Chung Cực Truyền Thừa

Chương 874

Vũ Thần Vũ

01/05/2018

Thân thể của Lâm Phỉ căng cứng trong nháy mắt, khẩn trương cắn chặc môi dưới...Mặc dù còn ở bên trong Anh Hùng Trủng, bộ ngực của nàng, chưa từng có người nào vuốt ve qua, nhưng người chạm vào hiện giờ là người nàng thương, trong nội tâm nàng lại sinh ra cảm giác hưng phấn không nói thành lời, một tiếng ân nhỏ từ mũi truyền ra, nàng rất chờ mong, làm cho nàng không thể tin nổi mình có thể phát ra âm thanh này.

Động tác của Lâm Dịch nhẹ nhàng mà hữu lực, trên bàn tay cảm giác nhũ hoa của Lâm Phỉ đang căng cứng, hắn biết rõ, nàng đã động tình rồi.

Trong đôi mắt của Lâm Phỉ hiện ra thần sắc say mê...Nàng không biết, cảm giác này quá tốt, một cảm giác ma quái chưa từng xuất hiện trên người nàng, kích thích đầu óc của nàng, làm cho ở giữa chân nàng ướt đẫm.

Hô hấp của nàng càng ngày càng dồn dập, từng âm thanh mê người xen lẫn tiếng rên rĩ, từ trong miệng của nàng phát ra.

Quần áo càng ngày càng ít, thân thể trắng bóng không tì vết.

Da thịt trắng noãn như bạch ngọc hoàn mỹ, không có chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào, hai điểm đỏ tươi, cộng thêm cánh rừng rậm và khe suối đã sớm ướt đẫm...

Lâm Dịch cũng nhịn không được nữa, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng phấn của Lâm Phỉ, tham lam mút cái lưỡi hương ngọt của nàng, đôi tay của hắn, lại chạy khắp thân thể dụ hoặc của Lâm Phỉ.

Lâm Dịch ngẩng đầu, đặt mỹ nhân nằm xuống.

- Sắp tới rồi!

m thanh nhu hòa vang lên.

Khuôn mặt Lâm Phỉ đỏ ửng, khẽ cắn môi dưới, sau đó gật đầu.

Rốt cuộc Lâm Dịch kiên quyết, chậm chạp và hữu lực tiến lên, thân thể của Lâm Phỉ đã cứng ngắc, nhẹ nhàng tách đôi chân ngọc ra.

- A!

Một tiếng kêu đau đớn, sau đó là tiếng rên rỉ thống khổ vang lên...Nước mắt của Lâm Dịch chảy xuống, nhưng trên mặt, lại mang theo nụ cười hạnh phúc.

- Rốt cuộc muội cũng biến thành nữ nhân của huynh...

Lâm Phỉ quấn quít cái eo, ghé vào lỗ tai của hắn, cắn chặc hàm răng, kháng cự cảm giác thư sướng đang lan tỏa khắp người, không nơi nào trong cơ thể nàng mà không có khoái cảm, run rẩy nói ra.

Lâm Dịch nở nụ cười, thấp giọng nói:

- Buông lỏng đi, nên hưởng thụ thật tốt...



- n!

Nghe lời của Lâm Dịch, từng cảnh hương diễm và rên rỉ bốc lên, xuân sắc lan tràn khắp căn phòng nhỏ trong Hổ Thần Cư.

Mây mưa qua đi, Lâm Phỉ giống như một hiền thê, đang phục vụ Lâm Dịch mặc y phục, từ nữ nhân biến thành đàn bà, cho nên dung nhan tuyệt mỹ của Lâm Phỉ phát ra huỳnh quang sáng chói, sắc mặt hồng như ánh nắng chiếu vào, làm cho người ta thương tiếc, đẹp không sao tả xiết.

Lâm Dịch cười lên, sửa lại những sợi tóc mất trật tự của nàng, trong hai mắt tràn đầy trìu mến, cảm nhận được ánh mắt của Lâm Dịch, Lâm Phỉ lộ ra nụ cười tươi đẹp.

Nụ cười này, giống như hoa mai nở đầu xuân, làm cho người ta cảm thấy chói mắt.

Lâm Dịch cũng ôn nhu mặc quần áo cho nàng, trong quá trình mặc quần áo, khó tránh khỏi có va chạm xác thịt, cảm nhận được da thịt mềm mại không có mỡ thừa của Lâm Phỉ, dục hỏa của Lâm Dịch lại bốc lên, nhưng cân nhắc thân thể của đối phương vừa mới phá thân, Lâm Dịch ôm lấy thân thể của đối phương, nằm xuống đất, làm cho gương mặt Lâm Phỉ ửng đỏ, thẹn thùng cúi đầu xuống.

- Cảm giác như thế nào?

Lâm Dịch nhẹ giọng cười với Lâm Dịch.

- Chán ghét! Huynh lại khi dễ muội!

Lâm Phỉ nhẹ giọng nói, mặt nóng lên, hờn dỗi không thôi, theo thói quen tiến vào ngực của Lâm Dịch, cảm thụ cảm giác được đối phương vuốt ve.

Lâm Dịch đang sửa sang lại mái tóc của Lâm Phỉ, nhưng không nói gì.

Lâm Phỉ nằm trong ngực của Lâm Dịch trong chốc lát, nhìn thấy Lâm Dịch như có điều suy nghĩ, Lâm Phỉ khẽ cắn môi dưới, mở miệng hỏi:

- Dịch ca, huynh nhớ hai vị tỷ tỷ à?

Lâm Dịch đã từng nói chuyện của mình với Lâm Phỉ, cho nên Lâm Phỉ cũng biết Mộng nhi và Linh Lung.

Nói thực ra, sau khi mây mưa qua đi, trong nội tâm của người mình thương lại nghĩ tới nữ tử khác, trong nội tâm của Lâm Phỉ rất đau xót, nhưng cảm giác chua xót chỉ lóe lên rồi biến mất.

Nàng cũng biết bản thân mình không có tư cách chua xót. Mặc dù có chua xót, cũng không tới phiên nàng...Hiện giờ Lâm Dịch và hai vị tỷ tỷ trời nam đất bắc, mà mình lại có thể ôm ấp người thương trong lòng, cảm thụ được sự ôn hòa từ hắn, còn có thể không biết đủ sao?

Lâm Dịch nghe ra vấn đề của Lâm Phỉ. Cúi đầu nhìn nàng, sau khi than nhẹ một tiếng, hắn cũng không phủ nhận. Mà là gật gật đầu, nói:



- Tính toán thời gian, cũng đã hơn ba trăm năm rồi...Cũng không biết các nàng hiện tại có bị gì không?

Lâm Phỉ cầm tay của Lam Dịch. Trấn an nói:

- Yên tâm đi, Tây Bắc Thiên đến Đông Nam Thiên, nói thì xa, nhưng đi trên mặt đất, cũng không mất bao nhiêu thời gian, chúng ta sẽ nhanh chóng đoàn tụ với các tỷ tỷ thôi mà.

Lâm Dịch nghe vậy cười lên, nhìn chằm chằm vào Lâm Phỉ. Có chút loạng choạng, mà Lâm Phỉ rúc vào trong thân thể Lâm Dịch. Đôi má áp lên ngực của Lâm Dịch, trong nháy mắt, nàng có cảm giác, mình chính là nữ tử hạnh phúc thế gian.

- Thân thể thế nào?

Đột nhiên Lâm Dịch nói vào tai nàng, khuôn mặt Lâm Phỉ đỏ ửng lên...Tuy đã trải qua một lần, nhưng Lâm Dịch hỏi vấn đề này trực tiếp, vẫn làm cho nàng cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

Khuôn mặt của nàng đỏ bừng, nhẹ cắn môi, nhưng vẫn nhu thuận gật đầu, cho nên không dám nói lời nào.

Lâm Dịch cười ha hả, sau đó kéo nàng từ trong ngực ra, sau đó sửa sang lại mái tóc mềm của nàng, cười nói:

- Nghỉ ngơi thật tốt, ta đi tới truyền tống trận, đợi tới khi rời đi, ta sẽ mang nàng đi ra ngoài.

Lâm Phỉ nghe xong có chút khẩn trương, dặn dò:

- Vậy huynh phải cẩn thận một ít, nếu không được, cũng không nên miễn cưỡng, thối lui vào trong Hổ Thần Cư. Chỉ cần bảo tồn được mình, sẽ có cơ hội...Muội tin tưởng các tỷ tỷ cũng không muốn huynh bởi vì nguyên nhân này mà bị tổn thương đâu.

Lâm Dịch cười lên, xoa xoa da thịt mịn màng của nàng, bật cười nói:

- Ta yếu ớt như thế sao? Ha ha...Yên tâm đi, ta sẽ chú ý.

Sau đó mới đứng dậy, hắn sửa sang quần áo lại một chút, quay đầu cười với Lâm Phỉ, tia sáng gai bạc lập loè, lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Lâm Phỉ ở lại trong Hổ Thần Cư, sau khi Lâm Dịch biến mất, trên gương mặt của nàng nở nụ cười vui vẻ và sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt của nàng, nhìn xuống đất...Dưới đất có dấu máu đỏ tươi, cũng chính là dấu hiệu chuyển biến nàng từ con gái thành đàn bà, trong lòng của nàng rất hạnh phúc...

Trong thành Bạch Vân, Lâm Dịch đã trở lại gian phòng.

Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên không trung có một tòa phù phong cực lớn đang phiêu phù, khóe miệng của Lâm Dịch cười lên.

- Diệp Khô, ba mươi năm rồi, đã để ngươi đợi lâu, ta chưa đánh xong một trận với ngươi a!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chung Cực Truyền Thừa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook