Chương 307: Thủy Linh Lung mơ màng
Vũ Thần Vũ
05/06/2013
- Nhà Thủy tỷ tỷ ở chỗ này sao?
Chỉ có Lâm Gia đột nhiên hỏi một câu hồn nhiên. Lạp Cơ Tư ngồi ở một bên lập tức nhẹ nhàng giật giật tay áo của nàng, Lâm Gia không khỏi nghi hoặc quay đầu lại nhìn Lạp Cơ Tư.
Thủy Linh Lung đột nhiên hít sâu một hơi, sau đó liền đứng lên nói với Lạp Cổ Kỳ:
- Hiệu trưởng...đệ tử hiện tại liền đi qua đó.
- Con muốn đi luôn bây giờ sao?
Lạp Cổ Kỳ tựa hồ thật không ngờ Thủy Linh Lung lại gấp gáp như vậy. Bất quá cũng gật đầu cười nói:
- Cũng tốt. Đi đi!
Thủy Linh Lung nhẹ gật đầu, liền xoay người ly khai.
Mà Lâm Dịch lúc này lại đột nhiên đứng lên nói:
- Lão sư, đệ tử đi cùng người.
Thân thể mềm mại của Thủy Linh Lung có chút chấn động, quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Dịch, khẽ gật đầu, liền đi ra ngoài sương phòng.
Thấy Thủy Linh Lung gật đầu, Lâm Dịch cũng vội nói một tiếng:
- Ta cũng đi cùng lão sư một lúc, mọi người chơi vui vẻ.
Nói xong, liền vội vàng đuổi theo.
Lúc này trong phòng cũng chỉ còn lại có sáu người bọn Lạp Cổ Kỳ.
Trên mặt Lạp Cổ Kỳ đột nhiên lộ ra một nụ cười, nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Khải Ni Cổ Lạp ở bên cạnh hắn tựa như cũng nhìn ra chút gì đó, có chút kinh ngạc hỏi Lạp Cổ Kỳ:
- Bọn họ là thầy trò a? Ngươi bất chấp tất cả sao?
Lạp Cổ Kỳ cười ha ha nói:
- Sự tình của người trẻ tuổi, để cho bọn họ tự giải quyết là tốt rồi. Lão già ho hẹm lẩm cẩm ta đây dính vào làm gì?
Khải Ni Cổ Lạp ngạc nhiên, rồi cũng lắc đầu cười cười.
Lâm Dịch đuổi theo Thủy Linh Lung, nhưng thấy đối phương cúi đầu, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó, Lâm Dịch liền cũng không nói gì. Trầm tĩnh chậm rãi đi bên cạnh nàng.
Hai người trực tiếp dọc theo con đường một mực đi về phía đông. Ước chừng cỡ một tiếng đồng hồ, mới coi như đi ra khỏi con đường dài ngoằng này...xuất hiện ở trước mặt hai người, nhưng là một mảnh rừng.
Vô Song đảo quả thực là rất lớn, mảnh rừng cây này hiển nhiên cũng không phải thường xuyên có người thăm thú, đường rất khó đi. Bất quá đây đối với Lâm Dịch và Thủy Linh Lung cũng không là vấn đề gì. Thời điểm đi ra mảnh rừng cây này, thì tiêu tốn hơn hai giờ đồng hồ...Mà ở trong đoạn thời gian này, bởi vì Thủy Linh Lung một mực trầm mặc, Lâm Dịch cũng chỉ có yên tĩnh không có quấy rầy nàng. Lâm Dịch biết rõ, thời điểm phù hợp, Thủy Linh Lung sẽ tự nói với mình hết thảy.
Ra rừng cây, tức thì đi tới bên kia đảo. Lâm Dịch lúc này mới phát hiện, nguyên lai trên Vô Song cũng có dân bản địa. Phong cách kiến trúc phòng ở bên này khác rất xa với lầu ốc trên Vô Song đảo. Những phòng ở này được làm bằng gỗ, cửa chính rất thấp, dùng chiều cao của Lâm Dịch, phỏng chừng phải khom người mới có thể đi vào được.
Nhưng mà nhìn ra, không gian bên trong rất lớn. Ngôi nhà được thiết kế giống như hình bầu dục, sau khi vào nhà, trần nhà cũng tương đối cao. Nơi này là dải đất duyên hải, buổi tối gió biển thổi vào rất lạnh. Cho nên gian phòng được thiết kế vô cùng nhỏ bé, như vậy có hiệu quả chống lạnh. Hơn nữa càng chắc chắn hơn, dù sao những phòng ốc này cũng được làm bằng gỗ đấy. Mà những ngôi nhà xây bằng gạch đá trên Vô Song đảo, là những nguyên liệu có rất sẵn ở địa phương này. Lại tăng thêm một chút năng lượng gia trì ở những ngôi nhà ở kia, độ chắc chắn tự nhiên là không cần phải bàn nữa.
Thời điểm khi thấy dân bản xứ trên đảo này, Thủy Linh Lung mới ngẩng đầu lên, hướng bốn phía nhìn xem. Xem ra, tựa hồ như nàng đang nhớ lại hình ảnh quen thuộc khi xưa...
Khi người dân bản xứ trên đảo chứng kiến hai người Lâm Dịch và Thủy Linh Lung có cách ăn mặc khác với họ, cũng không khỏi hiếu kì nhìn về phía họ. Rất dễ nhận thấy, những người dân trên đảo này cũng là người vô cùng chất phác. Mà khi hơn ngàn con người thuần phác này mang theo ánh mắt hiếu kì nhìn về phía Lâm Dịch, người đã từng đối mặt với mấy ngàn tên địch nhân nhưng không đổi sắc như Lâm Dịch cũng không khỏi hơi ngượng ngùng. Đi theo sau lưng Thủy Linh Lung, hai người tiếp tục đi về phía trước.
Ra khỏi thôn xóm này, thì trước mặt đã là một bãi biển. Đối diện mấy ngàn thước phía trước, chính là một hòn đảo khác. Mà ở bên cạnh bờ biển lúc này, thì có mấy chục con thuyền nhỏ đang thả neo. Từng đợt tiếng cười hào sảng, mơ hồ theo trên thuyền truyển tới.
Thời điểm khi Thủy Linh Lung nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ do dự lại lần nữa hiện ra trên mặt.. biểu tình lại bắt đầu lâm vào mê hoặc.
- Lão sư.
Thanh âm Lâm Dịch làm cho Thủy Linh Lung quay đầu lại. Lần này, nàng không có che dấu sự mê mang trong mắt.
Đây là lần đầu tiên Lâm Dịch thật sự chứng kiến vẻ mê mang trong mắt Thủy Linh Lung...cái loại cảm giác không biết ra sao này. Trong ấn tượng của Lâm Dịch, Thủy Linh Lung vẫn là một mỹ nhân ôn nhu luôn có kiến giải của mình. Nhưng mà, lúc này khuôn mặt tuyệt mỹ kia của nàng lại hiện lên vẻ mơ màng, cùng với một tia bối rối...tâm Lâm Dịch không khỏi quặn lại.
- Cố gắng lên...
Lâm Dịch làm ra một thủ thế cổ vũ, trong mắt tràn đầy sự kiên định nhìn nhìn Thủy Linh Lung. Tựa hồ muốn truyền thêm sự dũng cảm cho Thủy Linh Lung.
Vẻ mê mang trong mắt Thủy Linh Lung dần dần biến mất. Thật lâu về sau, hít sâu một hơi. Nói với Lâm Dịch:
- Lâm Dịch...cám ơn ngươi.
Lâm Dịch nhẹ nhàng lắc đầu cười, không nói gì.
Thủy Linh Lung lại lần nữa hít sâu một hơi, hướng phía thuyền nhỏ đi tới. Lâm Dịch cũng cất bước đi theo.
Sau đó, Thủy Linh Lung tức thì líu lo nói một tràng tựa như thổ ngữ làm cho Lâm Dịch hoàn toàn nghe không hiểu ... Lâm Dịch hoàn toàn ngạc nhiên.
Sau đó, chỉ thấy những ngư dân đang nói cười kia chợt ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Dịch cùng Thủy Linh Lung. Thời điểm khi thấy vẻ tuyệt mỹ của Thủy Linh Lung, những ngư dân này đều trợn trắng mắt, trong mắt tràn đầy sự kinh diễm...Sau đó, một gã ngư dân lập tức nhiệt tình bắt chuyện với Thủy Linh Lung. Đồng dạng, vẫn là loại ngôn ngữ kỳ lạ mà Lâm Dịch không hiểu gì này.
Sau một lát. Tên ngư dân kia nhẹ gật đầu. Lúc này Lâm Dịch tức thì đoán được một chút, đại khái là đã đàm phán tốt rồi.
Quả nhiên, Thủy Linh Lung quay đầu lại nói với Lâm Dịch:
- Tốt rồi, chúng ta đi.
Lâm Dịch lập tức không để ý đến những thứ mà hắn nghe không hiểu kia nữa, đi theo sau lưng Thủy Linh Lung, lên một chiếc thuyền trong đó. Sau đó tên ngư dân kia lại luyên thuyên nói với những người khác vài câu gì đó, thả dây thừng, thuyền lung la lung lay rời đi.
Thủy Linh Lung trong lúc vô tình quay đầu lại thấy được biểu tình ngốc trệ của Lâm Dịch, lập tức che miệng bật cười. Nụ cười này, lập tức khiến cho hai đầu lông mày đã tích súc nhiều phiền muộn của nàng giãn ra...Nhưng mà thần thái xinh đẹp phát ra trong nháy mắt này, lập tức làm cho trái tim Lâm Dịch bang bang nhảy lên vài cái, con mắt có chút đăm đăm...nhưng chỉ một lát, Lâm Dịch lập tức ý thức được mình không đúng, liền có chút bối rối cúi đầu. Nhưng mà, một khắc khi Thủy Linh Lung hiển lộ vẻ phong tình kia lại khắc sâu vào trong đầu của hắn. Tim hắn đang đập loạn, càng lúc càng nhanh.
Chỉ có Lâm Gia đột nhiên hỏi một câu hồn nhiên. Lạp Cơ Tư ngồi ở một bên lập tức nhẹ nhàng giật giật tay áo của nàng, Lâm Gia không khỏi nghi hoặc quay đầu lại nhìn Lạp Cơ Tư.
Thủy Linh Lung đột nhiên hít sâu một hơi, sau đó liền đứng lên nói với Lạp Cổ Kỳ:
- Hiệu trưởng...đệ tử hiện tại liền đi qua đó.
- Con muốn đi luôn bây giờ sao?
Lạp Cổ Kỳ tựa hồ thật không ngờ Thủy Linh Lung lại gấp gáp như vậy. Bất quá cũng gật đầu cười nói:
- Cũng tốt. Đi đi!
Thủy Linh Lung nhẹ gật đầu, liền xoay người ly khai.
Mà Lâm Dịch lúc này lại đột nhiên đứng lên nói:
- Lão sư, đệ tử đi cùng người.
Thân thể mềm mại của Thủy Linh Lung có chút chấn động, quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Dịch, khẽ gật đầu, liền đi ra ngoài sương phòng.
Thấy Thủy Linh Lung gật đầu, Lâm Dịch cũng vội nói một tiếng:
- Ta cũng đi cùng lão sư một lúc, mọi người chơi vui vẻ.
Nói xong, liền vội vàng đuổi theo.
Lúc này trong phòng cũng chỉ còn lại có sáu người bọn Lạp Cổ Kỳ.
Trên mặt Lạp Cổ Kỳ đột nhiên lộ ra một nụ cười, nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Khải Ni Cổ Lạp ở bên cạnh hắn tựa như cũng nhìn ra chút gì đó, có chút kinh ngạc hỏi Lạp Cổ Kỳ:
- Bọn họ là thầy trò a? Ngươi bất chấp tất cả sao?
Lạp Cổ Kỳ cười ha ha nói:
- Sự tình của người trẻ tuổi, để cho bọn họ tự giải quyết là tốt rồi. Lão già ho hẹm lẩm cẩm ta đây dính vào làm gì?
Khải Ni Cổ Lạp ngạc nhiên, rồi cũng lắc đầu cười cười.
Lâm Dịch đuổi theo Thủy Linh Lung, nhưng thấy đối phương cúi đầu, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó, Lâm Dịch liền cũng không nói gì. Trầm tĩnh chậm rãi đi bên cạnh nàng.
Hai người trực tiếp dọc theo con đường một mực đi về phía đông. Ước chừng cỡ một tiếng đồng hồ, mới coi như đi ra khỏi con đường dài ngoằng này...xuất hiện ở trước mặt hai người, nhưng là một mảnh rừng.
Vô Song đảo quả thực là rất lớn, mảnh rừng cây này hiển nhiên cũng không phải thường xuyên có người thăm thú, đường rất khó đi. Bất quá đây đối với Lâm Dịch và Thủy Linh Lung cũng không là vấn đề gì. Thời điểm đi ra mảnh rừng cây này, thì tiêu tốn hơn hai giờ đồng hồ...Mà ở trong đoạn thời gian này, bởi vì Thủy Linh Lung một mực trầm mặc, Lâm Dịch cũng chỉ có yên tĩnh không có quấy rầy nàng. Lâm Dịch biết rõ, thời điểm phù hợp, Thủy Linh Lung sẽ tự nói với mình hết thảy.
Ra rừng cây, tức thì đi tới bên kia đảo. Lâm Dịch lúc này mới phát hiện, nguyên lai trên Vô Song cũng có dân bản địa. Phong cách kiến trúc phòng ở bên này khác rất xa với lầu ốc trên Vô Song đảo. Những phòng ở này được làm bằng gỗ, cửa chính rất thấp, dùng chiều cao của Lâm Dịch, phỏng chừng phải khom người mới có thể đi vào được.
Nhưng mà nhìn ra, không gian bên trong rất lớn. Ngôi nhà được thiết kế giống như hình bầu dục, sau khi vào nhà, trần nhà cũng tương đối cao. Nơi này là dải đất duyên hải, buổi tối gió biển thổi vào rất lạnh. Cho nên gian phòng được thiết kế vô cùng nhỏ bé, như vậy có hiệu quả chống lạnh. Hơn nữa càng chắc chắn hơn, dù sao những phòng ốc này cũng được làm bằng gỗ đấy. Mà những ngôi nhà xây bằng gạch đá trên Vô Song đảo, là những nguyên liệu có rất sẵn ở địa phương này. Lại tăng thêm một chút năng lượng gia trì ở những ngôi nhà ở kia, độ chắc chắn tự nhiên là không cần phải bàn nữa.
Thời điểm khi thấy dân bản xứ trên đảo này, Thủy Linh Lung mới ngẩng đầu lên, hướng bốn phía nhìn xem. Xem ra, tựa hồ như nàng đang nhớ lại hình ảnh quen thuộc khi xưa...
Khi người dân bản xứ trên đảo chứng kiến hai người Lâm Dịch và Thủy Linh Lung có cách ăn mặc khác với họ, cũng không khỏi hiếu kì nhìn về phía họ. Rất dễ nhận thấy, những người dân trên đảo này cũng là người vô cùng chất phác. Mà khi hơn ngàn con người thuần phác này mang theo ánh mắt hiếu kì nhìn về phía Lâm Dịch, người đã từng đối mặt với mấy ngàn tên địch nhân nhưng không đổi sắc như Lâm Dịch cũng không khỏi hơi ngượng ngùng. Đi theo sau lưng Thủy Linh Lung, hai người tiếp tục đi về phía trước.
Ra khỏi thôn xóm này, thì trước mặt đã là một bãi biển. Đối diện mấy ngàn thước phía trước, chính là một hòn đảo khác. Mà ở bên cạnh bờ biển lúc này, thì có mấy chục con thuyền nhỏ đang thả neo. Từng đợt tiếng cười hào sảng, mơ hồ theo trên thuyền truyển tới.
Thời điểm khi Thủy Linh Lung nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ do dự lại lần nữa hiện ra trên mặt.. biểu tình lại bắt đầu lâm vào mê hoặc.
- Lão sư.
Thanh âm Lâm Dịch làm cho Thủy Linh Lung quay đầu lại. Lần này, nàng không có che dấu sự mê mang trong mắt.
Đây là lần đầu tiên Lâm Dịch thật sự chứng kiến vẻ mê mang trong mắt Thủy Linh Lung...cái loại cảm giác không biết ra sao này. Trong ấn tượng của Lâm Dịch, Thủy Linh Lung vẫn là một mỹ nhân ôn nhu luôn có kiến giải của mình. Nhưng mà, lúc này khuôn mặt tuyệt mỹ kia của nàng lại hiện lên vẻ mơ màng, cùng với một tia bối rối...tâm Lâm Dịch không khỏi quặn lại.
- Cố gắng lên...
Lâm Dịch làm ra một thủ thế cổ vũ, trong mắt tràn đầy sự kiên định nhìn nhìn Thủy Linh Lung. Tựa hồ muốn truyền thêm sự dũng cảm cho Thủy Linh Lung.
Vẻ mê mang trong mắt Thủy Linh Lung dần dần biến mất. Thật lâu về sau, hít sâu một hơi. Nói với Lâm Dịch:
- Lâm Dịch...cám ơn ngươi.
Lâm Dịch nhẹ nhàng lắc đầu cười, không nói gì.
Thủy Linh Lung lại lần nữa hít sâu một hơi, hướng phía thuyền nhỏ đi tới. Lâm Dịch cũng cất bước đi theo.
Sau đó, Thủy Linh Lung tức thì líu lo nói một tràng tựa như thổ ngữ làm cho Lâm Dịch hoàn toàn nghe không hiểu ... Lâm Dịch hoàn toàn ngạc nhiên.
Sau đó, chỉ thấy những ngư dân đang nói cười kia chợt ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Dịch cùng Thủy Linh Lung. Thời điểm khi thấy vẻ tuyệt mỹ của Thủy Linh Lung, những ngư dân này đều trợn trắng mắt, trong mắt tràn đầy sự kinh diễm...Sau đó, một gã ngư dân lập tức nhiệt tình bắt chuyện với Thủy Linh Lung. Đồng dạng, vẫn là loại ngôn ngữ kỳ lạ mà Lâm Dịch không hiểu gì này.
Sau một lát. Tên ngư dân kia nhẹ gật đầu. Lúc này Lâm Dịch tức thì đoán được một chút, đại khái là đã đàm phán tốt rồi.
Quả nhiên, Thủy Linh Lung quay đầu lại nói với Lâm Dịch:
- Tốt rồi, chúng ta đi.
Lâm Dịch lập tức không để ý đến những thứ mà hắn nghe không hiểu kia nữa, đi theo sau lưng Thủy Linh Lung, lên một chiếc thuyền trong đó. Sau đó tên ngư dân kia lại luyên thuyên nói với những người khác vài câu gì đó, thả dây thừng, thuyền lung la lung lay rời đi.
Thủy Linh Lung trong lúc vô tình quay đầu lại thấy được biểu tình ngốc trệ của Lâm Dịch, lập tức che miệng bật cười. Nụ cười này, lập tức khiến cho hai đầu lông mày đã tích súc nhiều phiền muộn của nàng giãn ra...Nhưng mà thần thái xinh đẹp phát ra trong nháy mắt này, lập tức làm cho trái tim Lâm Dịch bang bang nhảy lên vài cái, con mắt có chút đăm đăm...nhưng chỉ một lát, Lâm Dịch lập tức ý thức được mình không đúng, liền có chút bối rối cúi đầu. Nhưng mà, một khắc khi Thủy Linh Lung hiển lộ vẻ phong tình kia lại khắc sâu vào trong đầu của hắn. Tim hắn đang đập loạn, càng lúc càng nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.