Chương 548
Vũ Thần Vũ
28/04/2018
Dứt lời, hắn liền xoay người đi cùng Ba Đế ra ngoài. Trong
phòng chỉ còn lại một mình Vân Băng đứng sững nhìn cửa ra
vào. Thật lâu sau nàng mới hít sâu một hơi, nhắm mắt lại. Một
tầng hào quang nhàn nhạt chậm rãi hiện ra trên người nàng...
Ra khỏi gian phòng Vân Băng, hiện giờ cả hành lang đã trở nên yên tĩnh...Lâm Cường biết rõ những người này không phải khổ tu trong phòng mình thì cũng là xuống gian phòng của mấy tầng dưới khổ tu...Tính mạng của cường giả cảnh giới tinh vị rất dài thế nhưng mỗi một người đều là kẻ tu hành điên cuồng. Mỗi một cường giả cảnh giới tinh vị đều không ngừng nỗ lực để tiến vào cảnh giới cao xa hơn. Cho nên rất ít có cường giả cảnh giới tinh vị nhàn nhã tản bộ trên hành lang. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenfull.vn
Loạn thế của ngày hôm nay đã khôi phục lại vẻ bĩnh tĩnh vốn có, những cường giả tinh vị cảnh kia cũng trở về gian phòng của mình hoặc là đi tu hành tăng cấp. Hiện giờ trên hành lang đã không còn bất kỳ kẻ nào nữa. Lông mày Lâm Cường có chút nhíu lại, suy tư điều gì đó.
- Hiện giờ chúng ta nên làm gì?
Ba Đế đứng sau lưng nhẹ nhàng hỏi một câu.
Lâm Cường nhíu mày suy tư cả buổi, cuối cùng lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết...hiện giờ đi tới bước này cũng chỉ có thể vừa đi vừa tính tiếp.
- Vậy đi.
Đột nhiên Ba Đế mở miệng nói:
- Ngươi đợi ở nơi này. Ta đi thông tri cho Tát Mông để hắn mang một ít ma thú cấp thấp tới bên ngoài Cổ Năng nháo sự...lúc đó có thể hấp dẫn một đám người đi. Đến khi đó ngươi lại nghĩ biện pháp cứu Lâm Dịch ra.
Lâm Cường suy nghĩ thêm một chút, cuối cùng bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng:
- Hiên giờ cũng chỉ có thể như vậy. Phiền toái đại ca rồi.
Ba Đế cười cười, lập tức bay thẳng tới tầng thứ tám...tốc độ cực nhanh giống như là thuấn di. Mà Lâm Cường thì lại đứng nguyên tại chỗ nhìn ngó xung quanh. Sau khi suy nghĩ một chút liền đi xuống tầng thứ sáu.
Thời gian trôi qua.
- Đại trưởng lão, chẳng lẽ để cho tiểu tử này một mực dông dài?
Trong phòng Đại trưởng lão, Mộc Nhu đợi chừng hơn một tiếng đồng hồ, rốt cục không nhịn được mở miệng nói.
Hắn ám chỉ tự nhiên là Lâm Dịch...nói thật, Sinh Linh quả trên người Lâm Dịch hắn vẫn nhớ mãi không thể nào quên...phải biết rằng Sinh Linh quả không chỉ là bảo bối bảo vệ tính mạng. Người tu hành có được Sinh Linh quả sẽ có tác dụng cực kỳ to lớn trong khi tu hành. Có thể nói một khỏa Sinh Linh quả hoàn toàn không kém một kiện bảo bối thứ thần khí. Vốn Tạp Bá Lý muốn thu Lâm Dịch vào Cổ Năng thế nhưng trong lòng Mộc Nhu không hề cam lòng. Hiện giờ thấy Lâm Dịch còn kéo dài thời gian, hắn càng cảm thấy bực bội liền nói ra.
Tạp Bá Lý nghe vậy hơi chút nhăn lại lông mày, lập tức đứng dậy nói:
- Đi xem.
Nói xong, hắn bước ra khỏi phòng.
Mở cửa buồng ra liền thấy Lâm Dịch đang ngồi trên ghế. Lâm Dịch nghe được tiếng mở cửa liền quay đầu lại nhìn về phía bọn họ.
Trên mặt Tạp Bá Lý mang theo dáng vẻ tươi cười nhàn nhạt, hắn đi tới trước mặt Lâm Dịch.
- Thế nào đây? Cân nhắc được không nào?
Tạp Bá Lý nhu hòa cười.
Không thể không nói, với tư cách là cường giả Đại tinh vị thượng giai, trên người Tạp Bá Lý vốn có một loại khí chất rất mượt mà khiến cho người khác cảm thấy thân cận. Hình tượng của hắn không giận mà uy, vẻ cười cười kia càng thêm sức cuốn hút.
Lâm Dịch nghe vậy không khỏi than nhẹ một tiếng:
- Lực lượng của ta đã bị phong ấn, ở nơi này cũng không đi được chỗ nào khác...Đại trưởng lão, ngài cần gì phải gấp gáp như vậy? Ngài biết...lựa chọn này đối với ta mà nói thật sự không phải một lựa chọn dễ dàng. Một bên là cha ta, còn bên kia là mẫu thân cùng tính mạng của ta...ta cho rằng ta cần phải có nhiều thời gian để suy nghĩ hơn. Có thể cho ta thêm một ít thời gian được không?
Lâm Dịch vừa dứt lời, Mộc Nhu ở bên cạnh đã biến thành âm trầm, hắn đứng sau lưng Tạp Bá Lý lạnh lùng nhìn Lâm Dịch nói:
- Tiểu tử, đừng uổng phí công phu. Kéo dài thời gian đối với ngươi có chỗ gì tốt? Đáp ứng là đáp ứng, không đáp ứng là không đáp ứng...ta không cho rằng ngươi cần phải cân nhắc gì thêm. Tính nhẫn nại của con người luôn có giới hạn, nếu như theo lời ngươi nói, một ngày ngươi còn không đáp ứng thì chúng ta còn phải chờ ngươi một ngày, một năm không đáp ứng thì chúng ta phải nuôi sống ngươi một năm sao? Tuy rằng Đại trưởng lão cọi trọng tư chất của ngươi thế nhưng ngươi cũng đừng tưởng mình là nhất. Đại trưởng lão không đành lòng để một nhân tài như vậy chết đi nên mới cho ngươi cơ hội như vậy. Nếu như coi ngươi là một canh bạc...ta chỉ có thể nói đó không phải cách làm của một người thông mình.
Lâm Dịch nghe vậy liền nhàn nhạt nhìn về phía hắn, sau một khắc lạnh nhạt nói:
- Ta muốn ngươi hiểu rõ một điều, từ đầu tới giờ dường như ta cũng không khẩn cầu các ngươi cho ta cơ hội gì. Mà lý do ta cân nhắc hoàn toàn là đứng lập trường của mẫu thân...Mộc trưởng lão đã nói như thế, vậy xin mời Mộc trưởng lão động thủ. Hôm nay lực lượng của Lâm Dịch đã bị phong ấn toàn bộ, dùng thực lực của Mộc trưởng lão muốn giết chết Lâm Dịch có lẽ rất đơn giản.
- Tiểu tử, ngươi cho rằng ta không dám sao?
Mộc Nhu trừng mắt, lập tức để lộ ra sát ý lạnh lẽo...
Tạp Bá Lý ở bên cạnh thò tay ra ngăn hắn.
- Đại trưởng lão, tiểu tử này...
Mộc Nhu muốn nói điều gì thế nhưng Đại trưởng lão lại khẽ làm ra động tác ngăn lại lời hắn nói.
Tạp Bá Lý nhìn về phía Lâm Dịch, trên mặt vẫn như cũ mang theo nụ cười có chút cảm khái:
- Trong một hoàn cảnh xấu mà ngươi còn có thể bảo trì tư thế ngông nghênh như vậy...quả thật rất đáng được người khác tán thưởng. Nhưng Mộc Nhu nói cũng không sai, bất kể thế nào ngươi cũng không thể kéo dài quá lâu! Ừm, ta cho ngươi thêm thời gian hai canh giờ, đến lúc đó nói cho ta đáp án...nói thật, tuy rằng phụ thân ngươi là người Cổ Văn thế nhưng đối với ngươi mà nói dường như không có quan hệ gì. Thậm chí ngươi còn không biết Cổ Văn ở tại chỗ nào. Mà mẹ cùng bà ngoại của ngươi đều là người trong Cổ Năng. Gia nhập Cổ Năng đối với ngươi mà nói cũng không quá đáng, chỉ là về nhà mà thôi...ta hy vọng ngươi có thể cam tâm tình nguyện gia nhập Cổ Năng...suy nghĩ thật kỹ.
Nói xong, hắn gật đầu với Lâm Dịch rồi quay người ra khỏi phòng.
Mộc Nhu nghe thấy Tạp Bá Lý nói như vậy không khỏi hừ lạnh một tiếng. Tuy rằng trong lòng không cam tâm thế nhưng vẫn lạnh lùng nhìn Lâm Dịch nói một câu:
- Tiểu tử, tốt nhất là ngươi nên cự tuyệt.
Nói xong, hắn cũng xoay người đi ra ngoài. Xoạt một tiếng, cánh cửa bị đóng lại.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Lâm Dịch. Sau khi hai người kia đi ra ngoài, Lâm Dịch mới than nhẹ một tiệng, ngồi trên mặt đất lộ ra thần sắc buồn rầu.
Lâm Dịch biết rõ, lời này của Tạp Bá Lý xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ. Đồng thời hắn cũng biết Tạp Bá Lý nói không sai...tuy rằng Lâm Dịch có cảm tình đặc thù nhất định đối với Cổ Văn nhưng trên thực tế cũng không mạnh hơn Cổ Năng là bao nhiêu. Nếu quả thật theo lời hắn mà nói, gia nhập Cổ Năng cũng không tính là sai.
Nhưng vấn đề hiện giờ là...hắn không thể không suy nghĩ cho phụ thân hắn.
Ra khỏi gian phòng Vân Băng, hiện giờ cả hành lang đã trở nên yên tĩnh...Lâm Cường biết rõ những người này không phải khổ tu trong phòng mình thì cũng là xuống gian phòng của mấy tầng dưới khổ tu...Tính mạng của cường giả cảnh giới tinh vị rất dài thế nhưng mỗi một người đều là kẻ tu hành điên cuồng. Mỗi một cường giả cảnh giới tinh vị đều không ngừng nỗ lực để tiến vào cảnh giới cao xa hơn. Cho nên rất ít có cường giả cảnh giới tinh vị nhàn nhã tản bộ trên hành lang. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenfull.vn
Loạn thế của ngày hôm nay đã khôi phục lại vẻ bĩnh tĩnh vốn có, những cường giả tinh vị cảnh kia cũng trở về gian phòng của mình hoặc là đi tu hành tăng cấp. Hiện giờ trên hành lang đã không còn bất kỳ kẻ nào nữa. Lông mày Lâm Cường có chút nhíu lại, suy tư điều gì đó.
- Hiện giờ chúng ta nên làm gì?
Ba Đế đứng sau lưng nhẹ nhàng hỏi một câu.
Lâm Cường nhíu mày suy tư cả buổi, cuối cùng lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết...hiện giờ đi tới bước này cũng chỉ có thể vừa đi vừa tính tiếp.
- Vậy đi.
Đột nhiên Ba Đế mở miệng nói:
- Ngươi đợi ở nơi này. Ta đi thông tri cho Tát Mông để hắn mang một ít ma thú cấp thấp tới bên ngoài Cổ Năng nháo sự...lúc đó có thể hấp dẫn một đám người đi. Đến khi đó ngươi lại nghĩ biện pháp cứu Lâm Dịch ra.
Lâm Cường suy nghĩ thêm một chút, cuối cùng bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng:
- Hiên giờ cũng chỉ có thể như vậy. Phiền toái đại ca rồi.
Ba Đế cười cười, lập tức bay thẳng tới tầng thứ tám...tốc độ cực nhanh giống như là thuấn di. Mà Lâm Cường thì lại đứng nguyên tại chỗ nhìn ngó xung quanh. Sau khi suy nghĩ một chút liền đi xuống tầng thứ sáu.
Thời gian trôi qua.
- Đại trưởng lão, chẳng lẽ để cho tiểu tử này một mực dông dài?
Trong phòng Đại trưởng lão, Mộc Nhu đợi chừng hơn một tiếng đồng hồ, rốt cục không nhịn được mở miệng nói.
Hắn ám chỉ tự nhiên là Lâm Dịch...nói thật, Sinh Linh quả trên người Lâm Dịch hắn vẫn nhớ mãi không thể nào quên...phải biết rằng Sinh Linh quả không chỉ là bảo bối bảo vệ tính mạng. Người tu hành có được Sinh Linh quả sẽ có tác dụng cực kỳ to lớn trong khi tu hành. Có thể nói một khỏa Sinh Linh quả hoàn toàn không kém một kiện bảo bối thứ thần khí. Vốn Tạp Bá Lý muốn thu Lâm Dịch vào Cổ Năng thế nhưng trong lòng Mộc Nhu không hề cam lòng. Hiện giờ thấy Lâm Dịch còn kéo dài thời gian, hắn càng cảm thấy bực bội liền nói ra.
Tạp Bá Lý nghe vậy hơi chút nhăn lại lông mày, lập tức đứng dậy nói:
- Đi xem.
Nói xong, hắn bước ra khỏi phòng.
Mở cửa buồng ra liền thấy Lâm Dịch đang ngồi trên ghế. Lâm Dịch nghe được tiếng mở cửa liền quay đầu lại nhìn về phía bọn họ.
Trên mặt Tạp Bá Lý mang theo dáng vẻ tươi cười nhàn nhạt, hắn đi tới trước mặt Lâm Dịch.
- Thế nào đây? Cân nhắc được không nào?
Tạp Bá Lý nhu hòa cười.
Không thể không nói, với tư cách là cường giả Đại tinh vị thượng giai, trên người Tạp Bá Lý vốn có một loại khí chất rất mượt mà khiến cho người khác cảm thấy thân cận. Hình tượng của hắn không giận mà uy, vẻ cười cười kia càng thêm sức cuốn hút.
Lâm Dịch nghe vậy không khỏi than nhẹ một tiếng:
- Lực lượng của ta đã bị phong ấn, ở nơi này cũng không đi được chỗ nào khác...Đại trưởng lão, ngài cần gì phải gấp gáp như vậy? Ngài biết...lựa chọn này đối với ta mà nói thật sự không phải một lựa chọn dễ dàng. Một bên là cha ta, còn bên kia là mẫu thân cùng tính mạng của ta...ta cho rằng ta cần phải có nhiều thời gian để suy nghĩ hơn. Có thể cho ta thêm một ít thời gian được không?
Lâm Dịch vừa dứt lời, Mộc Nhu ở bên cạnh đã biến thành âm trầm, hắn đứng sau lưng Tạp Bá Lý lạnh lùng nhìn Lâm Dịch nói:
- Tiểu tử, đừng uổng phí công phu. Kéo dài thời gian đối với ngươi có chỗ gì tốt? Đáp ứng là đáp ứng, không đáp ứng là không đáp ứng...ta không cho rằng ngươi cần phải cân nhắc gì thêm. Tính nhẫn nại của con người luôn có giới hạn, nếu như theo lời ngươi nói, một ngày ngươi còn không đáp ứng thì chúng ta còn phải chờ ngươi một ngày, một năm không đáp ứng thì chúng ta phải nuôi sống ngươi một năm sao? Tuy rằng Đại trưởng lão cọi trọng tư chất của ngươi thế nhưng ngươi cũng đừng tưởng mình là nhất. Đại trưởng lão không đành lòng để một nhân tài như vậy chết đi nên mới cho ngươi cơ hội như vậy. Nếu như coi ngươi là một canh bạc...ta chỉ có thể nói đó không phải cách làm của một người thông mình.
Lâm Dịch nghe vậy liền nhàn nhạt nhìn về phía hắn, sau một khắc lạnh nhạt nói:
- Ta muốn ngươi hiểu rõ một điều, từ đầu tới giờ dường như ta cũng không khẩn cầu các ngươi cho ta cơ hội gì. Mà lý do ta cân nhắc hoàn toàn là đứng lập trường của mẫu thân...Mộc trưởng lão đã nói như thế, vậy xin mời Mộc trưởng lão động thủ. Hôm nay lực lượng của Lâm Dịch đã bị phong ấn toàn bộ, dùng thực lực của Mộc trưởng lão muốn giết chết Lâm Dịch có lẽ rất đơn giản.
- Tiểu tử, ngươi cho rằng ta không dám sao?
Mộc Nhu trừng mắt, lập tức để lộ ra sát ý lạnh lẽo...
Tạp Bá Lý ở bên cạnh thò tay ra ngăn hắn.
- Đại trưởng lão, tiểu tử này...
Mộc Nhu muốn nói điều gì thế nhưng Đại trưởng lão lại khẽ làm ra động tác ngăn lại lời hắn nói.
Tạp Bá Lý nhìn về phía Lâm Dịch, trên mặt vẫn như cũ mang theo nụ cười có chút cảm khái:
- Trong một hoàn cảnh xấu mà ngươi còn có thể bảo trì tư thế ngông nghênh như vậy...quả thật rất đáng được người khác tán thưởng. Nhưng Mộc Nhu nói cũng không sai, bất kể thế nào ngươi cũng không thể kéo dài quá lâu! Ừm, ta cho ngươi thêm thời gian hai canh giờ, đến lúc đó nói cho ta đáp án...nói thật, tuy rằng phụ thân ngươi là người Cổ Văn thế nhưng đối với ngươi mà nói dường như không có quan hệ gì. Thậm chí ngươi còn không biết Cổ Văn ở tại chỗ nào. Mà mẹ cùng bà ngoại của ngươi đều là người trong Cổ Năng. Gia nhập Cổ Năng đối với ngươi mà nói cũng không quá đáng, chỉ là về nhà mà thôi...ta hy vọng ngươi có thể cam tâm tình nguyện gia nhập Cổ Năng...suy nghĩ thật kỹ.
Nói xong, hắn gật đầu với Lâm Dịch rồi quay người ra khỏi phòng.
Mộc Nhu nghe thấy Tạp Bá Lý nói như vậy không khỏi hừ lạnh một tiếng. Tuy rằng trong lòng không cam tâm thế nhưng vẫn lạnh lùng nhìn Lâm Dịch nói một câu:
- Tiểu tử, tốt nhất là ngươi nên cự tuyệt.
Nói xong, hắn cũng xoay người đi ra ngoài. Xoạt một tiếng, cánh cửa bị đóng lại.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Lâm Dịch. Sau khi hai người kia đi ra ngoài, Lâm Dịch mới than nhẹ một tiệng, ngồi trên mặt đất lộ ra thần sắc buồn rầu.
Lâm Dịch biết rõ, lời này của Tạp Bá Lý xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ. Đồng thời hắn cũng biết Tạp Bá Lý nói không sai...tuy rằng Lâm Dịch có cảm tình đặc thù nhất định đối với Cổ Văn nhưng trên thực tế cũng không mạnh hơn Cổ Năng là bao nhiêu. Nếu quả thật theo lời hắn mà nói, gia nhập Cổ Năng cũng không tính là sai.
Nhưng vấn đề hiện giờ là...hắn không thể không suy nghĩ cho phụ thân hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.