Chương 527
Vũ Thần Vũ
28/04/2018
Thanh âm của nàng vô cùng ôn nhu và hiền hòa, khiến cho người khác không nhịn được sinh lòng muốn thân cận.
- Ừm.
Trong cửa truyền đến một thanh âm nhẹ nhàng. Đầu Lâm Dịch giống như bị điện giật, lập tức một cỗ cảm xúc kích động trong cơ thể tuôn ra không áp chế kịp, tuy rằng Lâm Dịch phản ứng kịp thời thế nhưng vẫn có một tia chấn động phát ra.
Đã muộn.
Mỹ phụ trung niên lập tức dời ánh mắt tới vị trí của Lâm Dịch, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Cùng lúc đó lông mày nàng hơi nhăn, chậm rãi nhẹ nhàng nói:
- Đi ra.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh...một lúc sau, khi khoảng cách nàng tới bức tường còn không đủ bảy mét thì không gian bắt đầu vặn vẹo. Sau một lát, ánh sáng màu lam biến mất hoàn toàn, thân hình Lâm Dịch hiện ra.
Trong mắt mỹ phụ trung niên lại hiện lên vẻ kinh ngạc một lần nữa, nàng có chút cảm thán nói:
- Thủy Kính thuật bị các hạ vận dụng tới trình độ này, thật sự khiến cho người khác bội phục. Chẳng qua...không biết các hạ tiến vào Bổn Nguyên Chi Tháp bằng cách nào, ta muốn biết mục đích của các hạ là gì?
Mỹ phụ trung niên hỏi rất trực tiếp. Mà lúc này, người trong phòng kia cũng đi ra.
Ánh mắt Lâm Dịch xuyên qua người mỹ phụ rơi xuống nữ tử phía sau nàng, thân thể hắn không nhịn được hơi run nhẹ.
Là nàng, chính nàng là mẫu thân...Lâm Dịch không cách nào quên được khuôn mặt mềm mại của mẫu thân, đôi mắt như làn thu thủy kia...Khuôn mặt này đã hiện ra vô số lần trong các giấc mộng của hắn. Hiện giờ chủ nhân của khuôn mặt đã chính thức xuất hiện trước mặt mình...sự kích động trong mắt Lâm Dịch không cách nào che dấu.
Mái tóc mềm mại xõa xuống sau gáy như thác nước rối tung, đối mắt to, khuôn mặt thanh tú tới cực điểm...Tuy nhiên lúc này mẫu thân biểu lộ ra không giống với bức chân dung trong nhà...nhưng Lâm Dịch vẫn rất dễ dàng phân biệt được đây là mẫu thân của hắn.
Lâm Dịch kích động hiển nhiên khiến cho mỹ phụ trung niên kia có chút kỳ quái, nàng quay đầu nhìn thấy con gái đang đi tới, lại nghĩ tới người trẻ tuổi trước mặt đột nhiên kích động. Đôi mi thanh tú của nàng hơi thấp xuống hỏi:
- Ngươi là người nào? Tới đây tìm Băng nhi sao?
Toàn thân Lâm Dịch run rẩy bởi vì kích động. Một hồi lâu sau hắn mới hoàn toàn khống chế được cảm xúc của chính mình. Lâm Dịch hít sâu vào một hơi nhưng không nói gì, chỉ là đưa tay vén tóc bên tai trái của mình lên...
Ánh sáng trắng bóng chiếu rọi, một chiếc bông tai màu trắng phản xạ ba vết cào màu đỏ lành lạnh, giống như kỳ tích hiển hiển trên bông hoa tai vô cùng tinh tế.
Khi thấy bông hoa tay này, Vân Băng lập tức ngốc trệ. Nàng sững sờ dùng tay trái đẩy đẩy nhẹ tay Lâm Dịch ra, cứ như vậy sững sờ đứng nhìn...
Dần dần, thân thể nàng bắt đầu run rẩy rất nhỏ, đôi mắt như làn thu thủy bắt đầu ngưng tụ chất lỏng...mà Lâm Dịch ở phía đối diện nàng cũng phản xạ óng ánh nước trong đôi mắt.
Môi son hơi tái nhợt vì kích động, nước mắt không hề hay biết chảy xuống khuôn mặt trắng nõn nà. Thanh âm nàng run rẩy, nỉ non giống như hoán gọi:
- Dịch nhi...Dịch nhi...Ngươi là Dịch nhi...Ngươi là Dịch nhi...
- Mẫu thân.
Lâm Dịch quỳ rạp xuống mặt đất, nước mắt rốt cục tuôn trào ra ngoài.
- Dịch nhi...
Vân Băng hoàn toàn thất thần đi tới trước mặt Lâm Dịch, trong đôi mắt đẹp trong veo sớm đã tràn ngập nước mắt. Ngón tay thon dài run rẩy mà chậm chạp chạm nhẹ lên khuôn mặt Lâm Dịch, dường như còn muốn xác định người trước mặt có phải là hư ảnh hay không.
Lâm Dịch quỳ trên mặt đất, nước mắt ướt át nơi hốc mắt, thân thể của hắn cũng run rẩy, tùy ý dể ngón tay Vân Băng chạm vào hai má chính mình. Ngón tay Vân Băng run nhẹ nhè mà lạnh buốt, vừa mới chạm vào má Lâm Dịch đã như điện giật co rúm người lại. Vân Băng có thể xác định đây không phải nằm mơ, nhi tử của chính mình đang hiện hữu ngay trước mắt, nàng ngày đêm mong nhớ tới nhi tử, thật không ngờ nó thật sự xuất hiện trước mặt nàng.
- Dịch nhi...Ô...
Vân Băng rốt cục khóc òa lên, nàng cứ như vậy ôm lấy Lâm Dịch, hay tay dùng sức...dường như nàng sợ rằng chỉ cần buông tay ra, Lâm Dịch trong lồng ngực nàng sẽ biến mất hoàn toàn...Giống như mộng tưởng vài chục năm nay của nàng vậy.
Đầu Lâm Dịch vùi sâu vào trong ngực Vân Băng, nước mắt thấm ướt vạt áo mẫu thân.
- Cái này...là cảm giác ấm áp khi được mẫu thân ôm ấp sao? Thật êm ái... Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenfull.vn
Lâm Dịch sững sỡ, nhưng nước mắt vẫn như suối không ngăn lại được không ngừng dũng mãnh tiến ra.
Nước mắt nam nhi không dễ rơi, chỉ là chưa tới lúc thương tâm. Kỳ thật, không chỉ thương tâm sẽ khiến nước mắt nam nhi chảy ra, còn có thân tình, còn có cảm động.
Đổi lại bất kỳ ai đó phân cách mẫu thân suốt hai mươi năm mới được gặp lại, biểu hiện của hắn tuyệt đối không mạnh hơn Lâm Dịch bao nhiêu. Ở trước mặt cha mẹ, cho dù hài tử địa vị cao xa tới đâu...hắn vẫn như cũ chỉ là một hài tử...
Mỹ phụ trung niên đứng ở bên cạnh phức tạp nhìn tràng cảnh tử mẫu gặp nhau cảm động tới cực điểm ở trước mặt, thật lâu sau trong lòng nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Đứa trẻ mới sinh lúc trước trong tã lót còn cười khanh khách kia hôm nay đã trưởng thành một người thanh niên. Suốt ba mươi năm qua, bộ dáng con gái Vân Băng đều bị nàng thu hết vào trong mắt. Mỗi buổi tối tiến vào gian phòng Vân Băng, nàng đều có thể nghe được tiếng Vân Băng nỉ non giống như nói mộng:
- Hiên ca...Dịch nhi...Yến nhi...
am thanh tan nát cõi lòng cũng làm cho nàng đau lòng vô cùng.
- Ừm.
Trong cửa truyền đến một thanh âm nhẹ nhàng. Đầu Lâm Dịch giống như bị điện giật, lập tức một cỗ cảm xúc kích động trong cơ thể tuôn ra không áp chế kịp, tuy rằng Lâm Dịch phản ứng kịp thời thế nhưng vẫn có một tia chấn động phát ra.
Đã muộn.
Mỹ phụ trung niên lập tức dời ánh mắt tới vị trí của Lâm Dịch, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Cùng lúc đó lông mày nàng hơi nhăn, chậm rãi nhẹ nhàng nói:
- Đi ra.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh...một lúc sau, khi khoảng cách nàng tới bức tường còn không đủ bảy mét thì không gian bắt đầu vặn vẹo. Sau một lát, ánh sáng màu lam biến mất hoàn toàn, thân hình Lâm Dịch hiện ra.
Trong mắt mỹ phụ trung niên lại hiện lên vẻ kinh ngạc một lần nữa, nàng có chút cảm thán nói:
- Thủy Kính thuật bị các hạ vận dụng tới trình độ này, thật sự khiến cho người khác bội phục. Chẳng qua...không biết các hạ tiến vào Bổn Nguyên Chi Tháp bằng cách nào, ta muốn biết mục đích của các hạ là gì?
Mỹ phụ trung niên hỏi rất trực tiếp. Mà lúc này, người trong phòng kia cũng đi ra.
Ánh mắt Lâm Dịch xuyên qua người mỹ phụ rơi xuống nữ tử phía sau nàng, thân thể hắn không nhịn được hơi run nhẹ.
Là nàng, chính nàng là mẫu thân...Lâm Dịch không cách nào quên được khuôn mặt mềm mại của mẫu thân, đôi mắt như làn thu thủy kia...Khuôn mặt này đã hiện ra vô số lần trong các giấc mộng của hắn. Hiện giờ chủ nhân của khuôn mặt đã chính thức xuất hiện trước mặt mình...sự kích động trong mắt Lâm Dịch không cách nào che dấu.
Mái tóc mềm mại xõa xuống sau gáy như thác nước rối tung, đối mắt to, khuôn mặt thanh tú tới cực điểm...Tuy nhiên lúc này mẫu thân biểu lộ ra không giống với bức chân dung trong nhà...nhưng Lâm Dịch vẫn rất dễ dàng phân biệt được đây là mẫu thân của hắn.
Lâm Dịch kích động hiển nhiên khiến cho mỹ phụ trung niên kia có chút kỳ quái, nàng quay đầu nhìn thấy con gái đang đi tới, lại nghĩ tới người trẻ tuổi trước mặt đột nhiên kích động. Đôi mi thanh tú của nàng hơi thấp xuống hỏi:
- Ngươi là người nào? Tới đây tìm Băng nhi sao?
Toàn thân Lâm Dịch run rẩy bởi vì kích động. Một hồi lâu sau hắn mới hoàn toàn khống chế được cảm xúc của chính mình. Lâm Dịch hít sâu vào một hơi nhưng không nói gì, chỉ là đưa tay vén tóc bên tai trái của mình lên...
Ánh sáng trắng bóng chiếu rọi, một chiếc bông tai màu trắng phản xạ ba vết cào màu đỏ lành lạnh, giống như kỳ tích hiển hiển trên bông hoa tai vô cùng tinh tế.
Khi thấy bông hoa tay này, Vân Băng lập tức ngốc trệ. Nàng sững sờ dùng tay trái đẩy đẩy nhẹ tay Lâm Dịch ra, cứ như vậy sững sờ đứng nhìn...
Dần dần, thân thể nàng bắt đầu run rẩy rất nhỏ, đôi mắt như làn thu thủy bắt đầu ngưng tụ chất lỏng...mà Lâm Dịch ở phía đối diện nàng cũng phản xạ óng ánh nước trong đôi mắt.
Môi son hơi tái nhợt vì kích động, nước mắt không hề hay biết chảy xuống khuôn mặt trắng nõn nà. Thanh âm nàng run rẩy, nỉ non giống như hoán gọi:
- Dịch nhi...Dịch nhi...Ngươi là Dịch nhi...Ngươi là Dịch nhi...
- Mẫu thân.
Lâm Dịch quỳ rạp xuống mặt đất, nước mắt rốt cục tuôn trào ra ngoài.
- Dịch nhi...
Vân Băng hoàn toàn thất thần đi tới trước mặt Lâm Dịch, trong đôi mắt đẹp trong veo sớm đã tràn ngập nước mắt. Ngón tay thon dài run rẩy mà chậm chạp chạm nhẹ lên khuôn mặt Lâm Dịch, dường như còn muốn xác định người trước mặt có phải là hư ảnh hay không.
Lâm Dịch quỳ trên mặt đất, nước mắt ướt át nơi hốc mắt, thân thể của hắn cũng run rẩy, tùy ý dể ngón tay Vân Băng chạm vào hai má chính mình. Ngón tay Vân Băng run nhẹ nhè mà lạnh buốt, vừa mới chạm vào má Lâm Dịch đã như điện giật co rúm người lại. Vân Băng có thể xác định đây không phải nằm mơ, nhi tử của chính mình đang hiện hữu ngay trước mắt, nàng ngày đêm mong nhớ tới nhi tử, thật không ngờ nó thật sự xuất hiện trước mặt nàng.
- Dịch nhi...Ô...
Vân Băng rốt cục khóc òa lên, nàng cứ như vậy ôm lấy Lâm Dịch, hay tay dùng sức...dường như nàng sợ rằng chỉ cần buông tay ra, Lâm Dịch trong lồng ngực nàng sẽ biến mất hoàn toàn...Giống như mộng tưởng vài chục năm nay của nàng vậy.
Đầu Lâm Dịch vùi sâu vào trong ngực Vân Băng, nước mắt thấm ướt vạt áo mẫu thân.
- Cái này...là cảm giác ấm áp khi được mẫu thân ôm ấp sao? Thật êm ái... Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenfull.vn
Lâm Dịch sững sỡ, nhưng nước mắt vẫn như suối không ngăn lại được không ngừng dũng mãnh tiến ra.
Nước mắt nam nhi không dễ rơi, chỉ là chưa tới lúc thương tâm. Kỳ thật, không chỉ thương tâm sẽ khiến nước mắt nam nhi chảy ra, còn có thân tình, còn có cảm động.
Đổi lại bất kỳ ai đó phân cách mẫu thân suốt hai mươi năm mới được gặp lại, biểu hiện của hắn tuyệt đối không mạnh hơn Lâm Dịch bao nhiêu. Ở trước mặt cha mẹ, cho dù hài tử địa vị cao xa tới đâu...hắn vẫn như cũ chỉ là một hài tử...
Mỹ phụ trung niên đứng ở bên cạnh phức tạp nhìn tràng cảnh tử mẫu gặp nhau cảm động tới cực điểm ở trước mặt, thật lâu sau trong lòng nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Đứa trẻ mới sinh lúc trước trong tã lót còn cười khanh khách kia hôm nay đã trưởng thành một người thanh niên. Suốt ba mươi năm qua, bộ dáng con gái Vân Băng đều bị nàng thu hết vào trong mắt. Mỗi buổi tối tiến vào gian phòng Vân Băng, nàng đều có thể nghe được tiếng Vân Băng nỉ non giống như nói mộng:
- Hiên ca...Dịch nhi...Yến nhi...
am thanh tan nát cõi lòng cũng làm cho nàng đau lòng vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.