Chương 27: Game 1 - Kế hoạch tẩy trắng
Huyết Hắc Dương
14/05/2023
Khước Nhiên Triết đang nhíu mày hoàn toàn tập trung vào nhiệm vụ trước mắt.
Hàng lông mi cong cong của hắn gần Ôn Tần Khê đến nỗi y có cảm giác muốn chạm vào chúng.
Phiên bản này của Khước Nhiên Triết cực kỳ dịu dàng mà bất kỳ cô gái nào cũng sẽ cảm động.
‘Giá như anh cho Triệu Hoàng Mỵ thấy khía cạnh này của anh, cô ấy sẽ yêu anh chết mất’, Ôn Tần Khê nghĩ rằng hy vọng nữ chính sẽ xuất hiện sớm để cuối cùng ông chủ của y có thể ở bên tình yêu của đời mình.
“Đừng bao giờ trang điểm nữa. Nó thu hút ruồi,” Khước Nhiên Triết nói chỉ đặt tay xuống khi hắn hài lòng rằng tất cả đã biến mất.
Ôn Tần Khê đã tự hỏi làm thế nào y sẽ làm điều đó khi y vẫn phải biểu diễn.
“Tôi sẽ suy nghĩ về nó,” y nói trước khi quay trở lại lều.
Khước Nhiên Triết theo sát phía sau nghĩ cách thuyết phục y khi Lâm Minh Húc phấn khích lên tiếng.
“Ca! Hôm nay chúng ta đã kiếm được gấp ba lần,” Lâm Minh Húc nói khi cho Lâm Tĩnh Tạ thấy số tiền đang hồi hộp.
Nhìn hai anh em nhảy cẫng lên như mấy bé gái mà xấu hổ quá.
‘Không phải những kẻ lập dị giàu có sao? Tại sao họ lại hào hứng với những khoản tiền lặt vặt như vậy?’
Khước Nhiên Triết bối rối nghĩ khi hắn đặt bình nước trở lại khay và đứng khoanh tay trước ngực một cách lười biếng.
“Lâm Tĩnh Tạ, tôi có thể nói chuyện với cậu được không?” Tôn Hộ Vương đang lo lắng hỏi, người vừa đột nhập vào lều mà không được mời với cánh tay bị trói vào băng đeo chéo.
***
Vào ngày đặc biệt thú vị này, bầu không khí trong lều đột nhiên trở nên ảm đạm khi Khước Nhiên Triết phát ra sát khí lớn về phía Tôn Hộ Vương.
Cậu chủ trẻ đang đứng đó nhìn thẳng vào cậu bé duy nhất mặc váy trong khi lo lắng véo vào tay áo y.
‘Cái quái gì đang xảy ra vậy?’ Nghĩ rằng Ôn Tần Khê bối rối nhìn gã.
Trước khi y có thể nghĩ ra một cách lịch sự để từ chối vì họ thực sự không có việc gì với nhau, Khước Nhiên Triết đột nhiên bước tới trước mặt Tôn Hộ Vương, chặn tầm nhìn của anh ấy đối với Lâm Tĩnh Tạ.
“Cậu ấy không có việc gì với mày cả, đi ra ngoài,” Khước Nhiên Triết nói, tư thế của anh ta cực kỳ đáng sợ đến nỗi ngay cả Ôn Tần Khê cũng cảm thấy muốn co rúm người lại mặc dù y không phải là người bị đe dọa.
Bằng cách nào đó, thông điệp không đủ rõ ràng vì Tôn Hộ Vương đã cố chấp.
“Tôi thực sự cần nói chuyện với cậu ấy, điều đó rất quan trọng,” Tôn Hộ Vương nói có chút do dự hơn trước.
Đôi mắt long lanh đen tối của Khước Nhiên Triết khiến gã khiếp sợ nhưng gã sẽ không đi đâu cho đến khi gã nói ra những gì gã cần nói.
“Mày có muốn tôi bẻ gãy cánh tay kia của mày để ma-!” Khước Nhiên Triết gầm lên trước khi một bàn tay đặt lên vai hắn vỗ nhẹ hai lần.
Hắn muốn tiếp tục đe dọa Tôn Hộ Vương nhưng khi Lâm Tĩnh Tạ chạm vào tay, đầu óc hắn trống rỗng quên mất những gì hắn muốn nói.
“Nghe này, cậu và tôi không hợp nhau nhưng tôi sẽ nghe cậu nói. Tôi cho cậu năm giây và bắt đầu…bây giờ,” Ôn Tần Khê nói, giơ năm ngón tay bắt đầu đếm ngược.
Tôn Hộ Vương căng thẳng lắp bắp vài lần dưới áp lực, đổ mồ hôi lạnh. “Bốn…ba…hai…m-,” y đếm ngược trước khi Tôn Hộ Vương đột nhiên thốt ra một câu gì đó khiến ba người trong lều sửng sốt trong khi một trong số họ tức giận đến mức có thể giết người.
“TÔI THÍCH CẬU!”
Tôn Hộ Vương hét lên hết cỡ như thể sợ Lâm Tĩnh Tạ sẽ không nghe thấy lời thú nhận của mình.
Đây là chuyện về Tôn thiếu gia, gã đã nghe nói về màn trình diễn của Lâm Tĩnh Tạ và quyết định chọc ghẹo y hoặc có thể đánh y một trận để đền đáp cho cánh tay bị gãy của gã.
Gã tham dự vào ngày thứ hai nhưng thay vì chế giễu Lâm Tĩnh Tạ, gã lại bị mê hoặc bởi y cuối cùng lại khơi dậy một nỗi ám ảnh mới.
Gã nghĩ rằng gã sẽ vượt qua y nếu gã giữ khoảng cách nhưng gã không thể ngừng nghĩ về y và cuối cùng đã tham dự mọi buổi biểu diễn.
Sự thật đã rõ như ban ngày, gã đều có những khoảnh khắc như hoa anh đào mỗi khi nhìn thấy Lâm Tĩnh Tạ và do đó, lời thú nhận của gã ngày hôm nay.
Mong muốn biến Lâm Tĩnh Tạ thành của mình không chỉ là nỗi sợ bị từ chối.
Khước Nhiên Triết đang bốc khói như một lò đốt rác va chạm với bình xăng.
Hắn không thể hiểu tại sao mọi người đều có ý định không trong sáng với Lâm Tĩnh Tạ khi họ có rất nhiều người khác thích.
‘Không được phép’, hắn nghĩ đến hàng ngàn cách để giết Tôn Hộ Vương.
Hắn định đánh gã một trận tơi bời thì Lâm Tĩnh Tạ ra tay.
Ôn Tần Khê rút thanh kiếm của Khước Nhiên Triết nhưng dừng lại khi nhận ra nó bằng gỗ.
Y trừng mắt nhìn Khước Nhiên Triết và nói: “Tôi mượn thanh kiếm của anh chút”, trong khi chỉ nó vào gã.
Y đưa nó lại cho Khước Nhiên Triết và tiến về phía Lâm Minh Húc rút kiếm của mình trước khi nhắm nó cách cổ của Tôn Hộ Vương vài inch.
“Nếu mày dám có những suy nghĩ như vậy về tao một lần nữa, tao sẽ chặt bi của mày và sẵn sàng biến mày thành hoạn quan. Mày hiểu không?” y nói bằng một giọng thì thầm đầy đe dọa khiến Tôn Hộ Vương rùng mình.
Khước Nhiên Triết chỉ đứng đó sững sờ trước phiên bản Lâm Tĩnh Tạ này.
Hắn đã có vài lần xô xát với y trước khi xảy ra vụ đuối nước và họ đã đe dọa nhau nhiều lần nhưng hắn chưa bao giờ bị mê hoặc như thế này trước đây.
‘Chết tiệt,’ Khước Nhiên Triết nghĩ đột nhiên tưởng tượng hắn và Lâm Tĩnh Tạ chiếm lấy thế giới như một bộ đôi năng động.
Tôn Hộ Vương gật đầu để giữ cổ nhưng thực tế không có cách nào vượt qua y nhanh như vậy.
Ôn Tần Khê trả lại thanh kiếm cho Lâm Minh Húc khi Tôn Hộ Vương bỏ chạy như cháy quần.
Lều yên tĩnh một lúc khi Ôn Tần Khê đang thay quần áo sau bức bình phong gấp.
Y vô cùng khó chịu khi Tôn Hộ Vương tự hỏi điều gì đã khiến gã có gan nói những điều như vậy khi gã bắt nạt Tạ Như Ân đến mức sợ hãi.
‘Tên choá moá,’ y nghĩ trong khi bước ra từ phía sau bức bình phong gấp lại một cách thanh lịch và tinh tế hơn bao giờ hết.
“Thật là một tên ngu ngốc, anh ta có cửa theo đuổi Tạ ca à. Anh ta không biết Tạ ca chỉ thuộc về tôi sao?”
Lý Khiết Khiết nói trong khi đưa tay ra để chạm vào tay áo của y nhưng đã bỏ lỡ khi Khước Nhiên Triết đột nhiên choàng tay qua Lâm Tĩnh Tạ vai kéo y ra khỏi đường với một nụ cười ranh mãnh.
“Đi thôi,” Khước Nhiên Triết nói với ngôn ngữ cơ thể đánh dấu rõ ràng lãnh thổ của mình.
Ôn Tần Khê ậm ừ, tự hỏi tên lập dị này bị làm sao, nhưng không nói gì, để mặc cho người ta dẫn ra khỏi lều.
Cô dậm chân xuống đất, cảm thấy bất bình khi nhìn họ tụ tập lại với nhau như những người bạn thân nhất. “Chậc, chậc chậc… thật là nóng nảy. Tạ ca bây giờ là bạn với hắn ta nên rất cởi mở với điều đó, nếu cô muốn trở thành vợ của anh ấy thì nên nghĩ cách gì đó có lợi, đừng làm việc ngu ngốc. Cô không thấy tôi bình tĩnh hơn bao nhiêu sao, haha chào mừng đến với câu lạc bộ,” Lâm Minh Húc nói trước khi đi theo anh trai mình.
Vì vậy, câu lạc bộ thoát khỏi Khước Nhiên Triết đã tăng thêm một thành viên quyết tâm.
Hàng lông mi cong cong của hắn gần Ôn Tần Khê đến nỗi y có cảm giác muốn chạm vào chúng.
Phiên bản này của Khước Nhiên Triết cực kỳ dịu dàng mà bất kỳ cô gái nào cũng sẽ cảm động.
‘Giá như anh cho Triệu Hoàng Mỵ thấy khía cạnh này của anh, cô ấy sẽ yêu anh chết mất’, Ôn Tần Khê nghĩ rằng hy vọng nữ chính sẽ xuất hiện sớm để cuối cùng ông chủ của y có thể ở bên tình yêu của đời mình.
“Đừng bao giờ trang điểm nữa. Nó thu hút ruồi,” Khước Nhiên Triết nói chỉ đặt tay xuống khi hắn hài lòng rằng tất cả đã biến mất.
Ôn Tần Khê đã tự hỏi làm thế nào y sẽ làm điều đó khi y vẫn phải biểu diễn.
“Tôi sẽ suy nghĩ về nó,” y nói trước khi quay trở lại lều.
Khước Nhiên Triết theo sát phía sau nghĩ cách thuyết phục y khi Lâm Minh Húc phấn khích lên tiếng.
“Ca! Hôm nay chúng ta đã kiếm được gấp ba lần,” Lâm Minh Húc nói khi cho Lâm Tĩnh Tạ thấy số tiền đang hồi hộp.
Nhìn hai anh em nhảy cẫng lên như mấy bé gái mà xấu hổ quá.
‘Không phải những kẻ lập dị giàu có sao? Tại sao họ lại hào hứng với những khoản tiền lặt vặt như vậy?’
Khước Nhiên Triết bối rối nghĩ khi hắn đặt bình nước trở lại khay và đứng khoanh tay trước ngực một cách lười biếng.
“Lâm Tĩnh Tạ, tôi có thể nói chuyện với cậu được không?” Tôn Hộ Vương đang lo lắng hỏi, người vừa đột nhập vào lều mà không được mời với cánh tay bị trói vào băng đeo chéo.
***
Vào ngày đặc biệt thú vị này, bầu không khí trong lều đột nhiên trở nên ảm đạm khi Khước Nhiên Triết phát ra sát khí lớn về phía Tôn Hộ Vương.
Cậu chủ trẻ đang đứng đó nhìn thẳng vào cậu bé duy nhất mặc váy trong khi lo lắng véo vào tay áo y.
‘Cái quái gì đang xảy ra vậy?’ Nghĩ rằng Ôn Tần Khê bối rối nhìn gã.
Trước khi y có thể nghĩ ra một cách lịch sự để từ chối vì họ thực sự không có việc gì với nhau, Khước Nhiên Triết đột nhiên bước tới trước mặt Tôn Hộ Vương, chặn tầm nhìn của anh ấy đối với Lâm Tĩnh Tạ.
“Cậu ấy không có việc gì với mày cả, đi ra ngoài,” Khước Nhiên Triết nói, tư thế của anh ta cực kỳ đáng sợ đến nỗi ngay cả Ôn Tần Khê cũng cảm thấy muốn co rúm người lại mặc dù y không phải là người bị đe dọa.
Bằng cách nào đó, thông điệp không đủ rõ ràng vì Tôn Hộ Vương đã cố chấp.
“Tôi thực sự cần nói chuyện với cậu ấy, điều đó rất quan trọng,” Tôn Hộ Vương nói có chút do dự hơn trước.
Đôi mắt long lanh đen tối của Khước Nhiên Triết khiến gã khiếp sợ nhưng gã sẽ không đi đâu cho đến khi gã nói ra những gì gã cần nói.
“Mày có muốn tôi bẻ gãy cánh tay kia của mày để ma-!” Khước Nhiên Triết gầm lên trước khi một bàn tay đặt lên vai hắn vỗ nhẹ hai lần.
Hắn muốn tiếp tục đe dọa Tôn Hộ Vương nhưng khi Lâm Tĩnh Tạ chạm vào tay, đầu óc hắn trống rỗng quên mất những gì hắn muốn nói.
“Nghe này, cậu và tôi không hợp nhau nhưng tôi sẽ nghe cậu nói. Tôi cho cậu năm giây và bắt đầu…bây giờ,” Ôn Tần Khê nói, giơ năm ngón tay bắt đầu đếm ngược.
Tôn Hộ Vương căng thẳng lắp bắp vài lần dưới áp lực, đổ mồ hôi lạnh. “Bốn…ba…hai…m-,” y đếm ngược trước khi Tôn Hộ Vương đột nhiên thốt ra một câu gì đó khiến ba người trong lều sửng sốt trong khi một trong số họ tức giận đến mức có thể giết người.
“TÔI THÍCH CẬU!”
Tôn Hộ Vương hét lên hết cỡ như thể sợ Lâm Tĩnh Tạ sẽ không nghe thấy lời thú nhận của mình.
Đây là chuyện về Tôn thiếu gia, gã đã nghe nói về màn trình diễn của Lâm Tĩnh Tạ và quyết định chọc ghẹo y hoặc có thể đánh y một trận để đền đáp cho cánh tay bị gãy của gã.
Gã tham dự vào ngày thứ hai nhưng thay vì chế giễu Lâm Tĩnh Tạ, gã lại bị mê hoặc bởi y cuối cùng lại khơi dậy một nỗi ám ảnh mới.
Gã nghĩ rằng gã sẽ vượt qua y nếu gã giữ khoảng cách nhưng gã không thể ngừng nghĩ về y và cuối cùng đã tham dự mọi buổi biểu diễn.
Sự thật đã rõ như ban ngày, gã đều có những khoảnh khắc như hoa anh đào mỗi khi nhìn thấy Lâm Tĩnh Tạ và do đó, lời thú nhận của gã ngày hôm nay.
Mong muốn biến Lâm Tĩnh Tạ thành của mình không chỉ là nỗi sợ bị từ chối.
Khước Nhiên Triết đang bốc khói như một lò đốt rác va chạm với bình xăng.
Hắn không thể hiểu tại sao mọi người đều có ý định không trong sáng với Lâm Tĩnh Tạ khi họ có rất nhiều người khác thích.
‘Không được phép’, hắn nghĩ đến hàng ngàn cách để giết Tôn Hộ Vương.
Hắn định đánh gã một trận tơi bời thì Lâm Tĩnh Tạ ra tay.
Ôn Tần Khê rút thanh kiếm của Khước Nhiên Triết nhưng dừng lại khi nhận ra nó bằng gỗ.
Y trừng mắt nhìn Khước Nhiên Triết và nói: “Tôi mượn thanh kiếm của anh chút”, trong khi chỉ nó vào gã.
Y đưa nó lại cho Khước Nhiên Triết và tiến về phía Lâm Minh Húc rút kiếm của mình trước khi nhắm nó cách cổ của Tôn Hộ Vương vài inch.
“Nếu mày dám có những suy nghĩ như vậy về tao một lần nữa, tao sẽ chặt bi của mày và sẵn sàng biến mày thành hoạn quan. Mày hiểu không?” y nói bằng một giọng thì thầm đầy đe dọa khiến Tôn Hộ Vương rùng mình.
Khước Nhiên Triết chỉ đứng đó sững sờ trước phiên bản Lâm Tĩnh Tạ này.
Hắn đã có vài lần xô xát với y trước khi xảy ra vụ đuối nước và họ đã đe dọa nhau nhiều lần nhưng hắn chưa bao giờ bị mê hoặc như thế này trước đây.
‘Chết tiệt,’ Khước Nhiên Triết nghĩ đột nhiên tưởng tượng hắn và Lâm Tĩnh Tạ chiếm lấy thế giới như một bộ đôi năng động.
Tôn Hộ Vương gật đầu để giữ cổ nhưng thực tế không có cách nào vượt qua y nhanh như vậy.
Ôn Tần Khê trả lại thanh kiếm cho Lâm Minh Húc khi Tôn Hộ Vương bỏ chạy như cháy quần.
Lều yên tĩnh một lúc khi Ôn Tần Khê đang thay quần áo sau bức bình phong gấp.
Y vô cùng khó chịu khi Tôn Hộ Vương tự hỏi điều gì đã khiến gã có gan nói những điều như vậy khi gã bắt nạt Tạ Như Ân đến mức sợ hãi.
‘Tên choá moá,’ y nghĩ trong khi bước ra từ phía sau bức bình phong gấp lại một cách thanh lịch và tinh tế hơn bao giờ hết.
“Thật là một tên ngu ngốc, anh ta có cửa theo đuổi Tạ ca à. Anh ta không biết Tạ ca chỉ thuộc về tôi sao?”
Lý Khiết Khiết nói trong khi đưa tay ra để chạm vào tay áo của y nhưng đã bỏ lỡ khi Khước Nhiên Triết đột nhiên choàng tay qua Lâm Tĩnh Tạ vai kéo y ra khỏi đường với một nụ cười ranh mãnh.
“Đi thôi,” Khước Nhiên Triết nói với ngôn ngữ cơ thể đánh dấu rõ ràng lãnh thổ của mình.
Ôn Tần Khê ậm ừ, tự hỏi tên lập dị này bị làm sao, nhưng không nói gì, để mặc cho người ta dẫn ra khỏi lều.
Cô dậm chân xuống đất, cảm thấy bất bình khi nhìn họ tụ tập lại với nhau như những người bạn thân nhất. “Chậc, chậc chậc… thật là nóng nảy. Tạ ca bây giờ là bạn với hắn ta nên rất cởi mở với điều đó, nếu cô muốn trở thành vợ của anh ấy thì nên nghĩ cách gì đó có lợi, đừng làm việc ngu ngốc. Cô không thấy tôi bình tĩnh hơn bao nhiêu sao, haha chào mừng đến với câu lạc bộ,” Lâm Minh Húc nói trước khi đi theo anh trai mình.
Vì vậy, câu lạc bộ thoát khỏi Khước Nhiên Triết đã tăng thêm một thành viên quyết tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.