Chương 553
Vũ Thần Vũ
28/04/2018
Lâm Cường chạy gấp một đường...hắn biết rõ hiện giờ tất cả
mọi người đều đã đi tới lối ra cho nên tại đây căn bản không có một người nào. Tự nhiên không cần lo lắng bị người khác phát
hiện, chỉ sau một lát, hắn đã đi tới trước của phòng của Đại trưởng lão.
Lâm Cường dừng bước lại, chỉ thấy hắn hít sâu một hơi, xương cốt bắt đầu phát ra tiếng vang ken két. Chẳng qua chỉ sau một lát, thân hình của hắn đã bị thu nhỏ đi vài phần. Thân cao ngoài một mét chính đã xuống thành chưa đủ mét tám. Trên ơ bắp cũng để lại chút dấu vết nhàn nhạt...chẳng qua sau một lát hắn liền biến dạng hoàn toàn.
Đây là một loại kỹ xảo biến hình ở trong Cổ Thuật. dùng năng lượng để áp súc xương cốt và cơ bắp của chính mình...đó là một loại kỹ xảo rất thần kỳ. Chỉ có điều thứ duy nhất không được hoàn mỹ là thời gian thi thuật không được quá dài.
Làm xong hết thảy, Lâm Cường không chút do dự gõ vang cửa phòng của Đại trưởng lão.
- Đông, đông. Đông.
Khoa Lâm Na ở trong phòng mở to mắt ra, lông mày hơi nhíu liền đi tới trước mở cửa phòng ra.
- Tứ trưởng lão.
Lâm Cường hơi khom người gọi một tiếng. Hắn cúi thấp đầu, dáng vẻ vô cùng cung kính.
Khoa Lâm Na liếc mắt nhìn hắn một cái nhàn nhạt, sau đó gật đầu nói:
- Có chuyện gì?
- Đại trưởng lão mệnh lệnh thuộc hạ tới đây, mời Tứ trưởng lão đi tới lối vào.
Lời nói của Lâm Cường không lộ chút dồn dập, lại cũng không hề quá mức. Dường như miến cưỡng ngăn chặn sự khẩn trương trong lòng,
Khoa Lâm Na không khỏi nhíu mày lại, nàng lập tức nói:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Cường nói nhanh:
- Cường giả Đại tinh vị thượng giai của đối phương khoảng chừng bốn người. Hiện giờ bên chúng ta chỉ có ba cường giả Đại tinh vị...Đại trưởng lão thấy có chút không ổn mới sau thuộc hạ tới đây để mời Tứ trưởng lão qua giúp...Tứ trưởng lão, chúng ta mau qua thôi. Thế lực của đối phương rất mạnh.
Lông mày Khoa Lâm Na chăm chú nhíu lại, nàng quay đầu liếc mặt nhìn về phía cửa phòng ở sau lưng, gật đầu nói:
- Chúng ta đi.
Nói xong liền đi ra ngoài, Lâm Cường ở bên cạnh cúi thấp đầu xuống, trong mắt hiện lên một vòng tinh mang...
- Vâng
Thanh âm cung kính vang lên, Lâm Cường đi ngay sau lưng Khoa Lâm Na tiến vào tầng tám...thời điểm ly khai, Lâm Cường làm một động tác phía trên cửa, trên thực tế cũng không có gì quan trọng, Khoa Lâm Na cũng không hề hoài nghi chút gì, vẫn cứ như cũ đi về phía trước.
Chẳng qua sau một lát, hai người đã đi tới tầng tám. Khỏa tinh thể thất thải trong tay Khoa Lâm Na phát ra tia sáng bạc. Vầng sáng vừa hiện lên, ở trên kết giới liền xuất hiện một lỗ hổng nhỏ. Khoa Lâm Na quay đầu nhìn Lâm Cường, đột nhiên khẽ nhíu mày hỏi:
- Ngươi thuộc hệ gì?
Lâm Cường vô cùng khẩn trương, nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn rất cung kính cúi đầu nói:
- Bẩm Tứ trưởng lão...ta thuộc Thủy hệ.
Lông mày Khoa Lâm Na hơi chút nhíu lại, nàng cũng không nói gì thêm, trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang bay thẳng tới lối vào. Chỉ trong khoảnh khắc đã đi rất xa.
Lâm Cường thoáng sững sờ, con mắt hắn không khỏi sáng người. Lập tức đi thẳng xuống tầng thứ bảy.
Khoa Lâm Na là cường giả Đại tinh vị thượng giai, mặc dù nàng quay đầu không thấy thân ảnh của Lâm Cường thì Lâm Cường cũng không lo lắng nàng sẽ hoài nghi. Dù sao tốc độ của cường giả Đại tinh vị thượng giai thực sự quá nhanh...cho dù Lâm Cường muốn đuổi theo sau chỉ sợ cũng không phải chuyện dễ dàng.
Chỉ có điều Lâm Cường cũng biết thời gian của chính mình không có nhiều lắm. Với tốc độ của Khoa Lâm Na chỉ mất một lát là có thể đuổi tới. Đến lúc đó lời nói của mình sẽ bị lộ ra. Mà đám người Tạp Bá Lý cũng không phải ngu ngốc, chắc chắn sẽ liên tưởng tới hắn.
Hắn không dám buông lỏng chút nào, dùng tốc độ cực nhanh quay trở lại tầng thứ bảy tới gian phòng của Đại trưởng lão. Vừa rồi Lâm Cường quan sát Khoa Lâm Na liếc mắt vào phòng trong, rất hiển nhiên Lâm Cường ở trong đó.
Đẩy cửa ra, Lâm Cường bước vài bước tới phía trước buồng trong. Sau đó mở cửa ra, quả nhiên thấy Lâm Dịch đang đưa lưng về phía hắn.
Nghe thấy âm thanh đẩy cửa, Lâm Dịch rất tự nhiên nhìn lại, thế nhưng lại lâp tức sửng sốt.
- Ngươi là...
Lâm Dịch vô cùng nghi hoặc, người mở cửa ra là một gã trung niên lạ lẫm.
Lâm Cường sững sờ, lúc này hắn mới nhớ tới Cổ Thuật của chính mình còn chưa giải trừ. Chỉ thấy một tia sáng trắng lóe lên trên người hắn, thân thể lại phát ra âm thanh xương cốt chuyển động kêu răng rắc. Mà ánh mắt của Lâm Dịch lại càng trừng lớn, sau khi ánh sáng trắng trên người Lâm Cường biết mất, Lâm Dịch không khỏi ngạc nhiên hô lên:
- Phụ thân? Làm sao mà người...
Thấy Lâm Dịch nhận ra mình, Lâm Cường không nhiều lời mà nói nhanh:
- Tí nữa nói cho con biết, hiện giờ mau chóng cùng ta rời đi.
Lâm Dịch chỉ thoáng sững sờ một phát, sau đó lập tức phản ứng kịp thời, nhanh chóng đứng dậy.
Lâm Cường thấy thân thể chính mình đã trở lại như cũ, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng. Ngay lập tức gật đầu với Lâm Dịch một cái rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.
Thân thể Lâm Dịch trải qua mấy tiếng đồng hồ nghỉ ngơ i đã sớm khôi phục một ít khí lực. Tuy rằng năng lượng còn chưa dược khôi phục thế nhưng lực lượng hiện giờ của hắn cũng có thể so với cường giả Hạ tinh vị hạ giai bình thường, cho nên tốc độ cũng không hề chậm,
- Đi tới tầng chín.
Trong lúc chạy gấp, thanh âm Lâm Cường vang lên trong đầu Lâm Dịch.
Lâm Dịch gật đầu, mau chóng đi lên.
Lên tầng thứ tám xong rồi nhanh chóng tới tầng thứ chín.
Bố trí của tầng chín cũng không kém tầng tám là bao, vẫn là một khối không gian cực lớn trống trải...trên thực tế, người trong Cổ Năng cũng không biết những tầng trên cùng của Bổn Nguyên Chi Tháp là để làm gì. Cái Bổn Nguyên Chi Tháp này chỉ sợ ít nhất cũng có mấy trăm tầng, thế nhưng người Cổ Năng lại chỉ có thể lên tới tầng bảy là cao nhất...không biết ở trên cùng là có những cái gì? Tất cả mọi người đều rất tò mò, thế nhưng Đại trưởng lão đã hạ cấm lệnh: nghiêm cấm đám người bọn họ không được phép đi vào cho nên không một ai dám đi lên.
Vừa đến tầng chín, hai người lập tức nhìn thấy Vân Băng, cùng lúc đó khuôn mặt lo lắng của Vân Băng cũng nhìn thấy hai người.
- Hiên ca, Dịch nhi.
Ánh mắt Vân Băng lập tức sáng ngời, nàng tiến lên giữ chặt Lâm Dịch quan tâm hỏi:
- Dịch nhi, thế nào rồi? Có bị thương hay không?
Lâm Dịch vui vẻ lắc đầu nói:
- Chỉ là năng lượng bị phong ấn. Còn những mặt khác không có vấn đề gì.
Vân Băng không khỏi buông lỏng một hơi. Tuy rằng năng lượng bị phong ấn thế nhưng ít nhất thân thể không có việc gì...đây mới là điều quan trọng nhất.
Lâm Cường nhìn sang hai bên một chút rồi nói:
- Có lời gì thì đợi khi ly khai Cổ Năng hẵng nói sau. Có lẽ bọn họ sẽ phát hiện rất nhanh. Hiện giờ chúng ta phải lập tức rời đi.
Vân Băng cùng Lâm Dịch gật đầu. Lâm Dịch còn không rõ ràng lắm đã xảy ra chuyện gì, hắn im lặng đứng nhìn Lâm Dịch...đương nhiên với hắn mà nói, có phụ thân tại đây cũng không đến phiên hắn đưa ra quyết định. Đối với người một nhà, Lâm Cường chính là trời.
Lâm Cường nói nhanh:
- Hiện giờ bọn hắn đang ở bên kia.
Nói xong, Lâm Cường chỉ tới lối tiến vào, sau đó tiếp tục nói:
- Chúng ta rời khỏi từ bên này...sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để rời đi. Chỉ cần ra khỏi kết giới thì lúc đó bọn hắn sẽ không có biện pháp bắt chúng ta lại.
Lâm Dịch cùng Vân Băng gật đầu. Thế nhưng Lâm Cường lập tức nhíu mày nói:
- Chẳng qua vấn đề hiện giờ là...vừa rồi ta đã đưa tinh thể thất thải của ta cho Ba Đế đại ca. Băng nhi, trên tay nàng có không?
Vân Băng thoáng sững sờ, lắc đầu nói:
- Để đề phòng muội trốn đi, bọn họ đã thu hồi tinh thể thất thải của muội rồi.
Lâm Cường nhíu mày:
- Vậy nên làm thế nào bây giờ?
Lúc này, Lâm Dịch ở bên cạnh đột nhiên nói:
- Trước đây bà ngoại cho con một khối, nó ở chỗ này.
Nói xong, một tia sáng bạc hiện lên trên tay hắn, thứ xuất hiện chính là khối tinh thể thất thải do Thủy Ngưng đưa cho lúc trước.
Lâm Cường dừng bước lại, chỉ thấy hắn hít sâu một hơi, xương cốt bắt đầu phát ra tiếng vang ken két. Chẳng qua chỉ sau một lát, thân hình của hắn đã bị thu nhỏ đi vài phần. Thân cao ngoài một mét chính đã xuống thành chưa đủ mét tám. Trên ơ bắp cũng để lại chút dấu vết nhàn nhạt...chẳng qua sau một lát hắn liền biến dạng hoàn toàn.
Đây là một loại kỹ xảo biến hình ở trong Cổ Thuật. dùng năng lượng để áp súc xương cốt và cơ bắp của chính mình...đó là một loại kỹ xảo rất thần kỳ. Chỉ có điều thứ duy nhất không được hoàn mỹ là thời gian thi thuật không được quá dài.
Làm xong hết thảy, Lâm Cường không chút do dự gõ vang cửa phòng của Đại trưởng lão.
- Đông, đông. Đông.
Khoa Lâm Na ở trong phòng mở to mắt ra, lông mày hơi nhíu liền đi tới trước mở cửa phòng ra.
- Tứ trưởng lão.
Lâm Cường hơi khom người gọi một tiếng. Hắn cúi thấp đầu, dáng vẻ vô cùng cung kính.
Khoa Lâm Na liếc mắt nhìn hắn một cái nhàn nhạt, sau đó gật đầu nói:
- Có chuyện gì?
- Đại trưởng lão mệnh lệnh thuộc hạ tới đây, mời Tứ trưởng lão đi tới lối vào.
Lời nói của Lâm Cường không lộ chút dồn dập, lại cũng không hề quá mức. Dường như miến cưỡng ngăn chặn sự khẩn trương trong lòng,
Khoa Lâm Na không khỏi nhíu mày lại, nàng lập tức nói:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Cường nói nhanh:
- Cường giả Đại tinh vị thượng giai của đối phương khoảng chừng bốn người. Hiện giờ bên chúng ta chỉ có ba cường giả Đại tinh vị...Đại trưởng lão thấy có chút không ổn mới sau thuộc hạ tới đây để mời Tứ trưởng lão qua giúp...Tứ trưởng lão, chúng ta mau qua thôi. Thế lực của đối phương rất mạnh.
Lông mày Khoa Lâm Na chăm chú nhíu lại, nàng quay đầu liếc mặt nhìn về phía cửa phòng ở sau lưng, gật đầu nói:
- Chúng ta đi.
Nói xong liền đi ra ngoài, Lâm Cường ở bên cạnh cúi thấp đầu xuống, trong mắt hiện lên một vòng tinh mang...
- Vâng
Thanh âm cung kính vang lên, Lâm Cường đi ngay sau lưng Khoa Lâm Na tiến vào tầng tám...thời điểm ly khai, Lâm Cường làm một động tác phía trên cửa, trên thực tế cũng không có gì quan trọng, Khoa Lâm Na cũng không hề hoài nghi chút gì, vẫn cứ như cũ đi về phía trước.
Chẳng qua sau một lát, hai người đã đi tới tầng tám. Khỏa tinh thể thất thải trong tay Khoa Lâm Na phát ra tia sáng bạc. Vầng sáng vừa hiện lên, ở trên kết giới liền xuất hiện một lỗ hổng nhỏ. Khoa Lâm Na quay đầu nhìn Lâm Cường, đột nhiên khẽ nhíu mày hỏi:
- Ngươi thuộc hệ gì?
Lâm Cường vô cùng khẩn trương, nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn rất cung kính cúi đầu nói:
- Bẩm Tứ trưởng lão...ta thuộc Thủy hệ.
Lông mày Khoa Lâm Na hơi chút nhíu lại, nàng cũng không nói gì thêm, trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang bay thẳng tới lối vào. Chỉ trong khoảnh khắc đã đi rất xa.
Lâm Cường thoáng sững sờ, con mắt hắn không khỏi sáng người. Lập tức đi thẳng xuống tầng thứ bảy.
Khoa Lâm Na là cường giả Đại tinh vị thượng giai, mặc dù nàng quay đầu không thấy thân ảnh của Lâm Cường thì Lâm Cường cũng không lo lắng nàng sẽ hoài nghi. Dù sao tốc độ của cường giả Đại tinh vị thượng giai thực sự quá nhanh...cho dù Lâm Cường muốn đuổi theo sau chỉ sợ cũng không phải chuyện dễ dàng.
Chỉ có điều Lâm Cường cũng biết thời gian của chính mình không có nhiều lắm. Với tốc độ của Khoa Lâm Na chỉ mất một lát là có thể đuổi tới. Đến lúc đó lời nói của mình sẽ bị lộ ra. Mà đám người Tạp Bá Lý cũng không phải ngu ngốc, chắc chắn sẽ liên tưởng tới hắn.
Hắn không dám buông lỏng chút nào, dùng tốc độ cực nhanh quay trở lại tầng thứ bảy tới gian phòng của Đại trưởng lão. Vừa rồi Lâm Cường quan sát Khoa Lâm Na liếc mắt vào phòng trong, rất hiển nhiên Lâm Cường ở trong đó.
Đẩy cửa ra, Lâm Cường bước vài bước tới phía trước buồng trong. Sau đó mở cửa ra, quả nhiên thấy Lâm Dịch đang đưa lưng về phía hắn.
Nghe thấy âm thanh đẩy cửa, Lâm Dịch rất tự nhiên nhìn lại, thế nhưng lại lâp tức sửng sốt.
- Ngươi là...
Lâm Dịch vô cùng nghi hoặc, người mở cửa ra là một gã trung niên lạ lẫm.
Lâm Cường sững sờ, lúc này hắn mới nhớ tới Cổ Thuật của chính mình còn chưa giải trừ. Chỉ thấy một tia sáng trắng lóe lên trên người hắn, thân thể lại phát ra âm thanh xương cốt chuyển động kêu răng rắc. Mà ánh mắt của Lâm Dịch lại càng trừng lớn, sau khi ánh sáng trắng trên người Lâm Cường biết mất, Lâm Dịch không khỏi ngạc nhiên hô lên:
- Phụ thân? Làm sao mà người...
Thấy Lâm Dịch nhận ra mình, Lâm Cường không nhiều lời mà nói nhanh:
- Tí nữa nói cho con biết, hiện giờ mau chóng cùng ta rời đi.
Lâm Dịch chỉ thoáng sững sờ một phát, sau đó lập tức phản ứng kịp thời, nhanh chóng đứng dậy.
Lâm Cường thấy thân thể chính mình đã trở lại như cũ, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng. Ngay lập tức gật đầu với Lâm Dịch một cái rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.
Thân thể Lâm Dịch trải qua mấy tiếng đồng hồ nghỉ ngơ i đã sớm khôi phục một ít khí lực. Tuy rằng năng lượng còn chưa dược khôi phục thế nhưng lực lượng hiện giờ của hắn cũng có thể so với cường giả Hạ tinh vị hạ giai bình thường, cho nên tốc độ cũng không hề chậm,
- Đi tới tầng chín.
Trong lúc chạy gấp, thanh âm Lâm Cường vang lên trong đầu Lâm Dịch.
Lâm Dịch gật đầu, mau chóng đi lên.
Lên tầng thứ tám xong rồi nhanh chóng tới tầng thứ chín.
Bố trí của tầng chín cũng không kém tầng tám là bao, vẫn là một khối không gian cực lớn trống trải...trên thực tế, người trong Cổ Năng cũng không biết những tầng trên cùng của Bổn Nguyên Chi Tháp là để làm gì. Cái Bổn Nguyên Chi Tháp này chỉ sợ ít nhất cũng có mấy trăm tầng, thế nhưng người Cổ Năng lại chỉ có thể lên tới tầng bảy là cao nhất...không biết ở trên cùng là có những cái gì? Tất cả mọi người đều rất tò mò, thế nhưng Đại trưởng lão đã hạ cấm lệnh: nghiêm cấm đám người bọn họ không được phép đi vào cho nên không một ai dám đi lên.
Vừa đến tầng chín, hai người lập tức nhìn thấy Vân Băng, cùng lúc đó khuôn mặt lo lắng của Vân Băng cũng nhìn thấy hai người.
- Hiên ca, Dịch nhi.
Ánh mắt Vân Băng lập tức sáng ngời, nàng tiến lên giữ chặt Lâm Dịch quan tâm hỏi:
- Dịch nhi, thế nào rồi? Có bị thương hay không?
Lâm Dịch vui vẻ lắc đầu nói:
- Chỉ là năng lượng bị phong ấn. Còn những mặt khác không có vấn đề gì.
Vân Băng không khỏi buông lỏng một hơi. Tuy rằng năng lượng bị phong ấn thế nhưng ít nhất thân thể không có việc gì...đây mới là điều quan trọng nhất.
Lâm Cường nhìn sang hai bên một chút rồi nói:
- Có lời gì thì đợi khi ly khai Cổ Năng hẵng nói sau. Có lẽ bọn họ sẽ phát hiện rất nhanh. Hiện giờ chúng ta phải lập tức rời đi.
Vân Băng cùng Lâm Dịch gật đầu. Lâm Dịch còn không rõ ràng lắm đã xảy ra chuyện gì, hắn im lặng đứng nhìn Lâm Dịch...đương nhiên với hắn mà nói, có phụ thân tại đây cũng không đến phiên hắn đưa ra quyết định. Đối với người một nhà, Lâm Cường chính là trời.
Lâm Cường nói nhanh:
- Hiện giờ bọn hắn đang ở bên kia.
Nói xong, Lâm Cường chỉ tới lối tiến vào, sau đó tiếp tục nói:
- Chúng ta rời khỏi từ bên này...sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để rời đi. Chỉ cần ra khỏi kết giới thì lúc đó bọn hắn sẽ không có biện pháp bắt chúng ta lại.
Lâm Dịch cùng Vân Băng gật đầu. Thế nhưng Lâm Cường lập tức nhíu mày nói:
- Chẳng qua vấn đề hiện giờ là...vừa rồi ta đã đưa tinh thể thất thải của ta cho Ba Đế đại ca. Băng nhi, trên tay nàng có không?
Vân Băng thoáng sững sờ, lắc đầu nói:
- Để đề phòng muội trốn đi, bọn họ đã thu hồi tinh thể thất thải của muội rồi.
Lâm Cường nhíu mày:
- Vậy nên làm thế nào bây giờ?
Lúc này, Lâm Dịch ở bên cạnh đột nhiên nói:
- Trước đây bà ngoại cho con một khối, nó ở chỗ này.
Nói xong, một tia sáng bạc hiện lên trên tay hắn, thứ xuất hiện chính là khối tinh thể thất thải do Thủy Ngưng đưa cho lúc trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.