Chương 706
Vũ Thần Vũ
30/04/2018
- Sư đệ cần phải theo sát ta.
Thần sắc Khương Vân lộ ra một mảnh hưng phấn, nhưng vẫn không quên dặn dò Lâm Dịch một tiếng, Lâm Dịch nghe vậy lập tức gật đầu xác nhận, tỏ vẻ mình đã rõ, lập tức đi theo sau lưng Khương Vân, lách về phía trước.
Lâm Dịch đi theo sau lưng Khương Vân, hiếu kỳ dò xét mọi nơi. Tuy rằng người ở đây khác nhiều, nhưng toàn bộ cơ hồ đều vận một thân trang phục Thanh y, nói cách khác, đại bộ phận đẳng cấp đều mới vừa nhập môn như mình. Một đệ tử nhập môn áo vàng cũng không thấy. Hôm nay tại đây có nhiều người như vậy, thậm chí trên không trung cũng đầy người bay, đều lách về cùng một phương hướng.
- Sư huynh, chúng ta đi tới chỗ nào a?
Thanh âm của người chung quanh huyên náo, ầm ĩ vô cùng, khiến tiếng nói cũng bị áp gắt gao. Lâm Dịch dứt khoát truyền âm dò hỏi Khương Vân.
Khương Vân nghe vậy nghiêng đầu sang chỗ khác, thần sắc cao hứng, truyền âm nói:
- Tiến về phía trước xem lễ đài.
- Xem lễ đài?
Lâm Dịch sửng sốt một chút, Khương Vân nói xong câu đó liền lách về phía trước, lẫn trong đám người, Lâm Dịch cũng chỉ có thể chăm chú đuổi theo. Hắn còn không có sử dụng qua cổng truyền tống, từng cổng truyền tống đều tương thông. Nếu lạc Khương Vân, truyền tống đến nơi khác, thì cũng không hay ho gì.
Một lát sau, rốt cục Khương vân và Lâm Dịch cũng đã chen được lên đầu tiên, Lâm Dịch vừa miễn cưỡng nhìn thấy tràng cảnh, lập tức lắp bắp kinh hãi.
Nguyên lai, vị trí hai người Lâm Dịch hôm nay là trên đỉnh một tòa phù phong. Diện tích phù phong này cũng không nhỏ, quay đầu lại nhìn, một mảnh đầu người đang di động, trên không trung cũng tầng tầng lớp lớp. Mà trước mặt bọn họ, là một kết giới năng lượng trong suốt. Thỉnh thoảng có người va chạm vào kết giới, dẫn phát một hồi nhộn nhạo run rẩy rất nhỏ như gợn nước.
Mà ở mặt khác của kết giới, lại không biết có bao nhiêu phù phong! Lâm Dịch quay đầu đếm một vòng, chỉ sợ không dưới bốn mươi, năm mươi tòa. Bốn mươi, năm mươi tòa phù phong này quay thành một vòng trên không trung, mà tại vị trí trung tâm vòng tròn này, lại là một phù phong lớn hơn những phù phong khác không ít. Ánh mắt Lâm Dịch có chút ngưng tụ, liền lập tức phát hiện ra trên đỉnh phù phong kia cũng có rất nhiều người đang đứng, bất quá, quần áo trên người những người này đều có màu tím và màu đỏ, còn có một chút ít màu xám. Nhìn kiểu dáng, đều đồng nhất với nhau, chỉ sợ người trên đỉnh phù phong kia, đều là đệ tử đã ngoài tinh anh a.
- Lâm sư đệ, ngươi có trông thấy tòa phù phong chính giữa này không?
Thanh âm hưng phấn của Khương Vân vang lên trong đầu, Lâm Dịch nhẹ gật đầu, kinh ngạc nói:
- Chỗ kia là nơi thi đấu của các đệ tử tinh anh tân tấn sao?
Khương Vân hưng phấn nhẹ gật đầu, nói:
- Ngươi có trông thấy người mặc quần áo màu đỏ kia không?
Lâm Dịch cũng nhẹ gật đầu, chợt nghe Khương Vân hưng phấn nói:
- Những người kia, đều là các đệ tử tinh anh của bổn môn. Bổn môn dùng màu sắc quần áo mà phân biệt đẳng cấp, bình thường mà nói, thanh sam được gọi là vừa nhâp môn, áo vàng là đệ tử nhập môn, áo lam là đệ tử nhập quan, áo đỏ là đệ tử tinh anh. Về phần khác, vi huynh lại không biết phân chia cụ thể như thế nào. Chỉ biết là còn có ba màu hôi sam, tử sam và hắc sam.
Lâm Dịch giật mình, nhẹ gật đầu, lại nghe Khương Vân kia giới thiệu nói:
- Ngươi ngẩng đầu nhìn, có thấy hơn mười tòa Phù phong kia không?
Lâm Dịch nghe vậy, lúc này mới ngẩng đầu lại nhìn. Vừa rồi hắn còn không có chú ý tới. Nguyên lai là ở phía trên, còn có hơn mười tòa phù phong nổi lơ lửng, không khỏi nhẹ gật đầu, hỏi:
- Những phù phong kia, cũng là lễ đài sao?
Khương Vân nhẹ gật đầu, nhìn thượng diện Phù phong, có vài phần hâm mộ, nói:
- Đúng vậy, đó cũng là lễ đài xem, nhưng cũng chỉ có đệ tử đã ngoài đẳng cấp Nhập môn mới có thể đi vào. Từ bên trên, có thể xem rõ ràng hơn một ít.
Lúc này Lâm Dịch mới chợt hiểu, thấy thần sắc có chút hâm mộ của Khương Vân, Lâm Dịch không khỏi cười nói:
- Qua vài năm nữa là Sư huynh có đủ ba vạn điểm cống hiến, đến lúc đó có thể quan sát từ trên kia rồi.
Khương Vân nghe vậy, vốn là hâm mộ cũng biến thành chờ mong trong khoảnh khắc, gật đầu cười, nhưng lại không nói gì thêm.
Lâm Dịch thấy hắn không nói, liền cúi đầu vận đủ thị lực, nhìn về phù phong ở giữa.
Chỉ thấy trên đỉnh phù phong kia, người mặc quần áo màu đỏ chiếm tuyệt đại đa số, tiếp theo là áo tím, áo xám. Nhưng người áo đen, lại không nhìn thấy. Chỉ thấy những đệ tử Tinh anh mặc áo đỏ tạo thành sáu bảy đội chỉnh tề tại vị trí trung tâm đỉnh phù phong kia. Lâm Dịch đếm đại khái thoáng một phát, nhân số chỉ sợ không dưới một trăm người. Mà trước người bọn hắn, một gã mặc áo xám đang nói mấy thứ gì đó. Khoảng cách quá xa, lại có kết giới ngăn trở, cộng với âm thanh quá mức ầm ĩ của những người chung quanh, dù Lâm Dịch vận đủ thính lực, nhưng cũng không thể hoàn toàn nghe rõ.
Ước chừng qua hơn nửa canh giờ sau, nhưng đệ tử mặc áo đỏ kia đã có động tác. Cũng không thấy động tác bọn họ như thế nào, vốn là xếp đặt thành mấy đội đội ngũ, lập tức biến mất. Mà thân ảnh bọn hắn, lại kết thành một vòng. Đẳng cấp chỗ lễ đài bọn người Lâm Dịch xem tùy rằng so với đệ tử áo vàng thì thấp hơn một ít, nhưng so với chính giữa thì thực sự cao một chút, cho nên nhìn rất rõ.
Thần sắc Khương Vân lộ ra một mảnh hưng phấn, nhưng vẫn không quên dặn dò Lâm Dịch một tiếng, Lâm Dịch nghe vậy lập tức gật đầu xác nhận, tỏ vẻ mình đã rõ, lập tức đi theo sau lưng Khương Vân, lách về phía trước.
Lâm Dịch đi theo sau lưng Khương Vân, hiếu kỳ dò xét mọi nơi. Tuy rằng người ở đây khác nhiều, nhưng toàn bộ cơ hồ đều vận một thân trang phục Thanh y, nói cách khác, đại bộ phận đẳng cấp đều mới vừa nhập môn như mình. Một đệ tử nhập môn áo vàng cũng không thấy. Hôm nay tại đây có nhiều người như vậy, thậm chí trên không trung cũng đầy người bay, đều lách về cùng một phương hướng.
- Sư huynh, chúng ta đi tới chỗ nào a?
Thanh âm của người chung quanh huyên náo, ầm ĩ vô cùng, khiến tiếng nói cũng bị áp gắt gao. Lâm Dịch dứt khoát truyền âm dò hỏi Khương Vân.
Khương Vân nghe vậy nghiêng đầu sang chỗ khác, thần sắc cao hứng, truyền âm nói:
- Tiến về phía trước xem lễ đài.
- Xem lễ đài?
Lâm Dịch sửng sốt một chút, Khương Vân nói xong câu đó liền lách về phía trước, lẫn trong đám người, Lâm Dịch cũng chỉ có thể chăm chú đuổi theo. Hắn còn không có sử dụng qua cổng truyền tống, từng cổng truyền tống đều tương thông. Nếu lạc Khương Vân, truyền tống đến nơi khác, thì cũng không hay ho gì.
Một lát sau, rốt cục Khương vân và Lâm Dịch cũng đã chen được lên đầu tiên, Lâm Dịch vừa miễn cưỡng nhìn thấy tràng cảnh, lập tức lắp bắp kinh hãi.
Nguyên lai, vị trí hai người Lâm Dịch hôm nay là trên đỉnh một tòa phù phong. Diện tích phù phong này cũng không nhỏ, quay đầu lại nhìn, một mảnh đầu người đang di động, trên không trung cũng tầng tầng lớp lớp. Mà trước mặt bọn họ, là một kết giới năng lượng trong suốt. Thỉnh thoảng có người va chạm vào kết giới, dẫn phát một hồi nhộn nhạo run rẩy rất nhỏ như gợn nước.
Mà ở mặt khác của kết giới, lại không biết có bao nhiêu phù phong! Lâm Dịch quay đầu đếm một vòng, chỉ sợ không dưới bốn mươi, năm mươi tòa. Bốn mươi, năm mươi tòa phù phong này quay thành một vòng trên không trung, mà tại vị trí trung tâm vòng tròn này, lại là một phù phong lớn hơn những phù phong khác không ít. Ánh mắt Lâm Dịch có chút ngưng tụ, liền lập tức phát hiện ra trên đỉnh phù phong kia cũng có rất nhiều người đang đứng, bất quá, quần áo trên người những người này đều có màu tím và màu đỏ, còn có một chút ít màu xám. Nhìn kiểu dáng, đều đồng nhất với nhau, chỉ sợ người trên đỉnh phù phong kia, đều là đệ tử đã ngoài tinh anh a.
- Lâm sư đệ, ngươi có trông thấy tòa phù phong chính giữa này không?
Thanh âm hưng phấn của Khương Vân vang lên trong đầu, Lâm Dịch nhẹ gật đầu, kinh ngạc nói:
- Chỗ kia là nơi thi đấu của các đệ tử tinh anh tân tấn sao?
Khương Vân hưng phấn nhẹ gật đầu, nói:
- Ngươi có trông thấy người mặc quần áo màu đỏ kia không?
Lâm Dịch cũng nhẹ gật đầu, chợt nghe Khương Vân hưng phấn nói:
- Những người kia, đều là các đệ tử tinh anh của bổn môn. Bổn môn dùng màu sắc quần áo mà phân biệt đẳng cấp, bình thường mà nói, thanh sam được gọi là vừa nhâp môn, áo vàng là đệ tử nhập môn, áo lam là đệ tử nhập quan, áo đỏ là đệ tử tinh anh. Về phần khác, vi huynh lại không biết phân chia cụ thể như thế nào. Chỉ biết là còn có ba màu hôi sam, tử sam và hắc sam.
Lâm Dịch giật mình, nhẹ gật đầu, lại nghe Khương Vân kia giới thiệu nói:
- Ngươi ngẩng đầu nhìn, có thấy hơn mười tòa Phù phong kia không?
Lâm Dịch nghe vậy, lúc này mới ngẩng đầu lại nhìn. Vừa rồi hắn còn không có chú ý tới. Nguyên lai là ở phía trên, còn có hơn mười tòa phù phong nổi lơ lửng, không khỏi nhẹ gật đầu, hỏi:
- Những phù phong kia, cũng là lễ đài sao?
Khương Vân nhẹ gật đầu, nhìn thượng diện Phù phong, có vài phần hâm mộ, nói:
- Đúng vậy, đó cũng là lễ đài xem, nhưng cũng chỉ có đệ tử đã ngoài đẳng cấp Nhập môn mới có thể đi vào. Từ bên trên, có thể xem rõ ràng hơn một ít.
Lúc này Lâm Dịch mới chợt hiểu, thấy thần sắc có chút hâm mộ của Khương Vân, Lâm Dịch không khỏi cười nói:
- Qua vài năm nữa là Sư huynh có đủ ba vạn điểm cống hiến, đến lúc đó có thể quan sát từ trên kia rồi.
Khương Vân nghe vậy, vốn là hâm mộ cũng biến thành chờ mong trong khoảnh khắc, gật đầu cười, nhưng lại không nói gì thêm.
Lâm Dịch thấy hắn không nói, liền cúi đầu vận đủ thị lực, nhìn về phù phong ở giữa.
Chỉ thấy trên đỉnh phù phong kia, người mặc quần áo màu đỏ chiếm tuyệt đại đa số, tiếp theo là áo tím, áo xám. Nhưng người áo đen, lại không nhìn thấy. Chỉ thấy những đệ tử Tinh anh mặc áo đỏ tạo thành sáu bảy đội chỉnh tề tại vị trí trung tâm đỉnh phù phong kia. Lâm Dịch đếm đại khái thoáng một phát, nhân số chỉ sợ không dưới một trăm người. Mà trước người bọn hắn, một gã mặc áo xám đang nói mấy thứ gì đó. Khoảng cách quá xa, lại có kết giới ngăn trở, cộng với âm thanh quá mức ầm ĩ của những người chung quanh, dù Lâm Dịch vận đủ thính lực, nhưng cũng không thể hoàn toàn nghe rõ.
Ước chừng qua hơn nửa canh giờ sau, nhưng đệ tử mặc áo đỏ kia đã có động tác. Cũng không thấy động tác bọn họ như thế nào, vốn là xếp đặt thành mấy đội đội ngũ, lập tức biến mất. Mà thân ảnh bọn hắn, lại kết thành một vòng. Đẳng cấp chỗ lễ đài bọn người Lâm Dịch xem tùy rằng so với đệ tử áo vàng thì thấp hơn một ít, nhưng so với chính giữa thì thực sự cao một chút, cho nên nhìn rất rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.