Chương 632
Vũ Thần Vũ
30/04/2018
Lâm Dịch khẽ chau mày. Tình huống trước mắt có chút vượt quá dự liệu của hắn. Hắn thật không ngờ, đối phương lại nhận ra mình.
Trên thực tế Lâm Dịch cũng không biết, hai mươi năm trước, một màn một chiêu diệt mười mấy tên cường giả tinh vị cảnh kia của Lâm Dịch, trong đó còn có cả trưởng lão Áo Lạp Khắc Đại tinh vị thượng giai, chỉ cần là người nhìn thấy, vĩnh viễn đều sẽ không quên. Cũng bởi vậy Lâm Dịch ở Cổ Năng đã sớm là người nổi tiếng rồi.
Bất quá cảm xúc ngoài ý muốn này chỉ thoáng cái liền biến mất, Lâm Dịch lập tức không để ý nữa. Hắn nhìn quanh bốn phía, nói ra:
- Các ngươi đã nhận ra ta, có lẽ các ngươi cũng biết mình không phải là đối thủ của ta rồi? Để cho Tạp Bá Lý và Mộc Nhu xuất hiện đi.
Người trong Cổ Năng ở chung quanh bắt đầu nhao nhao chuyển động, bất quá chỉ một lát, từ trong Bổn Nguyên Chi Tháp, lại xuất hiện một ít cường giả tinh vị cảnh. Hôm nay đối mặt với Lâm Dịch, đã chừng hơn hai mươi người rồi.
- Lâm Dịch, ngươi lần này tới Cổ Năng ta là vì sao? Chẳng lẽ ngươi nghĩ Cổ Năng ta không người sao?
Một gã cường giả Trung tinh vị thượng giai bay lên, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Lâm Dịch quát.
Lông mày Lâm Dịch lại lần nữa nhíu nhẹ một thoáng, lập tức cũng không nói chuyện, thân hình lại nhoáng một cái...
...
Một hồi tiếng nổ dày đặc đến cực điểm vang lên liên tiếp, tiếng kêu thảm thiết lập tức phát ra, sau một lát, lại truyền đến từng đợt thanh âm ầm ầm rơi xuống đất. Trên mặt đường nguyên bản sạch sẽ, lập tức xuất hiện hơn hai mươi cái hố rạn nứt. Bên trong mỗi một hố, liền xuất hiện một gã cường giả tinh vị cảnh nằm im, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi...
Thân hình Lâm Dịch lại lần nữa xuất hiện ở không trung. Thần sắc của hắn vẫn y nguyên lạnh nhạt vô cùng, tựa hồ chuyện vừa rồi không phải do hắn ra tay. Thong dong bình tĩnh, nhàn nhạt quét mắt liếc mọi người đã mất đi năng lực chiến đấu trên mặt đất, sau đó liền chắp tay lơ lửng trên không trung, im im lặng lặng chờ đợi. Mà lúc này, tràng diện lại trở nên an tĩnh. Công kích của Lâm Dịch rất có chừng mực, hắn không lấy tánh mạng của những người kia, nhưng lại khiến bọn hắn chịu nội thương rất nặng. Khiến bọn hắn không cách nào chiến đấu được nữa.
Chính vào lúc này, từ trong lầu tám đột nhiên chen chúc mà ra hơn mười đạo hào quang màu trắng. Lâm Dịch quét mắt qua, lập tức liền phát hiện Mộc Nhu và Tạp Bá Lý ở trong đó...Khoa Lâm Na, cũng không ngoài dự liệu ở sau lứng Tạp Bá Lý.
Khóe miệng Lâm Dịch tràn ra một vòng cười lạnh, lập tức vung mạnh tay về phía bọn hắn! Một đạo huyết sắc năng lượng lập tức từ trong tay dâng lên mà ra, tạo thành hình quạt, phô thiên cái địa bay về phía đám người kia.
Một chiêu này của Lâm Dịch, cũng không cầu làm bị thương những cường giả kia, chỉ là hoàn toàn đào thải đi kẻ yếu thôi.
Bồng, bồng bồng!...
Liên tiếp vang lên thanh âm hoặc là ngăn cản, hoặc là phún huyết...Bất quá chỉ trong nháy mắt, không trung chỉ còn lại hơn mười người. Một chiêu này của Lâm Dịch cũng đã ước lượng tốt, cường giả Đại tinh vị hạ giai mới có thể miễn cưỡng ngăn cản được. Trung tinh vị thượng giai, căn bản không cách nào chống cự. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Lâm Dịch quét mắt liếc, xem ra những người này chỉnh là cường giả đã ngoài Đại tinh vị của Cổ Năng.
- Không nghĩ tới ngươi còn dám tới. Hừ hừ...Lúc này đây, cũng không có Thủy Ngưng để cứu ngươi nữa đâu.
Nhìn thấy Lâm Dịch, vui vẻ nhất không thể nghi ngờ phải kể đến Mộc Nhu. Hắn đối với Sinh Linh Quả trong cơ thể Lâm Dịch, vẫn còn ôm một chút nghĩ cách.
Lâm Dịch cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói:
- Lần này ta đến, chính là để kết thúc. Cổ Năng có thể hại người nhà của ta cốt nhục phân cách hai ba mươi năm, sau đó còn một mực truy sát, khiến cho chúng ta căn bản không cách nào an tâm sinh hoạt. Một nhà ta cùng Cổ Năng, xem ra cũng chỉ có một phương là có thể sống sót.
Mộc Nhu khinh thường cười cười, chê cười nói:
- Chỉ bằng ngươi? Cũng xứng nói chuyện với Cổ Năng?
Lâm Dịch quay đầu nhìn hắn một cái, trên mặt không chút lộ ra thanh sắc. Đột nhiên thân thể của hắn nhoáng một cái, thân hình lập tức biến mất tại không trung.
Mộc Nhu phản ứng cũng coi như cực nhanh, biến sắc, trong lúc vội vã chỉ có thể hai tay đè lên, năng lượng màu xanh lập tức che mặt lại. Mà cơ hồ đồng thời, chân Lâm Dịch đã hung hăng đạp lên trên mặt vừa mới được phòng hộ của Mộc Nhu. Một cỗ sức lực lớn khiến Mộc Nhu phải bay ra ngoài, thần sắc hoảng sợ, muốn bao nhiêu chật vật, có bấy nhiêu chật vật.
Mà Lâm Dịch, lại tiêu sái lộn ngược ra sau trên không trung, lập tức thân hình lại lần nữa lắc lư một cái, về lại vị trí trước kia. Hắn y nguyên đứng chắp tay, bộ dạng thoạt nhìn không hề có động đây.
Lâm Dịch tiêu sái thong dong, cùng Mộc Nhu dồn dập chật vật, lập tức tạo thành đối lập rõ ràng!
Trong mắt bọn người Tạp Bá Lý và Khoa Lâm Na, lập tức lộ ra một tia cẩn thận.
Mà sau khi Mộc Nhu trở mình bay ra trọn vẹn mấy chục mét, mới ngừng lại được. Tán đi năng lượng trên mặt, Mộc Nhu đã phẫn nộ điên cuồng. Cặp mắt của hắn che kín tơ máu, nhe răng nhếch miệng mà cơ hồ muốn nuốt sống Lâm Dịch, lớn tiếng rít gào nói:
- Ngươi cái đồ chó con! Lão tử hôm nay nhất định phải giết ngươi!
Nhìn ra Mộc Nhu đã phẫn nộ điên cuồng, lại tuôn ra lời tục tĩu, Lâm Dịch thần sắc bất động, nhưng lông mày lại có chút nhíu một cái, trong mắt chợt lóe hàn mang.
Bất quá vừa nghĩ tới lời nhắn nhủ của Lâm Thiên Ngạo, tuy rằng không rõ đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng Lâm Thiên Ngạo chắc chắn sẽ không hại hắn. Cho nên hắn miễn cưỡng ngăn chặn sát ý của mình, khinh thường nhìn hắn một cái sau đó nói:
- Thật sao? Có bản lĩnh, ngươi tới đi.
Nói xong thân hình nhoáng một cái, lại lần nữa xuất hiện, đã là ở ngoài vài trăm mét.
Mộc Nhu hôm nay đã sớm phẫn nộ cơ hồ mất đi lý trí, trên dung nhan tuấn mỹ đã sớm vặn vẹo dữ tợn, thấy đối phương rõ ràng đào tẩu, Mộc Nhu không hề nghĩ ngợi liền quát:
- Thằng chó con, lưu lại cho lão tử!
Bồng! Một tiếng khí bạo vang lên, Mộc Nhu đã hóa thành một đạo thanh sắc điện mang, đuổi theo Lâm Dịch đang ở bên ngoài. Xem ra, không giết được Lâm Dịch, rất khó tiêu đi mối hận trong lòng hắn.
Tạp Bá Lý khẽ chau mày, nhưng lập tức lại thở dài một cái nói:
- Đuổi theo xem một chút.
Hắn tuy rằng về mặt trực giác cảm thấy không thích hợp, nhưng thấy Mộc Nhu đã đuổi theo, dưới sự bất đắc dĩ, hắn cũng chỉ có thể đuổi theo mà thôi. Cho dù, Mộc Nhu và hắn tuy rằng bất hòa, nhưng cũng là một trong Đại trưởng lão cả Cổ Năng. Cao tầng bọn hắn có thể bất hòa với nhau, nhưng tuyệt đối không thể biểu hiện cho người dưới xem. Như vậy sẽ có tổn hại đến uy nghiêm của bọn hắn.
Cứ như vậy, hơn mười tên cường giả đã ngoài Đại tinh vị, phá không bay đi. Cường giả tinh vị cảnh lưu lại trên mặt đất, kinh hãi nhìn không trung, nhao nhao nghị luận...
Trên người Lâm Dịch lóe ra năng lượng huyết sắc, trong nháy mắt, đã biến thân thành trạng thái gia trì chiến văn, đôi huyết sắc đồng tử yêu dị đến cực điểm quay đầu lại nhìn thoáng qua, hơn mười đạo năng lượng đang ầm ầm đuổi đi theo. Trong đó nhanh nhất, đúng là một đoàn năng lượng màu xanh cực lớn. Lâm Dịch có thể thấy rõ ràng Mộc Nhu đang điên cuồng trong năng lượng màu xanh.
Khóe miệng Lâm Dịch tràn ra một vòng cười quỷ dị, tốc độ bỗng nhiên bạo tăng. Ngày đó khi ở tầng thứ hai, Lâm Dịch đã biểu hiện qua tốc độ của hắn. Với tư cách là võ giả nổi bật trong loại hình tốc độ, tốc độ toàn lực triển khai của Lâm Dịch cực kỳ đáng sợ.
Trên thực tế Lâm Dịch cũng không biết, hai mươi năm trước, một màn một chiêu diệt mười mấy tên cường giả tinh vị cảnh kia của Lâm Dịch, trong đó còn có cả trưởng lão Áo Lạp Khắc Đại tinh vị thượng giai, chỉ cần là người nhìn thấy, vĩnh viễn đều sẽ không quên. Cũng bởi vậy Lâm Dịch ở Cổ Năng đã sớm là người nổi tiếng rồi.
Bất quá cảm xúc ngoài ý muốn này chỉ thoáng cái liền biến mất, Lâm Dịch lập tức không để ý nữa. Hắn nhìn quanh bốn phía, nói ra:
- Các ngươi đã nhận ra ta, có lẽ các ngươi cũng biết mình không phải là đối thủ của ta rồi? Để cho Tạp Bá Lý và Mộc Nhu xuất hiện đi.
Người trong Cổ Năng ở chung quanh bắt đầu nhao nhao chuyển động, bất quá chỉ một lát, từ trong Bổn Nguyên Chi Tháp, lại xuất hiện một ít cường giả tinh vị cảnh. Hôm nay đối mặt với Lâm Dịch, đã chừng hơn hai mươi người rồi.
- Lâm Dịch, ngươi lần này tới Cổ Năng ta là vì sao? Chẳng lẽ ngươi nghĩ Cổ Năng ta không người sao?
Một gã cường giả Trung tinh vị thượng giai bay lên, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Lâm Dịch quát.
Lông mày Lâm Dịch lại lần nữa nhíu nhẹ một thoáng, lập tức cũng không nói chuyện, thân hình lại nhoáng một cái...
...
Một hồi tiếng nổ dày đặc đến cực điểm vang lên liên tiếp, tiếng kêu thảm thiết lập tức phát ra, sau một lát, lại truyền đến từng đợt thanh âm ầm ầm rơi xuống đất. Trên mặt đường nguyên bản sạch sẽ, lập tức xuất hiện hơn hai mươi cái hố rạn nứt. Bên trong mỗi một hố, liền xuất hiện một gã cường giả tinh vị cảnh nằm im, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi...
Thân hình Lâm Dịch lại lần nữa xuất hiện ở không trung. Thần sắc của hắn vẫn y nguyên lạnh nhạt vô cùng, tựa hồ chuyện vừa rồi không phải do hắn ra tay. Thong dong bình tĩnh, nhàn nhạt quét mắt liếc mọi người đã mất đi năng lực chiến đấu trên mặt đất, sau đó liền chắp tay lơ lửng trên không trung, im im lặng lặng chờ đợi. Mà lúc này, tràng diện lại trở nên an tĩnh. Công kích của Lâm Dịch rất có chừng mực, hắn không lấy tánh mạng của những người kia, nhưng lại khiến bọn hắn chịu nội thương rất nặng. Khiến bọn hắn không cách nào chiến đấu được nữa.
Chính vào lúc này, từ trong lầu tám đột nhiên chen chúc mà ra hơn mười đạo hào quang màu trắng. Lâm Dịch quét mắt qua, lập tức liền phát hiện Mộc Nhu và Tạp Bá Lý ở trong đó...Khoa Lâm Na, cũng không ngoài dự liệu ở sau lứng Tạp Bá Lý.
Khóe miệng Lâm Dịch tràn ra một vòng cười lạnh, lập tức vung mạnh tay về phía bọn hắn! Một đạo huyết sắc năng lượng lập tức từ trong tay dâng lên mà ra, tạo thành hình quạt, phô thiên cái địa bay về phía đám người kia.
Một chiêu này của Lâm Dịch, cũng không cầu làm bị thương những cường giả kia, chỉ là hoàn toàn đào thải đi kẻ yếu thôi.
Bồng, bồng bồng!...
Liên tiếp vang lên thanh âm hoặc là ngăn cản, hoặc là phún huyết...Bất quá chỉ trong nháy mắt, không trung chỉ còn lại hơn mười người. Một chiêu này của Lâm Dịch cũng đã ước lượng tốt, cường giả Đại tinh vị hạ giai mới có thể miễn cưỡng ngăn cản được. Trung tinh vị thượng giai, căn bản không cách nào chống cự. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Lâm Dịch quét mắt liếc, xem ra những người này chỉnh là cường giả đã ngoài Đại tinh vị của Cổ Năng.
- Không nghĩ tới ngươi còn dám tới. Hừ hừ...Lúc này đây, cũng không có Thủy Ngưng để cứu ngươi nữa đâu.
Nhìn thấy Lâm Dịch, vui vẻ nhất không thể nghi ngờ phải kể đến Mộc Nhu. Hắn đối với Sinh Linh Quả trong cơ thể Lâm Dịch, vẫn còn ôm một chút nghĩ cách.
Lâm Dịch cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói:
- Lần này ta đến, chính là để kết thúc. Cổ Năng có thể hại người nhà của ta cốt nhục phân cách hai ba mươi năm, sau đó còn một mực truy sát, khiến cho chúng ta căn bản không cách nào an tâm sinh hoạt. Một nhà ta cùng Cổ Năng, xem ra cũng chỉ có một phương là có thể sống sót.
Mộc Nhu khinh thường cười cười, chê cười nói:
- Chỉ bằng ngươi? Cũng xứng nói chuyện với Cổ Năng?
Lâm Dịch quay đầu nhìn hắn một cái, trên mặt không chút lộ ra thanh sắc. Đột nhiên thân thể của hắn nhoáng một cái, thân hình lập tức biến mất tại không trung.
Mộc Nhu phản ứng cũng coi như cực nhanh, biến sắc, trong lúc vội vã chỉ có thể hai tay đè lên, năng lượng màu xanh lập tức che mặt lại. Mà cơ hồ đồng thời, chân Lâm Dịch đã hung hăng đạp lên trên mặt vừa mới được phòng hộ của Mộc Nhu. Một cỗ sức lực lớn khiến Mộc Nhu phải bay ra ngoài, thần sắc hoảng sợ, muốn bao nhiêu chật vật, có bấy nhiêu chật vật.
Mà Lâm Dịch, lại tiêu sái lộn ngược ra sau trên không trung, lập tức thân hình lại lần nữa lắc lư một cái, về lại vị trí trước kia. Hắn y nguyên đứng chắp tay, bộ dạng thoạt nhìn không hề có động đây.
Lâm Dịch tiêu sái thong dong, cùng Mộc Nhu dồn dập chật vật, lập tức tạo thành đối lập rõ ràng!
Trong mắt bọn người Tạp Bá Lý và Khoa Lâm Na, lập tức lộ ra một tia cẩn thận.
Mà sau khi Mộc Nhu trở mình bay ra trọn vẹn mấy chục mét, mới ngừng lại được. Tán đi năng lượng trên mặt, Mộc Nhu đã phẫn nộ điên cuồng. Cặp mắt của hắn che kín tơ máu, nhe răng nhếch miệng mà cơ hồ muốn nuốt sống Lâm Dịch, lớn tiếng rít gào nói:
- Ngươi cái đồ chó con! Lão tử hôm nay nhất định phải giết ngươi!
Nhìn ra Mộc Nhu đã phẫn nộ điên cuồng, lại tuôn ra lời tục tĩu, Lâm Dịch thần sắc bất động, nhưng lông mày lại có chút nhíu một cái, trong mắt chợt lóe hàn mang.
Bất quá vừa nghĩ tới lời nhắn nhủ của Lâm Thiên Ngạo, tuy rằng không rõ đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng Lâm Thiên Ngạo chắc chắn sẽ không hại hắn. Cho nên hắn miễn cưỡng ngăn chặn sát ý của mình, khinh thường nhìn hắn một cái sau đó nói:
- Thật sao? Có bản lĩnh, ngươi tới đi.
Nói xong thân hình nhoáng một cái, lại lần nữa xuất hiện, đã là ở ngoài vài trăm mét.
Mộc Nhu hôm nay đã sớm phẫn nộ cơ hồ mất đi lý trí, trên dung nhan tuấn mỹ đã sớm vặn vẹo dữ tợn, thấy đối phương rõ ràng đào tẩu, Mộc Nhu không hề nghĩ ngợi liền quát:
- Thằng chó con, lưu lại cho lão tử!
Bồng! Một tiếng khí bạo vang lên, Mộc Nhu đã hóa thành một đạo thanh sắc điện mang, đuổi theo Lâm Dịch đang ở bên ngoài. Xem ra, không giết được Lâm Dịch, rất khó tiêu đi mối hận trong lòng hắn.
Tạp Bá Lý khẽ chau mày, nhưng lập tức lại thở dài một cái nói:
- Đuổi theo xem một chút.
Hắn tuy rằng về mặt trực giác cảm thấy không thích hợp, nhưng thấy Mộc Nhu đã đuổi theo, dưới sự bất đắc dĩ, hắn cũng chỉ có thể đuổi theo mà thôi. Cho dù, Mộc Nhu và hắn tuy rằng bất hòa, nhưng cũng là một trong Đại trưởng lão cả Cổ Năng. Cao tầng bọn hắn có thể bất hòa với nhau, nhưng tuyệt đối không thể biểu hiện cho người dưới xem. Như vậy sẽ có tổn hại đến uy nghiêm của bọn hắn.
Cứ như vậy, hơn mười tên cường giả đã ngoài Đại tinh vị, phá không bay đi. Cường giả tinh vị cảnh lưu lại trên mặt đất, kinh hãi nhìn không trung, nhao nhao nghị luận...
Trên người Lâm Dịch lóe ra năng lượng huyết sắc, trong nháy mắt, đã biến thân thành trạng thái gia trì chiến văn, đôi huyết sắc đồng tử yêu dị đến cực điểm quay đầu lại nhìn thoáng qua, hơn mười đạo năng lượng đang ầm ầm đuổi đi theo. Trong đó nhanh nhất, đúng là một đoàn năng lượng màu xanh cực lớn. Lâm Dịch có thể thấy rõ ràng Mộc Nhu đang điên cuồng trong năng lượng màu xanh.
Khóe miệng Lâm Dịch tràn ra một vòng cười quỷ dị, tốc độ bỗng nhiên bạo tăng. Ngày đó khi ở tầng thứ hai, Lâm Dịch đã biểu hiện qua tốc độ của hắn. Với tư cách là võ giả nổi bật trong loại hình tốc độ, tốc độ toàn lực triển khai của Lâm Dịch cực kỳ đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.