Chương 315: Sân khấu của cường giả.
Vũ Thần Vũ
05/06/2013
Lời này của Lạp Cổ Kỳ làm cho Lâm Dịch có chút dở khóc dở cười...hắn hiểu được ý tứ của Lạp Cổ Kỳ là muốn giảm bớt áp lực cho mình. Nhưng lời này vào tai Lâm Dịch lại cảm thấy không dễ chịu chút nào...Dù sao, Lâm Dịch vẫn là một thiếu niên. Tranh cường háo thắng, vốn là tính cách của tuổi trẻ.
Nhưng Lạp Cổ Kỳ có ý tốt, Lâm Dịch tự nhiên không thể nói ra những lời làm tổn thương hắn, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu nói:
- Đệ tử đã biết...
Lạp Cổ Kỳ nhẹ gật đầu, sau đó liền đứng lên, cười nói:
- Nếu đã như vậy, ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa.
Nói xong, quay đầu lại nhìn thoáng qua Thủy Linh Lung một mực thừ người kia, lại khẽ thở dài một tiếng, quay đầu nhìn chăm chú vào Lâm Dịch:
- Linh Lung...chỉ có thể nhờ vào ngươi rồi.
Lâm Dịch cũng thoáng nhìn qua Thủy Linh Lung đang ngẩn người, khẽ gật đầu. Sau đó, Lạp Cổ Kỳ liền rời khỏi gian phòng của Lâm Dịch...
Một ngày sau, trên Vô Song đảo.
Toàn bộ hòn đảo lâm vào sự náo nhiệt chưa từng có...Sắc trời còn chưa sáng, nhưng các thính phòng bao quanh sân thi đấu, sớm đã ngồi đầy người. Tiếng người huyên náo, rất là náo nhiệt.
Lâm Dịch cúi đầu nhìn thoáng qua tấm bảng gỗ hình tròn trong tay, phía trên có dán con số là 08975. Đây là thứ hôm qua những nhân viên kia đưa tới tận phòng hắn, nói đây là số hiệu của hắn. Thủy Linh Lung cũng nhận được một cái, là 09005. Lâm Dịch không biết những số hiệu này dựa vào cái gì để phân phối...Bất quá, có lẽ tất cả những người của các đại thế lực sẽ không bị phân vào cùng một nhóm tỷ thí a? Bằng không, đối với những cường giả sau lưng không có thế lực lớn chống đỡ, hoặc là thế lực nhỏ yếu mà nói, liền lộ ra có chút không công bằng rồi.
Lúc này Lâm Dịch đang đứng ở bên trong khu vực dành cho người dự thi...bởi vì tất cả mọi người đã được phân công số thứ tự, cho nên chỉ cần ở chỗ này chờ là được rồi. Đến lúc đó hô bao nhiêu số trận thứ mấy, trực tiếp đi lên là được rồi. Bằng không...đài thi đấu tuy rất lớn, nhưng đồng thời lại để cho nhiều người dự thi tiến trận như vậy, cũng thực có chút phiền toái.
Ngày hôm qua sau khi Lạp Cổ Kỳ đến nói cho hắn quy tắc thi đấu, nhân viên đưa số hiệu lại nói một lần nữa...Có điều nhân viên công tác nói rõ ràng hơn một chút...thí dụ như, tỷ thí là theo số thự tứ mà tiến hành, mỗi cuộc tranh tài là 100 người. Như vậy trận đấu thứ nhất là các tuyển thủ có số hiệu từ số 1 đến 100, trận thứ hai chính là các tuyển thủ có số hiệu từ 101 đến 200...cứ tiếp tục như vậy. Nếu như đến muộn hơn năm phút, thì bãi bỏ quyền dự thi.
Mà Lâm Dịch là 08975, nói cách khác, hắn sẽ đấu ở trận thứ 89. Không có gì bất ngờ xảy ra, thì trận đấu đầu tiên của Lâm Dịch, sẽ tiến hành vào hai tuần sau.
Đương nhiên, điều này cũng không có nghĩa là Lâm Dịch phải đợi ở gian phòng hai tuần lễ...Đi làm người xem cũng không tệ. Phải biết rằng, Vô Song hội, chính là đệ nhất thịnh hội trên đại lục. Các trận đấu như vậy, tất nhiên sẽ vô cùng đặc sắc. Là một tiêu chuẩn cuồng tu, Lâm Dịch cũng không hy vọng bỏ qua những trận đấu đặc sắc này.
Bây giờ đang là bài phát biểu của một lãnh đạo nào đó... Lâm Dịch đoán chừng, nếu đã là cuộc thi đấu do hoàng tộc đế quốc chủ sự, thì người thứ nhất phát biểu, khẳng định là một nhân vật có thân phận không nhỏ? Nghĩ đến, không khỏi có chút tò mò hướng đài phát biểu nhìn lại...Nhưng bởi vì người thật sự là quá nhiều. Căn bản là không thể nhìn xa được... Lâm Dịch không khỏi ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Chỉ thấy các nhà lầu cao tầng chung quanh đã chật ních người xem, không khỏi có chút hối hận, vì sao vừa rồi mình lại không chạy đến mấy nhà lầu đó chứ...
Phải rất nỗ lực, rốt cuộc Lâm Dịch cũng trông thấy được...nhưng mà vừa nhìn, lại làm cho Lâm Dịch mở to hai con mắt!
- Bạch Tiếu Thiên! Lại là hắn!
Lâm Dịch kinh ngạc. Chỉ thấy người trên đài cao kia, lúc này đang mỉm cười, lạnh nhạt giới thiệu lại lịch sử của Vô Song hội, đúng là người xuất hiện tại cuộc tranh tài danh ngạch tiến vào Ma Nguyên động quật- Bạch Tiếu Thiên.
Trên khuôn mặt anh tuấn của Bạch Tiếu Thiên mang theo nụ cười thản nhiên. Đối mặt với mấy vạn người nhưng trên mặt lại không có chút câu thúc nào. Chỉ với phần phong độ này, cũng đủ để Lâm Dịch phải thán phục không thôi... Lâm Dịch không khỏi ngẩng đầu nhìn lên đài cao nơi Bạch Tiếu Thiên đang đàm tiếu tự nhiên, cảm thấy kính ngưỡng.
- Đây mới là phong phạm của cường giả a...
Trên thực tế số cường giả Thánh cấp mà Lâm Dịch tiếp xúc cũng không nhiều. Bạch Tiếu Thiên, Lạp Cổ Kỳ, ngày đó tại Mạn Vân Phong gặp được một vị...còn có Khải Ni Cổ Lạp cũng tính là một vị. Chính thức tiếp xúc với Thánh cấp, cũng chỉ có bốn người này. Lúc trước cường giả Thánh Cấp trên Mạn Vân Phong tuy nhiều, nhưng cùng hắn nói chuyện, cũng chỉ có bốn người này. Mà giữa bốn người này, nếu bàn về kính ngưỡng, không thể nghi ngờ chính là Bạch Tiếu Thiên rồi...Đại khái, là vì đối phương cũng giống như mình, cũng là một lĩnh vực dị năng giả. Luôn có một mối liên hệ thân cận không cách nào hiểu được. Phải biết rằng, trên đại lục này, đoán chừng lĩnh vực dị năng giả, cũng chỉ có hai người bọn họ mà thôi...Ngày đó tại đỉnh Mạn Vân Phong, Bạch Tiếu Thiên mở miệng nói giúp cho mình, nguyên nhân chính, có lẽ bởi vì mình cũng là một lĩnh vực dị năng giả a?
Lâm Dịch cảm thấy rất rõ ràng. Ngoại trừ điểm này...chính mình thực không có đồ vật gì đáng giá lọt vào mắt Bạch Tiếu Thiên. Đối phương thành danh tại ba vạn năm trước! Dòng thời gian kia dài đến cỡ nào? Đã chứng kiến bao nhiêu nhân vật đỉnh phong! Mình chỉ là một tên mao đầu tiểu tử, trừ phi là một lĩnh vực dị năng giả như hắn, thật sự không nghĩ ra mình có giá trị gì để đối phương xem vừa mắt.
- Cuối cùng, chúc cho chư vị người dự thi có thể lấy được thành tích tốt.
Bạch Tiếu Thiên đã phát biểu xong, có chút nhẹ gật đầu đối với mọi người, thân thể có chút phiêu khởi, quay người bay đi...chiêu thức ấy, dẫn phát một hồi hoan hô thán phục của những người xem. Trong mắt Lâm Dịch, chính là kĩnh ngưỡng quá nặng, quả thực có chút bộ dáng sùng bái.
Trận đấu rốt cuộc đã bắt đầu.
Độ kịch liệt của trận đấu xa xa vượt khỏi sự tưởng tượng của Lâm Dịch. Mới vừa lên đài, chỉ thấy phía trên lập tức lập lòe hắc mang tử mang. Trăm người đồng thời phá môn. Nhất là khi phá vỡ Kinh Môn cùng Khai Môn, tình cảnh thật sự rất là đồ sộ...cái luận võ đài kia cũng cực kỳ lớn, dung nạp trăm người rất là nhẹ nhõm. Đoán chừng ban tổ chức cũng nghĩ đến điểm này. cho nên mới không có quy định cấm nhiều người đi lên. Trên thực tế, dùng cái nhìn của Lâm Dịch, sân bãi lớn như vậy, đi lên đồng thời 500 người cũng không là vấn đề.
Tử mang hắc mang vừa mới biến mất, chợt, lại có mấy đạo quang mang màu sắc khác nhau thay nhau hiện lên...mới bắt đầu, đã có người gia trì chiến văn!
Sau đó, có thể nói một cuộc hỗn chiến vô cùng thê thảm bắt đầu.
Các màu năng lượng không ngừng phát ra từ trên tay, trên chân, trên người...các tuyển thủ, công kích lung tung khắp mọi nơi. Rất hiển nhiên là chung quanh lôi đài, sớm đã được bố trí kết giới...chỉ thấy những nguồn năng lượng gào thét trong hư không kia sau khi vượt qua ngưỡng của lôi đài, đụng vào cái gì đó như gặp phải chướng ngại vật vậy, lập tức ầm ầm tan biến. Từ bên ngoài mà xem, thì thấy như là pháo hoa nổ trong không trung vậy...Chợt, một cái lồng bằng năng lượng trong suốt hơi mỏng liền lóe ra lưu quang.
Nhưng Lạp Cổ Kỳ có ý tốt, Lâm Dịch tự nhiên không thể nói ra những lời làm tổn thương hắn, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu nói:
- Đệ tử đã biết...
Lạp Cổ Kỳ nhẹ gật đầu, sau đó liền đứng lên, cười nói:
- Nếu đã như vậy, ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa.
Nói xong, quay đầu lại nhìn thoáng qua Thủy Linh Lung một mực thừ người kia, lại khẽ thở dài một tiếng, quay đầu nhìn chăm chú vào Lâm Dịch:
- Linh Lung...chỉ có thể nhờ vào ngươi rồi.
Lâm Dịch cũng thoáng nhìn qua Thủy Linh Lung đang ngẩn người, khẽ gật đầu. Sau đó, Lạp Cổ Kỳ liền rời khỏi gian phòng của Lâm Dịch...
Một ngày sau, trên Vô Song đảo.
Toàn bộ hòn đảo lâm vào sự náo nhiệt chưa từng có...Sắc trời còn chưa sáng, nhưng các thính phòng bao quanh sân thi đấu, sớm đã ngồi đầy người. Tiếng người huyên náo, rất là náo nhiệt.
Lâm Dịch cúi đầu nhìn thoáng qua tấm bảng gỗ hình tròn trong tay, phía trên có dán con số là 08975. Đây là thứ hôm qua những nhân viên kia đưa tới tận phòng hắn, nói đây là số hiệu của hắn. Thủy Linh Lung cũng nhận được một cái, là 09005. Lâm Dịch không biết những số hiệu này dựa vào cái gì để phân phối...Bất quá, có lẽ tất cả những người của các đại thế lực sẽ không bị phân vào cùng một nhóm tỷ thí a? Bằng không, đối với những cường giả sau lưng không có thế lực lớn chống đỡ, hoặc là thế lực nhỏ yếu mà nói, liền lộ ra có chút không công bằng rồi.
Lúc này Lâm Dịch đang đứng ở bên trong khu vực dành cho người dự thi...bởi vì tất cả mọi người đã được phân công số thứ tự, cho nên chỉ cần ở chỗ này chờ là được rồi. Đến lúc đó hô bao nhiêu số trận thứ mấy, trực tiếp đi lên là được rồi. Bằng không...đài thi đấu tuy rất lớn, nhưng đồng thời lại để cho nhiều người dự thi tiến trận như vậy, cũng thực có chút phiền toái.
Ngày hôm qua sau khi Lạp Cổ Kỳ đến nói cho hắn quy tắc thi đấu, nhân viên đưa số hiệu lại nói một lần nữa...Có điều nhân viên công tác nói rõ ràng hơn một chút...thí dụ như, tỷ thí là theo số thự tứ mà tiến hành, mỗi cuộc tranh tài là 100 người. Như vậy trận đấu thứ nhất là các tuyển thủ có số hiệu từ số 1 đến 100, trận thứ hai chính là các tuyển thủ có số hiệu từ 101 đến 200...cứ tiếp tục như vậy. Nếu như đến muộn hơn năm phút, thì bãi bỏ quyền dự thi.
Mà Lâm Dịch là 08975, nói cách khác, hắn sẽ đấu ở trận thứ 89. Không có gì bất ngờ xảy ra, thì trận đấu đầu tiên của Lâm Dịch, sẽ tiến hành vào hai tuần sau.
Đương nhiên, điều này cũng không có nghĩa là Lâm Dịch phải đợi ở gian phòng hai tuần lễ...Đi làm người xem cũng không tệ. Phải biết rằng, Vô Song hội, chính là đệ nhất thịnh hội trên đại lục. Các trận đấu như vậy, tất nhiên sẽ vô cùng đặc sắc. Là một tiêu chuẩn cuồng tu, Lâm Dịch cũng không hy vọng bỏ qua những trận đấu đặc sắc này.
Bây giờ đang là bài phát biểu của một lãnh đạo nào đó... Lâm Dịch đoán chừng, nếu đã là cuộc thi đấu do hoàng tộc đế quốc chủ sự, thì người thứ nhất phát biểu, khẳng định là một nhân vật có thân phận không nhỏ? Nghĩ đến, không khỏi có chút tò mò hướng đài phát biểu nhìn lại...Nhưng bởi vì người thật sự là quá nhiều. Căn bản là không thể nhìn xa được... Lâm Dịch không khỏi ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Chỉ thấy các nhà lầu cao tầng chung quanh đã chật ních người xem, không khỏi có chút hối hận, vì sao vừa rồi mình lại không chạy đến mấy nhà lầu đó chứ...
Phải rất nỗ lực, rốt cuộc Lâm Dịch cũng trông thấy được...nhưng mà vừa nhìn, lại làm cho Lâm Dịch mở to hai con mắt!
- Bạch Tiếu Thiên! Lại là hắn!
Lâm Dịch kinh ngạc. Chỉ thấy người trên đài cao kia, lúc này đang mỉm cười, lạnh nhạt giới thiệu lại lịch sử của Vô Song hội, đúng là người xuất hiện tại cuộc tranh tài danh ngạch tiến vào Ma Nguyên động quật- Bạch Tiếu Thiên.
Trên khuôn mặt anh tuấn của Bạch Tiếu Thiên mang theo nụ cười thản nhiên. Đối mặt với mấy vạn người nhưng trên mặt lại không có chút câu thúc nào. Chỉ với phần phong độ này, cũng đủ để Lâm Dịch phải thán phục không thôi... Lâm Dịch không khỏi ngẩng đầu nhìn lên đài cao nơi Bạch Tiếu Thiên đang đàm tiếu tự nhiên, cảm thấy kính ngưỡng.
- Đây mới là phong phạm của cường giả a...
Trên thực tế số cường giả Thánh cấp mà Lâm Dịch tiếp xúc cũng không nhiều. Bạch Tiếu Thiên, Lạp Cổ Kỳ, ngày đó tại Mạn Vân Phong gặp được một vị...còn có Khải Ni Cổ Lạp cũng tính là một vị. Chính thức tiếp xúc với Thánh cấp, cũng chỉ có bốn người này. Lúc trước cường giả Thánh Cấp trên Mạn Vân Phong tuy nhiều, nhưng cùng hắn nói chuyện, cũng chỉ có bốn người này. Mà giữa bốn người này, nếu bàn về kính ngưỡng, không thể nghi ngờ chính là Bạch Tiếu Thiên rồi...Đại khái, là vì đối phương cũng giống như mình, cũng là một lĩnh vực dị năng giả. Luôn có một mối liên hệ thân cận không cách nào hiểu được. Phải biết rằng, trên đại lục này, đoán chừng lĩnh vực dị năng giả, cũng chỉ có hai người bọn họ mà thôi...Ngày đó tại đỉnh Mạn Vân Phong, Bạch Tiếu Thiên mở miệng nói giúp cho mình, nguyên nhân chính, có lẽ bởi vì mình cũng là một lĩnh vực dị năng giả a?
Lâm Dịch cảm thấy rất rõ ràng. Ngoại trừ điểm này...chính mình thực không có đồ vật gì đáng giá lọt vào mắt Bạch Tiếu Thiên. Đối phương thành danh tại ba vạn năm trước! Dòng thời gian kia dài đến cỡ nào? Đã chứng kiến bao nhiêu nhân vật đỉnh phong! Mình chỉ là một tên mao đầu tiểu tử, trừ phi là một lĩnh vực dị năng giả như hắn, thật sự không nghĩ ra mình có giá trị gì để đối phương xem vừa mắt.
- Cuối cùng, chúc cho chư vị người dự thi có thể lấy được thành tích tốt.
Bạch Tiếu Thiên đã phát biểu xong, có chút nhẹ gật đầu đối với mọi người, thân thể có chút phiêu khởi, quay người bay đi...chiêu thức ấy, dẫn phát một hồi hoan hô thán phục của những người xem. Trong mắt Lâm Dịch, chính là kĩnh ngưỡng quá nặng, quả thực có chút bộ dáng sùng bái.
Trận đấu rốt cuộc đã bắt đầu.
Độ kịch liệt của trận đấu xa xa vượt khỏi sự tưởng tượng của Lâm Dịch. Mới vừa lên đài, chỉ thấy phía trên lập tức lập lòe hắc mang tử mang. Trăm người đồng thời phá môn. Nhất là khi phá vỡ Kinh Môn cùng Khai Môn, tình cảnh thật sự rất là đồ sộ...cái luận võ đài kia cũng cực kỳ lớn, dung nạp trăm người rất là nhẹ nhõm. Đoán chừng ban tổ chức cũng nghĩ đến điểm này. cho nên mới không có quy định cấm nhiều người đi lên. Trên thực tế, dùng cái nhìn của Lâm Dịch, sân bãi lớn như vậy, đi lên đồng thời 500 người cũng không là vấn đề.
Tử mang hắc mang vừa mới biến mất, chợt, lại có mấy đạo quang mang màu sắc khác nhau thay nhau hiện lên...mới bắt đầu, đã có người gia trì chiến văn!
Sau đó, có thể nói một cuộc hỗn chiến vô cùng thê thảm bắt đầu.
Các màu năng lượng không ngừng phát ra từ trên tay, trên chân, trên người...các tuyển thủ, công kích lung tung khắp mọi nơi. Rất hiển nhiên là chung quanh lôi đài, sớm đã được bố trí kết giới...chỉ thấy những nguồn năng lượng gào thét trong hư không kia sau khi vượt qua ngưỡng của lôi đài, đụng vào cái gì đó như gặp phải chướng ngại vật vậy, lập tức ầm ầm tan biến. Từ bên ngoài mà xem, thì thấy như là pháo hoa nổ trong không trung vậy...Chợt, một cái lồng bằng năng lượng trong suốt hơi mỏng liền lóe ra lưu quang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.