàng ngũ những người hò hét. Cứ như vậy, Lâm Dịch một đường phi hành, tiếng gào trên mặt đất, liền một đường nương theo.
Bên trong tổng bộ, Thư Bác và các trưởng lão gia tộc còn sôngs, đều ở trong đó. Khác với vẻ chúc mừng của đệ tử bên ngoài, bộ mặt bên trong tổng bộ, lại lâm vào một mảnh không khí bi thương.
Thư Bác nhìn thi thể sáu người nằm song song trên mặt đất, hốc mắt ướt át. Thật lâu về sau, mới hít sâu một hơi, mở miệng nói:
- Thư Bình, an bài xong xuôi, tang lễ của mấy vị trưởng lão, nhất định phải an bài thỏa đáng.
- Vâng.
Một gã Thư gia đệ tử bình thường đứng bên người Thư Bác trên mặt cũng mang theo một vòng bi thương khom người lĩnh mệnh. Lập tức, thi thể của vài tên trưởng lão, bị đệ tử trong tổng bộ mang đi. Trong đại sảnh, nhất thời liền trầm mặc lại.
Lúc này Thư gia tuy rằng là dựa vào Lâm Dịch giành thắng, nhưng cũng là thắng thảm. Tổng cộng 12 tên trưởng lão, hôm nay, lại chết một nửa, Hơn nữa Đại trưởng lão bản thân bị trọng thương, sống chết không rõ, rất là thảm thiết. Lúc chiến đấu còn không biết, nhưng hôm nay chiến đấu chấm dứt, lại khiến tất cả mọi người bi thương không hiểu.
Thật lâu sau, một gã trưởng lão vẫn còn sống nói:
- Về phía Lâm Dịch đại nhân không biết tình huống thế nào rồi nữa?
Thư Bác nghe vậy cũng nhẹ gật đầu, nhưng lập tức lại nói:
- Chắc có lẽ không có vấn đề gì. Dù sao, trước khi hắn đột phá đã có được lực lượng cường đại rồi, sau khi đột phá, thực lực có lẽ càng mạnh hơn nữa mới đúng.
Lời nói của Thư Bác cũng không phải không có căn cứ. Hắn rất rõ ràng nguyên nhân Lâm Dịch sở dĩ mạnh như vậy là vì sao.
- Thượng đẳng chiến văn...Quả nhiên là thứ biến thái a.
Trong lòng Thư Bác, không khỏi có chút cảm khái. Hắn lập tức quăng ánh mắt về phía Thư Mộng ở bên cạnh cách hắn không xa, vẻ mặt lo lắng nhìn đất trống ngoài cửa lớn, như có điều suy nghĩ.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến một hồi thanh âm ầm ĩ, chỉ nghe tiếng gọi Lâm Dịch đại nhân. Lâm Dịch đại nhân ầm ĩ liên tiếp không ngừng. Người trong đại sảnh nghe vậy hơi chút sửng sốt sau đó lập tức liền phản ứng lại.
Thư Mộng phản ứng đầu tiên, tư thái uyển chuyển bất quá tung nhẹ một cái, liền nhảy ra ngoài cửa. Sắc mặt mang theo vài phần lo lắng nhìn về phía không trung. Mà ở sau lưng nàng, Thư Bác và các Thư gia mà trưởng lão, cũng đều đi ra.
Vừa mới đứng vững thân hình, chỉ thấy không trung bay tới một bóng người. Bóng người rơi xuống đất, đúng là Lâm Dịch.
Trên mặt Lâm Dịch mang theo dáng cười nhàn nhạt, sau khi nhìn thấy mấy vị trưởng lão Thư gia, lập tức vui đùa nói:
- Nhiệm vụ hoàn thành, trở về rồi.
Mấy vị trưởng lão Thư gia đang muốn nói chuyện, đã thấy một thân ảnh nhỏ nhắn nhào tới Lâm Dịch. Lâm Dịch chỉ thoáng ngẩn người, trong lòng liền mềm mại, trên mặt, không tự chủ được lộ ra một bộ dáng cười bất đắc dĩ.
Trong nội tâm khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu xinh đẹp đã vùi mặt vào ngực mình, ôn nhu trấn an nói:
- Tốt rồi tốt rồi, không có việc gì rồi, không có việc gì rồi...Các trưởng bối đều đang nhìn đấy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhưng đầu vài Thư Mộng lại run rẩy, không chút để ý đến lời nói của Lâm Dịch. Lâm Dịch chỉ đành lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Thư Bác.
Hôm nay Lâm Dịch trong suy nghĩ của người Thư gia, địa vị đã hoàn toàn bất đồng. Nếu là ngày hôm qua, Lâm Dịch và Thư Mộng ở trước mặt mọi người biểu hiện ra thân mật như thế, chỉ sợ các trường lão khác hoặc là Thư Bác đều không dễ chịu. Nhưng mà lúc này, ở trong mắt người Thư gia người, hai người đã trở thành trời đất tạo thành một đôi rồi.
Vẻ tuấn tú anh tuấn của Lâm Dịch, tuyệt lệ xuất trần của Thư Mộng, bất kể nhìn thế nào, cũng đều là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ cả.
Mọi người Thư gia làm bộ như không nhìn thấy, quay người đi vào trong đại sảnh. Mà ở bên ngoài cửa lớn của tổng bộ, đệ tử Thư gia bởi vì Lâm Dịch trở về mà một mực cùng tới vẫn còn đang rình coi, việc này khiến sắc mặt Lâm Dịch nhịn không được có chút ửng hồng.
Sau khi ho khan một tiếng, Lâm Dịch dán bên tai Thư Mộng nói:
- Đợi ta đi vào xem thương thế bọn Đại trưởng lão và Tạp phiến thế nào trước đã được không?
Thư Mộng nghe vậy lúc này mới ngẩng đầu, đôi mắt sớm đã khóc sưng đỏ, mang theo một tia khiến lòng người đau sót. Trong nội tâm Lâm Dịch, lập tức có chút đau xót. Không khỏi nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt Thư Mộng.
- Đáp ứng ta, về sau, không nên vô duyên vô cớ không để ý tới ta, được không nào?
Lời nói của Thư Mộng, khiến thân thể Lâm Dịch lập tức run rẩy thoáng một phát, lập tức hắn trầm mặc lại, thật lâu sau, mới khẽ gật đầu, một đôi mắt nhìn con ngươi có chút chờ mong của Thư Mộng, nhẹ gật đầu, trịnh trọng hứa hẹn nói:
- Ta đáp ứng nàng, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không bao giờ không để ý đến nàng nữa, ta thề.
Đôi mắt thu của Thư Mộng lập tức phát sáng lên, gật gật đầu, rời khỏi lòng Lâm Dịch.
Lâm Dịch đau lòng lau đi nước mắt của Thư Mộng, sau đó lộ ra một dáng cười ôn nhu nói:
- Ta đi xem thương thế bọn Đại trưởng lão thế nào rồi.
Thư Mộng nhẹ gật đầu. Sau đó, cùng Lâm Dịch cất bước đi vào đại sảnh.
Trong đại sảnh, bọn người Thư Bác thấy Lâm Dịch và Thư Mộng dắt tay đi đến, đều lộ ra dáng tươi cười. Mà Lâm Dịch thì nhìn Thư Bác trực tiếp hỏi:
- Tộc trưởng, tình huống cúa bọn Đại trưởng lão và Trương Tạp thế nào rồi?
Nghe được vấn đề của Lâm Dịch, nụ cười trên mặt Thư Bác cũng thu liễm, lập tức đáp:
- Thương thế của Trương Dịch trưởng lão nhẹ nhất, hôm nay đã thanh tỉnh lại. Nhưng về mặt thương thế phải một thời gian nữa mới khỏi hẳn. Nhưng Đại trưởng lão và Trương Tạp, hai người vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê.
Lâm Dịch nghe vậy nhẹ gật đầu, cũng giống với hắn tưởng tượng. Nhưng lập tức hắn vẫn nói:
- Dẫn ta qua đó xem.
Thư Bác nhẹ gật đầu. Một đoàn người đi vào trong đại sảnh.
Bởi vì ba người đều là người bị thương, hơn nữa Lâm Dịch lại vẫn chưa về, nên cũng không an bài cho bọn hắn phòng riêng, ba người đều ở trong một phòng.
Tiến vào gian phòng, Lâm Dịch liền nhìn thấy Trương Dịch ở đối diện cửa hai mắt lúc này mở to, nghe thấy động tĩnh ở cửa, Trương Dịch quay đầu lại, liền thấy được Lâm Dịch.
Con mắt Trương Dịch lập tức sáng ngời, sau đó giãy dụa muốn ngồi thẳng lên. Lâm Dịch thấy thế, bước nhanh vài bước đến bên cạnh hắn, trấn an nói:
- Thương thế của ngài còn rất nặng, không nên lộn xộn.
Trương Dịch nghe vậy cũng khẽ gật đầu một cái, lập tức có chút sốt ruột nói:
- Lâm Dịch, ngươi nhất định phải cứu Tạp tử a!
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, ôn nhu nói:
- Yên tâm đi, Tạp phiến sẽ không có việc gì đâu.
Lại lần nữa trấn an Trương Dịch một chút, sau đó Lâm Dịch mới đứng dậy đi đến trên giường lớn bên trái. Trên giường nằm đúng là Trương Tạp.
Trên người Trương Tạp đang không ngừng tản ra hào quang lục sắc, Lâm Dịch liếc qua, trong tay lóe ra một đạo bạch sắc quang mang, tiến nhập vào thân thể Trương Tạp, thật lâu sau mới mở mắt.
- Tình huống Tạp phiến như thế nào?
Thư Mộng có chút lo lắn hỏi. So sánh với những người khác của Thư gia, Thư Mộng không thể nghi ngờ là người quan tâm Trương Tạp nhất. Đương nhiên, đó cũng không phải nói những người khác của Thư gia không quan tâm. Dù sao, Trương Tạp cũng là vì Thư gia nên mới chịu tổn thương như vậy. Chỉ là ba người Thư Mộng, Trương Tạp, Lâm Dịch từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm giữa ba người tự nhiên cực kỳ thâm hậu. Nếu so với những người khác của Thư gia mà nói, Thư Mộng tự nhiên nhất trong đó rồi.
Lâm Dịch cười cười với Thư Mộng, gật đầu nói:
- Yên tâm đi, hắn không có gì trở ngại. Đại khái qua ba bốn ngày nữa là có thể khỏi hẳn rồi. Không cần xen vào hắn nữa.
Thư Mộng và những người khác của Thư gia không khỏi thở dài một hơi.
Thư Bác mở miệng nói:
- Lâm Dịch, còn phiền người đi xem tình huống của Đại trưởng lão một chút.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, đi tới trước giường của Đại trưởng lão.
Trên người Đại trưởng lão cũng bao trùm một tầng lục mang trong suốt. Trong tay Lâm Dịch cũng lóe ra bạch sắc quang mang, tiến nhập trong cơ thể hắn, nhắm hai mắt lại. Sau một lát, mở mắt.
- Lâm Dịch, tình huống như thế nào?
Thư Bác nhìn về phía Lâm Dịch.
Nhưng mà, Lâm Dịch lại hơi khẽ chau mày, thần sắc có chút nghiêm túc và trang trọng.
Nhìn thấy thần sắc Lâm Dịch, lòng tất cả người Thư gia đều nhảy dựng lên, lộ ra thần sắc lo lắng.
- Lâm Dịch đại nhân...Tình huống, đến tột cùng như thế nào vậy?
Lại một gã Thư gia trưởng lão lo lắng hỏi.
Thật lâu sau, Lâm Dịch mới chậm rãi mở miệng nói:
- Tình huống không lạc quan.
- A?
Khi thân hình Lâm Dịch xuất hiện, một ít Thư gia đệ tử lập tức liền phát hiện thân hình của hắn, lập tức hưng phấn hô:
- Lâm Dịch đại nhân! Là Lâm Dịch đại nhân!
Nghe thấy tiếng quát tháo của mấy đệ tử này, đệ tử khác lập tức đều ngẩng đầu hưng phấn ngẩng đầu nhìn về phía không trung. Lập tức, cũng gia nhập vào hàng ngũ những người hò hét. Cứ như vậy, Lâm Dịch một đường phi hành, tiếng gào trên mặt đất, liền một đường nương theo.
Bên trong tổng bộ, Thư Bác và các trưởng lão gia tộc còn sôngs, đều ở trong đó. Khác với vẻ chúc mừng của đệ tử bên ngoài, bộ mặt bên trong tổng bộ, lại lâm vào một mảnh không khí bi thương.
Thư Bác nhìn thi thể sáu người nằm song song trên mặt đất, hốc mắt ướt át. Thật lâu về sau, mới hít sâu một hơi, mở miệng nói:
- Thư Bình, an bài xong xuôi, tang lễ của mấy vị trưởng lão, nhất định phải an bài thỏa đáng.
- Vâng.
Một gã Thư gia đệ tử bình thường đứng bên người Thư Bác trên mặt cũng mang theo một vòng bi thương khom người lĩnh mệnh. Lập tức, thi thể của vài tên trưởng lão, bị đệ tử trong tổng bộ mang đi. Trong đại sảnh, nhất thời liền trầm mặc lại.
Lúc này Thư gia tuy rằng là dựa vào Lâm Dịch giành thắng, nhưng cũng là thắng thảm. Tổng cộng 12 tên trưởng lão, hôm nay, lại chết một nửa, Hơn nữa Đại trưởng lão bản thân bị trọng thương, sống chết không rõ, rất là thảm thiết. Lúc chiến đấu còn không biết, nhưng hôm nay chiến đấu chấm dứt, lại khiến tất cả mọi người bi thương không hiểu.
Thật lâu sau, một gã trưởng lão vẫn còn sống nói:
- Về phía Lâm Dịch đại nhân không biết tình huống thế nào rồi nữa?
Thư Bác nghe vậy cũng nhẹ gật đầu, nhưng lập tức lại nói:
- Chắc có lẽ không có vấn đề gì. Dù sao, trước khi hắn đột phá đã có được lực lượng cường đại rồi, sau khi đột phá, thực lực có lẽ càng mạnh hơn nữa mới đúng.
Lời nói của Thư Bác cũng không phải không có căn cứ. Hắn rất rõ ràng nguyên nhân Lâm Dịch sở dĩ mạnh như vậy là vì sao.
- Thượng đẳng chiến văn...Quả nhiên là thứ biến thái a.
Trong lòng Thư Bác, không khỏi có chút cảm khái. Hắn lập tức quăng ánh mắt về phía Thư Mộng ở bên cạnh cách hắn không xa, vẻ mặt lo lắng nhìn đất trống ngoài cửa lớn, như có điều suy nghĩ.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến một hồi thanh âm ầm ĩ, chỉ nghe tiếng gọi Lâm Dịch đại nhân. Lâm Dịch đại nhân ầm ĩ liên tiếp không ngừng. Người trong đại sảnh nghe vậy hơi chút sửng sốt sau đó lập tức liền phản ứng lại.
Thư Mộng phản ứng đầu tiên, tư thái uyển chuyển bất quá tung nhẹ một cái, liền nhảy ra ngoài cửa. Sắc mặt mang theo vài phần lo lắng nhìn về phía không trung. Mà ở sau lưng nàng, Thư Bác và các Thư gia mà trưởng lão, cũng đều đi ra.
Vừa mới đứng vững thân hình, chỉ thấy không trung bay tới một bóng người. Bóng người rơi xuống đất, đúng là Lâm Dịch.
Trên mặt Lâm Dịch mang theo dáng cười nhàn nhạt, sau khi nhìn thấy mấy vị trưởng lão Thư gia, lập tức vui đùa nói:
- Nhiệm vụ hoàn thành, trở về rồi.
Mấy vị trưởng lão Thư gia đang muốn nói chuyện, đã thấy một thân ảnh nhỏ nhắn nhào tới Lâm Dịch. Lâm Dịch chỉ thoáng ngẩn người, trong lòng liền mềm mại, trên mặt, không tự chủ được lộ ra một bộ dáng cười bất đắc dĩ.
Trong nội tâm khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu xinh đẹp đã vùi mặt vào ngực mình, ôn nhu trấn an nói:
- Tốt rồi tốt rồi, không có việc gì rồi, không có việc gì rồi...Các trưởng bối đều đang nhìn đấy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhưng đầu vài Thư Mộng lại run rẩy, không chút để ý đến lời nói của Lâm Dịch. Lâm Dịch chỉ đành lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Thư Bác.
Hôm nay Lâm Dịch trong suy nghĩ của người Thư gia, địa vị đã hoàn toàn bất đồng. Nếu là ngày hôm qua, Lâm Dịch và Thư Mộng ở trước mặt mọi người biểu hiện ra thân mật như thế, chỉ sợ các trường lão khác hoặc là Thư Bác đều không dễ chịu. Nhưng mà lúc này, ở trong mắt người Thư gia người, hai người đã trở thành trời đất tạo thành một đôi rồi.
Vẻ tuấn tú anh tuấn của Lâm Dịch, tuyệt lệ xuất trần của Thư Mộng, bất kể nhìn thế nào, cũng đều là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ cả.
Mọi người Thư gia làm bộ như không nhìn thấy, quay người đi vào trong đại sảnh. Mà ở bên ngoài cửa lớn của tổng bộ, đệ tử Thư gia bởi vì Lâm Dịch trở về mà một mực cùng tới vẫn còn đang rình coi, việc này khiến sắc mặt Lâm Dịch nhịn không được có chút ửng hồng.
Sau khi ho khan một tiếng, Lâm Dịch dán bên tai Thư Mộng nói:
- Đợi ta đi vào xem thương thế bọn Đại trưởng lão và Tạp phiến thế nào trước đã được không?
Thư Mộng nghe vậy lúc này mới ngẩng đầu, đôi mắt sớm đã khóc sưng đỏ, mang theo một tia khiến lòng người đau sót. Trong nội tâm Lâm Dịch, lập tức có chút đau xót. Không khỏi nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt Thư Mộng.
- Đáp ứng ta, về sau, không nên vô duyên vô cớ không để ý tới ta, được không nào?
Lời nói của Thư Mộng, khiến thân thể Lâm Dịch lập tức run rẩy thoáng một phát, lập tức hắn trầm mặc lại, thật lâu sau, mới khẽ gật đầu, một đôi mắt nhìn con ngươi có chút chờ mong của Thư Mộng, nhẹ gật đầu, trịnh trọng hứa hẹn nói:
- Ta đáp ứng nàng, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không bao giờ không để ý đến nàng nữa, ta thề.
Đôi mắt thu của Thư Mộng lập tức phát sáng lên, gật gật đầu, rời khỏi lòng Lâm Dịch.
Lâm Dịch đau lòng lau đi nước mắt của Thư Mộng, sau đó lộ ra một dáng cười ôn nhu nói:
- Ta đi xem thương thế bọn Đại trưởng lão thế nào rồi.
Thư Mộng nhẹ gật đầu. Sau đó, cùng Lâm Dịch cất bước đi vào đại sảnh.
Trong đại sảnh, bọn người Thư Bác thấy Lâm Dịch và Thư Mộng dắt tay đi đến, đều lộ ra dáng tươi cười. Mà Lâm Dịch thì nhìn Thư Bác trực tiếp hỏi:
- Tộc trưởng, tình huống cúa bọn Đại trưởng lão và Trương Tạp thế nào rồi?
Nghe được vấn đề của Lâm Dịch, nụ cười trên mặt Thư Bác cũng thu liễm, lập tức đáp:
- Thương thế của Trương Dịch trưởng lão nhẹ nhất, hôm nay đã thanh tỉnh lại. Nhưng về mặt thương thế phải một thời gian nữa mới khỏi hẳn. Nhưng Đại trưởng lão và Trương Tạp, hai người vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê.
Lâm Dịch nghe vậy nhẹ gật đầu, cũng giống với hắn tưởng tượng. Nhưng lập tức hắn vẫn nói:
- Dẫn ta qua đó xem.
Thư Bác nhẹ gật đầu. Một đoàn người đi vào trong đại sảnh.
Bởi vì ba người đều là người bị thương, hơn nữa Lâm Dịch lại vẫn chưa về, nên cũng không an bài cho bọn hắn phòng riêng, ba người đều ở trong một phòng.
Tiến vào gian phòng, Lâm Dịch liền nhìn thấy Trương Dịch ở đối diện cửa hai mắt lúc này mở to, nghe thấy động tĩnh ở cửa, Trương Dịch quay đầu lại, liền thấy được Lâm Dịch.
Con mắt Trương Dịch lập tức sáng ngời, sau đó giãy dụa muốn ngồi thẳng lên. Lâm Dịch thấy thế, bước nhanh vài bước đến bên cạnh hắn, trấn an nói:
- Thương thế của ngài còn rất nặng, không nên lộn xộn.
Trương Dịch nghe vậy cũng khẽ gật đầu một cái, lập tức có chút sốt ruột nói:
- Lâm Dịch, ngươi nhất định phải cứu Tạp tử a!
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, ôn nhu nói:
- Yên tâm đi, Tạp phiến sẽ không có việc gì đâu.
Lại lần nữa trấn an Trương Dịch một chút, sau đó Lâm Dịch mới đứng dậy đi đến trên giường lớn bên trái. Trên giường nằm đúng là Trương Tạp.
Trên người Trương Tạp đang không ngừng tản ra hào quang lục sắc, Lâm Dịch liếc qua, trong tay lóe ra một đạo bạch sắc quang mang, tiến nhập vào thân thể Trương Tạp, thật lâu sau mới mở mắt.
- Tình huống Tạp phiến như thế nào?
Thư Mộng có chút lo lắn hỏi. So sánh với những người khác của Thư gia, Thư Mộng không thể nghi ngờ là người quan tâm Trương Tạp nhất. Đương nhiên, đó cũng không phải nói những người khác của Thư gia không quan tâm. Dù sao, Trương Tạp cũng là vì Thư gia nên mới chịu tổn thương như vậy. Chỉ là ba người Thư Mộng, Trương Tạp, Lâm Dịch từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm giữa ba người tự nhiên cực kỳ thâm hậu. Nếu so với những người khác của Thư gia mà nói, Thư Mộng tự nhiên nhất trong đó rồi.
Lâm Dịch cười cười với Thư Mộng, gật đầu nói:
- Yên tâm đi, hắn không có gì trở ngại. Đại khái qua ba bốn ngày nữa là có thể khỏi hẳn rồi. Không cần xen vào hắn nữa.
Thư Mộng và những người khác của Thư gia không khỏi thở dài một hơi.
Thư Bác mở miệng nói:
- Lâm Dịch, còn phiền người đi xem tình huống của Đại trưởng lão một chút.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, đi tới trước giường của Đại trưởng lão.
Trên người Đại trưởng lão cũng bao trùm một tầng lục mang trong suốt. Trong tay Lâm Dịch cũng lóe ra bạch sắc quang mang, tiến nhập trong cơ thể hắn, nhắm hai mắt lại. Sau một lát, mở mắt.
- Lâm Dịch, tình huống như thế nào?
Thư Bác nhìn về phía Lâm Dịch.
Nhưng mà, Lâm Dịch lại hơi khẽ chau mày, thần sắc có chút nghiêm túc và trang trọng.
Nhìn thấy thần sắc Lâm Dịch, lòng tất cả người Thư gia đều nhảy dựng lên, lộ ra thần sắc lo lắng.
- Lâm Dịch đại nhân...Tình huống, đến tột cùng như thế nào vậy?
Lại một gã Thư gia trưởng lão lo lắng hỏi.
Thật lâu sau, Lâm Dịch mới chậm rãi mở miệng nói:
- Tình huống không lạc quan.
- A?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.