Chương 311: Tâm tàn như tro
Vũ Thần Vũ
05/06/2013
- Thanh Thanh, Nhu Nhu...là ta...ta là Linh Lung!
Thủy Linh Lung mở miệng. Đương nhiên... Lâm Dịch nghe không hiểu.
Thủy Linh Lung vừa thốt lên, tình cảnh lập tức liền xôn xao náo nhiệt...vượt qua dự kiến của Lâm Dịch, ngoài mấy nữ tử lúc trước Lâm Dịch nhận ra là trong mắt hiện lên sự kinh hỉ, còn lại tất cả mọi người, trong mắt đều là sự kinh hãi.
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Lâm Dịch nghi hoặc nhìn thôn dân bởi vì Thủy Linh Lung mở miệng mà bắt đầu xôn xao. Thủy Linh Lung nói gì vậy? Lâm Dịch nghe không hiểu.
- Linh Lung... ngươi thật là Linh Lung?
Mấy nữ tử này trong mắt lập tức hiện lên vẻ khiếp sợ, chợt lộ ra sắc mặt vui mừng. Nhưng mà, sắc mặt vừa mới hiện lên vẻ kinh hỉ, thì như nghĩ đến cái gì, liền lộ ra sự lo lắng, dùng ngôn ngữ mà Lâm Dịch nghe không hiểu gì nói:
- Tại sao ngươi lại trở về vậy hả? Chẳng lẽ ngươi không biết...
Nhưng mà, nữ tử kia còn đang nói cái gì, thì Thủy Linh Lung chỉ nở một nụ cười nhẹ, nhẹ nhàng lắc đầu. Ánh mắt không tự chủ được nhìn thoáng qua Lâm Dịch sau lưng bởi vì có chút không hiểu mà cau đôi mày lại, sau đó quay đầu nói với những người bằng hữu tốt trước kia:
- Không có chuyện gì đâu.
Là con yêu nữ kia trở về! Nhanh đi thông báo đại tế tự.
Có thôn dân lớn tiếng hô lên. Mấy người bạn tốt của Thủy Linh Lung trên mặt liền hiện lên sự lo lắng...đối với người trong thôn Thủy gia này mà nói, đại tế tự chính là một người cực kì có uy tín, là một người mà mọi người đều phải kính sợ. Vừa nghe được có người muốn đi gọi đại tế tự, sắc mặt của mấy nữ tử này đều lập tức thay đổi.
Thủy Linh Lung cảm thấy cảm động, đã đi suốt mười năm, nhưng những người bạn tốt này vẫn không quên mình...lập tức hít sâu một hơi, cười an ủi các nàng:
- Yên tâm đi. Không có chuyện gì đâu.
- Lão sư...
Thanh âm Lâm Dịch đột nhiên vang lên. Thủy Linh Lung không khỏi nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy Lâm Dịch đang nhìn về phía trước. Thủy Linh Lung không khỏi quay đầu nhìn theo hướng hắn nhìn...thời điểm khi thấy phía trước xuất hiện ba người, thân thể của nàng, không khỏi nhẹ nhàng run động. Mục quang nhìn chằm chằm vào phía trước, môi dưới, dần dần cắn chặt.
Tình cảnh trong nháy mắt trở thành yên tĩnh. Tất cả ánh mắt của thôn dân, đều nhìn xem Thủy Linh Lung và ba người vừa chạy đến.
Ba người kia. Là hai nam một nữ. Hai nam nhân đều là đại hán thân hình cao to vạm vỡ, đứng trong thôn dân vốn có chiều cao không cao lắm, càng lộ ra vẻ cao ngất...ánh mắt Lâm Dịch vô cùng tốt, hắn liếc mắt liền nhận ra tên trung niên kia cùng với phụ nữ trung niên bên cạnh, đúng là một người giặt quần áo, vừa hút thuốc hồi nãy. Nói cách khác...bọn họ, đúng là người nhà của Thủy Linh Lung.
Ánh mắt Lâm Dịch không khỏi nhìn về phía nam nhân còn lại..Đó là một thanh niên ước chừng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn khôi ngô, tướng mạo trông cũng khá đẹp trai. Ánh mắt hắn nhìn Thủy Linh Lung, mang theo sự kinh hãi...cùng với một tia kinh diễm như si như mê...Đầu lông mày Lâm Dịch, không khỏi nhíu lại.
Tình cảnh trong lúc nhất thời cứ giằng co như vậy. Lâm Dịch từ trong ánh mắt phụ thân Thủy Linh Lung, đọc được sự kinh ngạc. Kinh ngạc...nhưng, lại thiếu khuyết vốn nên có. Lâm Dịch lúc này có chút hiểu được, Thủy Linh Lung vì cái gì không muốn gặp mặt những người này...Người nhà phản bội, đây là một sự kiện làm cho lòng người không khỏi đau nhói.
Thủy Linh Lung nhìn xem ba người, thật lâu về sau, mới từ từ gục đầu xuống kêu lên một tiếng:
- Phụ thân...
Phụ thân Thủy Linh Lung khi nghe tiếng nói của Thủy Linh Lung, sự kinh ngạc trong mắt cũng biến mất, còn dư lại, chỉ là sự lạnh lùng. Ánh mắt nhìn xem Thủy Linh Lung, hoàn toàn không giống như đang nhìn nữ nhi của mình...mà chỉ là một người xa lạ làm cho hắn chán ghét tới cực điểm.
- Ngươi còn dám trở về?
Phụ thân Thủy Linh Lung, lạnh lùng nhìn xem Thủy Linh Lung mở miệng nói. Thân thể Thủy Linh Lung lập tức run lên một cái...cách mười năm, lại lần nữa nghe được ngữ điệu quen thuộc, thanh âm quen thuộc này...Sự sợ hãi lúc còn nhỏ đối với phụ thân, làm cho nàng không kiềm được cúi đầu. Hai mắt đã thành màu đỏ...giờ khắc này, tựa hồ nàng lại trở thành nữ hài nhu nhược tự ti như mười năm trước.
Lâm Dịch chứng kiến biểu lộ của Thủy Linh Lung. Lập tức nhíu mày...hắn một câu cũng nghe không hiểu. Hoàn toàn không biết hai người nói cái gì. Nhưng từ trong mắt phụ thân Thủy Linh Lung, hắn đoán ra được đây không phải là chuyện thân nhân lâu ngày gặp lại liền cảm động gì gì đó. Chứng kiến bóng lưng gầy gò đơn độc của Thủy Linh Lung có chút run rẩy. Lâm Dịch tâm không khỏi tê rần. Nghĩ cũng không nghĩ, liền đi tới bên người Thủy Linh Lung. Tựa như muốn dùng hành động này, khích lệ nàng.
Thủy Linh Lung cảm giác được có người tiếp cận, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại...trong mắt của nàng là một mảnh mơ màng, hai con người phiếm hồng đã chảy hai hàng nước mắt. Bộ dạng thê mỹ nhu nhược, lại làm cho tâm Lâm Dịch phải run lên lần nữa.
- Lâm Dịch...ta nên làm cái gì bây giờ?
Hai mắt đẫm lệ mờ mịt của Thủy Linh Lung nhìn xem Lâm Dịch, hai mắt, nước mắt đã tuôn rơi như mưa.
Lâm Dịch không tự chủ được đưa tay phải ra nhè nhẹ lau vệt nước mắt trên mặt nàng, sau đó hít sâu một hơi, khích lệ nói:
- Người muốn làm gì thì cứ làm, nói gì cứ nói hết ra. Không cần sợ, có ta ở đây.
Thủy Linh Lung cứ si ngốc như vậy nhìn xem Lâm Dịch, thời gian dần trôi qua, một dòng nước ấm tuôn ra từ nơi sâu thẳm trong nàng...mười năm rồi, mười năm này, nàng chỉ là muốn hỏi một vấn đề mà thôi. Người kia...phụ thân của mình, có thật sự yêu thương mình không?
Thật là một vấn đề làm cho lòng người nguội lạnh. Phụ mẫu trong thiên hạ có người nào không thương con cái của mình chứ? Nhưng phụ thân của Thủy Linh Lung, tựa hồ đang làm được điều này...
- Hắn là ai?
Thủy Linh Lung không có mở miệng. Nhưng là phụ thân của nàng lại mở miệng trước. Hắn lạnh lùng nhìn Lâm Dịch từ trên xuống dưới, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ nhìn xem Lâm Dịch...Trong lòng của hắn, Thủy Linh Lung là nữ nhi của hắn. Mặc dù mười năm trước mình đã từng muốn tự tay giết nàng, nhưng nàng vẫn là nữ nhi của mình. Dưới tình huống chưa được mình đồng ý, lại dám cùng một nam nhân có hành động thân mật như vậy, điều này làm cho hắn cảm thấy mình bị xem nhẹ mà phẫn nộ.
Hắn cũng không biết...nữ nhi trong ấn tượng của hắn, người chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng khi đó, vào mười năm trước khi bị hắn gây ra một vết thương lòng thật lớn mà rời khỏi quê hương, trong thời gian mười năm này, đã sớm không phải là người trong suy nghĩ của hắn. Thế giới của hai người, sớm đã tách biệt... Nếu như không phải trong lòng Thủy Linh Lung một mực bị vấn đề này đè nặng, có lẽ, hai người bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không gặp lại nhau.
Dùng tay lau đi vệt nước mắt cho Thủy Linh Lung, Lâm Dịch mới quay đầu lại...phụ thân Thủy Linh Lung nói gì hắn đều nghe được. Nhưng không biết làm sao, hắn nghe không hiểu. Chẳng qua là chứng kiến biểu lộ trong mắt hắn, một cổ lửa giận dần thiêu đốt trong nội tâm hắn...không phải là vì đối phương lạnh lùng nhìn mình. Mà là vì, đối phương đã chối bỏ tất cả các trách nhiệm mà một phụ thân nên làm.
Thủy Linh Lung mở miệng. Đương nhiên... Lâm Dịch nghe không hiểu.
Thủy Linh Lung vừa thốt lên, tình cảnh lập tức liền xôn xao náo nhiệt...vượt qua dự kiến của Lâm Dịch, ngoài mấy nữ tử lúc trước Lâm Dịch nhận ra là trong mắt hiện lên sự kinh hỉ, còn lại tất cả mọi người, trong mắt đều là sự kinh hãi.
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Lâm Dịch nghi hoặc nhìn thôn dân bởi vì Thủy Linh Lung mở miệng mà bắt đầu xôn xao. Thủy Linh Lung nói gì vậy? Lâm Dịch nghe không hiểu.
- Linh Lung... ngươi thật là Linh Lung?
Mấy nữ tử này trong mắt lập tức hiện lên vẻ khiếp sợ, chợt lộ ra sắc mặt vui mừng. Nhưng mà, sắc mặt vừa mới hiện lên vẻ kinh hỉ, thì như nghĩ đến cái gì, liền lộ ra sự lo lắng, dùng ngôn ngữ mà Lâm Dịch nghe không hiểu gì nói:
- Tại sao ngươi lại trở về vậy hả? Chẳng lẽ ngươi không biết...
Nhưng mà, nữ tử kia còn đang nói cái gì, thì Thủy Linh Lung chỉ nở một nụ cười nhẹ, nhẹ nhàng lắc đầu. Ánh mắt không tự chủ được nhìn thoáng qua Lâm Dịch sau lưng bởi vì có chút không hiểu mà cau đôi mày lại, sau đó quay đầu nói với những người bằng hữu tốt trước kia:
- Không có chuyện gì đâu.
Là con yêu nữ kia trở về! Nhanh đi thông báo đại tế tự.
Có thôn dân lớn tiếng hô lên. Mấy người bạn tốt của Thủy Linh Lung trên mặt liền hiện lên sự lo lắng...đối với người trong thôn Thủy gia này mà nói, đại tế tự chính là một người cực kì có uy tín, là một người mà mọi người đều phải kính sợ. Vừa nghe được có người muốn đi gọi đại tế tự, sắc mặt của mấy nữ tử này đều lập tức thay đổi.
Thủy Linh Lung cảm thấy cảm động, đã đi suốt mười năm, nhưng những người bạn tốt này vẫn không quên mình...lập tức hít sâu một hơi, cười an ủi các nàng:
- Yên tâm đi. Không có chuyện gì đâu.
- Lão sư...
Thanh âm Lâm Dịch đột nhiên vang lên. Thủy Linh Lung không khỏi nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy Lâm Dịch đang nhìn về phía trước. Thủy Linh Lung không khỏi quay đầu nhìn theo hướng hắn nhìn...thời điểm khi thấy phía trước xuất hiện ba người, thân thể của nàng, không khỏi nhẹ nhàng run động. Mục quang nhìn chằm chằm vào phía trước, môi dưới, dần dần cắn chặt.
Tình cảnh trong nháy mắt trở thành yên tĩnh. Tất cả ánh mắt của thôn dân, đều nhìn xem Thủy Linh Lung và ba người vừa chạy đến.
Ba người kia. Là hai nam một nữ. Hai nam nhân đều là đại hán thân hình cao to vạm vỡ, đứng trong thôn dân vốn có chiều cao không cao lắm, càng lộ ra vẻ cao ngất...ánh mắt Lâm Dịch vô cùng tốt, hắn liếc mắt liền nhận ra tên trung niên kia cùng với phụ nữ trung niên bên cạnh, đúng là một người giặt quần áo, vừa hút thuốc hồi nãy. Nói cách khác...bọn họ, đúng là người nhà của Thủy Linh Lung.
Ánh mắt Lâm Dịch không khỏi nhìn về phía nam nhân còn lại..Đó là một thanh niên ước chừng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn khôi ngô, tướng mạo trông cũng khá đẹp trai. Ánh mắt hắn nhìn Thủy Linh Lung, mang theo sự kinh hãi...cùng với một tia kinh diễm như si như mê...Đầu lông mày Lâm Dịch, không khỏi nhíu lại.
Tình cảnh trong lúc nhất thời cứ giằng co như vậy. Lâm Dịch từ trong ánh mắt phụ thân Thủy Linh Lung, đọc được sự kinh ngạc. Kinh ngạc...nhưng, lại thiếu khuyết vốn nên có. Lâm Dịch lúc này có chút hiểu được, Thủy Linh Lung vì cái gì không muốn gặp mặt những người này...Người nhà phản bội, đây là một sự kiện làm cho lòng người không khỏi đau nhói.
Thủy Linh Lung nhìn xem ba người, thật lâu về sau, mới từ từ gục đầu xuống kêu lên một tiếng:
- Phụ thân...
Phụ thân Thủy Linh Lung khi nghe tiếng nói của Thủy Linh Lung, sự kinh ngạc trong mắt cũng biến mất, còn dư lại, chỉ là sự lạnh lùng. Ánh mắt nhìn xem Thủy Linh Lung, hoàn toàn không giống như đang nhìn nữ nhi của mình...mà chỉ là một người xa lạ làm cho hắn chán ghét tới cực điểm.
- Ngươi còn dám trở về?
Phụ thân Thủy Linh Lung, lạnh lùng nhìn xem Thủy Linh Lung mở miệng nói. Thân thể Thủy Linh Lung lập tức run lên một cái...cách mười năm, lại lần nữa nghe được ngữ điệu quen thuộc, thanh âm quen thuộc này...Sự sợ hãi lúc còn nhỏ đối với phụ thân, làm cho nàng không kiềm được cúi đầu. Hai mắt đã thành màu đỏ...giờ khắc này, tựa hồ nàng lại trở thành nữ hài nhu nhược tự ti như mười năm trước.
Lâm Dịch chứng kiến biểu lộ của Thủy Linh Lung. Lập tức nhíu mày...hắn một câu cũng nghe không hiểu. Hoàn toàn không biết hai người nói cái gì. Nhưng từ trong mắt phụ thân Thủy Linh Lung, hắn đoán ra được đây không phải là chuyện thân nhân lâu ngày gặp lại liền cảm động gì gì đó. Chứng kiến bóng lưng gầy gò đơn độc của Thủy Linh Lung có chút run rẩy. Lâm Dịch tâm không khỏi tê rần. Nghĩ cũng không nghĩ, liền đi tới bên người Thủy Linh Lung. Tựa như muốn dùng hành động này, khích lệ nàng.
Thủy Linh Lung cảm giác được có người tiếp cận, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại...trong mắt của nàng là một mảnh mơ màng, hai con người phiếm hồng đã chảy hai hàng nước mắt. Bộ dạng thê mỹ nhu nhược, lại làm cho tâm Lâm Dịch phải run lên lần nữa.
- Lâm Dịch...ta nên làm cái gì bây giờ?
Hai mắt đẫm lệ mờ mịt của Thủy Linh Lung nhìn xem Lâm Dịch, hai mắt, nước mắt đã tuôn rơi như mưa.
Lâm Dịch không tự chủ được đưa tay phải ra nhè nhẹ lau vệt nước mắt trên mặt nàng, sau đó hít sâu một hơi, khích lệ nói:
- Người muốn làm gì thì cứ làm, nói gì cứ nói hết ra. Không cần sợ, có ta ở đây.
Thủy Linh Lung cứ si ngốc như vậy nhìn xem Lâm Dịch, thời gian dần trôi qua, một dòng nước ấm tuôn ra từ nơi sâu thẳm trong nàng...mười năm rồi, mười năm này, nàng chỉ là muốn hỏi một vấn đề mà thôi. Người kia...phụ thân của mình, có thật sự yêu thương mình không?
Thật là một vấn đề làm cho lòng người nguội lạnh. Phụ mẫu trong thiên hạ có người nào không thương con cái của mình chứ? Nhưng phụ thân của Thủy Linh Lung, tựa hồ đang làm được điều này...
- Hắn là ai?
Thủy Linh Lung không có mở miệng. Nhưng là phụ thân của nàng lại mở miệng trước. Hắn lạnh lùng nhìn Lâm Dịch từ trên xuống dưới, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ nhìn xem Lâm Dịch...Trong lòng của hắn, Thủy Linh Lung là nữ nhi của hắn. Mặc dù mười năm trước mình đã từng muốn tự tay giết nàng, nhưng nàng vẫn là nữ nhi của mình. Dưới tình huống chưa được mình đồng ý, lại dám cùng một nam nhân có hành động thân mật như vậy, điều này làm cho hắn cảm thấy mình bị xem nhẹ mà phẫn nộ.
Hắn cũng không biết...nữ nhi trong ấn tượng của hắn, người chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng khi đó, vào mười năm trước khi bị hắn gây ra một vết thương lòng thật lớn mà rời khỏi quê hương, trong thời gian mười năm này, đã sớm không phải là người trong suy nghĩ của hắn. Thế giới của hai người, sớm đã tách biệt... Nếu như không phải trong lòng Thủy Linh Lung một mực bị vấn đề này đè nặng, có lẽ, hai người bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không gặp lại nhau.
Dùng tay lau đi vệt nước mắt cho Thủy Linh Lung, Lâm Dịch mới quay đầu lại...phụ thân Thủy Linh Lung nói gì hắn đều nghe được. Nhưng không biết làm sao, hắn nghe không hiểu. Chẳng qua là chứng kiến biểu lộ trong mắt hắn, một cổ lửa giận dần thiêu đốt trong nội tâm hắn...không phải là vì đối phương lạnh lùng nhìn mình. Mà là vì, đối phương đã chối bỏ tất cả các trách nhiệm mà một phụ thân nên làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.