Chung Cực Truyền Thừa

Chương 562

Vũ Thần Vũ

28/04/2018

Bên ngoài lòng núi là tầng tầng lớp lớp ma thú, đủ loại tiếng gào thét tập trung cùng một chỗ lộ ra một cỗ khí thế cực kỳ đáng sợ.

Mà ở trong lòng núi lại đang nghị luận sổi nổi.



- Đệ muội, nhiều năm như vậy không thấy, muội còn nhớ rõ ta chứ?



- Ha ha...lúc trước nếu không phải đệ muội cùng Vân Hiên huynh đệ tới cứu ta, chỉ sợ hiện giờ ta đã luân hồi nhiều lần.



- Chúc mừng một nhà Vân Hiên huynh đệ đoàn tụ a...



- Ha ha, nhất định phải chúc mừng một phen mới được. Nguồn truyện: Truyện FULL



Trong lòng núi, các ma thú bằng hữu của Lâm Cường liên tục chúc phúc, quang cảnh cực kỳ náo nhiệt.

Vân Băng cùng đại đa số những người này có quen biết, chẳng qua đã thật lâu không thấy cho nên quên mất hình dáng của bọn họ mà thôi. Chẳng qua khi Lâm Cường giới thiệu thì nàng liền hồi tưởng...Vân Băng không khỏi cảm khái, trước đây khi cứu những người này, nàng chưa bao giờ trông cậy vào bọn họ có thể tới cứu mình. Không nghĩ tới lần đoàn tụ của gia đình mình đều do công lao của những người tại đây. Nếu như không có bọn họ hỗ trợ, như vậy Cổ Năng sẽ không thể loạn một tấc vuông. Mà chính mình cùng nhi tử cũng sẽ không được Lâm Cường cứu dễ dàng ra như vậy.

Nàng lập tức cảm kích nói:



- Cảm ơn. Cảm ơn các vị đại ca không ngại xa xôi vạn dặm tới cứu giải nguy nan của vợ chồng chúng ta. Đại ân đại đức, Vân Băng suốt đời không quên.



Nói xong, nàng khẽ khom người tỏ lỏng biết ơn.

- Ha ha, đệ muội quá lời rồi...các vị tại đây, có ai không phải nhận qua ân huệ của Vân Hiên huynh đệ cùng muội? Không có muội cùng Vân Hiên huynh đệ, đại bộ phận những người tại đây không biết đã chết bao lâu. Hôm nay có thể làm việc cho người nhà các ngươi, tự nhiên là nghĩa bất dung từ. Nói lời cảm tạ là quá mức khách khí rồi.

Lập tức có người cười lớn.

Vân Băng nghe vậy, trong lòng vô cùng vui mừng...nếu so sánh cùng nhân loại, tình nghĩa của những ma thú này càng lộ vẻ đáng quý hơn.

Còn Lâm Dịch thì thất thần nhìn bọn họ...lúc đầu thấy bộ dáng của bọn họ, Lâm Dịch bị dọa kêu to một tiếng.

Ngay từ khi sinh ra đời, Lâm Dịch đã được giáo dục rằng nhân loại và ma thú có thù bất cộng đái thiên. Cho nên mỗi khi gặp được ma thú, Lâm Dịch đều chưa từng nương tay qua. Hắn làm sao có thể tưởng tượng...lúc này người có thể khiến cho một nhà hắn đoàn tụ lại chính mà một đám ma thú như vậy.

Lâm Dịch nhíu mày, hơi chút trầm mặc. Sau sự kiện lần này, cảm giác trong lòng của hắn đối với ma thú lại thêm một nhận thức mới. Hắn đột nhiên phát hiện, dường như chính mình lại có thêm phát hiện mới đối với thế giới này...



- Chẳng qua, không biết Bá Đế đại ca thế nào...



Không biết là ai đột nhiên nói một câu, tràng diện cũng có chút yên tĩnh. Bá Đế ở trong nhóm ma thú này chiếm hữu uy vọng rất lớn.



- Còn có thể làm sao? Với bổn sự của Bá Đế đại ca, những tên Cổ Năng ngu ngốc kia không thể nào bắt giữ hắn được. Ha ha ha...mọi người cứ yên tâm.





Ba Đạt Nhĩ lớn tiếng cười, Tát Mông ở bên cạnh nhìn sang hắn buồn cười nói:



- Đầu heo ngươi cũng có thể nói ra được một câu như vậy sao? Thật là không ngờ a...



- Hừ, người đừng xem thường ta, Ba Đạt Nhĩ ta là một người vô cùng thông minh.



Ba Đạt Nhĩ trừng mắt lầm rầm nói. Mọi người lập tức bật cười nghiêng ngả.



- Bá Đế đại ca.



Trong lúc mọi người đang cười vang, đột nhiên âm thanh bạo phát vang lên. Cả đám không khỏi quay đầu nhìn lại...ở dưới màn bông tuyết trắng đầy trời, một gã thanh không biết từ đâu rơi xống. Chính là Bá Đế ở trong bộ dáng chân loại.



- Bá Đế đại cả...



Con mắt Lâm Cường sáng ngời, hắn nhanh chóng tiến lên nghênh đón. Vân Băng cùng Lâm Dịch đều đứng ở phía sau.

Bá Đế cũng cười ha hả cũng mọi người xung quanh, sau đó mới quay sang Lâm Cường cười nói:



- Tốt rồi, Vân Hiên huynh đệ đã không có việc gì. Chúc mừng ngươi cùng đệ muội có thể gặp lại nhau.



- Cảm ơn...



Lâm Cường cảm kích cười gật đầu.

Thế nhưng Vân Băng ở bên cạnh nhìn Bá Đế vài lần, nàng có chút lo lắng dò hỏi:



- Bá Đế đại ca, mẫu thân của ta đâu? Không phải nàng ở cùng một chỗ với huynh sao?



Lúc này Lâm Cường mới phát hiện chính mình không để ý Thủy Ngưng cũng không tới, hắn không khỏi âm thầm hổ thẹn, lập tức gật đầu hỏi:



- Đúng vậy, nhạc mẫu đại nhân chưa tới sao?





Bá Đế than nhẹ một tiếng:



- Các ngươi yên tâm, nàng không việc gì. Chỉ là...nàng nói nàng ở Cổ Năng suốt một vạn ba ngàn năm, còn chưa từng đi du lịch bốn phía. Hôm nay đã ly khai Cổ Năng, nàng cũng muốn du lịch một phen, thuận tiện nhìn xem có thể đột phá cảnh giới tinh vị được hay không.



Lâm Cường cùng Vân Băng nghe vậy thoáng sững sở, cả hai không khỏi trầm mặc...mãi lâu về sau, Lâm Cường mới vỗ vỗ tay Vân Băng. Vân Băng khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Cường. Hắn ôn nhu nói:



- Yên tâm. Mấy năm nay nhiều chuyện tình của nhạc mẫu đại nhân đã bị chúng ta liên lụy. Để cho mẫu thân ra ngoài vân du một chút, thư giãn một tí cũng tốt. Bằng vào thực lực của người, tuyệt đối sẽ không xảy ra bất kỳ vấn đề gì. Đừng lo lắng. Được không nào?



Vân Băng nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì thêm.

Bá Đế đi tới bên người Lâm Dịch, cười nhìn Lâm Dịch nói:



- Ngươi là nhi tử của Vân Hiên huynh đệ, Lâm Dịch?



Lâm Cường thoáng sững sờ, hắn lập tức cười gật đầu, cung kính gọi một tiếng:



- Bá Đế bá bá, ngài khỏe.



Bá Đế vui vẻ cười cười, sau đó dò xét Lâm Dịch vài lần, cười nói:



- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên a...Ngươi vẫn chưa tới ba mươi tuổi?



Lâm Dịch gãi đầu, nói rất tự nhiên:



- Hiện giờ hai chín, sang năm một tháng là tròn ba mươi.



- Ha ha...quả nhiên vẫn chỉ là tiểu hài nhi...



Bá Đế bật cười lớn tiếng.

Phải biết rằng, tuổi thọ của ma thú gần như đều dùng đơn vị nghìn năm để tính. Ba mươi năm đối với chúng nó mà nói, đương nhiên chỉ có thể coi là tiểu hài tử. Lâm Dịch nghe vậy cũng chỉ có thể dở khóc dở cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chung Cực Truyền Thừa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook