Chương 933
Vũ Thần Vũ
03/09/2013
Phương thức lấy chiến tranh nuôi chiến tranh chính là phương thức nhanh nhất để tăng lên. Mà toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trạng thái chiến đấu như Chu Khắc và Tố Vân lại cực kỳ khó có được.
Cũng may Thiên Đạo của hai người này hoàn toàn hợp nhau. Chợt nhẹ nhàng linh hoạt, chợt trầm ổn, nếu không muốn đi vào loại trạng thái này rất khó.
Cứng rất dễ gãy, nhu cực lại thiếu khuyết vài phần cường ngạnh. Trước khi chiến đấu, Thiên Đạo mà hai người cảm ứng đã tiến nhập vào giai đoạn bình cảnh.
Tố Vân tất nhiên không cần nhiều lời, tiến vào Ngưng Thần Kỳ hơn ba nghìn năm, đã sớm gặp phải bình cảnh, một mực không thể đột phá. Thời gian ba nghìn năm này, vẫn chỉ một mực tích lũy về lượng.
Mà Chu Khắc lại tiến vào Ngưng Thần Kỳ chưa được bao lâu, về mặt lĩnh ngộ Thiên Đạo, cũng đã lâm vào trong bình cảnh. Cũng như Tố Vân ba nghìn năm trước, tuy rằng về mặt tích lũy lượng hắn thật sự không bằng Tố Vân, nhưng về mặt cảm ngộ đối với Thiên Đạo lại kém không xa.
Hơn nữa hắn là hỏa thuộc tính. Tố Vân là mộc thuộc tính. Mộc sợ hỏa. Tuy rằng thực sự không hoàn toàn tương khắc, nhưng vẫn có tác dụng kiềm chế. Vậy nên Chu Khắc và Tố Vân mới đánh ngang tay nhau. Huống chi, càng về sau, hai người đều không tự giác tiến nhập vào trong cảnh giới xác minh Thiên Đạo, lại càng không tự giác xác minh lẫn nhau, vậy nên mới khiến cuộc chiến một mực kéo dài hơn một tháng.
Thắng bại hiện giờ, chính là Thiên Đạo của ai sẽ hoàn thiện trước.
Ít nhất theo Lâm Dịch thấy thì Thiên Đạo của Tố Vân đã trở nên càng hoàn thiện hơn. Nhìn động tác tự nhiên, nhẹ nhàng như một đầu Bạch Hạc khinh vũ ưu nhã, lại càng phù hợp với Thiên Đạo, mị lực tỏa ra càng kinh người.
Xem ra trận chiến này nếu không có gì ngoài ý muốn thì sẽ lấy thắng lợi của Tố Vân mà kết thúc.
Lâm Dịch lẳng lặng nhìn, bộ dạng hết sức chăm chú.
Giờ tuy rằng hắn đã tiến vào cánh cửa Thiên Đạo, nhưng nếu so với hai người Chu Khắc và Tố Vân lại vẫn lộ ra không được lưu loát. Ít nhất. Hai người kia đã đã có được Thiên Đạo của mình, mà Lâm Dịch vẫn còn trong cấp độ bắt chước. Chênh lệch trong đó, không cần nói cũng hiểu. Vậy cho nên trong mắt hắn, ngẫu nhiên vẫn lóe ra một tia hào quang hiểu ra, càng xem càng chăm chú.
Thời gian thấm thoát trôi qua...
Ba tháng!
Từ khi bắt đầu chiến đấu đến giờ, đã trọn vẹn ba tháng. Mà hai người kia, lại vẫn đang chiến đấu không biết mỏi mệt.
Năng lượng chung quanh đã hỗn loạn đến không chịu nổi, nếu loại chiến đấu này vẫn tiếp tục...Không cần phải nói, năng lượng không gian trong mảnh không gian này sẽ bị tổn thương vĩnh viễn. Đến lúc đó, dù hình thành một không gian loạn lưu cỡ nhỏ, Lâm Dịch cũng nghĩ không phải không thể được.
Chỉ thấy động tác của hai người hiện giờ đã như hoàn mỹ, rất tự nhiên, cảm xúc chợt nhẹ nhàng linh hoạt, chợt trầm ổn như núi, tạo nên một loại thẩm mỹ không nói nên lời.
Lâm Dịch im im lặng lặng nhìn trong chốc lát, sau đó con mắt sáng ngời. Lập tức mang chút cảm khái lẩm bẩm nói:
- Trận chiến đấu này, cuối cùng cũng đã xong.
Quả nhiên, sau khi Lâm Dịch nói xong câu đó, chiến cuộc lập tức đã có biến hóa.
Chỉ thấy cả người Tố Vân đột nhiên thay đổi, vẻ nhẹ nhàng phiêu miễu trước kia, đột nhiên biến thành trầm tĩnh.
Trong nháy mắt liền yên tĩnh lại. Mặc dù nàng tấn công nhưng vẫn trầm tĩnh.
Cả người nàng phảng phất, trong nháy mắt như dung hợp vào thiên địa. Dung hợp, đúng vậy, dung hợp!
Dường như thiên địa không có nàng, lại như nàng chính là thiên địa! Thiên địa chính là nàng, nàng như là thiên địa!
Việc này khiến Chu Khắc vốn đang cùng nàng chiến đấu đột nhiên phục hồi tinh thần. Ánh mắt vốn trầm lãnh trong nháy mắt lộ ra thần sắc kinh hãi, liền có chút tiếc nuối.
Oanh!...
Sau tiếng nổ kịnh liệt, hai thân ảnh liền tách ra. Không gian tan vỡ, liền ổn định lại.
Không người nào nhìn về phía Lâm Dịch, dường như đã quên xung quanh còn có những người khác. Hai người xa xa nhìn nhau.
- Chúc mừng ngươi.
Chu Khắc phá vỡ im lặng, thanh âm khô khốc, khàn khàn của hắn lộ ra. Trong mắt lóe ra một tia thèm muốn, một tia vui mừng.
- Cảm ơn.
Tố Vân trầm im lặng một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng nói. Đây là lần đầu tiên Tố Vân dùng thanh âm nhu hòa như vậy để nói chuyện với Chu Khắc.
Chu Khắc ngửa mặt lên trời, nhẹ nhàng thở dài. Lập tức trên mặt lộ ra một tia thanh thản, như tươi cười nói:
- Trận chiến này tuy rằng ta thua, nhưng ta thấy vô cùng hài lòng. Trước khi chết có thể hiểu được tia quỷ bí của Thiên đạo. Đối với ta như vậy là đủ rồi.
Tố Vân trầm mặc, một lúc lâu sau mới khẽ thở dài nói:
- Thiên đạo xa xôi. Dù cho là ta cũng chỉ mò tới một tia lối đi thôi.
Chu Khắc vốn im lặng đột nhiên nở nụ cười:
- Đúng vậy a. Lối đi mà thôi, lối đi mà thôi...
Thanh âm dần dần nhỏ lại. Đôi mắt mới vừa rồi còn hết sức sáng ngời, trong nháy mắt đã ảm đạm mất đi màu sắc. Thân thể lập tức từ không trung chậm rãi té xuống.
Tố Vân khẽ thở dài một tiếng, yên lặng nhìn thân thể hắn bị tầng mây dưới thân thôn phệ cũng không có động tác gì. Kết quả như vậy đối với người truy cầu Thiên đạo có lẽ là tốt nhất rồi.
Lâm Dịch yên lặng nhìn, cũng không có can thiệp. Quan sát một hồi cường giả Ngưng Thần Kỳ đại chiến, tâm cảnh Lâm Dịch dường như tăng lên rất nhiều. Tâm thần tu vi của hắn dưới sự thay đổi liên tiếp của Thiên đạo đã tiến vào trình dộ luyện cách rồi.
Còn muốn đi vào Ngưng Thần Kỳ, Lâm Dịch biết rõ bây giờ là không thể. Trừ khi hắn bế quan, chuyên tâm diễn luyện Thiên đạo thuộc về mình. Ngày hắn ngộ ra Thiên đạo của bản thân, là lúc đạt đến Ngưng Thần Kỳ.
Đương nhiên điều kiện đầu tiên là phải có thời gian. Nhưng bây giờ Lâm Dịch không còn thời gian nữa rồi.
Hắn một mực lo lắng cho mọi người ở đại lục Bạch Đế. Thanh Nguyên Kiếm Tông lúc hắn rời khỏi tuy rằng đã chiếm ưu thế rất lớn, nhưng loại chiến đấu lập tức sẽ thay đổi, ai cũng không chắc đến cuối cũng sẽ không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn. Nếu như Thanh nguyên Kiếm Tông thật sự đã xảy ra chuyện gì thì vị diện Gia Nhĩ Ba Tư thuộc về Thanh Nguyên Kiếm Tông, có thể thay đổi gì hay không?
Hết thảy hắn đều không biết, điều này càng làm cho Lâm Dịch muốn quay trở lại.
Tuy nhiên, trong lòng lo lắng về tình hình như vậy, hắn làm sao có thể bình tĩnh quyết tâm diễn luyện Thiên đạo thuộc về mình?
Chẳng qua lâu nay hắn học tập Thiên đạo của Tố Vân và Chu Khắc.
Tuy rằng còn chưa đạt tới nguyên thần kỳ, nhưng phối hợp với Hắc Viêm Long và Lĩnh Vực, đối mặt với Ngưng Thần Kỳ cường giả, hắn cũng không đến mức một chút năng lực phản khán cũng không có.
Năng lượng chung quanh vẫn hỗn loạn không chịu nổi. Hai cường giả sử dụng Thiên đạo kịch chiến ở nơi này 3 tháng, nếu mảng không gian này muốn khôi phục ít nhất cũng phải trăm năm sau rồi.
Tố Vân lẳng lặng nhìn Chu Khắc rơi xuống, lúc lâu sau mới khẽ thở dài một tiếng, ngẩn đầu nhìn vè phía Lâm Dịch xa xa. Chân nhẹ nhàng một bước, khoảng cách tiếp cận khoảng 20km, bất quá lập tức đã đến. Tốc độ cực nhanh, cơ hồ không thua thuấn di.
Cũng may Thiên Đạo của hai người này hoàn toàn hợp nhau. Chợt nhẹ nhàng linh hoạt, chợt trầm ổn, nếu không muốn đi vào loại trạng thái này rất khó.
Cứng rất dễ gãy, nhu cực lại thiếu khuyết vài phần cường ngạnh. Trước khi chiến đấu, Thiên Đạo mà hai người cảm ứng đã tiến nhập vào giai đoạn bình cảnh.
Tố Vân tất nhiên không cần nhiều lời, tiến vào Ngưng Thần Kỳ hơn ba nghìn năm, đã sớm gặp phải bình cảnh, một mực không thể đột phá. Thời gian ba nghìn năm này, vẫn chỉ một mực tích lũy về lượng.
Mà Chu Khắc lại tiến vào Ngưng Thần Kỳ chưa được bao lâu, về mặt lĩnh ngộ Thiên Đạo, cũng đã lâm vào trong bình cảnh. Cũng như Tố Vân ba nghìn năm trước, tuy rằng về mặt tích lũy lượng hắn thật sự không bằng Tố Vân, nhưng về mặt cảm ngộ đối với Thiên Đạo lại kém không xa.
Hơn nữa hắn là hỏa thuộc tính. Tố Vân là mộc thuộc tính. Mộc sợ hỏa. Tuy rằng thực sự không hoàn toàn tương khắc, nhưng vẫn có tác dụng kiềm chế. Vậy nên Chu Khắc và Tố Vân mới đánh ngang tay nhau. Huống chi, càng về sau, hai người đều không tự giác tiến nhập vào trong cảnh giới xác minh Thiên Đạo, lại càng không tự giác xác minh lẫn nhau, vậy nên mới khiến cuộc chiến một mực kéo dài hơn một tháng.
Thắng bại hiện giờ, chính là Thiên Đạo của ai sẽ hoàn thiện trước.
Ít nhất theo Lâm Dịch thấy thì Thiên Đạo của Tố Vân đã trở nên càng hoàn thiện hơn. Nhìn động tác tự nhiên, nhẹ nhàng như một đầu Bạch Hạc khinh vũ ưu nhã, lại càng phù hợp với Thiên Đạo, mị lực tỏa ra càng kinh người.
Xem ra trận chiến này nếu không có gì ngoài ý muốn thì sẽ lấy thắng lợi của Tố Vân mà kết thúc.
Lâm Dịch lẳng lặng nhìn, bộ dạng hết sức chăm chú.
Giờ tuy rằng hắn đã tiến vào cánh cửa Thiên Đạo, nhưng nếu so với hai người Chu Khắc và Tố Vân lại vẫn lộ ra không được lưu loát. Ít nhất. Hai người kia đã đã có được Thiên Đạo của mình, mà Lâm Dịch vẫn còn trong cấp độ bắt chước. Chênh lệch trong đó, không cần nói cũng hiểu. Vậy cho nên trong mắt hắn, ngẫu nhiên vẫn lóe ra một tia hào quang hiểu ra, càng xem càng chăm chú.
Thời gian thấm thoát trôi qua...
Ba tháng!
Từ khi bắt đầu chiến đấu đến giờ, đã trọn vẹn ba tháng. Mà hai người kia, lại vẫn đang chiến đấu không biết mỏi mệt.
Năng lượng chung quanh đã hỗn loạn đến không chịu nổi, nếu loại chiến đấu này vẫn tiếp tục...Không cần phải nói, năng lượng không gian trong mảnh không gian này sẽ bị tổn thương vĩnh viễn. Đến lúc đó, dù hình thành một không gian loạn lưu cỡ nhỏ, Lâm Dịch cũng nghĩ không phải không thể được.
Chỉ thấy động tác của hai người hiện giờ đã như hoàn mỹ, rất tự nhiên, cảm xúc chợt nhẹ nhàng linh hoạt, chợt trầm ổn như núi, tạo nên một loại thẩm mỹ không nói nên lời.
Lâm Dịch im im lặng lặng nhìn trong chốc lát, sau đó con mắt sáng ngời. Lập tức mang chút cảm khái lẩm bẩm nói:
- Trận chiến đấu này, cuối cùng cũng đã xong.
Quả nhiên, sau khi Lâm Dịch nói xong câu đó, chiến cuộc lập tức đã có biến hóa.
Chỉ thấy cả người Tố Vân đột nhiên thay đổi, vẻ nhẹ nhàng phiêu miễu trước kia, đột nhiên biến thành trầm tĩnh.
Trong nháy mắt liền yên tĩnh lại. Mặc dù nàng tấn công nhưng vẫn trầm tĩnh.
Cả người nàng phảng phất, trong nháy mắt như dung hợp vào thiên địa. Dung hợp, đúng vậy, dung hợp!
Dường như thiên địa không có nàng, lại như nàng chính là thiên địa! Thiên địa chính là nàng, nàng như là thiên địa!
Việc này khiến Chu Khắc vốn đang cùng nàng chiến đấu đột nhiên phục hồi tinh thần. Ánh mắt vốn trầm lãnh trong nháy mắt lộ ra thần sắc kinh hãi, liền có chút tiếc nuối.
Oanh!...
Sau tiếng nổ kịnh liệt, hai thân ảnh liền tách ra. Không gian tan vỡ, liền ổn định lại.
Không người nào nhìn về phía Lâm Dịch, dường như đã quên xung quanh còn có những người khác. Hai người xa xa nhìn nhau.
- Chúc mừng ngươi.
Chu Khắc phá vỡ im lặng, thanh âm khô khốc, khàn khàn của hắn lộ ra. Trong mắt lóe ra một tia thèm muốn, một tia vui mừng.
- Cảm ơn.
Tố Vân trầm im lặng một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng nói. Đây là lần đầu tiên Tố Vân dùng thanh âm nhu hòa như vậy để nói chuyện với Chu Khắc.
Chu Khắc ngửa mặt lên trời, nhẹ nhàng thở dài. Lập tức trên mặt lộ ra một tia thanh thản, như tươi cười nói:
- Trận chiến này tuy rằng ta thua, nhưng ta thấy vô cùng hài lòng. Trước khi chết có thể hiểu được tia quỷ bí của Thiên đạo. Đối với ta như vậy là đủ rồi.
Tố Vân trầm mặc, một lúc lâu sau mới khẽ thở dài nói:
- Thiên đạo xa xôi. Dù cho là ta cũng chỉ mò tới một tia lối đi thôi.
Chu Khắc vốn im lặng đột nhiên nở nụ cười:
- Đúng vậy a. Lối đi mà thôi, lối đi mà thôi...
Thanh âm dần dần nhỏ lại. Đôi mắt mới vừa rồi còn hết sức sáng ngời, trong nháy mắt đã ảm đạm mất đi màu sắc. Thân thể lập tức từ không trung chậm rãi té xuống.
Tố Vân khẽ thở dài một tiếng, yên lặng nhìn thân thể hắn bị tầng mây dưới thân thôn phệ cũng không có động tác gì. Kết quả như vậy đối với người truy cầu Thiên đạo có lẽ là tốt nhất rồi.
Lâm Dịch yên lặng nhìn, cũng không có can thiệp. Quan sát một hồi cường giả Ngưng Thần Kỳ đại chiến, tâm cảnh Lâm Dịch dường như tăng lên rất nhiều. Tâm thần tu vi của hắn dưới sự thay đổi liên tiếp của Thiên đạo đã tiến vào trình dộ luyện cách rồi.
Còn muốn đi vào Ngưng Thần Kỳ, Lâm Dịch biết rõ bây giờ là không thể. Trừ khi hắn bế quan, chuyên tâm diễn luyện Thiên đạo thuộc về mình. Ngày hắn ngộ ra Thiên đạo của bản thân, là lúc đạt đến Ngưng Thần Kỳ.
Đương nhiên điều kiện đầu tiên là phải có thời gian. Nhưng bây giờ Lâm Dịch không còn thời gian nữa rồi.
Hắn một mực lo lắng cho mọi người ở đại lục Bạch Đế. Thanh Nguyên Kiếm Tông lúc hắn rời khỏi tuy rằng đã chiếm ưu thế rất lớn, nhưng loại chiến đấu lập tức sẽ thay đổi, ai cũng không chắc đến cuối cũng sẽ không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn. Nếu như Thanh nguyên Kiếm Tông thật sự đã xảy ra chuyện gì thì vị diện Gia Nhĩ Ba Tư thuộc về Thanh Nguyên Kiếm Tông, có thể thay đổi gì hay không?
Hết thảy hắn đều không biết, điều này càng làm cho Lâm Dịch muốn quay trở lại.
Tuy nhiên, trong lòng lo lắng về tình hình như vậy, hắn làm sao có thể bình tĩnh quyết tâm diễn luyện Thiên đạo thuộc về mình?
Chẳng qua lâu nay hắn học tập Thiên đạo của Tố Vân và Chu Khắc.
Tuy rằng còn chưa đạt tới nguyên thần kỳ, nhưng phối hợp với Hắc Viêm Long và Lĩnh Vực, đối mặt với Ngưng Thần Kỳ cường giả, hắn cũng không đến mức một chút năng lực phản khán cũng không có.
Năng lượng chung quanh vẫn hỗn loạn không chịu nổi. Hai cường giả sử dụng Thiên đạo kịch chiến ở nơi này 3 tháng, nếu mảng không gian này muốn khôi phục ít nhất cũng phải trăm năm sau rồi.
Tố Vân lẳng lặng nhìn Chu Khắc rơi xuống, lúc lâu sau mới khẽ thở dài một tiếng, ngẩn đầu nhìn vè phía Lâm Dịch xa xa. Chân nhẹ nhàng một bước, khoảng cách tiếp cận khoảng 20km, bất quá lập tức đã đến. Tốc độ cực nhanh, cơ hồ không thua thuấn di.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.