Chương 776
Vũ Thần Vũ
30/04/2018
Kỳ thật thực lực của thanh niên này, nếu chính diện chống đỡ, cũng không có khả năng chật vật như thế, dù sao, luận công kích hay phòng ngự của
Lâm Dịch, tuyệt đối không phải là đối thủ của thanh niên này, nhưng Lâm
Dịch lại đánh lén, trong nháy mắt thanh niên này vui mừng mà phát động
thế công, cho nên hắn lâm vào hạ phong, sau đó phân thân của Lâm Dịch
làm cho hắn phân tâm, liên tục tính toán hắn, nhưng qua một thời gian,
thanh niên này bị mất cánh tay, làm cho nội tâm của hắn phát lạnh.
Tâm trí của đối phương không kém mình chút nào, mặc dù thực lực của đối phương không mạnh bằng mình, nhưng lại có rất nhiều công kích kỳ quái! Làm cho thanh niên cảm thấy cố kỵ, chính là Hắc Viêm trên tay của Lâm Dịch.
Cho dù có nghĩ thế nào cũng không thông...Năng lượng của một trong những cường giả chí cao vô thượng ở Thiên Giới như Hắc Viêm Long, lại có thể xuất hiện trong tay của một tên đệ tử Thanh Nguyên Kiếm Tông? Hơn nữa nhìn đối phương ăn mặc, mà còn là đệ tử áo lam?
Nhưng thời điểm này, chuyện này không phải là vấn đề, bởi vì nguy cơ mà hắn gặp phải hôm nay, mới là vấn đề mà hắn quan tâm nhất!
Lại có một cái phân thân ra bên cạnh hắn, khuôn mặt trầm tĩnh như nước. Trên tay trái cũng có một đoàn hỏa diễm màu đen sền sệt! Đồng tử của thanh niên kia co rút lại một cái, thấy quyền trái của đối phương đánh ra một cái thật mạnh, một đoàn tiểu Hắc Viêm bay ra, dùng tốc độ cực nhanh đánh về phía hắn!
Đau đớn của cánh tay bị chặt không coi vào đâu, nhưng thiếu đi một cánh tay, thời điểm nghênh địch khó tránh khỏi luống cuống tay chân, nhưng phản ứng của thanh niên này rất nhanh, hạ xuống dưới...Mà Hắc Viêm kia, lập tức từ xoẹt qua đỉnh đầu!
Nhưng không đợi thanh niên này buông lỏng một hơi, công kích của Lâm Dịch lại đến, ở bên phải của hắn, lại xuất hiện một gã Lâm Dịch, thanh mang đánh qua, cơ hồ muốn chặt đứt đối phương ra làm hai.
Ngoài ý muốn hơn là...Thanh niên đó lại buông lỏng một hơi.
Bởi vì, Lâm Dịch dùng Thanh Nguyên Kiếm Quyết tuyệt đối không phá vỡ phòng ngự của hắn. Vì vậy, hắn không tránh không né, huyết quang rực rỡ, muốn ngạng kháng lần công kích này...Chỉ cần hắn hồi khí lại, người xui xẻo sẽ biến thành Lâm Dịch.
Lâm Dịch nhếch miệng lên, lộ ra nụ cười vui vẻ.
Một vết rách không gian trống rỗng xuất hiện,
- Cái này...Không, không có khả năng...
Đột tác của thanh niên kia như dừng lại, hai mắt mở lớn, giống như nhìn thấy cái gì không thể tưởng tượng nổi...Sau một lát, thân thể của hắn bị xé rách, biến thành mấy khối.
- Có thể chết dưới lĩnh vực của ta sau khi biến dị, cũng coi như ngươi có phúc phận.
Bốn Lam Dịch tiêu tán, lộ ra bản tôn, sau khi đối phương chia năm xẻ bảy, lúc này hắn mới buông lỏng một hơi...
Giao chiến trong chốc lát ngắn ngủi vừa rồi, nhìn thi thấy Lâm Dịch chiếm thế thượng phong, kỳ thật, nếu thanh niên kia hồi khí trở lại, con đường ra duy nhất của Lâm Dịch, chính là trốn, dù sao, năng lượng của đối phương mạnh hơn mình quá nhiều. Mặc dù gia trì thêm chiến văn, nhưng lượng vẫn kém đối phương quá xa, thì chất cũng không thay đổi được gì.
Đây chính là trận chiến đấu vượt cấp chân chính đầu tiên của Lâm Dịch khi bước vào Thiên Giới này, có thể lấy được hiệu quả như vậy, đã làm Lâm Dịch cảm thấy thỏa mãn.
Nghĩ đến đây, hắn thở nhẹ một hơi, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía thi thể của Nghiêm Nộ và tên thanh niên kia. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Thân hình trầm xuống, Lâm Dịch muốn dùng thần thức điều tra một phen.
Thần thức lập tức tràn ngập ra, rất dễ dàng tìm được mấy thứ. Lâm Dịch vui sướng hài lòng chạy tới, từ trong nước bùn, tìm được cái lục lạc vàng và không gian giới chỉ của Nghiêm Nộ.
Sau khi tìm kiếm một phen, từ trên thi thể của tên thanh niên kia tìm được một chiếc không gian giới chỉ, thi thể của hắn đã biến thành thịt nát.
Nhìn đồ vật trong tay, Lâm Dịch bật cười...Lúc này đây, tuy mạo hiểm vạn phần, nhưng thu hoạch cực kỳ sung túc, có thể đền bù hung hiểm trong quá trình chém giết.
Nghĩ tới đây, Lâm Dịch càng phát ra nụ cười vui vẻ.
Nhưng nơi đây không có thái bình...Tuy đánh lén giết được một tên cường giả Sát Ý Đạo, nhưng Lâm Dịch cũng biết mình có bao nhiêu cân lượng, mình đang ở trong vùng biển của Chiến Đạo Minh, nếu như nàng ta đuổi tới, chỉ sợ mình chỉ có con đường chết mà thôi.
Tục ngữ nói...Sợ cái gì, đến cái gì, vào thời điểm Lâm Dịch muốn rời đi, một cổ thần thức vô cùng khổng lồ, quét tới.
Lâm Dịch biến sắc, cơ hồ cái gì cũng không cần, bước chân đạp vài cái, thân hình vèo một tiếng, hóa thành lưu quang bỏ chạy! Tốc độ cực nhanh, ngay cả nước biển, cũng bị tách ra...
XÍU...UU!
Một tiếng xé gió lăng lệ ác liệt tiếng, vang lên dưới đáy biển rất rõ rang! Chỉ thấy một đạo bạch tuyến từ trên không trung lao thẳng xuống đáy biển, đánh vào vị trí Lâm Dịch vừa đứng.
Người này, chính là Băng Tâm!
Băng Tâm nhìn về phương hướng Lâm Dịch vừa bỏ chạy thục mạng lúc nãy, khẽ nhíu mày, lập tức ánh mắt nhìn khắp bốn phía. Khi thấy thi thể của n sư đệ dưới đáy biến bị biến dạng hoàn toàn, cả người nàng giống như bị sét đánh trúng, thân thể run lên bần bật.
- Ly, Ly nhi?
Băng Tâm không dám tin, thân thể nàng run nhè nhẹ, sững sờ nhìn nam tử họ n trên mặt đất.
Nhưng mà, tên nam tử họ n đã sớm chết không còn chết lại. Sắc mặt tái nhợt, cái trán và thân thể đều bị Kỳ Tuyệt Tán nổ tung thành nhiều cái lỗ.
Băng Tâm sững sờ đứng nguyên tại chỗ, vẻ lạnh lùng trước sau như một đã biến mất, giống như mất đi tâm thần.
Đúng, nàng thừa nhận bản thân của mình không có thương nam tử n Chính kia, thậm chí nàng rất hận hắn, hận hắn dùng cách bá đạo chiếm đoạt mình, nhưng dù sao trong cuộc sính, n Chính rất tốt với nàng, nhưng nàng vẫn hận hắn, tiếp sau đó, nàng cũn hận luôn nhi tử của nam nhân đó...Mặc dù, này nhi tử cũng là con nàng.
Nhưng mà, thời điểm nhìn thấy thi thể con của mình lạnh như băng nằm dưới đáy biển, nàng sửng sốt...Một cổ cảm giác bi thương và đau đớn chưa từng có xuát hiện trong lòng nàng, làm cho nàng hít thở không thông!
- Là ai...Là ai giết ngươi?
Băng Tâm sững sờ hỏi, đột nhiên, ánh mắt của nàng biến thành lạnh lùng, quay đầu về hướng tên kia vừa bỏ chạy.
- Cho dù là ai, ta cũng muốn ngươi chôn cùng nhi tử của ta!
Biểu tình của Băng Tâm vốn đáng lạnh lùng càng biến thành lạnh lùng hơn, trong đôi mắt băng diễm bắn ra sát khí lành lạnh, không thấy nàng làm động tác nào, thân hình nhoáng một cái, dưới đáy biển đã nổ mạnh một cái...Nhưng nàng đã ở cách đó mấy chục km.
Phạm vi thần thức của nàng bao trùm tới ngàn km, hơn nữa trong thần thức của nàng, cái tên thoát đi kia, đã bay ra hơn ba trăm km.
Tâm trí của đối phương không kém mình chút nào, mặc dù thực lực của đối phương không mạnh bằng mình, nhưng lại có rất nhiều công kích kỳ quái! Làm cho thanh niên cảm thấy cố kỵ, chính là Hắc Viêm trên tay của Lâm Dịch.
Cho dù có nghĩ thế nào cũng không thông...Năng lượng của một trong những cường giả chí cao vô thượng ở Thiên Giới như Hắc Viêm Long, lại có thể xuất hiện trong tay của một tên đệ tử Thanh Nguyên Kiếm Tông? Hơn nữa nhìn đối phương ăn mặc, mà còn là đệ tử áo lam?
Nhưng thời điểm này, chuyện này không phải là vấn đề, bởi vì nguy cơ mà hắn gặp phải hôm nay, mới là vấn đề mà hắn quan tâm nhất!
Lại có một cái phân thân ra bên cạnh hắn, khuôn mặt trầm tĩnh như nước. Trên tay trái cũng có một đoàn hỏa diễm màu đen sền sệt! Đồng tử của thanh niên kia co rút lại một cái, thấy quyền trái của đối phương đánh ra một cái thật mạnh, một đoàn tiểu Hắc Viêm bay ra, dùng tốc độ cực nhanh đánh về phía hắn!
Đau đớn của cánh tay bị chặt không coi vào đâu, nhưng thiếu đi một cánh tay, thời điểm nghênh địch khó tránh khỏi luống cuống tay chân, nhưng phản ứng của thanh niên này rất nhanh, hạ xuống dưới...Mà Hắc Viêm kia, lập tức từ xoẹt qua đỉnh đầu!
Nhưng không đợi thanh niên này buông lỏng một hơi, công kích của Lâm Dịch lại đến, ở bên phải của hắn, lại xuất hiện một gã Lâm Dịch, thanh mang đánh qua, cơ hồ muốn chặt đứt đối phương ra làm hai.
Ngoài ý muốn hơn là...Thanh niên đó lại buông lỏng một hơi.
Bởi vì, Lâm Dịch dùng Thanh Nguyên Kiếm Quyết tuyệt đối không phá vỡ phòng ngự của hắn. Vì vậy, hắn không tránh không né, huyết quang rực rỡ, muốn ngạng kháng lần công kích này...Chỉ cần hắn hồi khí lại, người xui xẻo sẽ biến thành Lâm Dịch.
Lâm Dịch nhếch miệng lên, lộ ra nụ cười vui vẻ.
Một vết rách không gian trống rỗng xuất hiện,
- Cái này...Không, không có khả năng...
Đột tác của thanh niên kia như dừng lại, hai mắt mở lớn, giống như nhìn thấy cái gì không thể tưởng tượng nổi...Sau một lát, thân thể của hắn bị xé rách, biến thành mấy khối.
- Có thể chết dưới lĩnh vực của ta sau khi biến dị, cũng coi như ngươi có phúc phận.
Bốn Lam Dịch tiêu tán, lộ ra bản tôn, sau khi đối phương chia năm xẻ bảy, lúc này hắn mới buông lỏng một hơi...
Giao chiến trong chốc lát ngắn ngủi vừa rồi, nhìn thi thấy Lâm Dịch chiếm thế thượng phong, kỳ thật, nếu thanh niên kia hồi khí trở lại, con đường ra duy nhất của Lâm Dịch, chính là trốn, dù sao, năng lượng của đối phương mạnh hơn mình quá nhiều. Mặc dù gia trì thêm chiến văn, nhưng lượng vẫn kém đối phương quá xa, thì chất cũng không thay đổi được gì.
Đây chính là trận chiến đấu vượt cấp chân chính đầu tiên của Lâm Dịch khi bước vào Thiên Giới này, có thể lấy được hiệu quả như vậy, đã làm Lâm Dịch cảm thấy thỏa mãn.
Nghĩ đến đây, hắn thở nhẹ một hơi, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía thi thể của Nghiêm Nộ và tên thanh niên kia. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Thân hình trầm xuống, Lâm Dịch muốn dùng thần thức điều tra một phen.
Thần thức lập tức tràn ngập ra, rất dễ dàng tìm được mấy thứ. Lâm Dịch vui sướng hài lòng chạy tới, từ trong nước bùn, tìm được cái lục lạc vàng và không gian giới chỉ của Nghiêm Nộ.
Sau khi tìm kiếm một phen, từ trên thi thể của tên thanh niên kia tìm được một chiếc không gian giới chỉ, thi thể của hắn đã biến thành thịt nát.
Nhìn đồ vật trong tay, Lâm Dịch bật cười...Lúc này đây, tuy mạo hiểm vạn phần, nhưng thu hoạch cực kỳ sung túc, có thể đền bù hung hiểm trong quá trình chém giết.
Nghĩ tới đây, Lâm Dịch càng phát ra nụ cười vui vẻ.
Nhưng nơi đây không có thái bình...Tuy đánh lén giết được một tên cường giả Sát Ý Đạo, nhưng Lâm Dịch cũng biết mình có bao nhiêu cân lượng, mình đang ở trong vùng biển của Chiến Đạo Minh, nếu như nàng ta đuổi tới, chỉ sợ mình chỉ có con đường chết mà thôi.
Tục ngữ nói...Sợ cái gì, đến cái gì, vào thời điểm Lâm Dịch muốn rời đi, một cổ thần thức vô cùng khổng lồ, quét tới.
Lâm Dịch biến sắc, cơ hồ cái gì cũng không cần, bước chân đạp vài cái, thân hình vèo một tiếng, hóa thành lưu quang bỏ chạy! Tốc độ cực nhanh, ngay cả nước biển, cũng bị tách ra...
XÍU...UU!
Một tiếng xé gió lăng lệ ác liệt tiếng, vang lên dưới đáy biển rất rõ rang! Chỉ thấy một đạo bạch tuyến từ trên không trung lao thẳng xuống đáy biển, đánh vào vị trí Lâm Dịch vừa đứng.
Người này, chính là Băng Tâm!
Băng Tâm nhìn về phương hướng Lâm Dịch vừa bỏ chạy thục mạng lúc nãy, khẽ nhíu mày, lập tức ánh mắt nhìn khắp bốn phía. Khi thấy thi thể của n sư đệ dưới đáy biến bị biến dạng hoàn toàn, cả người nàng giống như bị sét đánh trúng, thân thể run lên bần bật.
- Ly, Ly nhi?
Băng Tâm không dám tin, thân thể nàng run nhè nhẹ, sững sờ nhìn nam tử họ n trên mặt đất.
Nhưng mà, tên nam tử họ n đã sớm chết không còn chết lại. Sắc mặt tái nhợt, cái trán và thân thể đều bị Kỳ Tuyệt Tán nổ tung thành nhiều cái lỗ.
Băng Tâm sững sờ đứng nguyên tại chỗ, vẻ lạnh lùng trước sau như một đã biến mất, giống như mất đi tâm thần.
Đúng, nàng thừa nhận bản thân của mình không có thương nam tử n Chính kia, thậm chí nàng rất hận hắn, hận hắn dùng cách bá đạo chiếm đoạt mình, nhưng dù sao trong cuộc sính, n Chính rất tốt với nàng, nhưng nàng vẫn hận hắn, tiếp sau đó, nàng cũn hận luôn nhi tử của nam nhân đó...Mặc dù, này nhi tử cũng là con nàng.
Nhưng mà, thời điểm nhìn thấy thi thể con của mình lạnh như băng nằm dưới đáy biển, nàng sửng sốt...Một cổ cảm giác bi thương và đau đớn chưa từng có xuát hiện trong lòng nàng, làm cho nàng hít thở không thông!
- Là ai...Là ai giết ngươi?
Băng Tâm sững sờ hỏi, đột nhiên, ánh mắt của nàng biến thành lạnh lùng, quay đầu về hướng tên kia vừa bỏ chạy.
- Cho dù là ai, ta cũng muốn ngươi chôn cùng nhi tử của ta!
Biểu tình của Băng Tâm vốn đáng lạnh lùng càng biến thành lạnh lùng hơn, trong đôi mắt băng diễm bắn ra sát khí lành lạnh, không thấy nàng làm động tác nào, thân hình nhoáng một cái, dưới đáy biển đã nổ mạnh một cái...Nhưng nàng đã ở cách đó mấy chục km.
Phạm vi thần thức của nàng bao trùm tới ngàn km, hơn nữa trong thần thức của nàng, cái tên thoát đi kia, đã bay ra hơn ba trăm km.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.