Chương 727
Vũ Thần Vũ
30/04/2018
Tiêu Dụ lộ ra một dáng tươi cười, chậm rãi nói:
- Tiêu Dụ ta làm việc cả đời, đều cầu hài lòng mà làm. Nếu như nhất định phải tìm một lý do, đơn giản là ta nhìn ngươi thuận mắt, cảm giác hữu duyên với ngươi mà thôi.
Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn Tiêu Dụ, thật lâu sau, sắc mặt cũng trở nên thận trọng, chậm rãi nói:
- Được sư tôn thu nhận, lại đối đãi chân thành, đệ tử thề không bao giờ phụ sư tôn. Nói xong, buông lỏng Tiêu Dụ ra, lui về phía sau hai bước, lập tức quỳ rạp xuống đất thoáng một phát, dập đầu đông đông đông vài cái trên mặt đất. Liên tiếp chín cái, không thiếu một cái nào. Sau đó mới ngẩng đầu nhìn về hướng Tiêu Dụ, chân thành nói:
- Đệ tử Lâm Dịch, bái kiến sư tôn!
Lễ dập đầu bái sư, lúc trước Lâm Dịch chưa từng dùng qua với Tiêu Dụ. Trên thực tế, cũng chưa từng có ý định chính thức bái ông ta làm thầy. Dù sao thì Kiếm Tông này mặc dù có quy củ, nhưng trên thực tế ai cũng biết, bái sư này cũng chỉ là một loại thuyết pháp mà thôi, chính thức xem trọng tình thầy trò trọng yếu này lại có mấy người? Dù sao thì Kiếm Tông cũng quá lớn, hơn nữa cái sau vượt cái trước là chuyện thường, càng khiến bái sư trở thành một trò đùa. Rất nhiều đệ tử nhập môn tuy đã bái sư, nhưng ngoại trừ một khắc bái sư bái kiến sư phụ của mình. Chúng thân có thể không có cơ hội gặp mặt lần thứ hai, cho nên bọn hắn bái sư, cũng là chỉ có chút khom người, liền coi như là nhập môn. Nghiêm khắc mà nói, cái này cũng chỉ có thể coi như là một loại đi ngang sân khấu mà thôi.
Nhưng mà lễ dập đầu bái sư này, cũng rất ít khí xuất phát từ nội tâm. Mặc dù là đệ tử Kiếm Tông muốn thu nhận đệ tử, cũng sẽ không cường ngạnh yêu cầu đối phương dập đầu thi lễ với mình.
Lúc Lâm Dịch quỳ rạp xuống đất, sau khi dập đầu đông đông đông liên tục chín cái. Trên mặt Tiêu Dụ lại càng phát ra vẻ vui mừng, nụ cười càng lúc càng đậm.
Tiêu Dụ đỡ Lâm Dịch đứng lên, Tiêu Dụ cười nói:
- Con đã chính thức là môn hạ của ta, vi sư liền cũng không thể tàng tư rồi.
Nói xong, chỉ thấy ngân mang lóe lên trong tay hắn, một quyển sách hơi mỏng xuất hiện.
Cũng không biết quyển sách kia chế tạo từ da lông động vật gì, lộ vẻ rất là cổ xưa. Tiêu Dụ vuốt ve một hồi, sau đó mới đưa cho Lâm Dịch, nói:
- Thân pháp này tên là Mê Độn, chính là sư tổ của con truyền cho vi sư đấy. Theo như lời sư tổ con nói, mặc dù là tại Thiên Giới, thân pháp Mê Độn cũng có thể xếp vào một trong mười thân pháp đứng đầu. Lúc thực hành, nhất độn có thể độn đi ngàn dặm, tuyệt đối không phải là lời nói đùa. Chính là tuyệt học bảo vệ tính mạng. Hôm nay, ta truyền lại cho con.
Lâm Dịch nghe vậy hai tay cung kính nhận lấy, chỉ thấy trên đó viết hai chữ "Mê Độn" như rồng bay phượng múa. Rồi lại nghe Tiêu Dụ sắc mặt nghiêm túc nói:
- Mê Độn này tuy rằng thần kỳ nhưng cũng không thể quá dựa vào được. Nhất là trước khi tu luyện đến cực hạn lại càng phải cẩn thận. Cái Mê Độn này cần năng lượng quá cường đại, thực lực lúc này của con nếu dùng đến sẽ khiến nguyên khí đại thương, chưa đến lúc sinh tử tuyệt đối không được dùng!
Lâm Dịch rùng mình nói:
- Vâng sư tôn, đệ tử ghi nhớ.
Tiêu Dụ khẽ gật đầu, lập tức nói:
- Tọa độ nơi này của con là tọa độ phù phong của vi sư. Nếu có chuyện gì lập tức dùng Truyền Tống Trận nơi này đến chỗ vi sư. Bình thường vi sư sẽ không thường xuyên tới đây, cho nên con nhất định phải cố gắng tu hành.
Lâm Dịch cúi người nói:
- Đệ tử xin ghi nhớ.
Lúc này Tiêu Dụ mới hài lòng, khẽ gật đầu nhìn Lâm Dịch cười nói:
- Không cần biết chuyện gì xảy ra, vi sư tuyệt đối có duyên với con, hi vọng con sẽ không để vi sư thất vọng.
Lâm Dịch nhìn Tiêu Du cười nói:
- Sư tôn yên tâm a. Đệ tử sẽ không làm mất mặt một vị sư tôn có khả năng tiến vào Thần cấp nhất như người đâu.
Tiêu Dụ sửng sốt một chút, lập tưc cười ha ha đi ra:
- Tốt, tốt! Cứ để cho hai thầy trò ta cùng tạo nên một truyền thuyết a, một môn hai Thần cấp? Ha ha...
Lâm Dịch cũng bật cười, trong lòng lại càng tin tưởng vào tương lai. Hắn tại Bạch Đế đại lục là truyền thuyết...Tại Thiên Giới tất nhiên cũng muốn làm truyền thuyết.
Tiêu Dụ dặn dò Lâm Dịch vài câu rồi đứng trên Truyền Tống Trận đi ra. Toàn bộ Phù Phong giờ chỉ còn lại Lâm Dịch.
Hiện giờ sắc trời đã u ám,tuy rằng bên ngoài có ẩn linh trận nhưng dưới tình huống không có gì tác động tới thì nó lại ẩn hình, cho nên ánh trăng không có gì cản trở chiếu lên toàn bộ phù phong. Chỉ thấy toàn bộ phù phong dưới sự chiếu rọi của ánh trăng màu bạc ngân mang liên tục hiện lên hết sức thần bí.
- Trời đã tối, phải tu hành ngay. Ngày mai xây nhà a.
Theo Tiêu Dụ nói, Lâm Dịch biết trên đỉnh phù này chưa từng có người ở. Tất nhiên cũng không có nhà rồi. Hắn quyết định dò xét xung quanh một vòng, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên lơ lửng giữa không trung. Hai chân xếp bằng, trong tay lóe lên ngân mang, liền xuất hiện một quả trái cây màu tím. Đúng là thức ăn có được từ Tử Trúc Phong. Nguồn truyện: Truyện FULL
Sau khi nuốt vào một quả trái cây. Lâm dịch tuân theo tầng thứ tư của Thanh Nguyên Kiếm Quyết mà tu hành. Giai đoạn đầu tiên của tu hành tầng thứ tư được bắt đầu.
Lâm Dịch bản chất thông minh, đọc đến đâu nhớ đến đấy. Thanh Nguyên Kiếm Quyết tầng thứ tư cùng tầng thứ năm đã sớm thuộc lòng rồi. Cứ như vậy mà tu hành. Dưới ánh trăng cô độc, Lâm Dịch ngồi xếp bằng mà bản thân tỏa ra màu xanh trong suốt, cùng với màu bạc của ánh trăng chiếu xuống làm lộ ra cảnh tượng lạnh lẽo.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dịch thu công. Trong mắt hắn chợt lóe lên tia thanh mang. Từ khi tu hành Thanh Nguyên Kiếm Quyết này, mỗi khi trong mắt hắn hiện lên tinh mang thì đều tự nhiên xuất hiện một tia thanh mang, cũng không biết là chuyện gì xảy ra nữa.
Sắc trời đã sáng, mặt trời dần hiện ra.
- Hôm nay phải xây nhà a.
Vừa mới nghĩ đến đây Lâm Dịch liền đáp xuống, quan sát xung quanh. Nhớ tới hôm qua mình không dò xét xung quanh. Lâm Dịch quyết định nhìn kỹ trước đã.
Ngay sau đó hắn liền đi sâu vào trong rừng.
Ở đây đã rất lâu rồi chưa có người đi qua. Khiến Lâm Dịch khó hiểu chính là cây cối trên đỉnh phù này ít nhất cũng đã mấy vạn năm tuổi rồi nhưng cây lớn nhất cũng cỡ thùng nước mà thôi. Thật khiến người khác nghi ngờ.
- Có lẽ cây ở Thiên Giới cũng không quá lớn a?
Lâm Dịch chỉ có thể giải thích như vậy.
Phù Phong này phạm vi không lớn, đi quanh một vòng, Lâm Dịch liền xây dựng một toà nhà tại nội viện Truyền Tống Trận. Hắn làm như vậy là đương nhiên. Bởi vì trên người hắn nhiều bí mật như vậy, bất luận là Thú Vân Chi Nguyên hay Hắc Viêm Long hắn đều không muốn người khác biết. Ngày hôm qua tuy nhất thời xúc động mà bái làm đệ tử của Tiên Dụ, nhưng Lâm Dịch lại rất rõ ràng, bất cứ lúc nào đều phải cho mình một đường lui.
Nguyên liệu xây nhà gỗ thì không thiếu. Cây cối ở Thiên Giới này mặc dù nhỏ bé nhưng cực kì rắn chắc. Vậy là đủ để xây nhà gỗ rồi.
Do từng có kinh nghiệm trong sơn cốc ở đại lục Bách Đế, Lâm Dịch mới làm nửa ngày đã xong rồi. Một ngôi nhà gỗ nhỏ với một cái giường gỗ và bàn gỗ cùng với mấy cái ghế.
Sau khi làm xong hết thảy, Lâm Dịch lại vùi đầu vào tu hành. Hôm nay hắn không thể chờ đợi được mà muốn tu hành bí kíp Hắc Viêm Long cho xong. Cho đến lúc đó hắn mới thật sự yên tâm được. Mặc dù Thanh Nguyên Kiếm Quyết của hắn đã tới tầng thứ tư, nhưng so với cường giả ở Thiên Giới thì còn kém rất xa. Mà năng lượng của Hắc Viêm Long lại khá nổi danh, vạn nhất đụng phải cường địch nào đó, cũng không đến mức mặc người ta làm gì thì làm.
Ngồi trên giường, Lâm Dịch cởi bỏ quẩn áo, lộ ra thân hình cường tráng. Lập tức hắn lấy khối da lông màu đen cùng với cái chai màu bạc ra.
Hắn cẩn thận quan sát nội dung trên da lông, khẳng định lần nữa bản thân không bỏ sót bất cứ cái gì.
- Tiêu Dụ ta làm việc cả đời, đều cầu hài lòng mà làm. Nếu như nhất định phải tìm một lý do, đơn giản là ta nhìn ngươi thuận mắt, cảm giác hữu duyên với ngươi mà thôi.
Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn Tiêu Dụ, thật lâu sau, sắc mặt cũng trở nên thận trọng, chậm rãi nói:
- Được sư tôn thu nhận, lại đối đãi chân thành, đệ tử thề không bao giờ phụ sư tôn. Nói xong, buông lỏng Tiêu Dụ ra, lui về phía sau hai bước, lập tức quỳ rạp xuống đất thoáng một phát, dập đầu đông đông đông vài cái trên mặt đất. Liên tiếp chín cái, không thiếu một cái nào. Sau đó mới ngẩng đầu nhìn về hướng Tiêu Dụ, chân thành nói:
- Đệ tử Lâm Dịch, bái kiến sư tôn!
Lễ dập đầu bái sư, lúc trước Lâm Dịch chưa từng dùng qua với Tiêu Dụ. Trên thực tế, cũng chưa từng có ý định chính thức bái ông ta làm thầy. Dù sao thì Kiếm Tông này mặc dù có quy củ, nhưng trên thực tế ai cũng biết, bái sư này cũng chỉ là một loại thuyết pháp mà thôi, chính thức xem trọng tình thầy trò trọng yếu này lại có mấy người? Dù sao thì Kiếm Tông cũng quá lớn, hơn nữa cái sau vượt cái trước là chuyện thường, càng khiến bái sư trở thành một trò đùa. Rất nhiều đệ tử nhập môn tuy đã bái sư, nhưng ngoại trừ một khắc bái sư bái kiến sư phụ của mình. Chúng thân có thể không có cơ hội gặp mặt lần thứ hai, cho nên bọn hắn bái sư, cũng là chỉ có chút khom người, liền coi như là nhập môn. Nghiêm khắc mà nói, cái này cũng chỉ có thể coi như là một loại đi ngang sân khấu mà thôi.
Nhưng mà lễ dập đầu bái sư này, cũng rất ít khí xuất phát từ nội tâm. Mặc dù là đệ tử Kiếm Tông muốn thu nhận đệ tử, cũng sẽ không cường ngạnh yêu cầu đối phương dập đầu thi lễ với mình.
Lúc Lâm Dịch quỳ rạp xuống đất, sau khi dập đầu đông đông đông liên tục chín cái. Trên mặt Tiêu Dụ lại càng phát ra vẻ vui mừng, nụ cười càng lúc càng đậm.
Tiêu Dụ đỡ Lâm Dịch đứng lên, Tiêu Dụ cười nói:
- Con đã chính thức là môn hạ của ta, vi sư liền cũng không thể tàng tư rồi.
Nói xong, chỉ thấy ngân mang lóe lên trong tay hắn, một quyển sách hơi mỏng xuất hiện.
Cũng không biết quyển sách kia chế tạo từ da lông động vật gì, lộ vẻ rất là cổ xưa. Tiêu Dụ vuốt ve một hồi, sau đó mới đưa cho Lâm Dịch, nói:
- Thân pháp này tên là Mê Độn, chính là sư tổ của con truyền cho vi sư đấy. Theo như lời sư tổ con nói, mặc dù là tại Thiên Giới, thân pháp Mê Độn cũng có thể xếp vào một trong mười thân pháp đứng đầu. Lúc thực hành, nhất độn có thể độn đi ngàn dặm, tuyệt đối không phải là lời nói đùa. Chính là tuyệt học bảo vệ tính mạng. Hôm nay, ta truyền lại cho con.
Lâm Dịch nghe vậy hai tay cung kính nhận lấy, chỉ thấy trên đó viết hai chữ "Mê Độn" như rồng bay phượng múa. Rồi lại nghe Tiêu Dụ sắc mặt nghiêm túc nói:
- Mê Độn này tuy rằng thần kỳ nhưng cũng không thể quá dựa vào được. Nhất là trước khi tu luyện đến cực hạn lại càng phải cẩn thận. Cái Mê Độn này cần năng lượng quá cường đại, thực lực lúc này của con nếu dùng đến sẽ khiến nguyên khí đại thương, chưa đến lúc sinh tử tuyệt đối không được dùng!
Lâm Dịch rùng mình nói:
- Vâng sư tôn, đệ tử ghi nhớ.
Tiêu Dụ khẽ gật đầu, lập tức nói:
- Tọa độ nơi này của con là tọa độ phù phong của vi sư. Nếu có chuyện gì lập tức dùng Truyền Tống Trận nơi này đến chỗ vi sư. Bình thường vi sư sẽ không thường xuyên tới đây, cho nên con nhất định phải cố gắng tu hành.
Lâm Dịch cúi người nói:
- Đệ tử xin ghi nhớ.
Lúc này Tiêu Dụ mới hài lòng, khẽ gật đầu nhìn Lâm Dịch cười nói:
- Không cần biết chuyện gì xảy ra, vi sư tuyệt đối có duyên với con, hi vọng con sẽ không để vi sư thất vọng.
Lâm Dịch nhìn Tiêu Du cười nói:
- Sư tôn yên tâm a. Đệ tử sẽ không làm mất mặt một vị sư tôn có khả năng tiến vào Thần cấp nhất như người đâu.
Tiêu Dụ sửng sốt một chút, lập tưc cười ha ha đi ra:
- Tốt, tốt! Cứ để cho hai thầy trò ta cùng tạo nên một truyền thuyết a, một môn hai Thần cấp? Ha ha...
Lâm Dịch cũng bật cười, trong lòng lại càng tin tưởng vào tương lai. Hắn tại Bạch Đế đại lục là truyền thuyết...Tại Thiên Giới tất nhiên cũng muốn làm truyền thuyết.
Tiêu Dụ dặn dò Lâm Dịch vài câu rồi đứng trên Truyền Tống Trận đi ra. Toàn bộ Phù Phong giờ chỉ còn lại Lâm Dịch.
Hiện giờ sắc trời đã u ám,tuy rằng bên ngoài có ẩn linh trận nhưng dưới tình huống không có gì tác động tới thì nó lại ẩn hình, cho nên ánh trăng không có gì cản trở chiếu lên toàn bộ phù phong. Chỉ thấy toàn bộ phù phong dưới sự chiếu rọi của ánh trăng màu bạc ngân mang liên tục hiện lên hết sức thần bí.
- Trời đã tối, phải tu hành ngay. Ngày mai xây nhà a.
Theo Tiêu Dụ nói, Lâm Dịch biết trên đỉnh phù này chưa từng có người ở. Tất nhiên cũng không có nhà rồi. Hắn quyết định dò xét xung quanh một vòng, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên lơ lửng giữa không trung. Hai chân xếp bằng, trong tay lóe lên ngân mang, liền xuất hiện một quả trái cây màu tím. Đúng là thức ăn có được từ Tử Trúc Phong. Nguồn truyện: Truyện FULL
Sau khi nuốt vào một quả trái cây. Lâm dịch tuân theo tầng thứ tư của Thanh Nguyên Kiếm Quyết mà tu hành. Giai đoạn đầu tiên của tu hành tầng thứ tư được bắt đầu.
Lâm Dịch bản chất thông minh, đọc đến đâu nhớ đến đấy. Thanh Nguyên Kiếm Quyết tầng thứ tư cùng tầng thứ năm đã sớm thuộc lòng rồi. Cứ như vậy mà tu hành. Dưới ánh trăng cô độc, Lâm Dịch ngồi xếp bằng mà bản thân tỏa ra màu xanh trong suốt, cùng với màu bạc của ánh trăng chiếu xuống làm lộ ra cảnh tượng lạnh lẽo.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dịch thu công. Trong mắt hắn chợt lóe lên tia thanh mang. Từ khi tu hành Thanh Nguyên Kiếm Quyết này, mỗi khi trong mắt hắn hiện lên tinh mang thì đều tự nhiên xuất hiện một tia thanh mang, cũng không biết là chuyện gì xảy ra nữa.
Sắc trời đã sáng, mặt trời dần hiện ra.
- Hôm nay phải xây nhà a.
Vừa mới nghĩ đến đây Lâm Dịch liền đáp xuống, quan sát xung quanh. Nhớ tới hôm qua mình không dò xét xung quanh. Lâm Dịch quyết định nhìn kỹ trước đã.
Ngay sau đó hắn liền đi sâu vào trong rừng.
Ở đây đã rất lâu rồi chưa có người đi qua. Khiến Lâm Dịch khó hiểu chính là cây cối trên đỉnh phù này ít nhất cũng đã mấy vạn năm tuổi rồi nhưng cây lớn nhất cũng cỡ thùng nước mà thôi. Thật khiến người khác nghi ngờ.
- Có lẽ cây ở Thiên Giới cũng không quá lớn a?
Lâm Dịch chỉ có thể giải thích như vậy.
Phù Phong này phạm vi không lớn, đi quanh một vòng, Lâm Dịch liền xây dựng một toà nhà tại nội viện Truyền Tống Trận. Hắn làm như vậy là đương nhiên. Bởi vì trên người hắn nhiều bí mật như vậy, bất luận là Thú Vân Chi Nguyên hay Hắc Viêm Long hắn đều không muốn người khác biết. Ngày hôm qua tuy nhất thời xúc động mà bái làm đệ tử của Tiên Dụ, nhưng Lâm Dịch lại rất rõ ràng, bất cứ lúc nào đều phải cho mình một đường lui.
Nguyên liệu xây nhà gỗ thì không thiếu. Cây cối ở Thiên Giới này mặc dù nhỏ bé nhưng cực kì rắn chắc. Vậy là đủ để xây nhà gỗ rồi.
Do từng có kinh nghiệm trong sơn cốc ở đại lục Bách Đế, Lâm Dịch mới làm nửa ngày đã xong rồi. Một ngôi nhà gỗ nhỏ với một cái giường gỗ và bàn gỗ cùng với mấy cái ghế.
Sau khi làm xong hết thảy, Lâm Dịch lại vùi đầu vào tu hành. Hôm nay hắn không thể chờ đợi được mà muốn tu hành bí kíp Hắc Viêm Long cho xong. Cho đến lúc đó hắn mới thật sự yên tâm được. Mặc dù Thanh Nguyên Kiếm Quyết của hắn đã tới tầng thứ tư, nhưng so với cường giả ở Thiên Giới thì còn kém rất xa. Mà năng lượng của Hắc Viêm Long lại khá nổi danh, vạn nhất đụng phải cường địch nào đó, cũng không đến mức mặc người ta làm gì thì làm.
Ngồi trên giường, Lâm Dịch cởi bỏ quẩn áo, lộ ra thân hình cường tráng. Lập tức hắn lấy khối da lông màu đen cùng với cái chai màu bạc ra.
Hắn cẩn thận quan sát nội dung trên da lông, khẳng định lần nữa bản thân không bỏ sót bất cứ cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.