Chương 701
Vũ Thần Vũ
30/04/2018
Cảm khái một hồi, Lâm Dịch từ trên giường đứng dậy, duỗi cái
lưng mệt mỏi. Chỉ nghe cốt cách rung động một hồi, một thân
lại lập tức thư thái.
Sau khi nhúc nhích thân thể, Lâm Dịch quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nhìn thấy sắc trời đã hoàn toàn tối đen, dĩ nhiên trời đã vào đêm rồi.
Lâm Dịch đi ra ngoài dạo chơi, một cơn gió màu xanh lá lập tức từ từ thổi tới, khiến trong lòng Lâm Dịch cảm thấy thanh thản và thoải mái dễ chịu. Lúc đấy là lúc Lâm Dịch chậm rãi đi vào trong rừng trúc tím này.
Cả tòa Tử Trúc Lâm đều ở trong Tử Trúc Phong, mà nhà gỗ của Lâm Dịch là tại Tử Trúc Lâm, ngoại trừ Lam sư thúc kia tiến nhập vào một lần, còn lại không có ai tới. Hiện giờ vừa tu hành hoàn tất, trong lúc rảnh rỗi muốn tiến vào Tử Trúc Lâm này một chút. Dù sao, sau này cũng là nơi hắn công tác, sinh hoạt rồi.
Nhìn bên ngoài, Tử Trúc này so với Thanh Trúc tại đại lục Bạch Đế thì cũng không khác nhiều lắm. Toàn thân là một màu tím thuần túy, nhìn vẻ ngoài như ướt át, rất là xinh đẹp. Gió thổi qua, rừng trúc khẽ động, mang theo một hồi âm thanh sàn sạt và mùi thơm mà chỉ mỗi trúc mới có, nhưng lại khiến tâm thần Lâm Dịch cũng không khỏi nghiêm chỉnh. Xem ra trên mặt đất trong Tử Trúc Lâm mà Khương Vân thường xuyên lai vãng này, cũng đã xuất hiện một con đường nho nhỏ, Lâm Dịch theo con đường xâm nhập vào. Trên đường đi nhìn chung quanh, tuy rằng sắc trời đã tối đi, nhưng dùng nhãn lực của hắn thì điều này cũng không có ảnh hưởng gì.
Ước chừng hơn mười phút đồng hồ, Lâm Dịch đã xâm nhập vào trong Tử Trúc Lâm này rồi, cùng lúc đó, một hồi tiếng nhạc ưu nhã đến cực điểm lăng không vang lên, thần sắc Lâm Dịch hơi động một chút, lộ ra thần sắc kinh ngạc.
- Tiếng sáo?
Lâm Dịch cảm thấy kỳ quái, trong Tử Trúc Lâm này, trừ hắn và Khương Vân ra thì không còn người nào khác. Chẳng lẽ tiếng sáo này là do Khương Vân thổi?
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch không khỏi nhớ tới phương pháp tăng tinh thần lực thần bí kia. Đối với kỹ năng thổi sáo này, chưa nói cái gì chuyên thông, nhưng lúc này nếu thật sự là Khương Vân thổi sáo, ngược lại có thể thỉnh giáo một ít.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch không hề do dự. Bước về hướng phát ra tiếng sáo.
Tiếng sáo này thật là du dương, mặc dù là loại thường dân như Lâm Dịch cũng nghe đến mức nhập thần. Một đường tiến vào, tiếng sáo càng bắt đầu phát ra rõ ràng. Ước chừng hơn mười phút đồng hồ sau, trước mặt Lâm Dịch sáng rõ, mà tiếng sáo cũng lập tức ngừng lại.
- Là Lâm sư đệ sao?
Thanh âm Khương Vân vang lên.
Lâm Dịch cười cười, lập tức đi tới.
Trước mặt Lâm Dịch là một căn nhà gỗ, kiểu dáng không khác lắm với căn nhà gỗ hiện giờ của hắn. Mà thanh âm Khương Vân, đúng là từ nóc nhà gỗ này truyền xuống.
- Thực xin lỗi, đã làm hỏng nhã hứng của sư huynh rồi.
Lâm Dịch ngẩng đầu, quả nhiên là Khương Vân đang nắm một cây sáo trong tay, ngồi trên nóc nhà gỗ. Sau khi nghe được Lâm Dịch nói, Khương Vân nhẹ nhàng cười cười, từ nóc nhà phiêu nhiên hạ xuống trước mặt Lâm Dịch. Cười cười, sau đó nói:
- Trong lúc rảnh rỗi, thổi sáo một chút, xem như giết thời gian a, thật khiến sư đệ chê cười rồi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lâm Dịch cười cười, chân thành ói:
- Sáo nghệ sư huynh phi phàm, âm thanh du dương, sư đệ hâm mộ còn không kịp, ở đâu lại chê cười sư huynh?
Lời này là Lâm Dịch nói thành tâm, nhưng Khương Vân lại cho là lời khách sáo, lập tức khẽ cười thoáng một phát, cũng không thèm để ý, lập tức hỏi:
- Sư đệ tu hành lần thứ nhất, cảm giác như thế nào?
Lâm Dịch nghe đối phương nói tới việc tu hành của mình, lại vừa nghĩ đến mình chỉ vận chuyển đến Chu Thiên thứ mười hai thì đã đạt cực hạn, săc mặt lập tức ửng đỏ, hổ thẹn nói:
- Khiến sư huynh chê cười rồi, Lâm Dịch chỉ vận đến Chu Thiên thứ mười hai đã bất lực rồi.
Ánh mắt Khương Vân lộ ra một tia kinh ngạc, nói:
- Chu Thiên thứ mười hai?
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, xấu hổ nói:
- Chu Thiên thứ mười hai, đã là cực hạn của đệ, ngày sau sẽ cố gắng tu tập nhiều hơn, hy vọng sớm đột phá tầng thứ nhất.
Khương Vân cảm thán nói:
- Thiên tư sư đệ quả nhiên là hơn người a, năm đó ngu huynh tu hành Thanh Nguyên Kiếm Quyết lần thứ nhất, liều sống liều chết, cũng chỉ có thể vận chuyển Chu Thiên thứ ba mà thôi.
Nói xong, trong giọng nói lại nổi lên một tia sợ hãi thán phục.
Lâm Dịch lập tức hơi sững sờ, hắn thật không nghĩ đến Chu Thiên thứ mười hai, đối với người tu hành lần thứ nhất, đã coi là thành tích không tệ. Nhìn vẻ kinh ngạc trong mắt Khương Vân, Lâm Dịch lại gãi gãi đầu, không có ý tứ nói:
- Cái này, đều là công lao sư huynh. Nếu không phải sư huynh truyền thụ, lại chỉ dạy cho Lâm Dịch những lý giải của mình, chỉ sợ Lâm Dịch cũng tuyệt đối không đạt được Chu Thiên thứ mười hai.
Khương Vân cảm thán một tiếng, nhưng lại lập tức cười nói:
- Ngu huynh chỉ là làm chuyện mình nên làm mà thôi, sư đệ không cần để ở trong lòng.
Lâm Dịch cười ha ha, lập tức không nói thêm lời cảm tạ gì nữa.
Mà mục đích chuyến đi này của hắn, chính là vì khiến Khương Vân dạy mình thổi sáo, hắn tự nhiên không quên đi. Lập tức cười cười, nói ra:
- Đêm này dài đằng đẵng, cũng không thể tu hành được nữa. Nhìn sư huynh thổi sáo, tựa hồ cũng là một cách giết thời gian không tệ. Không bằng sư huynh ngươi dạy ta thổi sáo như thế nào a?
Khương Vân nhíu mày kinh ngạc, lập tức cao hứng nói:
- Sư đệ cũng có yêu thích đối với phương diện âm luật?
Lâm Dịch cười không có ý tứ, vò đầu nói:
- Chỉ là yêu thích, không có thiên tư gì.
Khương Vân cười ha ha, nói:
- Chỉ cần sư đệ nguyện ý học, thời gian lại rất nhiều. Thổi sáo này cũng chỉ là một thú tiêu khiển giết thời gian mà thôi, thiên tư cũng không trọng yếu. Sư đệ chờ một chút.
Nói xong câu đó, Khương Vân lại đi thẳng vào trong Tử Trúc Lâm. Lâm Dịch ngẩng người, nhưng chỉ ngoan ngoãn chờ đợi ở chỗ này.
Một lúc lâu sau, Khương Vân mới từ trong Tử Trúc Lâm đi ra, trong tay cầm một căn Trung chỉ, toàn thân màu tím, giống như trúc tía ướt át. Không có ý tứ nói với Lâm Dịch:
- Sư đệ, thật không có ý tứ, trúc tía mười vạn năm đã bị sư môn chặt hết một vạn năm trước, hôm nay chỉ còn lại trúc tía vạn năm. Bất quá, tuy chỉ có vạn năm, nhưng nếu chỉ làm một cây sáo thì cũng đủ rồi. Trúc tía này thổi ra âm thanh của ti trúc, nhưng so với trúc tầm thường thì lại dễ nghe hơn nhiều.
Lâm Dịch nghe vậy, lúc này mới hiểu vừa rồi Khương Vân đã đi tìm sáo cho mình. Lập tức cảm kích trong nội tâm, nói:
- Sư huynh nói quá lời. Sáo tầm thường cũng được rồi. Nếu là quá tốt, vào tay Lâm Dịch thì cũng là tận diệt mọi vật.
Khương Vân nghe vậy, nói giỡn:
- Khắp Tử Trúc Lâm này đều là trúc tía, ngươi muốn ta đi tìm trúc bình thường cũng không tìm được a. Đã đều là trúc tía, tại sao không dùng trúc tốt nhất?
Lâm Dịch nghe vậy sững sờ, nhưng lại lập tức không nhịn được cười lên.
Khương Vân cười cười nói:
- Sư đệ đi theo ta, chúng ta vào nhà, ta giúp ngươi làm một cây sáo.
Sau khi nhúc nhích thân thể, Lâm Dịch quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nhìn thấy sắc trời đã hoàn toàn tối đen, dĩ nhiên trời đã vào đêm rồi.
Lâm Dịch đi ra ngoài dạo chơi, một cơn gió màu xanh lá lập tức từ từ thổi tới, khiến trong lòng Lâm Dịch cảm thấy thanh thản và thoải mái dễ chịu. Lúc đấy là lúc Lâm Dịch chậm rãi đi vào trong rừng trúc tím này.
Cả tòa Tử Trúc Lâm đều ở trong Tử Trúc Phong, mà nhà gỗ của Lâm Dịch là tại Tử Trúc Lâm, ngoại trừ Lam sư thúc kia tiến nhập vào một lần, còn lại không có ai tới. Hiện giờ vừa tu hành hoàn tất, trong lúc rảnh rỗi muốn tiến vào Tử Trúc Lâm này một chút. Dù sao, sau này cũng là nơi hắn công tác, sinh hoạt rồi.
Nhìn bên ngoài, Tử Trúc này so với Thanh Trúc tại đại lục Bạch Đế thì cũng không khác nhiều lắm. Toàn thân là một màu tím thuần túy, nhìn vẻ ngoài như ướt át, rất là xinh đẹp. Gió thổi qua, rừng trúc khẽ động, mang theo một hồi âm thanh sàn sạt và mùi thơm mà chỉ mỗi trúc mới có, nhưng lại khiến tâm thần Lâm Dịch cũng không khỏi nghiêm chỉnh. Xem ra trên mặt đất trong Tử Trúc Lâm mà Khương Vân thường xuyên lai vãng này, cũng đã xuất hiện một con đường nho nhỏ, Lâm Dịch theo con đường xâm nhập vào. Trên đường đi nhìn chung quanh, tuy rằng sắc trời đã tối đi, nhưng dùng nhãn lực của hắn thì điều này cũng không có ảnh hưởng gì.
Ước chừng hơn mười phút đồng hồ, Lâm Dịch đã xâm nhập vào trong Tử Trúc Lâm này rồi, cùng lúc đó, một hồi tiếng nhạc ưu nhã đến cực điểm lăng không vang lên, thần sắc Lâm Dịch hơi động một chút, lộ ra thần sắc kinh ngạc.
- Tiếng sáo?
Lâm Dịch cảm thấy kỳ quái, trong Tử Trúc Lâm này, trừ hắn và Khương Vân ra thì không còn người nào khác. Chẳng lẽ tiếng sáo này là do Khương Vân thổi?
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch không khỏi nhớ tới phương pháp tăng tinh thần lực thần bí kia. Đối với kỹ năng thổi sáo này, chưa nói cái gì chuyên thông, nhưng lúc này nếu thật sự là Khương Vân thổi sáo, ngược lại có thể thỉnh giáo một ít.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch không hề do dự. Bước về hướng phát ra tiếng sáo.
Tiếng sáo này thật là du dương, mặc dù là loại thường dân như Lâm Dịch cũng nghe đến mức nhập thần. Một đường tiến vào, tiếng sáo càng bắt đầu phát ra rõ ràng. Ước chừng hơn mười phút đồng hồ sau, trước mặt Lâm Dịch sáng rõ, mà tiếng sáo cũng lập tức ngừng lại.
- Là Lâm sư đệ sao?
Thanh âm Khương Vân vang lên.
Lâm Dịch cười cười, lập tức đi tới.
Trước mặt Lâm Dịch là một căn nhà gỗ, kiểu dáng không khác lắm với căn nhà gỗ hiện giờ của hắn. Mà thanh âm Khương Vân, đúng là từ nóc nhà gỗ này truyền xuống.
- Thực xin lỗi, đã làm hỏng nhã hứng của sư huynh rồi.
Lâm Dịch ngẩng đầu, quả nhiên là Khương Vân đang nắm một cây sáo trong tay, ngồi trên nóc nhà gỗ. Sau khi nghe được Lâm Dịch nói, Khương Vân nhẹ nhàng cười cười, từ nóc nhà phiêu nhiên hạ xuống trước mặt Lâm Dịch. Cười cười, sau đó nói:
- Trong lúc rảnh rỗi, thổi sáo một chút, xem như giết thời gian a, thật khiến sư đệ chê cười rồi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lâm Dịch cười cười, chân thành ói:
- Sáo nghệ sư huynh phi phàm, âm thanh du dương, sư đệ hâm mộ còn không kịp, ở đâu lại chê cười sư huynh?
Lời này là Lâm Dịch nói thành tâm, nhưng Khương Vân lại cho là lời khách sáo, lập tức khẽ cười thoáng một phát, cũng không thèm để ý, lập tức hỏi:
- Sư đệ tu hành lần thứ nhất, cảm giác như thế nào?
Lâm Dịch nghe đối phương nói tới việc tu hành của mình, lại vừa nghĩ đến mình chỉ vận chuyển đến Chu Thiên thứ mười hai thì đã đạt cực hạn, săc mặt lập tức ửng đỏ, hổ thẹn nói:
- Khiến sư huynh chê cười rồi, Lâm Dịch chỉ vận đến Chu Thiên thứ mười hai đã bất lực rồi.
Ánh mắt Khương Vân lộ ra một tia kinh ngạc, nói:
- Chu Thiên thứ mười hai?
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, xấu hổ nói:
- Chu Thiên thứ mười hai, đã là cực hạn của đệ, ngày sau sẽ cố gắng tu tập nhiều hơn, hy vọng sớm đột phá tầng thứ nhất.
Khương Vân cảm thán nói:
- Thiên tư sư đệ quả nhiên là hơn người a, năm đó ngu huynh tu hành Thanh Nguyên Kiếm Quyết lần thứ nhất, liều sống liều chết, cũng chỉ có thể vận chuyển Chu Thiên thứ ba mà thôi.
Nói xong, trong giọng nói lại nổi lên một tia sợ hãi thán phục.
Lâm Dịch lập tức hơi sững sờ, hắn thật không nghĩ đến Chu Thiên thứ mười hai, đối với người tu hành lần thứ nhất, đã coi là thành tích không tệ. Nhìn vẻ kinh ngạc trong mắt Khương Vân, Lâm Dịch lại gãi gãi đầu, không có ý tứ nói:
- Cái này, đều là công lao sư huynh. Nếu không phải sư huynh truyền thụ, lại chỉ dạy cho Lâm Dịch những lý giải của mình, chỉ sợ Lâm Dịch cũng tuyệt đối không đạt được Chu Thiên thứ mười hai.
Khương Vân cảm thán một tiếng, nhưng lại lập tức cười nói:
- Ngu huynh chỉ là làm chuyện mình nên làm mà thôi, sư đệ không cần để ở trong lòng.
Lâm Dịch cười ha ha, lập tức không nói thêm lời cảm tạ gì nữa.
Mà mục đích chuyến đi này của hắn, chính là vì khiến Khương Vân dạy mình thổi sáo, hắn tự nhiên không quên đi. Lập tức cười cười, nói ra:
- Đêm này dài đằng đẵng, cũng không thể tu hành được nữa. Nhìn sư huynh thổi sáo, tựa hồ cũng là một cách giết thời gian không tệ. Không bằng sư huynh ngươi dạy ta thổi sáo như thế nào a?
Khương Vân nhíu mày kinh ngạc, lập tức cao hứng nói:
- Sư đệ cũng có yêu thích đối với phương diện âm luật?
Lâm Dịch cười không có ý tứ, vò đầu nói:
- Chỉ là yêu thích, không có thiên tư gì.
Khương Vân cười ha ha, nói:
- Chỉ cần sư đệ nguyện ý học, thời gian lại rất nhiều. Thổi sáo này cũng chỉ là một thú tiêu khiển giết thời gian mà thôi, thiên tư cũng không trọng yếu. Sư đệ chờ một chút.
Nói xong câu đó, Khương Vân lại đi thẳng vào trong Tử Trúc Lâm. Lâm Dịch ngẩng người, nhưng chỉ ngoan ngoãn chờ đợi ở chỗ này.
Một lúc lâu sau, Khương Vân mới từ trong Tử Trúc Lâm đi ra, trong tay cầm một căn Trung chỉ, toàn thân màu tím, giống như trúc tía ướt át. Không có ý tứ nói với Lâm Dịch:
- Sư đệ, thật không có ý tứ, trúc tía mười vạn năm đã bị sư môn chặt hết một vạn năm trước, hôm nay chỉ còn lại trúc tía vạn năm. Bất quá, tuy chỉ có vạn năm, nhưng nếu chỉ làm một cây sáo thì cũng đủ rồi. Trúc tía này thổi ra âm thanh của ti trúc, nhưng so với trúc tầm thường thì lại dễ nghe hơn nhiều.
Lâm Dịch nghe vậy, lúc này mới hiểu vừa rồi Khương Vân đã đi tìm sáo cho mình. Lập tức cảm kích trong nội tâm, nói:
- Sư huynh nói quá lời. Sáo tầm thường cũng được rồi. Nếu là quá tốt, vào tay Lâm Dịch thì cũng là tận diệt mọi vật.
Khương Vân nghe vậy, nói giỡn:
- Khắp Tử Trúc Lâm này đều là trúc tía, ngươi muốn ta đi tìm trúc bình thường cũng không tìm được a. Đã đều là trúc tía, tại sao không dùng trúc tốt nhất?
Lâm Dịch nghe vậy sững sờ, nhưng lại lập tức không nhịn được cười lên.
Khương Vân cười cười nói:
- Sư đệ đi theo ta, chúng ta vào nhà, ta giúp ngươi làm một cây sáo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.