Chương 157: Game 2 - Omega Nóng Nảy Của Nguyên soái
Huyết Hắc Dương
21/09/2023
____________
"Chết tiệt không! Đau quá, em không đi nữa....Khước Nhiên Triết đặt em xuống," Ôn Tần Khê phản đối khi họ bước vào phòng tắm.
Nguyên soái thực sự không làm gì y ngoài việc sờ soạng cái mông ướt át của y khi đang tắm.
Hai người đùa giỡn một chút, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Ôn Tần Khê lập tức nằm dài trên giường ngủ gật.
Khi Khước Nhiên Triết ra khỏi phòng tắm, Triệu Hiệp Thư đang trần truồng ngủ trên giường từ đầu đến chân.
Nguyên soái không khỏi cười khúc khích khi khen ngợi omega đã quá tin tưởng.
Hắn cũng lên giường và ôm chặt lấy y, cảm giác quen thuộc như thể họ đã từng làm điều này trước đây.
Hắn có thể cảm nhận được trái tim mình giờ đã tràn ngập mùi hương pheromone khắp người Triệu Hiệp Thư .
Ít nhất bây giờ hắn có thể yên tâm rằng sẽ không có alpha nào dám đến gần omega của hắn như hắn đã đánh dấu lãnh thổ của mình.
Mặc dù tạm thời nhưng nó cũng đủ để khiến đầu óc hắn thoải mái nhiều nhất là một tuần và họ sẽ làm lại việc đó cho đến khi cuối cùng hắn có thể đánh dấu y hoàn toàn.
Khước Nhiên Triết không biết tại sao nhưng khi nhắc đến Triệu Hiệp Thư , hắn cảm thấy vô cùng bất an.
Hắn sợ có người sẽ cướp mất Triệu Hiệp Thư của mình nên hắn nhất quyết muốn kết hôn sớm.
Sự bất an của hắn bắt nguồn từ đâu, hắn không biết.
Điều hắn không biết là ở thế giới thực, cha hắn đã ly hôn với mẹ hắn mà không có bất kỳ lời cảnh báo trước nào và việc Triệu Hoàng Mỵ bỏ rơi hắn trong lễ đính hôn của họ đã khiến hắn để lại ấn tượng sâu sắc trong ý thức, đó là nơi bắt nguồn từ sự bất an của hắn.
“Hứa rằng em sẽ không bao giờ rời xa anh,” hắn thì thầm vào tai Triệu Hiệp Thư trong khi ôm y nhưng tất nhiên, Triệu Hiệp Thư không đáp lại khi y đang say ngủ lơ lửng trong khung cảnh mộng mơ của mình.
***
Quan niệm đàn ông đạt cực khoái mới ngủ, thực tế đã được hai người này chứng minh là đúng, đặc biệt là Ôn Tần Khê, người đã ngủ cả đêm mà không ăn tối.
Nếu không phải bụng y đang gầm gừ như một con sư tử đang bị treo cổ thì y có thể ngủ đến giữa trưa.
Nằm trong chăn, y cố gắng mở mắt ra, đồng thời vỗ vỗ cái bụng khó chịu của mình: "Suỵt tổ tiên, ta nghe thấy rồi," sau đó lại trùm chăn lên.
"A... sao mình lại mệt thế này!" y hét lên cố gắng cử động một chi vì sự kiện ngày hôm qua vẫn chưa được tiết lộ.
Y đá chăn ra chỉ để nhặt nó lên lại quấn lấy mình như quả bóng lông dễ thương.
Ôn Tần Khê đã gặp phải vấn đề thường xuyên là cố gắng thức dậy vào mỗi buổi sáng trong thế giới thực nhưng đó là vì y thường ngủ muộn, đặc biệt là khi bắt đầu thực hiện dự án 'Flagship' nên tập phim hàng ngày này về 'mất bao lâu để có được mọt sách ra khỏi giường' không phải là mới.
"Năm phút nữa tổ tiên nhỏ à....năm phút nữa-, zzzzzz," y nói trong khi xoa cái bụng giận dữ đang dùng đến chiến thuật hù dọa tự vặn mình để đánh thức y nhưng thậm chí điều đó cũng không thể ngăn y nhắm mắt lại khi y ngủ gật.
Y thực sự đã ngủ được hai phút cho đến khi dạ dày quặn thắt đau đớn sau khi ngửi thấy mùi cháo ngọt ngào hòa quyện với làn gió mát buổi sáng, một mùi hương hoài cổ ngon miệng chảy nước miếng.
“Ta dậy rồi, ta dậy rồi mà,” y đột ngột nói, ngồi thẳng dậy, để lộ tổ chim như mái tóc vàng và bộ ngực trần nhợt nhạt đầy dấu hôn trông như một người điên vừa trốn khỏi trại tâm thần.
"Đói bụng à?" Người đàn ông chịu trách nhiệm cho cơn đau bụng của Ôn Tần Khê hỏi trước khi cúi xuống hôn lên môi Triệu Hiệp Thư .
Ôn Tần Khê còn đang ngơ ngác, một cỗ ấm áp mềm mại chạm vào môi y.
Chỉ sau khi Khước Nhiên Triết lùi lại, y mới tỉnh táo chửi rủa: "Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!" lao về phía phòng tắm trước khi đóng nó lại với một tiếng nổ vang dội.
Khước Nhiên Triết, "......"
Ôn Tần Khê nhẹ nhàng chạm lên đôi môi đang ngứa ran của mình, ký ức tối qua chậm rãi hiện lên trong đầu y, giống như một bộ phim khiêu d.âm thập niên 90 mà y đóng vai chính.
Dù bạn có tin hay không, một bài hát sến súa của thập niên 90 đang được phát cùng với những cảnh gợi cảm đó khiến chàng mọt sách đỏ mặt.
"Được rồi, vậy là mình đã quan hệ tình dục tốt, không thực sự quan hệ tình dục nhưng đã hạ gục sếp của mình đêm qua....không cần phải hoảng sợ..... aaa đồ ngốc... Mình hoảng loạn làm gì chứ," y nói nhớ lại từng điều một lời anh ấy nói tối qua trong khi che mặt vì xấu hổ.
"Cái gì, hai người...AAAAAAHHHH!" Hệ thống không biết từ đâu phát hiện ra Ôn Tần Khê đã tỉnh lại nói.
Nó đang bận cố gắng lôi kéo bác sĩ tốt bụng Mạch Châu vào một vụ cá cược nên không có chuyện các ông chủ của nó làm 'cái này cái kia' với nhau chỉ để bước vào và nghe lời thú nhận của Ôn Tần Khê.
Giật mình, Ôn Tần Khê giật mình sợ hãi trước khi phun ra chất độc khiến hệ thống ngừng hoạt động ngay lập tức, " Jolie cút đi! Và cô nên lo việc kinh doanh của mình tiếp đi ha," với phần cuối cùng được nói bằng giọng nhỏ dần khi y nói to.
"Aiyo....ngài đã làm điều khó chịu với CEO vậy ngài giận tôi vì điều gì?" nó nói trước khi biến mất đề phòng bị mắng lần nữa.
Cứ thế nó chạy đi chia sẻ những câu chuyện phiếm nóng bỏng.
Ôn Tần Khê thậm chí không hiểu y tại sao tức giận, y có thể hiểu y tại sao sẽ xấu hổ, nhưng y tức giận không có lý do.
Đêm qua y đã rất vui vẻ và vì họ đã là những người trưởng thành đồng thuận với nhau nên không có gì phải tức giận chỉ vì có một chút khó xử giữa họ.
Khi Ôn Tần Khê tạt nước vào mặt, y mới nhận ra mình trần trụi, phủ đầy dấu hôn, một số màu đỏ tươi, một số khác màu tím đậm, tổng thể trông như một tấm vải canvas tuyệt đẹp.
Trong khoảnh khắc nhận ra điều này trong bộ đồ sinh nhật, có tiếng gõ cửa nhẹ, sau đó là giọng nói dịu dàng của Khước Nhiên Triết, "Bé cưng, em bị sao vậy?”
'Lại cái này à?' Ôn Tần Khê bẽn lẽn nghĩ sau khi bị gọi là bé cưng lập tức đưa y về đêm qua.
"Em ổn..... chỉ đang tắm rửa thôi," y nói với giọng khàn khàn trước khi hít một hơi thật sâu để xoa dịu trái tim đang đập của mình.
"Được rồi, bữa sáng đã sẵn sàng khi em tắm xong," Khước Nhiên Triết trả lời, không mấy tin tưởng và hoàn toàn nhận thức được những gì đang diễn ra trong phòng tắm.
Hắn làm sao có thể không biết Triệu Hiệp Thư đang hoảng sợ rút lui vào trong mai rùa?
Hắn quyết định không im lặng rời đi chờ y bước ra.
Không đời nào hắn lại để bảo bối của mình rút vào trong vỏ và trốn tránh hắn, đặc biệt là sau đêm qua.
Đây là lý do tại sao hắn không về sớm vào buổi sáng mặc dù đã có lịch họp.
Ba mươi phút sau, Ôn Tần Khê tắm rửa xong, dưới nách quấn khăn khô, nghe tiếng động ngoài cửa.
Bên ngoài im lặng nên Khước Nhiên Triết phải rời đi phải không?
Ôn Tần Khê chỉ có thể cho rằng hắn có lẽ đang ở trong phòng ngủ, chỉ cần lao ra khỏi phòng tắm, đi thẳng tới tủ quần áo không cửa ngăn đối diện.
Tự tin vào kế hoạch của mình, y mở cửa chạy ra khỏi phòng tắm nhưng thay vì bước vào tủ quần áo không cửa ngăn lại vấp phải một vật gì cứng, loạng choạng lùi về phía sau vài bước rồi lao thẳng xuống sàn nhưng thắt lưng lại bị một cánh tay khỏe mạnh chặn lại khỏi bị ngã.
Khước Nhiên Triết đang mỉm cười, đôi mắt cong lên thích thú.
“Em đang vội đi đâu thế?” hắn hỏi cơ thể họ gần như dính chặt vào nhau.
"Chết tiệt không! Đau quá, em không đi nữa....Khước Nhiên Triết đặt em xuống," Ôn Tần Khê phản đối khi họ bước vào phòng tắm.
Nguyên soái thực sự không làm gì y ngoài việc sờ soạng cái mông ướt át của y khi đang tắm.
Hai người đùa giỡn một chút, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Ôn Tần Khê lập tức nằm dài trên giường ngủ gật.
Khi Khước Nhiên Triết ra khỏi phòng tắm, Triệu Hiệp Thư đang trần truồng ngủ trên giường từ đầu đến chân.
Nguyên soái không khỏi cười khúc khích khi khen ngợi omega đã quá tin tưởng.
Hắn cũng lên giường và ôm chặt lấy y, cảm giác quen thuộc như thể họ đã từng làm điều này trước đây.
Hắn có thể cảm nhận được trái tim mình giờ đã tràn ngập mùi hương pheromone khắp người Triệu Hiệp Thư .
Ít nhất bây giờ hắn có thể yên tâm rằng sẽ không có alpha nào dám đến gần omega của hắn như hắn đã đánh dấu lãnh thổ của mình.
Mặc dù tạm thời nhưng nó cũng đủ để khiến đầu óc hắn thoải mái nhiều nhất là một tuần và họ sẽ làm lại việc đó cho đến khi cuối cùng hắn có thể đánh dấu y hoàn toàn.
Khước Nhiên Triết không biết tại sao nhưng khi nhắc đến Triệu Hiệp Thư , hắn cảm thấy vô cùng bất an.
Hắn sợ có người sẽ cướp mất Triệu Hiệp Thư của mình nên hắn nhất quyết muốn kết hôn sớm.
Sự bất an của hắn bắt nguồn từ đâu, hắn không biết.
Điều hắn không biết là ở thế giới thực, cha hắn đã ly hôn với mẹ hắn mà không có bất kỳ lời cảnh báo trước nào và việc Triệu Hoàng Mỵ bỏ rơi hắn trong lễ đính hôn của họ đã khiến hắn để lại ấn tượng sâu sắc trong ý thức, đó là nơi bắt nguồn từ sự bất an của hắn.
“Hứa rằng em sẽ không bao giờ rời xa anh,” hắn thì thầm vào tai Triệu Hiệp Thư trong khi ôm y nhưng tất nhiên, Triệu Hiệp Thư không đáp lại khi y đang say ngủ lơ lửng trong khung cảnh mộng mơ của mình.
***
Quan niệm đàn ông đạt cực khoái mới ngủ, thực tế đã được hai người này chứng minh là đúng, đặc biệt là Ôn Tần Khê, người đã ngủ cả đêm mà không ăn tối.
Nếu không phải bụng y đang gầm gừ như một con sư tử đang bị treo cổ thì y có thể ngủ đến giữa trưa.
Nằm trong chăn, y cố gắng mở mắt ra, đồng thời vỗ vỗ cái bụng khó chịu của mình: "Suỵt tổ tiên, ta nghe thấy rồi," sau đó lại trùm chăn lên.
"A... sao mình lại mệt thế này!" y hét lên cố gắng cử động một chi vì sự kiện ngày hôm qua vẫn chưa được tiết lộ.
Y đá chăn ra chỉ để nhặt nó lên lại quấn lấy mình như quả bóng lông dễ thương.
Ôn Tần Khê đã gặp phải vấn đề thường xuyên là cố gắng thức dậy vào mỗi buổi sáng trong thế giới thực nhưng đó là vì y thường ngủ muộn, đặc biệt là khi bắt đầu thực hiện dự án 'Flagship' nên tập phim hàng ngày này về 'mất bao lâu để có được mọt sách ra khỏi giường' không phải là mới.
"Năm phút nữa tổ tiên nhỏ à....năm phút nữa-, zzzzzz," y nói trong khi xoa cái bụng giận dữ đang dùng đến chiến thuật hù dọa tự vặn mình để đánh thức y nhưng thậm chí điều đó cũng không thể ngăn y nhắm mắt lại khi y ngủ gật.
Y thực sự đã ngủ được hai phút cho đến khi dạ dày quặn thắt đau đớn sau khi ngửi thấy mùi cháo ngọt ngào hòa quyện với làn gió mát buổi sáng, một mùi hương hoài cổ ngon miệng chảy nước miếng.
“Ta dậy rồi, ta dậy rồi mà,” y đột ngột nói, ngồi thẳng dậy, để lộ tổ chim như mái tóc vàng và bộ ngực trần nhợt nhạt đầy dấu hôn trông như một người điên vừa trốn khỏi trại tâm thần.
"Đói bụng à?" Người đàn ông chịu trách nhiệm cho cơn đau bụng của Ôn Tần Khê hỏi trước khi cúi xuống hôn lên môi Triệu Hiệp Thư .
Ôn Tần Khê còn đang ngơ ngác, một cỗ ấm áp mềm mại chạm vào môi y.
Chỉ sau khi Khước Nhiên Triết lùi lại, y mới tỉnh táo chửi rủa: "Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!" lao về phía phòng tắm trước khi đóng nó lại với một tiếng nổ vang dội.
Khước Nhiên Triết, "......"
Ôn Tần Khê nhẹ nhàng chạm lên đôi môi đang ngứa ran của mình, ký ức tối qua chậm rãi hiện lên trong đầu y, giống như một bộ phim khiêu d.âm thập niên 90 mà y đóng vai chính.
Dù bạn có tin hay không, một bài hát sến súa của thập niên 90 đang được phát cùng với những cảnh gợi cảm đó khiến chàng mọt sách đỏ mặt.
"Được rồi, vậy là mình đã quan hệ tình dục tốt, không thực sự quan hệ tình dục nhưng đã hạ gục sếp của mình đêm qua....không cần phải hoảng sợ..... aaa đồ ngốc... Mình hoảng loạn làm gì chứ," y nói nhớ lại từng điều một lời anh ấy nói tối qua trong khi che mặt vì xấu hổ.
"Cái gì, hai người...AAAAAAHHHH!" Hệ thống không biết từ đâu phát hiện ra Ôn Tần Khê đã tỉnh lại nói.
Nó đang bận cố gắng lôi kéo bác sĩ tốt bụng Mạch Châu vào một vụ cá cược nên không có chuyện các ông chủ của nó làm 'cái này cái kia' với nhau chỉ để bước vào và nghe lời thú nhận của Ôn Tần Khê.
Giật mình, Ôn Tần Khê giật mình sợ hãi trước khi phun ra chất độc khiến hệ thống ngừng hoạt động ngay lập tức, " Jolie cút đi! Và cô nên lo việc kinh doanh của mình tiếp đi ha," với phần cuối cùng được nói bằng giọng nhỏ dần khi y nói to.
"Aiyo....ngài đã làm điều khó chịu với CEO vậy ngài giận tôi vì điều gì?" nó nói trước khi biến mất đề phòng bị mắng lần nữa.
Cứ thế nó chạy đi chia sẻ những câu chuyện phiếm nóng bỏng.
Ôn Tần Khê thậm chí không hiểu y tại sao tức giận, y có thể hiểu y tại sao sẽ xấu hổ, nhưng y tức giận không có lý do.
Đêm qua y đã rất vui vẻ và vì họ đã là những người trưởng thành đồng thuận với nhau nên không có gì phải tức giận chỉ vì có một chút khó xử giữa họ.
Khi Ôn Tần Khê tạt nước vào mặt, y mới nhận ra mình trần trụi, phủ đầy dấu hôn, một số màu đỏ tươi, một số khác màu tím đậm, tổng thể trông như một tấm vải canvas tuyệt đẹp.
Trong khoảnh khắc nhận ra điều này trong bộ đồ sinh nhật, có tiếng gõ cửa nhẹ, sau đó là giọng nói dịu dàng của Khước Nhiên Triết, "Bé cưng, em bị sao vậy?”
'Lại cái này à?' Ôn Tần Khê bẽn lẽn nghĩ sau khi bị gọi là bé cưng lập tức đưa y về đêm qua.
"Em ổn..... chỉ đang tắm rửa thôi," y nói với giọng khàn khàn trước khi hít một hơi thật sâu để xoa dịu trái tim đang đập của mình.
"Được rồi, bữa sáng đã sẵn sàng khi em tắm xong," Khước Nhiên Triết trả lời, không mấy tin tưởng và hoàn toàn nhận thức được những gì đang diễn ra trong phòng tắm.
Hắn làm sao có thể không biết Triệu Hiệp Thư đang hoảng sợ rút lui vào trong mai rùa?
Hắn quyết định không im lặng rời đi chờ y bước ra.
Không đời nào hắn lại để bảo bối của mình rút vào trong vỏ và trốn tránh hắn, đặc biệt là sau đêm qua.
Đây là lý do tại sao hắn không về sớm vào buổi sáng mặc dù đã có lịch họp.
Ba mươi phút sau, Ôn Tần Khê tắm rửa xong, dưới nách quấn khăn khô, nghe tiếng động ngoài cửa.
Bên ngoài im lặng nên Khước Nhiên Triết phải rời đi phải không?
Ôn Tần Khê chỉ có thể cho rằng hắn có lẽ đang ở trong phòng ngủ, chỉ cần lao ra khỏi phòng tắm, đi thẳng tới tủ quần áo không cửa ngăn đối diện.
Tự tin vào kế hoạch của mình, y mở cửa chạy ra khỏi phòng tắm nhưng thay vì bước vào tủ quần áo không cửa ngăn lại vấp phải một vật gì cứng, loạng choạng lùi về phía sau vài bước rồi lao thẳng xuống sàn nhưng thắt lưng lại bị một cánh tay khỏe mạnh chặn lại khỏi bị ngã.
Khước Nhiên Triết đang mỉm cười, đôi mắt cong lên thích thú.
“Em đang vội đi đâu thế?” hắn hỏi cơ thể họ gần như dính chặt vào nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.