Chương 717
Vũ Thần Vũ
30/04/2018
Ở đây Liên Vụ phân thân vô cùng thần kỳ, ở tại đó...phân thân hắn, không cần từ người gốc chia ra, mà thân thể có thể xuất hiện tự do ở bất cứ
địa điểm nào cách người gốc trong vòng phạm vi ba dặm! Có thể nói là rất khó phòng bị...Đây cũng là lúc Lâm Dịch đi tới Thiên Giới, chính là
nguyên nhân thứ nhất để tu hành Liên Vụ phân thân...Kỹ xảo này, cũng
không biết là do ai sáng tạo ra. Chỉ sợ, hiện tại ở trong Thiên Giới,
loại thân pháp này, cũng là rất ít chứ?
Bởi vậy, khi Đổng Bằng cho rằng đối phương đã trúng kế, đợi lúc thoát đi, một người phân thân sẽ xuất hiện ở vị trí mà hắn muốn chạy trốn. Trong nháy mắt khi hắn quay đầu lại, bắn ra một đạo màu đen...Nhìn qua, giống như là Đổng Bằng dêm cổ của mình ra để cho đối phương trảm. Hai người Lâm Dịch trên không trung, ở tại trên thân thể Đổng Bằng cũng đồng thời hung hăng rơi xuống trên mặt đất, biến thành hai vũng nước, không còn chút tung tích biến mất.
Mà ở trước người Khương Vân, mới là người gốc của Lâm Dịch.
Lực công kích của Thất Đóa Kiếm Hoa kia, so với Thanh Mang bình thường cũng cao hơn rất nhiều...May mà tạm thời vẫn còn chặn được.
Tới lúc này, trong lòng Lâm Dịch mới âm thầm thở dài một hơi...Đối phương vừa mới dùng Thất Đóa Kiếm Hoa để công kích Khương Vân, lực công kích cũng cực kỳ kinh người. Trừ phi năng lượng cường độ của Lâm Dịch mạnh hơn rất nhiều so với đối phương, thật đúng là kém hơn không ít.
- Phạm vi công pháp hôm nay, quả nhiên là thần diệu không gì sánh được.
Rõ ràng năng lượng của đối phương so với chính mình thấp hơn, nhưng mà lực tấn công của Kiếm Hoa kia cũng làm cho chính mình cảm thấy cực kỳ vất vả. Điều này làm cho lâm dịch cũng thấy rất cảm phục công pháp thần kỳ của Thiên Giới.
Sau khi cảm phục một lúc, Lâm Dịch mới nhớ tới Khương Vân, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy lúc này Khương Vân đã co quắp ngồi ở trên mặt đất, thần sắc trên mặt hắn mang theo một tia có chút điên cuồng, nhìn xuống dưới mặt đất dại ra, trên khóe miệng đang cười vô ý thức.
- Sư huynh?
Lâm Dịch cả kinh, lập tức lao đến bên người Khương Vân. Nhưng mà chợt nghe thấy trong miệng hắn tiếng thì thào giống như tiếng ruồi nhặng bay:
- Hinh nhi...Hinh nhi...
Động tác Lâm Dịch ngừng lại, nhìn Khương Vân có chút giống như là tâm điên biến mất, tâm trạng cũng nhẹ nhàng thở dài. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
Xem ra, hán tử kia và Khương Vân còn có một oán thù rất sâu sắc, chỉ sợ Hinh Nhi trong miệng Khương Vân, hẳn chính là người vợ của Khương Vân sao?
Nhưng Lâm Dịch cũng không muốn hỏi cái gì nữa. Vết thương trong tâm khảm thế này, hỏi cặn kẽ đối với Khương Vân cũng không có chỗ nào tốt. Thời gian bình phục cũng rất chậm rãi...Chỉ là nhớ tới đối phương đã ở nơi này hơn ba vạn năm, nhưng vẫn nhớ Hinh Nhi như cũ không thể quên được, trong lòng Lâm Dịch cũng có chút cảm động.
Một lúc lâu sau, đột nhiên Khương Vân quỳ rạp trên mặt đất khóc thất thanh. Sự bi thương và thê lương trong đó, cho dù trong lòng Lâm Dịch có buồn bã hao tổn tinh thần.
Đột nhiên, mũi ngân nhọn trong tay Lâm Dịch chợt lóe lên, một cây sáo xuất hiện ở trong tay hắn. Hai tay cầm sáo đặt lên môi.
Tiếng sao du dương, vang lên chậm rãi, dần dần bay xuống. Trong tiếng sáo mang theo sự quyến luyến, không muốn, yêu say đắm...Loại ưu tư này, dường như là ảnh hưởng đến Khương Vân đang khóc rống lên trên mặt đất giống như một đứa con nít. Tiếng khóc thê lương bi thương của hắn càng lớn lên...Nhưng mà dần dần, cũng càng ngày càng thấp xuống, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Trước khi bản thân Khương Vân bị trọng thương, sau khi Đổng Bằng chết, mối thù hận sau nhiều năm của hắn đã được báo, tâm tình trong lòng cũng phập phồng, tự nhiên lên cực đại. Nếu vẫn để hắn như vậy, chỉ sợ tinh thần của hắn sẽ bị thương cực đại. Bởi vậy Lâm Dịch, vào thời điểm quan trọng, đã dùng tiếng sáo, đưa những tâm tình phức tạp được giấu trong lòng nhiều năm bộc phát ra. Sau một hồi khóc rống lên, rõ ràng là hắn giống như một đứa con nít, đã ngủ nặng nề.
m thanh tiếng sáo dừng lại, Lâm Dịch nhìn Khương Vân dưới mặt đất, cũng khẽ thở dài một tiếng, lập tức cầm cây sáo thả vào trong không gian, ôm lấy Khương Vân, đưa hắn trở lại bên trong nhà gỗ.
Đặt người Khương Vân ở trên giường trúc, Lâm Dịch cũng ngồi xếp bằng xuống, chỉ thấy hai mắt hắn như điện, đầu ngón tay dựng lên. Lập tức, hai tay vội vàng giơ lên, từng đạo ánh sáng màu xanh biếc hiện lên, đánh vào các nơi trên thân thể Khương Vân.
Thật sự tình trạng vết thương của Khương Vân là rất nặng. Trong khi hắn và Đổng Bằng quyết đấu, hoàn toàn cùng tìm cách hủy diệt nhau, năng lượng sở hữu đều tập trung vào việc tấn công, cũng hoàn toàn buông tha hệ thống phòng ngự. Dính một kích hết sức của Đổng Bằng, mà không bị chết ngay, thì đã là không tồi rồi.
Cũng may là điều trị bằng sinh linh năng lượng rất mạnh có kết quả, ước chừng hơn nửa tiếng đồng hồ, thương tích của Khương Vân đã có biến chuyển lớn. Lúc này Lâm Dịch mới thu lại công lực, để Khương Vân nhẹ nhàng đặt lên trên giường.
Tuy rằng dùng sinh linh ngăn chặn tình hình thương tích cho hắn có kết quả rồi, nhưng về sau cảm xúc lại thay đổi rất nhanh, tình hình thương tích của hắn rồi lại nặng thêm rồi. Nhưng cũng may mà những thứ tích tụ trong lòng đã được bộc phát ra ngoài nhờ tiếng sáo...Tin rằng thông qua cách trị liệu của Lâm Dịch, không lâu sau, hắn sẽ bình phục hoàn toàn.
- Trải qua sự việc lần này, Khương sư huynh, ngủ dậy sẽ hoàn toàn tốt trở lại.
Trong lòng Lâm Dịch nghĩ, lập tực cũng nhớ tới ngoài cửa sổ còn một thi thể đang chờ hắn đi xử lý. Rừng trúc tía thần tiên như vậy, nếu là bị thi thể kia phá hủy cảnh trí, mới làm cho người ta khó chịu đây.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch lại nhìn thoáng qua đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, thậm chí còn cảm giác được trên mặt Khương Vân đang ngủ say còn có một tia mỉm cười, đẩy cửa đi ra ngoài.
Cơ thể và đầu của Đổng Bằng đều đã bị tách ra rồi, mà ở trên mặt hắn, lại vẫn lộ ra một tia không cam lòng và không tin, hai mắt trợn trừng, rõ ràng là chết không nhắm mắt. Lâm Dịch đem cơ thể và đầu của hắn tập trung ở một chỗ, lập tức một tia sáng nhọn trong tay lóe lên, xuất hiện Băng Huyền. Chém một đao, một tầng bông tuyết bao trùm hoàn toàn lên đầu và cơ thể của hắn.
Sau đó Thanh Mang trong tay chợt lóe lên, giã nhẹ nhàng trên thân thể của hắn. Trong tiếng ầm ầm, toàn bộ thân thể của Đổng Bằng đã biến thành những chấm nhỏ.
Bởi vậy, khi Đổng Bằng cho rằng đối phương đã trúng kế, đợi lúc thoát đi, một người phân thân sẽ xuất hiện ở vị trí mà hắn muốn chạy trốn. Trong nháy mắt khi hắn quay đầu lại, bắn ra một đạo màu đen...Nhìn qua, giống như là Đổng Bằng dêm cổ của mình ra để cho đối phương trảm. Hai người Lâm Dịch trên không trung, ở tại trên thân thể Đổng Bằng cũng đồng thời hung hăng rơi xuống trên mặt đất, biến thành hai vũng nước, không còn chút tung tích biến mất.
Mà ở trước người Khương Vân, mới là người gốc của Lâm Dịch.
Lực công kích của Thất Đóa Kiếm Hoa kia, so với Thanh Mang bình thường cũng cao hơn rất nhiều...May mà tạm thời vẫn còn chặn được.
Tới lúc này, trong lòng Lâm Dịch mới âm thầm thở dài một hơi...Đối phương vừa mới dùng Thất Đóa Kiếm Hoa để công kích Khương Vân, lực công kích cũng cực kỳ kinh người. Trừ phi năng lượng cường độ của Lâm Dịch mạnh hơn rất nhiều so với đối phương, thật đúng là kém hơn không ít.
- Phạm vi công pháp hôm nay, quả nhiên là thần diệu không gì sánh được.
Rõ ràng năng lượng của đối phương so với chính mình thấp hơn, nhưng mà lực tấn công của Kiếm Hoa kia cũng làm cho chính mình cảm thấy cực kỳ vất vả. Điều này làm cho lâm dịch cũng thấy rất cảm phục công pháp thần kỳ của Thiên Giới.
Sau khi cảm phục một lúc, Lâm Dịch mới nhớ tới Khương Vân, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy lúc này Khương Vân đã co quắp ngồi ở trên mặt đất, thần sắc trên mặt hắn mang theo một tia có chút điên cuồng, nhìn xuống dưới mặt đất dại ra, trên khóe miệng đang cười vô ý thức.
- Sư huynh?
Lâm Dịch cả kinh, lập tức lao đến bên người Khương Vân. Nhưng mà chợt nghe thấy trong miệng hắn tiếng thì thào giống như tiếng ruồi nhặng bay:
- Hinh nhi...Hinh nhi...
Động tác Lâm Dịch ngừng lại, nhìn Khương Vân có chút giống như là tâm điên biến mất, tâm trạng cũng nhẹ nhàng thở dài. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
Xem ra, hán tử kia và Khương Vân còn có một oán thù rất sâu sắc, chỉ sợ Hinh Nhi trong miệng Khương Vân, hẳn chính là người vợ của Khương Vân sao?
Nhưng Lâm Dịch cũng không muốn hỏi cái gì nữa. Vết thương trong tâm khảm thế này, hỏi cặn kẽ đối với Khương Vân cũng không có chỗ nào tốt. Thời gian bình phục cũng rất chậm rãi...Chỉ là nhớ tới đối phương đã ở nơi này hơn ba vạn năm, nhưng vẫn nhớ Hinh Nhi như cũ không thể quên được, trong lòng Lâm Dịch cũng có chút cảm động.
Một lúc lâu sau, đột nhiên Khương Vân quỳ rạp trên mặt đất khóc thất thanh. Sự bi thương và thê lương trong đó, cho dù trong lòng Lâm Dịch có buồn bã hao tổn tinh thần.
Đột nhiên, mũi ngân nhọn trong tay Lâm Dịch chợt lóe lên, một cây sáo xuất hiện ở trong tay hắn. Hai tay cầm sáo đặt lên môi.
Tiếng sao du dương, vang lên chậm rãi, dần dần bay xuống. Trong tiếng sáo mang theo sự quyến luyến, không muốn, yêu say đắm...Loại ưu tư này, dường như là ảnh hưởng đến Khương Vân đang khóc rống lên trên mặt đất giống như một đứa con nít. Tiếng khóc thê lương bi thương của hắn càng lớn lên...Nhưng mà dần dần, cũng càng ngày càng thấp xuống, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Trước khi bản thân Khương Vân bị trọng thương, sau khi Đổng Bằng chết, mối thù hận sau nhiều năm của hắn đã được báo, tâm tình trong lòng cũng phập phồng, tự nhiên lên cực đại. Nếu vẫn để hắn như vậy, chỉ sợ tinh thần của hắn sẽ bị thương cực đại. Bởi vậy Lâm Dịch, vào thời điểm quan trọng, đã dùng tiếng sáo, đưa những tâm tình phức tạp được giấu trong lòng nhiều năm bộc phát ra. Sau một hồi khóc rống lên, rõ ràng là hắn giống như một đứa con nít, đã ngủ nặng nề.
m thanh tiếng sáo dừng lại, Lâm Dịch nhìn Khương Vân dưới mặt đất, cũng khẽ thở dài một tiếng, lập tức cầm cây sáo thả vào trong không gian, ôm lấy Khương Vân, đưa hắn trở lại bên trong nhà gỗ.
Đặt người Khương Vân ở trên giường trúc, Lâm Dịch cũng ngồi xếp bằng xuống, chỉ thấy hai mắt hắn như điện, đầu ngón tay dựng lên. Lập tức, hai tay vội vàng giơ lên, từng đạo ánh sáng màu xanh biếc hiện lên, đánh vào các nơi trên thân thể Khương Vân.
Thật sự tình trạng vết thương của Khương Vân là rất nặng. Trong khi hắn và Đổng Bằng quyết đấu, hoàn toàn cùng tìm cách hủy diệt nhau, năng lượng sở hữu đều tập trung vào việc tấn công, cũng hoàn toàn buông tha hệ thống phòng ngự. Dính một kích hết sức của Đổng Bằng, mà không bị chết ngay, thì đã là không tồi rồi.
Cũng may là điều trị bằng sinh linh năng lượng rất mạnh có kết quả, ước chừng hơn nửa tiếng đồng hồ, thương tích của Khương Vân đã có biến chuyển lớn. Lúc này Lâm Dịch mới thu lại công lực, để Khương Vân nhẹ nhàng đặt lên trên giường.
Tuy rằng dùng sinh linh ngăn chặn tình hình thương tích cho hắn có kết quả rồi, nhưng về sau cảm xúc lại thay đổi rất nhanh, tình hình thương tích của hắn rồi lại nặng thêm rồi. Nhưng cũng may mà những thứ tích tụ trong lòng đã được bộc phát ra ngoài nhờ tiếng sáo...Tin rằng thông qua cách trị liệu của Lâm Dịch, không lâu sau, hắn sẽ bình phục hoàn toàn.
- Trải qua sự việc lần này, Khương sư huynh, ngủ dậy sẽ hoàn toàn tốt trở lại.
Trong lòng Lâm Dịch nghĩ, lập tực cũng nhớ tới ngoài cửa sổ còn một thi thể đang chờ hắn đi xử lý. Rừng trúc tía thần tiên như vậy, nếu là bị thi thể kia phá hủy cảnh trí, mới làm cho người ta khó chịu đây.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch lại nhìn thoáng qua đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, thậm chí còn cảm giác được trên mặt Khương Vân đang ngủ say còn có một tia mỉm cười, đẩy cửa đi ra ngoài.
Cơ thể và đầu của Đổng Bằng đều đã bị tách ra rồi, mà ở trên mặt hắn, lại vẫn lộ ra một tia không cam lòng và không tin, hai mắt trợn trừng, rõ ràng là chết không nhắm mắt. Lâm Dịch đem cơ thể và đầu của hắn tập trung ở một chỗ, lập tức một tia sáng nhọn trong tay lóe lên, xuất hiện Băng Huyền. Chém một đao, một tầng bông tuyết bao trùm hoàn toàn lên đầu và cơ thể của hắn.
Sau đó Thanh Mang trong tay chợt lóe lên, giã nhẹ nhàng trên thân thể của hắn. Trong tiếng ầm ầm, toàn bộ thân thể của Đổng Bằng đã biến thành những chấm nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.