Chương 666
Vũ Thần Vũ
30/04/2018
- Hai vị trưởng lão tốt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Lâm Dịch vừa ra khỏi cửa, hai người đã cảm ứng được, nhìn về phía cửa. Lâm Dịch lập tức có chút khom người chào.
Hắn rất rõ ràng, Hàn Thế ở trước mặt người có thực lực cường đại hơn mình quá nhiều, nhất định sẽ phi thường lễ phép.
Những khiến Lâm Dịch ngoài ý muốn chính là hai gã trưởng lão kia sau khi nhìn thấy hắn, trong mắt lập tức lộ ra hàn mang. Một gã trong đó thậm chí còn không áp chế nổi sát ý của mình.
Trong lòng Lâm Dịch lập tức hơi sững sờ, thầm cười khổ không thôi. Hàn Thế này ở trong Cổ Thuật đến cùng có bao nhiêu địch nhân a? Hai tên cường giả Đại tinh vị này là làm sao thế? Tên ngu ngốc này sẽ không phải ngay cả cường giả Đại tinh vị cường giả cũng dám tùy ý mà đắc tội đấy chứ?
Lâm Dịch dở khóc dở cười. Mình vài ngày lại bị người oan uổng dùng ánh mắt mang theo sát ý như vậy để nhìn, cũng đã chai lỳ rồi.
Lâm Dịch tự nhiên không có cảm ứng nhiều lắm đối với hàn ý và sát ý do hai tên trưởng lão Đại tinh vị hạ giai này phát ra, nhưng mặt ngoài vẫn phải diễn tốt. Chỉ thấy sắc mặt hắn tái nhợt, thần sắc sợ hãi mà khó hiểu nhìn hai gã cường giả đại tinh vị, hai chân run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng, cơ hồ nhịn không được muốn quỳ trên mặt đất.
- Hừ!
Một tiếng hừ tức giận đột nhiên vang lên. Chỉ nghe thấy hai tiếng hô đau đơn vang lên ngay sau đó. Sắc mặt hai gã cường giả Đại tinh vị lập tức tái trắng, trong mắt hiện lên một vòng hoảng sợ. Áp lực áp chế trên người Lâm Dịch lập tức hoàn toàn biến mất.
Lâm Dịch không khỏi giương mắt lên nhìn, đúng là Hàn Vạn với vẻ mặt phẫn nộ và hàn ý nhìn hai gã cường giả Đại tinh vị tạo áp lực với Lâm Dịch, thanh âm cắn răng từ trong miệng Hàn Vạn vang lên, thật lâu sau, hắn mới âm trầm nói:
- Tốt, tốt...
Lập tức quay đầu nhìn về phía Lâm Dịch ở một bên giống như bị dọa sợ choáng váng nói:
- Thế nhi, tới đây.
Lâm Dịch lập tức quay đầu nhìn về phía hắn, tựa hồ như mới lấy lại tinh thần lớn tiếng hô lên:
- Phụ thân!
Lập tức liền vắt giò chạy đến cạnh hắn, lập tức ngón tay chỉ về phía hai gã trưởng lão sắc mặt có chút tái nhợt kia nói:
- Phụ thân, hắn, bọn hắn...
Hàn Vạn đưa tay ngăn lời hắn lại, lành lạnh nhìn hai người nói:
- Tốt...Rất tốt.
Sau khi nói hai câu như vậy liền kéo Lâm Dịch một cái, quay người đi ra ngoài. Lâm Dịch dường như còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong hoảng sợ, thỉnh thoảng còn quay đầu lại hoảng sợ liếc hai người.
Hai người kia thẳng đến sau khi thân hình Lâm Dịch và Hàn Vạn hoàn toàn biến mất, chỉ nghe hai tiếng PHỐC! vang lên, sắc mặt bọn hắn càng thêm trắng bệnh, phun ra một ngụm máu tươi...
- Không hổ là cường giả Đại tinh vị thượng giai...
Một người trong đó trong mắt mang theo một tia sợ hãi, đau đơn kịch liệt nơi ngực khiến hắn chau mày lại.
Chỉ một tiếng hừ giận dữ liền khiến hai người chịu trọng thương như thế, khác biệt của Đại tinh vị thượng giai và hạ giai, thật sự quá lớn.
- Chúng ta chọc giận Hàn Vạn, có nên báo cho Khổng trưởng lão một tiếng không?
Người bên cạnh hắn cũng chau mày, khóe môi nhếch lên một tia máu tươi.
Người bắt đầu nói chuyện nhíu mày suy tư một hồi, lập tức cắn răng nói:
- n, nên báo cho Khổng trưởng lão một tiếng. Ngươi ở nơi này coi chừng, ta sẽ lập tức quay lại.
Người thứ hai nhẹ gật đầu, hắn liền che ngực, bước về phía trước...
Hàn Vạn trên đường đi mặt lạnh, trong đôi mắt lóe ra hàn ý kinh người. Các trưởng lão thấy hắn nguyên bản vốn định chào hỏi, chỉ cảm thấy một cổ áp lực vô cùng cường đại truyền đến từ trên người đối phương, lập tức cả kinh cúi đầu xuống, không dám trực diện cổ khí thế này. Một đường đi tới, trưởng lão hai bên đều liên tục đổ mồ hôi lạnh...
- Nhị trưởng lão làm sao vậy?
Đợi đến sau khi Hàn Vạn và Lâm Dịch tiến vào phòng ốc, toàn bộ không khí đều buông lỏng một chút, một người lập tức thở dài một hơi, nhưng sắc mặt vẫn mang theo sợ hãi nói.
- Không biết...Đại khái hẳn là nhi tử bảo bối kia của hắn lại bị khi dễ thì phải.
Một người ở cạnh hắn nhỏ giọng nói. Bọn hắn đều không phải trưởng lão hạch tâm, tranh đấu giữa bổn hệ và phân hệ, đối với bọn họ không có ảnh hưởng gì cả. Hàn Thế trong mắt những người này đều là tồn tại bị xem thường, cho nên hắn mới có thể không chút băng khoăn nói như vậy.
Những người khác tràn đầy đồng cảm, cũng không khỏi nhẹ gật đầu...
Trong phòng, Hàn Vạn vừa vào liền kéo cửa lại nhìn trái nhìn phải Lâm Dịch, hàn ý trên mặt mất sạch, mà mang theo một tia lo lắng nhìn Lâm Dịch hỏi:
- Thế nhi, thân thể có chỗ nào không khỏe không?
Lâm Dịch nhìn như còn chưa kịp hoàn hồn, thật lâu sau mới tựa hồ đột nhiên lấy lại tinh thần nói:
- Không có, không có...
Hàn Vạn đau lòng nhẹ gật đầu, hàn ý trên mặt càng đậm đặc, cắn răng nói:
- Khổng lão thất phu chết tiệt...Thế nhi ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp con báo thù!
Trong lòng Lâm Dịch, trong hàn ý ẩn chứa sát ý trong mắt Hàn Vạn, hiển nhiên đã nổi sát tầm, mà trong phần sát ý này, lại mang theo vài phần không thể chờ đợi được...Chẳng lẽ, đối phương đã quyết định động thủ?
Trong mắt Lâm Dịch có chút sáng ngời, nhưng lập tức nội tâm liền thầm cau mày, biểu hiện bên ngoài lại hung hăng gật đầu, trong mắt cũng lóe ra hào quang thống hận.
Hàn Vạn nhẹ gật đầu, lập tức nói:
- Hai ngày này con cũng đừng tùy tiện đi ra ngoài, đợi đến khi qua hai ngày này rồi, con cứ chờ cưới Lang Sa đi!
Trong lòng Lâm Dịch liền khẳng định ý nghĩ của mình. Nhưng lại lộ ra thần sắc mừng rỡ nói:
- Phụ thân, thật, thật vậy chăng?
Hàn Vạn thấy biểu lộ này của Lâm Dịch, lập tức ha ha cười lớn, gật đầu khẳng định nói:
- Yên tâm đi, Lang Sa là của con! Trốn không thoát đâu. Ha ha...
Mà Lâm Dịch, thì bật cười hắc hắc...Trong mắt mang theo một tia chờ mong cùng với một tia nghiền ngẫm được che dấu thật sâu...
Cùng ngày Lâm Dịch liền ở lại trong phòng Hàn Vạn, thẳng đến sáng sớm ngày kế tiếp, Hàn Vạn nói với Lâm Dịch vài tiếng, liền rời khỏi phòng. Lâm Dịch nghĩ lại, liền biết rõ đối phương định làm gì rồi.
Sau khi suy nghĩ một chút, Lâm Dịch cũng đứng lên, đi ra ngoài.
Lúc này là rạng sáng, đa số mọi người đều đang trong thời điểm tu hành của mình. Trên hành lang không có một bóng người. Lâm Dịch biến thành Hàn Thế, bước thẳng về tầng thứ sáu.
Quả nhiên, mặc dù là sáng sớm, ở nơi tu hành này vẫn có người.
Lại nói tiếp, Bổn Nguyên chi tháp này quả thật cũng kỳ quái. Sáu tầng trước ngọai trừ tầng thứ nhất ra, còn lại từ trên xuống dưới theo thứ tự là không gian năng lượng ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ cực kỳ nồng đậm. Tầng thứ bảy và tầng thứ tám lại không có gì kỳ quái. Nhưng ngoài tầng thứ chín, thậm chí ngay cả một cái thang lầu hoặc thông đạo cũng không có. Vậy ở trên đó là nơi như thế nào chứ?
Vấn đề này khiến Lâm Dịch suy nghĩ thật lâu, nhưng vẫn nghĩ không ra được. Không có cách nào, Lâm Dịch cũng chỉ có thể đặt nghi hoặc này trong lòng. Chỉ là không gian năng lượng nồng đậm hơn bên ngoài cả chục lần này, chính là một nơi tu hành rất tốt.
Vừa xuống tới tầng sáu, đã có người phát hiện hắn. Ánh mắt người nọ sáng ngời, lập tức hô:
- Hàn thiếu gia!
Lâm Dịch sững sờ, quay đầu nhìn lại.
Lâm Dịch vừa ra khỏi cửa, hai người đã cảm ứng được, nhìn về phía cửa. Lâm Dịch lập tức có chút khom người chào.
Hắn rất rõ ràng, Hàn Thế ở trước mặt người có thực lực cường đại hơn mình quá nhiều, nhất định sẽ phi thường lễ phép.
Những khiến Lâm Dịch ngoài ý muốn chính là hai gã trưởng lão kia sau khi nhìn thấy hắn, trong mắt lập tức lộ ra hàn mang. Một gã trong đó thậm chí còn không áp chế nổi sát ý của mình.
Trong lòng Lâm Dịch lập tức hơi sững sờ, thầm cười khổ không thôi. Hàn Thế này ở trong Cổ Thuật đến cùng có bao nhiêu địch nhân a? Hai tên cường giả Đại tinh vị này là làm sao thế? Tên ngu ngốc này sẽ không phải ngay cả cường giả Đại tinh vị cường giả cũng dám tùy ý mà đắc tội đấy chứ?
Lâm Dịch dở khóc dở cười. Mình vài ngày lại bị người oan uổng dùng ánh mắt mang theo sát ý như vậy để nhìn, cũng đã chai lỳ rồi.
Lâm Dịch tự nhiên không có cảm ứng nhiều lắm đối với hàn ý và sát ý do hai tên trưởng lão Đại tinh vị hạ giai này phát ra, nhưng mặt ngoài vẫn phải diễn tốt. Chỉ thấy sắc mặt hắn tái nhợt, thần sắc sợ hãi mà khó hiểu nhìn hai gã cường giả đại tinh vị, hai chân run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng, cơ hồ nhịn không được muốn quỳ trên mặt đất.
- Hừ!
Một tiếng hừ tức giận đột nhiên vang lên. Chỉ nghe thấy hai tiếng hô đau đơn vang lên ngay sau đó. Sắc mặt hai gã cường giả Đại tinh vị lập tức tái trắng, trong mắt hiện lên một vòng hoảng sợ. Áp lực áp chế trên người Lâm Dịch lập tức hoàn toàn biến mất.
Lâm Dịch không khỏi giương mắt lên nhìn, đúng là Hàn Vạn với vẻ mặt phẫn nộ và hàn ý nhìn hai gã cường giả Đại tinh vị tạo áp lực với Lâm Dịch, thanh âm cắn răng từ trong miệng Hàn Vạn vang lên, thật lâu sau, hắn mới âm trầm nói:
- Tốt, tốt...
Lập tức quay đầu nhìn về phía Lâm Dịch ở một bên giống như bị dọa sợ choáng váng nói:
- Thế nhi, tới đây.
Lâm Dịch lập tức quay đầu nhìn về phía hắn, tựa hồ như mới lấy lại tinh thần lớn tiếng hô lên:
- Phụ thân!
Lập tức liền vắt giò chạy đến cạnh hắn, lập tức ngón tay chỉ về phía hai gã trưởng lão sắc mặt có chút tái nhợt kia nói:
- Phụ thân, hắn, bọn hắn...
Hàn Vạn đưa tay ngăn lời hắn lại, lành lạnh nhìn hai người nói:
- Tốt...Rất tốt.
Sau khi nói hai câu như vậy liền kéo Lâm Dịch một cái, quay người đi ra ngoài. Lâm Dịch dường như còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong hoảng sợ, thỉnh thoảng còn quay đầu lại hoảng sợ liếc hai người.
Hai người kia thẳng đến sau khi thân hình Lâm Dịch và Hàn Vạn hoàn toàn biến mất, chỉ nghe hai tiếng PHỐC! vang lên, sắc mặt bọn hắn càng thêm trắng bệnh, phun ra một ngụm máu tươi...
- Không hổ là cường giả Đại tinh vị thượng giai...
Một người trong đó trong mắt mang theo một tia sợ hãi, đau đơn kịch liệt nơi ngực khiến hắn chau mày lại.
Chỉ một tiếng hừ giận dữ liền khiến hai người chịu trọng thương như thế, khác biệt của Đại tinh vị thượng giai và hạ giai, thật sự quá lớn.
- Chúng ta chọc giận Hàn Vạn, có nên báo cho Khổng trưởng lão một tiếng không?
Người bên cạnh hắn cũng chau mày, khóe môi nhếch lên một tia máu tươi.
Người bắt đầu nói chuyện nhíu mày suy tư một hồi, lập tức cắn răng nói:
- n, nên báo cho Khổng trưởng lão một tiếng. Ngươi ở nơi này coi chừng, ta sẽ lập tức quay lại.
Người thứ hai nhẹ gật đầu, hắn liền che ngực, bước về phía trước...
Hàn Vạn trên đường đi mặt lạnh, trong đôi mắt lóe ra hàn ý kinh người. Các trưởng lão thấy hắn nguyên bản vốn định chào hỏi, chỉ cảm thấy một cổ áp lực vô cùng cường đại truyền đến từ trên người đối phương, lập tức cả kinh cúi đầu xuống, không dám trực diện cổ khí thế này. Một đường đi tới, trưởng lão hai bên đều liên tục đổ mồ hôi lạnh...
- Nhị trưởng lão làm sao vậy?
Đợi đến sau khi Hàn Vạn và Lâm Dịch tiến vào phòng ốc, toàn bộ không khí đều buông lỏng một chút, một người lập tức thở dài một hơi, nhưng sắc mặt vẫn mang theo sợ hãi nói.
- Không biết...Đại khái hẳn là nhi tử bảo bối kia của hắn lại bị khi dễ thì phải.
Một người ở cạnh hắn nhỏ giọng nói. Bọn hắn đều không phải trưởng lão hạch tâm, tranh đấu giữa bổn hệ và phân hệ, đối với bọn họ không có ảnh hưởng gì cả. Hàn Thế trong mắt những người này đều là tồn tại bị xem thường, cho nên hắn mới có thể không chút băng khoăn nói như vậy.
Những người khác tràn đầy đồng cảm, cũng không khỏi nhẹ gật đầu...
Trong phòng, Hàn Vạn vừa vào liền kéo cửa lại nhìn trái nhìn phải Lâm Dịch, hàn ý trên mặt mất sạch, mà mang theo một tia lo lắng nhìn Lâm Dịch hỏi:
- Thế nhi, thân thể có chỗ nào không khỏe không?
Lâm Dịch nhìn như còn chưa kịp hoàn hồn, thật lâu sau mới tựa hồ đột nhiên lấy lại tinh thần nói:
- Không có, không có...
Hàn Vạn đau lòng nhẹ gật đầu, hàn ý trên mặt càng đậm đặc, cắn răng nói:
- Khổng lão thất phu chết tiệt...Thế nhi ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp con báo thù!
Trong lòng Lâm Dịch, trong hàn ý ẩn chứa sát ý trong mắt Hàn Vạn, hiển nhiên đã nổi sát tầm, mà trong phần sát ý này, lại mang theo vài phần không thể chờ đợi được...Chẳng lẽ, đối phương đã quyết định động thủ?
Trong mắt Lâm Dịch có chút sáng ngời, nhưng lập tức nội tâm liền thầm cau mày, biểu hiện bên ngoài lại hung hăng gật đầu, trong mắt cũng lóe ra hào quang thống hận.
Hàn Vạn nhẹ gật đầu, lập tức nói:
- Hai ngày này con cũng đừng tùy tiện đi ra ngoài, đợi đến khi qua hai ngày này rồi, con cứ chờ cưới Lang Sa đi!
Trong lòng Lâm Dịch liền khẳng định ý nghĩ của mình. Nhưng lại lộ ra thần sắc mừng rỡ nói:
- Phụ thân, thật, thật vậy chăng?
Hàn Vạn thấy biểu lộ này của Lâm Dịch, lập tức ha ha cười lớn, gật đầu khẳng định nói:
- Yên tâm đi, Lang Sa là của con! Trốn không thoát đâu. Ha ha...
Mà Lâm Dịch, thì bật cười hắc hắc...Trong mắt mang theo một tia chờ mong cùng với một tia nghiền ngẫm được che dấu thật sâu...
Cùng ngày Lâm Dịch liền ở lại trong phòng Hàn Vạn, thẳng đến sáng sớm ngày kế tiếp, Hàn Vạn nói với Lâm Dịch vài tiếng, liền rời khỏi phòng. Lâm Dịch nghĩ lại, liền biết rõ đối phương định làm gì rồi.
Sau khi suy nghĩ một chút, Lâm Dịch cũng đứng lên, đi ra ngoài.
Lúc này là rạng sáng, đa số mọi người đều đang trong thời điểm tu hành của mình. Trên hành lang không có một bóng người. Lâm Dịch biến thành Hàn Thế, bước thẳng về tầng thứ sáu.
Quả nhiên, mặc dù là sáng sớm, ở nơi tu hành này vẫn có người.
Lại nói tiếp, Bổn Nguyên chi tháp này quả thật cũng kỳ quái. Sáu tầng trước ngọai trừ tầng thứ nhất ra, còn lại từ trên xuống dưới theo thứ tự là không gian năng lượng ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ cực kỳ nồng đậm. Tầng thứ bảy và tầng thứ tám lại không có gì kỳ quái. Nhưng ngoài tầng thứ chín, thậm chí ngay cả một cái thang lầu hoặc thông đạo cũng không có. Vậy ở trên đó là nơi như thế nào chứ?
Vấn đề này khiến Lâm Dịch suy nghĩ thật lâu, nhưng vẫn nghĩ không ra được. Không có cách nào, Lâm Dịch cũng chỉ có thể đặt nghi hoặc này trong lòng. Chỉ là không gian năng lượng nồng đậm hơn bên ngoài cả chục lần này, chính là một nơi tu hành rất tốt.
Vừa xuống tới tầng sáu, đã có người phát hiện hắn. Ánh mắt người nọ sáng ngời, lập tức hô:
- Hàn thiếu gia!
Lâm Dịch sững sờ, quay đầu nhìn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.