Chương 568
Vũ Thần Vũ
28/04/2018
Vân Băng được Lâm Cường cổ vũ, lúc này mới gật đầu, cố gắng
đè nén tâm tình của chính mình, thế nhưng trong mắt vẫn mang
theo một tia kích động như cũ.
Một bóng hình xinh đẹp chạy từ ngoài cửa vào - Đúng là Lâm Yến.
Lâm Yến vừa chạy vào trong nhà liền giật mình, nàng dừng bước lại...nàng còn tưởng rằng bên trong phòng chỉ có hiệu trưởng cùng ca ca của mình. Không nghĩ tới còn có những người khác.
Thế nhưng khi thấy vẻ mặt vui vẻ của Lâm Cường ở bên trong, Lâm Yến lập tức trừng to mắt, hô lên một tiếng:
- Ba ba.
Sau đó bỏ chạy tới trước mặt Lâm Cường, thoáng cái nhào vào trong lồng ngực hắn...Nàng cùng Lâm Cường đã vài chục năm không gặp mặt.
Lâm Cường vui vẻ cười nói:
- Đã là đại cô nương rồi, không biết xấu hổ sao?
Lâm Yến không an phận làm nũng trong ngực Lâm Cường, miệng vểnh lên cao nói:
- Ba ba, đã bao lâu rồi? Người đều không đến nhìn Yến nhi một chút.
Lâm Cường cười dí nhẹ ngón tay lên trán Lâm Yến, thế nhưng chỉ cười, không nói gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Thấy phụ thân không nói gì, lúc này Lâm Yến mới nhìn sang Lâm Dịch ở bên cạnh, lập tức vui vẻ hô một tiếng:
- Ca.
Lâm Dịch bất đắc dĩ cười cười nói:
- Yến nhi, đã là đại cô nương rồi, còn dính người như vậy sao?
Lâm Dịch vừa mới dứt lời, trước cửa truyền đến thanh âm của một người con gái:
- Hiệu trưởng.
Lâm Dịch khẽ run trong lòng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cửa, đúng là Thủy Linh Lung.
Hiển nhiên Thủy Linh Lung đã nghe được tiếng kêu của Lâm Yến, nàng cũng không ngờ rằng phụ thân của Lâm Dịch cũng theo tới. Không biết xảy ra chuyện gì, dưới ánh mắt chăm chú mà tràn ngập hiền lành của Lâm Cường, nàng lộ vẻ cực kỳ khẩn trương.
Lạp Cổ Kỳ liếc mắt nhìn quanh, hắn biết rõ chính mình cùng Thủy Linh Lung ở chỗ này là không phải lúc. Hơi suy nghĩ một chút, Lạp Cổ Kỳ liền đứng lên cười nói với Thủy Linh Lung:
- Linh Lung à, ngươi đi theo ta ra ngoài một chút, ta có một số việc muốn nói với ngươi.
Lạp Cổ Kỳ khiến cho Lâm Dịch cùng Thủy Linh Lung không khỏi sững sờ. Thế nhưng thấy Lạp Cổ Kỳ đi ra khỏi văn phòng, ánh mắt Thủy Linh Lung liền dịch chuyển về phía Lâm Dịch, thế nhưng Lâm Dịch do dự liên tục vẫn không nói gì. Thần sắc Thủy Linh Lung không khỏi có chút ảm đạm một chút, nàng liền bước chân theo Lạp Cổ Kỳ đi ra ngoài.
Lâm Yến có chút nghi hoặc liếc mắt ra bên ngoài, sau đó mới quay đầu về phía Lâm Cường hỏi:
- Ba ba. Người thế nào lại tới trường học cùng ca ca?
Lâm Cường cười cười không trả lời vấn đề của nàng. Ngược lại ánh mắt hướng về phía Vân Băng.
Lâm Yến nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của Lâm Cường về phía Vân Băng. Lâm Yến lập tức lộ ra biểu tình nghi hoặc. Đôi mắt to tròn tò mò nhòn Vân Băng...không biết đã xảy ra chuyện gì. Vì sao nữ tử lạ lẫm này lại có cảm giác quen như vậy?
Tuy rằng Lâm Yến đã thấy bức họa của Vân Băng ở trong nhà. Thế nhưng lúc đó nàng mới bao nhiêu tuổi? Hơn mười năm trôi qua, hơn nữa, chân dung thực cùng bức họa vẫn có chút khác nhau. Không nhận ra được cũng là bình thường.
- Phụ thân...vị tỷ tỷ này là...
Lâm Yến không khỏi hướng ánh mắt về phía Lâm Cường. Bề ngoài của Vân Băng cũng không quá hai, ba mươi tuổi. Cũng khó trách Lâm Yến tính sai tuổi của nàng.
Thấy Lâm Yến, Vân Băng cũng không nhịn được khóc thút thít. Hai hàng nước mắt chảy dài từ trong mắt. Nàng cố gắng không để chính mình khóc thành tiếng, che đi cái miệng.
- Yến nhi đần độn...đó là mẫu thân.
Lâm Dịch ở bên cạnh mở miêng.
- Mẫu thân?
Lâm Yến lập tức trừng mắt lớn, nàng không thể tin được nhìn về phía Vân Băng đang che miệng khóc thút thít. Thời gian dần dần trôi qua, Vân Băng ở trước mặt cùng bức họa trong trí nhớ dần dần hiện ra.
Thế nhưng Lâm Yến vẫn không dám tin tưởng nhìn Vân Băng. Sau đó nàng quay đầu nhìn về phía Lâm Cường, ánh mắt tỏ vẻ không thể tin được cùng nghi hoặc.
Lâm Cường để Lâm Yến đứng yên trên mặt đất, sau đó nắm chặt tay Vân Băng nói:
- Được rồi. Hôm nay người nhà chúng ta rốt cuộc cũng đoàn tụ. Những chuyện đã qua đều bỏ đi hết không phải sao? Đây là việc mừng, đừng khóc nữa được không nào?
Vân Băng gật đầu thế nhưng nàng vẫn không ngăn được nước mắt chảy ra. Ba mươi năm trôi qua, nàng vẫn yên lặng chấp nhận mình là một người đã khuất. Điều này là một loại tra tấn như thế nào a. Hôm nay người một nhà thật vất vả mới có thể đoàn tụ. Điều này sao khiến tâm tình của nàng bình tĩnh được?
Lâm Yến đứng ở một bên, hoàn toàn không biết làm sao. Đôi mắt to cầu xin sự giúp đỡ nhìn về phía Lâm Dịch.
Lâm Dịch đi đến bên cạnh Lâm Yến, nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Đó là mẫu thân.
- Thật sao, không phải mẫu thân sớm đã mất rồi sao?
Lâm Yến sững sờ nói.
Lâm Dịch than nhẹ một tiếng, nói:
- Ở trong đó còn rất nhiều nội tình...những điều này muội không cần biết rõ. Muội chỉ cần biết rằng người trước mặt là là mẫu thân của chúng ta là đủ.
Lâm Yến có chút trầm mặc, mãi lâu về sau nàng vẫn không cách nào tiếp nhận...thử nghĩ xem, một người phụ thân nói đã chết hơn hai mươi năm lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, ai có thể tiếp nhận?
Thấy phản ứng của Lâm Yến, Lâm Dịch không khỏi hướng ánh mắt về phía Lâm Cường. Lâm Cường gật đầu với hắn rồi quay sang Lâm Yến nói:
- Được rồi. Vốn những chuyện này cũng không định nói cho con biết...thế nhưng hiện giờ con cũng đã lớn rồi, con cũng có quyền lợi được biết chuyện tình trong nhà.
Lâm Yến nhìn về phía Lâm Dịch.
Lâm Dịch chậm rãi nói, từ khi cha mẹ quen biết nhau đến khi sinh ra chính mình, rồi đến khi dị năng và chiến văn của chính mình đồng thời thức tỉnh, rồi đến lúc người Cổ Năng tới giam lỏng mẫu thân, một mực giảng đến lúc cứu mẫu thân ra ngoài.
Một đoạn lời nói dùng trọn vẹn mấy tiếng đồng hộ mới có thể nói xong.
- Hiện giờ, muội đã biết vì sao mà phụ thân phải gạt chúng ta nói mẫu thân đã chết chưa?
Lâm Dịch than nhẹ một tiếng.
Nước mắt Lâm Yến lập tức dũng mãnh phun trào, sau đó nàng mãnh liệt nhào vào ngực Vân Băng, khóc nức nở không thành tiếng:
- Mụ mụ...mụ mụ...
Nước mắt Vân Băng không nhịn được trào ra một lần nữa, thế nhưng trên mặt nàng lộ vẻ vui mừng. Nàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Lâm Yến...hai mẹ con đều khóc to lên.
Lâm Cường cùng Lâm Cường ở bên cạnh nhìn bộ dáng của hai mẹ con đều không nhịn được mỉm cười...người một nhà, rốt cuộc cũng chân chính đoàn tụ...
Lúc này Lạp Cổ Kỳ đã trở lại văn phòng hai ba lần, chứng kiến tràng cảnh bên trong rồi lui ra ngoài. Mãi cho tới khi Lâm Cường tự mình nói lời cảm tạ, cảm tạ hắn cho người một nhà Lâm Cường có không gian riêng. Lạp Cổ Kỳ mới cười cười mời người nhà Lâm Dịch một bữa an tối.
Địa điểm của bữa ăn tối chính là sân tư nhân của Lạp Cổ Kỳ.
Với tư cách là hiệu trưởng Học viện Dị Năng, hưởng thụ về vật chất không kém chút nào. Tuy rằng cương giả cảnh giới tinh vị đã không cần ăn uống thế nhưng người một nhà Lâm Cường cũng không hề cự tuyệt hảo ý của Lạp Cổ Kỳ...dù sao, Lâm Dịch cùng Lâm Yến đã được Lạp Cổ Kỳ chiếu cố quá nhiều. Lâm Cường cùng Vân Băng vô cùng cảm kích đối với Lạp Cổ Kỳ.
Sau khi kết thúc bữa tối, Lạp Cổ Kỳ gọi riêng Lâm Dịch sang một bên.
- Hiệu trưởng, có chuyện gì sao?
Lâm Dịch nghi hoặc nhìn Lạp Cổ Kỳ.
Lạp Cổ Kỳ trầm mặc một lúc, sau đó than nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Lâm Dịch chậm rãi nói:
- Lâm Dịch, ngươi nói thật cho ta. cảm giác của ngươi đối với Linh Lung là như thế nào?
Lạp Cổ Kỳ nói trắng ra như vậy dọa Lâm Dịch nhảy dựng, hắn cơ hồ phản xạ có điều kiện muốn nói ra lời trái với lương tâm. Thế nhưng Lạp Cổ Kỳ khoát tay, Lâm Dịch tự nhiên ngừng không nói lời trong miệng ra, Lạp Cổ Kỳ nhìn Lâm Dịch nói:
- Trước hết nghĩ cho kỹ...nghĩ xong rồi nói sau.
Một bóng hình xinh đẹp chạy từ ngoài cửa vào - Đúng là Lâm Yến.
Lâm Yến vừa chạy vào trong nhà liền giật mình, nàng dừng bước lại...nàng còn tưởng rằng bên trong phòng chỉ có hiệu trưởng cùng ca ca của mình. Không nghĩ tới còn có những người khác.
Thế nhưng khi thấy vẻ mặt vui vẻ của Lâm Cường ở bên trong, Lâm Yến lập tức trừng to mắt, hô lên một tiếng:
- Ba ba.
Sau đó bỏ chạy tới trước mặt Lâm Cường, thoáng cái nhào vào trong lồng ngực hắn...Nàng cùng Lâm Cường đã vài chục năm không gặp mặt.
Lâm Cường vui vẻ cười nói:
- Đã là đại cô nương rồi, không biết xấu hổ sao?
Lâm Yến không an phận làm nũng trong ngực Lâm Cường, miệng vểnh lên cao nói:
- Ba ba, đã bao lâu rồi? Người đều không đến nhìn Yến nhi một chút.
Lâm Cường cười dí nhẹ ngón tay lên trán Lâm Yến, thế nhưng chỉ cười, không nói gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Thấy phụ thân không nói gì, lúc này Lâm Yến mới nhìn sang Lâm Dịch ở bên cạnh, lập tức vui vẻ hô một tiếng:
- Ca.
Lâm Dịch bất đắc dĩ cười cười nói:
- Yến nhi, đã là đại cô nương rồi, còn dính người như vậy sao?
Lâm Dịch vừa mới dứt lời, trước cửa truyền đến thanh âm của một người con gái:
- Hiệu trưởng.
Lâm Dịch khẽ run trong lòng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cửa, đúng là Thủy Linh Lung.
Hiển nhiên Thủy Linh Lung đã nghe được tiếng kêu của Lâm Yến, nàng cũng không ngờ rằng phụ thân của Lâm Dịch cũng theo tới. Không biết xảy ra chuyện gì, dưới ánh mắt chăm chú mà tràn ngập hiền lành của Lâm Cường, nàng lộ vẻ cực kỳ khẩn trương.
Lạp Cổ Kỳ liếc mắt nhìn quanh, hắn biết rõ chính mình cùng Thủy Linh Lung ở chỗ này là không phải lúc. Hơi suy nghĩ một chút, Lạp Cổ Kỳ liền đứng lên cười nói với Thủy Linh Lung:
- Linh Lung à, ngươi đi theo ta ra ngoài một chút, ta có một số việc muốn nói với ngươi.
Lạp Cổ Kỳ khiến cho Lâm Dịch cùng Thủy Linh Lung không khỏi sững sờ. Thế nhưng thấy Lạp Cổ Kỳ đi ra khỏi văn phòng, ánh mắt Thủy Linh Lung liền dịch chuyển về phía Lâm Dịch, thế nhưng Lâm Dịch do dự liên tục vẫn không nói gì. Thần sắc Thủy Linh Lung không khỏi có chút ảm đạm một chút, nàng liền bước chân theo Lạp Cổ Kỳ đi ra ngoài.
Lâm Yến có chút nghi hoặc liếc mắt ra bên ngoài, sau đó mới quay đầu về phía Lâm Cường hỏi:
- Ba ba. Người thế nào lại tới trường học cùng ca ca?
Lâm Cường cười cười không trả lời vấn đề của nàng. Ngược lại ánh mắt hướng về phía Vân Băng.
Lâm Yến nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của Lâm Cường về phía Vân Băng. Lâm Yến lập tức lộ ra biểu tình nghi hoặc. Đôi mắt to tròn tò mò nhòn Vân Băng...không biết đã xảy ra chuyện gì. Vì sao nữ tử lạ lẫm này lại có cảm giác quen như vậy?
Tuy rằng Lâm Yến đã thấy bức họa của Vân Băng ở trong nhà. Thế nhưng lúc đó nàng mới bao nhiêu tuổi? Hơn mười năm trôi qua, hơn nữa, chân dung thực cùng bức họa vẫn có chút khác nhau. Không nhận ra được cũng là bình thường.
- Phụ thân...vị tỷ tỷ này là...
Lâm Yến không khỏi hướng ánh mắt về phía Lâm Cường. Bề ngoài của Vân Băng cũng không quá hai, ba mươi tuổi. Cũng khó trách Lâm Yến tính sai tuổi của nàng.
Thấy Lâm Yến, Vân Băng cũng không nhịn được khóc thút thít. Hai hàng nước mắt chảy dài từ trong mắt. Nàng cố gắng không để chính mình khóc thành tiếng, che đi cái miệng.
- Yến nhi đần độn...đó là mẫu thân.
Lâm Dịch ở bên cạnh mở miêng.
- Mẫu thân?
Lâm Yến lập tức trừng mắt lớn, nàng không thể tin được nhìn về phía Vân Băng đang che miệng khóc thút thít. Thời gian dần dần trôi qua, Vân Băng ở trước mặt cùng bức họa trong trí nhớ dần dần hiện ra.
Thế nhưng Lâm Yến vẫn không dám tin tưởng nhìn Vân Băng. Sau đó nàng quay đầu nhìn về phía Lâm Cường, ánh mắt tỏ vẻ không thể tin được cùng nghi hoặc.
Lâm Cường để Lâm Yến đứng yên trên mặt đất, sau đó nắm chặt tay Vân Băng nói:
- Được rồi. Hôm nay người nhà chúng ta rốt cuộc cũng đoàn tụ. Những chuyện đã qua đều bỏ đi hết không phải sao? Đây là việc mừng, đừng khóc nữa được không nào?
Vân Băng gật đầu thế nhưng nàng vẫn không ngăn được nước mắt chảy ra. Ba mươi năm trôi qua, nàng vẫn yên lặng chấp nhận mình là một người đã khuất. Điều này là một loại tra tấn như thế nào a. Hôm nay người một nhà thật vất vả mới có thể đoàn tụ. Điều này sao khiến tâm tình của nàng bình tĩnh được?
Lâm Yến đứng ở một bên, hoàn toàn không biết làm sao. Đôi mắt to cầu xin sự giúp đỡ nhìn về phía Lâm Dịch.
Lâm Dịch đi đến bên cạnh Lâm Yến, nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Đó là mẫu thân.
- Thật sao, không phải mẫu thân sớm đã mất rồi sao?
Lâm Yến sững sờ nói.
Lâm Dịch than nhẹ một tiếng, nói:
- Ở trong đó còn rất nhiều nội tình...những điều này muội không cần biết rõ. Muội chỉ cần biết rằng người trước mặt là là mẫu thân của chúng ta là đủ.
Lâm Yến có chút trầm mặc, mãi lâu về sau nàng vẫn không cách nào tiếp nhận...thử nghĩ xem, một người phụ thân nói đã chết hơn hai mươi năm lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, ai có thể tiếp nhận?
Thấy phản ứng của Lâm Yến, Lâm Dịch không khỏi hướng ánh mắt về phía Lâm Cường. Lâm Cường gật đầu với hắn rồi quay sang Lâm Yến nói:
- Được rồi. Vốn những chuyện này cũng không định nói cho con biết...thế nhưng hiện giờ con cũng đã lớn rồi, con cũng có quyền lợi được biết chuyện tình trong nhà.
Lâm Yến nhìn về phía Lâm Dịch.
Lâm Dịch chậm rãi nói, từ khi cha mẹ quen biết nhau đến khi sinh ra chính mình, rồi đến khi dị năng và chiến văn của chính mình đồng thời thức tỉnh, rồi đến lúc người Cổ Năng tới giam lỏng mẫu thân, một mực giảng đến lúc cứu mẫu thân ra ngoài.
Một đoạn lời nói dùng trọn vẹn mấy tiếng đồng hộ mới có thể nói xong.
- Hiện giờ, muội đã biết vì sao mà phụ thân phải gạt chúng ta nói mẫu thân đã chết chưa?
Lâm Dịch than nhẹ một tiếng.
Nước mắt Lâm Yến lập tức dũng mãnh phun trào, sau đó nàng mãnh liệt nhào vào ngực Vân Băng, khóc nức nở không thành tiếng:
- Mụ mụ...mụ mụ...
Nước mắt Vân Băng không nhịn được trào ra một lần nữa, thế nhưng trên mặt nàng lộ vẻ vui mừng. Nàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Lâm Yến...hai mẹ con đều khóc to lên.
Lâm Cường cùng Lâm Cường ở bên cạnh nhìn bộ dáng của hai mẹ con đều không nhịn được mỉm cười...người một nhà, rốt cuộc cũng chân chính đoàn tụ...
Lúc này Lạp Cổ Kỳ đã trở lại văn phòng hai ba lần, chứng kiến tràng cảnh bên trong rồi lui ra ngoài. Mãi cho tới khi Lâm Cường tự mình nói lời cảm tạ, cảm tạ hắn cho người một nhà Lâm Cường có không gian riêng. Lạp Cổ Kỳ mới cười cười mời người nhà Lâm Dịch một bữa an tối.
Địa điểm của bữa ăn tối chính là sân tư nhân của Lạp Cổ Kỳ.
Với tư cách là hiệu trưởng Học viện Dị Năng, hưởng thụ về vật chất không kém chút nào. Tuy rằng cương giả cảnh giới tinh vị đã không cần ăn uống thế nhưng người một nhà Lâm Cường cũng không hề cự tuyệt hảo ý của Lạp Cổ Kỳ...dù sao, Lâm Dịch cùng Lâm Yến đã được Lạp Cổ Kỳ chiếu cố quá nhiều. Lâm Cường cùng Vân Băng vô cùng cảm kích đối với Lạp Cổ Kỳ.
Sau khi kết thúc bữa tối, Lạp Cổ Kỳ gọi riêng Lâm Dịch sang một bên.
- Hiệu trưởng, có chuyện gì sao?
Lâm Dịch nghi hoặc nhìn Lạp Cổ Kỳ.
Lạp Cổ Kỳ trầm mặc một lúc, sau đó than nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Lâm Dịch chậm rãi nói:
- Lâm Dịch, ngươi nói thật cho ta. cảm giác của ngươi đối với Linh Lung là như thế nào?
Lạp Cổ Kỳ nói trắng ra như vậy dọa Lâm Dịch nhảy dựng, hắn cơ hồ phản xạ có điều kiện muốn nói ra lời trái với lương tâm. Thế nhưng Lạp Cổ Kỳ khoát tay, Lâm Dịch tự nhiên ngừng không nói lời trong miệng ra, Lạp Cổ Kỳ nhìn Lâm Dịch nói:
- Trước hết nghĩ cho kỹ...nghĩ xong rồi nói sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.