Chương 542
Vũ Thần Vũ
28/04/2018
Quan trọng hơn không phải vấn đề sống chết của Lâm Dịch...mà là mẫu thân.
Trước đây Lâm Cường có thể không để ý Vân Băng nhưng Lâm Dịch thì không được. Nếu như Vân Băng là người trong Cổ Năng, Lâm Dịch lại tỏ vẻ chính mình muốn gia nhập Cổ Năng, vậy không phải khiến lòng Vân Băng lạnh lẽo sao? Hắn vô cùng quan tâm tới cảm nhận của Vân Băng, dù sao đây cũng là mẫu thân hắn.
Trong lúc nhất thời, Lâm Dịch lâm vào tiến thoái lưỡng nan, trên mặt lộ thần sắc do dự. Mãi lâu về sau hắn mới thở ra một hơi nói:
- Có thể cho ta một thời gian để cân nhắc không?
Đám người Tạp Bá Lý nghe vậy nhìn nhau vài lần, Tạp Bá Lý gật đầu cười nói:
- Có thể. Ta hy vọng ngươi có thể làm ra lựa chọn chính xác.
Nói xong, cả bốn trưởng lão đứng dậy.
- Băng nhi, để cho Lâm Dịch suy nghĩ kỹ một chút.
Tạp Bá Lý mở miệng cười nói.
- Đai trưởng lão, ngài...
Vân Băng lập tức khẩn trương muốn nói điều gì. Thế nhưng Lâm Dịch ở một bên mở miệng cười nói:
- Mẫu thân, yên tâm.
Vân Băng chứng kiến dáng vẻ tươi cười trên mặt Lâm Dịch, toàn thân nàng thoáng run nhẹ một phát...giống như đúc a, trước đây Hiên Ca lâm vào hiểm cảnh cũng có dáng vẻ tươi cười trên mặt như vậy...Vân Băng sững sờ đứng yên, trong đầu hiện lên hình ảnh cùng Lâm Cường trốn tránh ba đại thế lực đuổi giết năm đó. Cho dù nhiều hiểm cảnh thế nào, cuối cùng Lâm Cường vẫn thản nhiên đối mặt, phần tiêu sái kia, phần hào phóng đó...hôm nay đã hoàn toàn truyền thừa lên người Lâm Dịch.
Vân Băng chưa thoát khỏi hồi tưởng, tâm nàng cũng chậm chậm yên tĩnh. Dường như nàng lại tìm về được chính mình năm đó. Vì vậy, nàng cười, ôn nhu gật đầu, bước đi nhẹ nhàng ra khỏi gian phòng.
Mấy người khác tựa hồ cũng cảm giác được biến hóa của Vân Băng, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc. Tạp Bá Lý nhìn về phía Lâm Dịch, ánh mắt cũng nóng lên...
Sau khi ba gã Đại trưởng lão đều rời khỏi, trong phòng chỉ còn một mình Lâm Dịch, lông mày Lâm Dịch nhăn tít lại.
- Đại trưởng lão...ta có chút không rõ. Vì sao lại để cho Lâm Dịch gia nhập Cổ Năng?
Trong một gian phòng khác ở bên ngoài gian phòng Lâm Dịch, Thủy Ngưng đi ra liền dẫn Vân Băng ở về phòng của chính mình. Mà sau khi Thủy Ngưng rời đi, Mộc Nhu nêu lên ý kiến của hắn.
Tạp Bá Lý liếc hắn một cái, khóe miệng lộ vẻ tươi cười:
- Hắn là người mới. Ngươi không thoải mái một chút được sao?
Lông mày Mộc Nhu không khỏi nhăn lại, hắn nghĩ tới vẻ mặt Lâm Dịch khi gặp Tạp Bá Lý cùng với mình mà nói, bộ dáng của hắn luôn lộ thần sắc khiếp đảm không giấu diếm chút nào. Tuy rằng không muốn thừa nhận thế nhưng Mộc Nhu vẫn phải chấp nhân...Chỉ bằng vào phần định lực này cũng không phải người thường có thể đạt được, Lâm Dịch quả thật là nhân tài.
Trước đây Lâm Cường có thể không để ý Vân Băng nhưng Lâm Dịch thì không được. Nếu như Vân Băng là người trong Cổ Năng, Lâm Dịch lại tỏ vẻ chính mình muốn gia nhập Cổ Năng, vậy không phải khiến lòng Vân Băng lạnh lẽo sao? Hắn vô cùng quan tâm tới cảm nhận của Vân Băng, dù sao đây cũng là mẫu thân hắn.
Trong lúc nhất thời, Lâm Dịch lâm vào tiến thoái lưỡng nan, trên mặt lộ thần sắc do dự. Mãi lâu về sau hắn mới thở ra một hơi nói:
- Có thể cho ta một thời gian để cân nhắc không?
Đám người Tạp Bá Lý nghe vậy nhìn nhau vài lần, Tạp Bá Lý gật đầu cười nói:
- Có thể. Ta hy vọng ngươi có thể làm ra lựa chọn chính xác.
Nói xong, cả bốn trưởng lão đứng dậy.
- Băng nhi, để cho Lâm Dịch suy nghĩ kỹ một chút.
Tạp Bá Lý mở miệng cười nói.
- Đai trưởng lão, ngài...
Vân Băng lập tức khẩn trương muốn nói điều gì. Thế nhưng Lâm Dịch ở một bên mở miệng cười nói:
- Mẫu thân, yên tâm.
Vân Băng chứng kiến dáng vẻ tươi cười trên mặt Lâm Dịch, toàn thân nàng thoáng run nhẹ một phát...giống như đúc a, trước đây Hiên Ca lâm vào hiểm cảnh cũng có dáng vẻ tươi cười trên mặt như vậy...Vân Băng sững sờ đứng yên, trong đầu hiện lên hình ảnh cùng Lâm Cường trốn tránh ba đại thế lực đuổi giết năm đó. Cho dù nhiều hiểm cảnh thế nào, cuối cùng Lâm Cường vẫn thản nhiên đối mặt, phần tiêu sái kia, phần hào phóng đó...hôm nay đã hoàn toàn truyền thừa lên người Lâm Dịch.
Vân Băng chưa thoát khỏi hồi tưởng, tâm nàng cũng chậm chậm yên tĩnh. Dường như nàng lại tìm về được chính mình năm đó. Vì vậy, nàng cười, ôn nhu gật đầu, bước đi nhẹ nhàng ra khỏi gian phòng.
Mấy người khác tựa hồ cũng cảm giác được biến hóa của Vân Băng, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc. Tạp Bá Lý nhìn về phía Lâm Dịch, ánh mắt cũng nóng lên...
Sau khi ba gã Đại trưởng lão đều rời khỏi, trong phòng chỉ còn một mình Lâm Dịch, lông mày Lâm Dịch nhăn tít lại.
- Đại trưởng lão...ta có chút không rõ. Vì sao lại để cho Lâm Dịch gia nhập Cổ Năng?
Trong một gian phòng khác ở bên ngoài gian phòng Lâm Dịch, Thủy Ngưng đi ra liền dẫn Vân Băng ở về phòng của chính mình. Mà sau khi Thủy Ngưng rời đi, Mộc Nhu nêu lên ý kiến của hắn.
Tạp Bá Lý liếc hắn một cái, khóe miệng lộ vẻ tươi cười:
- Hắn là người mới. Ngươi không thoải mái một chút được sao?
Lông mày Mộc Nhu không khỏi nhăn lại, hắn nghĩ tới vẻ mặt Lâm Dịch khi gặp Tạp Bá Lý cùng với mình mà nói, bộ dáng của hắn luôn lộ thần sắc khiếp đảm không giấu diếm chút nào. Tuy rằng không muốn thừa nhận thế nhưng Mộc Nhu vẫn phải chấp nhân...Chỉ bằng vào phần định lực này cũng không phải người thường có thể đạt được, Lâm Dịch quả thật là nhân tài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.