Chương 811
Vũ Thần Vũ
30/04/2018
- Ai, bốn mươi tỷ...Cũng không biết phải săn giết bao nhiêu yêu thú mới được a? Ai...
Lâm Dịch rất bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng. Đương nhiên, loại tâm lý thất bại này, chỉ hiện lên trong nháy mắt sau đó đã bị hắn ném ra tận sau đầu. Sau khi hít sâu một hơi liền đẩy nhanh tốc độ của mình tiến về phía trước.
Một đạo năng lượng đột nhiên từ bên phải truyền đến, sương mù tím ở chung quanh lập tức bị đạo năng lượng này làm trở nên quay cuồng. Thân hình Lâm Dịch có chút nhoáng một cái, liền tránh tới. Mà năng lượng kia thì vèo một tiếng, xông thẳng về phương xa.
Lâm Dịch nhíu mày một chút, lập tức ngừng thân hình lại. Bên cạnh hắn, xuất hiện năm sáu gia hỏa cười tà bao vây hắn lại.
- Lưu lại không gian giới chỉ, ngươi có thể đi.
Một gia hỏa đầu trọc cười tà hắc hắc nói.
Lâm Dịch có chút trợn trắng mắt. Hiện giờ mới biết...Hắn bị đánh cướp rồi.
Bao quanh Lâm Dịch có khoảng chừng sáu người. Lâm Dịch quét mắt liếc quá liền nhìn ra thực lực của những người này.
Trong đó tên đầu trọc nói chuyện có thể tính là thực lực trung đẳng, chừng tam giai trung phẩm. Người này cạo đầu trọc, dáng người cũng coi như khôi ngô. Ánh mắt của hắn, nhìn chằm chằm vào ba chiếc nhẫn Lâm Dịch đeo trên tay...Trong đó hai cái là không gian giới chỉ, còn có một thứ thần khí lúc trước Bạch Tiếu Thiên cho hắn, gọi là Ẩn Tức Giới. Từ sau khi tới Thiên Giới, tốc độ phát triển của Lâm Dịch cực nhanh, Ẩn Tức Giới này cũng không thể nào áp chế thực lực của hắn nữa. Dù sao, đây là thứ thần khí của đại lục Bạch Đế, nhiều nhất cũng chỉ áp chế được người cảnh giới Tinh Vị Cảnh, hắn đã đạt tới Thiên Vị Cảnh, Ẩn Tức Giới này một chút tác dụng cũng không có nữa. Bất quá hắn cũng không tháo khỏi tay.
Ngoại trừ người này ra, trong sáu người còn lại còn có hai gã có thực lực tam giai hạ phẩm, bọn hắn cũng đang cười hắc hắc, trong mắt lóe ra hào quang tham lam...Rất hiển nhiên bọn hắn đã xem ba cái nhẫn trong tay Lâm Dịch đều là không gian giới chỉ rồi.
Kỳ thật không gian giới chỉ ở Thiên Giới cũng có phân ra lớn nhỏ. Bình thường cơ hồ không xê nhích bao nhiêu so với không gian giới chỉ của đại lục Bạch Đế cả. Mà chiếc nhẫn Lâm Dịch lấy được từ chỗ Khổng Lập hiển nhiên không phải là mặt hàng bình thường. Ít nhất theo trước mắt mà nói, hắn còn chưa gặp được cái nào lớn hơn cả.
Mà ngoại trừ ba người đã nói ra, ba người khác, có hai người thực lực không khác lắm với đầu trọc, còn tên khác thì hắn cảm thấy đối phương đã đạt đến trình độ tứ giai.
Lâm Dịch hiếu kỳ liếc nhìn người nọ. Đó là một gã gia hỏa thần sắc hơi kiêu căng, một bộ áo đen, biểu lộ kiêu căng mà lạnh lùng. Bởi vì không có thần thức, cho nên hắn không nhìn thấu thực lực Lâm Dịch, cho nên trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Dịch chính là một phần đạm mạc và khinh thường.
Lâm Dịch có chút cười khổ, hắn dù thế nào cũng không nghĩ ra...Mình là người đã tiếp cận lục giai rồi, rõ ràng còn bị sáu gia hỏa ngay cả tứ giai cũng chưa tới đánh cướp...Phải biết rằng, chỉ cường độ năng lượng thôi thì mình đã cường đại hơn những người này cả nghìn lần! Đó là một loại thực lực thế nào chứ?
- Tiểu tử, ta nói ngươi thế! Con mẹ nó ngươi có nghe được chưa?
Gã đầu trọc kia thấy Lâm Dịch trầm mặc không lên tiếng, bộ dạng lập tức có chút tức giận, vừa trừng mắt, bộ dáng như muốn ăn thịt người vậy
Lâm Dịch đạm mạc nhìn hắn một cái, cuối cùng bất đắc dĩ nói:
- Ta cũng không muốn giết người, chớ chọc ta, các ngươi hay là đi đi. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nhưng Lâm Dịch vừa nói lời này, những người kia lập tức sững sờ liếc nhau, sau một lát...
- Nghe thấy chưa? Ha ha...Ta cũng không muốn giết người, chớ chọc ta, các ngươi hay là đi đi...Oa, ta sợ ah...Ha ha, chết cười ta rồi, một gia hỏa thực lực nhiều nhất chỉ nhất nhị cấp, rõ ràng lại dám nói như vậy? Ha ha...
- Ha ha, tiểu tử, ngươi thật khôi hài...Lão tử dẫn người đi ăn cướp cũng được bảy tám ngàn năm rồi, nhưng vẫn chưa thấy qua gia hỏa khôi hài như ngươi đấy, ha ha...
- Tiểu tử, đầu của ngươi bị làm sao thế ha ha...
Những người kia không kiêng nể gì bật cười lớn.
Sắc mặt Lâm Dịch lập tức đen lại. Tuy rằng cảm giác thấy so đo với những người này quả thật không cùng cấp bậc, nhưng lời bọn hắn vừa nói, quả thật khiến Lâm Dịch có chút tức giận, đối phương sao lại nói thực lực mình nhiều nhất chỉ nhất nhị cấp chứ? Không có thần thức, bọn hắn dựa vào gì mà nhận định thế?
Lâm Dịch cũng không biết, đám gia hỏa cường đạo này, tuy rằng quy mô nhỏ nhất, nhưng cũng đã ngây người ở chỗ này một đoạn thời gian rất lâu rồi. Thông qua thời gian dài quan sát, bọn hắn cũng có phương pháp để biết được thực lực người khác. Đương nhiên, chủ yếu là thông qua tốc độ phi hành của đối phương, cùng với khí thế bản thân.
Lâm Dịch đoạn đường này bay tới, vốn cũng không vội gì cho nên tốc độ tự nhiên không nhanh lắm. Hơn nữa lấy trình độ tiếp cận lục giai hiện giờ của hắn, khí tức bản thân sớm đã trở nên nội liễm...Lúc trước khi hắn ở Thanh Nguyên Kiếm Tông, lần đầu tiên khi nhìn thấy cường giả tóc bạc áo xám kia, không phải cũng cảm thấy thực lực đối phương kém mình không xa sao? Nhưng mà trên thực tế thì sao?
Khí tức Lâm Dịch đã bắt đầu nội liễm, mặc dù là ngũ giai, cũng không nhất định có thể liếc mắt nhìn ra sâu cạn của hắn, càng không phải nói đến mấy gia hỏa ngay cả tứ giai cũng chưa tới này rồi...Dù có một tứ giai, nhưng cũng chỉ là vừa mới tăng lên, lấy tu vị tinh thần lực của hắn, sao có thể nhìn ra sâu cạn của Lâm Dịch được?
Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của bọn chúng, thấy Lâm Dịch bay chậm như vậy, lại ngớ ngác nhìn chung quanh, thực lực tất nhiên sẽ rất thấp, nào đâu biết rằng Lâm Dịch căn bản là vì lần đầu đến đây nên mới cảm thấy phi thường tò mò thôi?
Đương nhiên, Lâm Dịch ngược lại cũng không để ý đến vì sao đối phương lại nhận định thực lực của mình nhất định rất yếu, dù sao hiện giờ những người này đã khiến hắn phẫn nộ rồi.
- Lặp lại lần nữa...Rời khỏi nơi này, chớ chọc ta, ta không muốn giết người...
Khi nói ra câu nói sau cùng, một cổ khí thế ngang nhiên lập tức bạo phát ra từ trên người hắn. Khí áp khổng lồ, lập tức khiến mấy người vẫn đang cười ha hả liền ngừng lại, con mắt nguyên một đám đều trừng lớn như chuông đồng, tràn đầy kinh hãi!
Bọn hắn chỉ cảm thấy một cổ khí tức trầm trọng như núi vây quanh lấy bọn hắn, chính là từ trên người gia hỏa bọn hắn cho rằng chỉ nhất nhị cấp áp qua! Nguyên một đám liền sinh ra cảm giác như hít thở không thông.
Cũng may, cổ khí thế này Lâm Dịch cũng chỉ phát ra một chút, sau đó liền thu lại, sau khi lạnh lùng liếc nhìn mấy người chung quanh, thân hình phiêu động. Hai người trước người hắn hoảng sợ vạn phần liên tiếp lui về sau tránh ra. Sau một lát, thân hình liền biến mất.
- Tốt, khí tức thật cường đại!...Cái này, thực lực tiểu tử kia rõ ràng, rõ ràng lại cường đại như vậy sao?
Một gia hỏa lẩm bẩm nói.
Một cổ mồ hôi lạnh ứa ra...Ở Thiên Giới, nếu đui mù chọc vào cường giả, cơ hồ đều chỉ có con đường chết.
Tuy rằng Lâm Dịch cũng không giết bọn hắn, nhưng bọn hắn lăn lộn ở Thiên Giới lâu như vậy, sao lại không rõ tình huống Thiên Giới được? Nguyên một đám nghĩ mà sợ không thôi, cả người lạnh toát.
Cao thủ tứ gia kia liền tát một cái lên ót người thì thào nói chuyện kia, tên kia lập tức hoảng sợ không dám nói tiếp nữa.
Sau một lát, mọi người cũng đã hồi phục lại.
- Tốt rồi, người nọ đã đi rồi, chúng ta cũng nhanh đi thôi...Vạn nhất vị đại nhân kia trở về, vậy chúng ta thật sự chết chắc...
Có người vừa nói như vậy, mấy người khác lập tức đồng ý lia lịa, nguyên một đám biến mất tại chỗ.
Mà Lâm Dịch tự nhiên cũng không tính trở về giết bọn hắn, nếu như muốn giết, sớm đã giết rồi. Mà hắn bỏ qua những cường đạo kia, hoàn toàn là vì tâm tình không tệ.
Về phần vì sao tâm tình lại không tệ...Đại khái là vì một phen đối thoại với cô bé Lâm Phỉ kia, cuối cùng lại giúp nàng một phen. Lâm Dịch cũng không phải Liễu Hạ Huệ gì cả, có một nử hài tử cầu mình, mà mình lại giúp nàng, tâm tình hắn tự nhiên cảm thấy thoải mái rồi.
Mà cường giả ở Thiên Giới này đều có thể làm việc theo hỉ nộ bản thân. Cho dù là giết người hay thả người, Lâm Dịch căn bản không hề lo lắng đế đối phương sẽ trả thù hắn. Đối với hắn mà nói, đối phương chỉ là con sâu cái kiến, tâm tình tốt thì đùa một chút rồi thả đi. Tâm tình không tốt...Đến bao nhiêu, cũng chỉ tốn chút công phu thôi. Đây là thực lực! Có thực lực, ngươi muốn giết ai, muốn thả ai, bất quá chỉ là một ý niệm. Không có thực lực...Ngươi ngay cả sinh tử của mình cũng không thể khống chế được.
Lâm Dịch rất bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng. Đương nhiên, loại tâm lý thất bại này, chỉ hiện lên trong nháy mắt sau đó đã bị hắn ném ra tận sau đầu. Sau khi hít sâu một hơi liền đẩy nhanh tốc độ của mình tiến về phía trước.
Một đạo năng lượng đột nhiên từ bên phải truyền đến, sương mù tím ở chung quanh lập tức bị đạo năng lượng này làm trở nên quay cuồng. Thân hình Lâm Dịch có chút nhoáng một cái, liền tránh tới. Mà năng lượng kia thì vèo một tiếng, xông thẳng về phương xa.
Lâm Dịch nhíu mày một chút, lập tức ngừng thân hình lại. Bên cạnh hắn, xuất hiện năm sáu gia hỏa cười tà bao vây hắn lại.
- Lưu lại không gian giới chỉ, ngươi có thể đi.
Một gia hỏa đầu trọc cười tà hắc hắc nói.
Lâm Dịch có chút trợn trắng mắt. Hiện giờ mới biết...Hắn bị đánh cướp rồi.
Bao quanh Lâm Dịch có khoảng chừng sáu người. Lâm Dịch quét mắt liếc quá liền nhìn ra thực lực của những người này.
Trong đó tên đầu trọc nói chuyện có thể tính là thực lực trung đẳng, chừng tam giai trung phẩm. Người này cạo đầu trọc, dáng người cũng coi như khôi ngô. Ánh mắt của hắn, nhìn chằm chằm vào ba chiếc nhẫn Lâm Dịch đeo trên tay...Trong đó hai cái là không gian giới chỉ, còn có một thứ thần khí lúc trước Bạch Tiếu Thiên cho hắn, gọi là Ẩn Tức Giới. Từ sau khi tới Thiên Giới, tốc độ phát triển của Lâm Dịch cực nhanh, Ẩn Tức Giới này cũng không thể nào áp chế thực lực của hắn nữa. Dù sao, đây là thứ thần khí của đại lục Bạch Đế, nhiều nhất cũng chỉ áp chế được người cảnh giới Tinh Vị Cảnh, hắn đã đạt tới Thiên Vị Cảnh, Ẩn Tức Giới này một chút tác dụng cũng không có nữa. Bất quá hắn cũng không tháo khỏi tay.
Ngoại trừ người này ra, trong sáu người còn lại còn có hai gã có thực lực tam giai hạ phẩm, bọn hắn cũng đang cười hắc hắc, trong mắt lóe ra hào quang tham lam...Rất hiển nhiên bọn hắn đã xem ba cái nhẫn trong tay Lâm Dịch đều là không gian giới chỉ rồi.
Kỳ thật không gian giới chỉ ở Thiên Giới cũng có phân ra lớn nhỏ. Bình thường cơ hồ không xê nhích bao nhiêu so với không gian giới chỉ của đại lục Bạch Đế cả. Mà chiếc nhẫn Lâm Dịch lấy được từ chỗ Khổng Lập hiển nhiên không phải là mặt hàng bình thường. Ít nhất theo trước mắt mà nói, hắn còn chưa gặp được cái nào lớn hơn cả.
Mà ngoại trừ ba người đã nói ra, ba người khác, có hai người thực lực không khác lắm với đầu trọc, còn tên khác thì hắn cảm thấy đối phương đã đạt đến trình độ tứ giai.
Lâm Dịch hiếu kỳ liếc nhìn người nọ. Đó là một gã gia hỏa thần sắc hơi kiêu căng, một bộ áo đen, biểu lộ kiêu căng mà lạnh lùng. Bởi vì không có thần thức, cho nên hắn không nhìn thấu thực lực Lâm Dịch, cho nên trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Dịch chính là một phần đạm mạc và khinh thường.
Lâm Dịch có chút cười khổ, hắn dù thế nào cũng không nghĩ ra...Mình là người đã tiếp cận lục giai rồi, rõ ràng còn bị sáu gia hỏa ngay cả tứ giai cũng chưa tới đánh cướp...Phải biết rằng, chỉ cường độ năng lượng thôi thì mình đã cường đại hơn những người này cả nghìn lần! Đó là một loại thực lực thế nào chứ?
- Tiểu tử, ta nói ngươi thế! Con mẹ nó ngươi có nghe được chưa?
Gã đầu trọc kia thấy Lâm Dịch trầm mặc không lên tiếng, bộ dạng lập tức có chút tức giận, vừa trừng mắt, bộ dáng như muốn ăn thịt người vậy
Lâm Dịch đạm mạc nhìn hắn một cái, cuối cùng bất đắc dĩ nói:
- Ta cũng không muốn giết người, chớ chọc ta, các ngươi hay là đi đi. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nhưng Lâm Dịch vừa nói lời này, những người kia lập tức sững sờ liếc nhau, sau một lát...
- Nghe thấy chưa? Ha ha...Ta cũng không muốn giết người, chớ chọc ta, các ngươi hay là đi đi...Oa, ta sợ ah...Ha ha, chết cười ta rồi, một gia hỏa thực lực nhiều nhất chỉ nhất nhị cấp, rõ ràng lại dám nói như vậy? Ha ha...
- Ha ha, tiểu tử, ngươi thật khôi hài...Lão tử dẫn người đi ăn cướp cũng được bảy tám ngàn năm rồi, nhưng vẫn chưa thấy qua gia hỏa khôi hài như ngươi đấy, ha ha...
- Tiểu tử, đầu của ngươi bị làm sao thế ha ha...
Những người kia không kiêng nể gì bật cười lớn.
Sắc mặt Lâm Dịch lập tức đen lại. Tuy rằng cảm giác thấy so đo với những người này quả thật không cùng cấp bậc, nhưng lời bọn hắn vừa nói, quả thật khiến Lâm Dịch có chút tức giận, đối phương sao lại nói thực lực mình nhiều nhất chỉ nhất nhị cấp chứ? Không có thần thức, bọn hắn dựa vào gì mà nhận định thế?
Lâm Dịch cũng không biết, đám gia hỏa cường đạo này, tuy rằng quy mô nhỏ nhất, nhưng cũng đã ngây người ở chỗ này một đoạn thời gian rất lâu rồi. Thông qua thời gian dài quan sát, bọn hắn cũng có phương pháp để biết được thực lực người khác. Đương nhiên, chủ yếu là thông qua tốc độ phi hành của đối phương, cùng với khí thế bản thân.
Lâm Dịch đoạn đường này bay tới, vốn cũng không vội gì cho nên tốc độ tự nhiên không nhanh lắm. Hơn nữa lấy trình độ tiếp cận lục giai hiện giờ của hắn, khí tức bản thân sớm đã trở nên nội liễm...Lúc trước khi hắn ở Thanh Nguyên Kiếm Tông, lần đầu tiên khi nhìn thấy cường giả tóc bạc áo xám kia, không phải cũng cảm thấy thực lực đối phương kém mình không xa sao? Nhưng mà trên thực tế thì sao?
Khí tức Lâm Dịch đã bắt đầu nội liễm, mặc dù là ngũ giai, cũng không nhất định có thể liếc mắt nhìn ra sâu cạn của hắn, càng không phải nói đến mấy gia hỏa ngay cả tứ giai cũng chưa tới này rồi...Dù có một tứ giai, nhưng cũng chỉ là vừa mới tăng lên, lấy tu vị tinh thần lực của hắn, sao có thể nhìn ra sâu cạn của Lâm Dịch được?
Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của bọn chúng, thấy Lâm Dịch bay chậm như vậy, lại ngớ ngác nhìn chung quanh, thực lực tất nhiên sẽ rất thấp, nào đâu biết rằng Lâm Dịch căn bản là vì lần đầu đến đây nên mới cảm thấy phi thường tò mò thôi?
Đương nhiên, Lâm Dịch ngược lại cũng không để ý đến vì sao đối phương lại nhận định thực lực của mình nhất định rất yếu, dù sao hiện giờ những người này đã khiến hắn phẫn nộ rồi.
- Lặp lại lần nữa...Rời khỏi nơi này, chớ chọc ta, ta không muốn giết người...
Khi nói ra câu nói sau cùng, một cổ khí thế ngang nhiên lập tức bạo phát ra từ trên người hắn. Khí áp khổng lồ, lập tức khiến mấy người vẫn đang cười ha hả liền ngừng lại, con mắt nguyên một đám đều trừng lớn như chuông đồng, tràn đầy kinh hãi!
Bọn hắn chỉ cảm thấy một cổ khí tức trầm trọng như núi vây quanh lấy bọn hắn, chính là từ trên người gia hỏa bọn hắn cho rằng chỉ nhất nhị cấp áp qua! Nguyên một đám liền sinh ra cảm giác như hít thở không thông.
Cũng may, cổ khí thế này Lâm Dịch cũng chỉ phát ra một chút, sau đó liền thu lại, sau khi lạnh lùng liếc nhìn mấy người chung quanh, thân hình phiêu động. Hai người trước người hắn hoảng sợ vạn phần liên tiếp lui về sau tránh ra. Sau một lát, thân hình liền biến mất.
- Tốt, khí tức thật cường đại!...Cái này, thực lực tiểu tử kia rõ ràng, rõ ràng lại cường đại như vậy sao?
Một gia hỏa lẩm bẩm nói.
Một cổ mồ hôi lạnh ứa ra...Ở Thiên Giới, nếu đui mù chọc vào cường giả, cơ hồ đều chỉ có con đường chết.
Tuy rằng Lâm Dịch cũng không giết bọn hắn, nhưng bọn hắn lăn lộn ở Thiên Giới lâu như vậy, sao lại không rõ tình huống Thiên Giới được? Nguyên một đám nghĩ mà sợ không thôi, cả người lạnh toát.
Cao thủ tứ gia kia liền tát một cái lên ót người thì thào nói chuyện kia, tên kia lập tức hoảng sợ không dám nói tiếp nữa.
Sau một lát, mọi người cũng đã hồi phục lại.
- Tốt rồi, người nọ đã đi rồi, chúng ta cũng nhanh đi thôi...Vạn nhất vị đại nhân kia trở về, vậy chúng ta thật sự chết chắc...
Có người vừa nói như vậy, mấy người khác lập tức đồng ý lia lịa, nguyên một đám biến mất tại chỗ.
Mà Lâm Dịch tự nhiên cũng không tính trở về giết bọn hắn, nếu như muốn giết, sớm đã giết rồi. Mà hắn bỏ qua những cường đạo kia, hoàn toàn là vì tâm tình không tệ.
Về phần vì sao tâm tình lại không tệ...Đại khái là vì một phen đối thoại với cô bé Lâm Phỉ kia, cuối cùng lại giúp nàng một phen. Lâm Dịch cũng không phải Liễu Hạ Huệ gì cả, có một nử hài tử cầu mình, mà mình lại giúp nàng, tâm tình hắn tự nhiên cảm thấy thoải mái rồi.
Mà cường giả ở Thiên Giới này đều có thể làm việc theo hỉ nộ bản thân. Cho dù là giết người hay thả người, Lâm Dịch căn bản không hề lo lắng đế đối phương sẽ trả thù hắn. Đối với hắn mà nói, đối phương chỉ là con sâu cái kiến, tâm tình tốt thì đùa một chút rồi thả đi. Tâm tình không tốt...Đến bao nhiêu, cũng chỉ tốn chút công phu thôi. Đây là thực lực! Có thực lực, ngươi muốn giết ai, muốn thả ai, bất quá chỉ là một ý niệm. Không có thực lực...Ngươi ngay cả sinh tử của mình cũng không thể khống chế được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.