Chương 862
Vũ Thần Vũ
01/05/2018
Khoảng cách quá gần, mặc dù Lâm Dịch không cách nào tránh né, cắn răng một cái, trước người của Lâm Dịch xuất hiện một đạo bình chướng huyết sắc, năng lượng cuồng bạo đánh lên người Lâm Dịch, chỉ nghe ầm một tiếng, năng lượng huyết sắc bị nghiền nát, thân thể của Lâm Dịch bị đánh bay ra ngoài, máu tươi phun ra!
Hư Thần và lục giai, quả nhiên chênh lệch về chất, mặc dù cường độ năng lượng của Lâm Dịch, đã không yếu hơn đối phương, nhưng về chất, vẫn kém quá xa.
Lâm Dịch phun máu bay ra, ánh mắt của hắn lập lòe.
- Không thể chống lại, chỉ có thể dùng lĩnh vực!
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch nhắm con mắt lại, lĩnh vực chi lực, lặng yên tản mát ra, phạm vi lĩnh vực, đã bao phủ khu vực chiến đấu của bọn họ.
Gặp Lâm Dịch trở mình bay ra ngoài, khóe miệng của Diệp Khô xuất hiện nụ cười lạnh.
- Có lẽ trăm năm sau ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng đáng tiếc...Ngươi quá mức kiêu ngạo, không hiểu ẩn nhẫn, đề phòng chuyện ngoài ý muốn, ta chỉ có thể giết ngươi thôi!
Trong mắt của Diệp Khô bắn ra sát cơ, trong tay xuất hiện đạo ánh sáng bạc lóe lên, là một thanh trường kiếm.
Diệp Khô ném trường kiếm lên không trung, sau đó bắt kiếm quyết, chỉ nghe ' vụt ' một tiếng kiếm minh! Vô số đạo ngân sắc quang mang, đánh về phía Lâm Dịch! Tốc độ cực nhanh, ngay lập tức đã tới trước người Lâm Dịch.
Bên trong lĩnh vực, Lâm Dịch cảm nhận được lực lượng của trường kiếm, mỗi một thanh trường kiếm, tương đương với một kích toàn lực của Diệp Khô, lực xuyên thủng của nó, vô cùng kinh người.
Nếu bị trường kiếm đâm trúng, Lâm Dịch chỉ có kết cục bị vạn kiếm xuyên tim.
Chỉ thấy Lâm Dịch cắn răng một cái, ánh sáng bạc trong tay lóe lên, xuất hiện một cái lục lạc nhỏ, hắn ném cái lục lạc lên không trung, huyết sắc quang mang rót vào bên trong, cái lục lạc này biến lớn lên, trong khoảnh khắc đã bao phủ Lâm Dịch vào bên trong.
Ầm ầm ầm...rầm rầm rầm...
Vô số âm thanh va chạm, vô số đạo kiếm quang ảm đạm xuống, toàn bộ đều đụng vào bình chướng của cái lục lạc! Chỉ thấy trên lục lạc hiện ra một đạo kim sắc quang mang, hào quang bao phủ bên ngoài, có ba ký tự xoay tròn và liên tục phát sáng, lộ ra vẻ thần bí, giống như đá ngầm mặc cho sóng biển va chạm, sừng sững bất động!
Thần sắc Diệp Khô hơi đổi, nói:
- Hư Thần Khí phòng ngự, tiểu tử này, không thể lưu.
Sau khi nhìn thấy Hư Thần Khí phòng ngự của đối phương, thần sắc Diệp Khô phát lạnh.
Chỉ thấy hắn bắt kiếm quyết, không ngừng phun ra vô số đạo âm sắc quang mang, trường kiếm khẽ run lên, hiện ra nguyên hình! Lập tức, trường kiếm run rẩy, không gian chung quanh trong nháy mắt bị trường kiếm hấp dãn, điên cuồng tiến vào trong thân kiếm, mà trường kiếm thon nhỏ kia, càng lúc càng lớn, càng ngày càng lớn...Đến cuối cùng, đã biến thành trường kiếm hơn ngàn thước, rộng mấy chục thước!
Trên mặt Diệp Khô hiện ra thần sắc dữ tợn.
- vụt" một tiếng thật lớn, trường kiếm với thế lôi đình vạn quân, hướng về lục lạc màu vàng, mạnh mẽ đập tới.
Đối mặt một chiêu này, sắc mặt Lâm Dịch biến đổi.
Nhưng hắn cố ý bằng vào thực lực hiện giờ chiến đấu với cường giả Hư Thần một trận, không tới thời khắc cuối cùng, hắn thực sự không muốn buông tha.
Hai ngón tay phải khép lại, ngón tay run lên, Lôi Đình chi linh run nhẹ, điện quang màu tím lượn lờ, nương theo tiếng quát nhẹ của Lâm Dịch, chỉ nghe tiếng sấm ầm ầm vang dội trời đất, chỉ thấy một đạo điện xà màu tím, giống như một con cự xà màu tím, đánh lên cự kiếm màu bạc của Diệp Khô!
Oanh!
Lại một tiếng sấm vang dội trời cao, lực lượng cường đại tới mức làm cho không gian chung quanh sụp đổ trong nháy mắt, lan ra không gian chung quanh, vết rách không gian màu đen, đã bao phủ một khoảng cách mấy chục km.
Phốc!
Lâm Dịch phun một ngụm máu tươi ra ngoài, thân thể giống như gặp trọng kích, bay nhanh về phía sau! Sau khi bay được mấy km, khó khăn lắm mới dừng lại, mà Lôi Đình chi linh vốn sáng bóng, cũng biến thành ảm đạm, bởi vì bản thân nó đã ngăn cản một nửa lực lượng của cự kiếm màu bạc!
Diệp Khô biến sắc, trong mắt hiện ra một tia lệ khí, hừ một tiếng, năng lượng màu tím tiếp tục rót vào trong cự kiếm màu bạc! Cự kiếm màu bạc vốn tan rã đại bộ phận màu sắc sáng bóng, lại phát ra ánh sáng rực rỡ! Mà cùng lúc đó, Lôi Đình chi linh vốn sáng bóng, lại ảm đạm đi nhiều!
Sắc mặt của Lâm Dịch tái nhợt không còn chút máu, mồ hôi như mưa, chảy xuống giống như suối, một cổ đau đớn tê tâm liệt phế xông lên đầu của hắn, va chạm vừa rồi, làm cho thân thể của hắn, bị trùng kích chưa từng có trước đây!
Lâm Dịch cắn chặc hàm răng, nhìn xuống phía dưới, khuôn mặt âm lãnh nhìn Diệp Khô, máu tươi từ trong khóe miệng của hắn chải ra ngoài.
Quả nhiên, cường giả Hư Thần và cường giả lục giai, khác nhau về chất giống như trời và đất, cũng không phải dùng nhiều lượng là có thể đền bù, huống chi, mặc dù là lượng, hai người cũng chỉ sàn sàn nhau mà thôi.
- Ta sẽ trở lại, tiếp theo, ta sẽ đánh bại ngươi...
m thanh của Lâm Dịch, vang lên trong đầu của Diệp Khô, sắc mặt Diệp Khô lập tức biến đổi, tinh quang trong mắt bắn ra, sau khi hét to một tiếng, năng lượng màu tím mạnh hơn nữa, tụ tập lên cự kiếm màu bạc, chỉ thấy màu bạc trên cự kiếm càng ngày càng mạnh! Làm cho Lôi Đình chi linh đã ảm đạm, càng ẩm đạm hơn, tùy thời có thể rơi xuống.
Nhưng đúng vào lúc này, nó vốn ảm đạm không có ánh sáng, Lôi Đình chi linh sắp bị hủy bởi cự kiếm màu bạc kia, đột nhiên phát ra hào quang rực rỡ, cự kiếm màu bạc đang đánh xuống cũng bị ngăn cản một chút.
Hư Thần và lục giai, quả nhiên chênh lệch về chất, mặc dù cường độ năng lượng của Lâm Dịch, đã không yếu hơn đối phương, nhưng về chất, vẫn kém quá xa.
Lâm Dịch phun máu bay ra, ánh mắt của hắn lập lòe.
- Không thể chống lại, chỉ có thể dùng lĩnh vực!
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch nhắm con mắt lại, lĩnh vực chi lực, lặng yên tản mát ra, phạm vi lĩnh vực, đã bao phủ khu vực chiến đấu của bọn họ.
Gặp Lâm Dịch trở mình bay ra ngoài, khóe miệng của Diệp Khô xuất hiện nụ cười lạnh.
- Có lẽ trăm năm sau ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng đáng tiếc...Ngươi quá mức kiêu ngạo, không hiểu ẩn nhẫn, đề phòng chuyện ngoài ý muốn, ta chỉ có thể giết ngươi thôi!
Trong mắt của Diệp Khô bắn ra sát cơ, trong tay xuất hiện đạo ánh sáng bạc lóe lên, là một thanh trường kiếm.
Diệp Khô ném trường kiếm lên không trung, sau đó bắt kiếm quyết, chỉ nghe ' vụt ' một tiếng kiếm minh! Vô số đạo ngân sắc quang mang, đánh về phía Lâm Dịch! Tốc độ cực nhanh, ngay lập tức đã tới trước người Lâm Dịch.
Bên trong lĩnh vực, Lâm Dịch cảm nhận được lực lượng của trường kiếm, mỗi một thanh trường kiếm, tương đương với một kích toàn lực của Diệp Khô, lực xuyên thủng của nó, vô cùng kinh người.
Nếu bị trường kiếm đâm trúng, Lâm Dịch chỉ có kết cục bị vạn kiếm xuyên tim.
Chỉ thấy Lâm Dịch cắn răng một cái, ánh sáng bạc trong tay lóe lên, xuất hiện một cái lục lạc nhỏ, hắn ném cái lục lạc lên không trung, huyết sắc quang mang rót vào bên trong, cái lục lạc này biến lớn lên, trong khoảnh khắc đã bao phủ Lâm Dịch vào bên trong.
Ầm ầm ầm...rầm rầm rầm...
Vô số âm thanh va chạm, vô số đạo kiếm quang ảm đạm xuống, toàn bộ đều đụng vào bình chướng của cái lục lạc! Chỉ thấy trên lục lạc hiện ra một đạo kim sắc quang mang, hào quang bao phủ bên ngoài, có ba ký tự xoay tròn và liên tục phát sáng, lộ ra vẻ thần bí, giống như đá ngầm mặc cho sóng biển va chạm, sừng sững bất động!
Thần sắc Diệp Khô hơi đổi, nói:
- Hư Thần Khí phòng ngự, tiểu tử này, không thể lưu.
Sau khi nhìn thấy Hư Thần Khí phòng ngự của đối phương, thần sắc Diệp Khô phát lạnh.
Chỉ thấy hắn bắt kiếm quyết, không ngừng phun ra vô số đạo âm sắc quang mang, trường kiếm khẽ run lên, hiện ra nguyên hình! Lập tức, trường kiếm run rẩy, không gian chung quanh trong nháy mắt bị trường kiếm hấp dãn, điên cuồng tiến vào trong thân kiếm, mà trường kiếm thon nhỏ kia, càng lúc càng lớn, càng ngày càng lớn...Đến cuối cùng, đã biến thành trường kiếm hơn ngàn thước, rộng mấy chục thước!
Trên mặt Diệp Khô hiện ra thần sắc dữ tợn.
- vụt" một tiếng thật lớn, trường kiếm với thế lôi đình vạn quân, hướng về lục lạc màu vàng, mạnh mẽ đập tới.
Đối mặt một chiêu này, sắc mặt Lâm Dịch biến đổi.
Nhưng hắn cố ý bằng vào thực lực hiện giờ chiến đấu với cường giả Hư Thần một trận, không tới thời khắc cuối cùng, hắn thực sự không muốn buông tha.
Hai ngón tay phải khép lại, ngón tay run lên, Lôi Đình chi linh run nhẹ, điện quang màu tím lượn lờ, nương theo tiếng quát nhẹ của Lâm Dịch, chỉ nghe tiếng sấm ầm ầm vang dội trời đất, chỉ thấy một đạo điện xà màu tím, giống như một con cự xà màu tím, đánh lên cự kiếm màu bạc của Diệp Khô!
Oanh!
Lại một tiếng sấm vang dội trời cao, lực lượng cường đại tới mức làm cho không gian chung quanh sụp đổ trong nháy mắt, lan ra không gian chung quanh, vết rách không gian màu đen, đã bao phủ một khoảng cách mấy chục km.
Phốc!
Lâm Dịch phun một ngụm máu tươi ra ngoài, thân thể giống như gặp trọng kích, bay nhanh về phía sau! Sau khi bay được mấy km, khó khăn lắm mới dừng lại, mà Lôi Đình chi linh vốn sáng bóng, cũng biến thành ảm đạm, bởi vì bản thân nó đã ngăn cản một nửa lực lượng của cự kiếm màu bạc!
Diệp Khô biến sắc, trong mắt hiện ra một tia lệ khí, hừ một tiếng, năng lượng màu tím tiếp tục rót vào trong cự kiếm màu bạc! Cự kiếm màu bạc vốn tan rã đại bộ phận màu sắc sáng bóng, lại phát ra ánh sáng rực rỡ! Mà cùng lúc đó, Lôi Đình chi linh vốn sáng bóng, lại ảm đạm đi nhiều!
Sắc mặt của Lâm Dịch tái nhợt không còn chút máu, mồ hôi như mưa, chảy xuống giống như suối, một cổ đau đớn tê tâm liệt phế xông lên đầu của hắn, va chạm vừa rồi, làm cho thân thể của hắn, bị trùng kích chưa từng có trước đây!
Lâm Dịch cắn chặc hàm răng, nhìn xuống phía dưới, khuôn mặt âm lãnh nhìn Diệp Khô, máu tươi từ trong khóe miệng của hắn chải ra ngoài.
Quả nhiên, cường giả Hư Thần và cường giả lục giai, khác nhau về chất giống như trời và đất, cũng không phải dùng nhiều lượng là có thể đền bù, huống chi, mặc dù là lượng, hai người cũng chỉ sàn sàn nhau mà thôi.
- Ta sẽ trở lại, tiếp theo, ta sẽ đánh bại ngươi...
m thanh của Lâm Dịch, vang lên trong đầu của Diệp Khô, sắc mặt Diệp Khô lập tức biến đổi, tinh quang trong mắt bắn ra, sau khi hét to một tiếng, năng lượng màu tím mạnh hơn nữa, tụ tập lên cự kiếm màu bạc, chỉ thấy màu bạc trên cự kiếm càng ngày càng mạnh! Làm cho Lôi Đình chi linh đã ảm đạm, càng ẩm đạm hơn, tùy thời có thể rơi xuống.
Nhưng đúng vào lúc này, nó vốn ảm đạm không có ánh sáng, Lôi Đình chi linh sắp bị hủy bởi cự kiếm màu bạc kia, đột nhiên phát ra hào quang rực rỡ, cự kiếm màu bạc đang đánh xuống cũng bị ngăn cản một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.